Quyển 1 - Chương 13: Bỉ Ngạn Hoa lâm nguy (P2)
Tiểu Cửu Gia
02/06/2016
Cửu Trọng Thiên đóng cửa, bất cứ ai cũng không được xâm phạm.
Địa phủ tạm thời giao toàn quyền cho phán quan xét xử. Không người nào biết Diêm Vương đang ở đâu.
Tây thiên thiếu mất một người, hòa thượng bên trong cũng không để ý đến.
Những nhân vật không tầm thường này đều tập trung ở Cửu Trọng Đài, bày bố kết giới dày đặc chỉ để cứu sống một bỉ ngạn hoa bé nhỏ. Diêm vương, Tát Không Quân và Huyền Kì trụ tại ba cột chính của đài ngắm sao, không ngừng truyền chân khí vào bỉ ngạn. Bất quá công lực họ phát ra trăm phần bỉ ngạn chỉ có thể hấp thụ được một phần nhỏ, còn những phần khác bật ngược trở lại phá hủy xung quanh. Cửu Trọng Đài lúc này tang hoang đổ nát, đó chính là lí do bày hàng trăm lớp kết giới mạnh mẽ.
Tát Không Quân tinh thần vẫn tốt mở miệng: “Qủa thật tốn kém công lực mấy ngàn năm tu luyện của ta. Đáng tiếc.”
Diêm vương là người yếu nhất trong đám người có mặt hiện tại, tuy rằng bên trong hắn chứa một nguồn năng lượng cực kì lớn nhưng hắn không biết sử dụng như thế nào, cầm cự hơn một canh giờ đã là kì tích lắm rồi. Trên trán ướt đẫm mồ hôi, khó nhọc nói: “Oa oa sư phụ người mau vào thay đi, con sắp không chịu nổi rồi.”
Tát Không Quân nghe vậy, bỉu môi chế giễu hắn: “Tiểu tử, ngươi là đồ đệ của Dạ Đế thần quân mà lại yếu ớt thế sao, ta thật mất mặt giùm cho hắn. Hay là ta bảo hắn từ ngươi đi nhé?”
Người kia nghe vậy có điểm tức giận buồn phiền, hai mắt rưng rưng: “Ngươi không được khi dễ ta, ta sẽ méc sư phụ.”
“Ha ha, Huyền Kì nhìn xem đồ đệ của Dạ Đế thật có biết bao phần đáng yêu, tiểu tử lại đây để đại nhân nựng má cái nào?” Tát Không Quân không ngại chêu chọc Diêm vương, hiện tại Dạ Đế không để tâm đến thằng nhỏ này, hắn thoải mái mà xem thường đây là cơ hội rất hiếm nha. Trách thì trách sư phụ nhà ngươi ấy.
Huyền Kì nâng nhẹ khóe môi coi như qua chuyện, mắt hắn chăm chú nhìn đến bỉ ngạn trước mặt, ánh mắt đen thẳm không thấy đáy. Có phụ thân nào không lo lắng cho con mình, chỉ là những việc hắn làm trước khi con bé ra đời… nếu như nó có thể còn sống hắn nguyện làm người cha tốt nhất trên trời để bù đắp. Về phần Dạ Đế… chỉ mong hắn mãi mãi không biết…
Hai người kia vẫn tiếp tục đấu miệng, dĩ nhiên Diêm vương không nói lại bèn òa lên khóc. “Ô ô ô sư phụ người mau đến coi, Tát Không Quân ăn hiếp con, khinh thường con, khinh thường sư phụ….”
Khóe miệng Tát Không Quân giựt giựt, nói không lại liền đi méc quả thật vô sỉ, cũng giả bộ thút thít: “Dạ Đế nhìn xem đứa nhỏ này thật không ngoan ngoãn gì hết…” Ngay lập tức trên người họ trừ Huyền Kì ra đều nặng hơn một tảng đá, khuôn mặt của Dạ Đế từ đằng xa âm khí nặng nề rất hù dọa đang nhìn về hướng họ, hai tên này cắn răng chịu đựng sức nặng từ chân truyền đến, nhanh chóng ngậm miệng.
“Ta khuyên hai người không nên chọc Dạ Đế tức giận thêm nữa.” Huyền Kì mỉm cười nói, lời nói vô cùng nhẹ nhàng.
Tát Không Quân trợn mắt: “Bây giờ nói có phải là muộn rồi không mà cái tảng đá này sao mà nặng đến thế!”
“Hừ hiểu biết nông cạn đây là đá trấn giữ ở núi Côn Luân, trước đó ta và sư phụ đến đó để tìm một vài thứ.”
“Này tiểu tử…”
Nhắc đến việc này đôi mắt Diêm Vương tỏa nắng, nụ cười càng tươi hơn nữa, hất mặt lên, cắt ngang lời Tát Không Quân: “À nói cho ngươi biết ta chính là hậu duệ của Phục Hi và Nữ Oa!”
Xung quanh yên lặng, lúc Diêm vương mở một con mắt ra thử quan sát biểu hiện kinh sợ của người đối diện… đích thực biểu hiện của họ còn hơn cả trí tưởng tượng của hắn. Chỉ là không phải sợ hãi nhìn Diêm vương, một luồng khí lạnh từ đằng sau khiến cho cả người tên này run rẩy. Dạ Đế sắc mặt âm trầm đứng phía sau như tu la muốn một dao chém chết người đằng trước, đôi môi hắn nhã ra hai chữ: “Tập… chung.”
“D… ạ… dạ… dạ.” Ban nãy vì nói chuyện quá hăng hái nên Diêm vương đã buông tay của mình xuống, kết giới xung quanh mất đi một phần lớn sức mạnh tạo thành lỗ hổng, chẳng may chân khí phản phê phóng trúng Dạ Đế ở đằng xa. Tát Không Quân đang định nhắc nhở ai dè tiểu ngốc tử này lại cướp lời hắn, cho nên Dạ Đế mới tức giận tiến lại dạy cho tiểu tử này một bài học.
“Chậc… tiểu tử, người có là ai cũng vậy, rơi vào tay của Dạ Đế chỉ có nước phủ phục.” Tát Không Quân rất tốt bụng nhắc nhở, “Hơn nữa Phục Hi có một hậu duệ như ngươi thật rất mất mặt cho nên đừng đem đi khoe sẽ ảnh hưởng tới danh tính của tam hoàng đấy.”
Lời của Tát Không Quân đôi phần cũng là chêu chọc, cái chính là nếu truyền ra ngoài Phục Hi vẫn còn người kế thừa thì không chỉ Thiên giới mà tam giới này ắt hẳn sẽ náo loạn một phen, hắn cuối cùng đã hiểu vì sao Dạ Đế nhận tiểu tử này làm đệ tử, đâu chỉ đơn giản vì một trò lừa gạt trẻ con kia. Giữ thằng nhóc này bên cạnh cũng như tăng một phần nguy hiểm cho bản thân, vậy mà tên đó vẫn ngang nhiên làm thật không thể nói được độ kiêu ngạo của hắn.
Huyền Kì nhìn sắc mặt biến đổi của Tát Không Quân, đã đoán ra hắn ta nghĩ gì, duy trì nụ cười trên môi, nói với Diêm vương: “Diêm vương, có những chuyện ngươi còn chưa biết hết được về tam giới này, có cái nên nói có cái không nên. Tuy Dạ Đế có thể che chở cho ngươi cả đời nhưng thế gian này còn vô số kẻ cường đại đối chọi với hắn, Đế quân ta tin tưởng một ngày nào đó ngươi sẽ thức tỉnh sức mạnh của bản thân để tự bảo vệ chính mình.”
Diêm vương nhăn mày khó hiểu, hỏi thêm: “Ý ngươi là gì?”
Tát Không Quân thở dài giải thích: “Từ mấy ngàn năm nay trên đời vẫn truyền rằng vị thần Phục Hi trước khi chết đã để lại một món bảo vật chứa sức mạnh rung chuyển tam giới, thần ma tiên yêu đều thi nhau tìm kiếm thứ thực hư không rõ đó. Lần Cửu Trọng Thiên sụp đổ hơn tám ngàn năm trước đã khiến người ta quên mất chuyện bảo vật lưu truyền, nay lại xuất hiện một hậu duệ của Phục Hi ngươi nghĩ tam giới sẽ để yên cho ngươi và Dạ Đế chứ?”
Nghe xong, Diêm vương chợt bừng tỉnh, nhớ lại lúc ở Côn Luân sư phụ không hề ngạc nhiên với thân phận của hắn hay nói người rõ ràng đã biết trước được hắn là người kế thừa còn sót lại duy nhất của Phục Hi và Nữ Oa. Nhưng tại sao sư phụ lại bảo hộ hắn, người cũng đang tìm kiếm vật kia sao? “Tại sao sư phụ lại bảo vệ ta?”
“Ài… suy nghĩ của tên đó ai mà biết được.” Tát Không Quân ngáp một tiếng thật dài, miệng lẩm bẩm. “Bao giờ mới xong ta thật buồn ngủ quá đi!”
Huyền Kì tiếp lời: “Xưa nay không ai dám gây sự với Dạ Đế, Dạ Đế càng không muốn tham dự chuyện của tam giới, cho nên nếu ngươi là người của hắn hiển nhiên người khác càng không muốn dính dáng đến. Như vậy có ai sẽ biết thân thế ngươi sao? Nói cho cùng Dạ Đế cũng vì chúng sanh vì tam giới này.” Ánh mắt hắn dừng trên người Diêm vương như khẳng định cho người kia biết Dạ Đế ít nhất sẽ không vì bảo vật của Phục Hi mà giữ hắn ở bên cạnh.
Diêm vương bật cười, nụ cười của hắn chưa bao giờ chứa tạp niệm, bảo: “Ta biết, sư phụ ta vẫn là người cường đại cao cả nhất tam giới này, người khác có thể mơ tưởng đến nhưng sư phụ người tuyệt đối sẽ không…”
“Tiểu tử, dù hắn có mạnh cỡ nào nếu như tam giới đồng minh đối chọi với hắn, Dạ Đế cũng khó tránh khỏi trọng thương. Nếu là ta sẽ giết ngươi cho bớt chuyện.” Hai mắt Tát Không Quân sớm đã nhíu lại, thanh âm nghe ra cũng có phần mệt mỏi.
Hai người kia thấy vậy lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ? Mới qua mấy canh giờ đã muốn gục rồi ư?”
“Tát Không Quân cố gắng chút nữa đợi Dạ Đế quay lại.” Sắc mặt Huyền Kì cũng không tốt lắm, nhanh chóng dùng truyền âm gọi Dạ Đế “Tát Không Quân xảy ra chuyện!”
Dạ Đế ngồi xếp bằng ở đằng xa trả lời “Ta đang mở cấm thuật không thể xảy ra sai sót, kêu hắn chịu đựng mấy khắc nữa sẽ có người đến giúp.”
“Được.” Bên này Tát Không Quân nghiêng ngã sắp sửa ngã xuống, Huyền Kì dùng tâm linh để xâm nhập vào thần trí của hắn, giúp hắn tỉnh táo được đôi phần, nhưng không thể duy trì quá lâu.
Ban nãy Diêm vương quên truyền chân khí, cộng thêm hiện giờ linh lực hai người còn lại giảm đi khiến cho bỉ ngạn hoa dần dần biến thành đen, trên thân rỉ ra máu đỏ, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng cô nương đau đớn la hét. Bọn họ không dám thở mạnh chỉ một sơ sót nhỏ thôi, tính mạng của bỉ ngạn liền cứ thế mà mất.
Ầm một tiếng, lực phản phê bên trong đánh trúng vào lớp kết giới, tầng kết giới bảo vệ xuất hiện dấu hiệu rạn nứt, lão Tinh Phúc nghe thấy vội từ bên ngoài chạy vào. “Này lại là tình tiết cẩu huyết gì thế này.”
Lại nghe tiếng Dạ Đế hét lên: “Mau đóng cửa Cửu Trọng Đài lập kết giới thượng cổ.”
Lão Tinh Phúc giật mình nhưng vẫn kịp phản ứng, kết giới thượng cổ Dạ Đế chỉ hắn không khó mở, có điều tốn một ít thời gian để hoàn thành. Lão chấp tay miệng lẩm bẩm đọc khẩu lệnh, con lừa của lão ta lúc này đã hóa thành người lo phần đóng cửa Cửu Trọng Đài, trước khi cánh cửa và kết giới xong một bóng đen lao vào.
“Bằng hữu không chào đón ta ư?”
Địa phủ tạm thời giao toàn quyền cho phán quan xét xử. Không người nào biết Diêm Vương đang ở đâu.
Tây thiên thiếu mất một người, hòa thượng bên trong cũng không để ý đến.
Những nhân vật không tầm thường này đều tập trung ở Cửu Trọng Đài, bày bố kết giới dày đặc chỉ để cứu sống một bỉ ngạn hoa bé nhỏ. Diêm vương, Tát Không Quân và Huyền Kì trụ tại ba cột chính của đài ngắm sao, không ngừng truyền chân khí vào bỉ ngạn. Bất quá công lực họ phát ra trăm phần bỉ ngạn chỉ có thể hấp thụ được một phần nhỏ, còn những phần khác bật ngược trở lại phá hủy xung quanh. Cửu Trọng Đài lúc này tang hoang đổ nát, đó chính là lí do bày hàng trăm lớp kết giới mạnh mẽ.
Tát Không Quân tinh thần vẫn tốt mở miệng: “Qủa thật tốn kém công lực mấy ngàn năm tu luyện của ta. Đáng tiếc.”
Diêm vương là người yếu nhất trong đám người có mặt hiện tại, tuy rằng bên trong hắn chứa một nguồn năng lượng cực kì lớn nhưng hắn không biết sử dụng như thế nào, cầm cự hơn một canh giờ đã là kì tích lắm rồi. Trên trán ướt đẫm mồ hôi, khó nhọc nói: “Oa oa sư phụ người mau vào thay đi, con sắp không chịu nổi rồi.”
Tát Không Quân nghe vậy, bỉu môi chế giễu hắn: “Tiểu tử, ngươi là đồ đệ của Dạ Đế thần quân mà lại yếu ớt thế sao, ta thật mất mặt giùm cho hắn. Hay là ta bảo hắn từ ngươi đi nhé?”
Người kia nghe vậy có điểm tức giận buồn phiền, hai mắt rưng rưng: “Ngươi không được khi dễ ta, ta sẽ méc sư phụ.”
“Ha ha, Huyền Kì nhìn xem đồ đệ của Dạ Đế thật có biết bao phần đáng yêu, tiểu tử lại đây để đại nhân nựng má cái nào?” Tát Không Quân không ngại chêu chọc Diêm vương, hiện tại Dạ Đế không để tâm đến thằng nhỏ này, hắn thoải mái mà xem thường đây là cơ hội rất hiếm nha. Trách thì trách sư phụ nhà ngươi ấy.
Huyền Kì nâng nhẹ khóe môi coi như qua chuyện, mắt hắn chăm chú nhìn đến bỉ ngạn trước mặt, ánh mắt đen thẳm không thấy đáy. Có phụ thân nào không lo lắng cho con mình, chỉ là những việc hắn làm trước khi con bé ra đời… nếu như nó có thể còn sống hắn nguyện làm người cha tốt nhất trên trời để bù đắp. Về phần Dạ Đế… chỉ mong hắn mãi mãi không biết…
Hai người kia vẫn tiếp tục đấu miệng, dĩ nhiên Diêm vương không nói lại bèn òa lên khóc. “Ô ô ô sư phụ người mau đến coi, Tát Không Quân ăn hiếp con, khinh thường con, khinh thường sư phụ….”
Khóe miệng Tát Không Quân giựt giựt, nói không lại liền đi méc quả thật vô sỉ, cũng giả bộ thút thít: “Dạ Đế nhìn xem đứa nhỏ này thật không ngoan ngoãn gì hết…” Ngay lập tức trên người họ trừ Huyền Kì ra đều nặng hơn một tảng đá, khuôn mặt của Dạ Đế từ đằng xa âm khí nặng nề rất hù dọa đang nhìn về hướng họ, hai tên này cắn răng chịu đựng sức nặng từ chân truyền đến, nhanh chóng ngậm miệng.
“Ta khuyên hai người không nên chọc Dạ Đế tức giận thêm nữa.” Huyền Kì mỉm cười nói, lời nói vô cùng nhẹ nhàng.
Tát Không Quân trợn mắt: “Bây giờ nói có phải là muộn rồi không mà cái tảng đá này sao mà nặng đến thế!”
“Hừ hiểu biết nông cạn đây là đá trấn giữ ở núi Côn Luân, trước đó ta và sư phụ đến đó để tìm một vài thứ.”
“Này tiểu tử…”
Nhắc đến việc này đôi mắt Diêm Vương tỏa nắng, nụ cười càng tươi hơn nữa, hất mặt lên, cắt ngang lời Tát Không Quân: “À nói cho ngươi biết ta chính là hậu duệ của Phục Hi và Nữ Oa!”
Xung quanh yên lặng, lúc Diêm vương mở một con mắt ra thử quan sát biểu hiện kinh sợ của người đối diện… đích thực biểu hiện của họ còn hơn cả trí tưởng tượng của hắn. Chỉ là không phải sợ hãi nhìn Diêm vương, một luồng khí lạnh từ đằng sau khiến cho cả người tên này run rẩy. Dạ Đế sắc mặt âm trầm đứng phía sau như tu la muốn một dao chém chết người đằng trước, đôi môi hắn nhã ra hai chữ: “Tập… chung.”
“D… ạ… dạ… dạ.” Ban nãy vì nói chuyện quá hăng hái nên Diêm vương đã buông tay của mình xuống, kết giới xung quanh mất đi một phần lớn sức mạnh tạo thành lỗ hổng, chẳng may chân khí phản phê phóng trúng Dạ Đế ở đằng xa. Tát Không Quân đang định nhắc nhở ai dè tiểu ngốc tử này lại cướp lời hắn, cho nên Dạ Đế mới tức giận tiến lại dạy cho tiểu tử này một bài học.
“Chậc… tiểu tử, người có là ai cũng vậy, rơi vào tay của Dạ Đế chỉ có nước phủ phục.” Tát Không Quân rất tốt bụng nhắc nhở, “Hơn nữa Phục Hi có một hậu duệ như ngươi thật rất mất mặt cho nên đừng đem đi khoe sẽ ảnh hưởng tới danh tính của tam hoàng đấy.”
Lời của Tát Không Quân đôi phần cũng là chêu chọc, cái chính là nếu truyền ra ngoài Phục Hi vẫn còn người kế thừa thì không chỉ Thiên giới mà tam giới này ắt hẳn sẽ náo loạn một phen, hắn cuối cùng đã hiểu vì sao Dạ Đế nhận tiểu tử này làm đệ tử, đâu chỉ đơn giản vì một trò lừa gạt trẻ con kia. Giữ thằng nhóc này bên cạnh cũng như tăng một phần nguy hiểm cho bản thân, vậy mà tên đó vẫn ngang nhiên làm thật không thể nói được độ kiêu ngạo của hắn.
Huyền Kì nhìn sắc mặt biến đổi của Tát Không Quân, đã đoán ra hắn ta nghĩ gì, duy trì nụ cười trên môi, nói với Diêm vương: “Diêm vương, có những chuyện ngươi còn chưa biết hết được về tam giới này, có cái nên nói có cái không nên. Tuy Dạ Đế có thể che chở cho ngươi cả đời nhưng thế gian này còn vô số kẻ cường đại đối chọi với hắn, Đế quân ta tin tưởng một ngày nào đó ngươi sẽ thức tỉnh sức mạnh của bản thân để tự bảo vệ chính mình.”
Diêm vương nhăn mày khó hiểu, hỏi thêm: “Ý ngươi là gì?”
Tát Không Quân thở dài giải thích: “Từ mấy ngàn năm nay trên đời vẫn truyền rằng vị thần Phục Hi trước khi chết đã để lại một món bảo vật chứa sức mạnh rung chuyển tam giới, thần ma tiên yêu đều thi nhau tìm kiếm thứ thực hư không rõ đó. Lần Cửu Trọng Thiên sụp đổ hơn tám ngàn năm trước đã khiến người ta quên mất chuyện bảo vật lưu truyền, nay lại xuất hiện một hậu duệ của Phục Hi ngươi nghĩ tam giới sẽ để yên cho ngươi và Dạ Đế chứ?”
Nghe xong, Diêm vương chợt bừng tỉnh, nhớ lại lúc ở Côn Luân sư phụ không hề ngạc nhiên với thân phận của hắn hay nói người rõ ràng đã biết trước được hắn là người kế thừa còn sót lại duy nhất của Phục Hi và Nữ Oa. Nhưng tại sao sư phụ lại bảo hộ hắn, người cũng đang tìm kiếm vật kia sao? “Tại sao sư phụ lại bảo vệ ta?”
“Ài… suy nghĩ của tên đó ai mà biết được.” Tát Không Quân ngáp một tiếng thật dài, miệng lẩm bẩm. “Bao giờ mới xong ta thật buồn ngủ quá đi!”
Huyền Kì tiếp lời: “Xưa nay không ai dám gây sự với Dạ Đế, Dạ Đế càng không muốn tham dự chuyện của tam giới, cho nên nếu ngươi là người của hắn hiển nhiên người khác càng không muốn dính dáng đến. Như vậy có ai sẽ biết thân thế ngươi sao? Nói cho cùng Dạ Đế cũng vì chúng sanh vì tam giới này.” Ánh mắt hắn dừng trên người Diêm vương như khẳng định cho người kia biết Dạ Đế ít nhất sẽ không vì bảo vật của Phục Hi mà giữ hắn ở bên cạnh.
Diêm vương bật cười, nụ cười của hắn chưa bao giờ chứa tạp niệm, bảo: “Ta biết, sư phụ ta vẫn là người cường đại cao cả nhất tam giới này, người khác có thể mơ tưởng đến nhưng sư phụ người tuyệt đối sẽ không…”
“Tiểu tử, dù hắn có mạnh cỡ nào nếu như tam giới đồng minh đối chọi với hắn, Dạ Đế cũng khó tránh khỏi trọng thương. Nếu là ta sẽ giết ngươi cho bớt chuyện.” Hai mắt Tát Không Quân sớm đã nhíu lại, thanh âm nghe ra cũng có phần mệt mỏi.
Hai người kia thấy vậy lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ? Mới qua mấy canh giờ đã muốn gục rồi ư?”
“Tát Không Quân cố gắng chút nữa đợi Dạ Đế quay lại.” Sắc mặt Huyền Kì cũng không tốt lắm, nhanh chóng dùng truyền âm gọi Dạ Đế “Tát Không Quân xảy ra chuyện!”
Dạ Đế ngồi xếp bằng ở đằng xa trả lời “Ta đang mở cấm thuật không thể xảy ra sai sót, kêu hắn chịu đựng mấy khắc nữa sẽ có người đến giúp.”
“Được.” Bên này Tát Không Quân nghiêng ngã sắp sửa ngã xuống, Huyền Kì dùng tâm linh để xâm nhập vào thần trí của hắn, giúp hắn tỉnh táo được đôi phần, nhưng không thể duy trì quá lâu.
Ban nãy Diêm vương quên truyền chân khí, cộng thêm hiện giờ linh lực hai người còn lại giảm đi khiến cho bỉ ngạn hoa dần dần biến thành đen, trên thân rỉ ra máu đỏ, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng cô nương đau đớn la hét. Bọn họ không dám thở mạnh chỉ một sơ sót nhỏ thôi, tính mạng của bỉ ngạn liền cứ thế mà mất.
Ầm một tiếng, lực phản phê bên trong đánh trúng vào lớp kết giới, tầng kết giới bảo vệ xuất hiện dấu hiệu rạn nứt, lão Tinh Phúc nghe thấy vội từ bên ngoài chạy vào. “Này lại là tình tiết cẩu huyết gì thế này.”
Lại nghe tiếng Dạ Đế hét lên: “Mau đóng cửa Cửu Trọng Đài lập kết giới thượng cổ.”
Lão Tinh Phúc giật mình nhưng vẫn kịp phản ứng, kết giới thượng cổ Dạ Đế chỉ hắn không khó mở, có điều tốn một ít thời gian để hoàn thành. Lão chấp tay miệng lẩm bẩm đọc khẩu lệnh, con lừa của lão ta lúc này đã hóa thành người lo phần đóng cửa Cửu Trọng Đài, trước khi cánh cửa và kết giới xong một bóng đen lao vào.
“Bằng hữu không chào đón ta ư?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.