Chương 166: Bắt Cóc.
Vạn Vân Phong
27/06/2023
Quy luật tự nhiên của trời đất "sinh, lão, bệnh, tử" là điều mà bất cứ ai cũng phải trải qua trong đời. Có sinh thì có tử, mà có tử thì phải có nơi chôn cất, người ta gọi đó là nghĩa trang. Làng Thạch Thần có một khu vực chôn cất sát bìa rừng, có thể xem là nghĩa trang của làng. Làng nhỏ dân số thưa thì nghĩa trang cũng vắng vẻ và ít mộ, lâu lâu mới có người tới tảo mộ gia tiên. Nghĩa trang vắng vẻ cỏ mọc um tùm này hôm nay có hai cha con nhà họ Trần đi viếng, người cha và đứa con gái xinh đẹp đang vén cỏ đi về phía khu vực nhà mình. Hai người trông có vẻ từ tốn khoan thai, vừa đi chậm rãi vừa trò chuyện thân tình. Trần Viện bước những bước chân ngắn và chậm như thể không muốn tới nơi sớm, chầm chậm ngắm nhìn cảnh vật xung quanh mà nói.
- " cỏ mọc nhiều quá, lần gần nhất cha con ta đến đây là trong tiết thanh minh, cũng mấy tháng rồi ấy nhỉ"
" Thanh minh trong tiết tháng ba. Lễ là tảo mộ, hội là đạp thanh " . Tiết thanh minh người ta đi tảo mộ dọn dẹp cỏ dại sạch sẽ, nhìn rất thoáng đãng. Từ lúc đó đến giờ cũng lâu rồi, cỏ lại um tùm. Thu nhi mỉm cười nói.
- " vâng, cũng lâu rồi. Hôm nay cha đi tảo mộ chắc là muốn thắp nhang cầu khấn tổ tiên phù hộ cho tiểu đệ sớm yên ổn thành gia lập thất, có phải không?"
Trần Viện cười khổ, tay vén những cây cỏ cao mà bước đi, ánh mắt suy tư.
- " không chỉ là chuyện của em con, mà còn là chuyện của con nữa. Cha đã tìm được một mối ở làng bên, gia cảnh cũng tốt, nam nhân đó cũng siêng năng. Khoảng tháng sau nhà đó sẽ sang nhà ta coi mắt, nếu lúc đó con ưng ý người ta thì chúng ta sẽ bàn về vấn đề dạm hỏi sau"
Thu nhi nghe vậy thì cảm giác rất khó tả, xao xuyến lạ lùng. Nữ tử thủa phong kiến, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, nào có được tự do yêu đương. Chuyện đưa nàng về lo hôn sự không phải là muốn dùng sính lễ của nàng đắp vào sính lễ để hỏi cưới vợ cho em trai đó chứ? Đôi dòng cảm xúc ngắn,nàng khẽ mỉm cười. Ừ thì như thế cũng được, có sao đâu. Nàng không tâm tư chuyện này, chỉ mong cha mẹ vui vẻ hạnh phúc là nàng thỏa mãn rồi. hai người cứ đi như vậy, thoáng chốc đã đến khu vực tập trung nhiều nấm mộ, đây là nơi an táng hai đời nhà họ Trần, và Trần Viện là đời thứ ba. Cỏ mọc nhiều, hai cha con liền đi nhổ cỏ dọn dẹp xung quanh cho sạch sẽ. Sau khi xong xuôi, Trần Viện lấy trái cây ra đặt thắp hương cho tổ tiên. Trần Viện quỳ xuống miệng lẩm bẩm khấn vái gì đó mà Thu nhi không nghe được, khấn vái được vài câu thì nước mắt chảy ra , ông ta bật khóc. Thu nhi ngơ ngác, chuyện gì mà cha phải khóc như vậy, không lẽ chuyện của tiểu đệ khiến cha đau khổ đến vậy sao? Vì Trần Viện đang khấn vái tổ tiên nên Thu nhi không làm phiền, nàng lặng lẽ đứng bên cạnh hầu việc. Khi khấn vái xong, Trần Viện vái lạy một cái mà nói.
- " xin tổ tiên hãy tha thứ cho tội lỗi của con"
Vái xuống không buồn ngẩng đầu dậy, nước mắt đầm đìa mà rưng rức khóc. Thu nhi thấy trái tim mình nghẹn lại, nàng đến bên quỳ xuống mà dìu lấy tay cha.
- " phụ thân, xin người đừng quá đau lòng. Mọi chuyện cuối cùng sẽ ổn, nếu chưa ổn nó chưa phải là cuối cùng. Xin người bớt đau buồn "
Trần Viện ngước lên nhìn con gái, khuôn mặt đầm đìa nước mắt với đôi mắt nhoè lệ đầy đau khổ. Ông bất ngờ ôm chầm lấy con gái của mình, nước mắt tuôn ra ướt áo con. Thu nhi cũng ôm lấy cha, nàng khẽ vỗ về.
- " cha hãy yên lòng, tiểu đệ nhất định sẽ yên bề gia thất thôi, cha chỉ là đang quá lo xa "
Nói đoạn buông ra, rồi khẽ nắm lấy tay cha mình, mỉm cười dịu dàng.
- " được rồi, phụ thân đừng khóc nữa. Chúng ta trở về nhà thôi "
Trần Viện đưa tay gạt nước mắt, nức nở gật đầu.
- " phải, phải... là ta lo xa. Chúng ta về nhà thôi "
Nói xong thì ráng cười gượng cho con gái yên tâm, khuôn mặt vừa cười vừa khóc khiến Thu nhi cảm thấy hơi gượng gạo. Trần Viện một tay gạt nước mắt, tay còn lại nắm lấy tay con mình mà nói.
- "về thôi, để phụ thân dắt con về "
Đoạn quay lưng nắm tay Thu nhi dắt đi. Thu nhi đi theo cha mình, nàng khẽ mỉm cười trong vô thức, hồi tưởng lại quá khứ xa xăm. Lúc còn bé, nàng lần đầu tiên theo cha mình đi tảo mộ là được cha dắt đi như thế này. Bây giờ lại một lần nữa được cha dắt đi, tâm trạng hoài niệm khiến nàng cảm thấy trong lòng ấm áp, tự nhiên nàng cảm thấy mình bé nhỏ trong bàn tay ấm áp của cha.
Khi mà hai cha con còn đang trên đường trở về, mới bước đi được vài trượng thì bất ngờ " VÚT..." từ trong bụi rậm có một bóng người lao vút ra. "BỤP..." một cái, bóng người đó vung tay đánh vào gáy Trần Viện khiến người đàn ông gầy gò té ngã ra đất bất tỉnh nhân sự. Thu nhi trợn tròn mắt kinh hãi khi nhìn thấy trước mặt nàng là một tên to con trông vô cùng hung ác với vết sẹo dài ngay mặt, trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy nàng còn chưa kịp la lên thì từ đằng sau đã có một bàn tay vươn lên bịt miệng nàng. Một tên nào đó đã bí mật lẻn ra sau lưng bịt miệng khống chế con mồi.
" Ưm...ư..." Thu nhi có gắng la lên, nàng vùng vẫy trong vòng tay cứng ngắc của một tên nào đó nàng còn chưa thấy mặt. Khi nàng đang cố gắng vùng vẫy thì tên mặt sẹo lao tới, hắn vung tay đánh "bụp..." một cái vào bụng nàng, khiến nàng đau đớn ngã gục ra đất. Tên mặt sẹo hất hàm ra lệnh.
- " các ngươi làm việc nhanh tay lên, và đừng ngu ngốc mà làm xước món hàng quý giá này đấy. Nếu lỡ làm trầy xước khiến món hàng mất giá, các ngươi biết số phận của mình như thế nào phải không?"
Lời nói vừa dứt, có tới hai tên từ phía sau bước lên trói Thu nhi lại, chúng nó dùng giẻ bịt miệng nàng khiến nàng không thể kêu la. Trong khoảng khắc đau đớn quằn quại không thể rên la được, nàng ngước nhìn cha mình đang nằm một đống ở đó, chỉ cách mình có một trượng thôi. Nàng muốn làm gì đó, nhưng lực bất tòng tâm khi đã bị trói cứng, bị bịt miệng không thể kêu cứu. Mà cho dù có kêu cứu được thì ở nghĩa địa vắng vẻ này làm gì có ai ở đây để cứu cha con nàng. Thu nhi nhìn cha mình mà đau xót, vừa lo lắng vừa hoảng sợ vô cùng. Hai tên bắt cóc sau khi trói xong nàng, một tên khẽ vuốt mái tóc vàng như lá mùa thu của Thu nhi mà thèm muốn. Trong quần của chúng tự nhiên có gì đó đội lên, một tên quay sang nhìn gã mặt sẹo mà nói.
- " đại ca, mỹ nữ đẹp như vậy mà không chơi thì tiếc quá. Hay là đại ca chơi xong rồi cho bọn đệ hưởng ké một tí gọi là hưởng thụ, đại ca nghĩ có phải không?"
Tên còn lại nghe vậy thì tán đồng, thứ trong quần hắn cũng cương cứng hết cỡ rồi. Có vẻ thèm muốn lắm, hắn đứng dậy quay sang nhìn gã mặt sẹo mà nói thêm.
- " đại ca, mỹ nữ đẹp như vậy trong đời không phải lúc nào cũng gặp được. Trời đang còn sớm, nghĩa địa cỏ mọc um tùm lại vắng người. Ba huynh đệ chúng ta chơi xong rồi đem đi giao, cũng không tổn thất gì. Đời người sống được bao lâu đâu? Đại ca, chúng ta cũng nên biết hưởng thụ"
Thu nhi run rẩy mặt tái xanh, tâm trạng hoảng loạn vô cùng. Ba tên này định cưỡng hiếp nàng ngay trong nghĩa địa, ngay bên cạnh cha nàng nằm đó chưa biết sống chết thế nào. Bầu trời tựa như sụp đổ trước mắt nàng, tại sao số kiếp đen đủi cứ ám lên gia đình nàng. Thu nhi lo sợ, lúc này tên đại ca lại cười nhạt.
- " đề nghị của các ngươi rất hay, ta cũng thích lắm..."
Hai tên kia nghe vậy thì sướng lắm, toan lao vào thực hiện hành vi đồi bại rồi, lúc này tên đại ca lại nói tiếp.
- " chỉ là mỹ nữ đẹp như vậy thì bán trinh thôi cũng được ít nhất mười kim nguyên bảo. Lại nói nếu như bán trinh nữ cho đại gia nào đó mua về làm hầu gái, hoặc thê thiếp gì đó. Với trinh nữ đẹp như vậy giá thấp nhất là trăm kim nguyên bảo, và nếu biết trả giá thì việc bán gấp mấy lần là chuyện bình thường. Ta đang suy nghĩ xem số tiền đó với hai cái mạng chó của tụi bây thì cái gì nên giữ lại, cái gì nên giết quách đi cho xong "
Nói xong thì đưa tay chạm lên chuôi đao bên hông, ánh mắt sát ý. Trong hoàn cảnh này thì một thằng ngu cũng biết lựa chọn là gì, rõ ràng là muốn giết kẻ không biết điều. Hai tên đàn em sợ giật nảy mình, vội vàng xua tay.
- " bọn đệ chỉ đùa thôi mà, đại ca xin bớt giận "
Tên đại ca nghe vậy thì buông chuôi đao đi, ánh mắt vẫn đầy sát ý, phẩy tay về hướng Trần Viện mà nói.
- " còn không mau đem người đi, hay là muốn ở lại chết chung với lão già này?"
Thu nhi nghe vậy thì kinh hãi vô cùng, nói như gã mặt sẹo thì cha nàng không lẽ phải chết. Trong tận cùng hoảng sợ, nàng vùng vẫy như muốn thoát khỏi sợi dây mà chạy đến bên cha. Nhưng điều đó không thể, nàng bị chúng vác đi như vác một món hàng. Ba tên vác nàng đi ra ngoài nghĩa địa, đến một nơi vắng vẻ và rậm rạp, một cỗ xe ngựa đang đợi ở đó. Bọn chúng đặt nàng vào trong cỗ xe, tên mặt sẹo ngồi sát bên canh chừng, còn hai tên đàn em bắt đầu đánh xe ngựa. Cỗ xe ngựa lăn bánh rời đi, bỏ lại đằng sau là cả một thế giới. Thu nhi đau đớn, nước mắt nàng ứa ra. Nàng dù có ngây thơ thế nào cũng hiểu rằng mình đã bị bắt cóc đem đi bán, tương lai nàng rồi sẽ ra sao?
- " cỏ mọc nhiều quá, lần gần nhất cha con ta đến đây là trong tiết thanh minh, cũng mấy tháng rồi ấy nhỉ"
" Thanh minh trong tiết tháng ba. Lễ là tảo mộ, hội là đạp thanh " . Tiết thanh minh người ta đi tảo mộ dọn dẹp cỏ dại sạch sẽ, nhìn rất thoáng đãng. Từ lúc đó đến giờ cũng lâu rồi, cỏ lại um tùm. Thu nhi mỉm cười nói.
- " vâng, cũng lâu rồi. Hôm nay cha đi tảo mộ chắc là muốn thắp nhang cầu khấn tổ tiên phù hộ cho tiểu đệ sớm yên ổn thành gia lập thất, có phải không?"
Trần Viện cười khổ, tay vén những cây cỏ cao mà bước đi, ánh mắt suy tư.
- " không chỉ là chuyện của em con, mà còn là chuyện của con nữa. Cha đã tìm được một mối ở làng bên, gia cảnh cũng tốt, nam nhân đó cũng siêng năng. Khoảng tháng sau nhà đó sẽ sang nhà ta coi mắt, nếu lúc đó con ưng ý người ta thì chúng ta sẽ bàn về vấn đề dạm hỏi sau"
Thu nhi nghe vậy thì cảm giác rất khó tả, xao xuyến lạ lùng. Nữ tử thủa phong kiến, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, nào có được tự do yêu đương. Chuyện đưa nàng về lo hôn sự không phải là muốn dùng sính lễ của nàng đắp vào sính lễ để hỏi cưới vợ cho em trai đó chứ? Đôi dòng cảm xúc ngắn,nàng khẽ mỉm cười. Ừ thì như thế cũng được, có sao đâu. Nàng không tâm tư chuyện này, chỉ mong cha mẹ vui vẻ hạnh phúc là nàng thỏa mãn rồi. hai người cứ đi như vậy, thoáng chốc đã đến khu vực tập trung nhiều nấm mộ, đây là nơi an táng hai đời nhà họ Trần, và Trần Viện là đời thứ ba. Cỏ mọc nhiều, hai cha con liền đi nhổ cỏ dọn dẹp xung quanh cho sạch sẽ. Sau khi xong xuôi, Trần Viện lấy trái cây ra đặt thắp hương cho tổ tiên. Trần Viện quỳ xuống miệng lẩm bẩm khấn vái gì đó mà Thu nhi không nghe được, khấn vái được vài câu thì nước mắt chảy ra , ông ta bật khóc. Thu nhi ngơ ngác, chuyện gì mà cha phải khóc như vậy, không lẽ chuyện của tiểu đệ khiến cha đau khổ đến vậy sao? Vì Trần Viện đang khấn vái tổ tiên nên Thu nhi không làm phiền, nàng lặng lẽ đứng bên cạnh hầu việc. Khi khấn vái xong, Trần Viện vái lạy một cái mà nói.
- " xin tổ tiên hãy tha thứ cho tội lỗi của con"
Vái xuống không buồn ngẩng đầu dậy, nước mắt đầm đìa mà rưng rức khóc. Thu nhi thấy trái tim mình nghẹn lại, nàng đến bên quỳ xuống mà dìu lấy tay cha.
- " phụ thân, xin người đừng quá đau lòng. Mọi chuyện cuối cùng sẽ ổn, nếu chưa ổn nó chưa phải là cuối cùng. Xin người bớt đau buồn "
Trần Viện ngước lên nhìn con gái, khuôn mặt đầm đìa nước mắt với đôi mắt nhoè lệ đầy đau khổ. Ông bất ngờ ôm chầm lấy con gái của mình, nước mắt tuôn ra ướt áo con. Thu nhi cũng ôm lấy cha, nàng khẽ vỗ về.
- " cha hãy yên lòng, tiểu đệ nhất định sẽ yên bề gia thất thôi, cha chỉ là đang quá lo xa "
Nói đoạn buông ra, rồi khẽ nắm lấy tay cha mình, mỉm cười dịu dàng.
- " được rồi, phụ thân đừng khóc nữa. Chúng ta trở về nhà thôi "
Trần Viện đưa tay gạt nước mắt, nức nở gật đầu.
- " phải, phải... là ta lo xa. Chúng ta về nhà thôi "
Nói xong thì ráng cười gượng cho con gái yên tâm, khuôn mặt vừa cười vừa khóc khiến Thu nhi cảm thấy hơi gượng gạo. Trần Viện một tay gạt nước mắt, tay còn lại nắm lấy tay con mình mà nói.
- "về thôi, để phụ thân dắt con về "
Đoạn quay lưng nắm tay Thu nhi dắt đi. Thu nhi đi theo cha mình, nàng khẽ mỉm cười trong vô thức, hồi tưởng lại quá khứ xa xăm. Lúc còn bé, nàng lần đầu tiên theo cha mình đi tảo mộ là được cha dắt đi như thế này. Bây giờ lại một lần nữa được cha dắt đi, tâm trạng hoài niệm khiến nàng cảm thấy trong lòng ấm áp, tự nhiên nàng cảm thấy mình bé nhỏ trong bàn tay ấm áp của cha.
Khi mà hai cha con còn đang trên đường trở về, mới bước đi được vài trượng thì bất ngờ " VÚT..." từ trong bụi rậm có một bóng người lao vút ra. "BỤP..." một cái, bóng người đó vung tay đánh vào gáy Trần Viện khiến người đàn ông gầy gò té ngã ra đất bất tỉnh nhân sự. Thu nhi trợn tròn mắt kinh hãi khi nhìn thấy trước mặt nàng là một tên to con trông vô cùng hung ác với vết sẹo dài ngay mặt, trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy nàng còn chưa kịp la lên thì từ đằng sau đã có một bàn tay vươn lên bịt miệng nàng. Một tên nào đó đã bí mật lẻn ra sau lưng bịt miệng khống chế con mồi.
" Ưm...ư..." Thu nhi có gắng la lên, nàng vùng vẫy trong vòng tay cứng ngắc của một tên nào đó nàng còn chưa thấy mặt. Khi nàng đang cố gắng vùng vẫy thì tên mặt sẹo lao tới, hắn vung tay đánh "bụp..." một cái vào bụng nàng, khiến nàng đau đớn ngã gục ra đất. Tên mặt sẹo hất hàm ra lệnh.
- " các ngươi làm việc nhanh tay lên, và đừng ngu ngốc mà làm xước món hàng quý giá này đấy. Nếu lỡ làm trầy xước khiến món hàng mất giá, các ngươi biết số phận của mình như thế nào phải không?"
Lời nói vừa dứt, có tới hai tên từ phía sau bước lên trói Thu nhi lại, chúng nó dùng giẻ bịt miệng nàng khiến nàng không thể kêu la. Trong khoảng khắc đau đớn quằn quại không thể rên la được, nàng ngước nhìn cha mình đang nằm một đống ở đó, chỉ cách mình có một trượng thôi. Nàng muốn làm gì đó, nhưng lực bất tòng tâm khi đã bị trói cứng, bị bịt miệng không thể kêu cứu. Mà cho dù có kêu cứu được thì ở nghĩa địa vắng vẻ này làm gì có ai ở đây để cứu cha con nàng. Thu nhi nhìn cha mình mà đau xót, vừa lo lắng vừa hoảng sợ vô cùng. Hai tên bắt cóc sau khi trói xong nàng, một tên khẽ vuốt mái tóc vàng như lá mùa thu của Thu nhi mà thèm muốn. Trong quần của chúng tự nhiên có gì đó đội lên, một tên quay sang nhìn gã mặt sẹo mà nói.
- " đại ca, mỹ nữ đẹp như vậy mà không chơi thì tiếc quá. Hay là đại ca chơi xong rồi cho bọn đệ hưởng ké một tí gọi là hưởng thụ, đại ca nghĩ có phải không?"
Tên còn lại nghe vậy thì tán đồng, thứ trong quần hắn cũng cương cứng hết cỡ rồi. Có vẻ thèm muốn lắm, hắn đứng dậy quay sang nhìn gã mặt sẹo mà nói thêm.
- " đại ca, mỹ nữ đẹp như vậy trong đời không phải lúc nào cũng gặp được. Trời đang còn sớm, nghĩa địa cỏ mọc um tùm lại vắng người. Ba huynh đệ chúng ta chơi xong rồi đem đi giao, cũng không tổn thất gì. Đời người sống được bao lâu đâu? Đại ca, chúng ta cũng nên biết hưởng thụ"
Thu nhi run rẩy mặt tái xanh, tâm trạng hoảng loạn vô cùng. Ba tên này định cưỡng hiếp nàng ngay trong nghĩa địa, ngay bên cạnh cha nàng nằm đó chưa biết sống chết thế nào. Bầu trời tựa như sụp đổ trước mắt nàng, tại sao số kiếp đen đủi cứ ám lên gia đình nàng. Thu nhi lo sợ, lúc này tên đại ca lại cười nhạt.
- " đề nghị của các ngươi rất hay, ta cũng thích lắm..."
Hai tên kia nghe vậy thì sướng lắm, toan lao vào thực hiện hành vi đồi bại rồi, lúc này tên đại ca lại nói tiếp.
- " chỉ là mỹ nữ đẹp như vậy thì bán trinh thôi cũng được ít nhất mười kim nguyên bảo. Lại nói nếu như bán trinh nữ cho đại gia nào đó mua về làm hầu gái, hoặc thê thiếp gì đó. Với trinh nữ đẹp như vậy giá thấp nhất là trăm kim nguyên bảo, và nếu biết trả giá thì việc bán gấp mấy lần là chuyện bình thường. Ta đang suy nghĩ xem số tiền đó với hai cái mạng chó của tụi bây thì cái gì nên giữ lại, cái gì nên giết quách đi cho xong "
Nói xong thì đưa tay chạm lên chuôi đao bên hông, ánh mắt sát ý. Trong hoàn cảnh này thì một thằng ngu cũng biết lựa chọn là gì, rõ ràng là muốn giết kẻ không biết điều. Hai tên đàn em sợ giật nảy mình, vội vàng xua tay.
- " bọn đệ chỉ đùa thôi mà, đại ca xin bớt giận "
Tên đại ca nghe vậy thì buông chuôi đao đi, ánh mắt vẫn đầy sát ý, phẩy tay về hướng Trần Viện mà nói.
- " còn không mau đem người đi, hay là muốn ở lại chết chung với lão già này?"
Thu nhi nghe vậy thì kinh hãi vô cùng, nói như gã mặt sẹo thì cha nàng không lẽ phải chết. Trong tận cùng hoảng sợ, nàng vùng vẫy như muốn thoát khỏi sợi dây mà chạy đến bên cha. Nhưng điều đó không thể, nàng bị chúng vác đi như vác một món hàng. Ba tên vác nàng đi ra ngoài nghĩa địa, đến một nơi vắng vẻ và rậm rạp, một cỗ xe ngựa đang đợi ở đó. Bọn chúng đặt nàng vào trong cỗ xe, tên mặt sẹo ngồi sát bên canh chừng, còn hai tên đàn em bắt đầu đánh xe ngựa. Cỗ xe ngựa lăn bánh rời đi, bỏ lại đằng sau là cả một thế giới. Thu nhi đau đớn, nước mắt nàng ứa ra. Nàng dù có ngây thơ thế nào cũng hiểu rằng mình đã bị bắt cóc đem đi bán, tương lai nàng rồi sẽ ra sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.