Chương 1
Đường Ân
12/06/2013
Bạch Hổ thành
Đèn rực rỡ mới lên, ở ngoài Hái Hoa Lâu tùy ý nghe thấy âm thanh nam nữ trêu đùa lí lí ngoại ngoại,
càng tới gần sương phòng, bên trong phòng truyền ra dâm ngữ, làm người nghe xong mặt đỏ tai hồng.
“Đến đến đến! Các vị đại gia , các ngài muốn hoa quế, hoa cúc, hoa sen hoa gì cũng có, tùy nhâm
quân* chọn lựa”Hồng di dắt khách the thé nói, trong tay huơ huơ ti quyên đỏ tươi, tiếp đón vài vị đại
gia vào cửa.”
“Hồng di, ngươi mới vừa nói nơi này hoa gì đều có thể để nhâm quân chọn lựa, thật vậy chăng?”Một
gã khách nhân dáng người mập mạp hỏi.
“Đúng vậy đúng vậy! Vị đại gia này, ngài là coi trọng vị cô nương nào?”Hồng di cười hớ hớ hỏi.
“Nghe nói Hái Hoa Lâu các ngươi hoa khôi Mẫu Đơn diễm quan quần phương, đêm nay ta sẽ để
nàng giúp ta”Khách nhân mập mạp xuất ra một thỏi bạc đặt trước mặt Hồng di.
Sắc mặt Hồng di luôn luôn yêu tiền như mạng lúc này lại gặp nạn, bất vi sở động
“Vị đại gia này , thực có lỗi. Mẫu đơn đã sớm bị người bao trọn, chỉ trừ bỏ người kia, còn lại đều
không tiếp”Nếu không như thế, bà sao lại đem tiền bỏ qua.
“Cái gì?”Khách nhân mập mạp mặt tròn ra vẻ phẫn nộ đỏ hồng, nghe nói đến sắc đẹp Mẫu đơn muốn
đến âu yếm, không dự đoán phải nhận được cái loại đáp án này. “Rốt cuộc là ai bao trọn Mẫu Đơn? “
“Đúng vậy! Là người nào?”Hai vị bằng hữu đằng sau khách nhân mập mạp cũng muốn biết ai có
nhiều tiền tài quyền thế như vậy.
Hồng di liếc trái liếc phải, ý bảo ba người cúi đầu, nhỏ giọng hướng ba người nói nhỏ:”Là Hổ gia!”
Ba người nghe vậy, sắc mặt đại biến. Tại Bạch Hổ thành này, không người nào không nghe đại danh
Hổ gia, cũng không ai dám gặp hắn, đành phải sờ sờ cái mũi, tuyển cái cô nương khác làm bạn.
Hồng di mắt thấy ba người thức thời tuyển cô nương khác tiếp khách, khóe miệng phiết phiết, thầm
nghĩ những người này cũng không xem cân lượng chính mình bao nhiêu, dám cùng Hổ gia cướp
người sao? Vặn vẹo thắt lưng, lại tiếp tục đón tiếp vị khách tiếp theo.
Mà ở một nơi khác, trong khuê phòng Mẫu đơn, từng trận âm thanh nức nở lẫn hỗn hển phiêu tán ở
trong phòng.
Sau một hồi kích tình đình chỉ, Mẫu Đơn một thân đổ mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp
lộ vẻ thỏa mãn. Nam nhân vẫn nằm ở trên người nàng, hé ra khuôn mặt tuấn tú cương nghị như điêu
khắc, mặt mày hiểm ác tự nhiên, làm người ta nhìn thấy mà sợ, đây là một nam nhân không dễ thân
cận .
Mắt đẹp toát ra tình ý rõ ràng , tay nhỏ bé muốn xoa khuôn mặt tuấn tú, tức khắc bị hắn không chút
lưu tình nào đẩy ra, cũng đồng thời làm cho nàng ngã xuống. Mắt đẹp khó nén một chút bi thương,
nàng đã quên nam nhân này cho dù cùng nàng nhiều lần mây mưa, vẫn là không muốn nàng đụng
chạm đến mặt hắn, ngay cả khi hoan ái cũng không hôn nàng.
Hắn phân chia thập phần rõ ràng, hai người thuần túy chính là thân thể dây dưa, không có gì khác, cho
dù nàng là nữ nhân duy nhất trước mắt hắn.
Còn nhớ rõ nửa năm trước, khi hắn tìm tới nàng, nói thập phần rõ ràng, không muốn cùng người khác
cùng chung một nữ nhân, sợ nhiễm bệnh không sạch sẽ, cũng ngại bẩn. ( =)) Bởi vậy hắn quyết định
bao hạ nàng, không có kỳ hạn, hai người trong lúc đó nếu bên nào có chút chán ghét có thể kêu ngừng,
đây là quy tắc lúc trước của hai người.
Đối với tiền tài, hắn đối với nàng thập phần hào phóng, giữa hai người chính là thuần túy giải phóng
dục vọng. Chính là sau vài lần da thịt chi thân, dần dần nổi lên tham niệm, muốn có được nam nhân
lãnh ngạo bất phàm này.
Nam nhân tựa hồ bị ý đồ chạm vào hắn của nàng chọc giận, từ trên người nàng đứng dậy rời đi, cầm
lấy mấy thượng xiêm y đặt trên bàn,đứng lên đưa lưng về phía nàng mặc vào.
“Nam nhân này quả thật tính tình keo kiệt”
“Hổ gia, thực xin lỗi. Ta bất quá chỉ là nhất thời kìm lòng không đậu, mới có thể quên ngài không
thích người khác đụng chạm mặt của ngài”Mẫu Đơn thấy hắn phải rời khỏi, bất chấp một thân trần
trụi, cuống quít đứng dậy đi đến trước mặt hắn xin lỗi.
“Bất quá là chạm vào mặt, có cái gì ghê gớm? Chẳng lẽ mặt hắn nạm vàng mạ bạc, trân quý vô cùng,
cho nên chạm vào không thể sao?”
“Ta nói rồi, không thích có người vi phạm, nếu có lần sau, ta sẽ không đến nữa”Mạnh Ứng Hổ không
phải không phát giác nàng đối chính mình nổi lên tâm không an phận, con ngươi đen lãnh duệ nhìn
chăm chú ánh mắt ái mộ của nàng; nếu nàng vì vậy mà quên đi thân phận chính mình, vậy đừng trách
hắn vô tình.
“Thực xin lỗi, Hổ gia. Ta cam đoan sẽ không tái phạm”Mẫu đơn mắt đẹp thu lại, không dám đón tiếp
mâu quang lạnh lẽo quá mức của hắn, nơm nớp lo sợ trả lời.
Mạnh Ứng Hổ mặc xong xiêm y, không hề liếc nhìn nàng một cái, thân hình cao lớn nhanh chóng rời
đi.
Canh giữ ở ngoài phòng cách vài bước, Giang Uy thấy hắn đi ra, vội vàng đuổi kịp, thủ hộ ở phía sau
hắn.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi Hái Hoa Lâu, xe ngựa cùng xa phu đứng ở trước cửa Hái Hoa
Lâu, khi nhìn thấy hai người đi ra vội vàng xuống xe hành lễ.
Mạnh Ứng Hổ nhẹ vuốt cằm, khi đang muốn lên xe ngựa , một đạo thân ảnh lao ra ngăn lại, Giang Uy
một bước nhanh chóng lấy thân che ở trước mặt chủ tử.
“Hổ gia! Van cầu ngài thư thả một ít thời gian, ta hướng ngài mượn năm vạn lượng bạc, cho ta một
chút thời gian trả lại”Lâm Đại Phú xoa xoa hai tay, hé ra nét mặt già nua khẩn trương che kín vẻ hung
hãn. Ông ta thật vất vả mới thám thính được Hổ gia đêm nay lại xuất hiện ở chỗ này, đã đứng bên
ngoài một canh giờ.
Mạnh Ứng Hổ con ngươi đen lãnh duệ liếc mắt nhìn ông ta, nhận ra ông ta là người kinh doanh bố
trang phía đông thành Lâm Đại Phú, một tháng trước hướng ngân hàng tư nhân Mạnh Ký mượn năm
vạn lượng bạc quay vòng, tháng này là lúc trả tiền.
“Có thể. Nếu muốn hoãn lại một tháng, lợi tức hơn năm ngàn lượng, tổng cộng là năm vạn năm ngàn
lượng bạc, nếu ông muốn hoãn nữa, ta đây sẽ chiều ý ông lại nhiều thêm một tháng”Khuôn mặt Mạnh
Ứng Hổ lạnh lùng có chút vô tình, không nhìn nét mặt già nua phút chốc trắng xanh trước mặt, lưu
loát leo lên xe ngựa.
“Này không khỏi cũng quá ngoan cố đi! Chẳng phải là định bức người ta đi lên tuyệt lộ sao?”
Giang Uy mắt đồng tình nhìn Lâm Đại Phú. Tính ông ta không hay ho, lại xuất hiện khi chủ tử tâm
tình không tốt .
Sau khi chủ tử ngồi trên xe ngựa, xe lập tức rời đi, lưu lại Lâm Đại Phú mặt xám như tro tàn sững sờ ở
cửa Hái Hoa Lâu.
Xe ngựa chậm rãi đứng ở trước cửa lớn Mạnh phủ , thủ vệ nhân gặp chủ tử đã trở lại, vội vàng tiến
lên đón chào.
Mạnh Ứng Hổ từ trên xe ngựa đi xuống dưới, hai tay khẽ vuốt xiêm y hơi nhăn trên người, bước vào
phủ. Lúc này đã là canh hai, mọi người trong phủ đã ngủ từ lâu, hắn vẫy lui người hầu hạ tắm rửa,
cũng có ý bảo Giang Uy trở về phòng nghỉ ngơi, một mình hắn đi trở về Hổ Gầm Các nghỉ ngơi.
Đẩy ra cửa gổ tẩm phòng được khắc hoa, thắp nến lên, thân mình cao lớn đồng thời ngồi xuống ghế,
cũng thay chính mình châm chén trà. Nước trà vẫn có chút ấm áp, hiển nhiên là nha hoàn mới đổi qua.
Nhìn thấy không có một bóng người trong phòng, con ngươi đen lãnh duệ ,nguy hiểm trở nên ma mị.
“Cô rốt cuộc tính theo ta bao lâu?”Tiếng nói lạnh như băng lộ ra tia cảnh cáo, con ngươi đen lợi hại
nhìn chằm chằm vào cửa phòng không có bóng dáng ai.
“Ngươi nhìn thấy ta?”Trong thanh âm mờ kịt lộ ra một tia kinh ngạc.
“Đúng vậy, cũng nghe được thanh âm của cô”Du hồn này không biết khi nào theo đuôi hắn, vốn nghĩ
không để ý tới, nàng sẽ rời đi, không nghĩ tới nàng lại một đường đi theo hắn hồi phủ, thậm chí hiện
tại còn tính đi vào tẩm phòng của hắn.
“Ngươi thật sự thấy ta? Cũng nghe được thanh âm của ta?”Trong thanh âm mờ mịt hàm chứa kích
động, vốn tưởng rằng không ai thấy được nàng, hiện tại ại có một người thấy được nàng! Giống như
là nàng đang phiêu đãng ở đại dương bao la gặp được một cây gỗ trân quý, cho dù nàng không quen
hắn.
“Nghe đây, đừng đi theo ta nữa. Tuy rằng ta không biết vì sao chỉ có ta thấy được cô, nghe được
thanh âm của cô, nhưng nếu cô đã chết, cô hẳn là nên đi đầu thai, không nên ở lại nhân gian phiêu
đãng”
Hắn tính tình lãnh khốc, cho dù là đối mặt du hồn, cũng không nhiều thiện tâm, tự nhiên sẽ không đối
với nàng có khẩu khí tốt. Huống chi du hồn này cũng là một cô nương, xuất hiện trong phòng khi hắn
cùng Mẫu Đơn hoan ái cũng không cảm thấy thẹn, tuy rằng nàng từ đầu tới đuôi đều xoay lưng lại,
hai tay bịt lỗ tai, nhưng vẫn là làm hắn thập phần không vừa lòng.
Hắn cũng không có thói quen khi hoan ái có người khác bên cạnh, cho dù nàng không phải là ”người“.
“Ngươi nói cái gì?! Ta…… Đã chết? Ta thật sự đã chết rồi sao?”Tiếng nói nữ tử mờ mịt lộ ra một tia
hoảng sợ tuy rằng sớm đoán được chính mình có lẽ đã chết, nhưng vẫn ôm chặt một tia mong đợi. Sau
khi bị người minh xác chỉ ra, tuy là chịu đả kích, nhưng chỉ có thể chấp nhận sự thật tàn khốc này.
Mạnh Ứng Hổ nhìn thân ảnh tử sam mờ mịt đứng ở cửa kia, từ phản ứng của nàng có thể đoán được
là chết không lâu mà mới có thể ngay cả chính mình đã chết mà cũng không biết. Không thể không
thừa nhận, du hồn này có một dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ, tuyệt đối là mỹ nhân khó gặp trên đời.
Nàng giờ phút này biểu tình trên mặt rõ ràng đau thương tuyệt vọng, nhưng lại không hiểu sao làm
ngực hắn nổi lên một cỗ cảm giác khác thường.
“Đúng vậy. Nếu đã chết, cô nên đến âm phủ, sớm ngày đầu thai, đừng đi theo ta nữa”Lời cảnh cáo
không hề lạnh băng giống như lúc trước.
Ở cửa phòng thân ảnh tử sam đầu buông xuống, thần sắc buồn thê lương, thân ảnh dần dần bay ra bên
ngoài……..
Mạnh Ứng Hổ thấy nàng rời đi, đang chuẩn bị thoát y đi ngủ, khi hắn trút xiêm y, một vật từ trong nội
y hắn rớt ra. Hắn khom người nhặt lên nhìn kỹ, là một cái túi hương con bướm dùng vải lụa tơ tằm
màu tím có một mặt thêu, thêu thập phần tinh tế, con bướm thêu rất sống động, vừa nhìn là biết ngay
túi hương nữ tử hay dùng.
Rồi đột nhiên nhớ tới, đây là khi sáng nay hắn từ Thanh Long thành chạy về, khi dừng lại rửa mặt bên
một con suối nhặt được. Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy túi hương con bướm này thập phần khác biệt, muốn
cầm về cho mẫu thân xem, mới có thể thuận tay nhặt lên. Sau khi về nhà, lại vội vàng đến ngân hàng
tư nhân, đã quên đem nó lấy ra.
“Đây là túi hương của ta, sao lại xuất hiện trên tay ngươi?”Tiếng nữ tử kinh hô xuất hiện bên tai hắn.
Mạnh Ứng Hổ nhíu mày, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện thần sắc không kiên nhẫn, một đôi con ngươi
đen lạnh lùng mãnh liệt nhìn chằm chằm thân ảnh tử sam bên cạnh, thấy nàng nhiều lần đoạt túi
hương trên tay hắn, nhưng vẫn vồ hụt, bộ dáng buồn bực kia thập phần hấp dẫn người.
“Cô vì sao còn chưa đi?”Hắn không hờn giận chất vấn.
“Không phải ta không đi, mà là ta căn bản đi không được a!”Nữ tử trừng mắt nhìn túi hương mình
thích bị hắn cầm trên tay, buồn bực chính mình không thể cầm lại.
“Có ý tứ gì? Mau nói rõ ràng”Thấy nàng bực tức hai mắt trừng túi hương trên tay mình, con ngươi
lãnh duệ không phát hiện ý cười của chính mình.
“Khi ta phát giác chính mình xuất hiện cạnh ngươi, ta cũng nghĩ phải rời khỏi, nhưng không biết vì
sao luôn không thể cách ngươi quá xa, cảm giác bị một cỗ lực đạo vô hình kéo trở lại bên cạnh ngươi”.
Chính nàng cũng không rõ ràng vì sao lại như vậy, bằng không hắn nghĩ đến nàng một hoàng hoa
khuê nữ, khi nhìn đến hắn cùng với nữ tử thanh lâu âu yếm lại không muốn rời đi sao? Nàng là bị
buộc ở cùng một chỗ với hắn!
Mạnh Ứng Hổ nghe vậy, nhíu mày tinh tế xem túi hương trong tay, có chút suy nghĩ sâu xa,”Cô nói
túi hương này là của cô?”
“Đúng vậy. Đây là túi hương ta thích nhất. Lúc thêu túi hương, còn không cẩn thận đâm vào ngón tay,
dính máu lên đó, vì sửa chửa, đành phải thêu đóa hoa đỏ ở trên”Nàng thêu rất ít khi bị thương, là khi
đó đang cùng đại ca và Linh Lung nói chuyện mới hao tổn tinh thần, mới có thể nhất thời phân tâm.
Mạnh Ứng Hổ nhìn túi hương con bướm trên tay, ngón cái khẽ vuốt trên đóa hoa nhỏ màu đỏ, trầm
ngâm không nói thật lâu.
Sau một lúc lâu, hắn tùy tay đặt túi hương con bướm lên bàn, tiếp tục động tác thoát y vừa rồi.
Nữ tử thét chói tai như hắn sở liệu, ghé vào lỗ tai hắn,”Ngươi đang làm cái gì?! ”
“Thoát y lên giường đi ngủ”trong thanh âm lạnh lùng hàm ẩn mỉm cười, không hề để ý tới nàng, sau
khi rút đi áo khoác, trên người chỉ còn lại có áo đơn, thân hình cao lớn hướng giường đi đến, chuẩn bị
ngủ.
“Ngươi, ngươi cứ như vậy ngủ?”Thanh âm nữ tữ xuất hiện ở bên giường, không thể tin được hắn cứ
như vậy mặc kệ nàng, chuẩn bị đi ngủ.
Bọn họ mới vừa rồi không phải là đang thảo luận vì sao nàng không thể rời người hắn sao? Tại sao
ngay sau đó hắn phản ứng cũng chỉ như vậy?
Mà hắn đáp lại là xoay người đưa lưng về phía nàng, bỏ qua không nghĩ lại để ý nàng
Nữ tữ buồn bực trừng mắt nhìn bóng dáng hắn, luôn luôn bình tĩnh như nàng vì sao lại lần nữa trở nên
khác thường? Nhất định là còn không thể chấp nhận sự thật mình đã chết mới có thể dễ dàng mất đi
bình tĩnh.
Thân ảnh tử sam bay đến bên cửa sổ, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ. Trăng vẫn sáng như trước, chính
là chuyện đời không thể hoàn hảo, một tiếng than nhẹ sâu kín quanh quẩn trong phòng.
Nguyên bản Mạnh Ứng Hổ đang nhắm mắt, nghe tiếng thở dài, đôi mắt lạnh lùng mở ra, sau lại nhắm
lại. Đêm nay, mỗi người một tâm tư.
Nhâm quân; cái nỳ, là cách gọi người con trai
Ti quyên: vải lụa, mấy bà tú bà hồi xưa, khi mà mời chào khách thì tay thường hay phe phẩy mấy cái
vải lụa nho nhỏ
Lãnh ngạo: lạnh lùng, kiêu ngạo.
Lãnh duệ: lạnh lùng, sáng suốt
Tê duệ: u ám, sáng.
Tử sam: người sau khi chết, linh hồn trở nên trong suốt, thường thấy trên các bộ phim thì những
người này đều mang quần áo màu trắng. Ở đây, hiểu nôm na là chỉ bộ áo quần màu trắng.
Mới sáng tinh mơ, nhà bếp Mạnh phủ làm việc hỗn loạn, không ít nha hoàn bận rộn, vội vàng thu xếp
đồ ăn sáng.
Đồ ăn sáng ở Mạnh phủ mỗi chủ tử chỉ có yêu cầu duy nhất là phải chia nhóm nhỏ, chỉ là chủ tử trẻ có
mười vị, hơn nữa còn có bảy vị phu nhân, cũng khó trách mỗi lần đến thời gian chuẩn bị bữa sáng,
nhà bếp liền giống như rối loạn, đoàn người làm việc hỗn loạn.
Sáng sớm vừa đến, các chủ tử đã lục tục xuất hiện ở Mai thính, bọn nha hoàn sớm đã mở hai bàn tròn
lớn ở trên đặt đầy thức ăn sáng, có cháo, tương qua, bánh bao, nước đậu xanh…..chờ.
Ngồi ở thủ vị Mạnh Ứng Hổ thấy trưởng bối cùng đệ muội tất cả đều đến đông đủ, ý bảo mọi người
có thể bắt đầu dùng bữa.
“Ta không ở đây mấy ngày nay, trong phủ có phát sinh chuyện gì không? “Mạnh Ứng Hổ uống cháo
vào miệng, lãnh mâu liếc nhìn trưởng bối ngồi cùng bàn một cái, lại liếc mắt qua hướng đệ muội ngồi
cách bàn.
“Trong phủ không có chuyện gì, con yên tâm”Cười trả lời là Nhị nương.
“Ứng Hổ, tuổi tác con cũng không còn nhỏ, năm nay đã hơn hai mươi, cũng nên có một con dâu. Có
thích cô nương nào chưa?”Dám hướng Mạnh Ứng Hổ mở miệng thúc giục cũng chỉ có mẹ ruột hắn.
“Hôn sự của con, con tự có chủ trương. Nếu là đệ muội khác có người trong lòng, cứ gả trước, không
cần băn khoăn đến con.”Mạnh Ứng Hổ lãnh đạm mở miệng, ngụ ý hôn sự của hắn hắn tự mình lo,
chín đệ muội muốn gả thú, không cần băn khoăn đến hắn làm đại ca nhưng chưa đón dâu.
“Thật không nghĩ tới nhà ngươi có rất nhiều người, cả một nhà tụ tập một chỗ ăn bữa cơm, cảm giác
rất tốt”Tiếng nói nữ tử xuất hiện bên cạnh Mạnh Ứng Hổ.Nhìn một đại gia tử như vậy, cảm giác hơi
hơi kinh người, bất quá, nhìn ra được những người trong nhà này cảm tình tương đối hòa hợp.
“Đại ca, nghe nói huynh bao hạ hoa khôi Hái Hoa Lâu Mẫu Đơn, tối hôm qua còn ở đó trở về, huynh
sẽ không đối với loại nữ tử này động chân tình chứ?”Cách bàn truyền đến tiếng hỏi không biết sống
chết, mở miệng luôn luôn là lão tam thẳng thắn Mạnh Khai Vân.
Hắn vừa hỏi, đệ muội ngồi cùng bàn đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh, mỗi người thưởng hắn một
cái nhìn xem thường, lão tứ Mạnh Dư Yến ngồi cạnh hắn rõ ràng trực tiếp đá hắn một cước, cảnh cáo
hắn câm miệng.
Mạnh Ứng Hổ khóe môi cong lên thành một hình cung cười lạnh, nhìn Mạnh Khai Vân bị mọi người
lén lút khai trừ. “Lão tam, không nghĩ tới đệ rất quan tâm đến đại ca, xem ra hiệu cầm đồ sinh ý quá
kém, hôm nay ta sẽ đi đến hiệu cầm đồ một chuyến xem sao”Phụ trách tiệm là lão tam cùng lão tứ,
hai người cùng chịu trách nhiệm.
Nghe vậy,Mạnh Dư Yến ngồi cạnh Mạnh Khai Vân ở dưới bàn lại trực tiếp giẫm hắn một cước, Mạnh
Khai Vân mặt đau thành một đống, lúc này cũng không dám hé răng nữa.
“Xem ra ngươi làm đại ca rất có uy nghiêm”Tiếng cười trêu tức liên tục vang lên bên tai Mạnh Ứng
Hổ.
“Đại muội, tuổi của muội cũng không nhỏ, đại ca bắt đầu lưu ý tìm giúp muội một người trung
thực”Mạnh Ứng Hổ lạnh nhạt mở miệng.
“Đa tạ đại ca quan tâm”Mạnh gia đại tiểu thư nói, hôn sự hết thảy đều để huynh trưởng làm chủ.
Ăn một ít đồ ăn sáng, mọi người nói vài câu ngắn ngủi rồi xong.
Ở trong Bạch Hổ thành, không người nào không nhìn ra”Hổ gia”Mạnh Ứng Hổ ,tự nhiên cũng không
có người nào dám chọc vào Hổ gia.
Chỉ vì gia nghiệp Mạnh phủ lớn, ở Bạch Hổ thành từ mấy đời cho tới nay làm nhà sinh sống, tổ
nghiệp thập phần vững chắc, cho tới nay rơi vào trong tay Mạnh Ứng Hổ cầm quyền, càng thêm phát
dương quang đại.
Đến Bạch Hổ thành tùy ý có thể thấy được ngân hàng tư nhân, hiệu cầm đồ, Áng Vân phường, tất cả
đều do mười huynh muội Mạnh gia chưởng quản, lại có lão đại”Hổ gia”cầm đầu. Bạch Hổ thành đều
biết, nếu là đắc tội Hổ gia, tuyệt không có biện pháp sinh tồn ở Bạch Hổ. Cũng may Mạnh Ứng Hổ
làm người có chút lãnh khốc vô tình, không tùy tiện nói đùa, nhưng cũng không từ thủ đoạn. Ở
thương trường ánh mắt tinh chuẩn, nói một không hai, một khi quyết định chuyện gì, không lưu tình,
không nể mặt, rất khó sửa đổi.
Lúc này, ở trong nhà chính ngân hàng tư nhân Mạnh ký ở phía đông thành, Vương quản sự nơm nớp
lo sợ dâng lên sổ sách, một mặt báo cáo ngân hàng tư nhân còn có mấy người chưa trả tiền nợ.
“Lâm lão gia ở bố trang thiếu năm vạn lượng bạc còn chưa trả, Lâm lão gia sáng sớm ngày hôm qua
tự mình tiến đến, hy vọng có thể lại kéo dài thêm một tháng”
“Khách sạn Hưng Duyệt tháng trước thiếu một vạn lượng cũng đã đến kỳ, chưa phái người đến, còn
nợ”
“Vượng trà trang thiếu năm ngàn lượng bạc, còn thiếu hai ngày là đến kì, trước mắt cũng không phái
người đến, còn nợ”
Mạnh Ứng Hổ ngồi ở bàn gỗ tử đàn, trên tay lật xem sổ sách, khuôn mặt lạnh lùng nhất quán không
chút thay đổi, giờ phút này làm người ta nhìn không ra một chút cảm xúc chân thật, làm cho Vương
quản sự đối mặt với vẻ mặt lạnh của hắn thật cẩn thận, lo lắng đề phòng. Tuy rằng đại thiếu gia rất ít
tức giận, nhưng không ai có thể đối mặt với đôi mắt lạnh lùng, sáng suốt của hắn không phát run.
Mạnh Ứng Hổ nghe Vương quản sự báo cáo, con mắt lạnh lùng quét về phía thân ảnh tử sam đứng ở
cửa sổ. Nàng tựa hồ thật thích đứng ở cửa sổ, không biết nhìn ngoài cửa sổ suy nghĩ cái gì, dung nhan
tuyệt mỹ toát ra tịch liêu cùng không chỗ nào quy y, không biết tại sao nhưng lại níu giữ ánh mắt hắn
lưu luyến thật lâu.
Nàng bình thường cũng không nói nhiều, trừ phi làm cho nàng ngạc nhiên hoặc là thấy chuyện bất
bình, nếu không đều không nói một câu, lẳng lặng đứng ở góc, làm cho hắn có khi xem nhẹ sự tồn tại
của nàng. Một tay khẽ vuốt túi hương trong ngực, nếu hắn đoán không lầm, nàng thân bất do kỷ đi
theo hắn, có lẽ vì túi hương hắn giữ của nàng.
Mà hắn, nguyên bản nhặt được túi hương chỉ là sơ ý, vì muốn giao cho mẫu thân đi nghiên cứu cách
thêu, nhưng hắn lại không hiểu vì sao lại không giao ra, ngược lại tùy thân mang theo.
“Đại thiếu gia?”Vương quản sự sau khi báo cáo xong, phát hiện không có tiếng đáp lại, lại thấy đại
thiếu gia nhìn ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ cái gì, đành phải nhẹ giọng kêu.
“Lâm Đại Phú tối hôm qua đến cầu ta, yêu cầu kéo dài thêm một tháng, ta đáp ứng ông ta nếu muốn
kéo dài thêm một tháng, thu lợi tức nhiều hơn năm ngàn lượng. Ngươi phái người đi đến chỗ ông ta
xác nhận, nếu ông ta đồng ý, gọi ông ta lại viết biên lai vay tiền, để tránh ông ta lại nợ”Mạnh Ứng Hổ
lãnh đạm nói.
“Năm ngàn lượng?! Này…..”Vương quản sự hai mắt mở to, đầu Lâm đại phú bị mê muội sao? Chẳng
lẽ không biết đại thiếu gia hận nhất có người lén năn nỉ hắn? Hành động này rõ ràng là chọc giận đại
thiếu gia, nếu không đại thiếu gia sẽ không ngoan cố như vậy, ngân hàng tư nhân thu lợi tức luôn thập
phần hợp lí.
“Ngươi thật sự quyết định phải làm như vậy? Này không khỏi cũng quá ngoan cố đi. Ngươi định bức
người đi lên tuyệt lộ sao?”Thanh âm nữ tử chỉ trích ghe vào tai hắn vang lên.
“Về phần Hưng Duyệt khách sạn cùng Vượng trà trang, ngươi lại phái người đi thúc giục, nếu còn
không trả tiền, xem ra là còn muốn hoãn khoản nợ, hoặc là theo chiếu ước tịch thu cửa hàng của họ,
ngươi liệu mà làm”Mạnh Ứng Hổ trả sổ sách trên tay lại cho Vương quản sự, dặn dò hắn tự đi xử lý.
“Vâng, đại thiếu gia”Vương quản sự biết đại thiếu gia luôn luôn là không nói tình cảm, đành phải
chiếu quy củ làm việc.
“Ngươi như vậy có phải rất không có một chút tình người hay không? Nếu không có vạn bất đắc dĩ,
ai lại nguyện ý hướng tới ngân hàng tư nhân vay tiền, cần gì bức người quá đáng!”Thanh âm nữ tử bất
mãn chỉ trích lại vang lên.
Mạnh Ứng Hổ mắt lạnh lùng nhìn thẳng thân ảnh tử sam dám cùng hắn tranh luận, phát giác nàng
cũng không sợ ánh mắt hắn. Nàng dũng khí hơn người, dù sao cũng đã chết, cho nên không sợ hãi?
“Ta mở ngân hàng tư nhân không phải nhà từ thiện, hết thảy giấy trắng mực đen, trước khi vay tiền
viết rõ ràng, không lẽ muốn ta bù tiền vào”Hổ gia hắn cũng không muốn làm ăn lỗ vốn.
“Nhưng là không cần bức người quá đáng. Cho bọn hắn một ít thời gian kiếm, mới không còn bức
người đi lên tuyệt lộ”Người này không chỉ mặt lạnh, ngay cả tâm cũng lạnh.
“Việc buôn bán Hổ gia ta, không tới phiên cô hồn dã quỷ đến can thiệp.”môi nhạt nhẽo phun ra từng
câu, từng chữ lạnh như băng.
“Ngươi……”nữ tử tức giận đến bay đến cửa sổ, hờn dỗi, không mở miệng nói chuyện.
“Đại ca, huynh đang nói chuyện với ai vậy? “
Một thân ảnh đi từ ngoài vào trong nhà chính, buồn bực nhìn đại ca ngồi sau bàn tử đàn. Hắn rõ ràng
nghe được thanh âm đại ca cùng người khác đấu khẩu. Ngữ khí đại ca luôn lãnh đạm, lúc này ẩn ẩn
mang theo một cơn tức, hắn bên ngoài nghe được còn thập phần kinh ngạc. Ai dám giáp mặt chọc
giận đại ca? Nghĩ thế mới tiến vào tìm, đến tột cùng, bên trong nhà chính chỉ thấy đại ca sắc mặt lạnh
thấu xương ngồi một mình sau bàn gỗ tử đàn.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Không có. Lão Nhị, ngươi có việc tìm ta sao?”Mạnh Ứng Hổ không muốn giải thích nhiều, vô tình
làm người ta biết có du hồn đi theo bên cạnh hắn.
Mạnh Nghĩa Bằng mặc dù cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không hề hỏi nhiều, rồi đột nhiên nhớ tới
một chuyện.
“Đại ca, Lí lão thước phô phía tây thành thay Vĩnh Phương thước phô Trần Vĩnh bảo đảm, hướng
ngân hàng chúng ta mượn một vạn lượng bạc, đã qua kỳ hạn ba ngày. Hiện tại, Trần Vĩnh chẳng biết
đi đâu, món tiền này có nên hướng Lí lão bắt đền?”
“Đương nhiên. Trần Vĩnh chạy, không có người trả, Lí lão lúc trước đã dám thay người ta bảo đảm,
nên nghĩ đến sẽ có một ngày chuyện phát sinh, khoản tiền này tất nhiên là đến ông ta mà đòi”Mạnh
Ứng Hổ hai tay giao lại thành hình tháp, ánh mắt không nhìn đại đệ mà là nhìn thân ảnh tử sam gần
cửa sổ, chú ý tới khi nàng nghe chuyện, gương mặt tuyệt mỹ hiện lên thần sắc kinh ngạc.
“Nhưng Lí lão kia khó khăn, sợ là không có được một vạn lượng”Mạnh Nghĩa Bằng cũng phát hiện
đại ca ánh mắt quái dị, nội tâm lại nổi lên nghi ngờ.
“Không giao ra thì thu thước phô của ông ta. Thay người ta bảo đảm, tất nhiên là nên hiểu được khả
năng bị người liên lụy đến.”Mạnh Ứng Hổ có chung một thái độ giải quyết mọi việc, không một tia
nói lý để cứu vãn đường sống.
Lúc trước ngân hàng tư nhân nguyên bản là không muốn cho Trần Vĩnh mượn bạc, chính là cân nhắc
qua Vĩnh Phương thước phô vô lực trả số bạc này, cuối cùng nể mặc mũi Lí lão giữ chữ tín, ngân
hàng mới miễn cưỡng đồng ý.
“Hảo. Ta đây phái người đi một chuyến đến thước phô của Lí lão”Mạnh Nghĩa Bằng nói vừa xong,
đang muốn rời đi
“Không cần! Chờ một chút!”thân ảnh tử sam bay đến trước bàn gỗ tử đàn, trên mặt tuyệt mỹ có nét
cầu xin, nhìn thẳng Mạnh Ứng Hổ.
“Lão Nhị, chờ một chút.”Mạnh Ứng Hổ mắt sáng lên đối với khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra chút cầu xin,
gọi cước bộ đại đệ lại. “Chuyện thước phô trước chờ một chút, để ta suy nghĩ chút nữa.”
Mạnh Nghĩa Bằng vẻ mặt kinh ngạc nhìn đại ca, chú ý tới ánh mắt đại ca không ở trên người hắn, mà
là dừng ở một chỗ trước bàn gỗ tử đàn, hơn nữa đại ca thế nhưng thay đổi chủ ý, đáy lòng hắn hồ nghi
càng sâu.
“Tốt, ta đây sẽ chờ đại ca quyết định.”Mạnh Nghĩa Bằng nhìn bốn phía trong nhà lớn, mới nghi hoặc
rời đi.
“Vì sao ngăn cản ta? Hay là ngươi biết Lí lão?”Mạnh Ứng Hổ sau khi xác nhận đại đệ rời đi rồi, mới
hướng tới thân ảnh tử sam hỏi.
“Những gì các ngươi mới nói là sự thật? Lí lão thước phô thực bảo đảm thay người khác?”Thân ảnh
tử sam bay tới bên người hắn, thần thái sốt ruột làm Mạnh Ứng Hổ mày kiếm vi chọn
“Đúng vậy. Ngươi vì sao lại quan tâm đến chuyện của Lí lão? Hay là ngươi biết Lí lão?” Nếu không
nàng muốn giải thích nàng quan tâm chuyện này như thế nào?
“Nếu thước phô nhất thời không thể kiếm ra một vạn lượng, ngươi cũng đừng khó xử lão nhân gia,
phiền ngươi phái người đi một chuyến đến Thanh long thành Châu Ngọc Các, báo cho biết chuyện
này thì sẽ có người trả thay khoản nợ”Nữ tử như sợ hắn tìm thước phô gây chuyện phiền toái, vội
vàng nói ra phương pháp khác.
“Thanh Long thành Châu Ngọc Các? “
Vì sao lại nhắc đến Châu Ngọc Các? Châu Ngọc Các có hoàng thất làm chỗ dựa bên ngoài đều biết, vì
sao nàng lại nói như vậy?
Hay là……
“Cô rốt cuộc là ai? Người phương nào? Cùng Lí lão có quan hệ thế nào?”
Mạnh Ứng Hổ khuôn mặt lạnh lùng trầm xuống, con ngươi đen tinh nhuệ nhìn chăm chú vào thân ảnh
tử sam trước mắt, lẽ ra hắn nên sớm hỏi vấn đề này.
Nữ tử cúi đầu trầm mặc , làm như do dự hồi lâu, nàng ngẩng đầu nhìn hắn con ngươi lạnh thấu xương,
mới không tình nguyện chậm rãi phun ra:
“Ta ở tại Thanh Long thành, đại tiểu thư Châu Ngọc Các Bùi Lưu Ly chính là ta.”
Bố trang: gia trang bán vải vóc
Thước phô: là cách gọi cửa hàng buôn bán nói chung.
Đèn rực rỡ mới lên, ở ngoài Hái Hoa Lâu tùy ý nghe thấy âm thanh nam nữ trêu đùa lí lí ngoại ngoại,
càng tới gần sương phòng, bên trong phòng truyền ra dâm ngữ, làm người nghe xong mặt đỏ tai hồng.
“Đến đến đến! Các vị đại gia , các ngài muốn hoa quế, hoa cúc, hoa sen hoa gì cũng có, tùy nhâm
quân* chọn lựa”Hồng di dắt khách the thé nói, trong tay huơ huơ ti quyên đỏ tươi, tiếp đón vài vị đại
gia vào cửa.”
“Hồng di, ngươi mới vừa nói nơi này hoa gì đều có thể để nhâm quân chọn lựa, thật vậy chăng?”Một
gã khách nhân dáng người mập mạp hỏi.
“Đúng vậy đúng vậy! Vị đại gia này, ngài là coi trọng vị cô nương nào?”Hồng di cười hớ hớ hỏi.
“Nghe nói Hái Hoa Lâu các ngươi hoa khôi Mẫu Đơn diễm quan quần phương, đêm nay ta sẽ để
nàng giúp ta”Khách nhân mập mạp xuất ra một thỏi bạc đặt trước mặt Hồng di.
Sắc mặt Hồng di luôn luôn yêu tiền như mạng lúc này lại gặp nạn, bất vi sở động
“Vị đại gia này , thực có lỗi. Mẫu đơn đã sớm bị người bao trọn, chỉ trừ bỏ người kia, còn lại đều
không tiếp”Nếu không như thế, bà sao lại đem tiền bỏ qua.
“Cái gì?”Khách nhân mập mạp mặt tròn ra vẻ phẫn nộ đỏ hồng, nghe nói đến sắc đẹp Mẫu đơn muốn
đến âu yếm, không dự đoán phải nhận được cái loại đáp án này. “Rốt cuộc là ai bao trọn Mẫu Đơn? “
“Đúng vậy! Là người nào?”Hai vị bằng hữu đằng sau khách nhân mập mạp cũng muốn biết ai có
nhiều tiền tài quyền thế như vậy.
Hồng di liếc trái liếc phải, ý bảo ba người cúi đầu, nhỏ giọng hướng ba người nói nhỏ:”Là Hổ gia!”
Ba người nghe vậy, sắc mặt đại biến. Tại Bạch Hổ thành này, không người nào không nghe đại danh
Hổ gia, cũng không ai dám gặp hắn, đành phải sờ sờ cái mũi, tuyển cái cô nương khác làm bạn.
Hồng di mắt thấy ba người thức thời tuyển cô nương khác tiếp khách, khóe miệng phiết phiết, thầm
nghĩ những người này cũng không xem cân lượng chính mình bao nhiêu, dám cùng Hổ gia cướp
người sao? Vặn vẹo thắt lưng, lại tiếp tục đón tiếp vị khách tiếp theo.
Mà ở một nơi khác, trong khuê phòng Mẫu đơn, từng trận âm thanh nức nở lẫn hỗn hển phiêu tán ở
trong phòng.
Sau một hồi kích tình đình chỉ, Mẫu Đơn một thân đổ mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp
lộ vẻ thỏa mãn. Nam nhân vẫn nằm ở trên người nàng, hé ra khuôn mặt tuấn tú cương nghị như điêu
khắc, mặt mày hiểm ác tự nhiên, làm người ta nhìn thấy mà sợ, đây là một nam nhân không dễ thân
cận .
Mắt đẹp toát ra tình ý rõ ràng , tay nhỏ bé muốn xoa khuôn mặt tuấn tú, tức khắc bị hắn không chút
lưu tình nào đẩy ra, cũng đồng thời làm cho nàng ngã xuống. Mắt đẹp khó nén một chút bi thương,
nàng đã quên nam nhân này cho dù cùng nàng nhiều lần mây mưa, vẫn là không muốn nàng đụng
chạm đến mặt hắn, ngay cả khi hoan ái cũng không hôn nàng.
Hắn phân chia thập phần rõ ràng, hai người thuần túy chính là thân thể dây dưa, không có gì khác, cho
dù nàng là nữ nhân duy nhất trước mắt hắn.
Còn nhớ rõ nửa năm trước, khi hắn tìm tới nàng, nói thập phần rõ ràng, không muốn cùng người khác
cùng chung một nữ nhân, sợ nhiễm bệnh không sạch sẽ, cũng ngại bẩn. ( =)) Bởi vậy hắn quyết định
bao hạ nàng, không có kỳ hạn, hai người trong lúc đó nếu bên nào có chút chán ghét có thể kêu ngừng,
đây là quy tắc lúc trước của hai người.
Đối với tiền tài, hắn đối với nàng thập phần hào phóng, giữa hai người chính là thuần túy giải phóng
dục vọng. Chính là sau vài lần da thịt chi thân, dần dần nổi lên tham niệm, muốn có được nam nhân
lãnh ngạo bất phàm này.
Nam nhân tựa hồ bị ý đồ chạm vào hắn của nàng chọc giận, từ trên người nàng đứng dậy rời đi, cầm
lấy mấy thượng xiêm y đặt trên bàn,đứng lên đưa lưng về phía nàng mặc vào.
“Nam nhân này quả thật tính tình keo kiệt”
“Hổ gia, thực xin lỗi. Ta bất quá chỉ là nhất thời kìm lòng không đậu, mới có thể quên ngài không
thích người khác đụng chạm mặt của ngài”Mẫu Đơn thấy hắn phải rời khỏi, bất chấp một thân trần
trụi, cuống quít đứng dậy đi đến trước mặt hắn xin lỗi.
“Bất quá là chạm vào mặt, có cái gì ghê gớm? Chẳng lẽ mặt hắn nạm vàng mạ bạc, trân quý vô cùng,
cho nên chạm vào không thể sao?”
“Ta nói rồi, không thích có người vi phạm, nếu có lần sau, ta sẽ không đến nữa”Mạnh Ứng Hổ không
phải không phát giác nàng đối chính mình nổi lên tâm không an phận, con ngươi đen lãnh duệ nhìn
chăm chú ánh mắt ái mộ của nàng; nếu nàng vì vậy mà quên đi thân phận chính mình, vậy đừng trách
hắn vô tình.
“Thực xin lỗi, Hổ gia. Ta cam đoan sẽ không tái phạm”Mẫu đơn mắt đẹp thu lại, không dám đón tiếp
mâu quang lạnh lẽo quá mức của hắn, nơm nớp lo sợ trả lời.
Mạnh Ứng Hổ mặc xong xiêm y, không hề liếc nhìn nàng một cái, thân hình cao lớn nhanh chóng rời
đi.
Canh giữ ở ngoài phòng cách vài bước, Giang Uy thấy hắn đi ra, vội vàng đuổi kịp, thủ hộ ở phía sau
hắn.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi Hái Hoa Lâu, xe ngựa cùng xa phu đứng ở trước cửa Hái Hoa
Lâu, khi nhìn thấy hai người đi ra vội vàng xuống xe hành lễ.
Mạnh Ứng Hổ nhẹ vuốt cằm, khi đang muốn lên xe ngựa , một đạo thân ảnh lao ra ngăn lại, Giang Uy
một bước nhanh chóng lấy thân che ở trước mặt chủ tử.
“Hổ gia! Van cầu ngài thư thả một ít thời gian, ta hướng ngài mượn năm vạn lượng bạc, cho ta một
chút thời gian trả lại”Lâm Đại Phú xoa xoa hai tay, hé ra nét mặt già nua khẩn trương che kín vẻ hung
hãn. Ông ta thật vất vả mới thám thính được Hổ gia đêm nay lại xuất hiện ở chỗ này, đã đứng bên
ngoài một canh giờ.
Mạnh Ứng Hổ con ngươi đen lãnh duệ liếc mắt nhìn ông ta, nhận ra ông ta là người kinh doanh bố
trang phía đông thành Lâm Đại Phú, một tháng trước hướng ngân hàng tư nhân Mạnh Ký mượn năm
vạn lượng bạc quay vòng, tháng này là lúc trả tiền.
“Có thể. Nếu muốn hoãn lại một tháng, lợi tức hơn năm ngàn lượng, tổng cộng là năm vạn năm ngàn
lượng bạc, nếu ông muốn hoãn nữa, ta đây sẽ chiều ý ông lại nhiều thêm một tháng”Khuôn mặt Mạnh
Ứng Hổ lạnh lùng có chút vô tình, không nhìn nét mặt già nua phút chốc trắng xanh trước mặt, lưu
loát leo lên xe ngựa.
“Này không khỏi cũng quá ngoan cố đi! Chẳng phải là định bức người ta đi lên tuyệt lộ sao?”
Giang Uy mắt đồng tình nhìn Lâm Đại Phú. Tính ông ta không hay ho, lại xuất hiện khi chủ tử tâm
tình không tốt .
Sau khi chủ tử ngồi trên xe ngựa, xe lập tức rời đi, lưu lại Lâm Đại Phú mặt xám như tro tàn sững sờ ở
cửa Hái Hoa Lâu.
Xe ngựa chậm rãi đứng ở trước cửa lớn Mạnh phủ , thủ vệ nhân gặp chủ tử đã trở lại, vội vàng tiến
lên đón chào.
Mạnh Ứng Hổ từ trên xe ngựa đi xuống dưới, hai tay khẽ vuốt xiêm y hơi nhăn trên người, bước vào
phủ. Lúc này đã là canh hai, mọi người trong phủ đã ngủ từ lâu, hắn vẫy lui người hầu hạ tắm rửa,
cũng có ý bảo Giang Uy trở về phòng nghỉ ngơi, một mình hắn đi trở về Hổ Gầm Các nghỉ ngơi.
Đẩy ra cửa gổ tẩm phòng được khắc hoa, thắp nến lên, thân mình cao lớn đồng thời ngồi xuống ghế,
cũng thay chính mình châm chén trà. Nước trà vẫn có chút ấm áp, hiển nhiên là nha hoàn mới đổi qua.
Nhìn thấy không có một bóng người trong phòng, con ngươi đen lãnh duệ ,nguy hiểm trở nên ma mị.
“Cô rốt cuộc tính theo ta bao lâu?”Tiếng nói lạnh như băng lộ ra tia cảnh cáo, con ngươi đen lợi hại
nhìn chằm chằm vào cửa phòng không có bóng dáng ai.
“Ngươi nhìn thấy ta?”Trong thanh âm mờ kịt lộ ra một tia kinh ngạc.
“Đúng vậy, cũng nghe được thanh âm của cô”Du hồn này không biết khi nào theo đuôi hắn, vốn nghĩ
không để ý tới, nàng sẽ rời đi, không nghĩ tới nàng lại một đường đi theo hắn hồi phủ, thậm chí hiện
tại còn tính đi vào tẩm phòng của hắn.
“Ngươi thật sự thấy ta? Cũng nghe được thanh âm của ta?”Trong thanh âm mờ mịt hàm chứa kích
động, vốn tưởng rằng không ai thấy được nàng, hiện tại ại có một người thấy được nàng! Giống như
là nàng đang phiêu đãng ở đại dương bao la gặp được một cây gỗ trân quý, cho dù nàng không quen
hắn.
“Nghe đây, đừng đi theo ta nữa. Tuy rằng ta không biết vì sao chỉ có ta thấy được cô, nghe được
thanh âm của cô, nhưng nếu cô đã chết, cô hẳn là nên đi đầu thai, không nên ở lại nhân gian phiêu
đãng”
Hắn tính tình lãnh khốc, cho dù là đối mặt du hồn, cũng không nhiều thiện tâm, tự nhiên sẽ không đối
với nàng có khẩu khí tốt. Huống chi du hồn này cũng là một cô nương, xuất hiện trong phòng khi hắn
cùng Mẫu Đơn hoan ái cũng không cảm thấy thẹn, tuy rằng nàng từ đầu tới đuôi đều xoay lưng lại,
hai tay bịt lỗ tai, nhưng vẫn là làm hắn thập phần không vừa lòng.
Hắn cũng không có thói quen khi hoan ái có người khác bên cạnh, cho dù nàng không phải là ”người“.
“Ngươi nói cái gì?! Ta…… Đã chết? Ta thật sự đã chết rồi sao?”Tiếng nói nữ tử mờ mịt lộ ra một tia
hoảng sợ tuy rằng sớm đoán được chính mình có lẽ đã chết, nhưng vẫn ôm chặt một tia mong đợi. Sau
khi bị người minh xác chỉ ra, tuy là chịu đả kích, nhưng chỉ có thể chấp nhận sự thật tàn khốc này.
Mạnh Ứng Hổ nhìn thân ảnh tử sam mờ mịt đứng ở cửa kia, từ phản ứng của nàng có thể đoán được
là chết không lâu mà mới có thể ngay cả chính mình đã chết mà cũng không biết. Không thể không
thừa nhận, du hồn này có một dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ, tuyệt đối là mỹ nhân khó gặp trên đời.
Nàng giờ phút này biểu tình trên mặt rõ ràng đau thương tuyệt vọng, nhưng lại không hiểu sao làm
ngực hắn nổi lên một cỗ cảm giác khác thường.
“Đúng vậy. Nếu đã chết, cô nên đến âm phủ, sớm ngày đầu thai, đừng đi theo ta nữa”Lời cảnh cáo
không hề lạnh băng giống như lúc trước.
Ở cửa phòng thân ảnh tử sam đầu buông xuống, thần sắc buồn thê lương, thân ảnh dần dần bay ra bên
ngoài……..
Mạnh Ứng Hổ thấy nàng rời đi, đang chuẩn bị thoát y đi ngủ, khi hắn trút xiêm y, một vật từ trong nội
y hắn rớt ra. Hắn khom người nhặt lên nhìn kỹ, là một cái túi hương con bướm dùng vải lụa tơ tằm
màu tím có một mặt thêu, thêu thập phần tinh tế, con bướm thêu rất sống động, vừa nhìn là biết ngay
túi hương nữ tử hay dùng.
Rồi đột nhiên nhớ tới, đây là khi sáng nay hắn từ Thanh Long thành chạy về, khi dừng lại rửa mặt bên
một con suối nhặt được. Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy túi hương con bướm này thập phần khác biệt, muốn
cầm về cho mẫu thân xem, mới có thể thuận tay nhặt lên. Sau khi về nhà, lại vội vàng đến ngân hàng
tư nhân, đã quên đem nó lấy ra.
“Đây là túi hương của ta, sao lại xuất hiện trên tay ngươi?”Tiếng nữ tử kinh hô xuất hiện bên tai hắn.
Mạnh Ứng Hổ nhíu mày, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện thần sắc không kiên nhẫn, một đôi con ngươi
đen lạnh lùng mãnh liệt nhìn chằm chằm thân ảnh tử sam bên cạnh, thấy nàng nhiều lần đoạt túi
hương trên tay hắn, nhưng vẫn vồ hụt, bộ dáng buồn bực kia thập phần hấp dẫn người.
“Cô vì sao còn chưa đi?”Hắn không hờn giận chất vấn.
“Không phải ta không đi, mà là ta căn bản đi không được a!”Nữ tử trừng mắt nhìn túi hương mình
thích bị hắn cầm trên tay, buồn bực chính mình không thể cầm lại.
“Có ý tứ gì? Mau nói rõ ràng”Thấy nàng bực tức hai mắt trừng túi hương trên tay mình, con ngươi
lãnh duệ không phát hiện ý cười của chính mình.
“Khi ta phát giác chính mình xuất hiện cạnh ngươi, ta cũng nghĩ phải rời khỏi, nhưng không biết vì
sao luôn không thể cách ngươi quá xa, cảm giác bị một cỗ lực đạo vô hình kéo trở lại bên cạnh ngươi”.
Chính nàng cũng không rõ ràng vì sao lại như vậy, bằng không hắn nghĩ đến nàng một hoàng hoa
khuê nữ, khi nhìn đến hắn cùng với nữ tử thanh lâu âu yếm lại không muốn rời đi sao? Nàng là bị
buộc ở cùng một chỗ với hắn!
Mạnh Ứng Hổ nghe vậy, nhíu mày tinh tế xem túi hương trong tay, có chút suy nghĩ sâu xa,”Cô nói
túi hương này là của cô?”
“Đúng vậy. Đây là túi hương ta thích nhất. Lúc thêu túi hương, còn không cẩn thận đâm vào ngón tay,
dính máu lên đó, vì sửa chửa, đành phải thêu đóa hoa đỏ ở trên”Nàng thêu rất ít khi bị thương, là khi
đó đang cùng đại ca và Linh Lung nói chuyện mới hao tổn tinh thần, mới có thể nhất thời phân tâm.
Mạnh Ứng Hổ nhìn túi hương con bướm trên tay, ngón cái khẽ vuốt trên đóa hoa nhỏ màu đỏ, trầm
ngâm không nói thật lâu.
Sau một lúc lâu, hắn tùy tay đặt túi hương con bướm lên bàn, tiếp tục động tác thoát y vừa rồi.
Nữ tử thét chói tai như hắn sở liệu, ghé vào lỗ tai hắn,”Ngươi đang làm cái gì?! ”
“Thoát y lên giường đi ngủ”trong thanh âm lạnh lùng hàm ẩn mỉm cười, không hề để ý tới nàng, sau
khi rút đi áo khoác, trên người chỉ còn lại có áo đơn, thân hình cao lớn hướng giường đi đến, chuẩn bị
ngủ.
“Ngươi, ngươi cứ như vậy ngủ?”Thanh âm nữ tữ xuất hiện ở bên giường, không thể tin được hắn cứ
như vậy mặc kệ nàng, chuẩn bị đi ngủ.
Bọn họ mới vừa rồi không phải là đang thảo luận vì sao nàng không thể rời người hắn sao? Tại sao
ngay sau đó hắn phản ứng cũng chỉ như vậy?
Mà hắn đáp lại là xoay người đưa lưng về phía nàng, bỏ qua không nghĩ lại để ý nàng
Nữ tữ buồn bực trừng mắt nhìn bóng dáng hắn, luôn luôn bình tĩnh như nàng vì sao lại lần nữa trở nên
khác thường? Nhất định là còn không thể chấp nhận sự thật mình đã chết mới có thể dễ dàng mất đi
bình tĩnh.
Thân ảnh tử sam bay đến bên cửa sổ, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ. Trăng vẫn sáng như trước, chính
là chuyện đời không thể hoàn hảo, một tiếng than nhẹ sâu kín quanh quẩn trong phòng.
Nguyên bản Mạnh Ứng Hổ đang nhắm mắt, nghe tiếng thở dài, đôi mắt lạnh lùng mở ra, sau lại nhắm
lại. Đêm nay, mỗi người một tâm tư.
Nhâm quân; cái nỳ, là cách gọi người con trai
Ti quyên: vải lụa, mấy bà tú bà hồi xưa, khi mà mời chào khách thì tay thường hay phe phẩy mấy cái
vải lụa nho nhỏ
Lãnh ngạo: lạnh lùng, kiêu ngạo.
Lãnh duệ: lạnh lùng, sáng suốt
Tê duệ: u ám, sáng.
Tử sam: người sau khi chết, linh hồn trở nên trong suốt, thường thấy trên các bộ phim thì những
người này đều mang quần áo màu trắng. Ở đây, hiểu nôm na là chỉ bộ áo quần màu trắng.
Mới sáng tinh mơ, nhà bếp Mạnh phủ làm việc hỗn loạn, không ít nha hoàn bận rộn, vội vàng thu xếp
đồ ăn sáng.
Đồ ăn sáng ở Mạnh phủ mỗi chủ tử chỉ có yêu cầu duy nhất là phải chia nhóm nhỏ, chỉ là chủ tử trẻ có
mười vị, hơn nữa còn có bảy vị phu nhân, cũng khó trách mỗi lần đến thời gian chuẩn bị bữa sáng,
nhà bếp liền giống như rối loạn, đoàn người làm việc hỗn loạn.
Sáng sớm vừa đến, các chủ tử đã lục tục xuất hiện ở Mai thính, bọn nha hoàn sớm đã mở hai bàn tròn
lớn ở trên đặt đầy thức ăn sáng, có cháo, tương qua, bánh bao, nước đậu xanh…..chờ.
Ngồi ở thủ vị Mạnh Ứng Hổ thấy trưởng bối cùng đệ muội tất cả đều đến đông đủ, ý bảo mọi người
có thể bắt đầu dùng bữa.
“Ta không ở đây mấy ngày nay, trong phủ có phát sinh chuyện gì không? “Mạnh Ứng Hổ uống cháo
vào miệng, lãnh mâu liếc nhìn trưởng bối ngồi cùng bàn một cái, lại liếc mắt qua hướng đệ muội ngồi
cách bàn.
“Trong phủ không có chuyện gì, con yên tâm”Cười trả lời là Nhị nương.
“Ứng Hổ, tuổi tác con cũng không còn nhỏ, năm nay đã hơn hai mươi, cũng nên có một con dâu. Có
thích cô nương nào chưa?”Dám hướng Mạnh Ứng Hổ mở miệng thúc giục cũng chỉ có mẹ ruột hắn.
“Hôn sự của con, con tự có chủ trương. Nếu là đệ muội khác có người trong lòng, cứ gả trước, không
cần băn khoăn đến con.”Mạnh Ứng Hổ lãnh đạm mở miệng, ngụ ý hôn sự của hắn hắn tự mình lo,
chín đệ muội muốn gả thú, không cần băn khoăn đến hắn làm đại ca nhưng chưa đón dâu.
“Thật không nghĩ tới nhà ngươi có rất nhiều người, cả một nhà tụ tập một chỗ ăn bữa cơm, cảm giác
rất tốt”Tiếng nói nữ tử xuất hiện bên cạnh Mạnh Ứng Hổ.Nhìn một đại gia tử như vậy, cảm giác hơi
hơi kinh người, bất quá, nhìn ra được những người trong nhà này cảm tình tương đối hòa hợp.
“Đại ca, nghe nói huynh bao hạ hoa khôi Hái Hoa Lâu Mẫu Đơn, tối hôm qua còn ở đó trở về, huynh
sẽ không đối với loại nữ tử này động chân tình chứ?”Cách bàn truyền đến tiếng hỏi không biết sống
chết, mở miệng luôn luôn là lão tam thẳng thắn Mạnh Khai Vân.
Hắn vừa hỏi, đệ muội ngồi cùng bàn đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh, mỗi người thưởng hắn một
cái nhìn xem thường, lão tứ Mạnh Dư Yến ngồi cạnh hắn rõ ràng trực tiếp đá hắn một cước, cảnh cáo
hắn câm miệng.
Mạnh Ứng Hổ khóe môi cong lên thành một hình cung cười lạnh, nhìn Mạnh Khai Vân bị mọi người
lén lút khai trừ. “Lão tam, không nghĩ tới đệ rất quan tâm đến đại ca, xem ra hiệu cầm đồ sinh ý quá
kém, hôm nay ta sẽ đi đến hiệu cầm đồ một chuyến xem sao”Phụ trách tiệm là lão tam cùng lão tứ,
hai người cùng chịu trách nhiệm.
Nghe vậy,Mạnh Dư Yến ngồi cạnh Mạnh Khai Vân ở dưới bàn lại trực tiếp giẫm hắn một cước, Mạnh
Khai Vân mặt đau thành một đống, lúc này cũng không dám hé răng nữa.
“Xem ra ngươi làm đại ca rất có uy nghiêm”Tiếng cười trêu tức liên tục vang lên bên tai Mạnh Ứng
Hổ.
“Đại muội, tuổi của muội cũng không nhỏ, đại ca bắt đầu lưu ý tìm giúp muội một người trung
thực”Mạnh Ứng Hổ lạnh nhạt mở miệng.
“Đa tạ đại ca quan tâm”Mạnh gia đại tiểu thư nói, hôn sự hết thảy đều để huynh trưởng làm chủ.
Ăn một ít đồ ăn sáng, mọi người nói vài câu ngắn ngủi rồi xong.
Ở trong Bạch Hổ thành, không người nào không nhìn ra”Hổ gia”Mạnh Ứng Hổ ,tự nhiên cũng không
có người nào dám chọc vào Hổ gia.
Chỉ vì gia nghiệp Mạnh phủ lớn, ở Bạch Hổ thành từ mấy đời cho tới nay làm nhà sinh sống, tổ
nghiệp thập phần vững chắc, cho tới nay rơi vào trong tay Mạnh Ứng Hổ cầm quyền, càng thêm phát
dương quang đại.
Đến Bạch Hổ thành tùy ý có thể thấy được ngân hàng tư nhân, hiệu cầm đồ, Áng Vân phường, tất cả
đều do mười huynh muội Mạnh gia chưởng quản, lại có lão đại”Hổ gia”cầm đầu. Bạch Hổ thành đều
biết, nếu là đắc tội Hổ gia, tuyệt không có biện pháp sinh tồn ở Bạch Hổ. Cũng may Mạnh Ứng Hổ
làm người có chút lãnh khốc vô tình, không tùy tiện nói đùa, nhưng cũng không từ thủ đoạn. Ở
thương trường ánh mắt tinh chuẩn, nói một không hai, một khi quyết định chuyện gì, không lưu tình,
không nể mặt, rất khó sửa đổi.
Lúc này, ở trong nhà chính ngân hàng tư nhân Mạnh ký ở phía đông thành, Vương quản sự nơm nớp
lo sợ dâng lên sổ sách, một mặt báo cáo ngân hàng tư nhân còn có mấy người chưa trả tiền nợ.
“Lâm lão gia ở bố trang thiếu năm vạn lượng bạc còn chưa trả, Lâm lão gia sáng sớm ngày hôm qua
tự mình tiến đến, hy vọng có thể lại kéo dài thêm một tháng”
“Khách sạn Hưng Duyệt tháng trước thiếu một vạn lượng cũng đã đến kỳ, chưa phái người đến, còn
nợ”
“Vượng trà trang thiếu năm ngàn lượng bạc, còn thiếu hai ngày là đến kì, trước mắt cũng không phái
người đến, còn nợ”
Mạnh Ứng Hổ ngồi ở bàn gỗ tử đàn, trên tay lật xem sổ sách, khuôn mặt lạnh lùng nhất quán không
chút thay đổi, giờ phút này làm người ta nhìn không ra một chút cảm xúc chân thật, làm cho Vương
quản sự đối mặt với vẻ mặt lạnh của hắn thật cẩn thận, lo lắng đề phòng. Tuy rằng đại thiếu gia rất ít
tức giận, nhưng không ai có thể đối mặt với đôi mắt lạnh lùng, sáng suốt của hắn không phát run.
Mạnh Ứng Hổ nghe Vương quản sự báo cáo, con mắt lạnh lùng quét về phía thân ảnh tử sam đứng ở
cửa sổ. Nàng tựa hồ thật thích đứng ở cửa sổ, không biết nhìn ngoài cửa sổ suy nghĩ cái gì, dung nhan
tuyệt mỹ toát ra tịch liêu cùng không chỗ nào quy y, không biết tại sao nhưng lại níu giữ ánh mắt hắn
lưu luyến thật lâu.
Nàng bình thường cũng không nói nhiều, trừ phi làm cho nàng ngạc nhiên hoặc là thấy chuyện bất
bình, nếu không đều không nói một câu, lẳng lặng đứng ở góc, làm cho hắn có khi xem nhẹ sự tồn tại
của nàng. Một tay khẽ vuốt túi hương trong ngực, nếu hắn đoán không lầm, nàng thân bất do kỷ đi
theo hắn, có lẽ vì túi hương hắn giữ của nàng.
Mà hắn, nguyên bản nhặt được túi hương chỉ là sơ ý, vì muốn giao cho mẫu thân đi nghiên cứu cách
thêu, nhưng hắn lại không hiểu vì sao lại không giao ra, ngược lại tùy thân mang theo.
“Đại thiếu gia?”Vương quản sự sau khi báo cáo xong, phát hiện không có tiếng đáp lại, lại thấy đại
thiếu gia nhìn ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ cái gì, đành phải nhẹ giọng kêu.
“Lâm Đại Phú tối hôm qua đến cầu ta, yêu cầu kéo dài thêm một tháng, ta đáp ứng ông ta nếu muốn
kéo dài thêm một tháng, thu lợi tức nhiều hơn năm ngàn lượng. Ngươi phái người đi đến chỗ ông ta
xác nhận, nếu ông ta đồng ý, gọi ông ta lại viết biên lai vay tiền, để tránh ông ta lại nợ”Mạnh Ứng Hổ
lãnh đạm nói.
“Năm ngàn lượng?! Này…..”Vương quản sự hai mắt mở to, đầu Lâm đại phú bị mê muội sao? Chẳng
lẽ không biết đại thiếu gia hận nhất có người lén năn nỉ hắn? Hành động này rõ ràng là chọc giận đại
thiếu gia, nếu không đại thiếu gia sẽ không ngoan cố như vậy, ngân hàng tư nhân thu lợi tức luôn thập
phần hợp lí.
“Ngươi thật sự quyết định phải làm như vậy? Này không khỏi cũng quá ngoan cố đi. Ngươi định bức
người đi lên tuyệt lộ sao?”Thanh âm nữ tử chỉ trích ghe vào tai hắn vang lên.
“Về phần Hưng Duyệt khách sạn cùng Vượng trà trang, ngươi lại phái người đi thúc giục, nếu còn
không trả tiền, xem ra là còn muốn hoãn khoản nợ, hoặc là theo chiếu ước tịch thu cửa hàng của họ,
ngươi liệu mà làm”Mạnh Ứng Hổ trả sổ sách trên tay lại cho Vương quản sự, dặn dò hắn tự đi xử lý.
“Vâng, đại thiếu gia”Vương quản sự biết đại thiếu gia luôn luôn là không nói tình cảm, đành phải
chiếu quy củ làm việc.
“Ngươi như vậy có phải rất không có một chút tình người hay không? Nếu không có vạn bất đắc dĩ,
ai lại nguyện ý hướng tới ngân hàng tư nhân vay tiền, cần gì bức người quá đáng!”Thanh âm nữ tử bất
mãn chỉ trích lại vang lên.
Mạnh Ứng Hổ mắt lạnh lùng nhìn thẳng thân ảnh tử sam dám cùng hắn tranh luận, phát giác nàng
cũng không sợ ánh mắt hắn. Nàng dũng khí hơn người, dù sao cũng đã chết, cho nên không sợ hãi?
“Ta mở ngân hàng tư nhân không phải nhà từ thiện, hết thảy giấy trắng mực đen, trước khi vay tiền
viết rõ ràng, không lẽ muốn ta bù tiền vào”Hổ gia hắn cũng không muốn làm ăn lỗ vốn.
“Nhưng là không cần bức người quá đáng. Cho bọn hắn một ít thời gian kiếm, mới không còn bức
người đi lên tuyệt lộ”Người này không chỉ mặt lạnh, ngay cả tâm cũng lạnh.
“Việc buôn bán Hổ gia ta, không tới phiên cô hồn dã quỷ đến can thiệp.”môi nhạt nhẽo phun ra từng
câu, từng chữ lạnh như băng.
“Ngươi……”nữ tử tức giận đến bay đến cửa sổ, hờn dỗi, không mở miệng nói chuyện.
“Đại ca, huynh đang nói chuyện với ai vậy? “
Một thân ảnh đi từ ngoài vào trong nhà chính, buồn bực nhìn đại ca ngồi sau bàn tử đàn. Hắn rõ ràng
nghe được thanh âm đại ca cùng người khác đấu khẩu. Ngữ khí đại ca luôn lãnh đạm, lúc này ẩn ẩn
mang theo một cơn tức, hắn bên ngoài nghe được còn thập phần kinh ngạc. Ai dám giáp mặt chọc
giận đại ca? Nghĩ thế mới tiến vào tìm, đến tột cùng, bên trong nhà chính chỉ thấy đại ca sắc mặt lạnh
thấu xương ngồi một mình sau bàn gỗ tử đàn.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Không có. Lão Nhị, ngươi có việc tìm ta sao?”Mạnh Ứng Hổ không muốn giải thích nhiều, vô tình
làm người ta biết có du hồn đi theo bên cạnh hắn.
Mạnh Nghĩa Bằng mặc dù cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không hề hỏi nhiều, rồi đột nhiên nhớ tới
một chuyện.
“Đại ca, Lí lão thước phô phía tây thành thay Vĩnh Phương thước phô Trần Vĩnh bảo đảm, hướng
ngân hàng chúng ta mượn một vạn lượng bạc, đã qua kỳ hạn ba ngày. Hiện tại, Trần Vĩnh chẳng biết
đi đâu, món tiền này có nên hướng Lí lão bắt đền?”
“Đương nhiên. Trần Vĩnh chạy, không có người trả, Lí lão lúc trước đã dám thay người ta bảo đảm,
nên nghĩ đến sẽ có một ngày chuyện phát sinh, khoản tiền này tất nhiên là đến ông ta mà đòi”Mạnh
Ứng Hổ hai tay giao lại thành hình tháp, ánh mắt không nhìn đại đệ mà là nhìn thân ảnh tử sam gần
cửa sổ, chú ý tới khi nàng nghe chuyện, gương mặt tuyệt mỹ hiện lên thần sắc kinh ngạc.
“Nhưng Lí lão kia khó khăn, sợ là không có được một vạn lượng”Mạnh Nghĩa Bằng cũng phát hiện
đại ca ánh mắt quái dị, nội tâm lại nổi lên nghi ngờ.
“Không giao ra thì thu thước phô của ông ta. Thay người ta bảo đảm, tất nhiên là nên hiểu được khả
năng bị người liên lụy đến.”Mạnh Ứng Hổ có chung một thái độ giải quyết mọi việc, không một tia
nói lý để cứu vãn đường sống.
Lúc trước ngân hàng tư nhân nguyên bản là không muốn cho Trần Vĩnh mượn bạc, chính là cân nhắc
qua Vĩnh Phương thước phô vô lực trả số bạc này, cuối cùng nể mặc mũi Lí lão giữ chữ tín, ngân
hàng mới miễn cưỡng đồng ý.
“Hảo. Ta đây phái người đi một chuyến đến thước phô của Lí lão”Mạnh Nghĩa Bằng nói vừa xong,
đang muốn rời đi
“Không cần! Chờ một chút!”thân ảnh tử sam bay đến trước bàn gỗ tử đàn, trên mặt tuyệt mỹ có nét
cầu xin, nhìn thẳng Mạnh Ứng Hổ.
“Lão Nhị, chờ một chút.”Mạnh Ứng Hổ mắt sáng lên đối với khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra chút cầu xin,
gọi cước bộ đại đệ lại. “Chuyện thước phô trước chờ một chút, để ta suy nghĩ chút nữa.”
Mạnh Nghĩa Bằng vẻ mặt kinh ngạc nhìn đại ca, chú ý tới ánh mắt đại ca không ở trên người hắn, mà
là dừng ở một chỗ trước bàn gỗ tử đàn, hơn nữa đại ca thế nhưng thay đổi chủ ý, đáy lòng hắn hồ nghi
càng sâu.
“Tốt, ta đây sẽ chờ đại ca quyết định.”Mạnh Nghĩa Bằng nhìn bốn phía trong nhà lớn, mới nghi hoặc
rời đi.
“Vì sao ngăn cản ta? Hay là ngươi biết Lí lão?”Mạnh Ứng Hổ sau khi xác nhận đại đệ rời đi rồi, mới
hướng tới thân ảnh tử sam hỏi.
“Những gì các ngươi mới nói là sự thật? Lí lão thước phô thực bảo đảm thay người khác?”Thân ảnh
tử sam bay tới bên người hắn, thần thái sốt ruột làm Mạnh Ứng Hổ mày kiếm vi chọn
“Đúng vậy. Ngươi vì sao lại quan tâm đến chuyện của Lí lão? Hay là ngươi biết Lí lão?” Nếu không
nàng muốn giải thích nàng quan tâm chuyện này như thế nào?
“Nếu thước phô nhất thời không thể kiếm ra một vạn lượng, ngươi cũng đừng khó xử lão nhân gia,
phiền ngươi phái người đi một chuyến đến Thanh long thành Châu Ngọc Các, báo cho biết chuyện
này thì sẽ có người trả thay khoản nợ”Nữ tử như sợ hắn tìm thước phô gây chuyện phiền toái, vội
vàng nói ra phương pháp khác.
“Thanh Long thành Châu Ngọc Các? “
Vì sao lại nhắc đến Châu Ngọc Các? Châu Ngọc Các có hoàng thất làm chỗ dựa bên ngoài đều biết, vì
sao nàng lại nói như vậy?
Hay là……
“Cô rốt cuộc là ai? Người phương nào? Cùng Lí lão có quan hệ thế nào?”
Mạnh Ứng Hổ khuôn mặt lạnh lùng trầm xuống, con ngươi đen tinh nhuệ nhìn chăm chú vào thân ảnh
tử sam trước mắt, lẽ ra hắn nên sớm hỏi vấn đề này.
Nữ tử cúi đầu trầm mặc , làm như do dự hồi lâu, nàng ngẩng đầu nhìn hắn con ngươi lạnh thấu xương,
mới không tình nguyện chậm rãi phun ra:
“Ta ở tại Thanh Long thành, đại tiểu thư Châu Ngọc Các Bùi Lưu Ly chính là ta.”
Bố trang: gia trang bán vải vóc
Thước phô: là cách gọi cửa hàng buôn bán nói chung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.