Bách Hoa Tàn

Chương 12

Dương Nhi

09/08/2020

Cánh tay vẫn còn nhói lên cảm nhác đau rát vì vết bỏng do nước nóng từ ấm trà rơi trúng, nên lúc vừa đưa ta về Tử Ly Điện, Tiểu Thanh đã vội chạy đến Thái Y viện lấy ít thuốc bôi trị thương cho ta. Còn ta thì cảm thấy trong người có chút bức bối nên muốn ra ngoài đi dạo một mình cho tâm tình khuây khỏa, sẵn tiện đợi Tiểu Thanh mang thuốc về. Thế là men theo lối cửa sổ, ta phóng thẳng người ra ngoài, vượt mặt được đám cung nữ thái giám một cách an toàn.

Mặc dù đã rất cố gắng ghi nhớ lối đi trong cung và hạn chế đi xa khỏi Tử Ly điện nhưng không hiểu sao ta vẫn đi nhầm vào một vài con đường kỳ lạ, kết quả là có mặt ở cái nơi lạ lẫm này.

Ta đứng nhìn cánh cổng mái vòm bám đầy rêu xanh, bên trên còn có một tấm biển đề ba chữ Tỏa Ngọc cung đã phai đi phần nào nét mực, xung quanh cũng chẳng có lấy một bóng người canh gác, mà ta lai chẳng biết là mình đã đi lạc đến nơi nào trong cung nữa.

Nơi này nếu đem so với mấy ngôi nhà bỏ hoang khác thì có chút to lớn và sang trọng hơn nhiều, chỉ là đã lâu không có người dọn dẹp chăm sóc nên cây cỏ ở đây đều một mọc cách um tùm tự tiện, mạng nhện thì đua nhau bám đầy trên các bậc cấp và thềm hành lang vừa dày vừa đầy bụi, trông vô cùng ảm đạm âm u, nếu ta không lầm thì đây có lẽ là một lãnh cung bị bỏ hoang đã lâu.

Ta đảo mắt nhìn một lượt cảnh vật xung quanh, lại nhìn đến cái cây không rõ tên với thân gỗ vừa to vừa cao đang vươn dài sừng sững giữa khuôn viên kia, xòe từng tán cây rộng mọc chi chít những lá, nó vô tình tạo ra một mảng trú nắng vô cùng hợp ý ta.

Ta tiến đến chỗ bóng mát ấy, mệt mỏi mà ngã người dưới gốc cây, nằm dài trên đám cỏ non mịn xanh mỡn dưới chân, đón lấy từng cơn gió nhẹ êm dịu đều đặn thổi qua mang đầy cảm giác bình yên thanh tĩnh. Đầu óc có chút thư giản ta lại bất giác nghĩ về Mẫn Chi, mà không, phải nói là trong đầu ta ngoài chàng ấy ra thì chẳng còn nghĩ được gì nữa.

Chàng không nhận ra ta?...

Khoảng thời gian tám năm trước so với lúc này đã lâu như thế, ta và chàng lại chưa từng gặp lại, ngay cả thư từ cũng chẳng hề liên lạc với nhau, chàng không nhận ra ta cũng đúng thôi. Nhưng không hiểu sao sự hờ hững lúc nảy của chàng lại khiến ta cảm thấy vô cùng xa cách. Suốt thời gian qua, chàng đã trải qua những gì mà ta không biết đến ư? Một Mẫn Chi ấm áp dịu dàng của tám năm trước sao lúc này bỗng dưng lại thay đổi đến như vậy? Gương mặt mang nụ cười như nắng xuân ấy của chàng giờ đây chẳng khác gì tảng băng lạnh không ngừng lan tỏa hàn khí bức người khiến người khác phải e dè, khó mà lại gần. Ta lúc này đã là thê tử của chàng, đương nhiên sẽ bên cạnh chàng, bảo vệ chàng, quan tâm lo lắng cho chàng, nhưng sự vụng về lúc nảy của ta có vẻ đã phá hỏng đi sự quan tâm ấy. Mà chàng lại chẳng hề có chút gì gọi là mở lòng cho ta bước đến. Chính điều đó khiến lòng ta cảm thấy như đang bị một viên đá vô hình đè nặng, khó chịu vô cùng.

Chán quá!

Ta buồn bực hét to để xả những phiền muộn trong lòng, lại như bị tiếng hét đó của mình dọa cho đầu óc sực tỉnh mà trợn tròn mắt đưa hai tay bụm chặt miệng, đoạn ngồi bật dậy, đảo mắt nhìn một lươt xung quanh xem có ai nghe thấy hay phát hiện ra ta ở đây hay không. Rồi lại như ngớ người ra khi quên mất hoàng cung Hạ quốc vốn dĩ rất rộng, mà ta lại đang ở trong một lãnh cung không người bén mảng đến thì cho dù có la khản cả cổ cũng chẳng ai nghe thấy.

Ta thở dài thả người nằm xuống nền cỏ, nâng mắt mơ hồ nhìn bầu trời cao xanh thẳm lởn vởn vài gợn mây mà tiếp tục nghĩ về Mẫn Chi. Nghĩ về chàng lại cảm thấy khó hiểu, khó hiểu khiến lòng trở nên bức bách, mà lòng bức bách ta lại bắt đầu hét toáng lên để nhẹ lòng. Vì đã chắc chắn được nơi đây không có ai ngoài ta và cây cỏ, nên lần này giọng ta so với lúc nảy còn lớn hơn.

Chợt ta nghe bịch một tiếng, âm thanh ấy giống như một vật nặng được ai đó thả từ trên cao xuống khiến ta như im bặt lại, mím môi tiếp tục dỏng tai lắng nghe, lại nghe được âm thanh ư ử rên đau của ai đó phía sau. Ta trợn tròn mắt đứng bật dậy, xoay mặt đối diện với cái cây lớn mình vừa ngã lưng, lòng thì tò mò nhưng chân thì không phối hợp mà cứ lùi lại sau.

Một nam nhân vận áo chùng đen bước ra từ phía sau thân cây, y phục có chút xộc xệch được hắn chỉnh lại ngay ngắn, gương mặt tuấn tú mang đầy vẻ phong lưu trác tán ấy nhìn ta nở một nụ cười rất ư là thân thiện hòa nhã.

Chào!

Hắn vẫy vẫy tay với ta, ngược lại ta chỉ trưng một vẻ mặt đề phòng đáp trả lại hắn, chân thì vẫn tiếp tục không ngừng bước lùi ra sau. Thấy tình huống không đúng, hắn lại chớp mắt giải thích.

Thứ lỗi cho tại hạ vì đã làm cô nương đây giật mình, chỉ là lúc nảy có vô tình đi ngang thấy nơi này khá yên tĩnh nên dừng lại nghỉ chân chợp mặt một chút, lại không ngờ giọng to khỏe đánh thức tại hạ lại là của một cô nương thanh tú như này.

Ý hắn bảo ta là người không mời mà đến, phá hỏng giấc ngủ của hắn ư? Cô nương thanh tú? Hắn là đang vừa đấm vừa xoa sao?



A ha ha, ha, ha, không sao, không sao Ta dừng lại, xua tay cười ngượng ngạo phá tan bầu không khí nghiêm trọng vừa rồi, thay vào đó khiến nó trở nên vô cùng mất tự nhiên.

Tại hạ thấy chúng ta gặp được nhau như này quả là rất có duyên, không biết cô nương là ai trong cung lại đi lạc đến nơi này? Nam nhân tuấn tú ấy lên tiếng hỏi ta.

Hắn là đang thăm dò gì ta ư? Hắn là biết hay không biết ta là thái tử phi Hạ quốc? Đôi mắt ấy nhìn thế nào vẫn trông không giống là người đang giả vờ cả, còn cả nụ cười ngu ngơ vô hại của hắn nữa.

Là ta đa nghi ư? Tên này hẳn là nhi tử của một vị quan gia nào đó cũng đi lạc giống ta đây mà...

Cứ gọi ta là A Tú.

Ta vừa cất tiếng trả lời đã thấy nam nhân tuấn tú kia mặt ngơ ra một hồi sau đó lại bật cười lớn, còn ta thì như hiểu được vấn đề vì sao hắn lại có biểu hiện như thế nên cũng chẳng có chút gì gọi là ngạc nhiên, chắc là vì ông hỏi gà bà nói vịt, câu trả lời của ta không ăn nhập gì với câu hỏi của hắn đây mà.

Hắn nói: Cô nương thật thú vị a. Đoạn cười tươi xòe một tay ra trước mặt ta tiếp lời: Tại hạ tên Kỳ Hữu, rất mong được kết hảo hữu với A Tú cô nương.

Ta dán mắt nhìn bàn tay to lớn của Kỳ Hữu đang đưa ra trước mặt mình mà do dự có nên bắt lấy hay không, lại trông cái dáng vẻ ngây thơ vô tội của hắn chớp mắt nhìn ta, khiến ta không nỡ phủ sự thân thiện thành tâm của hắn. Thế là cũng đành đạn đưa tay ra đập nhẹ vào lòng bàn tay của hắn cho có lệ, rồi không do dự mà rụt tay về tiếp tục để bàn tay hắn lẻ loi giữa không trung như thế, không ngờ lại khiến hắn một phen bật cười.

Tên Kỳ Hữu này có vẻ là một người rất thích cười, vả lại hắn còn có nụ cười rất đẹp.

Vết thương ở cánh tay bỗng nhói lên khiến ta sực nhớ đến Tiểu Thanh, chắc giờ này nàng ấy cũng đã đem thuốc bôi về, không thấy ta trong cung thế nào cũng sẽ lo lắng đi tìm, ta phải mau chóng tìm đường quay lại. Tên này cũng bị lạc giống ta, nếu hỏi đường hắn thì ta nghĩ tốt nhất là ta nên tự mò đường về thì hay hơn.

Ta phải đi rồi, có duyên sẽ gặp lại. Ta chào tạm biệt Kỳ Hữu đoạn quay người rời đi.

Kỳ Hữu nhướn người, nói theo phía sau ta: Ngày mai ta sẽ đợi A Tú cô nương ở đây, không gặp không về.

Ta không quay đầu lại, cũng không trả lời câu nói của hắn, cứ thế mà nhanh chân lần đường về, mặc cho hắn cứ đứng ở đấy nhìn theo ta.

Mò mẫm được nữa canh giờ, cuối cùng ta cũng lần về tới Tử Ly điện, lúc vừa phóng người vào từ cửa sổ lại đúng lúc Tiểu Thanh đẩy cửa bước vào.

Tiểu Thanh cau mày nói: Người lại chạy ra ngoài với cái vết thương đó?

Ta cười vô tội, nói: Vết thương không nặng, vả lại thấy em lâu quay lại quá nên ra ngoài đi dạo một chút.

Tiểu Thanh mang hộp thuốc bôi đến đặt trên bàn: Sao người không để cung nữ đi cùng? Trong cung rộng như thế, cứ không có em là người lại đi một mình, lỡ không may gặp phải chuyện gì thì sao? vừa nói Tiểu Thanh vừa xoắn tay áo của ta lên, chấm một ít thuốc mỡ bôi đều lên vết thương bị bỏng.

Nhìn biểu hiện của Tiểu Thanh lúc này, ta lại nghĩ để tránh việc làm nàng lo lắng và càu nhàu ta thêm nữa thì tốt nhất là ta không nên nói ra chuyện ta vô tình gặp cái tên Kỳ Hữu hay cười kia ở Tỏa Ngọc cung kia. Dù sao ta cũng không có ý định sẽ quay lại nơi đó. Tiểu Thanh nói với ta, Hạ quốc không giống Triệu quốc, càng ít dính dáng đến người khác thì nguy cơ gặp mấy chuyện xui xẻo nguy hiểm cũng giảm xuống theo. Nhưng việc hắn nói muốn kết giao bằng hữu với ta trông có vẻ rất thành tâm thành ý, còn bảo ngày mai sẽ đợi ta không gặp không về. Ta nên thế nào đây? Chuyện phu quân còn lo chưa xong giờ lại vướng thêm tên ngốc thèm thuồng kết giao bằng hữu ấy nữa.



Thái tử cũng thật quá đáng với người mà.

Tiểu Thanh lên tiếng chặt đứt đoạn suy nghĩ kia của ta. Ta nâng mắt nhìn nàng ấy, định mở miệng lại bị nàng ấy giành mất lời.

Dù gì người cũng là thê tử của ngài ấy, đêm tân hôn không đến đã đành, hôm nay người vì ngài ấy mà bị thương thế này, ngài ấy cũng không mảy may quan tâm. Thường ngày người rất hay tâng bốc ngài ấy là người ấm áp dịu dàng, sao hôm nay gặp mặt, em lại cảm thấy một chút cũng chẳng giống những gì người nói vậy, có khi nào có sự nhầm lẫn gì ở đây không?

Cũng không thể trách chàng ấy được, là do ta hậu đậu làm phiền lúc chàng ấy đang đọc sách nên... Ta gượng cười phe phẫy tay.

Người lại còn nói bớt cho thái tử?

Tiểu thanh cau mày nhìn ta, khiến ta như cứng họng chẳng biết nên nói gì để giảm bớt suy nghĩ không tốt của nàng dành cho Mẫn Chi, đang lúc vắt óc tìm thêm một vài lí do thì bỗng ngoài cửa điện, một cung nữ lạ mặt nhanh nhẹn bước vào.

Nàng ta tiến gần chỗ ta đang ngồi mà cúi đầu hành lễ: Tham kiến thái tử phi. Đoạn quỳ gối nâng hai tay dâng lên một cái lọ ngọc nhỏ, nói: Bẩm thái tử phi, thái tử có dặn nô tì mang thuốc trị thương này qua cho người.

Nghe xong hai mắt ta như sáng rỡ, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ lạ thường, đang tính nghĩ cách kéo lại điểm cho chàng trong mắt Tiểu Thanh, nhưng có vẻ là không cần nữa rồi. Xem ra chàng vẫn không hẳn là lạnh nhạt với ta, lại còn rất biết cách quan tâm như thế. Nếu mà thật sự là chàng tận tay mang thuốc đến cho ta hoặc hỏi thăm ta vài câu thôi thì chắc có lẽ ta sẽ không tự chủ được mà nhảy cẩng lên vì vui sướngn mất thôi.

Ta trưng cái mặt đắc ý nhìn sang Tiểu Thanh rồi tự mình bước tới nhận cái lọ ngọc nhỏ trên tay cung nữ kia, mỉm cười nói: Ngươi giúp ta cảm ơn chàng, à còn nữa, ngươi chuyển lời lại với chàng là ta sẽ bảo quản thật tốt đồ của chàng.

Vâng, nô tì sẽ bẩm báo lại thái tử, không còn gì nữa nô tì xin cáo lui.

Ừm Ta phất tay cho cung nữ kia lui ra ngoài, đoạn nâng niu cái lọ ngọc nhỏ trên tay mà nói với Tiểu Thanh: Em thấy chưa, chàng ấy là người ngoài lạnh trong ấm đấy, vẫn còn biết quan tâm đến ta đây này.

Tiểu Thanh nhìn vẻ mặt hí ha hí hửng, miệng cười muốn ngoác đến tận mang tai của ta mà thầm thở dài, đoạn lấy trong người ra một lá thư đưa đến trước mặt ta, nói: Thư hoàng thượng gửi cho người.

Ta ngạc nhiên hỏi lại: Thư của phụ hoàng? Đoạn cất lọ ngọc nhỏ vào người rồi nhận lá thư trên tay Tiểu Thanh mở ra xem.

Bên trong là một mảnh giấy dó lụa được gấp ngay ngắn cùng với nét chữ cứng cáp của phụ hoàng, ta đọc từng chữ mà sống mũi bất giác cay cay, liền đứng dậy bước đến ngồi bên hương án, cầm bút chấm vào nghiêng mực vẫn còn thơm mùi mực mới. Đoạn viết từng nét chữ lên mảnh giấy lụa khác, vẫn là những câu hỏi thăm cũ, chỉ là lần này có nói thêm về Mẫn Chi, khen chàng mấy câu trong thư, nói ta sống ở đây rất tốt, nói chàng rất yêu thương ta. Đặt bút xuống, ta gấp nó bỏ vào một phong thư dán lại cẩn thận rồi đưa cho Tiểu Thanh nhờ nàng giúp ta đi gửi đi.

Trong thư phụ hoàng gửi, người nói ta không cần phải lo lắng cho người, người vẫn khỏe, Phương ma ma cũng khỏe, người hỏi ta ở nơi đất người có sống tốt không? không nhắc gì đến mảnh da dê người đã đưa ta ngược lại kể ta nghe vài chuyện thú vị ở quê nhà mà mọi năm vẫn thường diễn ra, chỉ là so với việc được tận mắt chứng kiến trải nghiệm, thì việc được nghe kể qua nét chữ của người khiến lòng ta ấm áp hơn hẳn.

Ta nói với phụ hoàng rằng tình cảm của ta và Mẫn Chi vẫn rất tốt để người không phải vì ta mà bận lòng, có lẽ ta nên cố gắng biến những gì ta nói đó thành sự thật. Nếu Mẫn Chi vì không nhớ ra ta mà không mở lòng được, vậy ta sẽ dùng cách khác mà từng bước tiến đến chỗ chàng. Có công mài sắc có ngày nên kim, ta nghĩ cách tốt nhất là bám lấy chàng, quan tâm chàng nhiều hơn.

Phụ hoàng, con nhất định sẽ sống thật hạnh phúc, người cứ yên tâm....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bách Hoa Tàn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook