Chương 50: Tây Thiên Thần Ông Diệu Kế Nhục Lão Ma
Khuyết Danh
15/07/2014
Bên ngoài gió khuya hiu hắt, mưa bụi phất phơ, gây cảm giác gay gay lạnh.
Vân Dật Long ngước mặt nhìn trời, thở hắt ra một hơi dài, lập tức thấy đầu óc có phần tỉnh táo hơn.
Chàng vừa định đi xuống núi, bỗng nghe nơi hậu trại la hét hỗn loạn. Chàng kinh hãi, liền vội phi thân về phía ấy, chỉ ba lần tung mình đã đến hậu trại.
Tiếng la hét đã ngưng bặt, một thuộc hạ của Huyết Manh cùng hai tăng nhân Thiếu Long đến bẩm báo với Vân Dật Long, rằng đã trông thầy một bóng người lạ xuất hiện nhưng khi báo động soát tìm thì chẳng thấy đâu cả.
Vân Dật Long thoáng chau mày, dặn bảo họ vài câu rồi phóng đi về phía tiền trại.
Nhưng ngay khi chàng vừa dùng chân bỗng lại nghe trong khu rừng phía trái tiếng la hét ầm ĩ, chàng liền vội phi thân về phía ấy. Song cũng như tại hậu trại, chỉ dường như phát hiện có người chứ không hề thất tướng mạo của đối phương.
Chỉ chốc lát đã có năm sáu nơi xảy ra tình trạng giống như vậy, Vân Dật Long vô cùng bực tức, đồng thời chợt nghĩ đó có thể là quỷ kế của Quân Trung Thánh, có lẽ lão ta đích thân đến đây.
Qua mấy lần phóng đi tra xét, Vân Dật Long lúc này đã bỏ rơi Quân Mộ Hoa rồi, ngay khi chàng định đi tìm thì bỗng gặp “Huyết Manh” Bành Tâm Trần.
Vân Dật Long liền trầm giọng hỏi:
- Có phát hiện gì không?
Huyết Manh vội khom mình đáp:
- Khải bẩm tiểu cung chủ, ngoài mấy nơi dường như có phát hiện bóng người lạ, chúng lão bộc chẳng thấy gì cả, hiện lão bộc đang cùng hải Ngu thiền sư chia nhau ra tra xét các nơi!
Vân Dật Long hạ thấp giọng:
- Khi nãy bổn cung chủ cùng đi với Quân cô nương, bởi khẩn cấp tra xét các nơi nên đã chia tay với nàng, giờ lão khỏi làm việc gì khác, hãy mau tìm gặp Quân cô nương, dẫn về chờ ở đại trại, có gì hãy tức tốc phát tín hiệu báo động!
Huyết Manh ngập ngừng:
- Vậy… Cung chủ thì sao?
- Bổn Cung chủ còn phải đi xem xét các nơi khác, hãy mau tìm Quân cô nương ngay đi.
Huyết Manh không dám nói nhiều, vội đáp:
- Lão nô tuân mạng!
Liền tức quay người phóng đi, Vân Dật Long ngẫm nghĩ chốc lát, bỗng cất lên một tiếng huýt dài, tung mình thẳng lên cao bảy tám trượng, đảo một vòng trên không, lao nhanh xuống núi.
Chàng không phải đi xem xét tình hình mà phóng đi về phía một thung lũng nằm dưới Thanh Dương Lãnh. Lát sau, chàng đã dừng lại trên một mỏm núi.
Quả như sự tiên liệu của chàng, cơ hồ trong cùng một lúc, chỉ thấy bóng vàng nhấp nhoáng, Quân Trung Thánh đã tủm tỉm cười đứng ngay trước mặt chàng.
Vân Dật Long nhướng mày cười khảy:
- Quân Trung Thánh, quả nhiên lão đã đến!
Quân Trung Thánh cười nhạt:
- Vân Dật Long, khá khen ngươi đã nghĩ ra được, lão phu lại càng quý mến ngươi hơn, tuy rằng ả nha đầu Mộ Hoa đã theo ngươi bỏ trốn, nhưng lão phu có thể không truy cứu, chỉ cần…
Vân Dật Long quát:
- Im ngay! Hôm nay hai ta vẫn quyết đấu một phen sinh tử, hãy lấy ba chiếc vòng thành danh của lão ra đi!
Quân Trung Thánh vẫn thản nhiên cười:
- Lão phu đã chọn ngươi làm chủ nhân Huyết Bi đời thứ ba, nếu còn động thủ với ngươi nữa thì thật là điên khùng. Vả lại, bản lĩnh của ngươi hãy còn kém xa lão phu, lúc ở Bạch Thủy Sơn trang ngươi chẳng đã thử qua rồi hay sao?
Vân Dật Long cười khảy:
- Đó chẳng qua là lão nhờ vào bẫy rập, còn ở nơi đây thì lão chỉ có thễ cậy vào chân tài thực học. Có lẽ lão cũng biết, nếu Vân mỗ mà cùng một lúc sử dụng Trích Huyết Kiếm, Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng và Ánh Huyết Hoàn, hai ta chưa biết ai sẽ bại về tay ai!
Quân Trung Thánh bật cười:
- Quả đúng như vậy! Nhưng ngươi đừng quên lời nói của lão phu, lão phu tuyệt đối sẽ không để cho ngươi có cơ hội động thủ, ngươi nên biết lão phu là người gian ác, không hề ngần ngại giết người…
Vân Dật Long nghiến răng:
- Lão lấy gì để mà uy hiếp Vân mỗ?
Quân Trung Thánh cười đắc ý:
- Trước hết hãy nói Chính Nghĩa Môn của ngươi trên Thanh Dương Lãnh, theo như lão phu ước lượng, tổng số có khoảng năm trăm người.
- Đó đều là những chí sĩ thế quyết diệt trừ Chính Nghĩa Nhai.
Quân Trung Thánh cười phá lên:
- Ngoài ngươi ra chẳng còn rõ bao nhiêu cao thủ có khả năng đương cự với Tứ đại thị vệ và Cửu đại hộ pháp của lão phu?
Vân Dật Long rúng động cõi lòng:
- Chả lẽ lão tung hết tinh nhuệ định gây cuộc tàn sát tại Thanh Dương Lãnh ư?
- Điều ấy phải xem thái độ của ngươi thế nào… Tứ đại thị vệ và Cửu đại hộ pháp đã được lệnh có mặt gần đây, mặc dù lão phu chưa mặc pháp y chủ nhân Huyết Bi, song vẫn có thể ngầm hạ lệnh, chỉ huy hành sự, chỉ cần lão phu hạ lệnh một tiếng là Thanh Dương Lãnh sẽ tức khắc máu chảy thành sông, chó gà không chừa một mống, và hơn nữa… đó chỉ là bước khởi đầu của lão phu…
Vân Dật Long tức giận quát:
- Lão còn bản lĩnh gì nữa cứ nói hết ra đi!
Quân Trung Thánh cười nham hiểm:
- Hai nữa là những người mà ngươi quan tâm hiện đang nằm trong tay lão phu…
Vân Dật Long giật mình kinh hãi, song vẫn cố trấn tĩnh nói:
- Đó là những ai?
- Ngươi đã muốn biết thì lão phu sẵn sàng nói ra, trong số đó có Huyết Phật và Huyết Si, cùng với Hải Trí và Hải An hòa thượng của Thiếu Lâm, nhưng người mà ngươi quan tâm nhất có lẽ là Triển Ngọc Mai…
Vân Dật Long tối tăm mặt mày, suýt nữa đã ngã ra đất, quả nhiên chàng đã đoán không lầm, nhóm người Triển Ngọc Mai đã lọt vào tay Quân Trung Thánh.
Nhưng nghe Quân Trung Thánh hậm hực nói tiếp:
- Đáng hận nhất là ả nha đầu họ Triển ấy, lão phu đã bị ả ta giở trò quỷ kế thọ thương nhẹ!
Vân Dật Long cười khảy:
- Đối với kẻ tà ác như lão, giở chút mưu kế thì đâu có gì là quá đáng, chỉ tiếc là Triển Ngọc Mai đã chưa giết được lão, để cho lão còn sống hãm hại người đời.
Quân Trung Thánh cười to:
- Vân Dật Long, ngươi đã căm hận lão phu sâu nặng đến vậy thật ư? Vậy xem ra nếu muốn hàng phục được ngươi, e rằng còn phải trải qua nhiều vất vả nữa…
Vân Dật Long cười khảy:
- Lão hà tất mơ mộng hão huyền nữa!
Quân Trung Thánh cười đắc ý:
- Thôi, hãy tạm gác qua vấn đề ấy đi, chúng ta hãy nói về ả nha đầu họ Triển kia, mặc dù ả ta đã giở trỏ quỷ kế khiến cho lão phu thọ thương nhẹ, nhưng cái giá ả ta đã phải trả cũng rất…
Vân Dật Long nghiến răng:
- Lão đã đối xử với nàng như thế nào?
- Hừ! Lão phu đã hạ lệnh treo ngược ả ta trong thiết lao, mỗi cách một giờ cho nàng nếm hai mươi roi da thật nặng, cho đến khi nào ngươi đến cứu mới thôi.
Vân Dật Long tức tối quát:
- Lão ma hãy nhớ cho thật kỹ món nợ ấy, khi nào lão đến ngày tận số, Vân mỗ quyết không để cho lão chết nhẹ nhàng đâu. Triển Ngọc Mai hiện đang bị lão giam ở đâu?
Quân Trung Thánh thản nhiên cười:
- Ngươi hỏi dễ dàng quá, ngươi nghĩ lão phu sẽ cho ngươi biết ư?
Vân Dật Long mắt rực sát cơ, nhìn vào mặt Quân Trung Thánh nói:
- Lão ma, nếu lão còn kể được là một trang nam nhi, hôm nay hãy bằng vào chân tài thực học cùng Vân mỗ quyết đấu một phen!
Quân Trung Thánh cười to:
- Lão phu sớm đã tỏ rõ lập trường rối, đã quyết định lập ngươi làm chủ nhân Huyết Bi đời thứ ba, lão phu lẽ nào lại đi quyết đấu với ngươi? Mà thật ra dù có quyết đấu thì cũng chẳng có kết quả, nếu ngươi có ý định khống chế lão phu để đi giải cứu những người kia, đó thật là mơ tưởng.
Vân Dật Long đật tay lên chuôi kiếm, lạnh lùng quát:
- Dựa vào đâu mà lão bảo là không có kết quả?
Quân Trung Thánh ung dung:
- Cuộc đấu tại Bạch Thủy Sơn trang đã chứng minh rất rõ ràng, lão phu thần công thông huyền, không hề sợ Trích Huyết Kiếm, Ánh Huyết Hoàn và Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng của ngươi. Nếu ngươi sử dụng cùng lúc ba môn, có thể trong vòng ngàn chiêu khó phân thắng bại.
“Choang” một tiếng, Vân Dật Long đã tuốt Trích Huyết Kiếm ra cầm tay, gằn giọng nói:
- Vậy thì cứ đấu trên ngàn chiêu cũng được.
Quân Trung Thánh vẫn thản nhiên cười:
- Nếu ngươi còn ương ngạnh không phục, lão phu còn có một cách, chỉ cần lão phu phát ra một tiếng ám hiệu, Tứ Đại thị vệ cùng Cửu Đại hộ pháp sẽ tức khắc xuất hiện đến đây vây đánh ngươi, dù ngươi võ công có lợi hại đến mấy thì cũng khó đương cự được trăm chiêu.
Vân Dật Long cười khinh bỉ:
- Nếu lão là con ngươi vô sỉ như vậy thì hãy mau gọi thủ hạ tay sai đến đây quyết một phen tử chiến.
Liền tức vung động Trích Huyết Kiếm liên tục tung ra bốn chiêu "Trích huyết xuyên thiên" "Vạn điểm huyết ảnh" "Huyết quang mi thiên" và "Huyết ảnh tràng tràng" công ra nhanh như chớp.
Quân Trung Thánh người như quỷ mị, vừa tránh né vừa lạnh lùng nói:
- Chỉ một thanh Trích Huyết Kiếm thì chẳng làm gì được đâu, lão phu không cần dùng đến tam hoàn thì cũng có thể ung dung ứng phó.
Vân Dật Long hai mắt như phún lửa quát to:
- Cứ việc lấy tam hoàn ra, cứ việc gọi hết bọn tay sai đến đây, Vân mỗ chẳng ngán sợ đâu.
Thốt nhiên, một tiếng nói quái dị vang lên:
- Thôi, thôi đừng có đánh nhau nữa... đánh như thế này thật là vô ích, hai ngươi khi nảo rảnh rỗi hãy tìm nơi khác mà đánh, đừng có ở đây mà phá giấc ngủ của lão già này.
Vân Dật Long sững người, lập tức thu kiếm lùi ra xa.
Quân Trung Thánh cũng giật mình kinh hãi, lúc này mới trông thấy một lão nhân mập lùn đầu đội nón trúc, mình khoác áo tơi, tay cầm một ống điếu dài lồm cồm bò dậy ngoài một trượng.
Quân Trung Thánh hai mắt trợn to, sắc mặt biến đổi liên hồi, người này đã có mặt tại đây từ lúc nào, lão lại không hề hay biết, thật là điều không thể tưởng tượng được.
Song dẫu sao lão cũng là người tinh ranh, liền ôm quyền thi lễ cười nói:
- Bằng hữu tôn tánh đại danh, sao lại nằm ngủ ở đây?
Lão nhân mập lùn chính là Tây Thiên Thần Ông Tân Mộc Thanh, những thấy ông ta đưa tay gãi cằm, cười nói:
- Lão già này là người hoang dã, đâu sánh được với bậc cao nhân thống trị thiên hạ, hà tất đề cập tới danh tánh để khiến người ta chê cười.
Vân Dật Long lòng đầy kinh ngạc, vui mừng, lo lắng lẫn hoài nghi, bèn ôm quyền thi lễ nói:
- Lão tiền bối...
Tây Thiên Thần Ông cũng ôm quyền:
- Không dám, không dám...
Hai mắt đảo tròn liến thoắng nói tiếp:
- Hai người tỉ thí hay là đánh nhau thật vậy?
Vân Dật Long bặm môi:
- Cuộc chiến sinh tử!
Tây Thiên Thần Ông lắc đầu cười:
- Đúng là người huyết khí phương cương, lời nói ra cũng rất là cứng rắn, hai ta đã có duyên gặp gỡ một lần, lão ô khuyên ngươi đừng nên đánh tiếp nữa.
Vân Dật Long chau mày:
- Vì sao vậy?
- Tiếp tục đánh thì có ích lợi gì, vị lão tiên sinh này võ công không hề kém hơn ngươi, thần công của ngươi cũng không thấp hơn ông ta hai người đánh tiếp cũng khó mà có kết quả, lão già này tính kiên nhẫn kém, chờ xem thắng bại thì thật là khó.
Quân Trung Thánh bực mình quát:
- Tôn giá không chịu cho biết danh tánh thật ư?
Tây Thiên Thần Ông nhét thuốc vào ống điếu, bật lửa nhấn nha châm hút, vừa phà khói vừa chậm rãi nói:
- Không là không, các hạ lôi thôi làm gì.
Quân Trung Thánh cười u ám:
- Bằng hữu, lão phu có một lời khuyên tốt lành...
Tây Thiên Thần Ông vội tiếp lời:
- Lão ô cả đời chẳng mấy khi được nghe những lời khuyên tốt lành, nếu các hạ quả thật có lời tốt lành, hãy mau nói ra cho lão ô nghe đi!
Quân Trung Thánh buông giọng lành lạnh:
- Nếu tôn giá quả thật muốn ngủ thì mau tìm nơi khác, còn không muốn ngủ thì cũng mau rời khỏi nơi này, vậy đối với tôn giá chỉ có lợi không có hại.
Tây Thiên Thần Ông lại đưa tay gãi cằm, cười nói:
- Muốn xua đuổi lão ô phải không?
Quân Trung Thánh đanh mặt:
- Cũng gần như là vậy!
Tây Thiên Thần Ông giậm chân:
- Lão ô vốn không có ý định gây thù kết oán với các hạ, đây là các hạ cố tâm hiếp đáp lão ô. Vân Dật Long, lão ô giúp ngươi...
Quân Trung Thánh cười khảy:
- Thêm một lão già dở hơi như tôn giá thì cũng chẳng làm gì được lão phu đâu. Tuy nhiên, lão phu xin nói trước đối với Vân Dật Long, lão phu chỉ là muốn hàng phục, còn đối với tôn giá thì lão phu không khách sáo như vậy đâu.
Tây Thiên Thần Ông ré lên:
- Cùng lắm là giao cái mạng già này cho các hạ là xong!
Quân Trung Thánh tức giận:
- Tốt lắm, tôn giá đã định tâm muốn chết, lão phu nhất định sẽ thành toàn... Vân Dật Long, có lẽ ngươi cũng không cần phải đắn đo suy nghĩ nữa.
Vân Dật Long gằn giọng:
- Đã quyết một phen sống chết thì cần gì phải đắn đo suy nghĩ nữa, nếu như Vân mỗ có may mắn sống sót, việc lão dùng để uy hiếp Vân mỗ kể như tiểu tan, còn như Vân mỗ chẳng may chết đi, thì giá trị uy hiếp cũng không còn, và kiếp nạn trong giới võ lâm giang hồ rồi đây sẽ diễn biến đến mức nào, Vân mỗ cũng chẳng thể nào lo toan được nữa.
Quân Trung Thánh cười khảy:
- E rằng ngươi còn phải lo nghĩ đến nhiều điều nữa, lão phu đã hạ lệnh từ trước, nếu qua ba giờ mà không có chỉ thị tiếp theo của lão phu, bọn Triển Ngọc Mai sẽ bị xử tử.
Vân Dật Long kinh hãi, thầm nhủ:
- Cho dù mình có thắng được thì cũng khó mà bảo toàn tính mạng cho Triển Ngọc Mai cùng các người kia, đây quả thật là một điều mình chẳng thể không lo ngại.
Đang lúc phân vân, bỗng nghe Tây Thiên Thần Ông cười nói:
- Khỏi phải lo lắng về điều ấy, lão già này đã giải quyết giùm ngươi rồi!
Vân Dật Long ngớ người:
- Tiền bối đã giải quyết giùm tại hạ việc gì vậy?
Tây Thiên Thần Ông cười:
- Những người kia đã rời khỏi thiết lao trên Chính Nghĩa Nhai, có lẽ đã trở về Thanh Dương Lãnh rồi!
Vân Dật Long bán tín bán nghi, Quân Trung Thánh tức giận gầm vang:
- Láo, tôn giá chưa đủ khả năng để vào được thiết lao chứ đừng nói là giải cứu họ!
Tây Thiên Thần Ông nhe răng cười:
- Vậy là các hạ không tin chứ gì?
Quân Trung Thánh cười vang:
- Không có bằng cớ thì lão phu sao mà tin được.
Tây Thiên Thần Ông bật cười:
- Thì ra các hạ muốn xem bằng cớ, cũng được, may mà lão ô kỹ lưỡng, đã có chuẩn bị chút bằng cớ đây, các hạ xem đi!
Thò tay vào lòng mò tìm một hồi lâu rồi mới móc ra một gói vải dầu cỡ bàn ta, vung tay ném cho Quân Trung Thánh.
Quân Trung Thánh đưa tay toan đón lấy song gói vải dầu khi bay đến tay chỉ còn cách chừng một vài thước bỗng rơi xuống đất, như là Tây Thiên Thần Ông yếu sức, lại như Quân Trung Thánh đưa tay ra chậm một chút, không kịp đón lấy.
Quân Trung Thánh cười nhạt, nhẹ ngoắc tay một cái, chiếc gói vải dầu liền như có buộc dây bay vào trong tay lão.
Tây Thiên Thần Ông mỉm cười lặng thinh, còn Vân Dật Long thì lòng đây thắc mắc, muốn biết trong gói vải ấy thật ra là vật gì?
Quân Trung Thánh lẹ làng mở gói vải ra, lập tức mặt mày tái ngắt, vung tay ném đi gằn giọng nói:
- Tôn giá đã giết y rồi phải không?
Tây Thiên Thần Ông toét miệng cười:
- Lão ô vốn không hề có ý định giết hắn, nhưng vì hắn quá ngoan cố, để hắn sống cũng chẳng ích gì, cho nên lão ô mới đưa hắn về cõi tây thiên.
Vân Dật Long cũng đã thấy vật trong gói vải, thì ra là một mảng da người to bằng bàn tay, bên trên có một dấu vết màu tía và một chòm lông đen, đây hẳn là dấu hiệu để nhận trên mặt của một người nào đó.
Quân Trung Thánh nghiến răng:
- Thôi được, vậy là mối hiềm khích giữa hai chúng ta không thể nào cởi được nữa. Tuy nhiên, lão phu rất lấy làm lạ, vì lẽ gì tôn giá cứ chống đối lão phu... Giờ thì lão phu đã biết tôn giá là ai rồi! Tâm Như thiết, thủ như thiết, không bao giờ nương tình, có lẽ chính là tôn giá.
Tây Thiên Thần Ông cười to:
- Đúng là gừng càng già càng cay, các hạ quả không hổ thẹn là người kiến thức uyên bác, ngay cả lão già này mà cũng còn nhớ. Vậy thì càng tốt lão ô chính là chướng tai gai mắt bởi hành vi bạo ngược của ngươi nên mới đứng ra can thiệp đây!
Quân Trung Thánh cười gằn:
- Tây Thiên Thần Ông Tân Mộc Thanh, tôn giá đơn thân độc mã mà chống đối lạ được Chính Nghĩa Nhai đã thống trị vỗ lâm trung nguyên ư?
Tây Thiên Thần Ông thản nhiên:
- Cũng chưa biết chừng, hãy chờ xem! Cùng lắm là lão già này bỏ đi là xong.
Vân Dật Long mừng rỡ, chàng từng được nghe nói đến Tây Thiên Thần Ông Tân Mộc Thanh, song người này dường như chỉ là một nhân vật trong truyền thuyết, thật ra không hề hiện hữu trên cõi đời, vậy mà giờ đây nhân vật thần thoại ấy lại sống sờ sờ ngay trước mắt chàng.
Như vậy, việc nhóm Triển Ngọc Mai đã được cứu thoát tất không phải việc giả dối.
Những nghe Quân Trung Thánh nghiến răng nói:
- Tân Mộc Thanh, đến khi tôn giá muốn bỏ đi, e rằng cũng đã quá muộn màng!
Đoạn liền ngửa mặt cất tiếng huýt dài cao vút tận mây xanh, trong đêm vắng có thể vang xa đến mười dặm, và sau đó lập tức lấy khăn xanh che mặt, treo Huyết cô tỉ lên trước ngực.
Tây Thiên Thần Ông lại nhét thuốc vào ống điếu châm hút, mỉm cười tủm tỉm, hoàn toàn điềm nhiên trước tiếng huýt vang trời của Quân Trung Thánh.
Vân Dật Long biết đó là lão triệu tập, liền ngưng thần giới bị.
Quân Trung Thánh cũng có vẻ lo lắng mà quan sát xung quanh.
Thời gian chừng nửa tuân trà vẫn không thề có chút động tĩnh, Quân Trung Thánh lai biết tiếng huýt dài lần nữa.
Chờ cho tiếng huýt ngưng dứt, Tây Thiên Thần Ông cười nói:
- Các hạ làm gì ta vậy? Cổ họng có vấn đề à?
Quân Trung Thánh cười gằn:
- Tân Mộc Thanh ngươi đã chết đến nơi rồi mà còn chưa biết giác ngộ sao? Lão phu triệu tập cao thủ Chính Nghĩa Nhai để lấy mạng ngươi.
Tây Thiên Thần Ông thản nhiên cười:
- Họ không bao giờ đến đây đâu.
Quân Trung Thánh sửng sốt:
- Ngươi lại làm trò quỷ quái gì nữa thế?
Tây Thiên Thần Ông cười khì:
- Lão ô bảo bọn họ đi về cả rồi. Tứ Đại hộ pháp, cửu đại bộ pháp, tổng cộng mười ba người.
Quân Trung Thánh gầm lên:
- Láo, sao họ lại nghe lời ngươi?
Tây Thiên Thần Ông vỗ tay cười:
- Nhưng mà họ lại tin, biết làm sao hơn, thật chẳng ngờ lão ô được đóng vai chủ nhân Huyết Bi một lần, đúng rồi, họ đã gọi lão ô là tôn chủ...
- Ngươi dùng cách gì mà dỗi gạt được?
- Dễ thôi, cởi bỏ hết áo tơi, nón tơi ra mặc vào một bộ y phục màu đen và bịt mặt lại, trừ hơi mập một chút thì giống hệt như chủ nhân Huyết Bi vậy.
Quân Trung Thánh cười phá lên:
- Chủ nhân Huyết Bi dễ giả mạo lắm hay sao?
- Đương nhiên, chỉ vậy thì họ còn chưa có mấy tin, nhưng lão ô còn hai tuyệt chiêu nữa, là đã làm giả Huyết cô tỉ, các hạ xem thật nhiều thứ giống như thật không?
Đoạn vung tay ném chiếc huyết cô tỉ về phía Quân Trung Thánh.
Quân Trung Thánh đưa tay đón lấy, chỉ thấy không khác gì mấy so với Huyết cô tỉ lão đang đeo trước ngực, trong cơn thịnh nộ bất giắc bóp mạnh, huyết cô tỷ giả lập tức tan nát ra thành tro bụi.
Tây Thiên Thần Ông cười nói tiếp:
- Hãy xem tuyệt chiêu thứ hai của lão ô đây.
Vung tay phóng chưởng, chỉ thấy một luồng sáng đỏ mờ vút qua, một ngọn cây nhỏ liền tức thì bốc cháy, hệt như Huyết Điểm chưởng của chủ nhân Huyết bi.
Quân Trung Thánh tức giận nghiến răng:
- Tân Mộc Thanh, hôm nay giữa hai ta quyết phải một mất một còn.
Trong khi ấy đã thò tay vào lòng lấy kim hoàn.
Tây Thiên Thần Ông hai tay xua kia lịa:
- Đừng vội hãy nghe lão ô nói rõ lợi hại rồi hãy đánh nhau cũng chẳng muộn. Về tài nghệ của lão ô, có lẽ ít nhiều các hạ cũng đã nghe qua, thêm vị Kim Bích Cung chủ này nữa, nếu thực sự động thủ, nhất định các hạ sẽ thua thiệt to, theo lão ô thấy, các hạ nên cụp đuôi đào tẩu thì hơn.
Quân Trung Thánh bặm chặt môi, tay thò vào lòng lại rút trở ra, hậm hực nói:
- Bậc đại trượng phu co được duỗi được. Tân Mộc Thanh, ngươi hãy nhớ kỹ, kể từ bây giờ toàn thể quần hùng võ lâm dưới thống trị của Chính Nghĩa Nhai đều sẽ là tử địch của ngươi. Vân Dật Long, ý định của lão phu chọn ngươi làm chủ nhân của Huyết Bi đời thứ ba vẫn không thay đổi, nếu không thực hiện được thì cái mạng của ngươi cũng phải do Chính Nghĩa Nhai thu hồi.
Dứt lời, liền tung mình phóng đi, loáng cái đã mất dạng.
Vân Dật Long ngước mặt nhìn trời, thở hắt ra một hơi dài, lập tức thấy đầu óc có phần tỉnh táo hơn.
Chàng vừa định đi xuống núi, bỗng nghe nơi hậu trại la hét hỗn loạn. Chàng kinh hãi, liền vội phi thân về phía ấy, chỉ ba lần tung mình đã đến hậu trại.
Tiếng la hét đã ngưng bặt, một thuộc hạ của Huyết Manh cùng hai tăng nhân Thiếu Long đến bẩm báo với Vân Dật Long, rằng đã trông thầy một bóng người lạ xuất hiện nhưng khi báo động soát tìm thì chẳng thấy đâu cả.
Vân Dật Long thoáng chau mày, dặn bảo họ vài câu rồi phóng đi về phía tiền trại.
Nhưng ngay khi chàng vừa dùng chân bỗng lại nghe trong khu rừng phía trái tiếng la hét ầm ĩ, chàng liền vội phi thân về phía ấy. Song cũng như tại hậu trại, chỉ dường như phát hiện có người chứ không hề thất tướng mạo của đối phương.
Chỉ chốc lát đã có năm sáu nơi xảy ra tình trạng giống như vậy, Vân Dật Long vô cùng bực tức, đồng thời chợt nghĩ đó có thể là quỷ kế của Quân Trung Thánh, có lẽ lão ta đích thân đến đây.
Qua mấy lần phóng đi tra xét, Vân Dật Long lúc này đã bỏ rơi Quân Mộ Hoa rồi, ngay khi chàng định đi tìm thì bỗng gặp “Huyết Manh” Bành Tâm Trần.
Vân Dật Long liền trầm giọng hỏi:
- Có phát hiện gì không?
Huyết Manh vội khom mình đáp:
- Khải bẩm tiểu cung chủ, ngoài mấy nơi dường như có phát hiện bóng người lạ, chúng lão bộc chẳng thấy gì cả, hiện lão bộc đang cùng hải Ngu thiền sư chia nhau ra tra xét các nơi!
Vân Dật Long hạ thấp giọng:
- Khi nãy bổn cung chủ cùng đi với Quân cô nương, bởi khẩn cấp tra xét các nơi nên đã chia tay với nàng, giờ lão khỏi làm việc gì khác, hãy mau tìm gặp Quân cô nương, dẫn về chờ ở đại trại, có gì hãy tức tốc phát tín hiệu báo động!
Huyết Manh ngập ngừng:
- Vậy… Cung chủ thì sao?
- Bổn Cung chủ còn phải đi xem xét các nơi khác, hãy mau tìm Quân cô nương ngay đi.
Huyết Manh không dám nói nhiều, vội đáp:
- Lão nô tuân mạng!
Liền tức quay người phóng đi, Vân Dật Long ngẫm nghĩ chốc lát, bỗng cất lên một tiếng huýt dài, tung mình thẳng lên cao bảy tám trượng, đảo một vòng trên không, lao nhanh xuống núi.
Chàng không phải đi xem xét tình hình mà phóng đi về phía một thung lũng nằm dưới Thanh Dương Lãnh. Lát sau, chàng đã dừng lại trên một mỏm núi.
Quả như sự tiên liệu của chàng, cơ hồ trong cùng một lúc, chỉ thấy bóng vàng nhấp nhoáng, Quân Trung Thánh đã tủm tỉm cười đứng ngay trước mặt chàng.
Vân Dật Long nhướng mày cười khảy:
- Quân Trung Thánh, quả nhiên lão đã đến!
Quân Trung Thánh cười nhạt:
- Vân Dật Long, khá khen ngươi đã nghĩ ra được, lão phu lại càng quý mến ngươi hơn, tuy rằng ả nha đầu Mộ Hoa đã theo ngươi bỏ trốn, nhưng lão phu có thể không truy cứu, chỉ cần…
Vân Dật Long quát:
- Im ngay! Hôm nay hai ta vẫn quyết đấu một phen sinh tử, hãy lấy ba chiếc vòng thành danh của lão ra đi!
Quân Trung Thánh vẫn thản nhiên cười:
- Lão phu đã chọn ngươi làm chủ nhân Huyết Bi đời thứ ba, nếu còn động thủ với ngươi nữa thì thật là điên khùng. Vả lại, bản lĩnh của ngươi hãy còn kém xa lão phu, lúc ở Bạch Thủy Sơn trang ngươi chẳng đã thử qua rồi hay sao?
Vân Dật Long cười khảy:
- Đó chẳng qua là lão nhờ vào bẫy rập, còn ở nơi đây thì lão chỉ có thễ cậy vào chân tài thực học. Có lẽ lão cũng biết, nếu Vân mỗ mà cùng một lúc sử dụng Trích Huyết Kiếm, Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng và Ánh Huyết Hoàn, hai ta chưa biết ai sẽ bại về tay ai!
Quân Trung Thánh bật cười:
- Quả đúng như vậy! Nhưng ngươi đừng quên lời nói của lão phu, lão phu tuyệt đối sẽ không để cho ngươi có cơ hội động thủ, ngươi nên biết lão phu là người gian ác, không hề ngần ngại giết người…
Vân Dật Long nghiến răng:
- Lão lấy gì để mà uy hiếp Vân mỗ?
Quân Trung Thánh cười đắc ý:
- Trước hết hãy nói Chính Nghĩa Môn của ngươi trên Thanh Dương Lãnh, theo như lão phu ước lượng, tổng số có khoảng năm trăm người.
- Đó đều là những chí sĩ thế quyết diệt trừ Chính Nghĩa Nhai.
Quân Trung Thánh cười phá lên:
- Ngoài ngươi ra chẳng còn rõ bao nhiêu cao thủ có khả năng đương cự với Tứ đại thị vệ và Cửu đại hộ pháp của lão phu?
Vân Dật Long rúng động cõi lòng:
- Chả lẽ lão tung hết tinh nhuệ định gây cuộc tàn sát tại Thanh Dương Lãnh ư?
- Điều ấy phải xem thái độ của ngươi thế nào… Tứ đại thị vệ và Cửu đại hộ pháp đã được lệnh có mặt gần đây, mặc dù lão phu chưa mặc pháp y chủ nhân Huyết Bi, song vẫn có thể ngầm hạ lệnh, chỉ huy hành sự, chỉ cần lão phu hạ lệnh một tiếng là Thanh Dương Lãnh sẽ tức khắc máu chảy thành sông, chó gà không chừa một mống, và hơn nữa… đó chỉ là bước khởi đầu của lão phu…
Vân Dật Long tức giận quát:
- Lão còn bản lĩnh gì nữa cứ nói hết ra đi!
Quân Trung Thánh cười nham hiểm:
- Hai nữa là những người mà ngươi quan tâm hiện đang nằm trong tay lão phu…
Vân Dật Long giật mình kinh hãi, song vẫn cố trấn tĩnh nói:
- Đó là những ai?
- Ngươi đã muốn biết thì lão phu sẵn sàng nói ra, trong số đó có Huyết Phật và Huyết Si, cùng với Hải Trí và Hải An hòa thượng của Thiếu Lâm, nhưng người mà ngươi quan tâm nhất có lẽ là Triển Ngọc Mai…
Vân Dật Long tối tăm mặt mày, suýt nữa đã ngã ra đất, quả nhiên chàng đã đoán không lầm, nhóm người Triển Ngọc Mai đã lọt vào tay Quân Trung Thánh.
Nhưng nghe Quân Trung Thánh hậm hực nói tiếp:
- Đáng hận nhất là ả nha đầu họ Triển ấy, lão phu đã bị ả ta giở trò quỷ kế thọ thương nhẹ!
Vân Dật Long cười khảy:
- Đối với kẻ tà ác như lão, giở chút mưu kế thì đâu có gì là quá đáng, chỉ tiếc là Triển Ngọc Mai đã chưa giết được lão, để cho lão còn sống hãm hại người đời.
Quân Trung Thánh cười to:
- Vân Dật Long, ngươi đã căm hận lão phu sâu nặng đến vậy thật ư? Vậy xem ra nếu muốn hàng phục được ngươi, e rằng còn phải trải qua nhiều vất vả nữa…
Vân Dật Long cười khảy:
- Lão hà tất mơ mộng hão huyền nữa!
Quân Trung Thánh cười đắc ý:
- Thôi, hãy tạm gác qua vấn đề ấy đi, chúng ta hãy nói về ả nha đầu họ Triển kia, mặc dù ả ta đã giở trỏ quỷ kế khiến cho lão phu thọ thương nhẹ, nhưng cái giá ả ta đã phải trả cũng rất…
Vân Dật Long nghiến răng:
- Lão đã đối xử với nàng như thế nào?
- Hừ! Lão phu đã hạ lệnh treo ngược ả ta trong thiết lao, mỗi cách một giờ cho nàng nếm hai mươi roi da thật nặng, cho đến khi nào ngươi đến cứu mới thôi.
Vân Dật Long tức tối quát:
- Lão ma hãy nhớ cho thật kỹ món nợ ấy, khi nào lão đến ngày tận số, Vân mỗ quyết không để cho lão chết nhẹ nhàng đâu. Triển Ngọc Mai hiện đang bị lão giam ở đâu?
Quân Trung Thánh thản nhiên cười:
- Ngươi hỏi dễ dàng quá, ngươi nghĩ lão phu sẽ cho ngươi biết ư?
Vân Dật Long mắt rực sát cơ, nhìn vào mặt Quân Trung Thánh nói:
- Lão ma, nếu lão còn kể được là một trang nam nhi, hôm nay hãy bằng vào chân tài thực học cùng Vân mỗ quyết đấu một phen!
Quân Trung Thánh cười to:
- Lão phu sớm đã tỏ rõ lập trường rối, đã quyết định lập ngươi làm chủ nhân Huyết Bi đời thứ ba, lão phu lẽ nào lại đi quyết đấu với ngươi? Mà thật ra dù có quyết đấu thì cũng chẳng có kết quả, nếu ngươi có ý định khống chế lão phu để đi giải cứu những người kia, đó thật là mơ tưởng.
Vân Dật Long đật tay lên chuôi kiếm, lạnh lùng quát:
- Dựa vào đâu mà lão bảo là không có kết quả?
Quân Trung Thánh ung dung:
- Cuộc đấu tại Bạch Thủy Sơn trang đã chứng minh rất rõ ràng, lão phu thần công thông huyền, không hề sợ Trích Huyết Kiếm, Ánh Huyết Hoàn và Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng của ngươi. Nếu ngươi sử dụng cùng lúc ba môn, có thể trong vòng ngàn chiêu khó phân thắng bại.
“Choang” một tiếng, Vân Dật Long đã tuốt Trích Huyết Kiếm ra cầm tay, gằn giọng nói:
- Vậy thì cứ đấu trên ngàn chiêu cũng được.
Quân Trung Thánh vẫn thản nhiên cười:
- Nếu ngươi còn ương ngạnh không phục, lão phu còn có một cách, chỉ cần lão phu phát ra một tiếng ám hiệu, Tứ Đại thị vệ cùng Cửu Đại hộ pháp sẽ tức khắc xuất hiện đến đây vây đánh ngươi, dù ngươi võ công có lợi hại đến mấy thì cũng khó đương cự được trăm chiêu.
Vân Dật Long cười khinh bỉ:
- Nếu lão là con ngươi vô sỉ như vậy thì hãy mau gọi thủ hạ tay sai đến đây quyết một phen tử chiến.
Liền tức vung động Trích Huyết Kiếm liên tục tung ra bốn chiêu "Trích huyết xuyên thiên" "Vạn điểm huyết ảnh" "Huyết quang mi thiên" và "Huyết ảnh tràng tràng" công ra nhanh như chớp.
Quân Trung Thánh người như quỷ mị, vừa tránh né vừa lạnh lùng nói:
- Chỉ một thanh Trích Huyết Kiếm thì chẳng làm gì được đâu, lão phu không cần dùng đến tam hoàn thì cũng có thể ung dung ứng phó.
Vân Dật Long hai mắt như phún lửa quát to:
- Cứ việc lấy tam hoàn ra, cứ việc gọi hết bọn tay sai đến đây, Vân mỗ chẳng ngán sợ đâu.
Thốt nhiên, một tiếng nói quái dị vang lên:
- Thôi, thôi đừng có đánh nhau nữa... đánh như thế này thật là vô ích, hai ngươi khi nảo rảnh rỗi hãy tìm nơi khác mà đánh, đừng có ở đây mà phá giấc ngủ của lão già này.
Vân Dật Long sững người, lập tức thu kiếm lùi ra xa.
Quân Trung Thánh cũng giật mình kinh hãi, lúc này mới trông thấy một lão nhân mập lùn đầu đội nón trúc, mình khoác áo tơi, tay cầm một ống điếu dài lồm cồm bò dậy ngoài một trượng.
Quân Trung Thánh hai mắt trợn to, sắc mặt biến đổi liên hồi, người này đã có mặt tại đây từ lúc nào, lão lại không hề hay biết, thật là điều không thể tưởng tượng được.
Song dẫu sao lão cũng là người tinh ranh, liền ôm quyền thi lễ cười nói:
- Bằng hữu tôn tánh đại danh, sao lại nằm ngủ ở đây?
Lão nhân mập lùn chính là Tây Thiên Thần Ông Tân Mộc Thanh, những thấy ông ta đưa tay gãi cằm, cười nói:
- Lão già này là người hoang dã, đâu sánh được với bậc cao nhân thống trị thiên hạ, hà tất đề cập tới danh tánh để khiến người ta chê cười.
Vân Dật Long lòng đầy kinh ngạc, vui mừng, lo lắng lẫn hoài nghi, bèn ôm quyền thi lễ nói:
- Lão tiền bối...
Tây Thiên Thần Ông cũng ôm quyền:
- Không dám, không dám...
Hai mắt đảo tròn liến thoắng nói tiếp:
- Hai người tỉ thí hay là đánh nhau thật vậy?
Vân Dật Long bặm môi:
- Cuộc chiến sinh tử!
Tây Thiên Thần Ông lắc đầu cười:
- Đúng là người huyết khí phương cương, lời nói ra cũng rất là cứng rắn, hai ta đã có duyên gặp gỡ một lần, lão ô khuyên ngươi đừng nên đánh tiếp nữa.
Vân Dật Long chau mày:
- Vì sao vậy?
- Tiếp tục đánh thì có ích lợi gì, vị lão tiên sinh này võ công không hề kém hơn ngươi, thần công của ngươi cũng không thấp hơn ông ta hai người đánh tiếp cũng khó mà có kết quả, lão già này tính kiên nhẫn kém, chờ xem thắng bại thì thật là khó.
Quân Trung Thánh bực mình quát:
- Tôn giá không chịu cho biết danh tánh thật ư?
Tây Thiên Thần Ông nhét thuốc vào ống điếu, bật lửa nhấn nha châm hút, vừa phà khói vừa chậm rãi nói:
- Không là không, các hạ lôi thôi làm gì.
Quân Trung Thánh cười u ám:
- Bằng hữu, lão phu có một lời khuyên tốt lành...
Tây Thiên Thần Ông vội tiếp lời:
- Lão ô cả đời chẳng mấy khi được nghe những lời khuyên tốt lành, nếu các hạ quả thật có lời tốt lành, hãy mau nói ra cho lão ô nghe đi!
Quân Trung Thánh buông giọng lành lạnh:
- Nếu tôn giá quả thật muốn ngủ thì mau tìm nơi khác, còn không muốn ngủ thì cũng mau rời khỏi nơi này, vậy đối với tôn giá chỉ có lợi không có hại.
Tây Thiên Thần Ông lại đưa tay gãi cằm, cười nói:
- Muốn xua đuổi lão ô phải không?
Quân Trung Thánh đanh mặt:
- Cũng gần như là vậy!
Tây Thiên Thần Ông giậm chân:
- Lão ô vốn không có ý định gây thù kết oán với các hạ, đây là các hạ cố tâm hiếp đáp lão ô. Vân Dật Long, lão ô giúp ngươi...
Quân Trung Thánh cười khảy:
- Thêm một lão già dở hơi như tôn giá thì cũng chẳng làm gì được lão phu đâu. Tuy nhiên, lão phu xin nói trước đối với Vân Dật Long, lão phu chỉ là muốn hàng phục, còn đối với tôn giá thì lão phu không khách sáo như vậy đâu.
Tây Thiên Thần Ông ré lên:
- Cùng lắm là giao cái mạng già này cho các hạ là xong!
Quân Trung Thánh tức giận:
- Tốt lắm, tôn giá đã định tâm muốn chết, lão phu nhất định sẽ thành toàn... Vân Dật Long, có lẽ ngươi cũng không cần phải đắn đo suy nghĩ nữa.
Vân Dật Long gằn giọng:
- Đã quyết một phen sống chết thì cần gì phải đắn đo suy nghĩ nữa, nếu như Vân mỗ có may mắn sống sót, việc lão dùng để uy hiếp Vân mỗ kể như tiểu tan, còn như Vân mỗ chẳng may chết đi, thì giá trị uy hiếp cũng không còn, và kiếp nạn trong giới võ lâm giang hồ rồi đây sẽ diễn biến đến mức nào, Vân mỗ cũng chẳng thể nào lo toan được nữa.
Quân Trung Thánh cười khảy:
- E rằng ngươi còn phải lo nghĩ đến nhiều điều nữa, lão phu đã hạ lệnh từ trước, nếu qua ba giờ mà không có chỉ thị tiếp theo của lão phu, bọn Triển Ngọc Mai sẽ bị xử tử.
Vân Dật Long kinh hãi, thầm nhủ:
- Cho dù mình có thắng được thì cũng khó mà bảo toàn tính mạng cho Triển Ngọc Mai cùng các người kia, đây quả thật là một điều mình chẳng thể không lo ngại.
Đang lúc phân vân, bỗng nghe Tây Thiên Thần Ông cười nói:
- Khỏi phải lo lắng về điều ấy, lão già này đã giải quyết giùm ngươi rồi!
Vân Dật Long ngớ người:
- Tiền bối đã giải quyết giùm tại hạ việc gì vậy?
Tây Thiên Thần Ông cười:
- Những người kia đã rời khỏi thiết lao trên Chính Nghĩa Nhai, có lẽ đã trở về Thanh Dương Lãnh rồi!
Vân Dật Long bán tín bán nghi, Quân Trung Thánh tức giận gầm vang:
- Láo, tôn giá chưa đủ khả năng để vào được thiết lao chứ đừng nói là giải cứu họ!
Tây Thiên Thần Ông nhe răng cười:
- Vậy là các hạ không tin chứ gì?
Quân Trung Thánh cười vang:
- Không có bằng cớ thì lão phu sao mà tin được.
Tây Thiên Thần Ông bật cười:
- Thì ra các hạ muốn xem bằng cớ, cũng được, may mà lão ô kỹ lưỡng, đã có chuẩn bị chút bằng cớ đây, các hạ xem đi!
Thò tay vào lòng mò tìm một hồi lâu rồi mới móc ra một gói vải dầu cỡ bàn ta, vung tay ném cho Quân Trung Thánh.
Quân Trung Thánh đưa tay toan đón lấy song gói vải dầu khi bay đến tay chỉ còn cách chừng một vài thước bỗng rơi xuống đất, như là Tây Thiên Thần Ông yếu sức, lại như Quân Trung Thánh đưa tay ra chậm một chút, không kịp đón lấy.
Quân Trung Thánh cười nhạt, nhẹ ngoắc tay một cái, chiếc gói vải dầu liền như có buộc dây bay vào trong tay lão.
Tây Thiên Thần Ông mỉm cười lặng thinh, còn Vân Dật Long thì lòng đây thắc mắc, muốn biết trong gói vải ấy thật ra là vật gì?
Quân Trung Thánh lẹ làng mở gói vải ra, lập tức mặt mày tái ngắt, vung tay ném đi gằn giọng nói:
- Tôn giá đã giết y rồi phải không?
Tây Thiên Thần Ông toét miệng cười:
- Lão ô vốn không hề có ý định giết hắn, nhưng vì hắn quá ngoan cố, để hắn sống cũng chẳng ích gì, cho nên lão ô mới đưa hắn về cõi tây thiên.
Vân Dật Long cũng đã thấy vật trong gói vải, thì ra là một mảng da người to bằng bàn tay, bên trên có một dấu vết màu tía và một chòm lông đen, đây hẳn là dấu hiệu để nhận trên mặt của một người nào đó.
Quân Trung Thánh nghiến răng:
- Thôi được, vậy là mối hiềm khích giữa hai chúng ta không thể nào cởi được nữa. Tuy nhiên, lão phu rất lấy làm lạ, vì lẽ gì tôn giá cứ chống đối lão phu... Giờ thì lão phu đã biết tôn giá là ai rồi! Tâm Như thiết, thủ như thiết, không bao giờ nương tình, có lẽ chính là tôn giá.
Tây Thiên Thần Ông cười to:
- Đúng là gừng càng già càng cay, các hạ quả không hổ thẹn là người kiến thức uyên bác, ngay cả lão già này mà cũng còn nhớ. Vậy thì càng tốt lão ô chính là chướng tai gai mắt bởi hành vi bạo ngược của ngươi nên mới đứng ra can thiệp đây!
Quân Trung Thánh cười gằn:
- Tây Thiên Thần Ông Tân Mộc Thanh, tôn giá đơn thân độc mã mà chống đối lạ được Chính Nghĩa Nhai đã thống trị vỗ lâm trung nguyên ư?
Tây Thiên Thần Ông thản nhiên:
- Cũng chưa biết chừng, hãy chờ xem! Cùng lắm là lão già này bỏ đi là xong.
Vân Dật Long mừng rỡ, chàng từng được nghe nói đến Tây Thiên Thần Ông Tân Mộc Thanh, song người này dường như chỉ là một nhân vật trong truyền thuyết, thật ra không hề hiện hữu trên cõi đời, vậy mà giờ đây nhân vật thần thoại ấy lại sống sờ sờ ngay trước mắt chàng.
Như vậy, việc nhóm Triển Ngọc Mai đã được cứu thoát tất không phải việc giả dối.
Những nghe Quân Trung Thánh nghiến răng nói:
- Tân Mộc Thanh, đến khi tôn giá muốn bỏ đi, e rằng cũng đã quá muộn màng!
Đoạn liền ngửa mặt cất tiếng huýt dài cao vút tận mây xanh, trong đêm vắng có thể vang xa đến mười dặm, và sau đó lập tức lấy khăn xanh che mặt, treo Huyết cô tỉ lên trước ngực.
Tây Thiên Thần Ông lại nhét thuốc vào ống điếu châm hút, mỉm cười tủm tỉm, hoàn toàn điềm nhiên trước tiếng huýt vang trời của Quân Trung Thánh.
Vân Dật Long biết đó là lão triệu tập, liền ngưng thần giới bị.
Quân Trung Thánh cũng có vẻ lo lắng mà quan sát xung quanh.
Thời gian chừng nửa tuân trà vẫn không thề có chút động tĩnh, Quân Trung Thánh lai biết tiếng huýt dài lần nữa.
Chờ cho tiếng huýt ngưng dứt, Tây Thiên Thần Ông cười nói:
- Các hạ làm gì ta vậy? Cổ họng có vấn đề à?
Quân Trung Thánh cười gằn:
- Tân Mộc Thanh ngươi đã chết đến nơi rồi mà còn chưa biết giác ngộ sao? Lão phu triệu tập cao thủ Chính Nghĩa Nhai để lấy mạng ngươi.
Tây Thiên Thần Ông thản nhiên cười:
- Họ không bao giờ đến đây đâu.
Quân Trung Thánh sửng sốt:
- Ngươi lại làm trò quỷ quái gì nữa thế?
Tây Thiên Thần Ông cười khì:
- Lão ô bảo bọn họ đi về cả rồi. Tứ Đại hộ pháp, cửu đại bộ pháp, tổng cộng mười ba người.
Quân Trung Thánh gầm lên:
- Láo, sao họ lại nghe lời ngươi?
Tây Thiên Thần Ông vỗ tay cười:
- Nhưng mà họ lại tin, biết làm sao hơn, thật chẳng ngờ lão ô được đóng vai chủ nhân Huyết Bi một lần, đúng rồi, họ đã gọi lão ô là tôn chủ...
- Ngươi dùng cách gì mà dỗi gạt được?
- Dễ thôi, cởi bỏ hết áo tơi, nón tơi ra mặc vào một bộ y phục màu đen và bịt mặt lại, trừ hơi mập một chút thì giống hệt như chủ nhân Huyết Bi vậy.
Quân Trung Thánh cười phá lên:
- Chủ nhân Huyết Bi dễ giả mạo lắm hay sao?
- Đương nhiên, chỉ vậy thì họ còn chưa có mấy tin, nhưng lão ô còn hai tuyệt chiêu nữa, là đã làm giả Huyết cô tỉ, các hạ xem thật nhiều thứ giống như thật không?
Đoạn vung tay ném chiếc huyết cô tỉ về phía Quân Trung Thánh.
Quân Trung Thánh đưa tay đón lấy, chỉ thấy không khác gì mấy so với Huyết cô tỉ lão đang đeo trước ngực, trong cơn thịnh nộ bất giắc bóp mạnh, huyết cô tỷ giả lập tức tan nát ra thành tro bụi.
Tây Thiên Thần Ông cười nói tiếp:
- Hãy xem tuyệt chiêu thứ hai của lão ô đây.
Vung tay phóng chưởng, chỉ thấy một luồng sáng đỏ mờ vút qua, một ngọn cây nhỏ liền tức thì bốc cháy, hệt như Huyết Điểm chưởng của chủ nhân Huyết bi.
Quân Trung Thánh tức giận nghiến răng:
- Tân Mộc Thanh, hôm nay giữa hai ta quyết phải một mất một còn.
Trong khi ấy đã thò tay vào lòng lấy kim hoàn.
Tây Thiên Thần Ông hai tay xua kia lịa:
- Đừng vội hãy nghe lão ô nói rõ lợi hại rồi hãy đánh nhau cũng chẳng muộn. Về tài nghệ của lão ô, có lẽ ít nhiều các hạ cũng đã nghe qua, thêm vị Kim Bích Cung chủ này nữa, nếu thực sự động thủ, nhất định các hạ sẽ thua thiệt to, theo lão ô thấy, các hạ nên cụp đuôi đào tẩu thì hơn.
Quân Trung Thánh bặm chặt môi, tay thò vào lòng lại rút trở ra, hậm hực nói:
- Bậc đại trượng phu co được duỗi được. Tân Mộc Thanh, ngươi hãy nhớ kỹ, kể từ bây giờ toàn thể quần hùng võ lâm dưới thống trị của Chính Nghĩa Nhai đều sẽ là tử địch của ngươi. Vân Dật Long, ý định của lão phu chọn ngươi làm chủ nhân của Huyết Bi đời thứ ba vẫn không thay đổi, nếu không thực hiện được thì cái mạng của ngươi cũng phải do Chính Nghĩa Nhai thu hồi.
Dứt lời, liền tung mình phóng đi, loáng cái đã mất dạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.