Bạch Liên Hoa Không Dễ Làm

Chương 7: Chùy bạo (thượng)

Mạc Lý

06/04/2020

Mặt trời mùa hè dù sao cũng sẽ lặn muộn một chút.

Bảy giờ tối thứ sáu, người đi lại nườm nượp, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười “bị công việc dày vò một tuần rồi cuối cùng cũng đón được ánh bình minh”, bôn ba trên đường về nhà.

Còn lúc này, một chiếc xe bảo mẫu hào hoa lại ngược dòng xe cộ trên cao tốc, tiến từ ngoại thành vào nội thành.

Cửa kính bốn phía xe bảo mẫu đều lắp kính chống nhìn từ ngoài vào, không ai biết, một người công dân vô cùng nổi danh đang ngồi trong chiếc xe này.

Tô Kỷ Thì sắc mặt bình tĩnh, một tay chống cằm, lười biếng ngắm phong cảnh ngoài cửa kính. Nơi này gần sát với CBD, trên màn hình LED bên ngoài mấy tòa cao ốc, đang trình chiếu tới quảng cáo dầu gội đầu được Tô Cẩn đại diện.

Cùng với bản Canon du dương, Tô Cẩn quay đầu cười với ống kính, tóc đen như làn sóng hơi tản ra, cho dù không thêm vào kỹ xảo gì cũng có thể phản chiếu ánh sáng rực rỡ ở dưới ánh nắng mặt trời. Hình ảnh cuối cùng dừng ở gương mặt cười của cô, nụ cười đó sạch sẽ thuần khiết, dịu dàng như đóa bách hợp trong sương, khiến cho người ta không nhịn được đi đến ngửi mùi hương của nó.

Cửa kính xe phản chiếu lại một bên mặt của Tô Kỷ Thì, đúng lúc trùng với nụ cười kinh diễm trên quảng cáo.

Hai gương mặt giống hệt nhau xuyên qua ranh giới không gian và thời gian, giao hòa chồng lên nhau, nhưng người sau khuôn mặt đó lại có tính cách khác biệt một trời một vực.

Trong khoang xe, im lặng không tiếng động. Phương Giải ngồi ở đối diện Tô Kỷ Thì, mấy lần muốn mở miệng nhưng lại không biết nói gì mới được — Anh ta đến lúc này còn chưa rõ, vì sao Tô Kỷ Thì lại đồng ý đi gặp Mục tiên sinh? Với tính cách của Tô Kỷ Thì, rõ ràng là nên làm loạn một trận mới đúng a, sao độ phối hợp lại cao thế này?

Phương Giải liếc nhìn đồng hồ, nơm nớp lo sợ nhắc nhở cô: “Chị Tô, còn hai mươi phút nữa chúng ta sẽ đến nhà hàng.”

Bữa tối hẹn ở nhà hàng xoay ở nơi cao nhất của thủ đô, đó là kiến trúc mang tính đại biểu nổi danh nhất của thủ đô, đài quan sát toàn cảnh 360 độ sẽ dùng tốc độ thật chậm từ từ xoay tròn, đưa khách hàng ngắm toàn cảnh thành phố, tận hưởng cảnh đêm vô tận.

Tô Kỷ Thì thu lại đường nhìn, liếc sang anh ta, giọng bình tĩnh nói: “Chúng tôi đều sắp gặp mặt rồi, nhưng tôi đối với vị Mục tiên sinh này lại không có chút hiểu biết nào. Anh nói cho tôi chuyện về anh ta đi.”

Phương Giải vội vàng đem những chuyện anh ta biết đều đào hết ra.

Nói thật, Mục Hưu Luân thật sự là một vị “kim chủ” vô cùng ưu tú. Anh ta trẻ trung, anh tuấn, gia thế tốt, hơn nữa anh ta đối với Tô Cẩn rất là sủng ái, từng vì cô làm ra không ít chuyện hoang đường. Tô Cẩn quay phim, Mục Hưu Luân liền bao trọn ba bữa ăn của toàn bộ nhân viên đoàn làm phim, mỗi ngày đều có đồ ăn từ nhà hàng cấp bậc năm sao gửi đến; sinh nhật Tô Cẩn, Mục Hưu Luân liền bao trọn cả vạn màn hình chiếu phim trên toàn quốc, vào trước khi chiếu điện ảnh thì chiếu video sinh nhật Tô Cẩn…

Tô Kỷ Thì càng nghe càng thấy không đúng, cười lạnh: “Này có chỗ nào là “sủng ái”, rõ ràng là “làm màu”?”

Cho dù là nữ ngôi sao và phú hào đã kết hôn rồi thì cũng không chơi trội như thế. Hai người chỉ là (bề ngoài) bạn trai bạn gái, Mục Hưu Luân chơi trội như thế, không phải là càng đem ánh mắt của mấy tạp chí bát quái thu hút lên người Tô Cẩn sao?

Tô Cẩn vào nghề hơn ba năm, rõ ràng xuất thân mười phần bình thường, nhưng không ngừng hẹn gặp, bị lộ khá nhiều, công chúng không ít người đang đoán kim chủ sau lưng cô là ai. Chẳng qua Mục Hưu Luân gia thế hiển hách, con nhà giàu như anh ta vui đùa với nữ minh tinh một thời gian không được coi là tin tức lớn gì, chỉ cần bỏ ra chút tiền, đều có thể ổn thỏa áp xuống.

Phương Giải tê cả da đầu nói: “Lần này Mục tiên sinh hẹn gặp chị, hẳn là để thương lượng chuyện gia hạn hợp đồng.”

“Gia hạn?”

“Giữa Tô Cẩn và Mục tiên sinh có một ‘hợp đồng’, kỳ hạn hợp đồng là 3 năm, tháng này hạn cuối đến rồi.”

Tô Kỷ Thì cười: “Gia hạn? Được thôi.”

Mục Hưu Luân nếu như dám đem hợp đồng lấy ra, thế thì cô liền cho anh ta thử xem tư vị chiếc búa công lý của cô!

******

“Mục tổng, đây là hợp đồng gia hạn, mời anh xem qua.”

Ở ghế sau xe, Mục Hưu Luân đang nhắm mắt dưỡng thần thì bị thư ký riêng ồn ào gọi tỉnh. Mấy hôm nay anh vừa phải ứng phó mẹ nuôi, vừa phải bận việc công ty, thời gian ngủ không đến 10 tiếng.



Anh khó chịu mở mắt ra, nhận lấy hợp đồng bao dưỡng thư ký đưa đến, tùy tiện lật xem.

Ba năm trước, anh rốt cục có công ty của riêng mình, nhưng mẹ nuôi lại vô cùng kiêng kị anh, sợ anh cướp mất tài sản của con trai con gái ruột của bà ta, vì thế luôn giở trò ngáng chân anh. Vì để che mắt mẹ nuôi, Mục Hưu Luân dứt khoát tạo ra dáng vẻ một kẻ hoàn khố, mỗi ngày uống rượu, đi bar, làm tất cả những việc hoang đường — vì thế, “bao dưỡng” một nữ minh tinh.

Hợp đồng bao dưỡng viết rất chi tiết, quyền lợi nghĩa vụ song phương quy định rõ ràng, bao gồm Mục Hưu Luân có thể cung cấp cho Tô Cẩn bao nhiêu tài nguyên, Tô Cẩn phải đóng giả bao lâu.

Thời gian ba năm hợp đồng đã hết, Mục Hưu Luân đối với đối tượng hợp tác này mười phần hài lòng, vì thế yêu cầu luật sư soạn ra một bản hợp đồng gia hạn.

Tuy nhiên, luật sư mới nhậm chức, trong bản hợp đồng mới này có tới mấy chỗ viết không thỏa đáng lắm.

Mục Hưu Luân cầm lấy bút, xoẹt xoẹt gạch đi một điều trong hợp đồng: “Chỗ này, ‘Bên B bắt buộc phải gọi là đến, mỗi tháng bên B cần hẹn hò với bên A 3 lần’ — hẹn gặp ba lần? Còn sợ tôi công việc chưa đủ nhiều sao, lấy đâu ra thời gian hẹn hò với cô ấy!”

Thư ký: “…”

Mục Hưu Luân lật vài tờ, lại gạch đi một điều: “Nội dung hẹn hò do bên A quy định, bao gồm không chỉ giới hạn ở cầm tay, ôm, hôn, qua đêm. Bên B không được ‘đưa ra dị nghị’. Muốn hôn tôi, cùng tôi qua đêm? Luật sư có phải là bị người phụ nữ kia thu mua rồi không?”

Thư ký: “…”

Mục Hưu Luân vừa đọc vừa gạch, hợp đồng bao dưỡng thông thường, bên kim chủ hận không thể chèn ép đến giọt máu cùng nước mắt cuối cùng của tiểu minh tinh. Nhưng Mục Hưu Luân lại đối với những thứ này không thèm ngó ngàng, anh chỉ yêu cầu Tô Cẩn ngoan ngoãn — ngoan ngoãn làm một người bạn gái bình hoa, được anh nâng đỡ, được anh sủng, được anh đưa ra làm lá chắn, ngăn lại tai mắt thăm dò của người khác.

Anh và cô chỉ là quan hệ hợp tác, càng là điều khoản lạnh lùng thì càng có lợi cho hai bên.

Dù sao, người ưu tú, anh tuấn, nhiều tiền, thành thục, hiểu biết, có tài hoa, có năng lực, có mưu kế, có thủ đoạn… như anh, nếu như nhiều thêm một phần dịu dàng, Tô Cẩn khẳng định sẽ sản sinh huyễn tưởng không thực tế với kiểu đàn ông hoàn mỹ như anh…

…nhỉ? (Hự, này người ta gọi là tự luyến đấy anh ây Ọ_Ọ)

******

Xe bảo mẫu xuyên qua màn đêm, chầm chậm tiến vào tầng hầm để xe.

Không chờ Phương Giải kéo cửa ra cho cô, Tô Kỷ Thì đã túm váy, từ tốn bước xuống khỏi xe bảo mẫu.

Bên cạnh, A Sơn giống như một con ong mật lớn chăm chỉ, năm ngón tay thô to cầm một chai nước hoa tinh tế không lớn bằng bàn tay anh ta, đem tia nước hoa phun lên tóc Tô Kỷ Thì.

Vì màn gặp gỡ tối nay, A Sơn đặc biệt chọn cho Tô Kỷ Thì một chiếc “váy tiên nữ” hot nhất hiện nay. Chiếc váy liền quây ngực màu xám bạc làm lộ ra thân hình linh lung tinh tế của Tô Kỷ Thì, đuôi váy do nhiều tầng sa mỏng tạo thành, mềm mại rủ xuống, những ngôi sao màu bạc rải rác nằm trên đuôi váy, một đôi chân thon dài như ẩn như hiện.

A Sơn hóa trạng nhẹ cho cô, tóc ngắn ngang vai dùng máy hơi uốn cong một chút, tạo ra một loại cảm giác cô gái nhỏ tự nhiên, ngọt ngào — đương nhiên, tiền đề là cô không nói không cười không động.

Cuối cùng, A Sơn lại giúp cô tô lại môi, dặn dò cô: “Chị Tô, em để son môi trong túi chị nha, ăn xong nhớ thêm chút son đấy.” Nói rồi anh ta lấy ra túi xách Hermes đặt ở bên cạnh, mở khóa, đem son thả vào trong — chỉ nghe thấy một tiếng “cộp” trầm trầm vang lên, trong chiếc túi xách mỏng hẹp kia rơi ra một thứ vốn là không nên xuất hiện ở đây!

Phương Giải: “…”

A Sơn: “…”

Tô Kỷ Thì: “…”

Phương Giải: “Tô, chị Tô.” Anh ta nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, “Chị có thể giải thích một chút, vì sao trong túi chị lại có một chiếc búa không???”



Tô Kỷ Thì vẫn không có cảm giác tội lỗi khi làm sai chuyện bị bắt gặp, thản nhiên nói: “Còn có thể vì sao, anh ta dám ức hiếp em gái tôi, tôi tất nhiên muốn cho anh ta một bài học sâu sắc rồi.”

Phương Giải đúng là sắp quỳ bà cô này rồi: Sao anh lại không phát hiện ra, Tô Kỷ Thì là một người muội khống*** ngầm nhỉ? Đầu anh sắp phát nổ rồi: “Chị Tô! Mục tiên sinh nói sao cũng là kim chủ của Tô Cẩn! Chị có giận đi nữa thì cũng không thể dùng búa hành hung đầu kim chủ được a!!!”

Tô Kỷ Thì mắt dậy sóng, nhàn nhạt quét qua: “Ai nói là tôi muốn chùy bạo đầu anh ta?” Đôi môi đỏ của cô nhếch lên một nụ cười, “Tôi là muốn chùy bạo của anh ta cái quy–”

A Sơn kêu lên: “Cô gái tốt không thể nói bậy được!”

Thế nhưng Tô Kỷ Thì đến cọng tóc cũng không run, kiên định nhả ra chữ cuối cùng: “–đầu.” (Mẹ ơi, chị thật dũng mãnh, ta dịch đến câu này toát cả mồ hôi, mà đang rét có 9 độ nhá. ~(@ _@)~)

Phương Giải: “…”

Phương Giải: “……”

Phương Giải: “………”

Vì nghĩ cho tính phúc nửa đời sau của Mục tiên sinh, Phương Giải tịch thu chiếc búa địa chất đang phát sáng kia.

……

Cô gái được bao trong một thân váy sao sa mỏng, bình tĩnh đi hướng tới nhà hàng đi vào.

Phương Giải trốn ở cầu thang nhìn, dõi theo bóng lưng đang đi xa dần của cô, thở dài một hơi, cảm thấy trái tim vẫn luôn treo trên cao cuối cùng cũng hạ được xuống.

Anh ta nắm chặt búa địa chất nặng nề trong tay, quyết định lát nữa sẽ đem cái hung khí này ném vào sông hộ thành!

Vì tinh thần thả lỏng, anh ta không chú ý đến, tư thế đi đường của Tô Kỷ Thì có chút sai sai.

Anh ta cũng không biết được, bây giờ học sinh cấp ba vì tránh giáo viên chủ nhiệm thu điện thoại, đều cố ý nộp một cái, giữ một cái.

Tô Kỷ Thì đắc ý túm chân váy, che đi dấu vết trên tất chân.

Bond girl*** trên TV, có thể dùng tất chân giấu súng.

Vậy Tô nữ vương cũng có thể dùng tất chân giấu búa rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau, tiết lộ–

Mục Hưu Luân: “Vì sao giữa hai chân cô, có một thứ cứng cứng, đang cọ vào tôi?” (Wóa má ơi, con là hủ nữ nhá, con óc tưởng tượng cứ phải gọi là bay so xa nhá, cứu!!!)

Chương này vẫn là 60 hồng bao nhỏ ~ .

~~~0o0~~~

***Muội khống: Yêu em gái, cuồng em gái, si mê em gái haha, có đệ không muội khống các kiểu, đều khá là hài.

***Bond girl: Bond girl là một nhân vật (hoặc nữ diễn viên thể hiện nhân vật đó) là người tình của James Bond trong tiểu thuyết, phim hoặc video game. Các Bond girl thường có tên mang tính đa nghĩa hoặc chơi chữ, như: Pussy Galore, Plenty O’Toole, Xenia Onatopp, hay Holly Goodhead, và được đánh giá là “biểu tượng phổ biến của sự quyến rũ và tinh tế”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bạch Liên Hoa Không Dễ Làm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook