Chương 15: Lần đầu chạm điện (bốn)
Mạc Lý
06/04/2020
Bút đi như du long, liền một mạch.
Tô Kỷ Thì không dám thả lỏng, từ nét bút đầu tiên hạ xuống, dây thần kinh trong đầu cô liền căng lên, nói với bản thân tuyệt đối không thể lộ ra dấu vết! Đáng tiếc chữ viết giống như chiêu thức võ công, cùng là một bộ Độc cô cửu kiếm, phong cách của Lệnh Hồ Xung và Phong Thanh Dương lại hoàn toàn bất đồng; lực độ, phương hướng ngòi bút, của Tô Kỷ Thì khi đặt bút, đặc biệt là nét bút thu lại thành đường cung cuối cùng, đều có những khác biệt mà mắt thường có thể nhìn ra được.
Phương Giải nào có dũng khí đối diện với thảm án loại va chạm xe cộ thế này, vô thức che mắt lại, chỉ dám nhìn trộm qua kẽ ngón tay của mình.
Tô Kỷ Thì lại hồn nhiên không cảm thấy kiểu chữ phóng khoáng này của mình đã làm lộ ra thất thất bát bát, cô khá là hài lòng tán thưởng chữ kỹ mấy giây, rồi sảng khoái cúi đầu, ở trái tim cuối cùng in lên một dấu môi.
Hôm nay cô chỉ hóa trang nhẹ, vì muốn thể hiện ra sự dịu dàng thanh thuần của nữ chính trong phim, A Sơn cố ý chọn màu son hồng cam. Đôi môi đầy đặn của cô gái cùng với tờ giấy ký tên vừa chạm liền tách ra ngay, một dấu môi nhàn nhạt còn mang theo hương khí liền vĩnh viễn lưu tại đó.
Không chỉ có vậy, Tô Kỷ Thì còn cẩn thận hỏi tên cháu của Viện trưởng Trương, viết lên tờ giấy chữ ký một chữ To, khuyến khích cậu ta học tập cho thật tốt.
Ký tên xong, Tô Kỷ Thì lại không hài lòng hỏi: “Viện trưởng Trương, chúng ta chụp chung một tấm chứ?”
Trong lòng mê muội, có thể cùng thần tượng đứng một chỗ chụp chung một tấm ảnh, đây là vinh dự to lớn đến nhường nào a!
Cô chủ động một cách bất thường, ngược lại làm cho viện trưởng Trương có chút ngại. Cháu ông say sưa theo đuổi thần tượng, lải nhải không ít rằng fanclub của Tô Cẩn khó vào đến thế nào, chữ ký khó lấy thế nào, những đứa trẻ khác thi được vị trí top 10 đều muốn có được điện thoại mới, trò chơi mới; thế nhưng cháu của viện trưởng Trương đạt được vị trí thứ 5 của năm, nguyện vọng duy nhất chính là hi vọng cha mẹ có thể đồng ý cho nó tới hiện trường đón máy bay! Viện trưởng Trương vốn cho rằng nghệ sĩ thế hệ mới có danh tiếng như Tô Cẩn nhất định là sẽ có tính khí của đại bài, không ngờ cô lại giản dị dễ gần như vậy.
Viện trưởng Trương tất nhiên là rất nguyện ý, điều chỉnh lại trang phục, đứng ở bên trái Tô Kỷ Thì.
Tô Kỷ Thì lộ ra nụ cười sáng lạn, tay cầm chữ ký, đang định đứng gần thần tượng của mình hơn một chút, đột nhiên trước mắt tối sầm, một bóng người cao lớn đứng dựa vào bên phải của cô.
Tô Kỷ Thì: “…” Cô liếc nhìn sang phải, đúng lúc đối diện với đôi mắt của người đàn ông.
Mục Hưu Luân nhìn cô hai mắt trợn tròn, ngoài ý muốn lại có thêm mấy phần sát khí, anh ho nhẹ một tiếng, hỏi ngược lại: “Không phải nói là muốn chụp hình chung sao?”
Tô Kỷ Thì: “…” Cũng không nói là chụp chung với anh, anh bon chen náo nhiệt gì chứ?
Chẳng qua không đánh người mặt cười, Tô Kỷ Thì vẫn là miễn cưỡng đứng ở vị trí C***, cùng Idol của cô và người kim chủ cũ khó hiểu chen vào khung hình chụp lại một tấm ảnh ba người quý giá.
Phương Giải dùng điện thoại chụp ảnh cho họ, đưa tới cho Tô Kỷ Thì xem.
Chị em nhà họ Tô trời sinh có khuôn mặt ăn hình, ngũ quan lập thể, đôi mắt ẩn tình, là nét đẹp thanh tú mà phần mềm chỉnh sửa ảnh cũng không chỉnh ra được. Ở bên trái Tô Kỷ Thì, viện trưởng Trương một đầu tóc trắng, thần tình quắc thước; còn bên phải cô, Mục Hưu Luân sắc mặt thâm trầm, cũng không biết đang nghĩ gì.
Tô Kỷ Thì đưa tay ra chạm vào người Mục Hưu Luân trên màn hình, nghĩ thầm: Tuy là gia hỏa này sát phong cảnh chen vào trong ống kính, nhưng cũng chẳng sao, đến lúc đó cô cắt hình đi, ai cũng sẽ không nhìn được ra bên cạnh cô còn có một người qua đường đứng ké.
Tuy nhiên, một màn này trong mắt Mục Hưu Luân lại biến thành một cách lý giải khác — Chà, dáng vẻ cô chạm vào anh trong ảnh, “chan chứa tình cảm” biết bao.
……
Cách bọn họ không xa, Chu Tinh vừa tức vừa đố kỵ nhìn sang, sự tò mò trong lòng giống như vuốt mèo vậy, sắp cào nát cô ta rồi.
Này rốt cuộc là chuyện gì? Tô Cẩn không phải là say byebye với Mục Hưu Luân rồi sao, sao Mục Hưu Luân lại tới thăm! Ông già đứng cạnh Tô Cẩn kia lại là ai nữa, cười đến nếp nhăn cũng bay lên rồi, còn vừa ký tên vừa chụp ảnh chung… sẽ không phải là trưởng bối nhà họ Mục chứ?
Chu Tinh ở bên cạnh cậu hai thời gian không ngắn, từng gặp không ít người nhà họ Mục, nhưng cho dù cô ta có nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra được nhà họ Mục lại có một người như thế. Mắt nhìn của cô ta độc đáo, nhìn trang phục trên người ông già tuy sạch sẽ nhưng lại hơi lộ ra năm tháng, tay áo, khuỷu tay đều bị mài mòn rồi, cặp công văn trong tay cũng đã rất cũ kỹ, thực sự không giống người nhà họ Mục phú giả địch quốc***.
Nhưng thái độ của Mục Hưu Luân và Tô Cẩn với ông già đó lại thân thiết cung kính như thế, vậy thân phận của ông già nhất định là bất phàm.
Nghĩ đến đây, Chu Tinh vội vàng điều chỉnh váy áo, bày ra gương mặt tươi cười thân thiết có phần thái quá, dẫm lên giày cao gót, cộp cộp cộp đi tới.
“Cô Tô, Mục tiên sinh, mọi người nói chuyện gì thế?” Ngữ khí của cô ta thớ lợ không chịu nổi.
Cô ta trước giờ là người tự mình làm thân, cô ta đứng ở trước mặt Mục Hưu Luân, hận không thể trực tiếp dán vào, làm một miếng nam châm ở đó.
Mục Hưu Luân nào có nhớ được cô ta? Biểu cảm trên mặt anh lạnh lẽo, hỏi: “Cô là ai thế?”
Chu Tinh không chút nào ngại ngùng, chớp chớp mắt, nói với giọng thiên kiều bách mị: “Mục tiên sinh thật là quý nhân hay quên việc, chính là tối hôm đó, chúng ta ở nhà hàng xoay…”
Tô Kỷ Thì trực tiếp chặn đứng biểu diễn của cô ta, ném cho Mục Hưu Luân mấy chữ: “Cô ta, mợ hai.”
Chu Tinh: “…”
Mục Hưu Luân nhớ ra, tự tiếu phi tiếu: “Người cậu hai kia của tôi còn chưa ly hôn đâu, mợ hai này nhin thật lạ mắt.”
Chu Tinh không nói gì được nữa.
Cô ta coi như đã hiểu được, hai người này cho dù là đã chia tay, những vẫn là đứng trên cùng một chiến tuyến!
Tuy nhiên lần này cô ta là đến lôi kéo quan hệ, chủ yếu là thăm dò thân phận của ông già kia. Cô ta chuyển sang viện trưởng Trương, cười như gió xuân ấm áp: “Còn chưa thỉnh giáo, vị lão tiên sinh này là…?”
Viện trưởng Trương trước giờ luôn khiêm tốn: “Ta họ Trương, chỉ là một giảng viên thông thường của học việc bên cạnh.”
Giảng viên? Con người Chu Tinh đảo quanh, vậy chính là giảng viên đại học rồi?
Mục Hưu Luân bổ sung một câu: “Giáo sư Trương là học giả nghiên cứu Kỷ đệ tứ có tiếng nhất trong nước, các đề tài của ông đều nổi danh trên thế giới.”
“Kỷ đệ tứ? Ai da quá là trùng hợp rồi.” Chu Tinh da mặt siêu dày, không chút để ý xem người ở hiện trường nhìn sao nghĩ thế nào, “Giáo sư Trương, chúng ta quá là có duyên đi! Quý 4 không phải là mùa đông sao, tôi chính là sinh vào mùa đông đây!”
Lời của cô ta vừa dứt, Tô Kỷ Thì liền phì cười.
Không chỉ có vậy, tiếng cười của Tô Kỷ Thì càng ngày càng lớn, một chút cũng không nể mặt. Đều nói là lăn lộn trong giới giải trí, cần phải luôn luôn ghi nhớ “Làm người cần lưu lại một đường để ngày sau còn có lần gặp lại”, nhưng Tô Kỷ Thì hoàn toàn tương phản, giữ lại đường gì chứ, nhìn thấy con gián còn không đập bẹp, còn chờ nó tiếp tục sinh sôi sao? Lại nói, thân là một nhà địa chất, Tô Kỷ Thì thực sự là không có cách nào nhịn được có người ở trước mặt cô múa rìu qua mắt thợ.
Tô Kỷ Thì trực tiếp nói toạc ra chân tướng: “Mợ hai, viện trưởng Trương nghiên cứu là Kỷ đệ tứ, là khái niệm phân chia niên đại địa chất, giống như kỷ Jura, kỷ Phấn trắng. Kỷ đệ tứ là giai đoạn mới nhất trong 4,6 tỷ năm sinh mệnh của Trái Đất, bắt đầu từ khoảng 2,6 triệu năm trước cho tới nay, đều được gọi là Kỷ đệ tứ.”
Loại định nghĩa cơ bản này đối với bất kỳ người địa chất nào mà nói đều là phần da lông có thể hạ bút thành văn. Nhưng đối với người ngoài ngành mà nói, mấy thứ cô nói này hoàn toàn là truyện nghìn lẻ một đêm, đến nghe cũng chưa từng nghe tới.
Chu Tinh: “…” Cô ta hận không thể xuyên về mười phút trước đó, cô thành thật chút không tốt sao, vì cái gì lại muốn tới chọc vào cái oan gia này!
Viện trưởng Trương rất kinh ngạc: “Cô tô, không ngờ cô còn yêu thích địa chất học?”
Tô Kỷ Thì đâu chỉ yêu thích! Sự lãng mạn của địa chất học nào có phải là người ngoài ngành có thể hiểu được, cô hận không thể đem đời này của mình giao lại cho biển rộng, phó thác cho núi cao. Nhắc tới đi dã ngoại, sinh viên khác đều muốn oán thán tận trời, cảm thấy vừa khổ vừa mệt; nhưng Tô Kỷ Thì lại hưởng thụ phần khổ cực, thế giới rộng lớn, lại chỉ vẻn vẹn nằm dưới chân, so sánh với trời đất bao la, con người chỉ là một hạt bụi không thể nhỏ hơn được nữa.
… Thế nhưng những lời này, Tô Kỷ Thì lại không thể nói.
Bời vì cô của hiện tại, là “Tô Cẩn” — Tô Cẩn từ khi vào nghề cho đến nay, vẫn luôn đi theo con đường tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ là ăn hoa uống sương, yêu thích văn học, yêu thích nghệ thuật. Mà nhắc tới địa chất học, mọi người đều nghĩ tới những cục đá khoáng, đầu tóc bụi bặm, hoàn toàn tương phản với định vị của Tô Cẩn.
Cô chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ trả lời: “Tôi từng đọc một cuốn sách về địa chất học, khá là có hứng thú.”
Không được, trở về cô cần phải thương lượng với Phương Giải, tạo cho Tô Cẩn một cái định hình “người yêu thích địa chất học”, nếu không sau này làm gì cũng đều bị bó chân bó tay, quá là bất tiện.
……
Tô Kỷ Thì và viện trưởng Trương vừa gặp đã thân, một già một trẻ cực kỳ hợp ý, nếu như không phải là phó đạo diễn tới giục, Tô Kỷ Thì hận không thể tiếp tục trò chuyện với viện trưởng Trương thêm 3 tiếng nữa.
Bất đắc dĩ là nhiệm vụ quay phim quá gấp, tất cả những người không liên quan đều phải rời khỏi hiện trường, vì thế Tô Kỷ Thì chỉ có thể tiếc nuối tiễn viện trưởng Trương tới cửa.
Kết quả vừa quay đầu, phát hiện ra Mục Hưu Luân vẫn đứng ở sau lưng cô.
Tô Kỷ Thì: “… Sao anh còn chưa đi?”
Mục Hưu Luân hỏi: “Vì sao tôi phải đi?”
Tô Kỷ Thì: “Không nghe thấy sao, người không liên quan đều phải rời khỏi hiện trường.”
“Tôi không phải người không liên quan.”
Tô Kỷ Thì cả mặt mờ mịt.
Mục Hưu Luân cho rằng cô đang giả ngốc, cố ý hỏi cô: “Em chẳng lẽ chưa từng xem danh mục nhà đầu tư của phim điện ảnh này sao?”***
“…A?”
“Anh là một trong các nhà đầu tư của bộ phim này.”
“!!!”
Diễn kịch phải diễn cả bộ, trước đây khi Mục Hưu Luân bao dưỡng Tô Kỷ Thì, đã bỏ ra không ít tiền để nâng đỡ cô, chương trình, phim ảnh, thời trang… Người kim chủ Mục Hưu Luân này là làm hết trách nhiệm, đem đến cho cô không ít tư nguyên, lại được thêm Tô Cẩn không chịu thua kém, không tới hai năm, danh khí đã như mặt trời ban trưa. Mẹ nuôi của Mục Hưu Luân ngầm đặt mấy người bên cạnh anh, thấy anh đúng là “tiêu tiền như nước” trên người Tô Cẩn, lúc này mới yên tâm.
Nhưng những điều này, Tô Kỷ Thì thực sự là không biết.
Đầu óc cô vận hành nhanh chóng, lập tức hiểu được phần đầu tư này: Đừng nhìn Mục Hưu Luân bỏ ra rất nhiều tiền cho Tô Cẩn, thực tế anh ta dùng thân phận nhà đầu tư nhúng tay vào các chương trình và phim mà Tô Cẩn tham diễn, tay trái tới tay phải, phần tiền này không phải là sẽ kiếm lại được sao!
— Quả nhiên là thương nhân, tính toán thật là tốt!
Cô cúi đầu, thầm nói tục trong lòng. Nhưng từ góc độ của Mục Hưu Luân nhìn sang, cần cổ của cô mảnh mai, mái tóc vừa đen vừa dài rơi xuống hai bên má, giống như một đóa hoa e lệ.
Anh nghĩ, rốt cuộc đâu mới là Tô Cẩn thực sự? Tối hôm “chia tay”, người tùy ý tiêu sái là cô; mà người bây giờ nhìn thấy anh liền xấu hổ e lệ này cũng là cô.
Nghĩ tới đây, Mục Hưu Luân cố ý nhắc tới một chuyện: “Phải rồi. Hôm đó lúc em từ trên xe anh xuống có đánh rơi một thứ…”
Tô Kỳ Thì “soạt” một cái ngẩng đầu lên, lập tức hỏi: “Búa của tôi anh vẫn còn giữ?”
Cô còn cho là anh ta sẽ trực tiếp đem nó vứt đi cơ!
“Trước khi anh trả lời vấn đề này, Tô tiểu thư, em có thể nói cho anh trước là lúc em đến gặp anh, vì sao lại đem theo một cây búa địa chất?” Mục Hưu Luân nhướn mày.
Thời đại học Mục Hưu Luân từng tới Viện đất học ké không ít lớp, tất nhiên cũng nhận ra được hình dạng của búa địa chất. Một cây búa thép đúc thành phủ đầy dấu vết sương gió, nó một đầu bằng, một đầu mỏ vịt, đủ để phân biệt với những cây búa được bày bán thông thường.
Tô Kỷ Thì thấy không có gì phải che giấu cả, trực tiếp trả lời: “Tôi sợ anh động chân động tay với tôi, vì thế mang cây búa phòng thân, có vấn đề gì sao?”
“Cái cớ này đúng là thú vị.” Mục Hưu Luân khen ngợi.
“… Thực sự không phải là viện cớ.”
“Được, anh tin.” Mục Hưu Luân sao có thể tin được.
Trong lòng anh ta đã có cái nhìn phiến diện đối với tất cả hành vi trái ngược của Tô Cẩn rồi: Cô đầu tiên là ngoài ý muốn từ chối kéo dài hợp đồng bao dưỡng; trước khi rời khỏi thì cố ý để rơi một cây búa trên ghế xe; hôm nay lại khách khí như vậy với ân sư của anh; lại tự mình bí mật xem sách về địa chất học… tất cả các dấu hiệu nối lại với nhau, chỉ có một lý do duy nhất có thể giải thích —
Mục Hưu Luân nghĩ: Tô Cẩn a Tô Cẩn, em vì để thu hút sự chú ý của anh, thật sự là dùng không ít tâm tư. (Ầy, anh Mục, anh nghĩ nhèo thế anh không nghĩ là anh tự bổ não hơi nhèo hả anh???)
******
Tối hôm đó.
Diễn đàn “Cẩn tú niên hoa***” — khu topic.
Em là mưa phùn mùa xuân, em là tiếng ve kêu mùa hè, em là một khoảnh khắc tươi đẹp, rơi vào lòng anh (8p HD)
Biểu đồ sống đang trong sửa chữa || Mái tóc đen biến thành một bài thơ, làn váy xanh trở thành một bài ca, Cẩn tú niên hoa cùng bạn trải qua (9p)
Bạn học La đi theo đuổi thần tượng, bạn bè sau khi thấy Cẩn Cẩn ngoài đời liền cho thấy đã lọt hố rồi! (5p)
Một diễn viên quần chúng nho nhỏ chụp trộm ~ Cẩn Cẩn siêu đẹp luôn! (2p)
Uầy uầy uầy uầy Tô Cẩn đến trường bọn này quay phim! Khí thế siêu cường, bước đi mang theo gió, điện thoại chụp muốn nổ luôn!!! (12p)
Cẩn Cẩn quá là đáng yêu! Hình bữa trưa đáng eo chia sẻ!! (6p)
Lấy được chữ ký của Cẩn Cẩn rồi ~~~~~~~~~~~~~~~~ khoe một chút ~~~~~~~~~~~~~~~
Chủ quản khu topic nhìn thấy bài đính cuối cùng, vô lực nhu nhu huyệt thái dương. Do Tô Cẩn không lập Weibo nên trang mạng chính thức “Cẩn tú niên hoa” này liền trở thành nơi tụ tập đông đúc nhất của fan Tô Cẩn, được xếp vào 8 đại bản doanh, người đăng ký có hơn một triệu, độ đoàn kết của đám fan vô cùng cao. Hôm nay Tô Cẩn tới khu trường đại học quay bổ sung ngoại cảnh, người đại diện đã chào hỏi trước với các quản lý fanclub, để họ chú ý tới lưu lượng xung kích trên diễn đàn.
Quả không ngoài dự đoán, tối đó số bài mới đăng tới gần 1000, lượng bình luận vượt qua 10 nghìn, khách tới tham quan có hơn chục nghìn người, khu topic thì càng là bị vô số ảnh đẹp lấp kín.
Nhưng lại cứ vào lúc này, một bài đính không theo quy tắc gắn ngay trên đầu diễn đàn, nhìn rất chướng mắt.
Quản lý mở bài ra, đang định chọn chức năng “chuyển tới khu khác”, tay chợt ngừng lại — cô chẳng qua chỉ lỡ công phu đi vệ sinh một lát mà trong bài đăng mới này đã dựng được cao ốc rồi.
“Lấy được chữ ký của Cẩn Cẩn rồi ~~~~~~~~~~~~~~~~ khoe một chút ~~~~~~~~~~~~~~~”
Lz: Cuối cùng lấy được chữ ký của Cẩn Cẩn đã mong ước bấy lâu! Khoe một chút!
1L: Phì — cười v tè***, nhìn tiêu đề tưởng là người mới nào đăng sai khu cơ, mở ra mới phát hiện được là bài câu like.
2L: Cùng cười v tè, chuyện cười này của chủ nhà thật đúng là lãng phí ba giây sinh mệnh của ta.
3L: Ai tè bậy, đánh thức chủ nhà?
4L trả lời 3L: Ta tới! Chủ nhà, chữ ký của cậu chắc mua ở chợ đen đi, quá 10 tệ chính là lãng phí a.
5L trả lời 4L: 10 tệ? Ông cho tôi 10 tệ, tôi viết cho ông một cái còn giống hơn cái này!
6L trả lời all: Người mới đang run rẩy sợ sệt xin hỏi vì cái gì lại nói chữ ký của chủ nhà là giả thế ạ?
7L: Vì chính là giả thôi!
Bên dưới là một trời bình luận 11.
Không trách được mọi người chế giễu chủ nhà, thực sự là chữ ký mà chủ nhà đính kèm đúng là quá giả đi.
Tô Cẩn là lưu lượng đang nổi, fan hâm mộ muốn lấy được chữ ký của cô, nếu không phải là tới đón sân bay, đi chờ thảm đỏ, nếu không thì tới tham gia các loại hoạt động rút thăm trúng thưởng của quảng cáo. Ngoài những nơi này ra, còn có một số chữ ký fan có thể thông qua các kênh đặc biệt để lấy được, những chữ ký này được rao bán với giá cao, hấp dẫn được không ít fan túi tiền rủng rỉnh, nhưng đồng thời, cũng có không ít đồ giả lưu hành trên thị trường.
Sau này, fan thảo luận dứt khoát mở ra một chủ đề, chia sẻ với mọi người chữ ký trong tay để đánh giá thật giả.
Nhưng chữ ký mà chủ nhà này gắn lên đúng thật là… giả đến không thể không nhận ra.
Nói thật, chữ ký này không hề xấu. Nét bút trong đó sắc nét, thập phần tiêu sái, nhìn vào thoải mái thoáng đạt… đường xung ở đuôi lại như thần long bái vỹ, phần kết còn có một dấu môi in trên đó, tăng cho nó vài phần gợi cảm.
Nhưng đẹp thì đẹp, dù sao nó đúng thật không phải là chữ ký của Tô Cẩn! Chữ ký của Tô Cẩn giống như chính cô ấy, rất tinh tế, rất dễ thương, đến nét bút cũng mềm mại, khiến cho mọi người nảy sinh ý muốn thân cận.
Chủ nhà có lẽ tuổi không lớn, bị nhiều fan thâm niên vây công như vậy, nhất thời chân tay luống cuống, hận không thể giải thích cho từng lầu một.
Lz: Không tìm được trả lời tất cả mọi người ở đâu cả! Nhưng chữ ký này thật sự là Cẩn Cẩn ký đó! Ông tôi giúp tôi xin mà!!
35L trả lời Lz: Ông? Người ông theo đuổi thần tượng?
36L trả lời Lz: Cậu không bằng nói là ông cậu đã đính hôn cho cậu và Cẩn Cẩn từ bé đi.
37L: Xem qua thông tin cá nhân của chủ nhà, nếu như điền vào sự thật thì chủ nhà năm nay mới 15 tuổi… được rồi được rồi, các vị mồm miệng tích đức đi, chỉ là một bạn nhỏ 15 tuổi, lương thiện chút đi.
38L: 15 tuổi à… Woa, to gan đoán, có phải là người trong nhà vì để dỗ cho con cháu vui nên tùy tiện viết ra mấy nét?
Suy đoán của 38L nhận được không ít sự tán đồng của mọi người.
Chủ nhà đột nhiên im lặng, đang lúc mọi người cho là cậu ta nhất định sẽ xám xịt rời đi thì chủ nhà đột nhiên lại nổi lên mặt nước — mà lần này, cậu ta mang đến một chứng cứ có hiệu lực!
Lz: Tôi không có gạt người!! Ông tôi đúng là giúp tôi lấy được chữ ký từ chính tay của Cẩn Cẩn!!!
Thứ chủ nhà gắn lên là một bức ảnh chụp 3 người, Tô Cẩn đứng ở giữa hình, nụ cười tươi tắn, hai bên trái phải của cô đều có 1 người đứng, tuy rằng chủ nhà đem mặt của hai người đều làm mờ, nhưng không khó để nhìn ra, bên trái là một ông lão đã nhiều tuổi, mà bên phải là một người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn.
Mà trong tay Tô Cẩn cầm chính là bức chữ ký “giả” không thể “giả” hơn kia!
Tất cả fan hâm mộ: “…”
Tất cả fan hâm mộ: “???”
Tất cả fan hâm mộ: “!!!”
Tiếp sau đó, bình luận tăng lên điên cuồng.
88L: Ta thao, chuyện gì vậy, phong cách chữ ký của Cẩn Cẩn biến hóa cũng quá là lớn đi?
89L: Woa woa woa woa là ta có mắt không tròng! Nhìn như vậy thì có vẻ chữ ký mới thật soái nha!
90L: Trời ơi, hôm nay lúc quay phim ta cũng ở bên ngoài tòa nhà giảng đường canh, đúng là nhìn thấy một ông lão và một người đàn ông mặc đồ tây cực soái cực có phong phạm đi vào trong, ta còn cho là nhân viên, nào ngờ thế mà lại là fan tới xin chữ ký chớ!
91L trả lời 90L: Túm lấy anh zai 90! Cầu tiết lộ chân tướng!!!
90L trả lời 91L: Không tiện lắm đâu… dù sao là người thường. Từ khóa: Soái, trẻ, loại bá đạo tổng tài á… mọi người tự mình động não nha!
92L: Mọi người có còn nhớ lúc Tô Cẩn xuất hiện trên thảm đỏ hoạt động ở Mỹ không? Váy dài phối tây trang, ta tm đảm bảo!!
93L: Xem ra Cẩn Cẩn dự định thay đổi hình tượng nhỉ?
94L: Keke, Tô Cẩn nương nương của các ngươi đây là lớn tuổi rồi, tiểu hoa thanh thuần không bon chen được nữa, chuẩn bị đổi hướng đi hả?
@Tổng quản nội viện – Tô Cẩn xóa 94L: 26 tuổi là lớn tuổi? Ta thấy ngươi còn chưa 27 tuổi liền tự sát hả?
Tất cả fan hâm mộ: …
Tất cả fan hâm mộ: ……
Tất cả fan hâm mộ: ………
Ta thao, bọn họ không hoa mắt chứ?
Tô Cẩn trước nay rất hiếm khi lộ mặt ở thảo luận của người hâm mộ đột nhiên ngoi lên mặt nước, hơn nữa vừa mở miệng liền trực tiếp đem anti lẫn lộn vào mắng trở về.
Chuyện này gọi là gì?
— Tiểu hoa thanh thuần, mắng người trên trực tuyến?
~~~0o0~~~
***Vị trí C, hay vị trí trung tâm, center, ta để nguyên cho nó đúng văn hiện đại của Trung Quốc, chứ dịch là vị trí trung tâm thì hơi giống dòng văn cũ.
***Phú giả địch quốc: So sánh độ giàu có của một người với cả quốc gia, ý nói một người giàu có thể so với cả một đất nước đó.
***Ta thấy tôi chả cô khó chịu quá, ta đổi luôn thành em và anh đây, ta mặc kệ có hợp lý hay không hợp lý, chứ dịch bứt rứt qué!!!
***Cẩn tú niên hoa: Tên diễn đàn này là viết chệch của cẩm tú niên hoa – năm tháng tươi đẹp nhé.
***Cười v tè: Bậy quá ta để thế thôi nhé.
Tô Kỷ Thì không dám thả lỏng, từ nét bút đầu tiên hạ xuống, dây thần kinh trong đầu cô liền căng lên, nói với bản thân tuyệt đối không thể lộ ra dấu vết! Đáng tiếc chữ viết giống như chiêu thức võ công, cùng là một bộ Độc cô cửu kiếm, phong cách của Lệnh Hồ Xung và Phong Thanh Dương lại hoàn toàn bất đồng; lực độ, phương hướng ngòi bút, của Tô Kỷ Thì khi đặt bút, đặc biệt là nét bút thu lại thành đường cung cuối cùng, đều có những khác biệt mà mắt thường có thể nhìn ra được.
Phương Giải nào có dũng khí đối diện với thảm án loại va chạm xe cộ thế này, vô thức che mắt lại, chỉ dám nhìn trộm qua kẽ ngón tay của mình.
Tô Kỷ Thì lại hồn nhiên không cảm thấy kiểu chữ phóng khoáng này của mình đã làm lộ ra thất thất bát bát, cô khá là hài lòng tán thưởng chữ kỹ mấy giây, rồi sảng khoái cúi đầu, ở trái tim cuối cùng in lên một dấu môi.
Hôm nay cô chỉ hóa trang nhẹ, vì muốn thể hiện ra sự dịu dàng thanh thuần của nữ chính trong phim, A Sơn cố ý chọn màu son hồng cam. Đôi môi đầy đặn của cô gái cùng với tờ giấy ký tên vừa chạm liền tách ra ngay, một dấu môi nhàn nhạt còn mang theo hương khí liền vĩnh viễn lưu tại đó.
Không chỉ có vậy, Tô Kỷ Thì còn cẩn thận hỏi tên cháu của Viện trưởng Trương, viết lên tờ giấy chữ ký một chữ To, khuyến khích cậu ta học tập cho thật tốt.
Ký tên xong, Tô Kỷ Thì lại không hài lòng hỏi: “Viện trưởng Trương, chúng ta chụp chung một tấm chứ?”
Trong lòng mê muội, có thể cùng thần tượng đứng một chỗ chụp chung một tấm ảnh, đây là vinh dự to lớn đến nhường nào a!
Cô chủ động một cách bất thường, ngược lại làm cho viện trưởng Trương có chút ngại. Cháu ông say sưa theo đuổi thần tượng, lải nhải không ít rằng fanclub của Tô Cẩn khó vào đến thế nào, chữ ký khó lấy thế nào, những đứa trẻ khác thi được vị trí top 10 đều muốn có được điện thoại mới, trò chơi mới; thế nhưng cháu của viện trưởng Trương đạt được vị trí thứ 5 của năm, nguyện vọng duy nhất chính là hi vọng cha mẹ có thể đồng ý cho nó tới hiện trường đón máy bay! Viện trưởng Trương vốn cho rằng nghệ sĩ thế hệ mới có danh tiếng như Tô Cẩn nhất định là sẽ có tính khí của đại bài, không ngờ cô lại giản dị dễ gần như vậy.
Viện trưởng Trương tất nhiên là rất nguyện ý, điều chỉnh lại trang phục, đứng ở bên trái Tô Kỷ Thì.
Tô Kỷ Thì lộ ra nụ cười sáng lạn, tay cầm chữ ký, đang định đứng gần thần tượng của mình hơn một chút, đột nhiên trước mắt tối sầm, một bóng người cao lớn đứng dựa vào bên phải của cô.
Tô Kỷ Thì: “…” Cô liếc nhìn sang phải, đúng lúc đối diện với đôi mắt của người đàn ông.
Mục Hưu Luân nhìn cô hai mắt trợn tròn, ngoài ý muốn lại có thêm mấy phần sát khí, anh ho nhẹ một tiếng, hỏi ngược lại: “Không phải nói là muốn chụp hình chung sao?”
Tô Kỷ Thì: “…” Cũng không nói là chụp chung với anh, anh bon chen náo nhiệt gì chứ?
Chẳng qua không đánh người mặt cười, Tô Kỷ Thì vẫn là miễn cưỡng đứng ở vị trí C***, cùng Idol của cô và người kim chủ cũ khó hiểu chen vào khung hình chụp lại một tấm ảnh ba người quý giá.
Phương Giải dùng điện thoại chụp ảnh cho họ, đưa tới cho Tô Kỷ Thì xem.
Chị em nhà họ Tô trời sinh có khuôn mặt ăn hình, ngũ quan lập thể, đôi mắt ẩn tình, là nét đẹp thanh tú mà phần mềm chỉnh sửa ảnh cũng không chỉnh ra được. Ở bên trái Tô Kỷ Thì, viện trưởng Trương một đầu tóc trắng, thần tình quắc thước; còn bên phải cô, Mục Hưu Luân sắc mặt thâm trầm, cũng không biết đang nghĩ gì.
Tô Kỷ Thì đưa tay ra chạm vào người Mục Hưu Luân trên màn hình, nghĩ thầm: Tuy là gia hỏa này sát phong cảnh chen vào trong ống kính, nhưng cũng chẳng sao, đến lúc đó cô cắt hình đi, ai cũng sẽ không nhìn được ra bên cạnh cô còn có một người qua đường đứng ké.
Tuy nhiên, một màn này trong mắt Mục Hưu Luân lại biến thành một cách lý giải khác — Chà, dáng vẻ cô chạm vào anh trong ảnh, “chan chứa tình cảm” biết bao.
……
Cách bọn họ không xa, Chu Tinh vừa tức vừa đố kỵ nhìn sang, sự tò mò trong lòng giống như vuốt mèo vậy, sắp cào nát cô ta rồi.
Này rốt cuộc là chuyện gì? Tô Cẩn không phải là say byebye với Mục Hưu Luân rồi sao, sao Mục Hưu Luân lại tới thăm! Ông già đứng cạnh Tô Cẩn kia lại là ai nữa, cười đến nếp nhăn cũng bay lên rồi, còn vừa ký tên vừa chụp ảnh chung… sẽ không phải là trưởng bối nhà họ Mục chứ?
Chu Tinh ở bên cạnh cậu hai thời gian không ngắn, từng gặp không ít người nhà họ Mục, nhưng cho dù cô ta có nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra được nhà họ Mục lại có một người như thế. Mắt nhìn của cô ta độc đáo, nhìn trang phục trên người ông già tuy sạch sẽ nhưng lại hơi lộ ra năm tháng, tay áo, khuỷu tay đều bị mài mòn rồi, cặp công văn trong tay cũng đã rất cũ kỹ, thực sự không giống người nhà họ Mục phú giả địch quốc***.
Nhưng thái độ của Mục Hưu Luân và Tô Cẩn với ông già đó lại thân thiết cung kính như thế, vậy thân phận của ông già nhất định là bất phàm.
Nghĩ đến đây, Chu Tinh vội vàng điều chỉnh váy áo, bày ra gương mặt tươi cười thân thiết có phần thái quá, dẫm lên giày cao gót, cộp cộp cộp đi tới.
“Cô Tô, Mục tiên sinh, mọi người nói chuyện gì thế?” Ngữ khí của cô ta thớ lợ không chịu nổi.
Cô ta trước giờ là người tự mình làm thân, cô ta đứng ở trước mặt Mục Hưu Luân, hận không thể trực tiếp dán vào, làm một miếng nam châm ở đó.
Mục Hưu Luân nào có nhớ được cô ta? Biểu cảm trên mặt anh lạnh lẽo, hỏi: “Cô là ai thế?”
Chu Tinh không chút nào ngại ngùng, chớp chớp mắt, nói với giọng thiên kiều bách mị: “Mục tiên sinh thật là quý nhân hay quên việc, chính là tối hôm đó, chúng ta ở nhà hàng xoay…”
Tô Kỷ Thì trực tiếp chặn đứng biểu diễn của cô ta, ném cho Mục Hưu Luân mấy chữ: “Cô ta, mợ hai.”
Chu Tinh: “…”
Mục Hưu Luân nhớ ra, tự tiếu phi tiếu: “Người cậu hai kia của tôi còn chưa ly hôn đâu, mợ hai này nhin thật lạ mắt.”
Chu Tinh không nói gì được nữa.
Cô ta coi như đã hiểu được, hai người này cho dù là đã chia tay, những vẫn là đứng trên cùng một chiến tuyến!
Tuy nhiên lần này cô ta là đến lôi kéo quan hệ, chủ yếu là thăm dò thân phận của ông già kia. Cô ta chuyển sang viện trưởng Trương, cười như gió xuân ấm áp: “Còn chưa thỉnh giáo, vị lão tiên sinh này là…?”
Viện trưởng Trương trước giờ luôn khiêm tốn: “Ta họ Trương, chỉ là một giảng viên thông thường của học việc bên cạnh.”
Giảng viên? Con người Chu Tinh đảo quanh, vậy chính là giảng viên đại học rồi?
Mục Hưu Luân bổ sung một câu: “Giáo sư Trương là học giả nghiên cứu Kỷ đệ tứ có tiếng nhất trong nước, các đề tài của ông đều nổi danh trên thế giới.”
“Kỷ đệ tứ? Ai da quá là trùng hợp rồi.” Chu Tinh da mặt siêu dày, không chút để ý xem người ở hiện trường nhìn sao nghĩ thế nào, “Giáo sư Trương, chúng ta quá là có duyên đi! Quý 4 không phải là mùa đông sao, tôi chính là sinh vào mùa đông đây!”
Lời của cô ta vừa dứt, Tô Kỷ Thì liền phì cười.
Không chỉ có vậy, tiếng cười của Tô Kỷ Thì càng ngày càng lớn, một chút cũng không nể mặt. Đều nói là lăn lộn trong giới giải trí, cần phải luôn luôn ghi nhớ “Làm người cần lưu lại một đường để ngày sau còn có lần gặp lại”, nhưng Tô Kỷ Thì hoàn toàn tương phản, giữ lại đường gì chứ, nhìn thấy con gián còn không đập bẹp, còn chờ nó tiếp tục sinh sôi sao? Lại nói, thân là một nhà địa chất, Tô Kỷ Thì thực sự là không có cách nào nhịn được có người ở trước mặt cô múa rìu qua mắt thợ.
Tô Kỷ Thì trực tiếp nói toạc ra chân tướng: “Mợ hai, viện trưởng Trương nghiên cứu là Kỷ đệ tứ, là khái niệm phân chia niên đại địa chất, giống như kỷ Jura, kỷ Phấn trắng. Kỷ đệ tứ là giai đoạn mới nhất trong 4,6 tỷ năm sinh mệnh của Trái Đất, bắt đầu từ khoảng 2,6 triệu năm trước cho tới nay, đều được gọi là Kỷ đệ tứ.”
Loại định nghĩa cơ bản này đối với bất kỳ người địa chất nào mà nói đều là phần da lông có thể hạ bút thành văn. Nhưng đối với người ngoài ngành mà nói, mấy thứ cô nói này hoàn toàn là truyện nghìn lẻ một đêm, đến nghe cũng chưa từng nghe tới.
Chu Tinh: “…” Cô ta hận không thể xuyên về mười phút trước đó, cô thành thật chút không tốt sao, vì cái gì lại muốn tới chọc vào cái oan gia này!
Viện trưởng Trương rất kinh ngạc: “Cô tô, không ngờ cô còn yêu thích địa chất học?”
Tô Kỷ Thì đâu chỉ yêu thích! Sự lãng mạn của địa chất học nào có phải là người ngoài ngành có thể hiểu được, cô hận không thể đem đời này của mình giao lại cho biển rộng, phó thác cho núi cao. Nhắc tới đi dã ngoại, sinh viên khác đều muốn oán thán tận trời, cảm thấy vừa khổ vừa mệt; nhưng Tô Kỷ Thì lại hưởng thụ phần khổ cực, thế giới rộng lớn, lại chỉ vẻn vẹn nằm dưới chân, so sánh với trời đất bao la, con người chỉ là một hạt bụi không thể nhỏ hơn được nữa.
… Thế nhưng những lời này, Tô Kỷ Thì lại không thể nói.
Bời vì cô của hiện tại, là “Tô Cẩn” — Tô Cẩn từ khi vào nghề cho đến nay, vẫn luôn đi theo con đường tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ là ăn hoa uống sương, yêu thích văn học, yêu thích nghệ thuật. Mà nhắc tới địa chất học, mọi người đều nghĩ tới những cục đá khoáng, đầu tóc bụi bặm, hoàn toàn tương phản với định vị của Tô Cẩn.
Cô chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ trả lời: “Tôi từng đọc một cuốn sách về địa chất học, khá là có hứng thú.”
Không được, trở về cô cần phải thương lượng với Phương Giải, tạo cho Tô Cẩn một cái định hình “người yêu thích địa chất học”, nếu không sau này làm gì cũng đều bị bó chân bó tay, quá là bất tiện.
……
Tô Kỷ Thì và viện trưởng Trương vừa gặp đã thân, một già một trẻ cực kỳ hợp ý, nếu như không phải là phó đạo diễn tới giục, Tô Kỷ Thì hận không thể tiếp tục trò chuyện với viện trưởng Trương thêm 3 tiếng nữa.
Bất đắc dĩ là nhiệm vụ quay phim quá gấp, tất cả những người không liên quan đều phải rời khỏi hiện trường, vì thế Tô Kỷ Thì chỉ có thể tiếc nuối tiễn viện trưởng Trương tới cửa.
Kết quả vừa quay đầu, phát hiện ra Mục Hưu Luân vẫn đứng ở sau lưng cô.
Tô Kỷ Thì: “… Sao anh còn chưa đi?”
Mục Hưu Luân hỏi: “Vì sao tôi phải đi?”
Tô Kỷ Thì: “Không nghe thấy sao, người không liên quan đều phải rời khỏi hiện trường.”
“Tôi không phải người không liên quan.”
Tô Kỷ Thì cả mặt mờ mịt.
Mục Hưu Luân cho rằng cô đang giả ngốc, cố ý hỏi cô: “Em chẳng lẽ chưa từng xem danh mục nhà đầu tư của phim điện ảnh này sao?”***
“…A?”
“Anh là một trong các nhà đầu tư của bộ phim này.”
“!!!”
Diễn kịch phải diễn cả bộ, trước đây khi Mục Hưu Luân bao dưỡng Tô Kỷ Thì, đã bỏ ra không ít tiền để nâng đỡ cô, chương trình, phim ảnh, thời trang… Người kim chủ Mục Hưu Luân này là làm hết trách nhiệm, đem đến cho cô không ít tư nguyên, lại được thêm Tô Cẩn không chịu thua kém, không tới hai năm, danh khí đã như mặt trời ban trưa. Mẹ nuôi của Mục Hưu Luân ngầm đặt mấy người bên cạnh anh, thấy anh đúng là “tiêu tiền như nước” trên người Tô Cẩn, lúc này mới yên tâm.
Nhưng những điều này, Tô Kỷ Thì thực sự là không biết.
Đầu óc cô vận hành nhanh chóng, lập tức hiểu được phần đầu tư này: Đừng nhìn Mục Hưu Luân bỏ ra rất nhiều tiền cho Tô Cẩn, thực tế anh ta dùng thân phận nhà đầu tư nhúng tay vào các chương trình và phim mà Tô Cẩn tham diễn, tay trái tới tay phải, phần tiền này không phải là sẽ kiếm lại được sao!
— Quả nhiên là thương nhân, tính toán thật là tốt!
Cô cúi đầu, thầm nói tục trong lòng. Nhưng từ góc độ của Mục Hưu Luân nhìn sang, cần cổ của cô mảnh mai, mái tóc vừa đen vừa dài rơi xuống hai bên má, giống như một đóa hoa e lệ.
Anh nghĩ, rốt cuộc đâu mới là Tô Cẩn thực sự? Tối hôm “chia tay”, người tùy ý tiêu sái là cô; mà người bây giờ nhìn thấy anh liền xấu hổ e lệ này cũng là cô.
Nghĩ tới đây, Mục Hưu Luân cố ý nhắc tới một chuyện: “Phải rồi. Hôm đó lúc em từ trên xe anh xuống có đánh rơi một thứ…”
Tô Kỳ Thì “soạt” một cái ngẩng đầu lên, lập tức hỏi: “Búa của tôi anh vẫn còn giữ?”
Cô còn cho là anh ta sẽ trực tiếp đem nó vứt đi cơ!
“Trước khi anh trả lời vấn đề này, Tô tiểu thư, em có thể nói cho anh trước là lúc em đến gặp anh, vì sao lại đem theo một cây búa địa chất?” Mục Hưu Luân nhướn mày.
Thời đại học Mục Hưu Luân từng tới Viện đất học ké không ít lớp, tất nhiên cũng nhận ra được hình dạng của búa địa chất. Một cây búa thép đúc thành phủ đầy dấu vết sương gió, nó một đầu bằng, một đầu mỏ vịt, đủ để phân biệt với những cây búa được bày bán thông thường.
Tô Kỷ Thì thấy không có gì phải che giấu cả, trực tiếp trả lời: “Tôi sợ anh động chân động tay với tôi, vì thế mang cây búa phòng thân, có vấn đề gì sao?”
“Cái cớ này đúng là thú vị.” Mục Hưu Luân khen ngợi.
“… Thực sự không phải là viện cớ.”
“Được, anh tin.” Mục Hưu Luân sao có thể tin được.
Trong lòng anh ta đã có cái nhìn phiến diện đối với tất cả hành vi trái ngược của Tô Cẩn rồi: Cô đầu tiên là ngoài ý muốn từ chối kéo dài hợp đồng bao dưỡng; trước khi rời khỏi thì cố ý để rơi một cây búa trên ghế xe; hôm nay lại khách khí như vậy với ân sư của anh; lại tự mình bí mật xem sách về địa chất học… tất cả các dấu hiệu nối lại với nhau, chỉ có một lý do duy nhất có thể giải thích —
Mục Hưu Luân nghĩ: Tô Cẩn a Tô Cẩn, em vì để thu hút sự chú ý của anh, thật sự là dùng không ít tâm tư. (Ầy, anh Mục, anh nghĩ nhèo thế anh không nghĩ là anh tự bổ não hơi nhèo hả anh???)
******
Tối hôm đó.
Diễn đàn “Cẩn tú niên hoa***” — khu topic.
Em là mưa phùn mùa xuân, em là tiếng ve kêu mùa hè, em là một khoảnh khắc tươi đẹp, rơi vào lòng anh (8p HD)
Biểu đồ sống đang trong sửa chữa || Mái tóc đen biến thành một bài thơ, làn váy xanh trở thành một bài ca, Cẩn tú niên hoa cùng bạn trải qua (9p)
Bạn học La đi theo đuổi thần tượng, bạn bè sau khi thấy Cẩn Cẩn ngoài đời liền cho thấy đã lọt hố rồi! (5p)
Một diễn viên quần chúng nho nhỏ chụp trộm ~ Cẩn Cẩn siêu đẹp luôn! (2p)
Uầy uầy uầy uầy Tô Cẩn đến trường bọn này quay phim! Khí thế siêu cường, bước đi mang theo gió, điện thoại chụp muốn nổ luôn!!! (12p)
Cẩn Cẩn quá là đáng yêu! Hình bữa trưa đáng eo chia sẻ!! (6p)
Lấy được chữ ký của Cẩn Cẩn rồi ~~~~~~~~~~~~~~~~ khoe một chút ~~~~~~~~~~~~~~~
Chủ quản khu topic nhìn thấy bài đính cuối cùng, vô lực nhu nhu huyệt thái dương. Do Tô Cẩn không lập Weibo nên trang mạng chính thức “Cẩn tú niên hoa” này liền trở thành nơi tụ tập đông đúc nhất của fan Tô Cẩn, được xếp vào 8 đại bản doanh, người đăng ký có hơn một triệu, độ đoàn kết của đám fan vô cùng cao. Hôm nay Tô Cẩn tới khu trường đại học quay bổ sung ngoại cảnh, người đại diện đã chào hỏi trước với các quản lý fanclub, để họ chú ý tới lưu lượng xung kích trên diễn đàn.
Quả không ngoài dự đoán, tối đó số bài mới đăng tới gần 1000, lượng bình luận vượt qua 10 nghìn, khách tới tham quan có hơn chục nghìn người, khu topic thì càng là bị vô số ảnh đẹp lấp kín.
Nhưng lại cứ vào lúc này, một bài đính không theo quy tắc gắn ngay trên đầu diễn đàn, nhìn rất chướng mắt.
Quản lý mở bài ra, đang định chọn chức năng “chuyển tới khu khác”, tay chợt ngừng lại — cô chẳng qua chỉ lỡ công phu đi vệ sinh một lát mà trong bài đăng mới này đã dựng được cao ốc rồi.
“Lấy được chữ ký của Cẩn Cẩn rồi ~~~~~~~~~~~~~~~~ khoe một chút ~~~~~~~~~~~~~~~”
Lz: Cuối cùng lấy được chữ ký của Cẩn Cẩn đã mong ước bấy lâu! Khoe một chút!
1L: Phì — cười v tè***, nhìn tiêu đề tưởng là người mới nào đăng sai khu cơ, mở ra mới phát hiện được là bài câu like.
2L: Cùng cười v tè, chuyện cười này của chủ nhà thật đúng là lãng phí ba giây sinh mệnh của ta.
3L: Ai tè bậy, đánh thức chủ nhà?
4L trả lời 3L: Ta tới! Chủ nhà, chữ ký của cậu chắc mua ở chợ đen đi, quá 10 tệ chính là lãng phí a.
5L trả lời 4L: 10 tệ? Ông cho tôi 10 tệ, tôi viết cho ông một cái còn giống hơn cái này!
6L trả lời all: Người mới đang run rẩy sợ sệt xin hỏi vì cái gì lại nói chữ ký của chủ nhà là giả thế ạ?
7L: Vì chính là giả thôi!
Bên dưới là một trời bình luận 11.
Không trách được mọi người chế giễu chủ nhà, thực sự là chữ ký mà chủ nhà đính kèm đúng là quá giả đi.
Tô Cẩn là lưu lượng đang nổi, fan hâm mộ muốn lấy được chữ ký của cô, nếu không phải là tới đón sân bay, đi chờ thảm đỏ, nếu không thì tới tham gia các loại hoạt động rút thăm trúng thưởng của quảng cáo. Ngoài những nơi này ra, còn có một số chữ ký fan có thể thông qua các kênh đặc biệt để lấy được, những chữ ký này được rao bán với giá cao, hấp dẫn được không ít fan túi tiền rủng rỉnh, nhưng đồng thời, cũng có không ít đồ giả lưu hành trên thị trường.
Sau này, fan thảo luận dứt khoát mở ra một chủ đề, chia sẻ với mọi người chữ ký trong tay để đánh giá thật giả.
Nhưng chữ ký mà chủ nhà này gắn lên đúng thật là… giả đến không thể không nhận ra.
Nói thật, chữ ký này không hề xấu. Nét bút trong đó sắc nét, thập phần tiêu sái, nhìn vào thoải mái thoáng đạt… đường xung ở đuôi lại như thần long bái vỹ, phần kết còn có một dấu môi in trên đó, tăng cho nó vài phần gợi cảm.
Nhưng đẹp thì đẹp, dù sao nó đúng thật không phải là chữ ký của Tô Cẩn! Chữ ký của Tô Cẩn giống như chính cô ấy, rất tinh tế, rất dễ thương, đến nét bút cũng mềm mại, khiến cho mọi người nảy sinh ý muốn thân cận.
Chủ nhà có lẽ tuổi không lớn, bị nhiều fan thâm niên vây công như vậy, nhất thời chân tay luống cuống, hận không thể giải thích cho từng lầu một.
Lz: Không tìm được trả lời tất cả mọi người ở đâu cả! Nhưng chữ ký này thật sự là Cẩn Cẩn ký đó! Ông tôi giúp tôi xin mà!!
35L trả lời Lz: Ông? Người ông theo đuổi thần tượng?
36L trả lời Lz: Cậu không bằng nói là ông cậu đã đính hôn cho cậu và Cẩn Cẩn từ bé đi.
37L: Xem qua thông tin cá nhân của chủ nhà, nếu như điền vào sự thật thì chủ nhà năm nay mới 15 tuổi… được rồi được rồi, các vị mồm miệng tích đức đi, chỉ là một bạn nhỏ 15 tuổi, lương thiện chút đi.
38L: 15 tuổi à… Woa, to gan đoán, có phải là người trong nhà vì để dỗ cho con cháu vui nên tùy tiện viết ra mấy nét?
Suy đoán của 38L nhận được không ít sự tán đồng của mọi người.
Chủ nhà đột nhiên im lặng, đang lúc mọi người cho là cậu ta nhất định sẽ xám xịt rời đi thì chủ nhà đột nhiên lại nổi lên mặt nước — mà lần này, cậu ta mang đến một chứng cứ có hiệu lực!
Lz: Tôi không có gạt người!! Ông tôi đúng là giúp tôi lấy được chữ ký từ chính tay của Cẩn Cẩn!!!
Thứ chủ nhà gắn lên là một bức ảnh chụp 3 người, Tô Cẩn đứng ở giữa hình, nụ cười tươi tắn, hai bên trái phải của cô đều có 1 người đứng, tuy rằng chủ nhà đem mặt của hai người đều làm mờ, nhưng không khó để nhìn ra, bên trái là một ông lão đã nhiều tuổi, mà bên phải là một người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn.
Mà trong tay Tô Cẩn cầm chính là bức chữ ký “giả” không thể “giả” hơn kia!
Tất cả fan hâm mộ: “…”
Tất cả fan hâm mộ: “???”
Tất cả fan hâm mộ: “!!!”
Tiếp sau đó, bình luận tăng lên điên cuồng.
88L: Ta thao, chuyện gì vậy, phong cách chữ ký của Cẩn Cẩn biến hóa cũng quá là lớn đi?
89L: Woa woa woa woa là ta có mắt không tròng! Nhìn như vậy thì có vẻ chữ ký mới thật soái nha!
90L: Trời ơi, hôm nay lúc quay phim ta cũng ở bên ngoài tòa nhà giảng đường canh, đúng là nhìn thấy một ông lão và một người đàn ông mặc đồ tây cực soái cực có phong phạm đi vào trong, ta còn cho là nhân viên, nào ngờ thế mà lại là fan tới xin chữ ký chớ!
91L trả lời 90L: Túm lấy anh zai 90! Cầu tiết lộ chân tướng!!!
90L trả lời 91L: Không tiện lắm đâu… dù sao là người thường. Từ khóa: Soái, trẻ, loại bá đạo tổng tài á… mọi người tự mình động não nha!
92L: Mọi người có còn nhớ lúc Tô Cẩn xuất hiện trên thảm đỏ hoạt động ở Mỹ không? Váy dài phối tây trang, ta tm đảm bảo!!
93L: Xem ra Cẩn Cẩn dự định thay đổi hình tượng nhỉ?
94L: Keke, Tô Cẩn nương nương của các ngươi đây là lớn tuổi rồi, tiểu hoa thanh thuần không bon chen được nữa, chuẩn bị đổi hướng đi hả?
@Tổng quản nội viện – Tô Cẩn xóa 94L: 26 tuổi là lớn tuổi? Ta thấy ngươi còn chưa 27 tuổi liền tự sát hả?
Tất cả fan hâm mộ: …
Tất cả fan hâm mộ: ……
Tất cả fan hâm mộ: ………
Ta thao, bọn họ không hoa mắt chứ?
Tô Cẩn trước nay rất hiếm khi lộ mặt ở thảo luận của người hâm mộ đột nhiên ngoi lên mặt nước, hơn nữa vừa mở miệng liền trực tiếp đem anti lẫn lộn vào mắng trở về.
Chuyện này gọi là gì?
— Tiểu hoa thanh thuần, mắng người trên trực tuyến?
~~~0o0~~~
***Vị trí C, hay vị trí trung tâm, center, ta để nguyên cho nó đúng văn hiện đại của Trung Quốc, chứ dịch là vị trí trung tâm thì hơi giống dòng văn cũ.
***Phú giả địch quốc: So sánh độ giàu có của một người với cả quốc gia, ý nói một người giàu có thể so với cả một đất nước đó.
***Ta thấy tôi chả cô khó chịu quá, ta đổi luôn thành em và anh đây, ta mặc kệ có hợp lý hay không hợp lý, chứ dịch bứt rứt qué!!!
***Cẩn tú niên hoa: Tên diễn đàn này là viết chệch của cẩm tú niên hoa – năm tháng tươi đẹp nhé.
***Cười v tè: Bậy quá ta để thế thôi nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.