Bạch Liên Hoa Nàng Lại Bị Cầm Tù
Chương 32: Thế Giới Thứ Nhất : Học Trưởng Của Ta (28)
Ngôn Lục Tiếu Ý
04/02/2023
Một mặt chán chường mà ra khỏi nhà vệ sinh, Trà Trà sửng sốt một phen vì cảm giác như thứ gì vừa cọ vào chân mình.
Cô cúi đầu rồi phát hiện ra thì ra thứ gì đó chính là đuôi của Tiêu Giang, nó còn đang vui vẻ mà phe phẩy một phen nữa cơ chứ.
Tô Trà Trà: "..." mẹ kiếp làm giật hết cả mình.
Thầm thở dài một hơi trong lòng, Trà Trà cầm lấy tay Tiêu Giang rồi đưa anh ra ngoài phòng khách.
Nhưng bấy giờ, cô mới phát hiện ra một vấn đề nan giải...
Dù bây giờ tâm trí của Tiêu Giang là một chú mèo nhưng thực chất anh ấy vẫn là một con người bình thường mà, vậy thì mình cho anh ấy ăn cái gì được đây.
Ăn thức ăn cho mèo thì quá kì quái, nhà thì chỉ toàn mì tôm...
Vậy bây giờ, mình chỉ có đường...
Trà Trà nắm lấy điện thoại của mình, nhịn không được nhìn vẻ mặt đang ngờ nghệch mà kêu meo meo của Tiêu Giang. Cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm...
Gọi cho Uy Đình.
________________________
Trà Trà cầm trên tay mình một túi đồ ăn rồi đi vào trong nhà, cô đặt hết túi lên bàn rồi thở ra một hơi.
Trong lòng nhịn không được có chút xấu hổ.
Để có đống đồ ăn này, cô chính là gọi điện xin xỏ Uy Đình đấy, tất cả đều là vì nam chủ đại nhân này khi không lại chỉ biết meo meo, không biết nói tiếng người này.
Tiêu Giang xúm đến, anh cúi đầu xuống rồi ngửi ngửi nhẹ túi đồ ăn, mắt Tiêu Giang dường như sáng lên, anh đi đến chỗ Trà Trà rồi nắm lấy tay cô meo meo mà kêu lên.
Miễn cưỡng kiễng chân rồi vỗ nhẹ vào đầu Tiêu Giang vài cái, Trà Trà cất lời.
"Em có biết nấu ăn không Tiểu Giang-?"
"..."
Chết mình lỡ miệng, tự nhiên khi không bảo một con mèo là nó có biết nấu ăn không mới điên khùng không chứ.
Mặt Trà Trà đỏ lên, má nóng bừng bừng, cô cố che giấu việc mình thất thố mà vội vàng đi sắp xếp đồ trong túi ra.
Mà ở góc Trà Trà không nhìn thấy, Tiêu Giang lại rũ mắt xuống, anh nhìn chằm chằm vào lỗ tai đỏ rực cô rồi nhẹ liếm chiếc răng nanh của mình.
Thật muốn cắn một cái.
__________________________
May mắn thay Uy Đình có mua sữa đóng hộp nên Trà Trà không cần phải nấu ăn, mà nếu cô nấu ăn, không biết bây giờ Tiêu Giang có còn sống được không nữa.
Trà Trà nhìn anh một mặt ngu đần cắn cắn hộp sữa làm cay hết cả con mắt, đành phải đổ sữa ra cốc rồi dạy anh cách cầm cốc lên uống.
Cả quá trình đều siêu vất vả, Trà Trà chẳng biết tại sao mình lại có đủ kiên nhẫn mà để dạy anh uống sữa nữa chứ.
Sau khi đã làm xong tất cả, Trà Trà thần tốc mà ăn xong một ly mì chuẩn bị đồ để mà còn đi học.
Lúc đi ra đến cổng, cô mới đột nhiên nhớ ra gì đó, Trà Trà xoay người lại, nhìn chằm chằm vào thân ảnh cao lớn của Tiêu Giang.
Suýt nữa thì quên mất anh ấy, nhưng giờ trong tâm trí anh ấy chẳng còn gì ngoài meo meo, làm sao mà còn đi học được nữa chứ!
Trà Trà đỡ lấy trán mình rồi thầm thở dài một hơi, thôi vậy để mình đi xin nghỉ cho anh ấy vậy. Thầy giáo cũng đã từng nhìn thấy cô cùng Tiêu Giang ở chung một chỗ một vài lần rồi, chắc chắn chẳng nghi ngờ gì đâu.
_____________________________
Được kim chủ đại nhân Tống Uy Đình đưa đến trường học.
Trà Trà ngay lập tức như lâm trận mà đi xin nghỉ cho Tiêu Giang, may mắn thay quá trình chẳng xảy ra gì bất trắc, ngoài việc...
Lúc cô đi ra ngoài, Trà Trà lại bắt gặp phải thân ảnh của Thời Sinh, có vẻ cậu đã nghe thấy tất cả.
Thầy giáo nghi ngờ thì chẳng sao nhưng Thời Sinh nghi ngờ mới là chuyện lớn, mẹ kiếp, kể từ lúc ấy. Thời Sinh không hiểu sao lại luôn nhìn chằm chằm cô mà xem, ánh mắt vẫn rất rụt rè lại ẩn chứa sâu không lường được mãnh liệt cảm xúc như trước nhưng bây giờ lại vấy lên một chút nghi ngờ cùng...đố kị?
Đố kị?
Cậu ấy đang đố kị cái gì cơ?
Hay là mình nhìn nhầm nhỉ...?
Trà Trà nhịn không được quay đầu đi, tay chống lấy cằm, cô giả vờ mà đang chẳng chú ý đến Thời Sinh gì cả.
Nhưng lại chẳng biết hành động được cho là rất kín đáo của mình đã bị Thời Sinh nhìn thấu hết, cậu cúi đầu xuống, bàn tay nắm chặt lại, ánh mắt chất chứa đầy đố kị cùng ghen ghét đến phát điên.
Tại sao cô ấy lại chưa từng nhìn lấy mình một lần vậy?
Đến cả kiếp này cũng vậy.
Kiếp trước cũng vậy.
Mình chưa bao giờ có thể quang minh chính đại mà đứng bên cô ấy bao giờ cả.
Tiêu Giang...Tiêu Giang...lại là tên khốn đó...
Tên mèo khốn khiếp ranh ma ấy!
Nghĩ thì hay lắm, nhưng cuối cùng anh ta làm gì có thể chiếm được Trà Trà chứ?
Mà anh ta đã khiến cô ấy chìm xuống dưới đáy biển kia ấy.
Không thể tìm thấy bất kì thân ảnh nào.
Tên khốn đó thành công có được tình cảm của Trà Trà, nhưng lại chẳng thể giữ cô ấy lại trên cõi đời này.
Thì anh ta có xứng đáng với tình cảm đấy không?
Xứng đáng với những giọt nước mắt mà Trà Trà đã rơi vì anh ta không?
Tên khốn...
Tôi nhất định sẽ không để anh thực hiện được mục đích đâu.
Trà Trà kiếp này.
Sẽ do tôi bảo vệ.
_____________________________
Trà Trà vốn đang lo lắng không biết Thời Sinh có hay không nghi ngờ mình cùng Tiêu Giang có gì đó sâu xa rồi lỡ như bất cẩn nói trước mặt Thời Mạn thì chết.
Nam chủ lại có ở đây đâu mà giải thích cho cô ấy hiểu, nếu hai người hiểu lầm nhau khiến cho bộ truyện từ vườn trường ngọt văn thành ngược luyến tình thâm đau khổ ngược văn thì mình sẽ chết mất.
Trà Trà đang than trời than đất trong lòng thì lại thấy cậu đột nhiên trở lại bình thường, chỉ là ánh mắt so với mọi khi còn mãnh liệt hơn...đầy dịu dàng cùng với một chút không biết tên cảm xúc làm Trà Trà nhịn không được trong lòng cảm thấy hơi lo sợ.
Trong lòng bồn chồn cả buổi nên lúc ra về, Trà Trà nhịn không được có chút ngu người không đứng dậy được.
Đến lúc được Thời Sinh nhắc là đã hết tiết, cô mới dường như bừng tỉnh mà cất đi sách vở của mình.
Thời Sinh im lặng rũ mắt mà nhìn cô, cậu nhẹ nhàng mà cất lời.
"Cậu đang nuôi mèo sao Trà Trà?"
Trà Trà ngẩng đầu lên, cô có chút sửng sốt mà tùy tiện đáp lại một tiếng ừ.
Thời Sinh lại tiếp tục cất lời.
"Vậy cậu thấy mèo như thế nào?"
Trà Trà dừng tay lại, cô không chút nghĩ ngợi mà đáp lại.
"Có chút phiền phức nhưng cũng rất đáng yêu."
Thời Sinh nhẹ ma sát hai ngón tay của mình, ánh mắt đen tối chẳng rõ, cậu khàn khàn mà đáp lại.
"Đúng vậy, rất phiền phức."
Phiền phức đến nỗi mà mình chỉ muốn nó biến mất khỏi thế giới này thôi.
______________________________
Ghi chú: Thời Sinh và Tiêu Giang cũng là bạn hồi nhỏ (ง'̀v'́)ง!
- ------------Thời Sinh và Tiêu Giang đoạn nhỏ---------
Thời Sinh: Tên mèo khốn khiếp, đồ dối trá, tên ***, đồ ***%##@#!#!
Tiêu Giang: Huhu lại sợ quá cơ đại thiếu gia nhà họ Dư thích ăn kẹo sữa~~~
Thời Sinh: T- Tên khốn!!!
Vẫn là Thời Sinh tức quá khóc lóc bỏ đi, rồi lại được Trà Trà dịu dàng mà cho cậu một viên kẹo sữa rồi xoa đầu an ủi.
Tiêu Giang: A, không biết ai mới là đồ tâm cơ thật sự cơ.
Cô cúi đầu rồi phát hiện ra thì ra thứ gì đó chính là đuôi của Tiêu Giang, nó còn đang vui vẻ mà phe phẩy một phen nữa cơ chứ.
Tô Trà Trà: "..." mẹ kiếp làm giật hết cả mình.
Thầm thở dài một hơi trong lòng, Trà Trà cầm lấy tay Tiêu Giang rồi đưa anh ra ngoài phòng khách.
Nhưng bấy giờ, cô mới phát hiện ra một vấn đề nan giải...
Dù bây giờ tâm trí của Tiêu Giang là một chú mèo nhưng thực chất anh ấy vẫn là một con người bình thường mà, vậy thì mình cho anh ấy ăn cái gì được đây.
Ăn thức ăn cho mèo thì quá kì quái, nhà thì chỉ toàn mì tôm...
Vậy bây giờ, mình chỉ có đường...
Trà Trà nắm lấy điện thoại của mình, nhịn không được nhìn vẻ mặt đang ngờ nghệch mà kêu meo meo của Tiêu Giang. Cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm...
Gọi cho Uy Đình.
________________________
Trà Trà cầm trên tay mình một túi đồ ăn rồi đi vào trong nhà, cô đặt hết túi lên bàn rồi thở ra một hơi.
Trong lòng nhịn không được có chút xấu hổ.
Để có đống đồ ăn này, cô chính là gọi điện xin xỏ Uy Đình đấy, tất cả đều là vì nam chủ đại nhân này khi không lại chỉ biết meo meo, không biết nói tiếng người này.
Tiêu Giang xúm đến, anh cúi đầu xuống rồi ngửi ngửi nhẹ túi đồ ăn, mắt Tiêu Giang dường như sáng lên, anh đi đến chỗ Trà Trà rồi nắm lấy tay cô meo meo mà kêu lên.
Miễn cưỡng kiễng chân rồi vỗ nhẹ vào đầu Tiêu Giang vài cái, Trà Trà cất lời.
"Em có biết nấu ăn không Tiểu Giang-?"
"..."
Chết mình lỡ miệng, tự nhiên khi không bảo một con mèo là nó có biết nấu ăn không mới điên khùng không chứ.
Mặt Trà Trà đỏ lên, má nóng bừng bừng, cô cố che giấu việc mình thất thố mà vội vàng đi sắp xếp đồ trong túi ra.
Mà ở góc Trà Trà không nhìn thấy, Tiêu Giang lại rũ mắt xuống, anh nhìn chằm chằm vào lỗ tai đỏ rực cô rồi nhẹ liếm chiếc răng nanh của mình.
Thật muốn cắn một cái.
__________________________
May mắn thay Uy Đình có mua sữa đóng hộp nên Trà Trà không cần phải nấu ăn, mà nếu cô nấu ăn, không biết bây giờ Tiêu Giang có còn sống được không nữa.
Trà Trà nhìn anh một mặt ngu đần cắn cắn hộp sữa làm cay hết cả con mắt, đành phải đổ sữa ra cốc rồi dạy anh cách cầm cốc lên uống.
Cả quá trình đều siêu vất vả, Trà Trà chẳng biết tại sao mình lại có đủ kiên nhẫn mà để dạy anh uống sữa nữa chứ.
Sau khi đã làm xong tất cả, Trà Trà thần tốc mà ăn xong một ly mì chuẩn bị đồ để mà còn đi học.
Lúc đi ra đến cổng, cô mới đột nhiên nhớ ra gì đó, Trà Trà xoay người lại, nhìn chằm chằm vào thân ảnh cao lớn của Tiêu Giang.
Suýt nữa thì quên mất anh ấy, nhưng giờ trong tâm trí anh ấy chẳng còn gì ngoài meo meo, làm sao mà còn đi học được nữa chứ!
Trà Trà đỡ lấy trán mình rồi thầm thở dài một hơi, thôi vậy để mình đi xin nghỉ cho anh ấy vậy. Thầy giáo cũng đã từng nhìn thấy cô cùng Tiêu Giang ở chung một chỗ một vài lần rồi, chắc chắn chẳng nghi ngờ gì đâu.
_____________________________
Được kim chủ đại nhân Tống Uy Đình đưa đến trường học.
Trà Trà ngay lập tức như lâm trận mà đi xin nghỉ cho Tiêu Giang, may mắn thay quá trình chẳng xảy ra gì bất trắc, ngoài việc...
Lúc cô đi ra ngoài, Trà Trà lại bắt gặp phải thân ảnh của Thời Sinh, có vẻ cậu đã nghe thấy tất cả.
Thầy giáo nghi ngờ thì chẳng sao nhưng Thời Sinh nghi ngờ mới là chuyện lớn, mẹ kiếp, kể từ lúc ấy. Thời Sinh không hiểu sao lại luôn nhìn chằm chằm cô mà xem, ánh mắt vẫn rất rụt rè lại ẩn chứa sâu không lường được mãnh liệt cảm xúc như trước nhưng bây giờ lại vấy lên một chút nghi ngờ cùng...đố kị?
Đố kị?
Cậu ấy đang đố kị cái gì cơ?
Hay là mình nhìn nhầm nhỉ...?
Trà Trà nhịn không được quay đầu đi, tay chống lấy cằm, cô giả vờ mà đang chẳng chú ý đến Thời Sinh gì cả.
Nhưng lại chẳng biết hành động được cho là rất kín đáo của mình đã bị Thời Sinh nhìn thấu hết, cậu cúi đầu xuống, bàn tay nắm chặt lại, ánh mắt chất chứa đầy đố kị cùng ghen ghét đến phát điên.
Tại sao cô ấy lại chưa từng nhìn lấy mình một lần vậy?
Đến cả kiếp này cũng vậy.
Kiếp trước cũng vậy.
Mình chưa bao giờ có thể quang minh chính đại mà đứng bên cô ấy bao giờ cả.
Tiêu Giang...Tiêu Giang...lại là tên khốn đó...
Tên mèo khốn khiếp ranh ma ấy!
Nghĩ thì hay lắm, nhưng cuối cùng anh ta làm gì có thể chiếm được Trà Trà chứ?
Mà anh ta đã khiến cô ấy chìm xuống dưới đáy biển kia ấy.
Không thể tìm thấy bất kì thân ảnh nào.
Tên khốn đó thành công có được tình cảm của Trà Trà, nhưng lại chẳng thể giữ cô ấy lại trên cõi đời này.
Thì anh ta có xứng đáng với tình cảm đấy không?
Xứng đáng với những giọt nước mắt mà Trà Trà đã rơi vì anh ta không?
Tên khốn...
Tôi nhất định sẽ không để anh thực hiện được mục đích đâu.
Trà Trà kiếp này.
Sẽ do tôi bảo vệ.
_____________________________
Trà Trà vốn đang lo lắng không biết Thời Sinh có hay không nghi ngờ mình cùng Tiêu Giang có gì đó sâu xa rồi lỡ như bất cẩn nói trước mặt Thời Mạn thì chết.
Nam chủ lại có ở đây đâu mà giải thích cho cô ấy hiểu, nếu hai người hiểu lầm nhau khiến cho bộ truyện từ vườn trường ngọt văn thành ngược luyến tình thâm đau khổ ngược văn thì mình sẽ chết mất.
Trà Trà đang than trời than đất trong lòng thì lại thấy cậu đột nhiên trở lại bình thường, chỉ là ánh mắt so với mọi khi còn mãnh liệt hơn...đầy dịu dàng cùng với một chút không biết tên cảm xúc làm Trà Trà nhịn không được trong lòng cảm thấy hơi lo sợ.
Trong lòng bồn chồn cả buổi nên lúc ra về, Trà Trà nhịn không được có chút ngu người không đứng dậy được.
Đến lúc được Thời Sinh nhắc là đã hết tiết, cô mới dường như bừng tỉnh mà cất đi sách vở của mình.
Thời Sinh im lặng rũ mắt mà nhìn cô, cậu nhẹ nhàng mà cất lời.
"Cậu đang nuôi mèo sao Trà Trà?"
Trà Trà ngẩng đầu lên, cô có chút sửng sốt mà tùy tiện đáp lại một tiếng ừ.
Thời Sinh lại tiếp tục cất lời.
"Vậy cậu thấy mèo như thế nào?"
Trà Trà dừng tay lại, cô không chút nghĩ ngợi mà đáp lại.
"Có chút phiền phức nhưng cũng rất đáng yêu."
Thời Sinh nhẹ ma sát hai ngón tay của mình, ánh mắt đen tối chẳng rõ, cậu khàn khàn mà đáp lại.
"Đúng vậy, rất phiền phức."
Phiền phức đến nỗi mà mình chỉ muốn nó biến mất khỏi thế giới này thôi.
______________________________
Ghi chú: Thời Sinh và Tiêu Giang cũng là bạn hồi nhỏ (ง'̀v'́)ง!
- ------------Thời Sinh và Tiêu Giang đoạn nhỏ---------
Thời Sinh
Tiêu Giang
Thời Sinh
Vẫn là Thời Sinh tức quá khóc lóc bỏ đi, rồi lại được Trà Trà dịu dàng mà cho cậu một viên kẹo sữa rồi xoa đầu an ủi.
Tiêu Giang: A, không biết ai mới là đồ tâm cơ thật sự cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.