Chương 71: Tháp đồng hồ Và quái vật
Tuế Nguyệt Đại Đao Lưu
20/01/2018
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Hiện tại chỉ cần đánh giết!”“Tiếp tục đi tới. Trước tiên để vài tốc độ và Phong hệ dị năng giả đi tìm hiểu một chút, không thể ham chiến.” Hạ Chí phân phó.
“Vâng, lão đại.” Lúc này đội ngũ xuất hiện vài người, nhanh chóng biến mất phía trước.
Liên Hoa cõng Liên Ngọc trên cổ, Liên Ngọc không ngừng giúp ba nó đánh tang thi, kết quả là càng đánh càng ham, hai ba con đánh không biết mệt, hi hi ha ha. Tiếng cười khanh khách của Liên Ngọc truyền đi thật xa.
Tưởng Tư Vũ được mọi người bảo hộ ở giữa, hai mắt phun lửa nhìn Liên Ngọc cùng tên mặc áo choàng đen kia, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Vì sao? Vì sao mỗi một người đều đối nghịch với cô ta, mỗi một người đều phá hư kế hoạch của cô ta. Thằng nhóc đáng ghét kia, thật không vừa mắt, thật không vừa mắt!
Tưởng Tư Vũ gắt gao nắm trong tay một cái bình thủy tinh được đậy kín kẽ, chỉ cần tạt thứ trong này lên người thằng nhỏ, sau đó tìm cơ hội dẫn dắt Hạ Chí rời đi, như vậy…
Tuy rằng lực chú ý của Liên Hoa đại bộ phận đều đặt trên người Liên Ngọc, nhưng vẫn chú ý tới thần sắc dữ tợn của Tưởng Tư Vũ, thậm chí còn nhìn đến thứ trong tay cô ta. Tâm hắn càng thêm lạnh lẽo. Hắn tự hỏi mình chưa từng cản trở gì Tưởng Tư Vũ, cũng không đắc tội với cô ta, cô ta sao nhất định phải giết chết hắn? Hay là cô ta thật sự nghĩ hắn và Tiểu Ngọc Nhi chết đi thì Hạ Chí sẽ tiếp thụ cô ta sao?
Liên Hoa không biết, hắn thật sự đoán đúng. Đối mặt với loại chủ tử không thua gì bùn nhão không trát nổi tường, Hạ Chí thật sự là một chủ tử giỏi giang và tốt hơn nhiều lắm. Với so sánh này, người bình thường cũng muốn, huống chi là Tưởng Tư Vũ từ khi trọng sinh tới nay vẫn không có cảm giác an toàn. Hiện tại cô ta chỉ một lòng muốn tìm núi lớn để dựa, đã đến tình trạng điên cuồng luôn rồi. Kỳ thật lấy điều kiện của cô ta, hơn nữa còn có một cái không gian giúp đỡ, làm sao không thể tự mình vui vẻ sống ở mạt thế chứ?
Liên Hoa nhíu mày, đối với Tưởng Tư Vũ càng thêm phòng bị.
“Tiểu Vũ.” Tưởng Tư Nhã cũng như cô ta được bảo hộ ở giữa, không dấu vết tới gần cô ta: “Tiểu Vũ, em và chị ở gần một chút, chị sẽ bảo vệ em.” Tưởng Tư Nhã ôn nhu nói.
“Tránh ra.” Tưởng Tư Vũ đẩy tay Tưởng Tư Nhã ra, biểu tình ghét bỏ trên mặt thập phần rõ ràng.
“Tiểu Vũ…” Tưởng Tư Nhã muốn nói lại thôi, rưng rưng nước mắt.
Rất nhiều người liền đau lòng cho một đại mỹ nhân như vậy.
Tưởng Tư Vũ tuyệt không để ý ánh mắt bọn họ, dù sao từ nhỏ đến lớn cô ta đều thay chị mình làm đủ chuyện sai, loại ánh mắt khiển trách này cô ta quen rồi, một chút cũng không thấy khó chịu.
“Tiểu Vũ, em chắc cũng không muốn bí mật của mình bại lộ trước mặt nhiều người như vậy đi.” Tưởng Tư Nhã nhẹ nhàng dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói bên tai Tưởng Tư Vũ.
Tưởng Tư Vũ tức muốn chết, chịu đựng sự ghê tởm trào lên, để Tưởng Tư Nhã cầm tay mình. “Tiểu Vũ.” Tưởng Tư Nhã cực lực khóc, làm đủ một màn tình nghĩa chị em hòa hảo.
Liên Hoa nhìn trò hay của hai ả, hắn thật vui sướng khi người gặp họa. Thấy Tưởng Tư Vũ chịu thiệt hắn không biết xấu hổ cười, nếu thằng anh họ của hắn không lúc ẩn lúc hiện, giả bộ như mình nắm giữ hết mọi thứ trong tay thì tốt rồi. Không phát hiện Tưởng Tư Nhã mỗi khi thấy gã mặt than là hai mắt tỏa sáng sao? Hắn còn thấy Tưởng Tư Nhã muốn hiến dâng ân cần thì kết quả bị thủ hạ của người ta không hề thương hương tiếc ngọc mà đuổi đi mất!
Rất nhanh, những người đi tìm hiểu đã trở lại: “Lão đại, bên kia có rất nhiều tang thi cao cấp! Bọn tôi thiếu chút nữa không về được, may là tốc độ khá nhanh nên mới nhặt về được một mạng!” Một tốc độ dị năng giả cấp bốn lòng còn sợ hãi nói: “Bọn tôi căn bản không tiếp cận được khu trung tâm, bên ngoài đều là tang thi cấp ba cấp bốn.” Người này hiển nhiên rất sợ hãi, dọc đường đi bọn họ không gặp phải tình huống quá nhiều tang thi cao cấp đi thành đàn như vậy.
Hạ Chí nhíu mày, thoạt nhìn có chút khó khăn.
“V … Hạ Chí, không bằng chúng ta đi trước nhìn xem, bọn họ đi cũng rất nguy hiểm, còn không bằng chúng ta đi.” Liên Hoa lên tiếng, thiếu chút nữa gọi ra tiếng ‘vợ’.
“Không được, rất nguy hiểm.” Khương Hoài lập tức nói.
“Đây là biện pháp tốt nhất, Khương tiên sinh, anh lưu thủ ở đây đi, nơi này không thể không có người làm chủ.” Hạ Chí chỉ đạo: “Còn có, nếu chúng tôi không trở về, mọi người cũng đừng đi tìm.” Hạ Chí nhìn người Hạ gia.
Mặt Bạch Dịch muốn tái đi, gia chủ Lý gia Lý Vân Phi muốn ở lại kinh đô an bài chuyện phía sau, nếu như hai người Hạ Chí và Khương Hoài không ở đây, như vậy hắn chính là chỉ huy tối cao nhất. Nhưng hiện tại ý tứ Hạ Chí rõ ràng chính là không tín nhiệm hắn, khiến hắn tức muốn hộc máu.
Khương Hoài nhìn thật sâu Hạ Chí, lát sau cũng gật đầu đồng ý. Gã cũng không muốn đem quân Khương gia giao cho Bạch Dịch – một kẻ không có đầu óc điều động nhân thủ. Nếu Bạch Dịch biết hắn ở trong mắt Khương Hoài chính là một tên không có đầu óc, nhất định sẽ tức đến mức liều mạng với gã.
Hạ Chí lại phân phó vài câu với Hạ Hành Vũ, sau đó bước đi, Liên Hoa vội vàng đuổi kịp.
Đến khi nhìn không thấy bóng người, Hạ Chí liền lấy phi kiếm ra, bước lên. Liên Hoa mặt dày mày dạn cũng nhảy lên phi kiếm của vợ, dù sao vợ cũng không biết hắn đã cưỡi được kiếm.
Hạ Chí không nói gì, dựng lên một khẩu quyết ẩn nấp, hướng nơi kia bay đi.
Quả nhiên, nơi này bất quá chỉ là một trấn nhỏ, lại tụ tập không dưới năm vạn tang thi! Liên Hoa ẩn ẩn cảm giác được, còn có không ít tang thi từ nơi khác tụ về.
Hạ Chí nhíu mày, loại tình huống này giống như chúng nó đã biết chiêu gọi lẫn nhau. Tang thi cao cấp có thể nô dịch tang thi cấp thấp, nhất là tang thi hệ tinh thần. Khưu Vũ chính là một ví dụ. Khưu Vũ được tắm trong nước linh tuyền, nên nhìn không ra độc trên thân hắn, cũng có thể trao đổi với người khác chút ít. Hạ Chí phái Khưu Vũ và Nghiêm Hân đi điều tra.
“Vợ, em xem kìa.” Liên Hoa chỉ vào nơi cao nhất trong trấn nhỏ, và là một tòa tháp duy nhất—— tháp đồng hồ: “Bên trong có dao động sinh mệnh dị dạng.”
“Đi xem.” Hạ Chí lên tiếng.
“Ừ.” Liên Hoa bố trí kết giới che dấu hơi thở bên ngoài, dù sao hai người bọn họ trao đổi hơi thở, đã có tính nhất quán.
Hai người dần dần tiếp cận tháp đồng hồ, nơi này tang thi vây quanh từ cấp bốn tăng lên cấp năm, thậm chí cấp sáu cũng có! Liên Hoa rùng mình, nhân loại hiện tại chỉ có vài người mới đột phá cấp năm, cấp sáu không nghe nói có ai. Cho dù có thì cũng chỉ có anh trai của vợ được vợ giúp đỡ, nhưng bọn họ vẫn chưa thăng lên cấp sáu, còn kém không ít. Nơi này lại xuất hiện tang thi cấp sáu! Đối với nhân loại mà nói, đây không phải tin tức tốt.
Hai người cẩn thận đi vào tầng dưới qua một cửa thông gió bị hỏng, bên trong tối như mực, cái gì cũng không thấy, thần thức đều bị chặn. Liên Hoa lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, liếc nhìn Hạ Chí, Hạ Chí bỏ Liên Ngọc vào không gian.
Liên Hoa nghĩ nghĩ, vươn tay bắn ra một giọt nước nhỏ như một viên ngọc, Hạ Chí phóng ra một cái phong quyết, sương mù bọt nước thổi vào khe hở, sau đó Liên Hoa lấy Thủy Kính đặt trước mặt.
Giọt nước nhỏ chậm rãi bay vào tháp đồng hồ, cũng đồng thời đem hình ảnh trong đó truyền ra.
Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là mặt đất đầy máu, và những bộ xương trắng. Hạ Chí và Liên Hoa đồng thời nhíu mày, thứ trong này không biết đã ăn bao nhiêu người rồi.
Giọt nước dần dần theo gió nhẹ nhàng được thổi đến thang lầu, tầm nhìn rất tối, chỉ có vài tia sáng từ nơi thông gió chiếu vào.
Lên đến tầng hai, bọn họ thấy trên đất đầy những viên tròn tròn như trứng. Nhưng vỏ trứng bên ngoài đều là tơ máu, Liên Hoa như có thể ngửi được một cỗ mũi tanh tưởi.
“Bộp!” Thủy Kính rớt xuống. Liên Hoa chớp mắt, hắn rõ ràng vừa thấy ở một mặt khác của Thủy Kính có thứ gì đó, giống như một con quái vật, nhưng nó mang dáng người. Răng nanh lộ ra ngoài, hai mắt đỏ sẫm, móng vuốt vừa dài vừa đen, rõ ràng chính là tang thi. Nhưng lại không giống với những tang thi bình thường. Tang thi bên ngoài đều là người biến thành, còn có đặc thù của nhân loại, nhưng thứ bên trong kia lại không phải, nó cao ít nhất 3m, hoàn toàn không có da, giống như một đống thịt thối vậy.
“Đó rốt cuộc là cái gì vậy?” Liên Hoa nhịn không được hỏi. Hắn tiếp nhận được chuyện thế giới này kỳ kỳ quái quái, nhưng không có nghĩ hắn tiếp nhận được loại quái vật kia! Thật ghê tởm!
“Thứ kia ít nhất cũng cấp bảy.” Hạ Chí nghiêm túc nói.
“Cấp bảy!” Liên Hoa lại lấy một tấm Thủy Kính khác ra nhìn con quái vật, trên đất có ít nhất chừng trăm quả trứng, nếu mấy thứ này chạy ra ngoài, không biết phải chết bao nhiêu người.
“Vợ, chúng ta giải quyết mấy thứ này làm sao đây?” Liên Hoa cau mày hỏi, thoạt nhìn thật đáng ghét! QAQ
“Nhìn tiếp đi.”
“Rắc!” Liên Hoa trơ mắt nhìn một quả ‘trứng’ vỡ ra, con quái con cả người dính đầy dịch gì đó bò ra. Nó cứ nhích tới nhích lui, sau đó con quái lớn đưa cho nó một miếng thịt. Con quái con ăn tới ngon lành, Liên Hoa không cần nghĩ cũng biết thịt kia là thịt gì.
“Vợ… Chúng nó ở đây sinh sôi nảy nở sao?” Liên Hoa hoảng sợ nói. Nếu loại tang thi mới này có thể sinh sôi nảy nở, vậy nhân loại còn có chỗ sống hay không?
Ăn thịt xong, con quái con lại được một quả trái cây, nó hưng phấn rống vài tiếng, ngấu nghiến ăn trái cây nọ, lập tức bành trướng, biến thành một con quái vật thành niên.
“Quả tiến hóa…” Liên Hoa lẩm bẩm nói.
Giọt nước rốt cục đi đến tầng trên cùng. Tháp đồng hồ sau mạt thế không có người quản lý, đã sớm ngừng vận hành. Những cái bánh răng lớn như ẩn như hiện lộ ra một đống thịt to lớn.
Quái vật bận rộn đem quả tiến hóa và thịt cắt ra, sau đó cẩn thận đút cho một đám ‘trứng’.
“Tang thi hậu!” Đồng tử Hạ Chí co rụt lại, đột nhiên nói: “Tôi muốn bố trí đại trận ở trong này, tuyệt không thể để lũ tang thi kiểu mới này chạy ra ngoài, một con cũng không thể, cậu tới giúp tôi.”
Liên Hoa cũng biết tình huống nghiêm trọng, Hạ Chí lấy ra không ít dụng cụ và linh thạch, bắt đầu khắc trận. Liên Hoa lặng yên không tiếng động giải quyết tang thi ngoài tháp, không để phát ra động tĩnh gì, sau đó đem những thứ Hạ Chí đưa cho đặt đúng vị trí được chỉ định.
Hai người bận rộn vài giờ, quái vật trong tháp rốt cục phát hiện lũ tang thi bên ngoài cung phụng không đúng lúc.
Một con quái vật liền chạy ra kêu một tiếng. Thủy Kính Liên Hoa vừa xem vỡ vụn, không nhìn được tình huống bên trong.
“Trước tiên giải quyết con đó, tôi cần thêm một chút thời gian.” Hạ Chí truyền âm nói.
Tuy rằng không biết vợ hắn làm thế nào, nhưng tốt xấu gì hắn cũng không cần phải lén lút chém tang thi. Liên Hoa lập tức thả ra một dây leo lớn có lực sát thương cực cao, treo cổ toàn bộ tang thi bên ngoài.
“Grào grào…” Con quái vật kia lập tức phát hiện Liên Hoa, trực tiếp xông qua.
Nhanh quá! Liên Hoa vội vàng nghiêng người, thiếu chút nữa đã bị thương.
“Không tồi, tao còn chưa từng so chiêu với cấp bảy đâu!” Bên người Liên Hoa quỷ dị hiện lên một đám Thủy Cầu to như nắm tay, trong đám Thủy Cầu còn ẩn ẩn mang theo lôi điện lập lòe, đây là kết quả khi hắn cùng Hạ Chí song tu mà có, phát hiện trong cơ thể hắn cũng ẩn chứa những tia điện nho nhỏ. Liên Hoa liền sáng tạo ra chiêu thức mới—— Liệt bạo thuỷ lôi cầu!
“Đi!” Liên Hoa vung tay lên, Thuỷ lôi cầu dày đặc trực tiếp ập qua, quái vật ngay cả trốn cũng không có biện pháp trốn.
“Ầm ầm…” Tiếng vang bạo liệt nổi lên.
“Anh Hạ, lão đại và Hắc lão đại sao còn chưa trở lại?” Alvin nhàm chán giải quyết tang thi tới gần doanh địa của bọn họ.
Hạ Hành Vũ nhìn ra phương xa, trong mắt đầy lo lắng: “Cậu đừng nghĩ nhiều, cậu chủ sẽ trở về thôi.”
“Ầm ầm….” Xa xa truyền đến tiếng vang rền trời.
“Bên kia phát sinh chuyện gì?” Alvin như con khỉ nhỏ lủi qua: “Lão đại bọn họ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đi? Chúng ta đi nhìn xem!” Alvin gấp đến độ nhảy qua nhảy lại, người Hạ gia cũng đứng lên.
“Không được xằng bậy!” Hạ Hành Vũ lạnh mặt quát: “Đã quên cậu chủ trước khi đi nói gì sao? Nếu làm hỏng đại sự của cậu chủ thì sao hả? Ngoan ngoãn ngồi xuống hết cho tôi!” Hạ Hành Vũ hét lớn, con khỉ nhỏ kia vừa bị quát liền thành thật.
“Khụ khụ khụ!” Liên Hoa mặt xám mày tro bò ra từ trong bùn. Hắn cũng không nghĩ tới, uy lực của Thuỷ lôi cầu lớn như vậy, so với lúc trước hắn dùng bom nước lợi hại hơn nhiều, làm hại hắn nhất thời không khống chế tốt số lượng, bản thân cũng dính đạn, sai lầm thật.
“Ngu xuẩn, cậu làm cái gì vậy!” Hạ Chí giận dữ. Tên ngu xuẩn này thiếu chút nữa cũng tạc hỏng đại trận của hắn luôn, may là thời điểm cuối đại trận cũng thành hình, bằng không cố gắng của hắn cũng bị tên ngu này phá banh, Hạ Chí tức chết.
“Vợ à… anh, anh biết sai rồi. QAQ” Sau này tung chiêu anh sẽ cẩn thận hơn.
“Đến!” Hạ Chí hét lớn, trong tay bùm bùm một chuỗi sét, hiển nhiên là chuẩn bị phát đại chiêu.
Thì ra một chiêu kia của Liên Hoa, liền giống như chọc phá tổ ong vò vẽ, tang thi trong tháp đồng hồ đều ùa ra!
Má nó! Nhiều quá. Nói sẽ cẩn thận dùng Thủy lôi cầu, nhưng Liên Hoa vẫn lấy chiêu đó ra tiếp đón, bởi vì về sau không biết khi nào mới được dùng nữa? Lũ khốn, đến đây đi, xem anh Liên đem toàn bộ tụi bây nổ thành bã…
Liên Hoa phất tay xông lên, không cần lo lắng quái chạy mất, hiện tại chỉ cần đánh giết!
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Hiện tại chỉ cần đánh giết!”“Tiếp tục đi tới. Trước tiên để vài tốc độ và Phong hệ dị năng giả đi tìm hiểu một chút, không thể ham chiến.” Hạ Chí phân phó.
“Vâng, lão đại.” Lúc này đội ngũ xuất hiện vài người, nhanh chóng biến mất phía trước.
Liên Hoa cõng Liên Ngọc trên cổ, Liên Ngọc không ngừng giúp ba nó đánh tang thi, kết quả là càng đánh càng ham, hai ba con đánh không biết mệt, hi hi ha ha. Tiếng cười khanh khách của Liên Ngọc truyền đi thật xa.
Tưởng Tư Vũ được mọi người bảo hộ ở giữa, hai mắt phun lửa nhìn Liên Ngọc cùng tên mặc áo choàng đen kia, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Vì sao? Vì sao mỗi một người đều đối nghịch với cô ta, mỗi một người đều phá hư kế hoạch của cô ta. Thằng nhóc đáng ghét kia, thật không vừa mắt, thật không vừa mắt!
Tưởng Tư Vũ gắt gao nắm trong tay một cái bình thủy tinh được đậy kín kẽ, chỉ cần tạt thứ trong này lên người thằng nhỏ, sau đó tìm cơ hội dẫn dắt Hạ Chí rời đi, như vậy…
Tuy rằng lực chú ý của Liên Hoa đại bộ phận đều đặt trên người Liên Ngọc, nhưng vẫn chú ý tới thần sắc dữ tợn của Tưởng Tư Vũ, thậm chí còn nhìn đến thứ trong tay cô ta. Tâm hắn càng thêm lạnh lẽo. Hắn tự hỏi mình chưa từng cản trở gì Tưởng Tư Vũ, cũng không đắc tội với cô ta, cô ta sao nhất định phải giết chết hắn? Hay là cô ta thật sự nghĩ hắn và Tiểu Ngọc Nhi chết đi thì Hạ Chí sẽ tiếp thụ cô ta sao?
Liên Hoa không biết, hắn thật sự đoán đúng. Đối mặt với loại chủ tử không thua gì bùn nhão không trát nổi tường, Hạ Chí thật sự là một chủ tử giỏi giang và tốt hơn nhiều lắm. Với so sánh này, người bình thường cũng muốn, huống chi là Tưởng Tư Vũ từ khi trọng sinh tới nay vẫn không có cảm giác an toàn. Hiện tại cô ta chỉ một lòng muốn tìm núi lớn để dựa, đã đến tình trạng điên cuồng luôn rồi. Kỳ thật lấy điều kiện của cô ta, hơn nữa còn có một cái không gian giúp đỡ, làm sao không thể tự mình vui vẻ sống ở mạt thế chứ?
Liên Hoa nhíu mày, đối với Tưởng Tư Vũ càng thêm phòng bị.
“Tiểu Vũ.” Tưởng Tư Nhã cũng như cô ta được bảo hộ ở giữa, không dấu vết tới gần cô ta: “Tiểu Vũ, em và chị ở gần một chút, chị sẽ bảo vệ em.” Tưởng Tư Nhã ôn nhu nói.
“Tránh ra.” Tưởng Tư Vũ đẩy tay Tưởng Tư Nhã ra, biểu tình ghét bỏ trên mặt thập phần rõ ràng.
“Tiểu Vũ…” Tưởng Tư Nhã muốn nói lại thôi, rưng rưng nước mắt.
Rất nhiều người liền đau lòng cho một đại mỹ nhân như vậy.
Tưởng Tư Vũ tuyệt không để ý ánh mắt bọn họ, dù sao từ nhỏ đến lớn cô ta đều thay chị mình làm đủ chuyện sai, loại ánh mắt khiển trách này cô ta quen rồi, một chút cũng không thấy khó chịu.
“Tiểu Vũ, em chắc cũng không muốn bí mật của mình bại lộ trước mặt nhiều người như vậy đi.” Tưởng Tư Nhã nhẹ nhàng dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói bên tai Tưởng Tư Vũ.
Tưởng Tư Vũ tức muốn chết, chịu đựng sự ghê tởm trào lên, để Tưởng Tư Nhã cầm tay mình. “Tiểu Vũ.” Tưởng Tư Nhã cực lực khóc, làm đủ một màn tình nghĩa chị em hòa hảo.
Liên Hoa nhìn trò hay của hai ả, hắn thật vui sướng khi người gặp họa. Thấy Tưởng Tư Vũ chịu thiệt hắn không biết xấu hổ cười, nếu thằng anh họ của hắn không lúc ẩn lúc hiện, giả bộ như mình nắm giữ hết mọi thứ trong tay thì tốt rồi. Không phát hiện Tưởng Tư Nhã mỗi khi thấy gã mặt than là hai mắt tỏa sáng sao? Hắn còn thấy Tưởng Tư Nhã muốn hiến dâng ân cần thì kết quả bị thủ hạ của người ta không hề thương hương tiếc ngọc mà đuổi đi mất!
Rất nhanh, những người đi tìm hiểu đã trở lại: “Lão đại, bên kia có rất nhiều tang thi cao cấp! Bọn tôi thiếu chút nữa không về được, may là tốc độ khá nhanh nên mới nhặt về được một mạng!” Một tốc độ dị năng giả cấp bốn lòng còn sợ hãi nói: “Bọn tôi căn bản không tiếp cận được khu trung tâm, bên ngoài đều là tang thi cấp ba cấp bốn.” Người này hiển nhiên rất sợ hãi, dọc đường đi bọn họ không gặp phải tình huống quá nhiều tang thi cao cấp đi thành đàn như vậy.
Hạ Chí nhíu mày, thoạt nhìn có chút khó khăn.
“V … Hạ Chí, không bằng chúng ta đi trước nhìn xem, bọn họ đi cũng rất nguy hiểm, còn không bằng chúng ta đi.” Liên Hoa lên tiếng, thiếu chút nữa gọi ra tiếng ‘vợ’.
“Không được, rất nguy hiểm.” Khương Hoài lập tức nói.
“Đây là biện pháp tốt nhất, Khương tiên sinh, anh lưu thủ ở đây đi, nơi này không thể không có người làm chủ.” Hạ Chí chỉ đạo: “Còn có, nếu chúng tôi không trở về, mọi người cũng đừng đi tìm.” Hạ Chí nhìn người Hạ gia.
Mặt Bạch Dịch muốn tái đi, gia chủ Lý gia Lý Vân Phi muốn ở lại kinh đô an bài chuyện phía sau, nếu như hai người Hạ Chí và Khương Hoài không ở đây, như vậy hắn chính là chỉ huy tối cao nhất. Nhưng hiện tại ý tứ Hạ Chí rõ ràng chính là không tín nhiệm hắn, khiến hắn tức muốn hộc máu.
Khương Hoài nhìn thật sâu Hạ Chí, lát sau cũng gật đầu đồng ý. Gã cũng không muốn đem quân Khương gia giao cho Bạch Dịch – một kẻ không có đầu óc điều động nhân thủ. Nếu Bạch Dịch biết hắn ở trong mắt Khương Hoài chính là một tên không có đầu óc, nhất định sẽ tức đến mức liều mạng với gã.
Hạ Chí lại phân phó vài câu với Hạ Hành Vũ, sau đó bước đi, Liên Hoa vội vàng đuổi kịp.
Đến khi nhìn không thấy bóng người, Hạ Chí liền lấy phi kiếm ra, bước lên. Liên Hoa mặt dày mày dạn cũng nhảy lên phi kiếm của vợ, dù sao vợ cũng không biết hắn đã cưỡi được kiếm.
Hạ Chí không nói gì, dựng lên một khẩu quyết ẩn nấp, hướng nơi kia bay đi.
Quả nhiên, nơi này bất quá chỉ là một trấn nhỏ, lại tụ tập không dưới năm vạn tang thi! Liên Hoa ẩn ẩn cảm giác được, còn có không ít tang thi từ nơi khác tụ về.
Hạ Chí nhíu mày, loại tình huống này giống như chúng nó đã biết chiêu gọi lẫn nhau. Tang thi cao cấp có thể nô dịch tang thi cấp thấp, nhất là tang thi hệ tinh thần. Khưu Vũ chính là một ví dụ. Khưu Vũ được tắm trong nước linh tuyền, nên nhìn không ra độc trên thân hắn, cũng có thể trao đổi với người khác chút ít. Hạ Chí phái Khưu Vũ và Nghiêm Hân đi điều tra.
“Vợ, em xem kìa.” Liên Hoa chỉ vào nơi cao nhất trong trấn nhỏ, và là một tòa tháp duy nhất—— tháp đồng hồ: “Bên trong có dao động sinh mệnh dị dạng.”
“Đi xem.” Hạ Chí lên tiếng.
“Ừ.” Liên Hoa bố trí kết giới che dấu hơi thở bên ngoài, dù sao hai người bọn họ trao đổi hơi thở, đã có tính nhất quán.
Hai người dần dần tiếp cận tháp đồng hồ, nơi này tang thi vây quanh từ cấp bốn tăng lên cấp năm, thậm chí cấp sáu cũng có! Liên Hoa rùng mình, nhân loại hiện tại chỉ có vài người mới đột phá cấp năm, cấp sáu không nghe nói có ai. Cho dù có thì cũng chỉ có anh trai của vợ được vợ giúp đỡ, nhưng bọn họ vẫn chưa thăng lên cấp sáu, còn kém không ít. Nơi này lại xuất hiện tang thi cấp sáu! Đối với nhân loại mà nói, đây không phải tin tức tốt.
Hai người cẩn thận đi vào tầng dưới qua một cửa thông gió bị hỏng, bên trong tối như mực, cái gì cũng không thấy, thần thức đều bị chặn. Liên Hoa lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, liếc nhìn Hạ Chí, Hạ Chí bỏ Liên Ngọc vào không gian.
Liên Hoa nghĩ nghĩ, vươn tay bắn ra một giọt nước nhỏ như một viên ngọc, Hạ Chí phóng ra một cái phong quyết, sương mù bọt nước thổi vào khe hở, sau đó Liên Hoa lấy Thủy Kính đặt trước mặt.
Giọt nước nhỏ chậm rãi bay vào tháp đồng hồ, cũng đồng thời đem hình ảnh trong đó truyền ra.
Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là mặt đất đầy máu, và những bộ xương trắng. Hạ Chí và Liên Hoa đồng thời nhíu mày, thứ trong này không biết đã ăn bao nhiêu người rồi.
Giọt nước dần dần theo gió nhẹ nhàng được thổi đến thang lầu, tầm nhìn rất tối, chỉ có vài tia sáng từ nơi thông gió chiếu vào.
Lên đến tầng hai, bọn họ thấy trên đất đầy những viên tròn tròn như trứng. Nhưng vỏ trứng bên ngoài đều là tơ máu, Liên Hoa như có thể ngửi được một cỗ mũi tanh tưởi.
“Bộp!” Thủy Kính rớt xuống. Liên Hoa chớp mắt, hắn rõ ràng vừa thấy ở một mặt khác của Thủy Kính có thứ gì đó, giống như một con quái vật, nhưng nó mang dáng người. Răng nanh lộ ra ngoài, hai mắt đỏ sẫm, móng vuốt vừa dài vừa đen, rõ ràng chính là tang thi. Nhưng lại không giống với những tang thi bình thường. Tang thi bên ngoài đều là người biến thành, còn có đặc thù của nhân loại, nhưng thứ bên trong kia lại không phải, nó cao ít nhất 3m, hoàn toàn không có da, giống như một đống thịt thối vậy.
“Đó rốt cuộc là cái gì vậy?” Liên Hoa nhịn không được hỏi. Hắn tiếp nhận được chuyện thế giới này kỳ kỳ quái quái, nhưng không có nghĩ hắn tiếp nhận được loại quái vật kia! Thật ghê tởm!
“Thứ kia ít nhất cũng cấp bảy.” Hạ Chí nghiêm túc nói.
“Cấp bảy!” Liên Hoa lại lấy một tấm Thủy Kính khác ra nhìn con quái vật, trên đất có ít nhất chừng trăm quả trứng, nếu mấy thứ này chạy ra ngoài, không biết phải chết bao nhiêu người.
“Vợ, chúng ta giải quyết mấy thứ này làm sao đây?” Liên Hoa cau mày hỏi, thoạt nhìn thật đáng ghét! QAQ
“Nhìn tiếp đi.”
“Rắc!” Liên Hoa trơ mắt nhìn một quả ‘trứng’ vỡ ra, con quái con cả người dính đầy dịch gì đó bò ra. Nó cứ nhích tới nhích lui, sau đó con quái lớn đưa cho nó một miếng thịt. Con quái con ăn tới ngon lành, Liên Hoa không cần nghĩ cũng biết thịt kia là thịt gì.
“Vợ… Chúng nó ở đây sinh sôi nảy nở sao?” Liên Hoa hoảng sợ nói. Nếu loại tang thi mới này có thể sinh sôi nảy nở, vậy nhân loại còn có chỗ sống hay không?
Ăn thịt xong, con quái con lại được một quả trái cây, nó hưng phấn rống vài tiếng, ngấu nghiến ăn trái cây nọ, lập tức bành trướng, biến thành một con quái vật thành niên.
“Quả tiến hóa…” Liên Hoa lẩm bẩm nói.
Giọt nước rốt cục đi đến tầng trên cùng. Tháp đồng hồ sau mạt thế không có người quản lý, đã sớm ngừng vận hành. Những cái bánh răng lớn như ẩn như hiện lộ ra một đống thịt to lớn.
Quái vật bận rộn đem quả tiến hóa và thịt cắt ra, sau đó cẩn thận đút cho một đám ‘trứng’.
“Tang thi hậu!” Đồng tử Hạ Chí co rụt lại, đột nhiên nói: “Tôi muốn bố trí đại trận ở trong này, tuyệt không thể để lũ tang thi kiểu mới này chạy ra ngoài, một con cũng không thể, cậu tới giúp tôi.”
Liên Hoa cũng biết tình huống nghiêm trọng, Hạ Chí lấy ra không ít dụng cụ và linh thạch, bắt đầu khắc trận. Liên Hoa lặng yên không tiếng động giải quyết tang thi ngoài tháp, không để phát ra động tĩnh gì, sau đó đem những thứ Hạ Chí đưa cho đặt đúng vị trí được chỉ định.
Hai người bận rộn vài giờ, quái vật trong tháp rốt cục phát hiện lũ tang thi bên ngoài cung phụng không đúng lúc.
Một con quái vật liền chạy ra kêu một tiếng. Thủy Kính Liên Hoa vừa xem vỡ vụn, không nhìn được tình huống bên trong.
“Trước tiên giải quyết con đó, tôi cần thêm một chút thời gian.” Hạ Chí truyền âm nói.
Tuy rằng không biết vợ hắn làm thế nào, nhưng tốt xấu gì hắn cũng không cần phải lén lút chém tang thi. Liên Hoa lập tức thả ra một dây leo lớn có lực sát thương cực cao, treo cổ toàn bộ tang thi bên ngoài.
“Grào grào…” Con quái vật kia lập tức phát hiện Liên Hoa, trực tiếp xông qua.
Nhanh quá! Liên Hoa vội vàng nghiêng người, thiếu chút nữa đã bị thương.
“Không tồi, tao còn chưa từng so chiêu với cấp bảy đâu!” Bên người Liên Hoa quỷ dị hiện lên một đám Thủy Cầu to như nắm tay, trong đám Thủy Cầu còn ẩn ẩn mang theo lôi điện lập lòe, đây là kết quả khi hắn cùng Hạ Chí song tu mà có, phát hiện trong cơ thể hắn cũng ẩn chứa những tia điện nho nhỏ. Liên Hoa liền sáng tạo ra chiêu thức mới—— Liệt bạo thuỷ lôi cầu!
“Đi!” Liên Hoa vung tay lên, Thuỷ lôi cầu dày đặc trực tiếp ập qua, quái vật ngay cả trốn cũng không có biện pháp trốn.
“Ầm ầm…” Tiếng vang bạo liệt nổi lên.
“Anh Hạ, lão đại và Hắc lão đại sao còn chưa trở lại?” Alvin nhàm chán giải quyết tang thi tới gần doanh địa của bọn họ.
Hạ Hành Vũ nhìn ra phương xa, trong mắt đầy lo lắng: “Cậu đừng nghĩ nhiều, cậu chủ sẽ trở về thôi.”
“Ầm ầm….” Xa xa truyền đến tiếng vang rền trời.
“Bên kia phát sinh chuyện gì?” Alvin như con khỉ nhỏ lủi qua: “Lão đại bọn họ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đi? Chúng ta đi nhìn xem!” Alvin gấp đến độ nhảy qua nhảy lại, người Hạ gia cũng đứng lên.
“Không được xằng bậy!” Hạ Hành Vũ lạnh mặt quát: “Đã quên cậu chủ trước khi đi nói gì sao? Nếu làm hỏng đại sự của cậu chủ thì sao hả? Ngoan ngoãn ngồi xuống hết cho tôi!” Hạ Hành Vũ hét lớn, con khỉ nhỏ kia vừa bị quát liền thành thật.
“Khụ khụ khụ!” Liên Hoa mặt xám mày tro bò ra từ trong bùn. Hắn cũng không nghĩ tới, uy lực của Thuỷ lôi cầu lớn như vậy, so với lúc trước hắn dùng bom nước lợi hại hơn nhiều, làm hại hắn nhất thời không khống chế tốt số lượng, bản thân cũng dính đạn, sai lầm thật.
“Ngu xuẩn, cậu làm cái gì vậy!” Hạ Chí giận dữ. Tên ngu xuẩn này thiếu chút nữa cũng tạc hỏng đại trận của hắn luôn, may là thời điểm cuối đại trận cũng thành hình, bằng không cố gắng của hắn cũng bị tên ngu này phá banh, Hạ Chí tức chết.
“Vợ à… anh, anh biết sai rồi. QAQ” Sau này tung chiêu anh sẽ cẩn thận hơn.
“Đến!” Hạ Chí hét lớn, trong tay bùm bùm một chuỗi sét, hiển nhiên là chuẩn bị phát đại chiêu.
Thì ra một chiêu kia của Liên Hoa, liền giống như chọc phá tổ ong vò vẽ, tang thi trong tháp đồng hồ đều ùa ra!
Má nó! Nhiều quá. Nói sẽ cẩn thận dùng Thủy lôi cầu, nhưng Liên Hoa vẫn lấy chiêu đó ra tiếp đón, bởi vì về sau không biết khi nào mới được dùng nữa? Lũ khốn, đến đây đi, xem anh Liên đem toàn bộ tụi bây nổ thành bã…
Liên Hoa phất tay xông lên, không cần lo lắng quái chạy mất, hiện tại chỉ cần đánh giết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.