Bạch Liên Hoa Nghịch Tập

Chương 28: Thoát vây và thừa nhận

Tuế Nguyệt Đại Đao Lưu

20/01/2018

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Hắn nhớ tới ảo ảnh về Hạ Chí, thật sâu trong thâm tâm hắn khát vọng được ở cùng với Hạ Chí sao?”

“Tuy rằng mày giả rất giống, nhưng mày cũng không phải giò heo! Anh Chí không gọi tao là Liên Hoa!” Liên Hoa cầm lấy một cây gậy nhọn, chỉa vào ‘Hạ Chí’, lui về sau mấy bước, bảo trì khoảng cách an toàn. Tuy rằng giò heo này đối với hắn rất ôn nhu, nhưng Liên Hoa cảm thấy không thích hợp, hơn nữa, giò heo ‘ôn nhu’ như vậy khiến hắn nổi da gà, Liên Hoa rùng mình, lui ra xa hơn.

“Nói, anh Chí đang ở đâu?” Liên Hoa lớn gan lớn tiếng nói. Khi cha mẹ và em trai mình vốn đã chết nay lại xuất hiện trước mặt hắn, Liên Hoa tuy rằng rất vui, nhưng hắn hiểu, người nhà hắn sớm đã không còn, Liên Hoa tự tay thu xếp đám tang cho bọn họ, sao lại có thể đắm chìm trong loại tình cảnh giả dối này? Đột nhiên người nhà xuất hiện, hắn cũng chỉ có thể làm bộ bị mê hoặc, Liên Hoa vốn tính tìm chút tình báo từ cái hàng giả này, ai biết được cái hàng giả này lại dùng vỏ ngoài của giò heo câu dẫn hắn, 〒_〒 thiếu chút nữa đã bị sắc đẹp làm cho trầm mê, may mắn anh mày tâm chí kiên định!

Liên Hoa cảm thấy mình rất trâu bò, vì để hiểu rõ ràng cái nơi kỳ quái này mà tự dâng mình lên cửa.

“Ha ha… Liên Hoa, em đang nói gì vậy? Anh không phải là anh Chí của em sao?” ‘Hạ Chí’ vẫn là một bộ ôn nhu sủng nịch, còn muốn đến gần sờ đầu Liên Hoa!

Liên Hoa nào dám để cho vật thể không rõ tới gần, từng bước một hướng chân ra bên ngoài.

“Liên Hoa, như vậy là không ngoan!” Sắc mặt ‘Hạ Chí’ rốt cục âm trầm.

“Mày, cái đồ hàng nhái, cách xa tao một chút!” Liên Hoa kêu to, khua loạn cậy gậy nhọn như khua loạn đại đao. Đao của hắn bị cái hàng giả này cầm đi, vì để không bại lộ, Liên Hoa nhịn, cũng không biết cái hàng giả này để đao của hắn chỗ nào rồi.

“Anh hai! Anh phải đi sao? Đừng bỏ em lại, anh hai…” Thằng nhóc đột nhiên xuất hiện dưới chân Liên Hoa, gắt gao ôm lấy đùi hắn.

Liên Hoa chỉ cảm thấy một cỗ xúc cảm lạnh lẽo từ đùi truyền lên, dùng sức vẫy vẫy chân, nhưng thằng nhóc này cứ như sinh trưởng trên đùi hắn, làm thế nào cũng vẫy không ra.

“Tiểu Hoa, con muốn đi đâu? Con phải rời khỏi cha mẹ sao?” Người phụ nữ kia cũng đứng trước mặt Liên Hoa, Liên Hoa một bên chú ý hàng giả, một bên phòng ngừa ‘người nhà’ quấy rầy, trong lúc nhất thời khổ không nói nổi.

“Liên Hoa, tại sao? Ở chỗ này cùng chúng tôi làm bạn được không?” ‘Hạ Chí’ rốt cục không treo nổi nụ cười ôn hòa nữa, thần sắc rất kỳ quái, lại có chút chờ mong, lại có chút oán hận, thoạt nhìn rất mâu thuẫn. Liên Hoa không có tâm tư chơi trò đoán tiếng lòng với thằng này đâu! Hắn trực tiếp phất tay phóng ra một bức tường nước, tạo ra ngăn cách giữa hắn với đám ‘người nhà’. Lại phóng ra một cái xoáy nước ‘xoắn ốc hoàn’ về phía ‘Hạ Chí’, lợi dụng lực xoay tròn của nước đánh cho ‘Hạ Chí’ bất ngờ không kịp phòng bị ngã xuống đất, sau đó chạy ra bên ngoài.

Trong tay Liên Hoa không có vũ khí, lực công kích của Mộc hệ và Thủy hệ đều không cao, làm sao giết quái đây? Thực muốn khóc, tình hình anh mày rất không hay ho! Giò heo, cậu chạy đi đâu rồi?

“Cả cậu cũng muốn chạy sao?” Mặt ‘Hạ Chí’ vặn vẹo, da của mỹ nhân từng chút nứt toạc, lộ ra một khối đen thui, Liên Hoa trong lúc chạy trốn còn kịp liếc mắt nhìn một cái, quả thực bị dọa cho suýt tiểu ra quần, đậu má, anh mày thế mà lại bị cái tay nho nhỏ đó nắm lấy, còn suýt nữa hôn luôn cái miệng nhỏ đó rồi! Liên Hoa vắt giò lên cổ chạy trốn còn nhanh hơn lúc nãy!

Lớp da bên ngoài của ‘người nhà’ Liên Hoa cũng vỡ ra, không còn là nhân loại nữa, mà biến thành những cái rễ dính đầy bùn, căn nhà nhỏ cũng biến thành mấy khúc gỗ mục chống đỡ không nổi vài cơn gió, ‘chân gà’ đều biến thành loại thịt kỳ quái không biết tên, hư thối đầy giòi bọ, may là Liên Hoa không phát hiện, hắn mà thấy chắc nôn hết mật xanh mật vàng. Cũng may là hắn cơ trí, không đụng tới đồ ăn chỗ đó.

Liên Hoa chạy cách xa căn nhà đó, phía sau truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết, da đầu hắn run lên bần bật. Đây là ảo ảnh trong mấy câu chuyện thần quái sao?

Khu phố lại một lần nữa tràn ngập sương mù trắng xóa, Liên Hoa không phân được đông nam tây bắc, liền theo trực giác chọn một hướng chạy đi, vừa chạy vừa gọi Hạ Chí, cũng vừa liên lạc với Liên Ngọc. Đáng tiếc hai bên đều không có hồi đáp. Liên Hoa hiện tại kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, kêu tới mất linh luôn.



Mặt đất lại đột nhiên chấn động, Liên Hoa quay đầu lại liền thấy, một cái cây cao ít nhất hai tầng lầu từ dưới đất chui lên, một cỗ mùi vị tanh tưởi đập thẳng vào mặt, thiếu chút nữa đẩy Liên Hoa té ngửa. Liên Hoa bị mùi thối làm cho đầu váng mắt hoa, vội vàng lấy ra một cây bạc hà che lên mũi, may là lúc trước tìm hạt giống đều lấy đủ loại cây.

Hương vị thanh mát của bạc hà làm cho Liên Hoa thoải mái lên, hắn tập trung nhìn. Chúa của tôi ơi! Trên thân cây trên dày đặc các thi thể người, có cái chỉ còn lại một bộ xương trắng, có cái chỉ có nửa thân, còn có xác vài động vật khác, quả thực chẳng khác nào mồ chôn tập thể!

Liên Hoa chà chà hai cánh tay đã nổi đầy da gà, chỉ muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi mà thôi, thế nhưng liền đánh trúng một đại quái thú ăn thịt người! Vận khí của hắn rốt cục tốt tới cỡ nào rồi?!

Quái thú kia phát ra một tiếng rống khó nghe, mấy sợi dây leo đen tuyền động một cái, phóng thẳng về phía Liên Hoa.

Má! Liên Hoa vấp té vô tình tránh thoát được một sợi dây leo, những sợi khác lại ùa tới, cái này phải trách vận may không mỉm cười với Liên Hoa, trên lưng hắn đã trúng roi, đám dây leo đánh lên người hắn khiến hắn thiếu chút nữa hộc máu. Một sợi dây leo bất ngờ quấn lấy mắt cá chân Liên Hoa, trực tiếp tha hắn đến gần thân cây.

Liên Hoa không muốn cứ như vậy đáng thương hề hề chết ở chỗ này, động tĩnh lớn như vậy giò heo hẳn là có thể nghe thấy được, kiên trì chờ giò heo đến, hắn liền thắng.

Liên Hoa vận khởi Mộc hệ dị năng, nhanh chóng trồng ra được một cái cây nhỏ, sau đó ôm chặt lấy, lại trồng thêm rất nhiều dây mây cố định bản thân trên mặt đất, trước tiên cần làm chậm tốc độ bị kéo đi, sau đó phóng ra Thủy nhận chém vào chỗ mảnh của dây leo trên cổ chân. Chém mấy chục phát thứ kia mới chịu đứt.

Thoát thân được, Liên Hoa nhanh chóng bỏ dậy, dùng nước làm ra một cây đại đao, chém điên cuồng đám dây leo không ngừng phóng tới, Liên Hoa một lần nữa rơi lệ đầy mặt, vì cái lông gì mà anh đây không có được lực công kích như Lôi hệ và Hỏa hệ chứ?

Ngay lúc Liên Hoa nhảy lên nhảy xuống đấu trí đấu dũng với dây leo, Hạ Chí vẫn còn lạc trong sương mù dày đặc, hắn đoán nơi này hẳn là sào huyệt của một sinh vật biến dị cấp cao, nếu tìm được rồi tiêu diệt nó là có thể đi ra ngoài.

Đáng tiếc chủ nhân nơi này cũng biết rằng Hạ Chí không phải hạng dễ chọc, chỉ vây khốn hắn ở chỗ này, cũng không chịu hiện thân, lấy thực lực hiện tại của hắn, tìm ra bản thể vẫn phải tốn một ít thời gian.

Ngay khi Hạ Chí sắp phá được vây khốn, sương mù dày đặc lại tiêu tán không ít, xa xa còn truyền đến tiếng vang hò hét ầm ầm. Hạ Chí kinh động, đoán chừng tên Liên Hoa ngu xuẩn kia đã xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới.

Khi Hạ Chí có thể thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, cũng là lúc thấy rõ Liên Hoa bị một đống dây leo cuốn lấy, trói thành một tư thế mất hồn.

Liên Hoa chửi má nó trong lòng, đậu má cậu giò heo sao còn chưa chịu xuất hiện! Anh Liên đây sắp chịu không nổi nữa! Xuyên việt đại thần chẳng lẽ nhất định phải đẩy hắn tới bờ sinh tử mới có thể cho giò heo từ trên trời giáng xuống sao? Quá bi thảm rồi!!!!!!!

Ngay khi Liên Hoa cảm thấy bản thân sắp bị cuốn chết, một đạo lôi điện từ trên trời giáng xuống, cắt đứt đống dây leo đang trói Liên Hoa. Liên Hoa bẹp một tiếng té xuống đất, ôm cổ điên cuồng ho khan! Anh mày thiếu chút nữa tắc thở chết rồi! Sờ cổ một chút, đau, trên đó còn có một cái dấu đỏ thẫm, đau muốn chết.

Giò heo đã cùng cái cây kia chiến đấu, vung đao như múa, một đao hạ xuống là chém đứt một cái dây leo, thỉnh thoảng tung ra Lôi cầu, hay lưới điện, đánh cho cái cây kia gỗ vụn văng khắp nơi, dịch nhầy tanh hôi vung vẩy mọi chỗ. Liên Hoa cẩn thận tạo ra một phiến lá lớn che cả người lại, ở một bên thưởng thức dáng người cao ngất anh tuấn của giò heo, so hot!! Cũng không hiểu cái cây kia có bao nhiêu sợi dây leo, bị Liên Hoa chém đứt một đống mà còn có thể sinh long hoạt hổ như vậy.

Liên Hoa cảm thấy bản thân không thể ngồi không nhìn, bắt đầu ở một bên quấy rối. Trong chốc lát bắn ra một đống dao nước, trong chốc lát chỉ huy cỏ dại trên đất quấy rầy cái cây.

Cái cây kia rõ ràng phân tâm, không thể thoải mái như khi nãy trêu chọc Liên Hoa nữa, dây leo của nó đã mất hơn phân nửa, bắt đầu vội vàng xao động, toàn lực công kích Hạ Chí, trên người Hạ Chí liền xuất hiện vết thương.

Liên Hoa vừa thấy giò heo bị thương, lập tức sốt ruột, cảm thấy trong lòng nặng nề. Vì thế hắn lấy mấy cái nấm năng lượng ra, lúc nãy hắn chơi đùa với cái cây này lâu như vậy, dị năng đã sớm dùng hết, nếu không phải hắn mang theo nấm năng lượng, thì không biết đã chết bao nhiêu lần.

Cảm thụ được năng lượng trong cơ thể, Liên Hoa bắt đầu ngưng tụ một Thủy Cầu cực lớn, mãi đến khi Thủy Cầu so với cái cây không nhỏ hơn bao nhiêu thì sắc mặt đã trắng bệch. Liên Hoa cố chống đỡ Thủy Cầu, dồn khí vào đan điền, hét lớn một tiếng: “Anh Chí! Phóng Lôi cầu ra!” Nói xong dùng sức đẩy bay Thủy Cầu đập vào thân cây, Thủy Cầu đánh lên thân cây, khiến cả người nó ướt sũng, Hạ Chí theo sau phóng ra những tia kình lôi cực mạnh, nước dẫn điện, một lát sau đã muốn giật cho cái cây mềm oặt ra.



Hạ Chí nhìn Liên Hoa, phóng ra vài tấm bùa lửa, bùa vừa chạm vào thân cây lửa liền hừng hực bốc cháy, thân cây oằn èo giãy dụa sắp chết, cố sức duỗi ra và sợi dây leo đã bị lửa bén đến, nhưng đều bị Hạ Chí nhẹ nhàng xử lý.

Sau khi xác nhận thứ này đã chết, hai chân Liên Hoa mềm nhũn ngã xuống đất, hôm nay đánh quái quá đáng sợ, dị năng cũng cạn kiệt, Liên Hoa cảm thấy toàn thân vô lực, một ngón tay cũng không động nổi.

Hạ Chí nhìn thoáng qua Liên Hoa như bùn nhão nằm trên mặt đất, xác nhận hắn không có việc gì, liền cầm đao đào bới trong đống bầy nhầy của cái cây, đông đào, tây đào, mũi dao vừa chạm trúng một thứ cứng cứng, một viên tinh hạch màu xanh lá to bằng cái nắm tay liền bay lên. Liên Hoa nhìn mà chảy nước miếng, đây chính là tinh hạch của thực vật cấp bốn! Đáng tiếc hắn chỉ dám nhìn, tuy rất thích, nhưng đây là chiến lợi phẩm của giò heo.

Hạ Chí thu được thứ tốt cũng không dừng lại, mà là bắt đầu tìm kiếm gì đó ở phụ cận. Liên Hoa cảm thấy kỳ quái, chờ một chút mới nhớ đến giò heo hẳn là tìm kiếm sào huyệt của quái vật, xét nhà của quái vật, đồ quỷ này nuốt không biết bao nhiêu vật sống, hẳn là có không ít thứ tốt đi.

Quả nhiên, không trong chốc lát Hạ Chí liền tìm được một cái động, Liên Hoa vây lại xem, lại ăn một cây nấm năng lượng, dùng Mộc hệ dị năng chữa khỏi cho mình, miễn cưỡng đi theo sau Hạ Chí.

“Anh Chí, để em trị thương cho anh!” Liên Hoa nhìn trên mặt Hạ Chí có vết máu, cảm thấy rất chướng mắt.

“Ừ…” Hạ Chí gật đầu.

Liên Hoa liền ngưng tụ một quả cầu nước nhỏ, phối hợp với Mộc hệ dị năng rửa miệng vết thương cho Hạ Chí, hắn phát hiện, hai loại dị năng này phối hợp cùng nhau hiệu quả tốt lắm. Trong chốc lát, miệng vết thương đã không thấy bóng dáng, thuận tiện cho Hạ Chí rửa mặt. Bọn họ lúc này mới đi vào trong động.

Cái cây kia thối chết người, không nghĩ tới sào huyệt của nó lại sạch sẽ ngoài ý muốn như vậy, còn có một mảng cỏ cây thơm ngát.

“Anh Chí, thứ đó rốt cuộc là cái gì?” Liên Hoa tràn đầy hiếu kỳ, nhịn không được hỏi.

“Hẳn là một dây thường xuân biến dị, hút máu người sẽ càng dài càng lớn, cũng càng ngày càng tham lam. Người trong trấn nhỏ này hẳn đã bị nó ăn sạch, nó cố ý giữ lại vật tư trong trấn, là muốn hấp dẫn người qua đường đến nơi này nghỉ ngơi, tìm vật tư, sau đó ăn bọn họ. Hơn nữa mỗi khi ăn không hết, nó sẽ vây khốn người ở đây, dùng ảo ảnh mê hoặc, giữ người ở lại chỗ này, để về sau từ từ ăn.” Hạ Chí tường tận nói cho Liên Hoa.

Liên Hoa nhớ tới ảo ảnh về gia đình hắn, có chút thất thần, nhưng lại ngậm miệng không nói.

Hạ Chí nhìn thoáng qua Liên Hoa: “Thứ này biết mê hoặc lòng người, ảo ảnh mà mình nhìn thấy chính là khát vọng lớn nhất trong lòng mỗi người.”

Liên Hoa: “…”

Hắn nhớ tới ảo ảnh về Hạ Chí, thật sâu trong thâm tâm hắn khát vọng được ở cùng với Hạ Chí sao?

Được rồi, hắn rốt cục thừa nhận, anh Liên đây thích Hạ Chí! Thích giò heo!

Pháo hôi yêu phải nam thần

Thích người muốn ngược chết mình!

Đây là một câu chuyện bi thương! 〒_〒

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bạch Liên Hoa Nghịch Tập

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook