Bạch Liên Hoa Sau Khi Mất Trí Nhớ
Chương 18: Bù Chương Trước
Diệp Tích Ngữ
10/03/2023
Trong không khí thoang thoảng mùi khói thuốc lá nồng nặc và trộn lẫn mùi rượu như có như không.
Lúc Nguyễn Đại thấy Chu Diệu, khẽ sửng sốt, suýt chút nhận không ra, chưa từng thấy qua bộ dáng sa sút này của hắn, có thể trước kia đã thấy qua, nhưng giờ không nhớ nha.
Hiện tại hắn trong ấn tượng của cô, trước nay đều là cao ngạo tự đại không coi ai ra gì, cũng không biết hắn lấy đâu ra lòng tự tin, một mực không tin cô đã không còn thích hắn nữa, cắn chặt trong miệng nói cô là lạt mềm buộc chặt.
Vô cùng cuồng vọng lại tự luyến.
Mà thiếu niên trước mắt giống hệt con khổng tước đào sương, cả người đều tĩnh mịch, hắn mặc bộ quần đen áo đen, dường như cùng bóng đêm hòa vào một thể, cong người dựa vào góc tường rít thuốc, tóc đen lản tạn rơi ở vành tai, gương mặt ẩn núp trong bóng tối.
Giữa ngón tay trái kẹp điếu thuốc, mu bàn tay thon gầy trắng lạnh, những đường gân xanh hơi nhô lên, ngay cả đốt ngón tay cũng nhiễm màu trắng xanh.
Rõ ràng phô bày tư thế kiêu ngạo, nhưng tay phải hắn nắm chặt con gấu màu nâu lại đem hình tượng đại lão của hắn hủy đi sạch sẽ.
Gấu bông rất lớn, mơ hồ chiếm mất nửa bên người hắn, hắn cần phải ôm mới có thể đem cả con gấu xách lên, hình ảnh nhìn lên có vài phần buồn cười.
Nghe được tiếng bước chân, Chu Diệu ngẩng đầu nhìn cô, nơi sâu trong tròng mắt lóe lên ánh sáng, vô thức đứng thẳng người lại, dập tắt điếu thuốc trên tay, hắn nhìn cô, đang có ý muốn lên tiếng, nhưng giọng điệu cứng nhắc giống như đang chất vấn.
" Cô đi đâu? Sao tối mịt mới về."
Có trời mới biết lúc hắn tìm đến Nguyễn gia, phát hiện cô không có ở đó lại nôn nóng, lại không nén được mà nghĩ tới cái đêm mà cô xảy ra chuyện, cũng hệt như vậy, bất luận có gọi bao nhiêu cuộc gọi cũng tìm không được cô.
" Tại sao không nhận điện thoại tôi ?"
" Tôi đi đâu có liên quan gì tới anh chứ ?" Nguyễn Đại chẳng hiểu nổi, " Còn về điện thoại, tôi sớm đem anh vào danh sách đen rồi, anh tìm tôi có chuyện gì ?"
Chu Diệu thấy cô dùng ánh mắt như người xa lạ nhìn mình, lồng ngực giống hệt như bị kim châm chít khó chịu, hắn liếm bờ môi khô khốc lên tiếng :" Chuyện tai nạn tôi đã biết rồi, cô ...... ổn chứ? Cơ thể có chỗ nào không khỏe lắm không, có cần làm kiểm tra toàn diện không."
Hắn dừng chút, lại nói :" Chuyện này do tôi mà ra, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm, cô yên tâm đi ......"
" Cảm ơn, không cần đâu." Nguyễn Đại không rõ chuyện đã đến mức này rồi hắn còn muốn làm gì nữa, không khách sáo cắt ngang, " Sức khỏe của tôi rất tốt, không có vấn đề gì cả, tai nạn xe cũng chả liên quan gì tới anh, anh không cần thiết phải như vậy, được rồi, đã rất trễ rồi, anh mau về nhà đi."
Nguyễn Đại không kiên nhẫn vẫy vẫy tay với hắn, ý muốn đem hắn tống cổ đi, " Anh có thể tránh chút không, anh cản đường cản lối trước nhà tôi rồi."
Chu Diệu không chịu xê dịch, chăm chăm nhìn cô, " Tôi cũng biết cô mất trí quên mất tôi rồi, chỉ cần cô muốn, tôi sẽ tìm bác sĩ điều trị tốt nhất cho cô, giúp cô hồi phục trí nhớ."
" Không, tôi một chút cũng không muốn nhớ lại." Nét mặt Nguyễn Đại bình tĩnh và lạnh nhạt, " Chi bằng nói mất đi ký ức ngược lại làm cho cuộc sống của tôi càng nhẹ nhõm hơn, chí ít trước đây chúng ta đã xảy ra những chuyện gì tôi sẽ không quan tâm chút nào, tôi có thể chính xác nói với anh, hiện tại tôi đã không thích anh rồi, mong anh đừng lại quấy rầy vào cuộc sống của tôi nữa."
Chu Diệu chau chau mày, " Cô chỉ là bởi vì mất đi ký ức nên mới nói như vậy, đợi sau khi hồi phục trí nhớ ......"
" Hồi phục rồi cũng sẽ không thích." Giọng điệu Nguyễn Đại vô cùng kiên định, " Về điểm này anh cứ việc yên tâm."
" Cô như vậy đã xác định? Lẽ nào cô thực sự thích Nghiêm Thâm Xuyên rồi ?" Chu Diệu nheo nheo mắt, tới nay hắn luôn canh cánh trong lòng đối với sự lựa chọn cô làm bạn cùng bàn với Nghiêm Thâm Xuyên, hắn lúc này mới phát hiện trời tối rồi mà cô còn cõng theo cặp sách, linh quang vừa hiện, âm thanh đột nhiên trầm xuống.
" Cô vừa từ nhà Nghiêm Thâm Xuyên về ?"
" Vậy thì sao ?" Nguyễn Đại nhướng mày, trực tiếp thừa nhận.
Sắc mặt Chu Diệu đen đến đáng sợ, " Trễ như vậy mà còn đi nhà con trai, cô không có một chút ý thức an toàn hay sao ?"
" Không tới lượt anh nói." Giọng Nguyễn Đại rất lạnh lùng, " Chúng ta đã giải trừ mối quan hệ hôn ước rồi, tôi muốn đi đâu là quyền tự do của tôi, mắc mớ gì tới anh."
Cô thấy Chu Diệu còn muốn nói gì đó, lại nhanh như gió nói luôn :" Hơn nữa anh thật quái lạ nha, trước đây anh chẳng phải rất chán ghét tôi sao, mong sao được giải trừ hôn ước, hiện tại như vậy không phải càng hợp ý anh à ?"
"......"
Chu Diệu há miệng, thế nhưng không lới gì để nói, đúng nha, nguyện vọng trước giờ đã thành hiện thực rồi, chẳng phải hắn nên vui mừng hớn hả hay sao?
" Tôi chỉ là tới xin lỗi với cô thôi." Hắn ngắc ngứ gượng gạo nói, đem con gấu bông vẫn luôn ôm trên cánh tay phải cong xuống cho cô, " ...... Đây là gấu bông trước kia cô luôn muốn có, tặng cho cô."
" Không cần, cám ơn." Nguyễn Đại xa cách nói, " Tôi không có hứng thú với búp bê."
Giọng Chu Diệu khô khàn, " Trước kia cô rất thích mà."
" Bây giờ tôi không thích rồi." Nguyễn Đại không muốn phí nước miếng, thấy hắn như cái chày bất động đứng thù lù ra đó, bèn đưa tay trực tiếp đẩy hắn ra, mở cửa đi vào, " Nếu như anh cảm thấy áy náy, cách đền bù tốt nhất chính là đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi sẽ cảm ơn anh suốt đời."
Chu Diệu bị cô đẩy, tay cầm gấu nhất thời không cầm chắc, con gấu bông rơi xuống đất.
Nguyễn Đại nhìn cũng chẳng nhìn, ngay trước mặt hắn khóa cổng lại, sau đó liền xoay người đi mất.
Phía sau truyền tới giọng trầm thấp cố nén của Chu Diệu.
Hắn nói :" Nguyễn Đại, cô đừng có mà hối hận."
Nguyễn Đại nhàn nhạt mỉm cười, bước chân không hề dừng lại.
Bóng dáng rất nhanh biến mất không thấy đâu.
Sau khi cô đi, bầu không khí quay về trầm lắng, Chu Diệu cúi đầu nhìn con gấu dưới đất, trên lông nó còn dính bụi bặm, chỉ một lúc thôi đã trở nên dơ dấy, nó vẫn cười đến thật thà, ngốc đến chẳng biết mình, hệt như đang giễu cợt hắn tự mình đa tình.
Chu Diệu vô cảm nhặt nó lên, muốn tùy tiện đem nó vứt vào thùng rác, nhưng sau cùng không biết ôm tâm lý gì vẫn là đem nó mang về nhà.
Một đêm không chợp mắt.
*
Nguyễn Đại về tới nhà liền ngã ra giường ngủ một giấc thật ngon, ở Nghiêm gia bên kia đã viết văn 800 chữ, lại ở trước cửa nhà battle hồi lâu với Chu Diệu, cả thể xác và tinh thần đều rất mệt mỏi, mệt đến nổi sau khi tắm xong là nằm lên giường ngủ mất luôn.
Ngày thứ hai là thứ bảy, 8 giờ sáng cô mới tỉnh dậy, nghĩ tới đồ hôm qua từ chỗ Chu Diệu lấy về còn chưa xử lý, cô ngay lập tức rời giường, tìm được túi đồ bị cô ném trên bàn sách, lần lượt lấy ra giày ví tiền và đồng hồ, dùng điện thoại chụp hình rồi đăng bán đấu giá trên app chuyên mua bán hàng secondhand XianYu.
Làm xong hết thảy, Nguyễn Đại mới thay quần áo đi ra khỏi phòng, tính xuống lầu dưới tắm rửa vệ sinh, cô mới vừa mở cửa nhà vệ sinh liền nghe thấy giọng Nguyễn Khê từ dưới lầu truyền tới, ánh mắt ngó qua trông thấy Nguyễn Khê đang ngồi bắt chéo chân nằm ổ trên sô pha gọi điện thoại, chất giọng rất ỏn à ỏn ẻn, chắc là đang nói chuyện với trai.
Cô ta dường như cũng thấy cô, nụ cười trên mặt cứng đờ và dần dần biến mất.
Cuối tuần Nguyễn Khê sẽ về nhà không phải là chuyện hiếm lạ.
Nguyễn Đại không quan tâm mà dời mắt, đánh răng rửa mặt xong liền về phòng.
Nguyễn Khê thấy cô đi rồi, mới len lén thở phào nhẹ nhõm, khi sau phản ứng xong mới phát hiện bản thân ấy thế mà sợ cô, chuyện lần trước Nguyễn Đại đã để lại nỗi ám ảnh không nhẹ trong lòng cô ta.
" Nguyễn Khê, còn đó không? Sao không lên tiếng rồi ?" Người con trai bên đầu kia điện thoại thúc giục.
" Ồ, xin lỗi, nhìn thấy chị em ấy mà." Nguyễn Khê hoàn hồn, hung hăng nói, " Cũng tại chị ta hại em mất mặt trước đám bạn, mặt của em phải mất ba ngày sau mới hết sưng, thật đúng là kẻ đê tiện vong ân phụ nghĩa mà, nếu không phải nhà em thu nhận chị ta, chị ta bây giờ vẫn còn lưu lạc đầu đường xó chợ uống gió Tây Bắc mà sống không chừng !"
" Chị em? Ồ, bà chị họ kia của em ấy hả, chị ta hư hỏng thế sao? Chị ta lớn lên cũng đẹp phết, còn tưởng là đẹp người đẹp nết cơ."
" Chị ta chỗ nào đẹp hả? Xấu muốn chớt !"
" Nói thì nói như vậy, tên cũ của chị họ em có phải là Tô Nhuyễn Nhuyễn không ?" Người con trai vừa chuyển sang đề tài khác, " Cùng tên với một võng hồng mà anh trông thấy gần đây nha."
Nguyễn Khê :" Võng hồng nào ?"
" Chính là gần đây hơi hot【Đường Ngọt】đó, có điều cô ấy hay đứng trước ống kính đều đeo lên mặt nạ, không ai nhìn thấy qua khuôn mặt của cô ấy, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy cô ấy hơi hơi giống chị họ em, đều biết nhảy múa, dáng người cũng không khác mấy."
" Chờ chút, anh nói chậm chút." Nguyễn Khê hăng hái lên, hấp tấp nói, " Em tải app kia trước đã."
Người con trai cười hì hì :" Anh có thể gửi cho em một số ảnh chụp trước, anh cắt rất nhiều ảnh của chị ta, mỗi một tấm đều có thể làm được hình nền luôn."
Nói xong, wechat trên di động Nguyễn Khê vang lên một trận, khoảng 10 tấm ảnh không ngừng được gửi qua.
Lúc tấm hình đầu tiên sau khi được load xuống, Nguyễn Khê trợn to hai mắt .
Cô gái bên trong mặc bộ Hán phục lưới trắng bó eo, tóc đen da trắng như tuyết, vòng eo thon dài, mang mặc nạ hồ ly, vô cùng có khí chất thần tiên, có loại cảm giác giống hệt hồ ly tinh chuyển thế, rực rỡ lấp lánh.
Nhưng khiến Nguyễn Khê sốc không phải vẻ đẹp của cô, mà là váy của cô, cô ta từng lục loạn xì ngầu phòng của Nguyễn Đại tìm ra rất nhiều trang phục kỳ kỳ quái quái, khiến người ta ấn tượng khắc sau nhất chính là một trong bộ váy Hán phục này.
Giống nhau như đúc.
Khi ấy cô ta chỉ thấy quái lạ, Nguyễn Đại mua loại quần áo này làm gì chứ, lại không thấy cô mặc qua.
Hóa ra là nguyên nhân là vậy ......
Trái tim Nguyễn Khê đập thình thịch thình thịch, có loại cảm giác phấn khích khi phát hiện ra bí mật của kẻ địch, đúng là quá kích thích, cô ta nhanh chóng quyết định đem những tấm ảnh này gửi một phần cho ba mẹ, còn gọi điện thoại cáo trạng nữa.
*
Nguyễn Đại một ngày nằm bẹp dí ở trong phòng, ngoại trừ lúc ăn cơm đi vệ sinh ra, không đi đâu cả hết, đa số thời gian đều im lặng ngồi trước bàn học đọc thuộc từ đơn, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại, lên XianYu xem xem có người mua nào cần được tư vấn không.
Đồ một khi được công bố, có rất nhiều người nhắn tin riêng hỏi bao nhiêu tiền, Nguyễn Đại giảm 50% . Một đôi giày có 8000 đồng, nhưng dường như vẫn còn quá đắt, người hỏi mua vừa nghe giá cả liền lặn mất tăm, một phần nhỏ còn cò kè mặc cả với cô, nói 1000 bán không.
Bán cái đầu quỷ nhà mấy người ấy!
Nguyễn Đại trực tiếp phớt lờ anh ta, lại ở trên thương phẩm ghi chú không nói giá, đừng lãng phí thời gian đôi bên.
Cũng có lẽ có tác dụng, người đến tư vấn từ từ ít đi, hai tiếng trôi đi rồi, trên XianYu chả nhúc nhích tí nào.
Ngay lúc Nguyễn Đại do dự có nên cắt thịt hạ giá lần nữa hay không thì điện thoại vang lên mấy cái, trên XianYu cuối cùng có tin nhắn riêng.
Người hỏi tên là 【Có Bệnh Uống Thuốc】:" Giày bao nhiêu ?"
Nguyễn Đại rep :" Giày Nike phiên bản số lượng có hạn, giá gốc là 16000, giảm cho anh 50%, tính cho anh 8000 thôi."
【Có Bệnh Uống Thuốc】lâu ơi là lâu chưa có nhắn lại.
Nguyễn Đại cho rằng anh ấy và những người khác đều bị dọa chạy cho mất rồi, nhịn đau cắt thịt nói :" Nếu như 8000 quá đắt, vậy thì giảm cho anh thêm 1000 cũng được, không thể ít thêm nữa! Nghe nói đôi giày này phải thức trắng đêm mới có thể giành giật được đó, trên thị trường không có giá nào như vậy đâu."
Rất lâu, 【Có Bệnh Uống Thuốc】mới rep lại, " Vậy thì tôi mua theo giá gốc vậy, cô sửa giá cả một chút đi."
" Được ...... Đợi đã," Nguyễn Đại còn chưa kịp mừng rơn, liền trông thấy anh ấy nói mua theo giá gốc, còn tưởng mình nhìn nhầm, " Ý anh là ...... Anh muốn tôi sửa giá bán thành 16000 sao ?"
【Có Bệnh Uống Thuốc】:" Ừ, có vấn đề gì sao ?"
"......"
Nguyễn Đại vẫn là lần đầu tiên gặp phải trường hợp người mua chủ động nâng giá, anh ấy quả thực là danh xứng với thực có bệnh thì nên uống thuốc.
"Nhưng tôi rõ rành rành tính cho anh giá 7000, anh còn muốn 16000."
Nguyễn Đại nghĩ không ra lý do anh ấy làm như vậy, tiền nhiều không có chỗ tiêu?
" Chuyện này rất kỳ quái."
" Nó đáng được cái giá đó." Đối phương nói, " Không phải cô thức trắng đêm giành giật mới có được à."
Nói thì nói như vậy không sai.
Thế nhưng Nguyễn Đại vẫn là lương tâm bức rứt :" Nhưng mà một đôi giày giá 16000 cũng quá đắt rồi, không đáng, hơn nữa còn là hàng secondhand, tôi vẫn là nên tính giá 7000 cho anh thôi."
" Không cần thiết," 【Có Bệnh Uống Thuốc】chậm chạp nói, " Giày tôi mang không có giá rẻ hơn 20000, cô tính kiểu này là rẻ rồi."
"......"
" Giá cả quá thấp sẽ kéo đẳng cấp của tôi xuống theo, cô nên biết là, cái ông đây mặc không phải là giày mà là tiền."
"......"
Lúc Nguyễn Đại thấy Chu Diệu, khẽ sửng sốt, suýt chút nhận không ra, chưa từng thấy qua bộ dáng sa sút này của hắn, có thể trước kia đã thấy qua, nhưng giờ không nhớ nha.
Hiện tại hắn trong ấn tượng của cô, trước nay đều là cao ngạo tự đại không coi ai ra gì, cũng không biết hắn lấy đâu ra lòng tự tin, một mực không tin cô đã không còn thích hắn nữa, cắn chặt trong miệng nói cô là lạt mềm buộc chặt.
Vô cùng cuồng vọng lại tự luyến.
Mà thiếu niên trước mắt giống hệt con khổng tước đào sương, cả người đều tĩnh mịch, hắn mặc bộ quần đen áo đen, dường như cùng bóng đêm hòa vào một thể, cong người dựa vào góc tường rít thuốc, tóc đen lản tạn rơi ở vành tai, gương mặt ẩn núp trong bóng tối.
Giữa ngón tay trái kẹp điếu thuốc, mu bàn tay thon gầy trắng lạnh, những đường gân xanh hơi nhô lên, ngay cả đốt ngón tay cũng nhiễm màu trắng xanh.
Rõ ràng phô bày tư thế kiêu ngạo, nhưng tay phải hắn nắm chặt con gấu màu nâu lại đem hình tượng đại lão của hắn hủy đi sạch sẽ.
Gấu bông rất lớn, mơ hồ chiếm mất nửa bên người hắn, hắn cần phải ôm mới có thể đem cả con gấu xách lên, hình ảnh nhìn lên có vài phần buồn cười.
Nghe được tiếng bước chân, Chu Diệu ngẩng đầu nhìn cô, nơi sâu trong tròng mắt lóe lên ánh sáng, vô thức đứng thẳng người lại, dập tắt điếu thuốc trên tay, hắn nhìn cô, đang có ý muốn lên tiếng, nhưng giọng điệu cứng nhắc giống như đang chất vấn.
" Cô đi đâu? Sao tối mịt mới về."
Có trời mới biết lúc hắn tìm đến Nguyễn gia, phát hiện cô không có ở đó lại nôn nóng, lại không nén được mà nghĩ tới cái đêm mà cô xảy ra chuyện, cũng hệt như vậy, bất luận có gọi bao nhiêu cuộc gọi cũng tìm không được cô.
" Tại sao không nhận điện thoại tôi ?"
" Tôi đi đâu có liên quan gì tới anh chứ ?" Nguyễn Đại chẳng hiểu nổi, " Còn về điện thoại, tôi sớm đem anh vào danh sách đen rồi, anh tìm tôi có chuyện gì ?"
Chu Diệu thấy cô dùng ánh mắt như người xa lạ nhìn mình, lồng ngực giống hệt như bị kim châm chít khó chịu, hắn liếm bờ môi khô khốc lên tiếng :" Chuyện tai nạn tôi đã biết rồi, cô ...... ổn chứ? Cơ thể có chỗ nào không khỏe lắm không, có cần làm kiểm tra toàn diện không."
Hắn dừng chút, lại nói :" Chuyện này do tôi mà ra, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm, cô yên tâm đi ......"
" Cảm ơn, không cần đâu." Nguyễn Đại không rõ chuyện đã đến mức này rồi hắn còn muốn làm gì nữa, không khách sáo cắt ngang, " Sức khỏe của tôi rất tốt, không có vấn đề gì cả, tai nạn xe cũng chả liên quan gì tới anh, anh không cần thiết phải như vậy, được rồi, đã rất trễ rồi, anh mau về nhà đi."
Nguyễn Đại không kiên nhẫn vẫy vẫy tay với hắn, ý muốn đem hắn tống cổ đi, " Anh có thể tránh chút không, anh cản đường cản lối trước nhà tôi rồi."
Chu Diệu không chịu xê dịch, chăm chăm nhìn cô, " Tôi cũng biết cô mất trí quên mất tôi rồi, chỉ cần cô muốn, tôi sẽ tìm bác sĩ điều trị tốt nhất cho cô, giúp cô hồi phục trí nhớ."
" Không, tôi một chút cũng không muốn nhớ lại." Nét mặt Nguyễn Đại bình tĩnh và lạnh nhạt, " Chi bằng nói mất đi ký ức ngược lại làm cho cuộc sống của tôi càng nhẹ nhõm hơn, chí ít trước đây chúng ta đã xảy ra những chuyện gì tôi sẽ không quan tâm chút nào, tôi có thể chính xác nói với anh, hiện tại tôi đã không thích anh rồi, mong anh đừng lại quấy rầy vào cuộc sống của tôi nữa."
Chu Diệu chau chau mày, " Cô chỉ là bởi vì mất đi ký ức nên mới nói như vậy, đợi sau khi hồi phục trí nhớ ......"
" Hồi phục rồi cũng sẽ không thích." Giọng điệu Nguyễn Đại vô cùng kiên định, " Về điểm này anh cứ việc yên tâm."
" Cô như vậy đã xác định? Lẽ nào cô thực sự thích Nghiêm Thâm Xuyên rồi ?" Chu Diệu nheo nheo mắt, tới nay hắn luôn canh cánh trong lòng đối với sự lựa chọn cô làm bạn cùng bàn với Nghiêm Thâm Xuyên, hắn lúc này mới phát hiện trời tối rồi mà cô còn cõng theo cặp sách, linh quang vừa hiện, âm thanh đột nhiên trầm xuống.
" Cô vừa từ nhà Nghiêm Thâm Xuyên về ?"
" Vậy thì sao ?" Nguyễn Đại nhướng mày, trực tiếp thừa nhận.
Sắc mặt Chu Diệu đen đến đáng sợ, " Trễ như vậy mà còn đi nhà con trai, cô không có một chút ý thức an toàn hay sao ?"
" Không tới lượt anh nói." Giọng Nguyễn Đại rất lạnh lùng, " Chúng ta đã giải trừ mối quan hệ hôn ước rồi, tôi muốn đi đâu là quyền tự do của tôi, mắc mớ gì tới anh."
Cô thấy Chu Diệu còn muốn nói gì đó, lại nhanh như gió nói luôn :" Hơn nữa anh thật quái lạ nha, trước đây anh chẳng phải rất chán ghét tôi sao, mong sao được giải trừ hôn ước, hiện tại như vậy không phải càng hợp ý anh à ?"
"......"
Chu Diệu há miệng, thế nhưng không lới gì để nói, đúng nha, nguyện vọng trước giờ đã thành hiện thực rồi, chẳng phải hắn nên vui mừng hớn hả hay sao?
" Tôi chỉ là tới xin lỗi với cô thôi." Hắn ngắc ngứ gượng gạo nói, đem con gấu bông vẫn luôn ôm trên cánh tay phải cong xuống cho cô, " ...... Đây là gấu bông trước kia cô luôn muốn có, tặng cho cô."
" Không cần, cám ơn." Nguyễn Đại xa cách nói, " Tôi không có hứng thú với búp bê."
Giọng Chu Diệu khô khàn, " Trước kia cô rất thích mà."
" Bây giờ tôi không thích rồi." Nguyễn Đại không muốn phí nước miếng, thấy hắn như cái chày bất động đứng thù lù ra đó, bèn đưa tay trực tiếp đẩy hắn ra, mở cửa đi vào, " Nếu như anh cảm thấy áy náy, cách đền bù tốt nhất chính là đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi sẽ cảm ơn anh suốt đời."
Chu Diệu bị cô đẩy, tay cầm gấu nhất thời không cầm chắc, con gấu bông rơi xuống đất.
Nguyễn Đại nhìn cũng chẳng nhìn, ngay trước mặt hắn khóa cổng lại, sau đó liền xoay người đi mất.
Phía sau truyền tới giọng trầm thấp cố nén của Chu Diệu.
Hắn nói :" Nguyễn Đại, cô đừng có mà hối hận."
Nguyễn Đại nhàn nhạt mỉm cười, bước chân không hề dừng lại.
Bóng dáng rất nhanh biến mất không thấy đâu.
Sau khi cô đi, bầu không khí quay về trầm lắng, Chu Diệu cúi đầu nhìn con gấu dưới đất, trên lông nó còn dính bụi bặm, chỉ một lúc thôi đã trở nên dơ dấy, nó vẫn cười đến thật thà, ngốc đến chẳng biết mình, hệt như đang giễu cợt hắn tự mình đa tình.
Chu Diệu vô cảm nhặt nó lên, muốn tùy tiện đem nó vứt vào thùng rác, nhưng sau cùng không biết ôm tâm lý gì vẫn là đem nó mang về nhà.
Một đêm không chợp mắt.
*
Nguyễn Đại về tới nhà liền ngã ra giường ngủ một giấc thật ngon, ở Nghiêm gia bên kia đã viết văn 800 chữ, lại ở trước cửa nhà battle hồi lâu với Chu Diệu, cả thể xác và tinh thần đều rất mệt mỏi, mệt đến nổi sau khi tắm xong là nằm lên giường ngủ mất luôn.
Ngày thứ hai là thứ bảy, 8 giờ sáng cô mới tỉnh dậy, nghĩ tới đồ hôm qua từ chỗ Chu Diệu lấy về còn chưa xử lý, cô ngay lập tức rời giường, tìm được túi đồ bị cô ném trên bàn sách, lần lượt lấy ra giày ví tiền và đồng hồ, dùng điện thoại chụp hình rồi đăng bán đấu giá trên app chuyên mua bán hàng secondhand XianYu.
Làm xong hết thảy, Nguyễn Đại mới thay quần áo đi ra khỏi phòng, tính xuống lầu dưới tắm rửa vệ sinh, cô mới vừa mở cửa nhà vệ sinh liền nghe thấy giọng Nguyễn Khê từ dưới lầu truyền tới, ánh mắt ngó qua trông thấy Nguyễn Khê đang ngồi bắt chéo chân nằm ổ trên sô pha gọi điện thoại, chất giọng rất ỏn à ỏn ẻn, chắc là đang nói chuyện với trai.
Cô ta dường như cũng thấy cô, nụ cười trên mặt cứng đờ và dần dần biến mất.
Cuối tuần Nguyễn Khê sẽ về nhà không phải là chuyện hiếm lạ.
Nguyễn Đại không quan tâm mà dời mắt, đánh răng rửa mặt xong liền về phòng.
Nguyễn Khê thấy cô đi rồi, mới len lén thở phào nhẹ nhõm, khi sau phản ứng xong mới phát hiện bản thân ấy thế mà sợ cô, chuyện lần trước Nguyễn Đại đã để lại nỗi ám ảnh không nhẹ trong lòng cô ta.
" Nguyễn Khê, còn đó không? Sao không lên tiếng rồi ?" Người con trai bên đầu kia điện thoại thúc giục.
" Ồ, xin lỗi, nhìn thấy chị em ấy mà." Nguyễn Khê hoàn hồn, hung hăng nói, " Cũng tại chị ta hại em mất mặt trước đám bạn, mặt của em phải mất ba ngày sau mới hết sưng, thật đúng là kẻ đê tiện vong ân phụ nghĩa mà, nếu không phải nhà em thu nhận chị ta, chị ta bây giờ vẫn còn lưu lạc đầu đường xó chợ uống gió Tây Bắc mà sống không chừng !"
" Chị em? Ồ, bà chị họ kia của em ấy hả, chị ta hư hỏng thế sao? Chị ta lớn lên cũng đẹp phết, còn tưởng là đẹp người đẹp nết cơ."
" Chị ta chỗ nào đẹp hả? Xấu muốn chớt !"
" Nói thì nói như vậy, tên cũ của chị họ em có phải là Tô Nhuyễn Nhuyễn không ?" Người con trai vừa chuyển sang đề tài khác, " Cùng tên với một võng hồng mà anh trông thấy gần đây nha."
Nguyễn Khê :" Võng hồng nào ?"
" Chính là gần đây hơi hot【Đường Ngọt】đó, có điều cô ấy hay đứng trước ống kính đều đeo lên mặt nạ, không ai nhìn thấy qua khuôn mặt của cô ấy, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy cô ấy hơi hơi giống chị họ em, đều biết nhảy múa, dáng người cũng không khác mấy."
" Chờ chút, anh nói chậm chút." Nguyễn Khê hăng hái lên, hấp tấp nói, " Em tải app kia trước đã."
Người con trai cười hì hì :" Anh có thể gửi cho em một số ảnh chụp trước, anh cắt rất nhiều ảnh của chị ta, mỗi một tấm đều có thể làm được hình nền luôn."
Nói xong, wechat trên di động Nguyễn Khê vang lên một trận, khoảng 10 tấm ảnh không ngừng được gửi qua.
Lúc tấm hình đầu tiên sau khi được load xuống, Nguyễn Khê trợn to hai mắt .
Cô gái bên trong mặc bộ Hán phục lưới trắng bó eo, tóc đen da trắng như tuyết, vòng eo thon dài, mang mặc nạ hồ ly, vô cùng có khí chất thần tiên, có loại cảm giác giống hệt hồ ly tinh chuyển thế, rực rỡ lấp lánh.
Nhưng khiến Nguyễn Khê sốc không phải vẻ đẹp của cô, mà là váy của cô, cô ta từng lục loạn xì ngầu phòng của Nguyễn Đại tìm ra rất nhiều trang phục kỳ kỳ quái quái, khiến người ta ấn tượng khắc sau nhất chính là một trong bộ váy Hán phục này.
Giống nhau như đúc.
Khi ấy cô ta chỉ thấy quái lạ, Nguyễn Đại mua loại quần áo này làm gì chứ, lại không thấy cô mặc qua.
Hóa ra là nguyên nhân là vậy ......
Trái tim Nguyễn Khê đập thình thịch thình thịch, có loại cảm giác phấn khích khi phát hiện ra bí mật của kẻ địch, đúng là quá kích thích, cô ta nhanh chóng quyết định đem những tấm ảnh này gửi một phần cho ba mẹ, còn gọi điện thoại cáo trạng nữa.
*
Nguyễn Đại một ngày nằm bẹp dí ở trong phòng, ngoại trừ lúc ăn cơm đi vệ sinh ra, không đi đâu cả hết, đa số thời gian đều im lặng ngồi trước bàn học đọc thuộc từ đơn, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại, lên XianYu xem xem có người mua nào cần được tư vấn không.
Đồ một khi được công bố, có rất nhiều người nhắn tin riêng hỏi bao nhiêu tiền, Nguyễn Đại giảm 50% . Một đôi giày có 8000 đồng, nhưng dường như vẫn còn quá đắt, người hỏi mua vừa nghe giá cả liền lặn mất tăm, một phần nhỏ còn cò kè mặc cả với cô, nói 1000 bán không.
Bán cái đầu quỷ nhà mấy người ấy!
Nguyễn Đại trực tiếp phớt lờ anh ta, lại ở trên thương phẩm ghi chú không nói giá, đừng lãng phí thời gian đôi bên.
Cũng có lẽ có tác dụng, người đến tư vấn từ từ ít đi, hai tiếng trôi đi rồi, trên XianYu chả nhúc nhích tí nào.
Ngay lúc Nguyễn Đại do dự có nên cắt thịt hạ giá lần nữa hay không thì điện thoại vang lên mấy cái, trên XianYu cuối cùng có tin nhắn riêng.
Người hỏi tên là 【Có Bệnh Uống Thuốc】:" Giày bao nhiêu ?"
Nguyễn Đại rep :" Giày Nike phiên bản số lượng có hạn, giá gốc là 16000, giảm cho anh 50%, tính cho anh 8000 thôi."
【Có Bệnh Uống Thuốc】lâu ơi là lâu chưa có nhắn lại.
Nguyễn Đại cho rằng anh ấy và những người khác đều bị dọa chạy cho mất rồi, nhịn đau cắt thịt nói :" Nếu như 8000 quá đắt, vậy thì giảm cho anh thêm 1000 cũng được, không thể ít thêm nữa! Nghe nói đôi giày này phải thức trắng đêm mới có thể giành giật được đó, trên thị trường không có giá nào như vậy đâu."
Rất lâu, 【Có Bệnh Uống Thuốc】mới rep lại, " Vậy thì tôi mua theo giá gốc vậy, cô sửa giá cả một chút đi."
" Được ...... Đợi đã," Nguyễn Đại còn chưa kịp mừng rơn, liền trông thấy anh ấy nói mua theo giá gốc, còn tưởng mình nhìn nhầm, " Ý anh là ...... Anh muốn tôi sửa giá bán thành 16000 sao ?"
【Có Bệnh Uống Thuốc】:" Ừ, có vấn đề gì sao ?"
"......"
Nguyễn Đại vẫn là lần đầu tiên gặp phải trường hợp người mua chủ động nâng giá, anh ấy quả thực là danh xứng với thực có bệnh thì nên uống thuốc.
"Nhưng tôi rõ rành rành tính cho anh giá 7000, anh còn muốn 16000."
Nguyễn Đại nghĩ không ra lý do anh ấy làm như vậy, tiền nhiều không có chỗ tiêu?
" Chuyện này rất kỳ quái."
" Nó đáng được cái giá đó." Đối phương nói, " Không phải cô thức trắng đêm giành giật mới có được à."
Nói thì nói như vậy không sai.
Thế nhưng Nguyễn Đại vẫn là lương tâm bức rứt :" Nhưng mà một đôi giày giá 16000 cũng quá đắt rồi, không đáng, hơn nữa còn là hàng secondhand, tôi vẫn là nên tính giá 7000 cho anh thôi."
" Không cần thiết," 【Có Bệnh Uống Thuốc】chậm chạp nói, " Giày tôi mang không có giá rẻ hơn 20000, cô tính kiểu này là rẻ rồi."
"......"
" Giá cả quá thấp sẽ kéo đẳng cấp của tôi xuống theo, cô nên biết là, cái ông đây mặc không phải là giày mà là tiền."
"......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.