Bạch Liên Hoa Sau Khi Mất Trí Nhớ
Chương 11: Thêm Vào Danh Sách Đen Một Con Rồng
Diệp Tích Ngữ
01/03/2023
Nguyễn Đại ở bệnh viện một đêm, buổi sáng ngày thứ hai chụp CT đầu và vùng ngực, kết quả kiểm tra xác nhận cơ thể cô không có vấn đề gì lớn, chính là sau ót sưng lên cục u thật to, nghe nói là máu bầm trên da, sau khi bác sĩ cho chút thuốc tiêu sưng, liền tuyên bố cô có thể xuất viện.
Dù sao cũng là vết thương nhỏ, Nguyễn Đại cũng ngại ngùng tiếp tục bá chiếm giường bệnh, cùng với Hạ Oánh Tây đi đóng tiền thuốc, hai người cùng gọi một chiếc xe về nhà.
" Việc lần này cảm ơn cậu nhiều lắm, tìm một thời gian tớ mời cậu ăn cơm."
Sau khi lên xe, Nguyễn Đại nhoẻn miệng cười với Hạ Oánh Tây, sau đó báo địa chỉ nhà Hạ Oánh Tây với bác tài xế, đưa cô ấy về nhà trước.
" Cũng quen biết mấy chục năm rồi, còn bày đặt khách sáo với tớ." Hạ Oánh Tây trợn trắng mắt với cô, " Cậu thật không cần tớ về cùng cậu sao? Cậu đi một đêm không về, dượng của cậu chắc sẽ không để yên đâu."
" Không cần," Nguyễn Đại lười biếng lắc đầu, " Sớm muộn cũng phải đối mặt."
Ngược lại không bằng nói cô vừa hay có thể mượn cơ hội lần này dọn ra ngoài.
Đưa Hạ Oánh Tây về nhà xong, Nguyễn Đại mới để tài xế quẹo vào nhà Nguyễn gia.
Xe dừng trước cổng khu biệt thự, xe chưa đăng ký không được phép ra vào, thế là Nguyễn Đại phải đi bộ vào, nhập mật mã mở cửa, trông thấy cửa nhà nhiều thêm một đôi giày vận động xa lạ, màu sắc rực rỡ, mẫu mới nhất đang thịnh hành, vừa nhìn liền biết là dành cho lớp thanh thiếu niên trẻ tuổi.
Trong lòng Nguyễn Đại có dự cảm không lành, căn cứ vào kinh nghiệm ngày trước, đoán chừng lại là Nguyễn Khê dẫn bạn học về nhà chơi, chúng nó mỗi lần tới đều không có chuyện tốt, lần trước Nguyễn Khê chưa thông qua sự đồng ý của cô, dẫn nam sinh vào phòng cô, sau cùng làm một đống bùi nhùi lên.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Đại nhanh chóng bước vào phòng khách, còn ở bên dưới đã nghe thấy trên lầu truyền tới âm thanh vui đùa ầm ĩ, Nguyễn Đại mất một lúc mới nhận ra giọng nói của Nguyễn Khê, tiếng nói bén nhọn đặc biệt chói tai.
Hình như là từ trong phòng cô truyền ra ......
Mặt Nguyễn Đại trầm xuống, một lời không nói liền lên lầu, mỗi khi cô ra ngoài đều sẽ khóa cửa phòng lại, nhưng Nguyễn Khê có tất cả chìa khóa mỗi một phòng trong nhà, căn bản ngăn ngừa không được.
Cô tới lầu hai, trông thấy cửa phòng mình bị mở ra một cái khe hở, trong đó không ngừng truyền ra tiếng cười.
Nguyễn Đại hít một hơi thật sâu, nhẹ bước chân đi qua, cách càng gần thì tiếng nói chuyện của chúng càng rõ ràng.
Bao gồm Nguyễn Khê bên trong, tổng cộng có ba nữ sinh.
Lúc đi tới trước cửa, Nguyễn Đại nghe được một nữ sinh trong đó hỏi :" Nguyễn Khê, chúng ta ở phòng chị cậu chơi có phải không tốt lắm không, lỡ như chị ấy quay về nhìn thấy sẽ tức giận thì làm thế nào ?"
" Tức giận thì tức giận thôi, chị ta có thể làm gì được tớ ?" Nguyễn Khê không đầy để bụng, " Còn nữa cái phòng này cũng không phải là của chị ta? Chính xác mà nói là của tớ, tớ muốn chơi ở đâu thì ở chỗ đó."
Một nữ sinh khác hỏi :" Chị ấy không phải là chị họ của cậu sao? Làm gì mà chán ghét chị ấy như vậy."
" Ai bảo chị ta ở nhà tớ." Nguyễn Khê tỏ vẻ chê bai, " Các cậu đừng nhìn chị ta bây giờ vẻ vang, trước kia đúng là từ nông thôn ra đó, chỗ đó hoang vu hẻo lánh khỉ ho cò gáy, đâu đâu cũng là phân gà phân bò, lúc nhỏ ba mẹ tớ dẫn tớ đi nhà chị ta mừng năm mới, trong nhà toàn là một mùi quái lạ, giống với mùi cống vậy ......"
Nguyễn Đại ở ngoài cửa nghe rõ mồn một, cảm thấy hoang đường lại buồn cười.
Thời gian cô ở quê rõ ràng chính là bởi vì bà ngoại bệnh nặng nằm liệt giường, trong nhà không lấy một ai chăm sóc cụ, cụ lại không chịu rời quê, nên mẹ mới bất đắc dĩ dẫn cô và ba về quê chăm sóc.
Mà Ôn Thu Ngưng lấy chồng giàu mà xa xôi, ngại xuất thân nhà mẹ đẻ ở nông thôn khiến bà ta mất mặt, đem toàn bộ trách nhiệm tẫn hiếu vứt sang cho mẹ, Nguyễn Khê ấy vậy mà còn không biết xấu hổ nhắc tới chuyện này.
Bên trong Nguyễn Khê còn chưa dừng lại :" Hơn nữa ba mẹ chị ta đều là đồ nhà quê, lúc sinh nhật của tớ còn tặng tớ một túi bánh kem, dùng cái loại túi nilong màu đen đựng ấy, cái màu thì giống phân vậy, còn nói là chính tay làm đấy, tớ nhìn cái liền muốn ói luôn rồi có được không? Không biết còn tưởng là rác cơ, có điều lúc ấy ngại ba mẹ cũng có mặt, tớ chỉ có thể nhận lấy ......"
Có nữ sinh hỏi :" Vậy cậu ăn rồi ư ?"
" Sao có thể ?" Nguyễn Khê tăng đề xi ben lên, " Tớ vừa đi ra ngoài liền tìm một cái thùng rác vứt đi rồi, cái loại đồ đó tớ nào nuốt trôi, ghê tởm muốn chết."
Đầu óc Nguyễn Đại ong lên, nhịp tim như muốn ngừng đập, nhớ tới rất lâu trước đây, mẹ vì chuẩn bị quà sinh nhật cho em họ, trời còn chưa sáng liền dậy sớm làm bánh táo.
Bánh táo mẹ làm mùi vị rất đặc biệt, ngọt mà không ngấy, mấy đứa nhóc hàng xóm quanh nhà đều siêu thích ăn, Nguyễn Đại nhớ rõ mình lúc ấy đã ôm lấy chân mẹ không ngừng làm nũng đòi ăn một miếng, chỉ một miếng thôi.
Mẹ thế nào cũng không chịu cho, còn cười đến bất đắc dĩ, nói đây là cho em gái, con ăn mất một miếng, em gái sẽ ít đi một miếng, không cho.
......
Vị ngọt trong ký ức dần dần biến mất, mà trong hiện thực là tiếng cười nhạo của Nguyễn Khê càng lúc càng chói tai, " Chị ta chắc mừng ba mẹ chị ta chết lắm, nếu không thì đồ quê mùa chị ta nào có cơ hội được ở trong biệt thự lớn ......"
" Rầm - -!"
Cửa phòng đột nhiên bị đá văng một cách nặng nề, đánh bật vào tường mấy cái.
Ba cô gái bên trong phòng sững sờ, xoàn xoạt cùng nhìn qua, chỉ thấy Nguyễn Đại đứng trước cửa phòng, vóc dáng cao gầy mảnh mai, tóc dài rối tung, khuôn mặt cỡ bàn tay không có bất kỳ một biểu cảm nào, mắt đen lạnh như băng nhìn họ.
Không khí không một tiếng động.
Nguyễn Khê kinh ngạc nhìn cô, miệng còn chưa kịp khép lại, dường như không ngờ được cô lại về sớm.
Nguyễn Đại lúc này mới nhìn rõ toàn cảnh bên trong căn phòng, bọn họ ngồi trên giường cô, chăn nệm tứ tung loạn xạ, tủ quần áo cũng bị lục lọi, quần áo thì rải đầy dưới đất, giống như là bị trộm viếng nhà vậy.
" Mày về lúc nào ?" Nguyễn Khê hoàn hồn, không chút chột dạ bị bắt gặp, mà vẻ mặt ngược lại tỏ ra hả hê khi thấy người gặp họa, " Hôm qua mày một đêm không về, ba tức giận nói phải dạy dỗ mày đàng hoàng ......"
Cô ta còn chưa nói xong, Nguyễn Đại lạnh mặt bước tới, tay túm lấy cổ áo cô ta đem cô ta từ trên giường ném xuống đất, mông Nguyễn Khê chợt ăn đau, còn chưa phản ứng lại, nghênh đón một cái tát tai rơi xuống, hung hăng thưởng trên mặt phải của cô ta.
Nguyễn Khê bị đánh đến ngu dại, bụm mặt khó tin nhìn Nguyễn Đại, " Mày, mày dám đánh tao ?"
Trong ấn tượng của cô ta, Nguyễn Đại luôn là cái bao trút giận, suy cho cùng cô ăn nhờ ở đậu, lại thích Chu Diệu muốn chết, bất luận có bắt nạt cô ra sao, cô cũng không dám nói một lời, ngay cả mách lại ba mẹ cũng chưa từng, càng nói chi là đánh người.
Mà hiện tại, cô không những đánh, còn đánh đến quang minh chính đại, không kiêng kị bất cứ điều gì.
" Ai bảo miệng mày đê tiện, trách ai ?" Nguyễn Đại cười khẩy, bàn tay lại không khách khí mà quăng một cái tát bên trái, gọn gàng dứt khoát, tốc độ nhanh khiến người ta không kịp đề phòng.
Trên mặt Nguyễn Khê đau đớn đến nóng bừng bừng, từ nhỏ đến lớn nào có chịu ủy khuất qua lần nào đâu, liền phẫn nộ đến đỏ mắt lao đến chỗ cô, " Tao liều mạng với mày !"
Nhưng cô ta được nuông chiều từ bé, nào phải đối thủ của Nguyễn Đại, Nguyễn Đại nhẹ nhàng tóm lấy cổ tay cô ta, đồng thời đầu gối nhấc lên phía trước, nặng nề thúc vào bụng cô ta.
" A !" Sắc mặt Nguyễn Khê thoáng chốc trắng bệch, đau đến cong cả lưng, cuối cùng chịu không nổi mà khóc lên, lớn tiếng la lên :" Ba! Mẹ! Nguyễn Đại nó ăn hiếp con !"
Hết thảy xảy ra trong chớp nhoáng, còn hai cô gái kia nhìn đến ngốc luôn rồi, lại không dám trực tiếp ngăn cản, hoảng hốt chạy ra khỏi phòng gọi người lớn qua.
Thế là Nguyễn Đạm Trác và Ôn Thu Ngưng vội chạy tới, liền trông thấy con gái bảo bối không còn hình tượng ngồi bệt dưới đất khóc đến rối tinh rối mù, tóc tai lung tung lộn xộn, mặt sưng đỏ khó nhìn, dấu bàn tay đỏ chót hiện lên rõ mắt, thoạt nhìn chật vật lại đáng thương.
Mà Nguyễn Đại thì thờ ơ lạnh nhạt ở bên cạnh đứng nhìn, quần áo trên người ngay ngắn gọn gàng, khoan khoái nhẹ nhàng, hoàn hảo không bị gì, rõ ràng đối lập với tình hình của Nguyễn Khê.
Ôn Thu Ngưng không dám tin vào mắt mình, mà Nguyễn Đạm Trác kẽ mắt như muốn rách, tức đến nỗi phát run lên, " Nguyễn Đại, cô bị điên rồi ?!"
Ông ta dường như mất đi lý trí, một bước vọt tới trước mặt Nguyễn Đại, giơ tay muốn tát cô, nhưng mà Nguyễn Đại nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đem Nguyễn Khê kéo từ dưới đất lên chắn trước mặt cô, một tiếng chát giòn tan vang lên, bàn tay Nguyễn Đạm Trác chưa kịp thu liền trực tiếp đáp xuống trên mặt Nguyễn Khê, cô ta ngây người đến mức quên cả khóc, " Ba, ba ......"
Nguyễn Đạm Trác cứng đờ, vẻ mặt trong nháy mặt thành áy náy, " Khê Khê, xin lỗi, con không sao chứ ?"
Ông ta đau lòng nhìn khuôn mặt sưng đỏ của cô ta, ngoảnh đầu trừng Nguyễn Đại :" Cô nhất định làm tức chết tôi rồi, tôi thật uổng công nuôi nấng cô lớn như thế, cô lại bắt nạt em gái cô !"
" Em gái? Dượng nói nó là em gái tôi ?" Nguyễn Đại giả vờ trợn mắt vì kinh ngạc.
Nguyễn Đạm Trác giận sôi máu :" Cô chưa điên đủ phải không ?"
" Xin lỗi, thật ra thì, hôm qua tôi bị tai nạn xe." Nguyễn Đại chỉ chỉ cái đầu còn đang dán băng gạc, cong nửa bên khóe môi, lời nói nhẹ nhàng mang theo chế nhạo, " Ở bệnh viện nằm cả một đêm, trí nhớ không được tốt, nhất thời nhớ không được nó là ai rồi, nhìn thấy căn phòng lộn xộn như vậy, tôi còn tưởng trong nhà bị cướp nữa cơ."
Cả đám người mới chú ý trên đầu cô thật còn dán vải, vì bị tóc che mất nên nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn thấy.
" Hôm qua con bị tai nạn ?" Ôn Thu Ngưng kinh ngạc nói, muốn chuyển dời chú ý, " Con không phải ở nhà Oánh Tây sao ?"
" Gạt mấy người thôi, tối qua tôi bị xe mô tô đâm vào bệnh viện, nên gọi Oánh Tây tới ký tên mà thôi."
Nguyễn Đại nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, sau đó nhìn Nguyễn Đạm Trác, thốt ra lời nói giật gân, " Đúng rồi, dượng à, tôi muốn từ hôn."
" Cái gì ?" Nguyễn Đạm Trác phản ứng chậm vài giây, tạm thời kiềm chế cơn giận, " Đang êm đẹp cô nói bậy bạ gì vậy, không phải cô thích Chu Diệu lắm à ?"
" Tôi mất trí quên mất hắn luôn rồi, không thích nữa."
" Cô đang đùa với tôi đó hả ?" Nguyễn Đạm Trác không thể tưởng tượng nổi.
" Tôi nghiêm túc." Vẻ mặt Nguyễn Đại bình tĩnh, " Tôi muốn từ hôn."
" Không thể nào !" Nguyễn Đạm Trác lạnh lùng nghiêm nghị, " Đám này cô nhất định phải cưới, đừng có quên nếu như không phải một nhà chúng tôi nhận nuôi cô, cô sớm đã bị đưa đến cô nhi viện rồi, cô đừng ở đó mà ăn cháo đá bát."
" Cô nhi viện? Không nhất thiết như vậy đâu." Nguyễn Đại bật cười, " Tốt xấu gì ba mẹ tôi còn coi như là liệt sĩ, nhà nước trợ cấp tiền an ủi là 160 vạn, lúc đầu không có các người tôi cũng có thể sống rất tốt, đúng rồi, dượng tính chừng nào thì đem tiền trả lại cho tôi đây ?"
Nguyễn Đạm Trác hừ một tiếng, " Không phải cô mất trí sao ?"
" Tôi cũng không biết sao nha," Nguyễn Đại nhún vai, " Chuyện này tôi nhớ đặc biệt rõ ràng."
Cô đang nói, bèn đi tới trước bàn học lấy một quyển ghi chép từ trong ngăn tủ ra, bên trên ghi chép tỉ mỉ số tiền chi tiêu cô ở Nguyễn gia, mỗi một món tiền cô đều ghi lại rành rành, " Tôi cũng không ăn không uống không của mấy người, trừ đi học phí và phí sinh hoạt trong mấy năm nay, còn có đồ ăn thức uống điện nước gas đồ, tính cả tiền phòng nữa, một mình tôi chi tiêu chỉ có 79243 đồng, cho ông con số chẵn đi, chỉ cần ông trả tôi 152 vạn là được rồi."
Không khí tĩnh lặng không một tiếng động, Nguyễn Đạm Trác không ngờ cô lại dám trước mặt cả đám người mà xé rách mặt với ông ta, còn đem sổ sách tính đến rõ ràng như vậy, sắc mặt bỗng khó coi cực kỳ.
" Đại Đại, con bình tĩnh chút ......" Ôn Thu Ngưng lại muốn làm người tốt.
Nguyễn Đại khẽ cười ngắt lời :" Dì à, bây giờ dì có thể giống với đứa con gái của dì lúc bắt nạt tôi, khép cái miệng của dì lại không ?"
Ôn Thu Ngưng cứng họng, cảm thấy Nguyễn Đại thay đổi rồi, cô của trước kia ôn thuận, ngoan ngoãn, lễ phép, chuyện gì cũng nghe theo sự sắp xếp của bọn họ, trước nay chưa từng phản kháng.
Hiện tại cô giống như biến thành một con người khác, rõ ràng nụ cười vẫn ngoan như trước đây, nhưng ngầm mang theo gai nhọn, hệt như hoa hồng sinh trưởng trong bóng tối, không cẩn thận tay sẽ bị đâm toàn là máu.
" ...... Cô cho rằng tôi hiếm lạ chút tiền đó của ba mẹ cô ?" Nguyễn Đạm Trác rất lâu mới nói, đầu óc chậm rãi bình tĩnh, " Tiền của cô sớm muộn gì cũng sẽ trả cho cô, tiền đề là cô nhất định phải kết hôn với Chu Diệu, nếu không thì một cắc cũng đừng mơ lấy được !"
Nói xong, ông ta liền nổi giận đùng đùng phất tay đi, ngay cả bản thân vốn vì cái gì đến đều quên sạch.
" Khê Khê, chúng ta đi thôi." Ôn Thu Ngưng thở dài, đỡ lấy Nguyễn Khê.
" Mẹ, nó đánh con cứ vậy mà cho qua thế sao ?" Nguyễn khê không dám tin mà thét lên.
" Ai bảo con ở trong phòng người ta làm bậy trước." Ôn Thu Ngưng bị Nguyễn Đại nhìn đến có chút không tự nhiên, nhanh chóng kéo cô ta đi, " Được rồi, mau đi thôi."
Sau khi đợi mọi người đi hết, Nguyễn Đại mới bỏ ngụy trang xuống, mệt mỏi mà xoa xoa huyệt thái dương, vừa rồi cái đầu cứ đau nhức mãi, hên là kiên trì được không đến nổi bại lộ.
Cô đóng cửa lại, sau đó đi tới mép giường ngồi xuống, lấy ra dây cáp sạc cho điện thoại ngày hôm qua bị ngã đen cả màn hình.
Sau khi được nối với dây sạc, màn hình liền sáng lên, tự động mở máy.
Xem ra còn chưa hỏng.
Nguyễn Đại bắt đầu lên Baidu - - 【Làm thế nào lấy tài sản của ba mẹ để lại bị thân thích cướp mất】
*
Nhà lớn Chu gia.
Chu Diệu có chút tâm hồn treo ngược cành cây dựa đầu giường lướt điện thoại, ngón tay luôn vô thức nhấn mở wechat, nhìn xem Nguyễn Đại có hay không rep lại.
Nhưng cho dù có ngó bao nhiêu lần, cuộc trò chuyện lần cuối cùng hai người dừng ở ba ngày trước, không, chính xác nên nói là Nguyễn Đại đơn phương gửi tin nhắn hỏi thăm hắn.
【Anh Chu Diệu, đừng thức khuya quá, không tốt cho sức khỏe, ngủ sớm đi nhá, ngủ ngon.】
Lời nói thế này hình như mỗi ngày cô sẽ đều đều gửi cho hắn.
Thông thường thì hắn lười xem, nhưng hiện tại cô đột nhiên không gửi nữa, hắn lại có cảm giác thiếu thiếu.
Ánh mắt Chu Diệu ảm đạm.
Hơn nữa từ sau tối hôm qua, đến bây giờ cô chưa đến tìm hắn qua, đã vượt quá trong phạm vi bình thường rồi.
Lẽ nào cô vẫn còn đang giận.
Hắn nhìn cuộc trò chuyện của hắn và Nguyễn Đại, ngón tay thon dài khựng lại trên màn hình, chậm rì rì bắt đầu gõ chữ, khó được một lần chủ động gửi tin nhắn qua.
【 Hạn cô trả lời tin nhắn trong vòng 15 phút.】
Sau khi nhấn gửi xong, Chu Diệu liền bắt đầu chờ tin nhắn của cô.
Suy cho cùng thì tối qua là lỗi hắn vì đã hiểu lầm cô trước, hắn còn chưa nói lời xin lỗi cô.
Nếu như cô trả lời lại, cho đôi bên bậc thang, hắn sẽ miễn cưỡng có thể đồng ý một yêu cầu của cô.
Chu Diệu lặng lẽ chờ đợi, dường như mỗi một giây trôi qua đều nhìn wechat một lần, trước giờ chưa từng cảm thấy thời gian lâu như vậy, mà tin nhắn của Nguyễn Đại vẫn chẳng chút động tĩnh gì cả.
Chẳng lẽ cô không nhìn thấy?
Chu Diệu nhăn mày, lại gửi một tin :" Ở ?"
Hình như trong giây phút tin nhắn được gửi đi, khung thông báo của hệ thống liền bắn ra - -
【 Đối phương đã mở xác minh bạn bè, bạn không còn là bạn bè của anh ấy/ chị ấy, xin vui lòng gửi yêu cầu xác minh, sau khi được đối phương chấp nhận, mới có thể trò chuyện.】
Chu Diệu :" ...... ?"
Cô vậy mà xóa hắn?
Dù sao cũng là vết thương nhỏ, Nguyễn Đại cũng ngại ngùng tiếp tục bá chiếm giường bệnh, cùng với Hạ Oánh Tây đi đóng tiền thuốc, hai người cùng gọi một chiếc xe về nhà.
" Việc lần này cảm ơn cậu nhiều lắm, tìm một thời gian tớ mời cậu ăn cơm."
Sau khi lên xe, Nguyễn Đại nhoẻn miệng cười với Hạ Oánh Tây, sau đó báo địa chỉ nhà Hạ Oánh Tây với bác tài xế, đưa cô ấy về nhà trước.
" Cũng quen biết mấy chục năm rồi, còn bày đặt khách sáo với tớ." Hạ Oánh Tây trợn trắng mắt với cô, " Cậu thật không cần tớ về cùng cậu sao? Cậu đi một đêm không về, dượng của cậu chắc sẽ không để yên đâu."
" Không cần," Nguyễn Đại lười biếng lắc đầu, " Sớm muộn cũng phải đối mặt."
Ngược lại không bằng nói cô vừa hay có thể mượn cơ hội lần này dọn ra ngoài.
Đưa Hạ Oánh Tây về nhà xong, Nguyễn Đại mới để tài xế quẹo vào nhà Nguyễn gia.
Xe dừng trước cổng khu biệt thự, xe chưa đăng ký không được phép ra vào, thế là Nguyễn Đại phải đi bộ vào, nhập mật mã mở cửa, trông thấy cửa nhà nhiều thêm một đôi giày vận động xa lạ, màu sắc rực rỡ, mẫu mới nhất đang thịnh hành, vừa nhìn liền biết là dành cho lớp thanh thiếu niên trẻ tuổi.
Trong lòng Nguyễn Đại có dự cảm không lành, căn cứ vào kinh nghiệm ngày trước, đoán chừng lại là Nguyễn Khê dẫn bạn học về nhà chơi, chúng nó mỗi lần tới đều không có chuyện tốt, lần trước Nguyễn Khê chưa thông qua sự đồng ý của cô, dẫn nam sinh vào phòng cô, sau cùng làm một đống bùi nhùi lên.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Đại nhanh chóng bước vào phòng khách, còn ở bên dưới đã nghe thấy trên lầu truyền tới âm thanh vui đùa ầm ĩ, Nguyễn Đại mất một lúc mới nhận ra giọng nói của Nguyễn Khê, tiếng nói bén nhọn đặc biệt chói tai.
Hình như là từ trong phòng cô truyền ra ......
Mặt Nguyễn Đại trầm xuống, một lời không nói liền lên lầu, mỗi khi cô ra ngoài đều sẽ khóa cửa phòng lại, nhưng Nguyễn Khê có tất cả chìa khóa mỗi một phòng trong nhà, căn bản ngăn ngừa không được.
Cô tới lầu hai, trông thấy cửa phòng mình bị mở ra một cái khe hở, trong đó không ngừng truyền ra tiếng cười.
Nguyễn Đại hít một hơi thật sâu, nhẹ bước chân đi qua, cách càng gần thì tiếng nói chuyện của chúng càng rõ ràng.
Bao gồm Nguyễn Khê bên trong, tổng cộng có ba nữ sinh.
Lúc đi tới trước cửa, Nguyễn Đại nghe được một nữ sinh trong đó hỏi :" Nguyễn Khê, chúng ta ở phòng chị cậu chơi có phải không tốt lắm không, lỡ như chị ấy quay về nhìn thấy sẽ tức giận thì làm thế nào ?"
" Tức giận thì tức giận thôi, chị ta có thể làm gì được tớ ?" Nguyễn Khê không đầy để bụng, " Còn nữa cái phòng này cũng không phải là của chị ta? Chính xác mà nói là của tớ, tớ muốn chơi ở đâu thì ở chỗ đó."
Một nữ sinh khác hỏi :" Chị ấy không phải là chị họ của cậu sao? Làm gì mà chán ghét chị ấy như vậy."
" Ai bảo chị ta ở nhà tớ." Nguyễn Khê tỏ vẻ chê bai, " Các cậu đừng nhìn chị ta bây giờ vẻ vang, trước kia đúng là từ nông thôn ra đó, chỗ đó hoang vu hẻo lánh khỉ ho cò gáy, đâu đâu cũng là phân gà phân bò, lúc nhỏ ba mẹ tớ dẫn tớ đi nhà chị ta mừng năm mới, trong nhà toàn là một mùi quái lạ, giống với mùi cống vậy ......"
Nguyễn Đại ở ngoài cửa nghe rõ mồn một, cảm thấy hoang đường lại buồn cười.
Thời gian cô ở quê rõ ràng chính là bởi vì bà ngoại bệnh nặng nằm liệt giường, trong nhà không lấy một ai chăm sóc cụ, cụ lại không chịu rời quê, nên mẹ mới bất đắc dĩ dẫn cô và ba về quê chăm sóc.
Mà Ôn Thu Ngưng lấy chồng giàu mà xa xôi, ngại xuất thân nhà mẹ đẻ ở nông thôn khiến bà ta mất mặt, đem toàn bộ trách nhiệm tẫn hiếu vứt sang cho mẹ, Nguyễn Khê ấy vậy mà còn không biết xấu hổ nhắc tới chuyện này.
Bên trong Nguyễn Khê còn chưa dừng lại :" Hơn nữa ba mẹ chị ta đều là đồ nhà quê, lúc sinh nhật của tớ còn tặng tớ một túi bánh kem, dùng cái loại túi nilong màu đen đựng ấy, cái màu thì giống phân vậy, còn nói là chính tay làm đấy, tớ nhìn cái liền muốn ói luôn rồi có được không? Không biết còn tưởng là rác cơ, có điều lúc ấy ngại ba mẹ cũng có mặt, tớ chỉ có thể nhận lấy ......"
Có nữ sinh hỏi :" Vậy cậu ăn rồi ư ?"
" Sao có thể ?" Nguyễn Khê tăng đề xi ben lên, " Tớ vừa đi ra ngoài liền tìm một cái thùng rác vứt đi rồi, cái loại đồ đó tớ nào nuốt trôi, ghê tởm muốn chết."
Đầu óc Nguyễn Đại ong lên, nhịp tim như muốn ngừng đập, nhớ tới rất lâu trước đây, mẹ vì chuẩn bị quà sinh nhật cho em họ, trời còn chưa sáng liền dậy sớm làm bánh táo.
Bánh táo mẹ làm mùi vị rất đặc biệt, ngọt mà không ngấy, mấy đứa nhóc hàng xóm quanh nhà đều siêu thích ăn, Nguyễn Đại nhớ rõ mình lúc ấy đã ôm lấy chân mẹ không ngừng làm nũng đòi ăn một miếng, chỉ một miếng thôi.
Mẹ thế nào cũng không chịu cho, còn cười đến bất đắc dĩ, nói đây là cho em gái, con ăn mất một miếng, em gái sẽ ít đi một miếng, không cho.
......
Vị ngọt trong ký ức dần dần biến mất, mà trong hiện thực là tiếng cười nhạo của Nguyễn Khê càng lúc càng chói tai, " Chị ta chắc mừng ba mẹ chị ta chết lắm, nếu không thì đồ quê mùa chị ta nào có cơ hội được ở trong biệt thự lớn ......"
" Rầm - -!"
Cửa phòng đột nhiên bị đá văng một cách nặng nề, đánh bật vào tường mấy cái.
Ba cô gái bên trong phòng sững sờ, xoàn xoạt cùng nhìn qua, chỉ thấy Nguyễn Đại đứng trước cửa phòng, vóc dáng cao gầy mảnh mai, tóc dài rối tung, khuôn mặt cỡ bàn tay không có bất kỳ một biểu cảm nào, mắt đen lạnh như băng nhìn họ.
Không khí không một tiếng động.
Nguyễn Khê kinh ngạc nhìn cô, miệng còn chưa kịp khép lại, dường như không ngờ được cô lại về sớm.
Nguyễn Đại lúc này mới nhìn rõ toàn cảnh bên trong căn phòng, bọn họ ngồi trên giường cô, chăn nệm tứ tung loạn xạ, tủ quần áo cũng bị lục lọi, quần áo thì rải đầy dưới đất, giống như là bị trộm viếng nhà vậy.
" Mày về lúc nào ?" Nguyễn Khê hoàn hồn, không chút chột dạ bị bắt gặp, mà vẻ mặt ngược lại tỏ ra hả hê khi thấy người gặp họa, " Hôm qua mày một đêm không về, ba tức giận nói phải dạy dỗ mày đàng hoàng ......"
Cô ta còn chưa nói xong, Nguyễn Đại lạnh mặt bước tới, tay túm lấy cổ áo cô ta đem cô ta từ trên giường ném xuống đất, mông Nguyễn Khê chợt ăn đau, còn chưa phản ứng lại, nghênh đón một cái tát tai rơi xuống, hung hăng thưởng trên mặt phải của cô ta.
Nguyễn Khê bị đánh đến ngu dại, bụm mặt khó tin nhìn Nguyễn Đại, " Mày, mày dám đánh tao ?"
Trong ấn tượng của cô ta, Nguyễn Đại luôn là cái bao trút giận, suy cho cùng cô ăn nhờ ở đậu, lại thích Chu Diệu muốn chết, bất luận có bắt nạt cô ra sao, cô cũng không dám nói một lời, ngay cả mách lại ba mẹ cũng chưa từng, càng nói chi là đánh người.
Mà hiện tại, cô không những đánh, còn đánh đến quang minh chính đại, không kiêng kị bất cứ điều gì.
" Ai bảo miệng mày đê tiện, trách ai ?" Nguyễn Đại cười khẩy, bàn tay lại không khách khí mà quăng một cái tát bên trái, gọn gàng dứt khoát, tốc độ nhanh khiến người ta không kịp đề phòng.
Trên mặt Nguyễn Khê đau đớn đến nóng bừng bừng, từ nhỏ đến lớn nào có chịu ủy khuất qua lần nào đâu, liền phẫn nộ đến đỏ mắt lao đến chỗ cô, " Tao liều mạng với mày !"
Nhưng cô ta được nuông chiều từ bé, nào phải đối thủ của Nguyễn Đại, Nguyễn Đại nhẹ nhàng tóm lấy cổ tay cô ta, đồng thời đầu gối nhấc lên phía trước, nặng nề thúc vào bụng cô ta.
" A !" Sắc mặt Nguyễn Khê thoáng chốc trắng bệch, đau đến cong cả lưng, cuối cùng chịu không nổi mà khóc lên, lớn tiếng la lên :" Ba! Mẹ! Nguyễn Đại nó ăn hiếp con !"
Hết thảy xảy ra trong chớp nhoáng, còn hai cô gái kia nhìn đến ngốc luôn rồi, lại không dám trực tiếp ngăn cản, hoảng hốt chạy ra khỏi phòng gọi người lớn qua.
Thế là Nguyễn Đạm Trác và Ôn Thu Ngưng vội chạy tới, liền trông thấy con gái bảo bối không còn hình tượng ngồi bệt dưới đất khóc đến rối tinh rối mù, tóc tai lung tung lộn xộn, mặt sưng đỏ khó nhìn, dấu bàn tay đỏ chót hiện lên rõ mắt, thoạt nhìn chật vật lại đáng thương.
Mà Nguyễn Đại thì thờ ơ lạnh nhạt ở bên cạnh đứng nhìn, quần áo trên người ngay ngắn gọn gàng, khoan khoái nhẹ nhàng, hoàn hảo không bị gì, rõ ràng đối lập với tình hình của Nguyễn Khê.
Ôn Thu Ngưng không dám tin vào mắt mình, mà Nguyễn Đạm Trác kẽ mắt như muốn rách, tức đến nỗi phát run lên, " Nguyễn Đại, cô bị điên rồi ?!"
Ông ta dường như mất đi lý trí, một bước vọt tới trước mặt Nguyễn Đại, giơ tay muốn tát cô, nhưng mà Nguyễn Đại nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đem Nguyễn Khê kéo từ dưới đất lên chắn trước mặt cô, một tiếng chát giòn tan vang lên, bàn tay Nguyễn Đạm Trác chưa kịp thu liền trực tiếp đáp xuống trên mặt Nguyễn Khê, cô ta ngây người đến mức quên cả khóc, " Ba, ba ......"
Nguyễn Đạm Trác cứng đờ, vẻ mặt trong nháy mặt thành áy náy, " Khê Khê, xin lỗi, con không sao chứ ?"
Ông ta đau lòng nhìn khuôn mặt sưng đỏ của cô ta, ngoảnh đầu trừng Nguyễn Đại :" Cô nhất định làm tức chết tôi rồi, tôi thật uổng công nuôi nấng cô lớn như thế, cô lại bắt nạt em gái cô !"
" Em gái? Dượng nói nó là em gái tôi ?" Nguyễn Đại giả vờ trợn mắt vì kinh ngạc.
Nguyễn Đạm Trác giận sôi máu :" Cô chưa điên đủ phải không ?"
" Xin lỗi, thật ra thì, hôm qua tôi bị tai nạn xe." Nguyễn Đại chỉ chỉ cái đầu còn đang dán băng gạc, cong nửa bên khóe môi, lời nói nhẹ nhàng mang theo chế nhạo, " Ở bệnh viện nằm cả một đêm, trí nhớ không được tốt, nhất thời nhớ không được nó là ai rồi, nhìn thấy căn phòng lộn xộn như vậy, tôi còn tưởng trong nhà bị cướp nữa cơ."
Cả đám người mới chú ý trên đầu cô thật còn dán vải, vì bị tóc che mất nên nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn thấy.
" Hôm qua con bị tai nạn ?" Ôn Thu Ngưng kinh ngạc nói, muốn chuyển dời chú ý, " Con không phải ở nhà Oánh Tây sao ?"
" Gạt mấy người thôi, tối qua tôi bị xe mô tô đâm vào bệnh viện, nên gọi Oánh Tây tới ký tên mà thôi."
Nguyễn Đại nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, sau đó nhìn Nguyễn Đạm Trác, thốt ra lời nói giật gân, " Đúng rồi, dượng à, tôi muốn từ hôn."
" Cái gì ?" Nguyễn Đạm Trác phản ứng chậm vài giây, tạm thời kiềm chế cơn giận, " Đang êm đẹp cô nói bậy bạ gì vậy, không phải cô thích Chu Diệu lắm à ?"
" Tôi mất trí quên mất hắn luôn rồi, không thích nữa."
" Cô đang đùa với tôi đó hả ?" Nguyễn Đạm Trác không thể tưởng tượng nổi.
" Tôi nghiêm túc." Vẻ mặt Nguyễn Đại bình tĩnh, " Tôi muốn từ hôn."
" Không thể nào !" Nguyễn Đạm Trác lạnh lùng nghiêm nghị, " Đám này cô nhất định phải cưới, đừng có quên nếu như không phải một nhà chúng tôi nhận nuôi cô, cô sớm đã bị đưa đến cô nhi viện rồi, cô đừng ở đó mà ăn cháo đá bát."
" Cô nhi viện? Không nhất thiết như vậy đâu." Nguyễn Đại bật cười, " Tốt xấu gì ba mẹ tôi còn coi như là liệt sĩ, nhà nước trợ cấp tiền an ủi là 160 vạn, lúc đầu không có các người tôi cũng có thể sống rất tốt, đúng rồi, dượng tính chừng nào thì đem tiền trả lại cho tôi đây ?"
Nguyễn Đạm Trác hừ một tiếng, " Không phải cô mất trí sao ?"
" Tôi cũng không biết sao nha," Nguyễn Đại nhún vai, " Chuyện này tôi nhớ đặc biệt rõ ràng."
Cô đang nói, bèn đi tới trước bàn học lấy một quyển ghi chép từ trong ngăn tủ ra, bên trên ghi chép tỉ mỉ số tiền chi tiêu cô ở Nguyễn gia, mỗi một món tiền cô đều ghi lại rành rành, " Tôi cũng không ăn không uống không của mấy người, trừ đi học phí và phí sinh hoạt trong mấy năm nay, còn có đồ ăn thức uống điện nước gas đồ, tính cả tiền phòng nữa, một mình tôi chi tiêu chỉ có 79243 đồng, cho ông con số chẵn đi, chỉ cần ông trả tôi 152 vạn là được rồi."
Không khí tĩnh lặng không một tiếng động, Nguyễn Đạm Trác không ngờ cô lại dám trước mặt cả đám người mà xé rách mặt với ông ta, còn đem sổ sách tính đến rõ ràng như vậy, sắc mặt bỗng khó coi cực kỳ.
" Đại Đại, con bình tĩnh chút ......" Ôn Thu Ngưng lại muốn làm người tốt.
Nguyễn Đại khẽ cười ngắt lời :" Dì à, bây giờ dì có thể giống với đứa con gái của dì lúc bắt nạt tôi, khép cái miệng của dì lại không ?"
Ôn Thu Ngưng cứng họng, cảm thấy Nguyễn Đại thay đổi rồi, cô của trước kia ôn thuận, ngoan ngoãn, lễ phép, chuyện gì cũng nghe theo sự sắp xếp của bọn họ, trước nay chưa từng phản kháng.
Hiện tại cô giống như biến thành một con người khác, rõ ràng nụ cười vẫn ngoan như trước đây, nhưng ngầm mang theo gai nhọn, hệt như hoa hồng sinh trưởng trong bóng tối, không cẩn thận tay sẽ bị đâm toàn là máu.
" ...... Cô cho rằng tôi hiếm lạ chút tiền đó của ba mẹ cô ?" Nguyễn Đạm Trác rất lâu mới nói, đầu óc chậm rãi bình tĩnh, " Tiền của cô sớm muộn gì cũng sẽ trả cho cô, tiền đề là cô nhất định phải kết hôn với Chu Diệu, nếu không thì một cắc cũng đừng mơ lấy được !"
Nói xong, ông ta liền nổi giận đùng đùng phất tay đi, ngay cả bản thân vốn vì cái gì đến đều quên sạch.
" Khê Khê, chúng ta đi thôi." Ôn Thu Ngưng thở dài, đỡ lấy Nguyễn Khê.
" Mẹ, nó đánh con cứ vậy mà cho qua thế sao ?" Nguyễn khê không dám tin mà thét lên.
" Ai bảo con ở trong phòng người ta làm bậy trước." Ôn Thu Ngưng bị Nguyễn Đại nhìn đến có chút không tự nhiên, nhanh chóng kéo cô ta đi, " Được rồi, mau đi thôi."
Sau khi đợi mọi người đi hết, Nguyễn Đại mới bỏ ngụy trang xuống, mệt mỏi mà xoa xoa huyệt thái dương, vừa rồi cái đầu cứ đau nhức mãi, hên là kiên trì được không đến nổi bại lộ.
Cô đóng cửa lại, sau đó đi tới mép giường ngồi xuống, lấy ra dây cáp sạc cho điện thoại ngày hôm qua bị ngã đen cả màn hình.
Sau khi được nối với dây sạc, màn hình liền sáng lên, tự động mở máy.
Xem ra còn chưa hỏng.
Nguyễn Đại bắt đầu lên Baidu - - 【Làm thế nào lấy tài sản của ba mẹ để lại bị thân thích cướp mất】
*
Nhà lớn Chu gia.
Chu Diệu có chút tâm hồn treo ngược cành cây dựa đầu giường lướt điện thoại, ngón tay luôn vô thức nhấn mở wechat, nhìn xem Nguyễn Đại có hay không rep lại.
Nhưng cho dù có ngó bao nhiêu lần, cuộc trò chuyện lần cuối cùng hai người dừng ở ba ngày trước, không, chính xác nên nói là Nguyễn Đại đơn phương gửi tin nhắn hỏi thăm hắn.
【Anh Chu Diệu, đừng thức khuya quá, không tốt cho sức khỏe, ngủ sớm đi nhá, ngủ ngon.】
Lời nói thế này hình như mỗi ngày cô sẽ đều đều gửi cho hắn.
Thông thường thì hắn lười xem, nhưng hiện tại cô đột nhiên không gửi nữa, hắn lại có cảm giác thiếu thiếu.
Ánh mắt Chu Diệu ảm đạm.
Hơn nữa từ sau tối hôm qua, đến bây giờ cô chưa đến tìm hắn qua, đã vượt quá trong phạm vi bình thường rồi.
Lẽ nào cô vẫn còn đang giận.
Hắn nhìn cuộc trò chuyện của hắn và Nguyễn Đại, ngón tay thon dài khựng lại trên màn hình, chậm rì rì bắt đầu gõ chữ, khó được một lần chủ động gửi tin nhắn qua.
【 Hạn cô trả lời tin nhắn trong vòng 15 phút.】
Sau khi nhấn gửi xong, Chu Diệu liền bắt đầu chờ tin nhắn của cô.
Suy cho cùng thì tối qua là lỗi hắn vì đã hiểu lầm cô trước, hắn còn chưa nói lời xin lỗi cô.
Nếu như cô trả lời lại, cho đôi bên bậc thang, hắn sẽ miễn cưỡng có thể đồng ý một yêu cầu của cô.
Chu Diệu lặng lẽ chờ đợi, dường như mỗi một giây trôi qua đều nhìn wechat một lần, trước giờ chưa từng cảm thấy thời gian lâu như vậy, mà tin nhắn của Nguyễn Đại vẫn chẳng chút động tĩnh gì cả.
Chẳng lẽ cô không nhìn thấy?
Chu Diệu nhăn mày, lại gửi một tin :" Ở ?"
Hình như trong giây phút tin nhắn được gửi đi, khung thông báo của hệ thống liền bắn ra - -
【 Đối phương đã mở xác minh bạn bè, bạn không còn là bạn bè của anh ấy/ chị ấy, xin vui lòng gửi yêu cầu xác minh, sau khi được đối phương chấp nhận, mới có thể trò chuyện.】
Chu Diệu :" ...... ?"
Cô vậy mà xóa hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.