Bạch Liên Hoa Sau Khi Mất Trí Nhớ
Chương 16: Trầm Luân
Diệp Tích Ngữ
08/03/2023
Đôi mắt Chu Diệu chợt đau, trông thấy Nguyễn Đại mí mắt cong cong cười cười nói nói với Nghiêm Thâm Xuyên, hai má hiện lúm đồng tiền cạn, mắt ngọc mày ngài, giọng nói ngọt ngào giống hũ mật vậy.
Trước kia cô chỉ biết cười như thế trước mặt hắn.
Bây giờ giống như ngược lại vậy, cô sẽ cười như thế với tất cả mọi người chỉ trừ hắn.
Sắc mặt Chu Diệu có chút tái nhợt, giây phút này mới hoàn toàn hiểu rõ, Nguyễn Đại là thực sự không thích hắn nữa rồi, cô không cáu kỉnh cũng chẳng lạt mềm buộc chặt, cô ...... chính đơn thuần chính là buông bỏ hắn mà thôi.
Cô không cần hắn rồi.
Ý thức được cái sự thật này, trái tim Chu Diệu dường như bị khoét rỗng một lỗ vậy, không đau như tê tâm phế liệt, mà chính là lạnh, rét lạnh đến lục phủ ngũ tạng muốn kết băng.
Cảm giác trống rỗng vô hạn dưới đáy lòng lan tỏa ra.
Trong hoảng hốt Chu Diệu lại cảm thấy kỳ lạ, hắn không thích Nguyễn Đại, cô không phiền hắn chẳng phải là càng tốt hơn sao? Cớ gì mà hắn để ý chứ, cớ gì mà ...... khó chịu chứ.
Đáy mắt hắn đen trầm, sâu sắc nhìn Nguyễn Đại, ánh mắt phảng phất phủ giá rét.
Hai người họ cách không xa lắm, khoảng cách chỉ mấy bước, hắn giống khúc gỗ đứng sừng sững ở đấy, muốn không hấp dẫn chú ý người khác cũng khó.
Bên cạnh có không ít người đang trộm nhìn hắn, nhưng duy nhất Nguyễn Đại không có bất kỳ phản ứng gì cả, vẫn cười nói với Nghiêm Thâm Xuyên cái gì đó, ánh mắt chỉ nhìn Nghiêm Thâm Xuyên, ngay cả dư quang khóe mắt cũng không chia hắn một chút.
Chu Diệu bặm chặt môi, gương mặt nhiễm lên âm u.
Chuông vào tiết vang lên, học sinh phân tán khắp nơi trong phòng học tự giác quay về chỗ ngồi của mình, chỉ có Chu Diệu là không nhúc nhích cứ đứng im như trời trồng.
Đinh Gia Hào đi vệ sinh xong quay trở lại, quái lạ nhìn hắn :" Anh Diệu, sao vậy? Sao còn chưa về chỗ, giáo viên sắp tới rồi."
Chu Diệu làm lơ, hai tay bỏ vào trong túi, một lời không nói liền xoay người, chân dài sải bước trực tiếp đi về phía cửa.
" Ấy, anh Diệu ?" Đinh Gia Hào kêu một tiếng, hậu tri hậu giác liếc nhìn Nguyễn Đại và Nghiêm Thâm Xuyên ngồi cùng nhau, ý thức đến gì đó liền gấp gáp đuổi theo, ngoảnh đầu hét với Lục Hạo :" Hạo Tử, xin phép giúp tôi với anh Diệu nha !"
" Ừ, đi đi." Lục Hạo vẫy vẫy tay, nhìn Nguyễn Đại đầu cũng chẳng quay lại, nội tâm có chút thổn thức.
Người này nha, chờ mất đi mới biết quý trọng.
*
Nguyễn Đại nghe thấy tiếng Chu Diệu đá văng cửa mà đi, động tác trên tay khựng lại, mặc kệ hắn, cô nhìn không thấu tâm tư của vị đại gia này, tính tình cục xúc, nói gió thành mưa, hở chút liền giận.
Trước khi mất trí cô trăm cách lấy lòng hắn, còn hắn đối với cô chưa từng có sắc mặt tốt, bây giờ cô nói rõ mồn một sẽ không quấn lấy hắn nữa, hắn vẫn là không có sắc mặt tốt.
Lòng dạ đàn ông, như mò kim dưới đáy biển nha.
Nguyễn Đại ném những ý nghĩ không liên quan qua sau đầu, tâm tư một lần nữa đặt trên người Nghiêm Thâm Xuyên, ngưỡng mặt nhỏ với cậu cười.
" Cậu đừng khách khí, tùy tiện chọn đi, sau này học hành còn mong cậu chỉ giáo nhiều hơn." Nguyễn Đại không thích nợ nần người khác, Nghiêm Thâm Xuyên lại là học bá, đương nhiên phải ôm thật chặt cái đùi lớn của cậu rồi.
Cô nhiệt tình đề cử :" Cái đồng hồ này cậu có thích không? Bên trên đính rất nhiều viên kim cương đấy, vừa nhìn là rất hợp với khí chất của cậu rồi, còn có bóp tiền này làm bằng da cá sấu, chất lượng cứng cáp, chỉ là hiện nay hình như chẳng ai dùng tiền mặt nữa, hay là cậu xem xem đôi giày này ......"
"Cậu đem giày bỏ xuống trước đi." Nghiêm Thâm Xuyên thấy cô giơ cái túi nặng trịt, cánh tay gầy bị ghì chặt tạo vết lằn đỏ, nhịn không được cắt ngang, " Không mệt sao ?"
" ...... Có chút." Nguyễn Đại lặng lẽ bỏ cái tay đang ê ẩm xuống, đem đồ đặt lên đùi, " Cậu muốn lấy cái nào ?"
Nghiêm Thâm Xuyên nhìn mấy món đồ trong mắt, không trả lời mà hỏi ngược lại :" Tôi nhớ mấy cái này toàn là cậu tặng cho Chu Diệu mà ?"
" Đúng vậy á." Nguyễn Đại thẳng thắn gật đầu, " Tôi đòi về rồi, cho anh ta lãng phí quá đi."
Nghiêm Thâm Xuyên do dự chút, chậm chạp cất lời :" Khi nãy Chu Diệu hình như rất giận."
Nguyễn Đại chớp chớp mắt, " Có liên quan gì với mình ?"
Nghiêm Thâm Xuyên trầm mặc, nói thực thì, trước đây, cậu cũng nghi ngờ Nguyễn Đại là cố ý lấy cậu ra chọc tức Chu Diệu mà thôi, dẫu sao cô thích Chu Diệu đến thế kia, mọi người ai mà chẳng rõ.
Nhưng sự tình đã tới mức này, nếu như cô ấy chỉ là vì làm cậu ta tức, vậy thì hơi ầm ĩ quá rồi, cũng tức là nói, cô ấy thực sự triệt để buông bỏ cậu ta.
Trong lòng Nghiêm Thâm Xuyên bất giác dâng lên một tia ước ao, tia ước ao mà trước kia không dám nghĩ tới.
" Cậu không cần khách sáo với mình."
Rất lâu, cậu mới lên tiếng, trên mặt hiếm lắm hiện lên ý cười nhàn nhạt, " Mình dạy cậu chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, huống hồ cậu trước đó còn giúp gia đình mình tìm em gái về, mình mới là người cảm ơn cậu mới đúng."
" Không, chuyện đó thì không có gì mà." Nguyễn Đại cũng cười rộ lên, tiếc nuối nhìn đồ trong túi, "Cậu thật không chọn một cái nào sao? Mình vốn còn muốn xem đó là thù lao nữa cơ, cảm thấy về sau trên phương diện học hành còn phải thỉnh giáo cậu rất nhiều lần đó."
"......"
Cho nên, nếu như cậu không nhận thì cô sẽ không dám hỏi đúng không?
Nghiêm Thâm Xuyên trầm mặc giây lát, cuối cùng vẫn là từ trong túi lấy ra một cây bút máy, " Vậy thì cái này đi."
" Cậu xác định ?" Nguyễn Đại nhướng mày, " Cái này là cái rẻ nhất đó nha."
" Ừ." Nghiêm Thâm Xuyên thấy cô tỏ vẻ không đáng giá, lại nhịn không được cười nhoẻn lên, " Nếu như cậu cảm thấy áy náy thì buổi tối tới nhà mình ăn bữa cơm đi, em gái mình nhắc mãi cậu lâu lắm rồi."
" ...... Được, vậy mình đem bài tập qua đó làm luôn." Nguyễn Đại nghĩ nghĩ, dù sao buổi tối cũng chẳng có chuyện gì, " Có điều vẫn là ăn xong rồi mình mới qua thôi, ăn cùng với ba mẹ cậu cảm giác không được tự nhiên lắm."
" Ừ." Nghiêm Thâm Xuyên không cưỡng cầu, nhẹ nhàng đáp lại, " Nhớ tới nhé."
*
Hôm nay thứ sáu, buổi chiều ít tiết, thời gian trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt là đã tan học rồi, Chu Diệu vẫn luôn không quay trở lại, Nguyễn Đại cũng chẳng quan tâm, cõng cặp sách liền về nhà luôn.
Phố Lão Đông, quán bar Lam Điều.
Màn đêm buông xuống, quầy bar quạnh quẽ dần dần náo nhiệt lên, cả nam lẫn nữ quần áo hở hang ở trên sàn nhảy nhảy disco.
Bên trong phòng bao, Chu Diệu dựa ghế sô pha, ngón tay thon dài cầm bình rượu, chẳng nói chẳng rằng đổ vào trong miệng, trên mặt hắn không chút biểu cảm, lạnh lùng đến dọa người, mặc dù sau khi uống rượu làn da hơi hơi ửng đỏ, cũng không xua đi được sự tối tăm trên người hắn.
Hắn cúi đầu, ánh đèn tối mờ chiếu xuống mặt hắn nửa sáng nửa tối, phủ lên bóng tối dày đặc, khóe môi hắn kéo xuống, đường nét ngũ quan banh chặt, cả người tản ra hơi thở người sống chớ đến gần.
Trước mặt hắn là một bàn chai rượu rỗng, ngang dọc tứ tung ngã đổ một đống, rượu đổ khắp sàn, cũng không biết hắn đã uống bao nhiêu, lại uống được bao lâu.
Đinh Gia Hào ở bên cạnh gấp gáp đến không được, lấy hết can đảm đi giật lấy chai rượu của hắn, " Anh Diệu, đừng uống nữa, anh uống sắp 2 tiếng đồng hồ rồi! Còn uống tiếp nữa sẽ chết người đó, chẳng phải chỉ là một phụ nữ thôi sao, có cần phải như thế này không? Anh trước kia không phải không thích em ấy sao ?"
" Cút." Chu Diệu tránh cậu ấy, căn bàn nghe không vào, huyệt thái dương ẩn ẩn đau nhức, lỗ tai thì ong ong, hết thảy xung quanh từ từ xa dần.
Hắn nhè nhẹ lắc chai rượu, ánh mắt có chút mê li, bất chợt nhớ tới rất lâu trước đây, lúc lần đầu tiên trông thấy Nguyễn Đại.
Cô gái gầy gầy nhỏ nhắn, giống như một con mèo ngồi xổm trước mái hiên cửa nhà hắn, tóc dài xõa vai, cằm nhọn, da nhợt nhạt như đổ bệnh, cô lấy tay ôm lấy chính mình, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp mê mang trống rỗng giống như bị cả thế giới vứt bỏ vậy.
Đáng thương bất lực, khiến người khác đau lòng.
Giây phút nhìn thấy cô, Chu Diệu còn cho là trông thấy Nhuyễn Nhuyễn của hắn nữa, nhịp tim ngừng đập mấy giây, nhưng nhìn kỹ thì lại không giống, cô lớn lên rất trắng, gầy, mặt mũi xinh đẹp rất nhiều, hỏi thăm một lúc mới biết cô là con gái nhà họ Nguyễn bên cạnh.
Trong lòng hắn có chút hụt hẫng, nhưng không quá bất ngờ.
Phải rồi, Nhuyễn Nhuyễn làm sao có thề xuất hiện ở nơi này được chứ, còn là trước cửa nhà hắn.
Quá hoang đường.
Sau đó cô gái một lòng một dạ thích hắn, trưởng bối còn cưỡng ép bọn họ làm đính hôn, cô trở thành phiền toái vứt không được của hắn.
Ban đầu Chu Diệu cảm thấy cực phiền, bất luận hắn đi đến đâu cô đều phía sau bám đít đi theo hắn, giống như một cái bóng, sinh hoạt chỗ nào cũng thấy cô, hắn cho rằng bản thân rất chán ghét cô, nhưng sau khi không thấy cô, cảm giác bực dọc không những không giảm mà còn tăng lên.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Chu Diệu kiềm chế mà nhắm mắt lại, tiếp tục nốc rượu, tầm nhìn hết sức mơ hồ, trông thấy một bóng dáng thon gầy vội vàng chạy về phía hắn.
Áo thun xanh đậm và quần bò, thanh thuần trang nhã.
Cùng cách ăn mặc Nguyễn Đại lúc đầu đến quán bar tìm hắn giống nhau.
Động tác Chu Diệu khựng lại, nhịp tim hung hăng nhảy một lúc, ngẩng đầu lên, khoảng cách rất gần, hắn mới dần dần nhìn rõ mặt cô ấy, giọng nói cô ấy cũng truyền tới tai hắn.
" Chu Diệu, cậu thế nào uống thành cái dạng này ?"
Từ Xuân Thuần thấy hắn say thành dáng vẻ này, gấp gáp khuyên ngăn :" Đừng uống nữa, chúng ta về đi."
Không phải Nguyễn Đại.
Ánh mắt Chu Diệu nguội lạnh, độ ấm áp vừa mới dâng lên liền biến mất không thấy, không kiên nhẫn đẩy cô ấy ra, " Cút."
" Sao cậu đưa cô ấy tới đây ?" Đinh Gia Hào cả kinh nhìn Từ Xuân Thuần, bất mãn nhìn Lục Hạo, "Cái này không phải thêm dầu vào lửa sao ?"
Lục Hạo vô tội sờ mũi, " Cô ấy nghe được cuộc goị của tôi và cậu, sau đó kiên trì nói phải tới đây, tôi cảm thấy cô ấy có lẽ có thể khuyên được A Diệu thì sao nhỉ."
" Thôi bỏ đi, người bây giờ có thể khuyên anh ấy chỉ có em gái Nguyễn thôi."
Đinh Gia Hào đang nói liền gọi điện thoại cho Nguyễn Đại, thời khắc nghe thấy cuộc gọi được kết nối, có loại xúc động vui mừng đến rớt nước mắt, " Alo alo, em gái nguyễn, em có nghe được không ?"
Nguyễn Đại lúc này đang ở nhà sắp xế đồ đạc, nghe thấy đầu dây bên kia ồn ào, giọng nói của Đinh Gia Hào lúc lớn lúc nhỏ, nhưng có thể nghe được rất rõ ràng, " Anh có việc gì ?"
Đinh Gia Hào nôn nóng nói :" Anh Diệu ở quán bar uống rượu cả nửa ngày rồi, cứ tiếp tục uống như thế cũng sẽ bị trúng độc cồn rượu mất thôi, em có thể tới đây một chuyến không ?"
Nguyễn Đại chẳng hiểu ra làm sao :" Có quan hệ gì tới em, em lại chẳng phải là bảo mẫu của anh ta."
" Chị à, coi như anh cầu xin chị đấy, xem như nể mặt phần tình cảm trước đây đi, tới đây dắt anh ấy về đi," Đinh Gia Hào sắp khóc tới nơi rồi, " Bây giờ chỉ có em có thể khuyên được anh ấy thôi."
" Xin lỗi, em còn có việc, không rảnh."
Nguyễn Đại dứt khoát nhắt điện thoại, đem bài tập cần làm đều bỏ vào trong cặp, chuẩn bị chút nữa qua nhà Nghiêm Thâm Xuyên làm bài.
Đinh Gia Hào bất lực, chỉ có thể dùng cách vòng vèo gọi cho Hạ Oánh Tây :" Hạ Oánh Tây, cậu với Nguyễn Đại có mối quan hệ tốt nhất, có thể giúp đỡ khuyên giải em ấy không vậy? Nếu cứ tiếp tục ầm ĩ như vậy chỉ khiến hai người đó lưỡng bại câu thương mà thôi, em ấy thích Chu Diệu nhiều như vậy, cũng không nhẫn tâm nhìn anh ấy đau khổ chứ ?"
" Thích cái peep !" Hạ Oánh Tây nghe giọng điệu chắc chắn của cậu ấy liền tức trôi trào lên, " Tôi nói cho cậu biết, Nguyễn Nguyễn sớm mất trí nhớ đem Chu Diệu quên sạch sành sanh rồi, về sau ai đi đường nấy, các người đừng quấy rầy cậu ấy nữa !"
" ...... Mất trí nhớ ?" Đinh Gia Hào sửng sốt, vội vàng hỏi, " Mất cái gì nhớ? Đợi đã, cậu trước đừng cúp máy vội, mau nói đây là có chuyện gì !?"
*
Trong phòng bao, ánh đèn mờ ảo, Chu Diệu còn ở trên sô pha uống rượu giải sầu, từ đầu đến cuối chưa từng nhìn Từ Xuân Thuần lấy một lần, cô gái ở một bên lo lắng suông.
Lúc này Đinh Gia Hào hấp tấp chạy đến trước mặt Chu Diệu, hét lớn :" Anh Diệu! Anh Diệu! Em rốt cuộc đã biết tại sao em gái Nguyễn trở nên như vậy rồi !"
Chu Diệu nhíu mày ngẩng đầu, " Cái gì ?"
" Em ấy bị mất trí nhớ rồi! Đem anh quên sạch hết rồi !" Đinh Gia Hào cảm xúc kịch liệt, nói năng lộn xộn, "Tối thứ sáu tuần trước, em ấy sau khi rời khỏi ktv liền xảy ra tai nạn xe cộ bị xe đâm phải !"
Con ngươi đen láy Của Chu Diệu chợt co lại, lòng bàn tay run lên, chai rượu trong tay rơi xuống đất.
" Cậu nói ...... cái gì ?"
Trước kia cô chỉ biết cười như thế trước mặt hắn.
Bây giờ giống như ngược lại vậy, cô sẽ cười như thế với tất cả mọi người chỉ trừ hắn.
Sắc mặt Chu Diệu có chút tái nhợt, giây phút này mới hoàn toàn hiểu rõ, Nguyễn Đại là thực sự không thích hắn nữa rồi, cô không cáu kỉnh cũng chẳng lạt mềm buộc chặt, cô ...... chính đơn thuần chính là buông bỏ hắn mà thôi.
Cô không cần hắn rồi.
Ý thức được cái sự thật này, trái tim Chu Diệu dường như bị khoét rỗng một lỗ vậy, không đau như tê tâm phế liệt, mà chính là lạnh, rét lạnh đến lục phủ ngũ tạng muốn kết băng.
Cảm giác trống rỗng vô hạn dưới đáy lòng lan tỏa ra.
Trong hoảng hốt Chu Diệu lại cảm thấy kỳ lạ, hắn không thích Nguyễn Đại, cô không phiền hắn chẳng phải là càng tốt hơn sao? Cớ gì mà hắn để ý chứ, cớ gì mà ...... khó chịu chứ.
Đáy mắt hắn đen trầm, sâu sắc nhìn Nguyễn Đại, ánh mắt phảng phất phủ giá rét.
Hai người họ cách không xa lắm, khoảng cách chỉ mấy bước, hắn giống khúc gỗ đứng sừng sững ở đấy, muốn không hấp dẫn chú ý người khác cũng khó.
Bên cạnh có không ít người đang trộm nhìn hắn, nhưng duy nhất Nguyễn Đại không có bất kỳ phản ứng gì cả, vẫn cười nói với Nghiêm Thâm Xuyên cái gì đó, ánh mắt chỉ nhìn Nghiêm Thâm Xuyên, ngay cả dư quang khóe mắt cũng không chia hắn một chút.
Chu Diệu bặm chặt môi, gương mặt nhiễm lên âm u.
Chuông vào tiết vang lên, học sinh phân tán khắp nơi trong phòng học tự giác quay về chỗ ngồi của mình, chỉ có Chu Diệu là không nhúc nhích cứ đứng im như trời trồng.
Đinh Gia Hào đi vệ sinh xong quay trở lại, quái lạ nhìn hắn :" Anh Diệu, sao vậy? Sao còn chưa về chỗ, giáo viên sắp tới rồi."
Chu Diệu làm lơ, hai tay bỏ vào trong túi, một lời không nói liền xoay người, chân dài sải bước trực tiếp đi về phía cửa.
" Ấy, anh Diệu ?" Đinh Gia Hào kêu một tiếng, hậu tri hậu giác liếc nhìn Nguyễn Đại và Nghiêm Thâm Xuyên ngồi cùng nhau, ý thức đến gì đó liền gấp gáp đuổi theo, ngoảnh đầu hét với Lục Hạo :" Hạo Tử, xin phép giúp tôi với anh Diệu nha !"
" Ừ, đi đi." Lục Hạo vẫy vẫy tay, nhìn Nguyễn Đại đầu cũng chẳng quay lại, nội tâm có chút thổn thức.
Người này nha, chờ mất đi mới biết quý trọng.
*
Nguyễn Đại nghe thấy tiếng Chu Diệu đá văng cửa mà đi, động tác trên tay khựng lại, mặc kệ hắn, cô nhìn không thấu tâm tư của vị đại gia này, tính tình cục xúc, nói gió thành mưa, hở chút liền giận.
Trước khi mất trí cô trăm cách lấy lòng hắn, còn hắn đối với cô chưa từng có sắc mặt tốt, bây giờ cô nói rõ mồn một sẽ không quấn lấy hắn nữa, hắn vẫn là không có sắc mặt tốt.
Lòng dạ đàn ông, như mò kim dưới đáy biển nha.
Nguyễn Đại ném những ý nghĩ không liên quan qua sau đầu, tâm tư một lần nữa đặt trên người Nghiêm Thâm Xuyên, ngưỡng mặt nhỏ với cậu cười.
" Cậu đừng khách khí, tùy tiện chọn đi, sau này học hành còn mong cậu chỉ giáo nhiều hơn." Nguyễn Đại không thích nợ nần người khác, Nghiêm Thâm Xuyên lại là học bá, đương nhiên phải ôm thật chặt cái đùi lớn của cậu rồi.
Cô nhiệt tình đề cử :" Cái đồng hồ này cậu có thích không? Bên trên đính rất nhiều viên kim cương đấy, vừa nhìn là rất hợp với khí chất của cậu rồi, còn có bóp tiền này làm bằng da cá sấu, chất lượng cứng cáp, chỉ là hiện nay hình như chẳng ai dùng tiền mặt nữa, hay là cậu xem xem đôi giày này ......"
"Cậu đem giày bỏ xuống trước đi." Nghiêm Thâm Xuyên thấy cô giơ cái túi nặng trịt, cánh tay gầy bị ghì chặt tạo vết lằn đỏ, nhịn không được cắt ngang, " Không mệt sao ?"
" ...... Có chút." Nguyễn Đại lặng lẽ bỏ cái tay đang ê ẩm xuống, đem đồ đặt lên đùi, " Cậu muốn lấy cái nào ?"
Nghiêm Thâm Xuyên nhìn mấy món đồ trong mắt, không trả lời mà hỏi ngược lại :" Tôi nhớ mấy cái này toàn là cậu tặng cho Chu Diệu mà ?"
" Đúng vậy á." Nguyễn Đại thẳng thắn gật đầu, " Tôi đòi về rồi, cho anh ta lãng phí quá đi."
Nghiêm Thâm Xuyên do dự chút, chậm chạp cất lời :" Khi nãy Chu Diệu hình như rất giận."
Nguyễn Đại chớp chớp mắt, " Có liên quan gì với mình ?"
Nghiêm Thâm Xuyên trầm mặc, nói thực thì, trước đây, cậu cũng nghi ngờ Nguyễn Đại là cố ý lấy cậu ra chọc tức Chu Diệu mà thôi, dẫu sao cô thích Chu Diệu đến thế kia, mọi người ai mà chẳng rõ.
Nhưng sự tình đã tới mức này, nếu như cô ấy chỉ là vì làm cậu ta tức, vậy thì hơi ầm ĩ quá rồi, cũng tức là nói, cô ấy thực sự triệt để buông bỏ cậu ta.
Trong lòng Nghiêm Thâm Xuyên bất giác dâng lên một tia ước ao, tia ước ao mà trước kia không dám nghĩ tới.
" Cậu không cần khách sáo với mình."
Rất lâu, cậu mới lên tiếng, trên mặt hiếm lắm hiện lên ý cười nhàn nhạt, " Mình dạy cậu chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, huống hồ cậu trước đó còn giúp gia đình mình tìm em gái về, mình mới là người cảm ơn cậu mới đúng."
" Không, chuyện đó thì không có gì mà." Nguyễn Đại cũng cười rộ lên, tiếc nuối nhìn đồ trong túi, "Cậu thật không chọn một cái nào sao? Mình vốn còn muốn xem đó là thù lao nữa cơ, cảm thấy về sau trên phương diện học hành còn phải thỉnh giáo cậu rất nhiều lần đó."
"......"
Cho nên, nếu như cậu không nhận thì cô sẽ không dám hỏi đúng không?
Nghiêm Thâm Xuyên trầm mặc giây lát, cuối cùng vẫn là từ trong túi lấy ra một cây bút máy, " Vậy thì cái này đi."
" Cậu xác định ?" Nguyễn Đại nhướng mày, " Cái này là cái rẻ nhất đó nha."
" Ừ." Nghiêm Thâm Xuyên thấy cô tỏ vẻ không đáng giá, lại nhịn không được cười nhoẻn lên, " Nếu như cậu cảm thấy áy náy thì buổi tối tới nhà mình ăn bữa cơm đi, em gái mình nhắc mãi cậu lâu lắm rồi."
" ...... Được, vậy mình đem bài tập qua đó làm luôn." Nguyễn Đại nghĩ nghĩ, dù sao buổi tối cũng chẳng có chuyện gì, " Có điều vẫn là ăn xong rồi mình mới qua thôi, ăn cùng với ba mẹ cậu cảm giác không được tự nhiên lắm."
" Ừ." Nghiêm Thâm Xuyên không cưỡng cầu, nhẹ nhàng đáp lại, " Nhớ tới nhé."
*
Hôm nay thứ sáu, buổi chiều ít tiết, thời gian trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt là đã tan học rồi, Chu Diệu vẫn luôn không quay trở lại, Nguyễn Đại cũng chẳng quan tâm, cõng cặp sách liền về nhà luôn.
Phố Lão Đông, quán bar Lam Điều.
Màn đêm buông xuống, quầy bar quạnh quẽ dần dần náo nhiệt lên, cả nam lẫn nữ quần áo hở hang ở trên sàn nhảy nhảy disco.
Bên trong phòng bao, Chu Diệu dựa ghế sô pha, ngón tay thon dài cầm bình rượu, chẳng nói chẳng rằng đổ vào trong miệng, trên mặt hắn không chút biểu cảm, lạnh lùng đến dọa người, mặc dù sau khi uống rượu làn da hơi hơi ửng đỏ, cũng không xua đi được sự tối tăm trên người hắn.
Hắn cúi đầu, ánh đèn tối mờ chiếu xuống mặt hắn nửa sáng nửa tối, phủ lên bóng tối dày đặc, khóe môi hắn kéo xuống, đường nét ngũ quan banh chặt, cả người tản ra hơi thở người sống chớ đến gần.
Trước mặt hắn là một bàn chai rượu rỗng, ngang dọc tứ tung ngã đổ một đống, rượu đổ khắp sàn, cũng không biết hắn đã uống bao nhiêu, lại uống được bao lâu.
Đinh Gia Hào ở bên cạnh gấp gáp đến không được, lấy hết can đảm đi giật lấy chai rượu của hắn, " Anh Diệu, đừng uống nữa, anh uống sắp 2 tiếng đồng hồ rồi! Còn uống tiếp nữa sẽ chết người đó, chẳng phải chỉ là một phụ nữ thôi sao, có cần phải như thế này không? Anh trước kia không phải không thích em ấy sao ?"
" Cút." Chu Diệu tránh cậu ấy, căn bàn nghe không vào, huyệt thái dương ẩn ẩn đau nhức, lỗ tai thì ong ong, hết thảy xung quanh từ từ xa dần.
Hắn nhè nhẹ lắc chai rượu, ánh mắt có chút mê li, bất chợt nhớ tới rất lâu trước đây, lúc lần đầu tiên trông thấy Nguyễn Đại.
Cô gái gầy gầy nhỏ nhắn, giống như một con mèo ngồi xổm trước mái hiên cửa nhà hắn, tóc dài xõa vai, cằm nhọn, da nhợt nhạt như đổ bệnh, cô lấy tay ôm lấy chính mình, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp mê mang trống rỗng giống như bị cả thế giới vứt bỏ vậy.
Đáng thương bất lực, khiến người khác đau lòng.
Giây phút nhìn thấy cô, Chu Diệu còn cho là trông thấy Nhuyễn Nhuyễn của hắn nữa, nhịp tim ngừng đập mấy giây, nhưng nhìn kỹ thì lại không giống, cô lớn lên rất trắng, gầy, mặt mũi xinh đẹp rất nhiều, hỏi thăm một lúc mới biết cô là con gái nhà họ Nguyễn bên cạnh.
Trong lòng hắn có chút hụt hẫng, nhưng không quá bất ngờ.
Phải rồi, Nhuyễn Nhuyễn làm sao có thề xuất hiện ở nơi này được chứ, còn là trước cửa nhà hắn.
Quá hoang đường.
Sau đó cô gái một lòng một dạ thích hắn, trưởng bối còn cưỡng ép bọn họ làm đính hôn, cô trở thành phiền toái vứt không được của hắn.
Ban đầu Chu Diệu cảm thấy cực phiền, bất luận hắn đi đến đâu cô đều phía sau bám đít đi theo hắn, giống như một cái bóng, sinh hoạt chỗ nào cũng thấy cô, hắn cho rằng bản thân rất chán ghét cô, nhưng sau khi không thấy cô, cảm giác bực dọc không những không giảm mà còn tăng lên.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Chu Diệu kiềm chế mà nhắm mắt lại, tiếp tục nốc rượu, tầm nhìn hết sức mơ hồ, trông thấy một bóng dáng thon gầy vội vàng chạy về phía hắn.
Áo thun xanh đậm và quần bò, thanh thuần trang nhã.
Cùng cách ăn mặc Nguyễn Đại lúc đầu đến quán bar tìm hắn giống nhau.
Động tác Chu Diệu khựng lại, nhịp tim hung hăng nhảy một lúc, ngẩng đầu lên, khoảng cách rất gần, hắn mới dần dần nhìn rõ mặt cô ấy, giọng nói cô ấy cũng truyền tới tai hắn.
" Chu Diệu, cậu thế nào uống thành cái dạng này ?"
Từ Xuân Thuần thấy hắn say thành dáng vẻ này, gấp gáp khuyên ngăn :" Đừng uống nữa, chúng ta về đi."
Không phải Nguyễn Đại.
Ánh mắt Chu Diệu nguội lạnh, độ ấm áp vừa mới dâng lên liền biến mất không thấy, không kiên nhẫn đẩy cô ấy ra, " Cút."
" Sao cậu đưa cô ấy tới đây ?" Đinh Gia Hào cả kinh nhìn Từ Xuân Thuần, bất mãn nhìn Lục Hạo, "Cái này không phải thêm dầu vào lửa sao ?"
Lục Hạo vô tội sờ mũi, " Cô ấy nghe được cuộc goị của tôi và cậu, sau đó kiên trì nói phải tới đây, tôi cảm thấy cô ấy có lẽ có thể khuyên được A Diệu thì sao nhỉ."
" Thôi bỏ đi, người bây giờ có thể khuyên anh ấy chỉ có em gái Nguyễn thôi."
Đinh Gia Hào đang nói liền gọi điện thoại cho Nguyễn Đại, thời khắc nghe thấy cuộc gọi được kết nối, có loại xúc động vui mừng đến rớt nước mắt, " Alo alo, em gái nguyễn, em có nghe được không ?"
Nguyễn Đại lúc này đang ở nhà sắp xế đồ đạc, nghe thấy đầu dây bên kia ồn ào, giọng nói của Đinh Gia Hào lúc lớn lúc nhỏ, nhưng có thể nghe được rất rõ ràng, " Anh có việc gì ?"
Đinh Gia Hào nôn nóng nói :" Anh Diệu ở quán bar uống rượu cả nửa ngày rồi, cứ tiếp tục uống như thế cũng sẽ bị trúng độc cồn rượu mất thôi, em có thể tới đây một chuyến không ?"
Nguyễn Đại chẳng hiểu ra làm sao :" Có quan hệ gì tới em, em lại chẳng phải là bảo mẫu của anh ta."
" Chị à, coi như anh cầu xin chị đấy, xem như nể mặt phần tình cảm trước đây đi, tới đây dắt anh ấy về đi," Đinh Gia Hào sắp khóc tới nơi rồi, " Bây giờ chỉ có em có thể khuyên được anh ấy thôi."
" Xin lỗi, em còn có việc, không rảnh."
Nguyễn Đại dứt khoát nhắt điện thoại, đem bài tập cần làm đều bỏ vào trong cặp, chuẩn bị chút nữa qua nhà Nghiêm Thâm Xuyên làm bài.
Đinh Gia Hào bất lực, chỉ có thể dùng cách vòng vèo gọi cho Hạ Oánh Tây :" Hạ Oánh Tây, cậu với Nguyễn Đại có mối quan hệ tốt nhất, có thể giúp đỡ khuyên giải em ấy không vậy? Nếu cứ tiếp tục ầm ĩ như vậy chỉ khiến hai người đó lưỡng bại câu thương mà thôi, em ấy thích Chu Diệu nhiều như vậy, cũng không nhẫn tâm nhìn anh ấy đau khổ chứ ?"
" Thích cái peep !" Hạ Oánh Tây nghe giọng điệu chắc chắn của cậu ấy liền tức trôi trào lên, " Tôi nói cho cậu biết, Nguyễn Nguyễn sớm mất trí nhớ đem Chu Diệu quên sạch sành sanh rồi, về sau ai đi đường nấy, các người đừng quấy rầy cậu ấy nữa !"
" ...... Mất trí nhớ ?" Đinh Gia Hào sửng sốt, vội vàng hỏi, " Mất cái gì nhớ? Đợi đã, cậu trước đừng cúp máy vội, mau nói đây là có chuyện gì !?"
*
Trong phòng bao, ánh đèn mờ ảo, Chu Diệu còn ở trên sô pha uống rượu giải sầu, từ đầu đến cuối chưa từng nhìn Từ Xuân Thuần lấy một lần, cô gái ở một bên lo lắng suông.
Lúc này Đinh Gia Hào hấp tấp chạy đến trước mặt Chu Diệu, hét lớn :" Anh Diệu! Anh Diệu! Em rốt cuộc đã biết tại sao em gái Nguyễn trở nên như vậy rồi !"
Chu Diệu nhíu mày ngẩng đầu, " Cái gì ?"
" Em ấy bị mất trí nhớ rồi! Đem anh quên sạch hết rồi !" Đinh Gia Hào cảm xúc kịch liệt, nói năng lộn xộn, "Tối thứ sáu tuần trước, em ấy sau khi rời khỏi ktv liền xảy ra tai nạn xe cộ bị xe đâm phải !"
Con ngươi đen láy Của Chu Diệu chợt co lại, lòng bàn tay run lên, chai rượu trong tay rơi xuống đất.
" Cậu nói ...... cái gì ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.