Chương 1: Thảm hoạ của Bạch Hi Vân
Hellen
08/07/2023
KHÔNG!!!
- PHỤ THÂN..., TỔ MẪU..., DI NƯƠNG..., NGỌC LAN.....
- Đường Thanh Hoa ta xin ngươi... Dừng lại đi, thả người nhà ta ra... Ta xin ngươi.
Gương mặt cô lúc này không còn chút thần sắc nào, gào hét dưới chân của tên tra nam thái tử Đường Thanh Hoa và bạch liên hoa Đường Hi Lâm.
- Hi Lâm, muội cầu xin hắn thả phụ thân, tổ mẫu, di nương ra đi.
- Ta cầu xin muội....Hi Lâm... Ta cầu xin muội mà...
Cô ấy đã quỳ xuống vứt hết tôn nghiêm để cầu xin Bạch Hi Lâm.
- Haha phụ thân, tổ mẫu, di nương, các người thấy không Bạch Hi Vân đang cầu xin con kìa hahaha.
- Cô không thấy nực cười sao Bạch Hi Vân, tại sao ta phải cầu xin cho họ, họ chỉ yêu thương cô đâu quan tâm gì đến Bạch Hi Lâm ta.
Mặt của Bạch Hi Lâm không chút biến sắc, cũng không thèm nhìn mẫu thân của cô ta, cô ta nhìn tên thái tử tra nam với ánh mắt điềm tỉnh:
- Thái tử ca ca ta hơi mệt, ta về phòng đây.
Gương mặt cô biến sắc, cô bây giờ đã hoàn toàn tuyệt vọng hét lên:
- ĐƯỜNG THANH HOA!!! có giỏi ngươi giết ta đi.
- Tiểu Hi Vân con đừng ngốc như thế, con cứ để chúng ta chết đi, con đừng bận tâm mấy lão già bọn ta, không đáng đâu.
Cô thất thần quay mặt về phía tổ mẫu và gia tộc cô.
- Tổ mẫu, là Hi Vân bất hiếu làm liên lụy đến mọi người, con xin lỗi, con xin lỗi.
Cô quỳ trước mặt toàn bộ gia tộc và dập đầu liên tục.
- Hi Vân à con không có lỗi, lỗi là ở chúng ta, chúng ta không bảo vệ được con...
- Hi Vân con đứng dậy đi đừng ngốc nữa.
- Haha hay cho tình cảm cha con thâm tình.
- Thái tử phi nếu cô đã muốn chết như thế để ta tác thành cho cô nhé.
Gương mặt hắn lạnh lẽo cùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô. Hắn cúi thấp người xuống nâng cằm cô lên tàn nhẫn nói:
- Cô tưởng ta không giám giết cô sao Bạch Hi Vân??
Cô đẩy bàn tay ghê tởm của hắn ra, cô lạnh giọng ngước lên nhìn hắn.
- Ngươi giết ta đi.
Ánh mắt cô căm phẫn nhìn hắn, cô nhớ tới những lời mật ngọt của hắn, bây giờ cô chỉ cảm thấy ghê tởm, nhận ra mình đã sai, hại cả gia tộc, hại tất cả những người thân yêu của cô. Cô đứng dậy bất lực nhìn lên trời cô nghĩ "Phải chi lúc đó ta không yêu hắn, không si mê hắn, không một mực đòi gả cho hắn thì giờ có phải đã khác rồi không".
- Giờ lành đã tới. TRẢM!!!
Ánh mắt cô thất thần, bất lực nhìn về phía gia tộc, nhìn người thân của mình ra đi trước mắt mà không làm gì được, hai dòng lệ không biết đã rơi tự bao giờ, cô vừa khóc vừa đi về phía người thân của cô. Cô run rẩy, ôm lấy thi thể còn nóng của phụ thân.
- K... Không. P... PHỤ THÂN...KHÔNG... ĐỪNG MÀ.
- A......A......A.
- Phụ thân, tổ mẫu, di nương, mọi người đừng bỏ con mà, không..... KHÔNG...
Cô gào thét dưới thi thể của phụ thân, cô biết bây giờ hối hận đã muộn rồi, cô không còn người thân, không ai bảo vệ nuông chiều cô nữa.
- Sao có đau lòng không, có hận ta không, có muốn giết ta không nào?
- HAHAHA...
Giọng nói của hắn làm cô chợt tỉnh lại cô cầm kiếm lên, từng bước từng bước tiến lại gần phía Đường Thanh Hoa. Trong đầu cô lúc này chỉ còn hai chữ " BÁO THÙ ".
- Người đâu, bắt thái tử phi lại, đưa cô ta đến Đinh Hình Bộ để cô ta thấy cảnh Đường Mạc Long bị "RÚT GÂN ".
Cô chợt nhận ra có một người luôn âm thầm hi sinh vì cô, nhận mọi hình phạt vì cô, dành tình yêu chân thành không gì có thể sánh được cho cô mà lại bị cô hủy hoại tất cả. Lại thêm một lần nữa cô đau đớn trái tim cô thắt chặt, cô căm phẫn chính mình.
- Mạc Long...
...Đinh Hình Bộ...
Cô thẫn thờ bị hai tên lính đưa vào Đinh Hình Bộ. Bây giờ đôi mắt của cô đã sưng lên, cổ họng cô đã đau đến mức không nói được gì. Đi tới đại điện, cô nhìn thấy Mạc Long thương tích đầy mình đang bị trói trên cột tù nhân, bỗng nhiên không hiểu vì sao hai dòng lệ lại rơi, cô ú ớ chẳng nói được gì, cô đau lòng nhìn hắn. Nhỏ giọng nói:
- Mạc Long, ta xin lỗi... Xin lỗi huynh, ta làm huynh bị liên lụy rồi.
Đường Mạc Long nhìn lên, nhìn về phía người con gái mà hắn yêu. Giờ đây hắn chẳng thể nói được gì nữa, người hắn yêu đang khóc nức nở, đang khóc vì hắn.Giọng nói hắn trầm ấm khẽ kêu lên:
- Hi Vân... Muội đừng nhìn, bộ dạng của ta bây rất khó coi.
Cô đau lòng nhìn hắn, nước mắt trên mặt cô cứ rơi, giờ cô mới hiểu thế nào mới được gọi là tình yêu thật sự.
- Mạc Long... Ta đau quá...Hức hức. Tim ta đau quá Mạc Long. Hình như ta đã phải lòng huynh rồi.
Hắn nhìn cô, hắn cười với cô trong lòng hắn rối bời, giọt nước mắt đầu tiên của hắn đã rơi, hắn đã khóc rồi sao, bây giờ hắn đã bắt đầu sợ, sợ nếu hắn chết rồi thì ai sẽ chăm sóc cô, sợ người khác bắt nạt cô, sợ cô sẽ quên hắn.
*Bộp Bộp Bộp
- Ôi hoàng thúc, người đang khóc sao?
- Haha cảm động quá đấy...
Ánh mắt lạnh lùng của Đường Thanh Hoa nhìn Bạch Hi Vân, trong ánh mắt hắn có chứa sự phẫn nộ, hắn hét lên:
- BẮT ĐẦU HÀNH HÌNH!
Đường Mặc Long nén đau nhìn cô nói:
- Đừng nhìn Hi Vân... Ta xin muội đấy.
Bạch Hi Vân đứng hình " Bây giờ huynh ấy vẫn nghĩ cho ta, huynh ấy...Vậy mà huynh ấy...". Bây giờ cô hoàn toàn sụp đỗ, cô nhìn người yêu cô đang bị rút gân. Giờ đây cô không còn khóc nữa, không phải vì không đau lòng, mà là vì cô hận tên thái tử tra nam Đường Thanh Hoa đã cướp đi tất cả của cô.
- Mạc Long... MẠC LONG....
Mặt cô tối sầm lại, cô cúi đầu xuống, không thể nhìn tiếp, không thể nhìn Mạc Long đau đớn, đang bị rút gân dưới cột treo tù nhân.
- Cô nhìn cho ta, nhìn người yêu cô đi, hắn đang chịu hình phạt thay cô đấy.
Đường Thanh Hoa cầm chặt vai cô,hắn siết càng lúc càng chặt...Dường như không có ý định tha cho cô.
Đường Mặc Long nhìn cô cười, khoé miệng hắn chảy máu, giọng thều thào nói:
- T....tạm...b...biệt....Hi...Vân....ta yêu muội.
Chân cô đứng không còn vững, ngã khụy xuống đất, cô không cầu xin Đường Thanh Hoa nữa, cô lấy kiếm của thị vệ kế bên hắn kề lên cổ cô. Cô không còn hi vọng sống, cô đã mất tất cả rồi. Cô bỗng cười lên:
- HAHAHA......
Giọng cười của cô mang rợn, rất đáng sợ nhìn về phía Đường Thanh Hoa.
- Đường Thanh Hoa ta nguyền rủa ngươi ăn không ngon miệng, ngủ không yên giấc, không giữ được hoàng vị, không cai trị được việc nước, không có con nối dõi tông đường, bị người ngươi yêu phản bội. TA HẬN NGƯƠI!
Cô kề kiếm lên cổ nhìn lên bầu trời cao "Ông trời ơi, nếu ông có mắt xin hãy cho con được sống lại thêm một lần nữa! Cầu xin ông".
Cô xoay một vòng như nói lời vĩnh biệt với nhân gian, rời xa khỏi tên tra nam ác độc.
Lúc cô chết trời đột nhiên đổ cơn mưa rất lớn, sấm chớp liên tục như khóc thay cho hoàng cảnh trái ngang của cô và Đường Mạc Long.
Đột nhiên Đường Thanh Hoa ôm lấy thi thể của cô, nước mắt hắn cũng bắt đầu rơi.
- Ta đang khóc sao...
- Haha ta khóc vì Bạch Hi Vân sao..?
- A.....A..... Hi Vân à ta xin lỗi, muội tỉnh lại đi.
- Bạch Hi Vân ta ra lệnh cho muội mau tỉnh lại đi, tỉnh lại đi mà.
Hắn ôm chặt thi thể của Bạch Hi Vân vào lòng, hắn gào thét:
- H..... HI VÂN.... Muội quay lại đi mà.....
Tại sao hắn lại khóc, tại sao hắn lại ép cô đến nước này, hắn áp bức cô đến khi cô chết hắn mới ngộ ra hắn yêu cô, yêu cô rất sâu đậm yêu đến nổi không thể thiếu cô một phút hay một giây nào cả. Hắn nhận ra mình sai nhưng đã muộn rồi, cô ấy đã không còn bên cạnh hắn.
- PHỤ THÂN..., TỔ MẪU..., DI NƯƠNG..., NGỌC LAN.....
- Đường Thanh Hoa ta xin ngươi... Dừng lại đi, thả người nhà ta ra... Ta xin ngươi.
Gương mặt cô lúc này không còn chút thần sắc nào, gào hét dưới chân của tên tra nam thái tử Đường Thanh Hoa và bạch liên hoa Đường Hi Lâm.
- Hi Lâm, muội cầu xin hắn thả phụ thân, tổ mẫu, di nương ra đi.
- Ta cầu xin muội....Hi Lâm... Ta cầu xin muội mà...
Cô ấy đã quỳ xuống vứt hết tôn nghiêm để cầu xin Bạch Hi Lâm.
- Haha phụ thân, tổ mẫu, di nương, các người thấy không Bạch Hi Vân đang cầu xin con kìa hahaha.
- Cô không thấy nực cười sao Bạch Hi Vân, tại sao ta phải cầu xin cho họ, họ chỉ yêu thương cô đâu quan tâm gì đến Bạch Hi Lâm ta.
Mặt của Bạch Hi Lâm không chút biến sắc, cũng không thèm nhìn mẫu thân của cô ta, cô ta nhìn tên thái tử tra nam với ánh mắt điềm tỉnh:
- Thái tử ca ca ta hơi mệt, ta về phòng đây.
Gương mặt cô biến sắc, cô bây giờ đã hoàn toàn tuyệt vọng hét lên:
- ĐƯỜNG THANH HOA!!! có giỏi ngươi giết ta đi.
- Tiểu Hi Vân con đừng ngốc như thế, con cứ để chúng ta chết đi, con đừng bận tâm mấy lão già bọn ta, không đáng đâu.
Cô thất thần quay mặt về phía tổ mẫu và gia tộc cô.
- Tổ mẫu, là Hi Vân bất hiếu làm liên lụy đến mọi người, con xin lỗi, con xin lỗi.
Cô quỳ trước mặt toàn bộ gia tộc và dập đầu liên tục.
- Hi Vân à con không có lỗi, lỗi là ở chúng ta, chúng ta không bảo vệ được con...
- Hi Vân con đứng dậy đi đừng ngốc nữa.
- Haha hay cho tình cảm cha con thâm tình.
- Thái tử phi nếu cô đã muốn chết như thế để ta tác thành cho cô nhé.
Gương mặt hắn lạnh lẽo cùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô. Hắn cúi thấp người xuống nâng cằm cô lên tàn nhẫn nói:
- Cô tưởng ta không giám giết cô sao Bạch Hi Vân??
Cô đẩy bàn tay ghê tởm của hắn ra, cô lạnh giọng ngước lên nhìn hắn.
- Ngươi giết ta đi.
Ánh mắt cô căm phẫn nhìn hắn, cô nhớ tới những lời mật ngọt của hắn, bây giờ cô chỉ cảm thấy ghê tởm, nhận ra mình đã sai, hại cả gia tộc, hại tất cả những người thân yêu của cô. Cô đứng dậy bất lực nhìn lên trời cô nghĩ "Phải chi lúc đó ta không yêu hắn, không si mê hắn, không một mực đòi gả cho hắn thì giờ có phải đã khác rồi không".
- Giờ lành đã tới. TRẢM!!!
Ánh mắt cô thất thần, bất lực nhìn về phía gia tộc, nhìn người thân của mình ra đi trước mắt mà không làm gì được, hai dòng lệ không biết đã rơi tự bao giờ, cô vừa khóc vừa đi về phía người thân của cô. Cô run rẩy, ôm lấy thi thể còn nóng của phụ thân.
- K... Không. P... PHỤ THÂN...KHÔNG... ĐỪNG MÀ.
- A......A......A.
- Phụ thân, tổ mẫu, di nương, mọi người đừng bỏ con mà, không..... KHÔNG...
Cô gào thét dưới thi thể của phụ thân, cô biết bây giờ hối hận đã muộn rồi, cô không còn người thân, không ai bảo vệ nuông chiều cô nữa.
- Sao có đau lòng không, có hận ta không, có muốn giết ta không nào?
- HAHAHA...
Giọng nói của hắn làm cô chợt tỉnh lại cô cầm kiếm lên, từng bước từng bước tiến lại gần phía Đường Thanh Hoa. Trong đầu cô lúc này chỉ còn hai chữ " BÁO THÙ ".
- Người đâu, bắt thái tử phi lại, đưa cô ta đến Đinh Hình Bộ để cô ta thấy cảnh Đường Mạc Long bị "RÚT GÂN ".
Cô chợt nhận ra có một người luôn âm thầm hi sinh vì cô, nhận mọi hình phạt vì cô, dành tình yêu chân thành không gì có thể sánh được cho cô mà lại bị cô hủy hoại tất cả. Lại thêm một lần nữa cô đau đớn trái tim cô thắt chặt, cô căm phẫn chính mình.
- Mạc Long...
...Đinh Hình Bộ...
Cô thẫn thờ bị hai tên lính đưa vào Đinh Hình Bộ. Bây giờ đôi mắt của cô đã sưng lên, cổ họng cô đã đau đến mức không nói được gì. Đi tới đại điện, cô nhìn thấy Mạc Long thương tích đầy mình đang bị trói trên cột tù nhân, bỗng nhiên không hiểu vì sao hai dòng lệ lại rơi, cô ú ớ chẳng nói được gì, cô đau lòng nhìn hắn. Nhỏ giọng nói:
- Mạc Long, ta xin lỗi... Xin lỗi huynh, ta làm huynh bị liên lụy rồi.
Đường Mạc Long nhìn lên, nhìn về phía người con gái mà hắn yêu. Giờ đây hắn chẳng thể nói được gì nữa, người hắn yêu đang khóc nức nở, đang khóc vì hắn.Giọng nói hắn trầm ấm khẽ kêu lên:
- Hi Vân... Muội đừng nhìn, bộ dạng của ta bây rất khó coi.
Cô đau lòng nhìn hắn, nước mắt trên mặt cô cứ rơi, giờ cô mới hiểu thế nào mới được gọi là tình yêu thật sự.
- Mạc Long... Ta đau quá...Hức hức. Tim ta đau quá Mạc Long. Hình như ta đã phải lòng huynh rồi.
Hắn nhìn cô, hắn cười với cô trong lòng hắn rối bời, giọt nước mắt đầu tiên của hắn đã rơi, hắn đã khóc rồi sao, bây giờ hắn đã bắt đầu sợ, sợ nếu hắn chết rồi thì ai sẽ chăm sóc cô, sợ người khác bắt nạt cô, sợ cô sẽ quên hắn.
*Bộp Bộp Bộp
- Ôi hoàng thúc, người đang khóc sao?
- Haha cảm động quá đấy...
Ánh mắt lạnh lùng của Đường Thanh Hoa nhìn Bạch Hi Vân, trong ánh mắt hắn có chứa sự phẫn nộ, hắn hét lên:
- BẮT ĐẦU HÀNH HÌNH!
Đường Mặc Long nén đau nhìn cô nói:
- Đừng nhìn Hi Vân... Ta xin muội đấy.
Bạch Hi Vân đứng hình " Bây giờ huynh ấy vẫn nghĩ cho ta, huynh ấy...Vậy mà huynh ấy...". Bây giờ cô hoàn toàn sụp đỗ, cô nhìn người yêu cô đang bị rút gân. Giờ đây cô không còn khóc nữa, không phải vì không đau lòng, mà là vì cô hận tên thái tử tra nam Đường Thanh Hoa đã cướp đi tất cả của cô.
- Mạc Long... MẠC LONG....
Mặt cô tối sầm lại, cô cúi đầu xuống, không thể nhìn tiếp, không thể nhìn Mạc Long đau đớn, đang bị rút gân dưới cột treo tù nhân.
- Cô nhìn cho ta, nhìn người yêu cô đi, hắn đang chịu hình phạt thay cô đấy.
Đường Thanh Hoa cầm chặt vai cô,hắn siết càng lúc càng chặt...Dường như không có ý định tha cho cô.
Đường Mặc Long nhìn cô cười, khoé miệng hắn chảy máu, giọng thều thào nói:
- T....tạm...b...biệt....Hi...Vân....ta yêu muội.
Chân cô đứng không còn vững, ngã khụy xuống đất, cô không cầu xin Đường Thanh Hoa nữa, cô lấy kiếm của thị vệ kế bên hắn kề lên cổ cô. Cô không còn hi vọng sống, cô đã mất tất cả rồi. Cô bỗng cười lên:
- HAHAHA......
Giọng cười của cô mang rợn, rất đáng sợ nhìn về phía Đường Thanh Hoa.
- Đường Thanh Hoa ta nguyền rủa ngươi ăn không ngon miệng, ngủ không yên giấc, không giữ được hoàng vị, không cai trị được việc nước, không có con nối dõi tông đường, bị người ngươi yêu phản bội. TA HẬN NGƯƠI!
Cô kề kiếm lên cổ nhìn lên bầu trời cao "Ông trời ơi, nếu ông có mắt xin hãy cho con được sống lại thêm một lần nữa! Cầu xin ông".
Cô xoay một vòng như nói lời vĩnh biệt với nhân gian, rời xa khỏi tên tra nam ác độc.
Lúc cô chết trời đột nhiên đổ cơn mưa rất lớn, sấm chớp liên tục như khóc thay cho hoàng cảnh trái ngang của cô và Đường Mạc Long.
Đột nhiên Đường Thanh Hoa ôm lấy thi thể của cô, nước mắt hắn cũng bắt đầu rơi.
- Ta đang khóc sao...
- Haha ta khóc vì Bạch Hi Vân sao..?
- A.....A..... Hi Vân à ta xin lỗi, muội tỉnh lại đi.
- Bạch Hi Vân ta ra lệnh cho muội mau tỉnh lại đi, tỉnh lại đi mà.
Hắn ôm chặt thi thể của Bạch Hi Vân vào lòng, hắn gào thét:
- H..... HI VÂN.... Muội quay lại đi mà.....
Tại sao hắn lại khóc, tại sao hắn lại ép cô đến nước này, hắn áp bức cô đến khi cô chết hắn mới ngộ ra hắn yêu cô, yêu cô rất sâu đậm yêu đến nổi không thể thiếu cô một phút hay một giây nào cả. Hắn nhận ra mình sai nhưng đã muộn rồi, cô ấy đã không còn bên cạnh hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.