Chương 4
Biên Tưởng
14/05/2022
Edit: Yan
——
16
Việc hằng ngày của Bạch Lĩnh chính là tăng ca, tăng ca khiến hắn vui vẻ, tăng ca khiến hắn trưởng thành.
Không tăng ca ở công ty thì ở nhà tăng ca.
Bởi vì mấy con mèo nhỏ cần người chăm sóc nên mấy ngày nay Quả Bưởi vẫn luôn đợi ở nhà, không đi làm phiền Bạch Lĩnh nữa, Bạch Lĩnh về đến đều nhìn thấy hình ảnh lũ mèo sạch sẽ khỏe mạnh khiến hắn vô cùng hài lòng.
Nhưng như thế này cũng không phải kế lâu dài, hắn không nuôi nổi ba con mèo, vì vậy bắt đầu lên vòng bạn bè dò hỏi người quen xem có muốn nuôi mèo con hay không.
Đối với việc này Quả Bưởi phản ứng vô cùng kịch liệt, biểu hiện ra ngoài là nồng đậm ý tứ không bỏ.
Nó đè ép bạch lĩnh cả đêm, ngày hôm sau Bạch Lĩnh rời giường còn cảm thấy ngực ẩn ẩn đau. Sau đó chờ đến lúc hắn cầm cặp ra cửa kiểu gì cũng sẽ gặp phải quỷ đả tường, đi đi lại lại một chỗ.
Mắt thấy sắp muộn làm, Bạch Lĩnh ném cặp xuống vào phòng bếp cầm một con dao chậm rãi đi đến bên cạnh mấy con mèo.
Hắn dùng thanh âm trúc trắc nói:”Mi thích chúng nó như vậy, tao liền đưa chúng nó xuống làm bạn với mi.”
Bịch một tiếng cửa phòng mở toang, vội vàng như muốn đuổi ôn thần ra cửa.
Bạch lĩnh cười lạnh một tiếng xoay người thả con dao lên bàn, thuận lợi ra cửa.
17
Vòng bạn bè đăng ảnh chụp ba con mèo hoạt bát cùng với caption tìm người nhận nuôi nhưng lúc Bạch Lĩnh tới văn phòng ánh mắt mọi người nhìn thấy hắn đều có vẻ quái quái.
“xx, tôi nói này, hay là cậu dọn khỏi đó đi.” Một đồng nghiệp tốt bụng mang vẻ mặt khó coi nói với hắn.
Bạch lĩnh ngầm hiểu: “Lại xuất hiện?”
“Đúng vậy, thật sự thật là khủng khiếp, người không biết đều cho rằng đó là trò đùa dai của cậu, có ý kiến rất lớn với cậu đó!”
Bạch lĩnh nhún nhún vai, không sao cả.
Hắn xem lại mấy tấm ảnh quả nhiên nhìn thấy trong góc một cái mặt người trắng bệch quỷ dị.
Yên lặng nhìn vài giây, hắn thở dài xóa bài đăng kia đi.
18
Hôm nay Bạch Lĩnh tăng ca xong về nhà, nhìn thấy đèn phòng khách vẫn sáng mà lũ mèo con đều đang ngủ, hình ảnh ấm áp vui vẻ.
Hắn vỗ vỗ tay như đang hấp dẫn ánh mắt ai đó.
“Sau này mi cho mèo ăn, dọn phân, quét lông, ok không?”
Trong phòng một mảnh an tĩnh, đột nhiên đèn lóe lên hai lần như đang hỏi:” Vậy anh làm gì?”
Bạch lĩnh cao lãnh cười: “Tao kiếm tiền.”
Bóng đèn phát ra âm thanh loạt xoạt khó nghe, như là đang mắng chửi thô tục.
“Trông chúng nó cho cẩn thận đừng để cào loạn, nếu cào hỏng đồ gia dụng của chủ nhà thì mi với chúng nó cùng nhau lưu lạc đi!” Bạch lĩnh cảnh cáo quả bưởi.
Từ đây, bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của Bạch Lĩnh và ba con mèo một con ma.
19
Bạch lĩnh không yên tâm một con ma như Quả Bưởi có thể ở nhà chăm ba con mèo. vì thế lắp camera theo dõi thú cưng, tiện thể chú ý động tĩnh trong nhà.
Sau đó, hắn liền nhìn thấy một màn khăn trải giường ở nhà bay tới bay lui, còn ba con mèo thì ở dưới đất chạy theo đùa giỡn chơi vui vẻ vô cùng.
Cái kia nhìn như là… khăn trải giường của hắn.
Bạch lĩnh click mở chức năng thu âm:” Lập tức mang khăn trải giường đi giặt sạch sẽ phơi khô gấp gọn, tao sẽ coi như chưa nhìn thấy cái gì.”
Quả bưởi bị âm thanh thình lình ở đâu phát ra làm giật mình, lập tức cứng người tìm âm thanh đó khắp nơi.
“Ngẩng đầu.”
Khăn trải giường màu trắng làm động tác ngẩng đầu.
“Tao sẽ nhìn chằm chằm mi.” Camera tối om phát ra tuyên ngôn ác ma của Bạch Lĩnh.
Quả Bưởi đang khoác khăn trải giường rùng mình một cái.
20
Hôm nay bạch lĩnh khó được một ngày không tăng ca, sau khi về đến nhà hắn thấy mệt mỏi nên đi tắm rửa, nước mới chảy được một nửa tiết mục cũ lại bắt đầu, từ vòi nước chảy ra máu loãng.
Bạch lĩnh phát hỏa, hắn quá mệt mỏi: “Mi cũng là lão già sắp bốn mươi tuổi rồi còn suốt ngày không ngừng chơi đùa như vậy đủ chưa?”
Nói xong hắn liền buồn đầu về phòng ngủ.
Nước chảy ra nhanh chóng trở lại trong suốtt, còn tự động đóng vòi nước, bồn máu loãng cũng dần dần trong lại.
Một thân ảnh nửa trong suốt bay vào phòng, đứng cạnh mép giường Bạch Lĩnh, muốn dùng tay dọa hắn nhưng nghĩ lại vẫn từ bỏ.
Quả bưởi có chút chân tay luống cuống, sau đó nói câu đầu tiên trong ba tháng này với Bạch Lĩnh.
“…Anh nói ai là lão già?”
Bạch lĩnh nghe được âm thanh lập tức xốc chăn lên.
Đối diện nào có phải đàn ông 40, quả thực…… Áo thun trắng quần jean, vẻ mặt non nớt như ánh mặt trời, giống như là một sinh viên!
——
16
Việc hằng ngày của Bạch Lĩnh chính là tăng ca, tăng ca khiến hắn vui vẻ, tăng ca khiến hắn trưởng thành.
Không tăng ca ở công ty thì ở nhà tăng ca.
Bởi vì mấy con mèo nhỏ cần người chăm sóc nên mấy ngày nay Quả Bưởi vẫn luôn đợi ở nhà, không đi làm phiền Bạch Lĩnh nữa, Bạch Lĩnh về đến đều nhìn thấy hình ảnh lũ mèo sạch sẽ khỏe mạnh khiến hắn vô cùng hài lòng.
Nhưng như thế này cũng không phải kế lâu dài, hắn không nuôi nổi ba con mèo, vì vậy bắt đầu lên vòng bạn bè dò hỏi người quen xem có muốn nuôi mèo con hay không.
Đối với việc này Quả Bưởi phản ứng vô cùng kịch liệt, biểu hiện ra ngoài là nồng đậm ý tứ không bỏ.
Nó đè ép bạch lĩnh cả đêm, ngày hôm sau Bạch Lĩnh rời giường còn cảm thấy ngực ẩn ẩn đau. Sau đó chờ đến lúc hắn cầm cặp ra cửa kiểu gì cũng sẽ gặp phải quỷ đả tường, đi đi lại lại một chỗ.
Mắt thấy sắp muộn làm, Bạch Lĩnh ném cặp xuống vào phòng bếp cầm một con dao chậm rãi đi đến bên cạnh mấy con mèo.
Hắn dùng thanh âm trúc trắc nói:”Mi thích chúng nó như vậy, tao liền đưa chúng nó xuống làm bạn với mi.”
Bịch một tiếng cửa phòng mở toang, vội vàng như muốn đuổi ôn thần ra cửa.
Bạch lĩnh cười lạnh một tiếng xoay người thả con dao lên bàn, thuận lợi ra cửa.
17
Vòng bạn bè đăng ảnh chụp ba con mèo hoạt bát cùng với caption tìm người nhận nuôi nhưng lúc Bạch Lĩnh tới văn phòng ánh mắt mọi người nhìn thấy hắn đều có vẻ quái quái.
“xx, tôi nói này, hay là cậu dọn khỏi đó đi.” Một đồng nghiệp tốt bụng mang vẻ mặt khó coi nói với hắn.
Bạch lĩnh ngầm hiểu: “Lại xuất hiện?”
“Đúng vậy, thật sự thật là khủng khiếp, người không biết đều cho rằng đó là trò đùa dai của cậu, có ý kiến rất lớn với cậu đó!”
Bạch lĩnh nhún nhún vai, không sao cả.
Hắn xem lại mấy tấm ảnh quả nhiên nhìn thấy trong góc một cái mặt người trắng bệch quỷ dị.
Yên lặng nhìn vài giây, hắn thở dài xóa bài đăng kia đi.
18
Hôm nay Bạch Lĩnh tăng ca xong về nhà, nhìn thấy đèn phòng khách vẫn sáng mà lũ mèo con đều đang ngủ, hình ảnh ấm áp vui vẻ.
Hắn vỗ vỗ tay như đang hấp dẫn ánh mắt ai đó.
“Sau này mi cho mèo ăn, dọn phân, quét lông, ok không?”
Trong phòng một mảnh an tĩnh, đột nhiên đèn lóe lên hai lần như đang hỏi:” Vậy anh làm gì?”
Bạch lĩnh cao lãnh cười: “Tao kiếm tiền.”
Bóng đèn phát ra âm thanh loạt xoạt khó nghe, như là đang mắng chửi thô tục.
“Trông chúng nó cho cẩn thận đừng để cào loạn, nếu cào hỏng đồ gia dụng của chủ nhà thì mi với chúng nó cùng nhau lưu lạc đi!” Bạch lĩnh cảnh cáo quả bưởi.
Từ đây, bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của Bạch Lĩnh và ba con mèo một con ma.
19
Bạch lĩnh không yên tâm một con ma như Quả Bưởi có thể ở nhà chăm ba con mèo. vì thế lắp camera theo dõi thú cưng, tiện thể chú ý động tĩnh trong nhà.
Sau đó, hắn liền nhìn thấy một màn khăn trải giường ở nhà bay tới bay lui, còn ba con mèo thì ở dưới đất chạy theo đùa giỡn chơi vui vẻ vô cùng.
Cái kia nhìn như là… khăn trải giường của hắn.
Bạch lĩnh click mở chức năng thu âm:” Lập tức mang khăn trải giường đi giặt sạch sẽ phơi khô gấp gọn, tao sẽ coi như chưa nhìn thấy cái gì.”
Quả bưởi bị âm thanh thình lình ở đâu phát ra làm giật mình, lập tức cứng người tìm âm thanh đó khắp nơi.
“Ngẩng đầu.”
Khăn trải giường màu trắng làm động tác ngẩng đầu.
“Tao sẽ nhìn chằm chằm mi.” Camera tối om phát ra tuyên ngôn ác ma của Bạch Lĩnh.
Quả Bưởi đang khoác khăn trải giường rùng mình một cái.
20
Hôm nay bạch lĩnh khó được một ngày không tăng ca, sau khi về đến nhà hắn thấy mệt mỏi nên đi tắm rửa, nước mới chảy được một nửa tiết mục cũ lại bắt đầu, từ vòi nước chảy ra máu loãng.
Bạch lĩnh phát hỏa, hắn quá mệt mỏi: “Mi cũng là lão già sắp bốn mươi tuổi rồi còn suốt ngày không ngừng chơi đùa như vậy đủ chưa?”
Nói xong hắn liền buồn đầu về phòng ngủ.
Nước chảy ra nhanh chóng trở lại trong suốtt, còn tự động đóng vòi nước, bồn máu loãng cũng dần dần trong lại.
Một thân ảnh nửa trong suốt bay vào phòng, đứng cạnh mép giường Bạch Lĩnh, muốn dùng tay dọa hắn nhưng nghĩ lại vẫn từ bỏ.
Quả bưởi có chút chân tay luống cuống, sau đó nói câu đầu tiên trong ba tháng này với Bạch Lĩnh.
“…Anh nói ai là lão già?”
Bạch lĩnh nghe được âm thanh lập tức xốc chăn lên.
Đối diện nào có phải đàn ông 40, quả thực…… Áo thun trắng quần jean, vẻ mặt non nớt như ánh mặt trời, giống như là một sinh viên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.