Quyển 2 - Chương 31
Hắc Khiết Minh
03/11/2020
Trong lao không có cửa sổ, không thông khí, lại hẹp, nhưng vì có hắn nên nàng cũng chẳng để ý điều gì khác.
Nàng biết hắn kỳ thực không thích ở chỗ này. Hắn nói hắn đã từng ngồi tù, chỉ sợ lần đó cũng không có gì tốt đẹp. Có vài lần trong lúc ngủ, lại vì đang ở trong ngục mà đột nhiên bừng tỉnh, cho đến khi thấy nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
Nàng đau lòng không thôi, muốn hắn đi ra ngoài hít thở không khí, nhưng hắn không chịu, còn muốn ở đó bồi nàng. Tuy rằng hắn nói hắn có biện pháp, nhưng nàng biết hắn cũng không nắm chắc.
Hắn không nói ra miệng, nhưng nàng biết hắn cũng sợ, sợ sau này không thể gặp nhau.
Thời gian hai người sum vầy cũng không có mấy, có thể nắm chắc một phần thì biết một phần thôi.
Sau đó nàng cũng không khuyên hắn đi ra ngoài nữa.
Nàng hỏi hắn về phong cảnh đại mạc, hỏi hắn từng đi qua nơi nào, hắn nhặt ra những chuyện buồn cười thú vị để nói. Hắn kể lần đầu tiên cưỡi ngựa, lần đầu tiên ở trong bão tuyết bị lạc đường, lần đầu tiên thấy kết hồ đóng băng, lần đầu tiên gặp bão cát còn bị lạc đà lôi kéo chạy, lần đầu tiên ngủ ở nơi hoang dã lại bị cường đạo qua đường tấn công, lần đầu tiên ở trêи biển lớn gặp được cá voi còn to hơn cả căn nhà.
Hắn nói cho nàng về vài vụ án mà hắn đã tra được. Hắn kể về việc làm thế nào để vạch trần tên hòa thượng lừa tài lừa sắc, như thế nào phát hiện vị quan chấp pháp nghiêm minh kia thực ra chỉ là một kẻ cướp nghĩa khí, hắn bắt ông ta rồi lại thả, giúp ông ta rửa sạch oan khuất ròi còn ôm được mỹ nhân về.
Hắn kể về những cảnh sắc hắn từng đi qua, các món ăn từng ăn, những chuyện kỳ quái từng nghe được……
Nói đến chuyện buồn cười thì bản thân sẽ bật cười trước, nói đến chỗ thú vị thì hắn không nhịn được sẽ làm hai ba điệu bộ.
Hắn nói đến mặt mày hớn hở, khiến nàng bật cười.
Hắn đem mọi chuyện đều kể thật rõ ràng, phảng phất như mọi thứ đang ở ngay trước mắt.
Ngẫu nhiên, hắn sẽ nói về tương lai, nếu rảnh rỗi thì nhất định phải mang nàng đi ăn, đi xem, cùng đi du ngoạn, cùng đi khắp thiên hạ.
Nàng luôn cười khẽ, cũng không có phản đối. Nàng cũng muốn, rất muốn rất muốn, nhưng cũng biết khả năng đó là cực kỳ bé nhỏ.
Nàng chỉ nhìn hắn, kề bên hắn, đưa bộ dáng của hắn ghi tạc vào trong lòng, để giọng nói của hắn khắc vào trong linh hồn.
Đã nhiều ngày nay, hắn gầy đi, Bạch Lộ nhìn vẻ mặt phong sương của hắn thì có chút đau lòng. Mấy ngày nay, vì nàng, hắn không biết đã hao phí bao nhiêu tinh thần.
“Cô nương trong thiên hạ nhiều như vậy, vì sao lại là ta?” Đợi nàng hoàn hồn thì đã bật thốt ra câu hỏi này.
Nhưng nàng thật muốn biết, hắn đi qua nhiều nơi như vậy, gặp nhiều người như vậy, tại sao không yêu các cô nương khác mà lại yêu một kẻ phiền toái như nàng chứ?
Hắn ngẩn ra, rũ mắt nhìn nàng, lộ ra nụ cười ấm áp lòng người, sau đó mới nói.
“Bởi vì lời nói dối nàng bịa ra là đẹp nhất.”
Nàng ngẩn người, không nghĩ tới hắn sẽ đáp như vậy.
Hắn ôm lấy đầu ngón tay mềm mại của nàng, vỗ về rồi lại đan ngón tay hai người với nhau, vừa cười vừa ôn nhu nói: “Mỗi người đều nói dối, sau lời nói dối đó đều có lý do. Đa số mọi người nói dối là vì chính mình, nguyên nhân đằng sau đều không chịu nổi. Chỉ có nàng là nói dối vì người khác. Nàng tình nguyện hy sinh chính mình, cũng muốn dệt nên lời nói dối này, khiến nó trở nên xinh đẹp.”
Mắt nàng chua sót, nước mắt dâng lên.
“Lúc đầu, ta chỉ thấy nàng là người tốt, tuy rằng bề ngoài lạnh lùng, thích giả vờ kiên cường, nhưng nàng lại thiện lương, lòng nàng mềm mại nhưng đậu hũ vậy. Càng nhìn nàng lâu, càng biết nhiều thì ta cũng biết sự kiên cường của nàng không phải giả vờ, tâm tính thiện lương của nàng cũng không phải giả. Ta cho tới bây giờ chưa từng gặp người nào giống nàng, điều đó khiến ta muốn có nàng, làm ta muốn biết cảm giác có được nàng là như thế nào.” Hắn lại cùng nàng đan tay vào nhau, nắm chặt nói: “Làm cho ta muốn trở thành người đàn ông nắm lấy tay nàng.”
Nàng nhìn tay hắn và tay mình nắm cùng một chỗ, chỉ cảm thấy như lòng cũng bị hắn nắm lấy, sưởi ấm.
“Ta không tốt như vậy.” Nàng nhỏ giọng nói.
“Nàng có.” Hắn bình tĩnh nói, hôn lên tóc nàng, nói giọng khàn khàn: “Người khác không biết nhưng ta biết.”
Nàng nắm chặt tay hắn, nghe tiếng tim hắn đập trầm ổn, cảm nhận nụ hôn của hắn, cả người ấm áp.
Nỗi khổ trong lồng ngực gần như bị xóa hết.
Nếu có thể, nàng muốn có thể thương hắn đến già. Nàng đưa bàn tay to của hắn lên bên môi hôn, sau đó lại kéo vào trong lòng.
Hắn nở nụ cười, tùy ý nàng.
“Bạch Lộ?”
Hắn nhẹ gọi tên nàng, nàng đáp nhẹ một tiếng.
“Ân?”
Hắn dán bên tai nàng, nhỏ giọng yêu cầu: “Nàng gọi ta A Mị một lần được không? Ta không biết tên của mình lại dễ nghe như vậy.”
Nam nhân này thật biết cách khiến nàng đau lòng, cũng biết làm sao để lôi kéo tình cảm của nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại nóng lên, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, mở miệng gọi tên hắn.
“A Mị.”
Hắn nghe được lời nói ngọt ngào thì liền nhe răng cười.
Chỉ gọi tên mà đã vui vẻ như vậy, nam nhân này thật dễ lấy lòng.
Tất cả nhu tình đều ở trong lòng, nàng nâng tay nhỏ bé ôn nhu vỗ về khuôn mặt tươi cười của hắn, tha thiết nói.
“Ta yêu chàng.”
Trong giây phút đó, cả lồng ngực hắn chấn động, giống như ngay cả tim cũng ngừng lại.
Nàng vốn không định nói, không muốn vì thế mà trói chặt hắn, nàng hy vọng hắn có thể sống thật tốt nhưng tình ý của hắn sâu đậm như vậy, nếu không nói cho hắn biết thì thật không công bằng.
Nàng không muốn hắn nghĩ rằng, nàng đối với hắn là cảm kϊƈɦ, hay biết ơn.
Nam nhân này thật khiến người ta đau lòng, lại làm người ta say đắm, hắn không đáng phải chịu sự đối xử không rõ ràng.
Bạch Lộ quyến luyến không buông vỗ về mặt trán, má, đôi môi đang mím lại của hắn sau đó nhẹ nhàng in lên đó một nụ hôn, nói nhỏ: “Ta rất yêu chàng, cũng khó mà không yêu chàng ……”
Hai mắt hắn tỏa sáng như sao, trong đáy mắt toàn là nàng.
Hắn hôn nàng thật sâu, cùng môi lưỡi của nàng quấn một chỗ, nhỏ giọng nói cho nữ tử trong lòng.
“Có một lời này của nàng, ta chết cũng cam tâm.”
Trời đông giá rét, gió bắc gào thét thổi qua.
Trong lúc mùa đông lạnh lẽo này, mọi người trong thành Nhạc Châu cũng náo nhiệt, người ngựa kéo đến trong thành, mọi khách sạn đều kín phòng, kể cả những nhà dân mà có phòng trống thì cũng cho thuê.
Sợ là ngay cả mừng năm mới, mọi người cũng không tập hợp náo nhiệt đến thế này.
Toàn bộ mọi người, đều là vì muốn xem vụ án xử độc phụ của Ứng Thiên Đường liên tục lấy độc dược sát hại bảy người mà đến.
Ngày mở công đường kia, trời trong xanh, mặt trời từ phía đông chiếu ánh nắng ấm lên người, nhưng vì là mùa đông nên trời vẫn rất lạnh, khiến mọi người răng đánh cập vào nhau.
Sáng tinh mơ, trước phủ nha đã có đầy người đứng xem, người người chen chúc chật như nêm cối.
Chiếu theo lẽ thường thì thứ sử đại nhân sẽ xử lý công việc buổi sáng, thẩm vấn buổi chiều nhưng bởi vì án này liên lụy ba huyện, mà mọi người lại rất quan tâm nên mới sửa lên thẩm án buổi sớm.
Nhưng vào lúc này, huyện úy lại tiến đến đuổi người để kiệu quan tiến vào.
“Đây là Huyện thừa của huyện Nguyên Giang.”
“Thế người phía sau là ai a?”
“Ta biết ta biết, đó là huyện Tương Âm, chính là kẻ muốn giá họa cho Bạch Lộ cô nương.”
“Đằng trước là Huyện thừa của huyện Hoa Dung hả?”
“Không, đó là Nhạc Châu Trường Sử đại nhân. Hoa dung Huyện thừa từ sáng sớm đã đến rồi.”
“Thế là đến hết rồi à?”
“Hẳn là vậy, nhưng sao chưa thấy gõ trống nhỉ?”
Lời vừa nói thì thấy một gã quan sai đi ra khỏi cửa lớn, lấy ra hai cái dùi, dùng hết khí lực từ lúc bυ" sữa để đánh lên cái trống lớn ngoài cửa.
Thùng thùng thùng thùng thùng thùng đông —
Tiếng trống nhất thời vang lớn, truyền thật xa, khiến mọi người hưng phấn lên, người người đều dướn cổ, muốn xem rõ hơn một chút.
Vị quan sai kia đánh trống xong thì liền hướng đám đông hô lớn.
“Giờ đã đến! Đại nhân lên công đường –”
Lời này chưa dứt, bên trong phủ nha đã có một vị mặc quan phục, tóc đen từ trong đi ra, tới đại sảnh rồi ngồi lên ghế sau án trêи cao nhất.
Ngồi ở bên dưới là ba gã Huyện thừa.
Trong đại sảnh, trừ bỏ Trường Sử cùng Tô Tiểu Mị ở hai bên Thứ sử đại nhân, còn có thông phán quan, phán quan, pháp tào, chủ điển, đám chấp hình cũng đều cầm trong tay trượng lớn nhỏ, ở hai bên công dường đứng thành hàng, biểu cảm lạnh lùng, như rối gỗ.
Đợi thứ sử đại nhân ngồi ổn, nâng nâng tay, mới lại có một gã quan gia há mồm hô lớn.
“Khai đường!”
“Uy — võ –” Chấp hình hai bên nhất tề rống lên.
Tiếng vang vừa trầm vừa thấp, khiến người run rẩy, khiến mọi người ở bên trong bên ngoài đều lập tức yên tĩnh lại.
Thứ sử đại nhân lại khoát tay, liền có quan úy đem Ngụy lão gia cùng với bị cáo Bạch Lộ lên.
Đợi hai người đều quỳ xuống, thứ sử đại nhân mới hỏi.
“Ai là người tố cáo? Mau báo tên.”
Ngụy lão đầu bị giam mấy ngày, cả mặt không vui, đôi mắt suy sụp, tuy rằng ông ta quỳ nhưng vẫn không cam lòng trừng mắt nhìn Bạch Lộ ở bên cạnh cùng với Tô Tiểu Mị đang đứng cạnh Thứ sử đại nhân, rồi mới chắp tay hướng thứ sử đại nhân nói.
“Lão phu Ngụy Nghiêm, bốn tháng trước con dâu lão nhân đột nhiên quan đời, lão phu nhân thấy khác thường nên tra xuống dưới thì mới biết người của Ứng Thiên Đường tới nhà khám bệnh, lấy độc dược hại con dâu ta, trộm tài bảo của nhà mình!”
“Ngụy Nghiêm, có từng có người báo cho biết ngươi nếu vu oan cho người khác thì ngươi sẽ phải chịu tội không?”
“Lão phu biết, Trường Sử đã nói cho lão biết.”
“Hảo, ngươi biết rồi thì tốt.” Thứ sử đại nhân gật gật đầu, mặc dù mấy ngày này, ông ta đã xem thư cáo trạng vài lần nhưng hiện nay vẫn cúi đầu nhìn nó một lần nữa, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn vị cô nương quỳ gối ở một bên, hỏi.
“Dân nữ Bạch Lộ, chuyện Ngụy Nghiêm tốc giác ngươi có thật không? Ngươi có đúng là đến nhà hắn khám bệnh rồi nhân dịp sát hại người, trộm tiền tài hay không?”
Bạch Lộ ngẩng đầu lên, nhìn vị quan trêи công đường, chỉ thấy ông ta có mái tóc đen, môi dày, tuổi tác chỉ tầm bốn mươi, mắt trừng phía trước, mày dựng thẳng, trêи một bên mắt còn có một vết sẹo xẹt qua khóe mắt, quan không giống quan, mà lại giống lục lɦσα ɦuyệt phỉ, nếu không phải ông ta đang mặc quan phục của Thứ sử, lại ngồi ở ghế cao, mọi người đều tỏ thái độ vô cùng cung kính với ông ta thì nàng thật đúng là liền nghĩ ông ta là trộm cướp.
Nàng sửng sốt, sau đó mới thấy hắn đang đứng bên cạnh thứ sử đại nhân, bình tĩnh nhìn nàng.
Hắn mặc dù bày ra bộ dạng nghiêm túc, nhưng trong mắt lại lộ ra khẩn trương, nàng biết hắn vẫn lo nàng không chịu.
“Bẩm đại nhân.” Bạch Lộ đem tầm mắt từ trêи người hắn kéo về, nhìn vị thứ sử sau án thư, thở sâu nói: “Bạch Lộ đúng là có đến trong phủ khám cho thiếu phu nhân vài tháng trước khi nàng mất, nhưng dân nữ chưa bao giờ trộm tiền tài, cũng càng không sát hại tính mệnh người nào.”
Lời này khiến nam nhân kia thở dài nhẹ nhõm, trong mắt có sự thoải mái khó mà nhận ra.
“Đại nhân, mụ đàn bà này tâm địa độc ác xảo trá, lời này là không thể tin.” Ngụy Nghiêm nghe xong, không chờ lạt sử hỏi tiếp mà đã dựng mày, vội nói: “Nếu nàng ta không làm thì cũng do chủ tử của nàng ta là Tống Ứng Thiên gây nên, con dâu lão phu vốn chỉ bị bệnh nhẹ nhưng sau khi khám bệnh xong thì thân mình ngày càng sa sút, không lâu sau liền chết. Gần đây lão phu có việc tới Nhạc Châu thì liền thấy vật báu bằng phỉ thúy của nhà ta xuất hiện ở tiệm châu báu, hỏi đến thì chủ tiệm nói là Tống Ứng Thiên của Ứng Thiên Đường sai mụ đàn bà này tới bán đổi tiền.”
Thứ sử đại nhân nghe xong, quay đầu nhìn Bạch Lộ hỏi: “Dân nữ Bạch Lộ, ngươi có từng bán bảo vật phỉ thúy của Ngụy gia cho thương nhân châu báu không?”
Bạch Lộ thở sâu, mắt cũng không chớp nói: “Chưa từng.”
“Nàng nói bậy!” Ngụy Nghiêm trách mắng: “Đó là chuyện chính tai ta nghe thấy, ông chủ tiệm châu báu đã đích thân nói với ta –”
Thứ sử tùy tiện gõ gõ kinh đường mộc, nói: “Được rồi, im lặng.”
Ngụy Nghiêm thấy thế, đành ngậm miệng lại.
Thứ sử đại nhân hướng Trường Sử ở bên cạnh ra hiệu.
Trường Sử hiểu ý, giương giọng nói: “Truyền — ông chủ tiệm châu báu lên công đường –”
Chỉ chốc lát sau, lập tức có người áp giải một vị đại lão bản mặc hoa phục tới công đường quỳ xuống.
“Ngươi là ông chủ Cảnh Lâm của Trân Bảo Các?” Thứ sử đại nhân hỏi.
“Bẩm đại nhân, đúng là tiểu nhân.” Đại lão bản khúm núm nói: “Tiểu nhân là Cảnh Lâm, ở trong thành mở tiệm châu báu Trân Bảo Các, chuyên mua bán châu báu.”
“Ngươi có biết hai người ở trêи công đường này không?” Thứ sử đại nhân chỉa chỉa vào hai người cũng đang quỳ trêи công đường kia.
“Nhận biết.” Cảnh Lâm nhìn một nam một nữ kia, thở hổn hển nói: “Đây là Ngụy đại nhân, cùng với Bạch Lộ cô nương của Ứng Thiên Đường.”
Thứ sử đại nhân vừa nghe thì nhìn Ngụy Nghiêm rồi hỏi ông chủ tiệm: “Ngụy đại nhân? Ngươi cớ gì lại gọi Ngụy Nghiêm là đại nhân?”
“Hồi, bẩm đại nhân, Ngụy đại nhân từng là Huyện thừa, mặc dù đã từ quan dưỡng lão, nhưng tiểu nhân kính Ngụy đại nhân nhiều năm vất vả, nên vẫn giữ cách xưng hô này.”
“Phải không?” Thứ sử đại nhân nhìn Ngụy Nghiêm, mỉm cười, “Hóa ra là Ngụy đại nhân, thật là thất kính, mau mời đại nhân đứng lên, người tới mang ghế đến đây.”
Ngụy Nghiêm lộ vẻ mặt vui mừng, thần khí đứng lên, trong lúc đó có quan sai đem ghế tới.
Bạch Lộ trong lòng rùng mình, phát lạnh.
Quả nhiên, quan với quan vẫn là ủng hộ nhau.
Nàng liếc Tô Tiểu Mị ở bên cạnh Thứ sử, nhưng thấy hắn không vội cũng không hoảng hốt, chỉ đứng ở đó, mặt mày bình tĩnh, một lời cũng không nói.
Đúng lúc này, pháp tào ở một bên vội vàng tiến lên, ở bên tai Trường Sử nói vài câu, Trường Sử nghe xong lại cúi người nói thầm với thứ sử đại nhân vài câu.
Đang lúc quan sai đem ghế để xuống, Ngụy Nghiêm đang muốn ngồi thì thứ sử đại nhân lại đột ngột vươn tay, vội hỏi: “Chậm đã! Mau bỏ ghế đi –”
Quan sai vừa nghe lệnh thì hoả tốc đem ghế lấy lại khiến Ngụy Nghiêm đang muốn ngồi xuống liền bị lỡ đà ngã oạch xuống, cả người chổng vó lên.
Mọi người đứng ngoài thấy thế thì cười ồ lên, ngay cả đám chấp hình ở trong đường cũng phải cố nhịn không cười ra tiếng.
Ngụy Nghiêm xấu hổ, nét mặt già nua trướng đỏ bừng, vội vàng bò lên.
Chỉ thấy thứ sử đại nhân cúi người xuống, vươn ra khỏi bài, nhìn Ngụy Nghiêm chật vật mà nói: “Ai nha, Ngụy đại nhân, ngươi có khỏe không? Thật có lỗi a, pháp lệnh có quy định nghi phạm bị bắt, người cáo trạng cũng bị bắt, nếu giải quyết ổn thỏa thì mới được tha, còn người cáo trạng ở trêи công đường thì cấm …… Cấm cái gì ấy nhỉ?” Thứ sử đại nhân nói được một nửa thì liền quay đầu hỏi Trường Sử.
Trường Sử nhẫn nại cười cúi đầu, nhỏ giọng trả lời: “Cấm tán dương ạ.”
“A, đúng rồi, là cấm tán dương.” Ông ta được nhắc thì nhớ lại, cười meo meo quay đầu, nhìn Ngụy Nghiêm, khách khách khí khí nói: “Luật pháp đã quy định như vậy thì ta cũng chẳng thể làm trái, phiền đại nhân ngươi tiếp tục quỳ a.”
Ngụy Nghiêm tuy là tức giận nhưng cũng chỉ có thể nhịn, một lần nữa lại quỳ xuống.
Nàng biết hắn kỳ thực không thích ở chỗ này. Hắn nói hắn đã từng ngồi tù, chỉ sợ lần đó cũng không có gì tốt đẹp. Có vài lần trong lúc ngủ, lại vì đang ở trong ngục mà đột nhiên bừng tỉnh, cho đến khi thấy nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
Nàng đau lòng không thôi, muốn hắn đi ra ngoài hít thở không khí, nhưng hắn không chịu, còn muốn ở đó bồi nàng. Tuy rằng hắn nói hắn có biện pháp, nhưng nàng biết hắn cũng không nắm chắc.
Hắn không nói ra miệng, nhưng nàng biết hắn cũng sợ, sợ sau này không thể gặp nhau.
Thời gian hai người sum vầy cũng không có mấy, có thể nắm chắc một phần thì biết một phần thôi.
Sau đó nàng cũng không khuyên hắn đi ra ngoài nữa.
Nàng hỏi hắn về phong cảnh đại mạc, hỏi hắn từng đi qua nơi nào, hắn nhặt ra những chuyện buồn cười thú vị để nói. Hắn kể lần đầu tiên cưỡi ngựa, lần đầu tiên ở trong bão tuyết bị lạc đường, lần đầu tiên thấy kết hồ đóng băng, lần đầu tiên gặp bão cát còn bị lạc đà lôi kéo chạy, lần đầu tiên ngủ ở nơi hoang dã lại bị cường đạo qua đường tấn công, lần đầu tiên ở trêи biển lớn gặp được cá voi còn to hơn cả căn nhà.
Hắn nói cho nàng về vài vụ án mà hắn đã tra được. Hắn kể về việc làm thế nào để vạch trần tên hòa thượng lừa tài lừa sắc, như thế nào phát hiện vị quan chấp pháp nghiêm minh kia thực ra chỉ là một kẻ cướp nghĩa khí, hắn bắt ông ta rồi lại thả, giúp ông ta rửa sạch oan khuất ròi còn ôm được mỹ nhân về.
Hắn kể về những cảnh sắc hắn từng đi qua, các món ăn từng ăn, những chuyện kỳ quái từng nghe được……
Nói đến chuyện buồn cười thì bản thân sẽ bật cười trước, nói đến chỗ thú vị thì hắn không nhịn được sẽ làm hai ba điệu bộ.
Hắn nói đến mặt mày hớn hở, khiến nàng bật cười.
Hắn đem mọi chuyện đều kể thật rõ ràng, phảng phất như mọi thứ đang ở ngay trước mắt.
Ngẫu nhiên, hắn sẽ nói về tương lai, nếu rảnh rỗi thì nhất định phải mang nàng đi ăn, đi xem, cùng đi du ngoạn, cùng đi khắp thiên hạ.
Nàng luôn cười khẽ, cũng không có phản đối. Nàng cũng muốn, rất muốn rất muốn, nhưng cũng biết khả năng đó là cực kỳ bé nhỏ.
Nàng chỉ nhìn hắn, kề bên hắn, đưa bộ dáng của hắn ghi tạc vào trong lòng, để giọng nói của hắn khắc vào trong linh hồn.
Đã nhiều ngày nay, hắn gầy đi, Bạch Lộ nhìn vẻ mặt phong sương của hắn thì có chút đau lòng. Mấy ngày nay, vì nàng, hắn không biết đã hao phí bao nhiêu tinh thần.
“Cô nương trong thiên hạ nhiều như vậy, vì sao lại là ta?” Đợi nàng hoàn hồn thì đã bật thốt ra câu hỏi này.
Nhưng nàng thật muốn biết, hắn đi qua nhiều nơi như vậy, gặp nhiều người như vậy, tại sao không yêu các cô nương khác mà lại yêu một kẻ phiền toái như nàng chứ?
Hắn ngẩn ra, rũ mắt nhìn nàng, lộ ra nụ cười ấm áp lòng người, sau đó mới nói.
“Bởi vì lời nói dối nàng bịa ra là đẹp nhất.”
Nàng ngẩn người, không nghĩ tới hắn sẽ đáp như vậy.
Hắn ôm lấy đầu ngón tay mềm mại của nàng, vỗ về rồi lại đan ngón tay hai người với nhau, vừa cười vừa ôn nhu nói: “Mỗi người đều nói dối, sau lời nói dối đó đều có lý do. Đa số mọi người nói dối là vì chính mình, nguyên nhân đằng sau đều không chịu nổi. Chỉ có nàng là nói dối vì người khác. Nàng tình nguyện hy sinh chính mình, cũng muốn dệt nên lời nói dối này, khiến nó trở nên xinh đẹp.”
Mắt nàng chua sót, nước mắt dâng lên.
“Lúc đầu, ta chỉ thấy nàng là người tốt, tuy rằng bề ngoài lạnh lùng, thích giả vờ kiên cường, nhưng nàng lại thiện lương, lòng nàng mềm mại nhưng đậu hũ vậy. Càng nhìn nàng lâu, càng biết nhiều thì ta cũng biết sự kiên cường của nàng không phải giả vờ, tâm tính thiện lương của nàng cũng không phải giả. Ta cho tới bây giờ chưa từng gặp người nào giống nàng, điều đó khiến ta muốn có nàng, làm ta muốn biết cảm giác có được nàng là như thế nào.” Hắn lại cùng nàng đan tay vào nhau, nắm chặt nói: “Làm cho ta muốn trở thành người đàn ông nắm lấy tay nàng.”
Nàng nhìn tay hắn và tay mình nắm cùng một chỗ, chỉ cảm thấy như lòng cũng bị hắn nắm lấy, sưởi ấm.
“Ta không tốt như vậy.” Nàng nhỏ giọng nói.
“Nàng có.” Hắn bình tĩnh nói, hôn lên tóc nàng, nói giọng khàn khàn: “Người khác không biết nhưng ta biết.”
Nàng nắm chặt tay hắn, nghe tiếng tim hắn đập trầm ổn, cảm nhận nụ hôn của hắn, cả người ấm áp.
Nỗi khổ trong lồng ngực gần như bị xóa hết.
Nếu có thể, nàng muốn có thể thương hắn đến già. Nàng đưa bàn tay to của hắn lên bên môi hôn, sau đó lại kéo vào trong lòng.
Hắn nở nụ cười, tùy ý nàng.
“Bạch Lộ?”
Hắn nhẹ gọi tên nàng, nàng đáp nhẹ một tiếng.
“Ân?”
Hắn dán bên tai nàng, nhỏ giọng yêu cầu: “Nàng gọi ta A Mị một lần được không? Ta không biết tên của mình lại dễ nghe như vậy.”
Nam nhân này thật biết cách khiến nàng đau lòng, cũng biết làm sao để lôi kéo tình cảm của nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại nóng lên, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, mở miệng gọi tên hắn.
“A Mị.”
Hắn nghe được lời nói ngọt ngào thì liền nhe răng cười.
Chỉ gọi tên mà đã vui vẻ như vậy, nam nhân này thật dễ lấy lòng.
Tất cả nhu tình đều ở trong lòng, nàng nâng tay nhỏ bé ôn nhu vỗ về khuôn mặt tươi cười của hắn, tha thiết nói.
“Ta yêu chàng.”
Trong giây phút đó, cả lồng ngực hắn chấn động, giống như ngay cả tim cũng ngừng lại.
Nàng vốn không định nói, không muốn vì thế mà trói chặt hắn, nàng hy vọng hắn có thể sống thật tốt nhưng tình ý của hắn sâu đậm như vậy, nếu không nói cho hắn biết thì thật không công bằng.
Nàng không muốn hắn nghĩ rằng, nàng đối với hắn là cảm kϊƈɦ, hay biết ơn.
Nam nhân này thật khiến người ta đau lòng, lại làm người ta say đắm, hắn không đáng phải chịu sự đối xử không rõ ràng.
Bạch Lộ quyến luyến không buông vỗ về mặt trán, má, đôi môi đang mím lại của hắn sau đó nhẹ nhàng in lên đó một nụ hôn, nói nhỏ: “Ta rất yêu chàng, cũng khó mà không yêu chàng ……”
Hai mắt hắn tỏa sáng như sao, trong đáy mắt toàn là nàng.
Hắn hôn nàng thật sâu, cùng môi lưỡi của nàng quấn một chỗ, nhỏ giọng nói cho nữ tử trong lòng.
“Có một lời này của nàng, ta chết cũng cam tâm.”
Trời đông giá rét, gió bắc gào thét thổi qua.
Trong lúc mùa đông lạnh lẽo này, mọi người trong thành Nhạc Châu cũng náo nhiệt, người ngựa kéo đến trong thành, mọi khách sạn đều kín phòng, kể cả những nhà dân mà có phòng trống thì cũng cho thuê.
Sợ là ngay cả mừng năm mới, mọi người cũng không tập hợp náo nhiệt đến thế này.
Toàn bộ mọi người, đều là vì muốn xem vụ án xử độc phụ của Ứng Thiên Đường liên tục lấy độc dược sát hại bảy người mà đến.
Ngày mở công đường kia, trời trong xanh, mặt trời từ phía đông chiếu ánh nắng ấm lên người, nhưng vì là mùa đông nên trời vẫn rất lạnh, khiến mọi người răng đánh cập vào nhau.
Sáng tinh mơ, trước phủ nha đã có đầy người đứng xem, người người chen chúc chật như nêm cối.
Chiếu theo lẽ thường thì thứ sử đại nhân sẽ xử lý công việc buổi sáng, thẩm vấn buổi chiều nhưng bởi vì án này liên lụy ba huyện, mà mọi người lại rất quan tâm nên mới sửa lên thẩm án buổi sớm.
Nhưng vào lúc này, huyện úy lại tiến đến đuổi người để kiệu quan tiến vào.
“Đây là Huyện thừa của huyện Nguyên Giang.”
“Thế người phía sau là ai a?”
“Ta biết ta biết, đó là huyện Tương Âm, chính là kẻ muốn giá họa cho Bạch Lộ cô nương.”
“Đằng trước là Huyện thừa của huyện Hoa Dung hả?”
“Không, đó là Nhạc Châu Trường Sử đại nhân. Hoa dung Huyện thừa từ sáng sớm đã đến rồi.”
“Thế là đến hết rồi à?”
“Hẳn là vậy, nhưng sao chưa thấy gõ trống nhỉ?”
Lời vừa nói thì thấy một gã quan sai đi ra khỏi cửa lớn, lấy ra hai cái dùi, dùng hết khí lực từ lúc bυ" sữa để đánh lên cái trống lớn ngoài cửa.
Thùng thùng thùng thùng thùng thùng đông —
Tiếng trống nhất thời vang lớn, truyền thật xa, khiến mọi người hưng phấn lên, người người đều dướn cổ, muốn xem rõ hơn một chút.
Vị quan sai kia đánh trống xong thì liền hướng đám đông hô lớn.
“Giờ đã đến! Đại nhân lên công đường –”
Lời này chưa dứt, bên trong phủ nha đã có một vị mặc quan phục, tóc đen từ trong đi ra, tới đại sảnh rồi ngồi lên ghế sau án trêи cao nhất.
Ngồi ở bên dưới là ba gã Huyện thừa.
Trong đại sảnh, trừ bỏ Trường Sử cùng Tô Tiểu Mị ở hai bên Thứ sử đại nhân, còn có thông phán quan, phán quan, pháp tào, chủ điển, đám chấp hình cũng đều cầm trong tay trượng lớn nhỏ, ở hai bên công dường đứng thành hàng, biểu cảm lạnh lùng, như rối gỗ.
Đợi thứ sử đại nhân ngồi ổn, nâng nâng tay, mới lại có một gã quan gia há mồm hô lớn.
“Khai đường!”
“Uy — võ –” Chấp hình hai bên nhất tề rống lên.
Tiếng vang vừa trầm vừa thấp, khiến người run rẩy, khiến mọi người ở bên trong bên ngoài đều lập tức yên tĩnh lại.
Thứ sử đại nhân lại khoát tay, liền có quan úy đem Ngụy lão gia cùng với bị cáo Bạch Lộ lên.
Đợi hai người đều quỳ xuống, thứ sử đại nhân mới hỏi.
“Ai là người tố cáo? Mau báo tên.”
Ngụy lão đầu bị giam mấy ngày, cả mặt không vui, đôi mắt suy sụp, tuy rằng ông ta quỳ nhưng vẫn không cam lòng trừng mắt nhìn Bạch Lộ ở bên cạnh cùng với Tô Tiểu Mị đang đứng cạnh Thứ sử đại nhân, rồi mới chắp tay hướng thứ sử đại nhân nói.
“Lão phu Ngụy Nghiêm, bốn tháng trước con dâu lão nhân đột nhiên quan đời, lão phu nhân thấy khác thường nên tra xuống dưới thì mới biết người của Ứng Thiên Đường tới nhà khám bệnh, lấy độc dược hại con dâu ta, trộm tài bảo của nhà mình!”
“Ngụy Nghiêm, có từng có người báo cho biết ngươi nếu vu oan cho người khác thì ngươi sẽ phải chịu tội không?”
“Lão phu biết, Trường Sử đã nói cho lão biết.”
“Hảo, ngươi biết rồi thì tốt.” Thứ sử đại nhân gật gật đầu, mặc dù mấy ngày này, ông ta đã xem thư cáo trạng vài lần nhưng hiện nay vẫn cúi đầu nhìn nó một lần nữa, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn vị cô nương quỳ gối ở một bên, hỏi.
“Dân nữ Bạch Lộ, chuyện Ngụy Nghiêm tốc giác ngươi có thật không? Ngươi có đúng là đến nhà hắn khám bệnh rồi nhân dịp sát hại người, trộm tiền tài hay không?”
Bạch Lộ ngẩng đầu lên, nhìn vị quan trêи công đường, chỉ thấy ông ta có mái tóc đen, môi dày, tuổi tác chỉ tầm bốn mươi, mắt trừng phía trước, mày dựng thẳng, trêи một bên mắt còn có một vết sẹo xẹt qua khóe mắt, quan không giống quan, mà lại giống lục lɦσα ɦuyệt phỉ, nếu không phải ông ta đang mặc quan phục của Thứ sử, lại ngồi ở ghế cao, mọi người đều tỏ thái độ vô cùng cung kính với ông ta thì nàng thật đúng là liền nghĩ ông ta là trộm cướp.
Nàng sửng sốt, sau đó mới thấy hắn đang đứng bên cạnh thứ sử đại nhân, bình tĩnh nhìn nàng.
Hắn mặc dù bày ra bộ dạng nghiêm túc, nhưng trong mắt lại lộ ra khẩn trương, nàng biết hắn vẫn lo nàng không chịu.
“Bẩm đại nhân.” Bạch Lộ đem tầm mắt từ trêи người hắn kéo về, nhìn vị thứ sử sau án thư, thở sâu nói: “Bạch Lộ đúng là có đến trong phủ khám cho thiếu phu nhân vài tháng trước khi nàng mất, nhưng dân nữ chưa bao giờ trộm tiền tài, cũng càng không sát hại tính mệnh người nào.”
Lời này khiến nam nhân kia thở dài nhẹ nhõm, trong mắt có sự thoải mái khó mà nhận ra.
“Đại nhân, mụ đàn bà này tâm địa độc ác xảo trá, lời này là không thể tin.” Ngụy Nghiêm nghe xong, không chờ lạt sử hỏi tiếp mà đã dựng mày, vội nói: “Nếu nàng ta không làm thì cũng do chủ tử của nàng ta là Tống Ứng Thiên gây nên, con dâu lão phu vốn chỉ bị bệnh nhẹ nhưng sau khi khám bệnh xong thì thân mình ngày càng sa sút, không lâu sau liền chết. Gần đây lão phu có việc tới Nhạc Châu thì liền thấy vật báu bằng phỉ thúy của nhà ta xuất hiện ở tiệm châu báu, hỏi đến thì chủ tiệm nói là Tống Ứng Thiên của Ứng Thiên Đường sai mụ đàn bà này tới bán đổi tiền.”
Thứ sử đại nhân nghe xong, quay đầu nhìn Bạch Lộ hỏi: “Dân nữ Bạch Lộ, ngươi có từng bán bảo vật phỉ thúy của Ngụy gia cho thương nhân châu báu không?”
Bạch Lộ thở sâu, mắt cũng không chớp nói: “Chưa từng.”
“Nàng nói bậy!” Ngụy Nghiêm trách mắng: “Đó là chuyện chính tai ta nghe thấy, ông chủ tiệm châu báu đã đích thân nói với ta –”
Thứ sử tùy tiện gõ gõ kinh đường mộc, nói: “Được rồi, im lặng.”
Ngụy Nghiêm thấy thế, đành ngậm miệng lại.
Thứ sử đại nhân hướng Trường Sử ở bên cạnh ra hiệu.
Trường Sử hiểu ý, giương giọng nói: “Truyền — ông chủ tiệm châu báu lên công đường –”
Chỉ chốc lát sau, lập tức có người áp giải một vị đại lão bản mặc hoa phục tới công đường quỳ xuống.
“Ngươi là ông chủ Cảnh Lâm của Trân Bảo Các?” Thứ sử đại nhân hỏi.
“Bẩm đại nhân, đúng là tiểu nhân.” Đại lão bản khúm núm nói: “Tiểu nhân là Cảnh Lâm, ở trong thành mở tiệm châu báu Trân Bảo Các, chuyên mua bán châu báu.”
“Ngươi có biết hai người ở trêи công đường này không?” Thứ sử đại nhân chỉa chỉa vào hai người cũng đang quỳ trêи công đường kia.
“Nhận biết.” Cảnh Lâm nhìn một nam một nữ kia, thở hổn hển nói: “Đây là Ngụy đại nhân, cùng với Bạch Lộ cô nương của Ứng Thiên Đường.”
Thứ sử đại nhân vừa nghe thì nhìn Ngụy Nghiêm rồi hỏi ông chủ tiệm: “Ngụy đại nhân? Ngươi cớ gì lại gọi Ngụy Nghiêm là đại nhân?”
“Hồi, bẩm đại nhân, Ngụy đại nhân từng là Huyện thừa, mặc dù đã từ quan dưỡng lão, nhưng tiểu nhân kính Ngụy đại nhân nhiều năm vất vả, nên vẫn giữ cách xưng hô này.”
“Phải không?” Thứ sử đại nhân nhìn Ngụy Nghiêm, mỉm cười, “Hóa ra là Ngụy đại nhân, thật là thất kính, mau mời đại nhân đứng lên, người tới mang ghế đến đây.”
Ngụy Nghiêm lộ vẻ mặt vui mừng, thần khí đứng lên, trong lúc đó có quan sai đem ghế tới.
Bạch Lộ trong lòng rùng mình, phát lạnh.
Quả nhiên, quan với quan vẫn là ủng hộ nhau.
Nàng liếc Tô Tiểu Mị ở bên cạnh Thứ sử, nhưng thấy hắn không vội cũng không hoảng hốt, chỉ đứng ở đó, mặt mày bình tĩnh, một lời cũng không nói.
Đúng lúc này, pháp tào ở một bên vội vàng tiến lên, ở bên tai Trường Sử nói vài câu, Trường Sử nghe xong lại cúi người nói thầm với thứ sử đại nhân vài câu.
Đang lúc quan sai đem ghế để xuống, Ngụy Nghiêm đang muốn ngồi thì thứ sử đại nhân lại đột ngột vươn tay, vội hỏi: “Chậm đã! Mau bỏ ghế đi –”
Quan sai vừa nghe lệnh thì hoả tốc đem ghế lấy lại khiến Ngụy Nghiêm đang muốn ngồi xuống liền bị lỡ đà ngã oạch xuống, cả người chổng vó lên.
Mọi người đứng ngoài thấy thế thì cười ồ lên, ngay cả đám chấp hình ở trong đường cũng phải cố nhịn không cười ra tiếng.
Ngụy Nghiêm xấu hổ, nét mặt già nua trướng đỏ bừng, vội vàng bò lên.
Chỉ thấy thứ sử đại nhân cúi người xuống, vươn ra khỏi bài, nhìn Ngụy Nghiêm chật vật mà nói: “Ai nha, Ngụy đại nhân, ngươi có khỏe không? Thật có lỗi a, pháp lệnh có quy định nghi phạm bị bắt, người cáo trạng cũng bị bắt, nếu giải quyết ổn thỏa thì mới được tha, còn người cáo trạng ở trêи công đường thì cấm …… Cấm cái gì ấy nhỉ?” Thứ sử đại nhân nói được một nửa thì liền quay đầu hỏi Trường Sử.
Trường Sử nhẫn nại cười cúi đầu, nhỏ giọng trả lời: “Cấm tán dương ạ.”
“A, đúng rồi, là cấm tán dương.” Ông ta được nhắc thì nhớ lại, cười meo meo quay đầu, nhìn Ngụy Nghiêm, khách khách khí khí nói: “Luật pháp đã quy định như vậy thì ta cũng chẳng thể làm trái, phiền đại nhân ngươi tiếp tục quỳ a.”
Ngụy Nghiêm tuy là tức giận nhưng cũng chỉ có thể nhịn, một lần nữa lại quỳ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.