Chương 9: Lửa trại đêm đông
Thiên Lương Vĩnh Động Cơ
25/10/2023
Thật vất vả mới dắt được Bánh Bao về nhà, Bạch Thiều cầm lên một túi vải đựng đầy đồ ăn vặt và hoa quả, mở tủ lạnh lấy thêm hai hộp nước táo.
Lộ Sơ Dương đứng trong phòng khách, mở to mắt ngắm nghía bốn phía. Nhà của Bạch Thiều được trang trí vô cùng ấm áp, mỗi một góc đều lộ ra sự dụng tâm và sạch sẽ của chủ nhà, các góc của bàn trà được dán miếng bọc chống va đập, khăn ướt cùng giấy ăn được đặt trên bàn, còn trên tủ giày thì có bình xịt kháng khuẩn, quả thật xứng danh nhà của bác sĩ.
Bánh Bao lon ton chạy đến ổ chó cạnh cái kệ để TV, nó nằm bò lên trên đó rồi híp mắt ngủ. Bạch Thiều xách theo túi vải đứng trước cửa, nói: “Chúng ta đi thôi.” Anh đưa cho Lộ Sơ Dương một cái bánh mì bơ, “Cho cậu.”
“Cảm ơn.” Lộ Sơ Dương cúi đầu nhìn, “Anh mang nhiều đồ như vậy đi coi ca nhạc à.”
“Tôi thấy trên poster có chỗ cắm trại,” Bạch Thiều khom lưng mang giày, “Tối qua tôi có trả thêm ít tiền thuê một bộ bàn ghế dã ngoại, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.”
“Anh thật chu đáo.” Vé của Lộ Sơ Dương là được bạn hắn cho, vậy nên hắn vốn dĩ không biết buổi hòa nhạc này được tổ chức dưới hình thức gì, còn người bạn xui xẻo đã cho vé lại không rủ được Lộ Sơ Dương đi chung —— Lộ Sơ Dương không hề có chút gánh nặng tâm lý nào, sau này hắn sẽ tặng chút quà đáp lễ. Lộ Sơ Dương xé bao gói, cắn một miếng bánh mì mềm xốp, đi theo Bạch Thiều xuống lầu.
“Xe đậu ở bên kia.” Lộ Sơ Dương kéo ống tay áo của Bạch Thiều, dắt anh đi đến chiếc Buick màu đỏ ở cổng khu chung cư, hắn mở cửa xe, trên bảng điều khiển dán một miếng sticker vịt vàng, “Ạch.”
Bạch Thiều ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn xong, anh nhìn thấy sticker vịt vàng, cười cười nói: “Cậu thích vịt vàng à?”
“A, đúng vậy.” Lộ Sơ Dương bất chấp đội nồi giùm cháu gái, “Rất hợp với quần lót của tôi đó nha.”
Bạch Thiều buồn cười đến nỗi thở không ra hơi.
Lộ Sơ Dương thấy mình chọc cười được Bạch Thiều, rất có cảm giác thành tựu, hắn khởi động ô tô chạy ra đường, hỏi: “Anh muốn nghe nhạc gì, thì nối với điện thoại của mình.” Mẫu xe của mười năm trước không có chức năng như AirDrop, cần phải cắm dây âm thanh vào bảng điều khiển, Bạch Thiều lấy điện thoại ra, nối loa, tùy tiện phát một bản nhạc tiếng anh.
“Cậu còn chưa nói cho tôi biết, tại sao lại thích nghe dân ca.” Bạch Thiều nói.
“Công việc cần, tôi sẽ đi dự các loại hòa nhạc, tìm linh cảm phối nhạc.” Lộ Sơ Dương nói, hắn ngâm nga theo giai điệu, ngón tay gõ nhịp vào vô lăng, “Tôi rất thích bài này.”
“Nhạc phim Men In Black 3.” Bạch Thiều nói, “.”
Lộ Sơ Dương hạ cửa sổ xe xuống, nghe tiếng gió thổi qua, hắn bật lớn tiếng nhạc, Bạch Thiều híp mắt, ngắm nhìn thành phố Bắc Kinh phồn hoa dưới bầu trời đêm. Ô tô ngược hướng tà dương, chạy như bay về phía Thông Châu, không ai nói chuyện, linh hồn đã tự do phất phơ cùng âm nhạc.
“Anh có nghe nhạc kịch không?” Lộ Sơ Dương hỏi.
“Có.” Bạch Thiều nói, “Tôi thích nhất là , cũng rất tuyệt.”
“À há, tôi từng đi xem Hamilton, nhảy đến nỗi đau hết cả chân.”
Bạch Thiều yên lặng, anh nói: “Hy vọng tôi cũng có cơ hội đi nhảy.”
“Sẽ có thôi.” Lộ Sơ Dương nói, “Anh thích bài nào trong Hamilton?”
“ và .” Bạch Thiều nói, “Sáng sớm dùng để tỉnh táo đầu óc.”
“Tôi cũng thích hai bài này.” Lộ Sơ Dương nói, “Tôi còn từng học My Shot, dùng để, à thì,” Hắn ngập ngừng một chốc, “Luyện độ linh hoạt của đầu lưỡi.” Hắn gãi đầu một cái, “Hình như là lần nào đó nhậu say rồi cá cược với mấy đứa bạn.”
Bạch Thiều cảm thấy thú vị, anh chống khủy tay lên cửa sổ, nghiêng đầu hỏi: “Cuộc sống của cậu rất đặc sắc.”
“Nếu như cái từ ‘đặc sắc’ này là chỉ ‘mất mặt’, thì quả thật rất đặc sắc.” Lộ Sơ Dương nói, “Thời đại học, vì tìm linh cảm, tôi đã từng làm mấy trò quê xệ nơi công cộng, không nói Scotland, chí ít cũng nổi tiếng toàn Edinburgh.”
“Kể tôi nghe đi.” Bạch Thiều nói.
“Ví dụ như ôm thùng nước đi dạo công viên thiếu nhi.” Lộ Sơ Dương kể, “Còn nhiệt tình giới thiệu với mỗi người đi đường rằng ‘Nó tên là Bob, là một cậu bạn nhỏ rất ngoan.” Hắn nhại lại giọng eo éo, “Bob rất cô đơn, xin hỏi bạn có thể ôm Bob một cái hông?”
“Cho nên có người chịu ôm không?” Bạch Thiều hỏi.
“Tôi bị báo cảnh sát.” Lộ Sơ Dương thất vọng nói, “Nó chỉ là một thùng nước nhỏ cô đơn, tại sao lại không có ai chịu ôm nó một cái chứ.”
Bạch Thiều cười đến đỡ trán, “Đây chính là ngày thường của một nhà nghệ thuật điện ảnh à?”
“Phải, có ai bình thường đi làm phim điện ảnh đâu.” Lộ Sơ Dương nói, hắn quay vô lăng quẹo vào bãi đỗ xe, “Chúng ta đến rồi.”
Lễ hội dân ca được tổ chức tại một công viên ngoại ô Thông Châu, có nước có cầu có bãi cỏ. Mùa đông Bắc Kinh không quá lạnh, chẳng biết tại sao, gần tới Tết vẫn chưa có tuyết rơi, mặt trời xuống núi thì nhiệt độ khoảng chừng âm ba, bốn độ.
Bạch Thiều lấy điện thoại ra, để nhân viên quét mã vào sân, Lộ Sơ Dương đi theo sau anh, moi một tấm vé giấy từ trong túi quần đưa cho nhân viên.
“Chúng ta ngồi giữa giữa đi.” Lộ Sơ Dương nói, hắn nhắm được một chỗ tốt, kéo ống tay áo của Bạch Thiều thong dong băng qua đám người, đến bên cạnh trụ lửa trại đối diện sân khấu, Lộ Sơ Dương tùy tiện tìm một cái ghế dã ngoại rồi ngồi xuống, “Chỗ này đi.”
Bạch Thiều nhìn xung quanh, không thể không thừa nhận ánh mắt của Lộ Sơ Dương rất tuyệt, anh ngồi xuống, lấy từng món đồ ăn vặt khỏi túi vải đặt lên bàn. Buổi hòa nhạc lộ thiên vào mùa đông, người chịu đến nghe cũng không nhiều, sắp tới giờ mở màn, khán giả thưa thớt cũng miễn cưỡng lấp kín nơi biểu diễn.
MC trước hết đi theo quy trình, cảm ơn các vị khán giả, rồi để nhân viên công tác thắp sáng cột lửa trại chính giữa cùng năm cụm lửa trại phụ xung quanh, bầu không khí được nổi bật đúng lúc, chính thức mở màn.
Tiếng đàn guitar vang lên, Lộ Sơ Dương nghiêng đầu, đúng lúc đối diện với Bạch Thiều cũng vừa quay mặt lại, ánh lửa phản chiếu trên tròng kính mỏng của bác sĩ, Bạch Thiều nâng cốc nước táo, nhẹ nhàng cụng ly với Lộ Sơ Dương đang sững sờ.
“Có phải tôi nên nói chút gì.” Lộ Sơ Dương hơi mất tự nhiên.
“Suỵt.” Bạch Thiều nói, “Nghe nhạc.” Anh nhấp từng ngụm nước táo, ngẩng đầu đặt tầm mắt lên người ca sĩ đang ngồi xếp bằng vừa đàn vừa hát trên sân khấu, cả người anh thả lỏng thoải mái, đôi mắt híp lại, như thể hòa làm một với đêm đông an tĩnh.
Gió lạnh thổi không vào được đầu óc rối loạn của Lộ Sơ Dương, hắn nghiêng người về phía lửa trại, khoảnh khắc ánh mắt dao dộng giữa sân khấu cùng Bạch Thiều, hắn chợt nhận ra một chút rung động, tựa như chồi non muốn nảy mầm sau cơn mưa, mà hắn thì lại do dự có muốn nhổ đi ngọn chồi non kia hay không.
Bạch Thiều cầm hai cây xúc xích bóng dầu mua từ quầy bán đồ ăn di động, đưa cho Lộ Sơ Dương ăn một cây, còn anh ăn một cây. Dáng dấp Bạch Thiều nhã nhặn, ăn đồ ăn cũng lịch sự, không đợi anh ăn được một nửa, Lộ Sơ Dương đã gặm xong nguyên cây xúc xích và uống hết nước táo.
“Cậu đói bụng thật nhỉ.” Bạch Thiều nói.
“Bây giờ no rồi.” Lộ Sơ Dương ‘ợ’ một tiếng.
“Có thể là bị nghẹn rồi, cậu ăn chậm chút.” Bạch Thiều nói, anh chỉ vào cổ áo sơ mi mở phong phanh của Lộ Sơ Dương, “Cài cúc áo.”
“À.” Lộ Sơ Dương cúi đầu cài chặt lại mấy cái cúc.
“Cậu biết chơi nhạc cụ không?” Bạch Thiều hỏi.
“Biết chứ, tôi gì cũng biết.” Lộ Sơ Dương vỗ ngực, “Nhưng bị cái không giỏi mà thôi, sau này có cơ hội đàn piano cho anh nghe thử.” Hắn bốc một bịch cốm gạo rang từ đống đồ ăn vặt trên bàn, xé mở bao bì, “Anh biết chơi không?”
“Hồi trước biết đàn guitar, nhưng rất lâu không còn chơi nữa.” Bạch Thiều nói.
Ca khúc mới vang lên, Bạch Thiều nhíu mày: “Không nghĩ tới cũng sẽ có ca khúc này?”
Lộ Sơ Dương nghiêng tai lắng nghe, khúc nhạc dạo kết thúc: “Là bài… Thái Nguyên Có Cánh Rừng?”
“Thái Nguyên Có Cánh Rừng Không”, Bạch Thiều nói, “Tôi rất thích những ca khúc mang tên địa danh, cảm giác trong bài hát là một câu chuyện.”
“Ví dụ như .” Lộ Sơ Dương nói.
“Phải.” Bạch Thiều gật đầu.
[Tôi hỏi người qua đường rằng Thái Nguyên rốt cuộc có cánh rừng nào không]
[Người qua đường đáp rằng tôi chỉ tình cờ dạo qua chốn này]
Bạch Thiều không biết nhớ lại chuyện gì đó, anh dừng động tác trong tay, ánh mắt chuyên chú nhìn về sân khấu. Đêm càng khuya, lửa càng sáng, hỏa diễm ấm áp rọi lên nửa khuôn mặt của Bạch Thiều, anh rút bàn tay trái bị khắc sâu vết thương ra khỏi túi áo, nắm chặt lấy bàn tay phải, như thể thành kính nguyện cầu, lại như thể hòa giải cùng quá khứ.
Lộ Sơ Dương thừa nhận mình bị lửa trại bỏng rát, hắn biết âm nhạc có thể tác động thúc đẩy thật lớn đối với cảm xúc, nhưng hắn không ngờ tác dụng này lại lớn như một cơn sóng thần, khiến toàn bộ khung cảnh kia mạnh mẽ đập vào trong đầu. Trong nửa năm về nước, những hình ảnh có thể xưng là đớn đau nhưng cũng tuyệt đẹp, đã ít lại càng ít, chữa trị giữa phòng cấp cứu, là chuyện chốn nhân gian, mà Bạch Thiều giữa âm nhạc, là nghệ thuật.
“Sau này có cơ hội,” Lộ Sơ Dương nói, “Có thể đàn guitar cho tôi nghe không?”
Bạch Thiều suy nghĩ một chút, thu tay trái vào lại trong túi, anh nói: “Nếu rảnh rỗi, thì tôi thử xem.”
Lộ Sơ Dương đứng trong phòng khách, mở to mắt ngắm nghía bốn phía. Nhà của Bạch Thiều được trang trí vô cùng ấm áp, mỗi một góc đều lộ ra sự dụng tâm và sạch sẽ của chủ nhà, các góc của bàn trà được dán miếng bọc chống va đập, khăn ướt cùng giấy ăn được đặt trên bàn, còn trên tủ giày thì có bình xịt kháng khuẩn, quả thật xứng danh nhà của bác sĩ.
Bánh Bao lon ton chạy đến ổ chó cạnh cái kệ để TV, nó nằm bò lên trên đó rồi híp mắt ngủ. Bạch Thiều xách theo túi vải đứng trước cửa, nói: “Chúng ta đi thôi.” Anh đưa cho Lộ Sơ Dương một cái bánh mì bơ, “Cho cậu.”
“Cảm ơn.” Lộ Sơ Dương cúi đầu nhìn, “Anh mang nhiều đồ như vậy đi coi ca nhạc à.”
“Tôi thấy trên poster có chỗ cắm trại,” Bạch Thiều khom lưng mang giày, “Tối qua tôi có trả thêm ít tiền thuê một bộ bàn ghế dã ngoại, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.”
“Anh thật chu đáo.” Vé của Lộ Sơ Dương là được bạn hắn cho, vậy nên hắn vốn dĩ không biết buổi hòa nhạc này được tổ chức dưới hình thức gì, còn người bạn xui xẻo đã cho vé lại không rủ được Lộ Sơ Dương đi chung —— Lộ Sơ Dương không hề có chút gánh nặng tâm lý nào, sau này hắn sẽ tặng chút quà đáp lễ. Lộ Sơ Dương xé bao gói, cắn một miếng bánh mì mềm xốp, đi theo Bạch Thiều xuống lầu.
“Xe đậu ở bên kia.” Lộ Sơ Dương kéo ống tay áo của Bạch Thiều, dắt anh đi đến chiếc Buick màu đỏ ở cổng khu chung cư, hắn mở cửa xe, trên bảng điều khiển dán một miếng sticker vịt vàng, “Ạch.”
Bạch Thiều ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn xong, anh nhìn thấy sticker vịt vàng, cười cười nói: “Cậu thích vịt vàng à?”
“A, đúng vậy.” Lộ Sơ Dương bất chấp đội nồi giùm cháu gái, “Rất hợp với quần lót của tôi đó nha.”
Bạch Thiều buồn cười đến nỗi thở không ra hơi.
Lộ Sơ Dương thấy mình chọc cười được Bạch Thiều, rất có cảm giác thành tựu, hắn khởi động ô tô chạy ra đường, hỏi: “Anh muốn nghe nhạc gì, thì nối với điện thoại của mình.” Mẫu xe của mười năm trước không có chức năng như AirDrop, cần phải cắm dây âm thanh vào bảng điều khiển, Bạch Thiều lấy điện thoại ra, nối loa, tùy tiện phát một bản nhạc tiếng anh.
“Cậu còn chưa nói cho tôi biết, tại sao lại thích nghe dân ca.” Bạch Thiều nói.
“Công việc cần, tôi sẽ đi dự các loại hòa nhạc, tìm linh cảm phối nhạc.” Lộ Sơ Dương nói, hắn ngâm nga theo giai điệu, ngón tay gõ nhịp vào vô lăng, “Tôi rất thích bài này.”
“Nhạc phim Men In Black 3.” Bạch Thiều nói, “.”
Lộ Sơ Dương hạ cửa sổ xe xuống, nghe tiếng gió thổi qua, hắn bật lớn tiếng nhạc, Bạch Thiều híp mắt, ngắm nhìn thành phố Bắc Kinh phồn hoa dưới bầu trời đêm. Ô tô ngược hướng tà dương, chạy như bay về phía Thông Châu, không ai nói chuyện, linh hồn đã tự do phất phơ cùng âm nhạc.
“Anh có nghe nhạc kịch không?” Lộ Sơ Dương hỏi.
“Có.” Bạch Thiều nói, “Tôi thích nhất là , cũng rất tuyệt.”
“À há, tôi từng đi xem Hamilton, nhảy đến nỗi đau hết cả chân.”
Bạch Thiều yên lặng, anh nói: “Hy vọng tôi cũng có cơ hội đi nhảy.”
“Sẽ có thôi.” Lộ Sơ Dương nói, “Anh thích bài nào trong Hamilton?”
“ và .” Bạch Thiều nói, “Sáng sớm dùng để tỉnh táo đầu óc.”
“Tôi cũng thích hai bài này.” Lộ Sơ Dương nói, “Tôi còn từng học My Shot, dùng để, à thì,” Hắn ngập ngừng một chốc, “Luyện độ linh hoạt của đầu lưỡi.” Hắn gãi đầu một cái, “Hình như là lần nào đó nhậu say rồi cá cược với mấy đứa bạn.”
Bạch Thiều cảm thấy thú vị, anh chống khủy tay lên cửa sổ, nghiêng đầu hỏi: “Cuộc sống của cậu rất đặc sắc.”
“Nếu như cái từ ‘đặc sắc’ này là chỉ ‘mất mặt’, thì quả thật rất đặc sắc.” Lộ Sơ Dương nói, “Thời đại học, vì tìm linh cảm, tôi đã từng làm mấy trò quê xệ nơi công cộng, không nói Scotland, chí ít cũng nổi tiếng toàn Edinburgh.”
“Kể tôi nghe đi.” Bạch Thiều nói.
“Ví dụ như ôm thùng nước đi dạo công viên thiếu nhi.” Lộ Sơ Dương kể, “Còn nhiệt tình giới thiệu với mỗi người đi đường rằng ‘Nó tên là Bob, là một cậu bạn nhỏ rất ngoan.” Hắn nhại lại giọng eo éo, “Bob rất cô đơn, xin hỏi bạn có thể ôm Bob một cái hông?”
“Cho nên có người chịu ôm không?” Bạch Thiều hỏi.
“Tôi bị báo cảnh sát.” Lộ Sơ Dương thất vọng nói, “Nó chỉ là một thùng nước nhỏ cô đơn, tại sao lại không có ai chịu ôm nó một cái chứ.”
Bạch Thiều cười đến đỡ trán, “Đây chính là ngày thường của một nhà nghệ thuật điện ảnh à?”
“Phải, có ai bình thường đi làm phim điện ảnh đâu.” Lộ Sơ Dương nói, hắn quay vô lăng quẹo vào bãi đỗ xe, “Chúng ta đến rồi.”
Lễ hội dân ca được tổ chức tại một công viên ngoại ô Thông Châu, có nước có cầu có bãi cỏ. Mùa đông Bắc Kinh không quá lạnh, chẳng biết tại sao, gần tới Tết vẫn chưa có tuyết rơi, mặt trời xuống núi thì nhiệt độ khoảng chừng âm ba, bốn độ.
Bạch Thiều lấy điện thoại ra, để nhân viên quét mã vào sân, Lộ Sơ Dương đi theo sau anh, moi một tấm vé giấy từ trong túi quần đưa cho nhân viên.
“Chúng ta ngồi giữa giữa đi.” Lộ Sơ Dương nói, hắn nhắm được một chỗ tốt, kéo ống tay áo của Bạch Thiều thong dong băng qua đám người, đến bên cạnh trụ lửa trại đối diện sân khấu, Lộ Sơ Dương tùy tiện tìm một cái ghế dã ngoại rồi ngồi xuống, “Chỗ này đi.”
Bạch Thiều nhìn xung quanh, không thể không thừa nhận ánh mắt của Lộ Sơ Dương rất tuyệt, anh ngồi xuống, lấy từng món đồ ăn vặt khỏi túi vải đặt lên bàn. Buổi hòa nhạc lộ thiên vào mùa đông, người chịu đến nghe cũng không nhiều, sắp tới giờ mở màn, khán giả thưa thớt cũng miễn cưỡng lấp kín nơi biểu diễn.
MC trước hết đi theo quy trình, cảm ơn các vị khán giả, rồi để nhân viên công tác thắp sáng cột lửa trại chính giữa cùng năm cụm lửa trại phụ xung quanh, bầu không khí được nổi bật đúng lúc, chính thức mở màn.
Tiếng đàn guitar vang lên, Lộ Sơ Dương nghiêng đầu, đúng lúc đối diện với Bạch Thiều cũng vừa quay mặt lại, ánh lửa phản chiếu trên tròng kính mỏng của bác sĩ, Bạch Thiều nâng cốc nước táo, nhẹ nhàng cụng ly với Lộ Sơ Dương đang sững sờ.
“Có phải tôi nên nói chút gì.” Lộ Sơ Dương hơi mất tự nhiên.
“Suỵt.” Bạch Thiều nói, “Nghe nhạc.” Anh nhấp từng ngụm nước táo, ngẩng đầu đặt tầm mắt lên người ca sĩ đang ngồi xếp bằng vừa đàn vừa hát trên sân khấu, cả người anh thả lỏng thoải mái, đôi mắt híp lại, như thể hòa làm một với đêm đông an tĩnh.
Gió lạnh thổi không vào được đầu óc rối loạn của Lộ Sơ Dương, hắn nghiêng người về phía lửa trại, khoảnh khắc ánh mắt dao dộng giữa sân khấu cùng Bạch Thiều, hắn chợt nhận ra một chút rung động, tựa như chồi non muốn nảy mầm sau cơn mưa, mà hắn thì lại do dự có muốn nhổ đi ngọn chồi non kia hay không.
Bạch Thiều cầm hai cây xúc xích bóng dầu mua từ quầy bán đồ ăn di động, đưa cho Lộ Sơ Dương ăn một cây, còn anh ăn một cây. Dáng dấp Bạch Thiều nhã nhặn, ăn đồ ăn cũng lịch sự, không đợi anh ăn được một nửa, Lộ Sơ Dương đã gặm xong nguyên cây xúc xích và uống hết nước táo.
“Cậu đói bụng thật nhỉ.” Bạch Thiều nói.
“Bây giờ no rồi.” Lộ Sơ Dương ‘ợ’ một tiếng.
“Có thể là bị nghẹn rồi, cậu ăn chậm chút.” Bạch Thiều nói, anh chỉ vào cổ áo sơ mi mở phong phanh của Lộ Sơ Dương, “Cài cúc áo.”
“À.” Lộ Sơ Dương cúi đầu cài chặt lại mấy cái cúc.
“Cậu biết chơi nhạc cụ không?” Bạch Thiều hỏi.
“Biết chứ, tôi gì cũng biết.” Lộ Sơ Dương vỗ ngực, “Nhưng bị cái không giỏi mà thôi, sau này có cơ hội đàn piano cho anh nghe thử.” Hắn bốc một bịch cốm gạo rang từ đống đồ ăn vặt trên bàn, xé mở bao bì, “Anh biết chơi không?”
“Hồi trước biết đàn guitar, nhưng rất lâu không còn chơi nữa.” Bạch Thiều nói.
Ca khúc mới vang lên, Bạch Thiều nhíu mày: “Không nghĩ tới cũng sẽ có ca khúc này?”
Lộ Sơ Dương nghiêng tai lắng nghe, khúc nhạc dạo kết thúc: “Là bài… Thái Nguyên Có Cánh Rừng?”
“Thái Nguyên Có Cánh Rừng Không”, Bạch Thiều nói, “Tôi rất thích những ca khúc mang tên địa danh, cảm giác trong bài hát là một câu chuyện.”
“Ví dụ như .” Lộ Sơ Dương nói.
“Phải.” Bạch Thiều gật đầu.
[Tôi hỏi người qua đường rằng Thái Nguyên rốt cuộc có cánh rừng nào không]
[Người qua đường đáp rằng tôi chỉ tình cờ dạo qua chốn này]
Bạch Thiều không biết nhớ lại chuyện gì đó, anh dừng động tác trong tay, ánh mắt chuyên chú nhìn về sân khấu. Đêm càng khuya, lửa càng sáng, hỏa diễm ấm áp rọi lên nửa khuôn mặt của Bạch Thiều, anh rút bàn tay trái bị khắc sâu vết thương ra khỏi túi áo, nắm chặt lấy bàn tay phải, như thể thành kính nguyện cầu, lại như thể hòa giải cùng quá khứ.
Lộ Sơ Dương thừa nhận mình bị lửa trại bỏng rát, hắn biết âm nhạc có thể tác động thúc đẩy thật lớn đối với cảm xúc, nhưng hắn không ngờ tác dụng này lại lớn như một cơn sóng thần, khiến toàn bộ khung cảnh kia mạnh mẽ đập vào trong đầu. Trong nửa năm về nước, những hình ảnh có thể xưng là đớn đau nhưng cũng tuyệt đẹp, đã ít lại càng ít, chữa trị giữa phòng cấp cứu, là chuyện chốn nhân gian, mà Bạch Thiều giữa âm nhạc, là nghệ thuật.
“Sau này có cơ hội,” Lộ Sơ Dương nói, “Có thể đàn guitar cho tôi nghe không?”
Bạch Thiều suy nghĩ một chút, thu tay trái vào lại trong túi, anh nói: “Nếu rảnh rỗi, thì tôi thử xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.