Chương 41: Con Chuột Cùng Mèo
Ân Tứ Giải Thoát
07/11/2024
Gương mặt Từ Liệt lúc này đầy vẻ ác độc, hắn tiến lên chất vấn: "La Chinh, ngươi đã đồng ý hôm nay ta đánh lôi đài, vì sao lại tới trễ? Nếu ngươi không dám lên lôi đài, quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái, gọi gia gia ba tiếng. Sau đó bản thân rời khỏi Thanh Vân Tông cũng là một con đường, làm con rùa đen rút đầu trong nhà thì có bản lĩnh gì?"
La Chinh chớp chớp mắt, chậm rãi nói: "Ta quả thực đáp ứng ngươi hôm nay đánh lôi đài, bất quá, ta đáp ứng ngươi là hôm nay, giờ Tý cũng là hôm nay, buổi trưa cũng là hôm nay, như thế nào? Ta có đáp ứng ngươi là hôm nay canh giờ nào không?"
La Chinh hỏi lại như vậy, khiến Từ Liệt sững sờ, đồng thời vẻ giận dữ trên mặt càng sâu: "Tiểu tử xảo quyệt, lên lôi đài ta xem cái miệng của ngươi còn có tác dụng gì!"
"Trước khi lên lôi đài, ta còn có một yêu cầu." La Chinh bỗng nhiên nói.
"Yêu cầu gì? Chẳng lẽ ngươi còn trông cậy vào ta hạ thủ lưu tình? Quy củ trên lôi đài Thanh Vân Tông, đánh chết đánh tàn phế, không chịu trách nhiệm!" Mục đích hôm nay của Từ Liệt chính là lấy đi tính mạng La Chinh. Nếu La Chinh đưa ra yêu cầu như vậy, Từ Liệt hắn quả quyết sẽ không đáp ứng.
La Chinh lắc đầu: "Trên lôi đài, quyền cước không có mắt, ta đương nhiên biết quy củ, ta là cảm thấy đơn thuần đánh lôi đài như vậy, đúng là rất mất hứng, nếu không chúng ta cược chút gì đó, có phần thưởng cũng tốt!"
Từ Liệt hơi sửng sốt, hắn không ngờ La Chinh lại đưa ra một yêu cầu như vậy, trong lòng Từ Liệt, mục đích cơ bản đã đạt được, chỉ cần dụ dỗ La Chinh lên lôi đài La Chinh cơ bản thuộc về người chết. Cho nên chỉ cần La Chinh chịu lên lôi đài, mọi chuyện đều tốt.
Hắn không ngờ La Chinh lại có sức mạnh như vậy, còn muốn cược một chút tặng thưởng.
Từ Liệt cũng không rõ La Chinh lấy đâu ra sức mạnh, chẳng lẽ hắn còn tưởng rằng mình có thể thắng? Một tiểu gia hỏa Luyện Tạng cảnh muốn thắng mình nửa bước Tiên Thiên? Nực cười!
"Ha ha, tặng thưởng? Tốt lắm, ngươi muốn cược cái gì, ông đây đều phụng bồi tới cùng!" Từ Liệt nói.
"Hình như vậy, ta ra một trăm khối phương tinh thạch, bên phía ngươi ra một thanh thượng phẩm huyền khí. Nếu ngươi thắng, một trăm khối phương tinh thạch sẽ thuộc về ngươi. Nếu ngươi thua, thanh thượng phẩm huyền khí kia sẽ thuộc về ta!" La Chinh cười dài nói.
"Một trăm khối tinh thạch?" Từ Liệt lại sửng sốt, Từ Liệt sinh ra từ cọng cỏ, cũng không giàu có gì. Tuy nói mấy năm nay hắn dựa vào thực lực của mình kiếm được không ít điểm tích lũy. Nhưng những điểm tích lũy kia đều dùng để đổi công pháp và đan dược tiêu hết, bồi dưỡng một võ giả, bản thân đã là chuyện đốt tiền. Huống chi sau lưng Từ Liệt không có đại gia tộc ủng hộ.
Số tiền đặt cược này đối với con cháu sĩ tộc mà nói không tính là gì. Nhưng đối với đệ tử ngoại môn sinh ra từ cỏ dại mà nói, chính là một khoản tiền lớn.
Từ Liệt rất thích đánh cược với La Chinh, nhưng Từ Liệt không lấy ra nổi một thanh huyền khí thượng phẩm...
"Thằng nhãi thối, ngươi biết ta không có huyền khí thượng phẩm mà giờ lại định đánh cược với ta, ta thấy ngươi cố ý tìm lý do mà thôi." Từ Liệt cả giận nói.
La Chinh thở dài một hơi, lộ ra biểu tình tiếc hận, "Đã như vậy, lôi đài này không đánh cũng được, đánh tới đánh lui đều là uổng phí sức lực, ta dựa vào cái gì phải đánh với ngươi?"
"Ngươi!" Từ Liệt thật sự tức giận, "Tiểu tử ngươi rõ ràng là muốn tìm lý do không lên lôi đài, ta thấy một trăm viên tinh thạch kia chỉ sợ cũng chỉ là chém gió, căn bản không bỏ ra nổi!"
Từ Liệt vừa dứt lời, tiếng leng keng leng keng vang lên, từ trong tay La Chinh trượt ra một đống tinh thạch vuông, từng viên tinh thạch một lấp lánh trong suốt, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, lộ ra sắc thái mỹ lệ.
Phương tinh thạch này chính là đồng tiền mạnh, đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong đại đa số đều là sinh ra từ cỏ rễ, một đống hơn trăm căn phương tinh thạch này, tuyệt đối là một khoản tiền lớn.
"Ta hiện tại xuất ra nhiều phương tinh thạch như vậy, ngươi chỉ cần móc ra một thanh thượng phẩm huyền khí, ta liền lên lôi đài, ngươi nếu là không lấy ra được, ta xem ra là đừng đánh nữa, ta thật không muốn uổng phí khí lực!" Đứng ở trong đống phương tinh thạch kia, La Chinh cười phá lệ.
Bây giờ Từ Liệt thật sự không còn cách nào khác, hắn vốn tưởng rằng chuyện rất đơn giản đã bị La Chinh lề mà lề mề như vậy chậm trễ một lúc lâu.
Lúc này, Chu quản sự bỗng nhiên âm trầm nói: "Từ Liệt, hắn muốn cược một món huyền khí thượng phẩm với hắn, chẳng lẽ ngươi sợ mình thua sao?"
"Nhưng ta không có huyền khí thượng phẩm." Từ Liệt buồn bực nói.
"Không có thượng phẩm huyền khí, ngươi sẽ không mượn một chút? Ta không tin một Vũ Phong to như vậy, luôn có người có thể lấy thượng phẩm huyền khí ra." Chu quản sự nhắc nhở.
"Đúng vậy!" Từ Liệt nhìn lướt qua một lượt, ánh mắt dừng lại trên người một người trong góc khuất: "Hà Băng, ta nhớ ngươi không có một thanh huyền khí thượng phẩm chứ?"
Hà Băng kia đúng là có một thanh huyền khí thượng phẩm, thực lực cũng không kém, thấy Từ Liệt tìm tới mình, cười nói: "Từ Liệt huynh, ta có một thanh huyền khí thượng phẩm, vậy thì sao?"
"Cho ta mượn dùng một lát, lát nữa sẽ trả lại cho ngươi!" Từ Liệt nói, trong mắt Từ Liệt, đây vốn là một chuyện rất đơn giản.
Điều khiến Từ Liệt không ngờ tới là Hà Băng lại lắc đầu nói: "Không cho mượn."
"Sao nào? Ngươi sợ ta thua dưới tay thằng nhãi này chắc?" Từ Liệt cả giận nói.
Hà Băng tiếp tục lắc đầu, "Ta đương nhiên không sợ ngươi thua tiểu tử này, chỉ là ta vô duyên vô cớ, tại sao phải cho ngươi mượn?"
"Ngươi..." Con ngươi Từ Liệt đảo một vòng, lập tức hiểu ý của Hà Băng, hắn liền nói: "Thế này đi, lát nữa ta đánh thắng tiểu tử kia, Phương Tinh Thạch kia ta chia cho ngươi một nửa, thế nào?"
Nghe được lời của Từ Liệt, trên mặt Hà Băng lúc này mới lộ ra nụ cười hài lòng: "Nói sớm đi, Từ Liệt huynh, nhận lấy!"
Hà Băng nói xong, tháo một thanh bội kiếm bên hông xuống, ném cho Từ Liệt.
Từ Liệt giơ tay tiếp lấy, trong lòng oán thầm Hà Băng này chính là một tên không có lợi không dậy sớm, sau đó "vèo" một tiếng, rút thanh bảo kiếm kia ra khỏi vỏ, mũi nhọn ba thước màu xanh lập lòe ánh sáng màu tím nhạt, hắn nói với La Chinh: "Thanh kiếm này của Hà Băng, tên là Tử Thanh bảo kiếm, chính là Huyền giai thượng phẩm, có thể làm phần thưởng không?"
La Chinh nhìn thoáng qua Tử Thanh bảo kiếm, chợt gật đầu, quay đầu nói với Mạc Xán ở phía sau: "Đưa khối tinh thạch này giúp ta đi." Sau khi nói xong, La Chinh nhảy lên lôi đài.
Thấy La Chinh lên lôi đài, Từ Liệt mừng thầm trong lòng, hắn cái gì cũng không sợ, chỉ sợ La Chinh thật sự lùi bước. Vì vậy hắn cũng giao Tử Thanh Bảo Kiếm kia cho Mạc Xán, đồng thời nhảy lên trên lôi đài.
Trên lôi đài, La Chinh khoanh tay đứng, lực lượng trong thân thể bắt đầu chậm rãi lưu chuyển, đối mặt với Từ Liệt nửa bước Tiên Thiên, La Chinh ngoài mặt tựa hồ không đếm xỉa tới. Nhưng trong lòng lại tràn đầy cảnh giác, tu luyện tới bước này, ai lại không có đòn sát thủ?
Từ Liệt nhẫn nại hồi lâu, đã sớm muốn nhanh chấm dứt trận lôi đài này. Lên đài rồi, gã cười lạnh một tiếng, dưới chân loé lên lôi quang, toàn thân trên dưới phảng phất quấn trong một tầng thiểm điện, lấy tốc độ cực nhanh vọt mạnh tới hướng La Chinh.
Từ Liệt này tu luyện một loại công pháp gọi là Bôn Lôi Quyền, sinh ra chân khí bản mệnh bao hàm khí thế sét đánh. Bất luận là tốc độ hay lực bộc phát đều cực kỳ kinh người.
Từ Liệt không ngừng tiến lại gần La Chinh, không ngừng phóng đại. Khi khoảng cách giữa Từ Liệt và hắn chỉ có hai mét, nắm tay to lớn biến ảo thành một đạo sấm sét, bổ thẳng về phía La Chinh.
Nửa bước Tiên Thiên, đã có thể thao túng chân khí bản mệnh thành thạo, chuyển hóa chân khí thành sấm sét, uy thế một quyền này không ngờ kinh người như thế.
Đối mặt với một quyền này, La Chinh cũng không lui lại.
Hắn hóa năm ngón tay thành quyền, từng màn sáng màu tím quấn quanh trên người hắn, vừa ra tay chính là Tử Đàn Thốn Kình trong Tử Đàn Quyền!
Hắn muốn cứng đối cứng với Từ Liệt!
Mọi người dưới lôi đài thấy một màn như vậy, miệng đều há thật to.
Vốn bọn họ đều cho rằng, La Chinh nhất định sẽ chạy trối chết dưới một cái đối mặt.
Dù sao cảnh giới chênh lệch quá lớn, từ chính diện nghênh địch, La Chinh căn bản không có nửa phần thắng.
Nếu một quyền này đánh trúng, chỉ sợ nửa người La Chinh sẽ bị Bôn Lôi quyền của Từ Liệt đánh cho khét lẹt.
"Bành!"
Hai quyền cứng rắn va chạm vào nhau.
Dưới tác dụng của quyền lực to lớn, La Chinh lui bốn bước mới đứng vững thân thể.
Còn Từ Liệt thì lùi lại phía sau bảy tám bước, khó khăn lắm mới dừng lại được, ánh mắt lóe lên một vẻ kinh ngạc.
Quyền này không chỉ vượt ngoài dự liệu của Từ Liệt, đồng thời còn vượt qua dự liệu của tất cả đệ tử ngoại môn đang xem trận chiến.
Luyện thể chi nhân sao không hiểu được tầm quan trọng của cảnh giới?
Nhục thân ngũ trọng, mỗi đột phá nhất trọng, lực lượng đều sẽ gia tăng mấy lần.
Lúc nào lực lượng Luyện Tạng cảnh có thể đánh đồng với lực lượng nửa bước Tiên Thiên?
Mặc kệ bọn họ có tin hay không, một màn trước mắt này quả thật đã xảy ra.
Khuôn mặt La Chinh cũng hiện ra vẻ ngưng trọng, vừa mới giao thủ, trong nháy mắt, ánh sáng tím trên cánh tay La Chinh đã bị Bôn Lôi Quyền của Từ Liệt đánh tan, Tử Đàn Thốn Kình của hắn giờ phút này hiển nhiên có chút vô lực, không cách nào phát huy ra hiệu quả vốn có.
Quả nhiên, Tử Đàn Quyền đụng phải cao thủ chân chính, vẫn còn có chút không đáng chú ý.
Còn lực lôi điện của Từ Liệt không ngờ lại lan tới cánh tay của mình, như hai con rắn nhỏ sáng bạc, quấn quanh cánh tay La Chinh, liều mạng cắn xé.
Chỉ chốc lát sau, một mùi khét lẹt liền từ trên cánh tay La Chinh truyền đến.
Lực lượng của La Chinh vượt ngoài dự liệu của Từ Liệt. Nhưng nhìn cánh tay cháy đen của La Chinh, gương mặt Từ Liệt vẫn nhe răng cười: "Khí lực tốt! Nhưng cánh tay này của ngươi cũng phế rồi!"
"Vậy sao?" Trên mặt La Chinh hiện lên nụ cười nhàn nhạt, lực lượng trên cánh tay vận chuyển, từng đạo ánh sáng tím từ trong cánh tay hắn tuôn ra, hai con rắn nhỏ do lôi điện hình thành lập tức bị chân khí tử đàn xoắn giết.
Thấy cảnh này, mí mắt Từ Liệt giật giật, tuy tiểu tử này chỉ là Luyện Tạng cảnh, nhưng lực lượng lại lớn kinh người, hơn nữa thân thể của hắn cũng đặc biệt đặc thù, lực lôi điện trong Bôn Lôi quyền có bao nhiêu khó ứng phó, Từ Liệt là rõ ràng nhất.
Nhưng hiệu quả khi đối đầu với tiểu tử này lại không tốt.
Nhưng cho dù thiên phú dị bẩm thì sao? Nếu tiểu tử này cùng cảnh giới nửa bước Tiên Thiên với mình, e rằng bây giờ Từ Liệt bỏ chạy. Nhưng dù sao hắn cũng là Luyện Tạng cảnh, có lợi hại hơn nữa thì lợi hại tới đâu chứ? Nghĩ tới đây, trên người Từ Liệt lóe lên một luồng sét, thân hình lập tức biến mất trên lôi đài.
Chỉ trong chớp mắt, hắn đột nhiên lăn sang bên cạnh, còn Từ Liệt ở lại tại chỗ, từ trên trời giáng xuống, một chiêu Bôn Lôi quyền đánh xuống mặt đất như sấm sét giữa trời quang, nổ khiến màng tai mọi người vang lên loạn xạ.
"Tốc độ này quá nhanh..." La Chinh nhíu mày, giờ phút này La Chinh cũng tập trung ánh mắt trên người Từ Liệt, hoàn cảnh xấu nhất của hắn, chính là tốc độ quá chậm.
Nhục Thân ngũ trọng cảnh, cuối cùng nhất trọng cảnh giới là Luyện Tủy cảnh.
Ở trong Luyện Tủy cảnh, muốn luyện ra tạp chất trong cốt tủy toàn thân, cảnh giới này có thể đơn giản hóa thành hai chữ "Tẩy Tủy".
Chỉ có sau khi tẩy tủy thành công, toàn thân sẽ phát sinh biến hóa về chất, thân thể sẽ trở nên mạnh mẽ, tốc độ di động cũng sẽ tăng mạnh, cũng có thể làm cho người tai thính mắt tinh.
Lúc trước khi đối phó với Tà Lang, hắn chịu thiệt là không cách nào đuổi bắt được thân hình của đối phương, bây giờ Từ Liệt cũng dùng chiêu này.
"Đùng!!"
Lại một cái Bôn Lôi Quyền đánh về phía La Chinh.
Lần này La Chinh không thể hoàn toàn tránh đi, một bộ phận lôi điện chi lực cắn vào chân của hắn.
Cũng may La Chinh có được một thân thể cường hãn đến tột đỉnh, phần lớn lôi điện chi lực này đều bị thân thể La Chinh hấp thu, lôi điện chi lực còn lại không tạo thành thương tổn quá lớn đối với La Chinh.
"Không theo kịp tốc độ của ta đúng không? Ta xem ngươi có thể chống đỡ được tới bao giờ!" Từ Liệt càng đánh càng hưng phấn, có một bao cát di động miễn phí bảo hắn đánh, hắn đương nhiên vui mừng.
"Chát!"
"Bành!"
"Ầm ầm!"
Mỗi lần Từ Liệt ra tay đều càn rỡ gầm thét.
"Ngươi trốn được lắm à?"
"Ta xem ngươi có thể trốn đến khi nào!"
"Tiếp tục!"
Trên lôi đài, đang trình diễn một trò mèo vờn chuột. Nhưng mà chuột chạy tiếp, cuối cùng vẫn sẽ bị mèo bắt được.
La Chinh chớp chớp mắt, chậm rãi nói: "Ta quả thực đáp ứng ngươi hôm nay đánh lôi đài, bất quá, ta đáp ứng ngươi là hôm nay, giờ Tý cũng là hôm nay, buổi trưa cũng là hôm nay, như thế nào? Ta có đáp ứng ngươi là hôm nay canh giờ nào không?"
La Chinh hỏi lại như vậy, khiến Từ Liệt sững sờ, đồng thời vẻ giận dữ trên mặt càng sâu: "Tiểu tử xảo quyệt, lên lôi đài ta xem cái miệng của ngươi còn có tác dụng gì!"
"Trước khi lên lôi đài, ta còn có một yêu cầu." La Chinh bỗng nhiên nói.
"Yêu cầu gì? Chẳng lẽ ngươi còn trông cậy vào ta hạ thủ lưu tình? Quy củ trên lôi đài Thanh Vân Tông, đánh chết đánh tàn phế, không chịu trách nhiệm!" Mục đích hôm nay của Từ Liệt chính là lấy đi tính mạng La Chinh. Nếu La Chinh đưa ra yêu cầu như vậy, Từ Liệt hắn quả quyết sẽ không đáp ứng.
La Chinh lắc đầu: "Trên lôi đài, quyền cước không có mắt, ta đương nhiên biết quy củ, ta là cảm thấy đơn thuần đánh lôi đài như vậy, đúng là rất mất hứng, nếu không chúng ta cược chút gì đó, có phần thưởng cũng tốt!"
Từ Liệt hơi sửng sốt, hắn không ngờ La Chinh lại đưa ra một yêu cầu như vậy, trong lòng Từ Liệt, mục đích cơ bản đã đạt được, chỉ cần dụ dỗ La Chinh lên lôi đài La Chinh cơ bản thuộc về người chết. Cho nên chỉ cần La Chinh chịu lên lôi đài, mọi chuyện đều tốt.
Hắn không ngờ La Chinh lại có sức mạnh như vậy, còn muốn cược một chút tặng thưởng.
Từ Liệt cũng không rõ La Chinh lấy đâu ra sức mạnh, chẳng lẽ hắn còn tưởng rằng mình có thể thắng? Một tiểu gia hỏa Luyện Tạng cảnh muốn thắng mình nửa bước Tiên Thiên? Nực cười!
"Ha ha, tặng thưởng? Tốt lắm, ngươi muốn cược cái gì, ông đây đều phụng bồi tới cùng!" Từ Liệt nói.
"Hình như vậy, ta ra một trăm khối phương tinh thạch, bên phía ngươi ra một thanh thượng phẩm huyền khí. Nếu ngươi thắng, một trăm khối phương tinh thạch sẽ thuộc về ngươi. Nếu ngươi thua, thanh thượng phẩm huyền khí kia sẽ thuộc về ta!" La Chinh cười dài nói.
"Một trăm khối tinh thạch?" Từ Liệt lại sửng sốt, Từ Liệt sinh ra từ cọng cỏ, cũng không giàu có gì. Tuy nói mấy năm nay hắn dựa vào thực lực của mình kiếm được không ít điểm tích lũy. Nhưng những điểm tích lũy kia đều dùng để đổi công pháp và đan dược tiêu hết, bồi dưỡng một võ giả, bản thân đã là chuyện đốt tiền. Huống chi sau lưng Từ Liệt không có đại gia tộc ủng hộ.
Số tiền đặt cược này đối với con cháu sĩ tộc mà nói không tính là gì. Nhưng đối với đệ tử ngoại môn sinh ra từ cỏ dại mà nói, chính là một khoản tiền lớn.
Từ Liệt rất thích đánh cược với La Chinh, nhưng Từ Liệt không lấy ra nổi một thanh huyền khí thượng phẩm...
"Thằng nhãi thối, ngươi biết ta không có huyền khí thượng phẩm mà giờ lại định đánh cược với ta, ta thấy ngươi cố ý tìm lý do mà thôi." Từ Liệt cả giận nói.
La Chinh thở dài một hơi, lộ ra biểu tình tiếc hận, "Đã như vậy, lôi đài này không đánh cũng được, đánh tới đánh lui đều là uổng phí sức lực, ta dựa vào cái gì phải đánh với ngươi?"
"Ngươi!" Từ Liệt thật sự tức giận, "Tiểu tử ngươi rõ ràng là muốn tìm lý do không lên lôi đài, ta thấy một trăm viên tinh thạch kia chỉ sợ cũng chỉ là chém gió, căn bản không bỏ ra nổi!"
Từ Liệt vừa dứt lời, tiếng leng keng leng keng vang lên, từ trong tay La Chinh trượt ra một đống tinh thạch vuông, từng viên tinh thạch một lấp lánh trong suốt, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, lộ ra sắc thái mỹ lệ.
Phương tinh thạch này chính là đồng tiền mạnh, đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong đại đa số đều là sinh ra từ cỏ rễ, một đống hơn trăm căn phương tinh thạch này, tuyệt đối là một khoản tiền lớn.
"Ta hiện tại xuất ra nhiều phương tinh thạch như vậy, ngươi chỉ cần móc ra một thanh thượng phẩm huyền khí, ta liền lên lôi đài, ngươi nếu là không lấy ra được, ta xem ra là đừng đánh nữa, ta thật không muốn uổng phí khí lực!" Đứng ở trong đống phương tinh thạch kia, La Chinh cười phá lệ.
Bây giờ Từ Liệt thật sự không còn cách nào khác, hắn vốn tưởng rằng chuyện rất đơn giản đã bị La Chinh lề mà lề mề như vậy chậm trễ một lúc lâu.
Lúc này, Chu quản sự bỗng nhiên âm trầm nói: "Từ Liệt, hắn muốn cược một món huyền khí thượng phẩm với hắn, chẳng lẽ ngươi sợ mình thua sao?"
"Nhưng ta không có huyền khí thượng phẩm." Từ Liệt buồn bực nói.
"Không có thượng phẩm huyền khí, ngươi sẽ không mượn một chút? Ta không tin một Vũ Phong to như vậy, luôn có người có thể lấy thượng phẩm huyền khí ra." Chu quản sự nhắc nhở.
"Đúng vậy!" Từ Liệt nhìn lướt qua một lượt, ánh mắt dừng lại trên người một người trong góc khuất: "Hà Băng, ta nhớ ngươi không có một thanh huyền khí thượng phẩm chứ?"
Hà Băng kia đúng là có một thanh huyền khí thượng phẩm, thực lực cũng không kém, thấy Từ Liệt tìm tới mình, cười nói: "Từ Liệt huynh, ta có một thanh huyền khí thượng phẩm, vậy thì sao?"
"Cho ta mượn dùng một lát, lát nữa sẽ trả lại cho ngươi!" Từ Liệt nói, trong mắt Từ Liệt, đây vốn là một chuyện rất đơn giản.
Điều khiến Từ Liệt không ngờ tới là Hà Băng lại lắc đầu nói: "Không cho mượn."
"Sao nào? Ngươi sợ ta thua dưới tay thằng nhãi này chắc?" Từ Liệt cả giận nói.
Hà Băng tiếp tục lắc đầu, "Ta đương nhiên không sợ ngươi thua tiểu tử này, chỉ là ta vô duyên vô cớ, tại sao phải cho ngươi mượn?"
"Ngươi..." Con ngươi Từ Liệt đảo một vòng, lập tức hiểu ý của Hà Băng, hắn liền nói: "Thế này đi, lát nữa ta đánh thắng tiểu tử kia, Phương Tinh Thạch kia ta chia cho ngươi một nửa, thế nào?"
Nghe được lời của Từ Liệt, trên mặt Hà Băng lúc này mới lộ ra nụ cười hài lòng: "Nói sớm đi, Từ Liệt huynh, nhận lấy!"
Hà Băng nói xong, tháo một thanh bội kiếm bên hông xuống, ném cho Từ Liệt.
Từ Liệt giơ tay tiếp lấy, trong lòng oán thầm Hà Băng này chính là một tên không có lợi không dậy sớm, sau đó "vèo" một tiếng, rút thanh bảo kiếm kia ra khỏi vỏ, mũi nhọn ba thước màu xanh lập lòe ánh sáng màu tím nhạt, hắn nói với La Chinh: "Thanh kiếm này của Hà Băng, tên là Tử Thanh bảo kiếm, chính là Huyền giai thượng phẩm, có thể làm phần thưởng không?"
La Chinh nhìn thoáng qua Tử Thanh bảo kiếm, chợt gật đầu, quay đầu nói với Mạc Xán ở phía sau: "Đưa khối tinh thạch này giúp ta đi." Sau khi nói xong, La Chinh nhảy lên lôi đài.
Thấy La Chinh lên lôi đài, Từ Liệt mừng thầm trong lòng, hắn cái gì cũng không sợ, chỉ sợ La Chinh thật sự lùi bước. Vì vậy hắn cũng giao Tử Thanh Bảo Kiếm kia cho Mạc Xán, đồng thời nhảy lên trên lôi đài.
Trên lôi đài, La Chinh khoanh tay đứng, lực lượng trong thân thể bắt đầu chậm rãi lưu chuyển, đối mặt với Từ Liệt nửa bước Tiên Thiên, La Chinh ngoài mặt tựa hồ không đếm xỉa tới. Nhưng trong lòng lại tràn đầy cảnh giác, tu luyện tới bước này, ai lại không có đòn sát thủ?
Từ Liệt nhẫn nại hồi lâu, đã sớm muốn nhanh chấm dứt trận lôi đài này. Lên đài rồi, gã cười lạnh một tiếng, dưới chân loé lên lôi quang, toàn thân trên dưới phảng phất quấn trong một tầng thiểm điện, lấy tốc độ cực nhanh vọt mạnh tới hướng La Chinh.
Từ Liệt này tu luyện một loại công pháp gọi là Bôn Lôi Quyền, sinh ra chân khí bản mệnh bao hàm khí thế sét đánh. Bất luận là tốc độ hay lực bộc phát đều cực kỳ kinh người.
Từ Liệt không ngừng tiến lại gần La Chinh, không ngừng phóng đại. Khi khoảng cách giữa Từ Liệt và hắn chỉ có hai mét, nắm tay to lớn biến ảo thành một đạo sấm sét, bổ thẳng về phía La Chinh.
Nửa bước Tiên Thiên, đã có thể thao túng chân khí bản mệnh thành thạo, chuyển hóa chân khí thành sấm sét, uy thế một quyền này không ngờ kinh người như thế.
Đối mặt với một quyền này, La Chinh cũng không lui lại.
Hắn hóa năm ngón tay thành quyền, từng màn sáng màu tím quấn quanh trên người hắn, vừa ra tay chính là Tử Đàn Thốn Kình trong Tử Đàn Quyền!
Hắn muốn cứng đối cứng với Từ Liệt!
Mọi người dưới lôi đài thấy một màn như vậy, miệng đều há thật to.
Vốn bọn họ đều cho rằng, La Chinh nhất định sẽ chạy trối chết dưới một cái đối mặt.
Dù sao cảnh giới chênh lệch quá lớn, từ chính diện nghênh địch, La Chinh căn bản không có nửa phần thắng.
Nếu một quyền này đánh trúng, chỉ sợ nửa người La Chinh sẽ bị Bôn Lôi quyền của Từ Liệt đánh cho khét lẹt.
"Bành!"
Hai quyền cứng rắn va chạm vào nhau.
Dưới tác dụng của quyền lực to lớn, La Chinh lui bốn bước mới đứng vững thân thể.
Còn Từ Liệt thì lùi lại phía sau bảy tám bước, khó khăn lắm mới dừng lại được, ánh mắt lóe lên một vẻ kinh ngạc.
Quyền này không chỉ vượt ngoài dự liệu của Từ Liệt, đồng thời còn vượt qua dự liệu của tất cả đệ tử ngoại môn đang xem trận chiến.
Luyện thể chi nhân sao không hiểu được tầm quan trọng của cảnh giới?
Nhục thân ngũ trọng, mỗi đột phá nhất trọng, lực lượng đều sẽ gia tăng mấy lần.
Lúc nào lực lượng Luyện Tạng cảnh có thể đánh đồng với lực lượng nửa bước Tiên Thiên?
Mặc kệ bọn họ có tin hay không, một màn trước mắt này quả thật đã xảy ra.
Khuôn mặt La Chinh cũng hiện ra vẻ ngưng trọng, vừa mới giao thủ, trong nháy mắt, ánh sáng tím trên cánh tay La Chinh đã bị Bôn Lôi Quyền của Từ Liệt đánh tan, Tử Đàn Thốn Kình của hắn giờ phút này hiển nhiên có chút vô lực, không cách nào phát huy ra hiệu quả vốn có.
Quả nhiên, Tử Đàn Quyền đụng phải cao thủ chân chính, vẫn còn có chút không đáng chú ý.
Còn lực lôi điện của Từ Liệt không ngờ lại lan tới cánh tay của mình, như hai con rắn nhỏ sáng bạc, quấn quanh cánh tay La Chinh, liều mạng cắn xé.
Chỉ chốc lát sau, một mùi khét lẹt liền từ trên cánh tay La Chinh truyền đến.
Lực lượng của La Chinh vượt ngoài dự liệu của Từ Liệt. Nhưng nhìn cánh tay cháy đen của La Chinh, gương mặt Từ Liệt vẫn nhe răng cười: "Khí lực tốt! Nhưng cánh tay này của ngươi cũng phế rồi!"
"Vậy sao?" Trên mặt La Chinh hiện lên nụ cười nhàn nhạt, lực lượng trên cánh tay vận chuyển, từng đạo ánh sáng tím từ trong cánh tay hắn tuôn ra, hai con rắn nhỏ do lôi điện hình thành lập tức bị chân khí tử đàn xoắn giết.
Thấy cảnh này, mí mắt Từ Liệt giật giật, tuy tiểu tử này chỉ là Luyện Tạng cảnh, nhưng lực lượng lại lớn kinh người, hơn nữa thân thể của hắn cũng đặc biệt đặc thù, lực lôi điện trong Bôn Lôi quyền có bao nhiêu khó ứng phó, Từ Liệt là rõ ràng nhất.
Nhưng hiệu quả khi đối đầu với tiểu tử này lại không tốt.
Nhưng cho dù thiên phú dị bẩm thì sao? Nếu tiểu tử này cùng cảnh giới nửa bước Tiên Thiên với mình, e rằng bây giờ Từ Liệt bỏ chạy. Nhưng dù sao hắn cũng là Luyện Tạng cảnh, có lợi hại hơn nữa thì lợi hại tới đâu chứ? Nghĩ tới đây, trên người Từ Liệt lóe lên một luồng sét, thân hình lập tức biến mất trên lôi đài.
Chỉ trong chớp mắt, hắn đột nhiên lăn sang bên cạnh, còn Từ Liệt ở lại tại chỗ, từ trên trời giáng xuống, một chiêu Bôn Lôi quyền đánh xuống mặt đất như sấm sét giữa trời quang, nổ khiến màng tai mọi người vang lên loạn xạ.
"Tốc độ này quá nhanh..." La Chinh nhíu mày, giờ phút này La Chinh cũng tập trung ánh mắt trên người Từ Liệt, hoàn cảnh xấu nhất của hắn, chính là tốc độ quá chậm.
Nhục Thân ngũ trọng cảnh, cuối cùng nhất trọng cảnh giới là Luyện Tủy cảnh.
Ở trong Luyện Tủy cảnh, muốn luyện ra tạp chất trong cốt tủy toàn thân, cảnh giới này có thể đơn giản hóa thành hai chữ "Tẩy Tủy".
Chỉ có sau khi tẩy tủy thành công, toàn thân sẽ phát sinh biến hóa về chất, thân thể sẽ trở nên mạnh mẽ, tốc độ di động cũng sẽ tăng mạnh, cũng có thể làm cho người tai thính mắt tinh.
Lúc trước khi đối phó với Tà Lang, hắn chịu thiệt là không cách nào đuổi bắt được thân hình của đối phương, bây giờ Từ Liệt cũng dùng chiêu này.
"Đùng!!"
Lại một cái Bôn Lôi Quyền đánh về phía La Chinh.
Lần này La Chinh không thể hoàn toàn tránh đi, một bộ phận lôi điện chi lực cắn vào chân của hắn.
Cũng may La Chinh có được một thân thể cường hãn đến tột đỉnh, phần lớn lôi điện chi lực này đều bị thân thể La Chinh hấp thu, lôi điện chi lực còn lại không tạo thành thương tổn quá lớn đối với La Chinh.
"Không theo kịp tốc độ của ta đúng không? Ta xem ngươi có thể chống đỡ được tới bao giờ!" Từ Liệt càng đánh càng hưng phấn, có một bao cát di động miễn phí bảo hắn đánh, hắn đương nhiên vui mừng.
"Chát!"
"Bành!"
"Ầm ầm!"
Mỗi lần Từ Liệt ra tay đều càn rỡ gầm thét.
"Ngươi trốn được lắm à?"
"Ta xem ngươi có thể trốn đến khi nào!"
"Tiếp tục!"
Trên lôi đài, đang trình diễn một trò mèo vờn chuột. Nhưng mà chuột chạy tiếp, cuối cùng vẫn sẽ bị mèo bắt được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.