Chương 267: Phật Chi Luân Hồi
Ân Tứ Giải Thoát
07/11/2024
Đang lúc Mạc Vũ Hinh cực kỳ phiền muộn, trọng tài bỗng nhiên tuyên bố: "Thiên Nhất Phong Tạ Vân, đối trận với thân truyền đệ tử Bùi Thiên Diệu!"
Mạc Vũ Hinh le lưỡi, cười nói: "Bùi sư ca, thuộc về ngươi!"
Bùi Thiên Diệu lộ ra nụ cười thản nhiên, lập tức đi lên đấu trường.
Trong thân truyền đệ tử, Bùi Thiên Diệu thuộc về một ngoại tộc, hắn không có phong mang gì. Nhưng tính tình rất hòa ái, cơ bản không cùng người khác phát sinh tranh chấp.
Cho nên rất khó kiểm tra thực lực của hắn.
Nhưng không ai phủ nhận thực lực của hắn, bởi vì hắn đứng thứ hai trên bảng Thanh Vân.
Đệ nhất nhân Thanh Vân bảng Lý Dật Phong cho tới bây giờ vẫn còn bế quan. Cho nên lúc rút thăm thi đấu luân hồi, cũng không có đem danh tự của Lý Dật Phong bỏ vào rút hòm.
Nếu như Lý Dật Phong trước khi Luân Hồi Thi Đấu chấm dứt cũng không xuất hiện, như vậy Bùi Thiên Diệu chính là người mạnh nhất tham gia toàn Phong Đại Bỉ lần này.
Nhưng mà mười vị trí đầu trên bảng Thanh Vân, thực lực của mỗi một vị đệ tử đều cực kỳ cường hãn.
Thực lực của những thiên tài này tiến bộ, cơ bản đều tiến triển cực nhanh, không ai nắm chắc thắng đối phương.
Bùi Thiên Diệu xuất chiến, không ít đệ tử thân truyền thở dài một hơi!
Năm nay biểu hiện của thân truyền đệ tử thật sự quá kém, phải biết rằng thân truyền đệ tử ở những năm trước là tồn tại cao cao tại thượng! Đụng phải niên đại khoa trương một chút, thậm chí đệ nhất danh đến thứ hai mươi đều bị thân truyền đệ tử bao trọn...
Nhưng năm nay thần thoại đã tan vỡ, liên tiếp không ít đệ tử thân truyền của Nhị Tam Tiên đều bị đệ tử của ba mươi ba phong đánh bại.
Loại cảm giác thất bại này khiến cho đệ tử thân truyền vốn dĩ ưu việt tràn đầy cảm nhận được chênh lệch cực lớn, trong lòng đau khổ có thể nghĩ. Cho nên bọn họ cấp bách cần một vị đệ tử thân truyền dẫn đầu đến đề chấn sĩ khí, người này không ai khác ngoài Bùi Thiên Diệu.
"Bùi sư ca, đánh ngã cái Tạ Vân kia!"
"Bùi sư ca, làm vẻ vang cho đệ tử thân truyền của chúng ta a!"
Nếu là những năm trước, đệ tử thân truyền nào cần nói loại lời này? Thời cuộc đã khác, tâm tính cũng thay đổi, đệ tử thân truyền bỗng nhiên phát hiện, nguyên lai trên đỉnh núi thứ ba mươi ba không hiểu sao lại xuất hiện không ít nhân vật lợi hại!
Tạ Vân cầm đao đi tới, hắn vẫn giữ nguyên khí thế như cầu vồng, sau khi nhìn thấy Bùi Thiên Diệu hắn liền nói: "Ta chờ mong trận chiến này đã lâu."
"Thật sao?" Bùi Thiên Diệu vẫn mỉm cười, có vẻ dịu dàng hiền lành.
"Nếu Lý Dật Phong không tới, như vậy khai đao là tốt nhất, để đệ tử của ba mươi ba phong hiểu được, cái gọi là đệ tử thân truyền cũng không có gì đặc biệt!" Tạ Vân cười nói.
Ba năm trước, Tạ Vân từng liên tục thua trên người đệ tử thân truyền, ba năm nay Tạ Vân vẫn bế quan khổ tu, chính là vì muốn lấy lại danh dự trong lần toàn phong đại tái này!
Bùi Thiên Diệu nhún nhún vai, thập phần đồng ý với lời nói của Tạ Vân: "Ta cũng cảm thấy đệ tử thân truyền không có gì ghê gớm."
Tạ Vân lại lắc đầu, bảo đao trong tay vẽ thành hình nửa vòng tròn trên không trung, "Sự ngạo mạn của đệ tử thân truyền các ngươi đều khắc vào xương cốt, ngoài miệng ngươi nói như vậy, nhưng tâm lý chưa chắc đã phục! Nhưng không sao, sau trận chiến này ta sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục!"
Ngay khi Tạ Vân nói xong, Bùi Thiên Diệu lại gật đầu, đồng thời đưa ra ba ngón tay: "Ngươi nói đúng, có lẽ trong xương cốt ta quả thật có chút ngạo mạn, những ngạo mạn này nói cho ta biết, đối phó ngươi chỉ cần ba chiêu."
"Ba chiêu! Ta biết Bùi Thiên Diệu rất mạnh, phi thường mạnh, nhưng mà ba chiêu bắt được Tạ Vân, đây là khoác lác rồi!"
"Không thể nào, Tạ Vân đến nay vẫn là trạng thái thắng liên tiếp, thực lực của hắn cùng Bùi Thiên Diệu không kém nhiều, hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu, ba chiêu, ta không tin."
"Hừ, cho dù là xếp thứ hai trên bảng Thanh Vân thì đã sao? Bắt Tạ Vân ba chiêu... Đệ tử thân truyền này thật đúng là kiêu ngạo, một hồi ba chiêu không đánh xuống được, ta xem mặt Đàm Thiên Diệu đặt ở đâu!"
Đệ tử của ba mươi ba phong nội đấu nghiêm trọng, thường thường mấy ngọn núi nhìn nhau không thuận mắt. Nhưng mỗi khi bọn họ đối mặt với đệ tử thân truyền lại lập tức đồng khí liên chi, phi thường đoàn kết.
Tạ Vân nghe Bùi Thiên Diệu nói, lập tức cười ha ha, sau khi cười xong mới lạnh giọng nói: "Được, đã như vậy, ta sẽ xem ba chiêu này của ngươi kinh thiên địa như thế nào, khấp quỷ thần!"
Dứt lời, Tạ Vân cầm bảo đao tiến hành công kích trước.
Bảo đao trong tay Tạ Vân cũng là một thanh linh khí thượng phẩm. Nhưng trên thân bảo đao của linh khí thượng phẩm này có khắc hai viên tinh thạch!
Bình thường thượng phẩm linh khí khắc một viên tinh thạch có thể sánh ngang hạ phẩm tiên khí, khắc hai viên tinh thạch khó khăn hơn nhiều, uy lực bảo đao gần đạt tới trung phẩm tiên khí!
"Thương Thiên Bá Đao, Tam Điệp Lãng!"
Từ trên người Tạ Vân diễn bắn ra một đạo khí tức cực kỳ bá đạo, lập tức vung bảo đao của Tạ Vân lên.
Ba đạo đao khí sắc bén như sóng biển hướng Bùi Thiên Diệu chém tới. Ba điệp lãng này chia làm ba đoạn công kích, chỉ là điệp sóng thứ nhất uy lực đã kinh khủng đến cực hạn, còn điệp lãng thứ hai thì gấp bội, điệp lãng thứ ba thì uy lực gấp bội, một đợt còn mạnh hơn một đợt!
Kỳ thật trong công pháp thiên giai Thương Thiên Bá Đao này có thể tu luyện ra tứ điệp sóng, thậm chí còn có thể ngũ điệp sóng, mỗi lần sóng lớn, cũng không phải đơn thuần là gấp bội đơn giản như vậy! Bởi vì tam điệp lãng là lục trọng công kích, như vậy tứ điệp lãng kỳ thực chính là thập trọng công kích! Bất quá lấy thực lực của Tạ Vân hiện tại chỉ có thể chém ra tam điệp lãng mà thôi, nhưng cái này đủ để cho Tạ Vân quét ngang toàn bộ đại bỉ!
Đối mặt một chiêu "Tam Điệp Lãng" Bùi Thiên Diệu trên mặt vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, cũng không có biểu tình dư thừa.
Ngay khi đao khí mãnh liệt đem Bùi Thiên Diệu bao phủ, trên người hắn bỗng nhiên hiện ra một đạo hư ảnh, đó là bóng dáng một tòa chuông lớn!
"Keng!"
"Đương đương!"
"Đương đương đương!"
Mọi người chợt nghe sáu tiếng chuông thanh thúy dễ nghe vang lên, đó là ba đợt sóng đánh trúng Kim Chung Tráo của Bùi Thiên Diệu.
Mỗi người đều có chân nguyên hộ thể, nhưng ngưng tụ chân nguyên hộ thể thành Kim Chung Tráo, có thể ngạnh kháng công kích của loại cường giả như Tạ Vân, sợ là chỉ có một mình Bùi Thiên Diệu.
"Ta sử dụng Kim Chung Tráo, đây cũng coi như một chiêu, ta còn có hai chiêu" Bùi Thiên Diệu thản nhiên nói.
Tạ Vân sắc mặt trầm xuống, Bùi Thiên Diệu này nói rõ chính là xem thường mình, ba chiêu hắn ước định bình thường đều là ba chiêu chiêu thức công kích. Thế nhưng Bùi Thiên Diệu này lại đem chiêu thức phòng ngự của chính hắn cũng tính ở bên trong, lời ngầm chính là nói hắn chỉ cần hai chiêu là đủ rồi! Đây là điều Tạ Vân luôn luôn ngạo nghễ ở Thiên Nhất Phong không thể chấp nhận được.
"Ngươi đã nói khoác không biết ngượng, ta sẽ ép ngươi phòng ngự, xem ngươi phòng ngự ba lần còn có mặt mũi nhắc lại!"
"Thương Thiên Bá Đao, Bách Toái Trảm!"
Bảo đao trong tay Tạ Vân nhất thời hóa thành hơn trăm đạo đao ảnh tối tăm mờ mịt, những đao ảnh này cơ hồ đem Bùi Thiên Diệu hoàn toàn bao phủ.
"Đương đương đương..."
Lại là một loạt tiếng chuông vang lên, Tạ Vân vẫn không có phá vỡ Kim Chung Tráo của Bùi Thiên Diệu, lúc này Tạ Vân cố ý ép buộc nói: "Ngươi đã phòng ngự hai lần, có phải chỉ còn lại một chiêu hay không?"
Bùi Thiên Diệu nghiêm túc gật đầu: "Đích thực, ta hiện tại chỉ còn lại có một chiêu."
Tạ Vân nhướn mày, lại vung đao chém về phía đối phương: "Vậy ta xem ngươi làm sao dùng chiêu còn lại đánh bại ta!"
Nếu quả thật giống như lời Bùi Thiên Diệu nói, lần thứ ba Tạ Vân tiến công, Bùi Thiên Diệu căn bản là không thể phòng ngự. Nếu phòng ngự xem như một chiêu, như vậy hắn lựa chọn phòng ngự sẽ không cách nào tiến công, lựa chọn tiến công liền không cách nào phòng ngự.
Lực phá hoại của đao của Tạ Vân rất mạnh, cũng là đụng phải Kim Chung Tráo của Bùi Thiên Diệu mới lâu công không phá, đổi lại bất cứ người nào dám ngạnh kháng đao của hắn, sợ là đã sớm biến thành một đống mảnh vụn.
"Lần này ta xem ngươi ứng đối như thế nào! Thương thiên Bá Đao, đao pháp mạnh nhất, Tu La Trảm!"
Một kích này, ẩn chứa cực hạn lĩnh ngộ của Tạ Vân đối với đao pháp. Thậm chí ở trong Tu La Trảm này ẩn tàng đao ý tiểu thành!
So sánh đao ý với kiếm ý, thiếu đi một phần sắc bén, lại nhiều hơn một phần khí phách!
Một chiêu này chém ra, Tạ Vân giống như một vị Bá Vương chinh chiến nhiều năm, lộ ra một cỗ khí phách trên trời dưới đất duy ngã độc tôn!
Ngay tại thời điểm Tạ Vũ chém ra một đao kia, Bùi Thiên Diệu rốt cục động, chiêu cuối cùng trong ước hẹn ba chiêu của hắn, kỳ thật cũng chính là một chiêu duy nhất!
"Phật chi luân hồi!"
Mạc Vũ Hinh le lưỡi, cười nói: "Bùi sư ca, thuộc về ngươi!"
Bùi Thiên Diệu lộ ra nụ cười thản nhiên, lập tức đi lên đấu trường.
Trong thân truyền đệ tử, Bùi Thiên Diệu thuộc về một ngoại tộc, hắn không có phong mang gì. Nhưng tính tình rất hòa ái, cơ bản không cùng người khác phát sinh tranh chấp.
Cho nên rất khó kiểm tra thực lực của hắn.
Nhưng không ai phủ nhận thực lực của hắn, bởi vì hắn đứng thứ hai trên bảng Thanh Vân.
Đệ nhất nhân Thanh Vân bảng Lý Dật Phong cho tới bây giờ vẫn còn bế quan. Cho nên lúc rút thăm thi đấu luân hồi, cũng không có đem danh tự của Lý Dật Phong bỏ vào rút hòm.
Nếu như Lý Dật Phong trước khi Luân Hồi Thi Đấu chấm dứt cũng không xuất hiện, như vậy Bùi Thiên Diệu chính là người mạnh nhất tham gia toàn Phong Đại Bỉ lần này.
Nhưng mà mười vị trí đầu trên bảng Thanh Vân, thực lực của mỗi một vị đệ tử đều cực kỳ cường hãn.
Thực lực của những thiên tài này tiến bộ, cơ bản đều tiến triển cực nhanh, không ai nắm chắc thắng đối phương.
Bùi Thiên Diệu xuất chiến, không ít đệ tử thân truyền thở dài một hơi!
Năm nay biểu hiện của thân truyền đệ tử thật sự quá kém, phải biết rằng thân truyền đệ tử ở những năm trước là tồn tại cao cao tại thượng! Đụng phải niên đại khoa trương một chút, thậm chí đệ nhất danh đến thứ hai mươi đều bị thân truyền đệ tử bao trọn...
Nhưng năm nay thần thoại đã tan vỡ, liên tiếp không ít đệ tử thân truyền của Nhị Tam Tiên đều bị đệ tử của ba mươi ba phong đánh bại.
Loại cảm giác thất bại này khiến cho đệ tử thân truyền vốn dĩ ưu việt tràn đầy cảm nhận được chênh lệch cực lớn, trong lòng đau khổ có thể nghĩ. Cho nên bọn họ cấp bách cần một vị đệ tử thân truyền dẫn đầu đến đề chấn sĩ khí, người này không ai khác ngoài Bùi Thiên Diệu.
"Bùi sư ca, đánh ngã cái Tạ Vân kia!"
"Bùi sư ca, làm vẻ vang cho đệ tử thân truyền của chúng ta a!"
Nếu là những năm trước, đệ tử thân truyền nào cần nói loại lời này? Thời cuộc đã khác, tâm tính cũng thay đổi, đệ tử thân truyền bỗng nhiên phát hiện, nguyên lai trên đỉnh núi thứ ba mươi ba không hiểu sao lại xuất hiện không ít nhân vật lợi hại!
Tạ Vân cầm đao đi tới, hắn vẫn giữ nguyên khí thế như cầu vồng, sau khi nhìn thấy Bùi Thiên Diệu hắn liền nói: "Ta chờ mong trận chiến này đã lâu."
"Thật sao?" Bùi Thiên Diệu vẫn mỉm cười, có vẻ dịu dàng hiền lành.
"Nếu Lý Dật Phong không tới, như vậy khai đao là tốt nhất, để đệ tử của ba mươi ba phong hiểu được, cái gọi là đệ tử thân truyền cũng không có gì đặc biệt!" Tạ Vân cười nói.
Ba năm trước, Tạ Vân từng liên tục thua trên người đệ tử thân truyền, ba năm nay Tạ Vân vẫn bế quan khổ tu, chính là vì muốn lấy lại danh dự trong lần toàn phong đại tái này!
Bùi Thiên Diệu nhún nhún vai, thập phần đồng ý với lời nói của Tạ Vân: "Ta cũng cảm thấy đệ tử thân truyền không có gì ghê gớm."
Tạ Vân lại lắc đầu, bảo đao trong tay vẽ thành hình nửa vòng tròn trên không trung, "Sự ngạo mạn của đệ tử thân truyền các ngươi đều khắc vào xương cốt, ngoài miệng ngươi nói như vậy, nhưng tâm lý chưa chắc đã phục! Nhưng không sao, sau trận chiến này ta sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục!"
Ngay khi Tạ Vân nói xong, Bùi Thiên Diệu lại gật đầu, đồng thời đưa ra ba ngón tay: "Ngươi nói đúng, có lẽ trong xương cốt ta quả thật có chút ngạo mạn, những ngạo mạn này nói cho ta biết, đối phó ngươi chỉ cần ba chiêu."
"Ba chiêu! Ta biết Bùi Thiên Diệu rất mạnh, phi thường mạnh, nhưng mà ba chiêu bắt được Tạ Vân, đây là khoác lác rồi!"
"Không thể nào, Tạ Vân đến nay vẫn là trạng thái thắng liên tiếp, thực lực của hắn cùng Bùi Thiên Diệu không kém nhiều, hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu, ba chiêu, ta không tin."
"Hừ, cho dù là xếp thứ hai trên bảng Thanh Vân thì đã sao? Bắt Tạ Vân ba chiêu... Đệ tử thân truyền này thật đúng là kiêu ngạo, một hồi ba chiêu không đánh xuống được, ta xem mặt Đàm Thiên Diệu đặt ở đâu!"
Đệ tử của ba mươi ba phong nội đấu nghiêm trọng, thường thường mấy ngọn núi nhìn nhau không thuận mắt. Nhưng mỗi khi bọn họ đối mặt với đệ tử thân truyền lại lập tức đồng khí liên chi, phi thường đoàn kết.
Tạ Vân nghe Bùi Thiên Diệu nói, lập tức cười ha ha, sau khi cười xong mới lạnh giọng nói: "Được, đã như vậy, ta sẽ xem ba chiêu này của ngươi kinh thiên địa như thế nào, khấp quỷ thần!"
Dứt lời, Tạ Vân cầm bảo đao tiến hành công kích trước.
Bảo đao trong tay Tạ Vân cũng là một thanh linh khí thượng phẩm. Nhưng trên thân bảo đao của linh khí thượng phẩm này có khắc hai viên tinh thạch!
Bình thường thượng phẩm linh khí khắc một viên tinh thạch có thể sánh ngang hạ phẩm tiên khí, khắc hai viên tinh thạch khó khăn hơn nhiều, uy lực bảo đao gần đạt tới trung phẩm tiên khí!
"Thương Thiên Bá Đao, Tam Điệp Lãng!"
Từ trên người Tạ Vân diễn bắn ra một đạo khí tức cực kỳ bá đạo, lập tức vung bảo đao của Tạ Vân lên.
Ba đạo đao khí sắc bén như sóng biển hướng Bùi Thiên Diệu chém tới. Ba điệp lãng này chia làm ba đoạn công kích, chỉ là điệp sóng thứ nhất uy lực đã kinh khủng đến cực hạn, còn điệp lãng thứ hai thì gấp bội, điệp lãng thứ ba thì uy lực gấp bội, một đợt còn mạnh hơn một đợt!
Kỳ thật trong công pháp thiên giai Thương Thiên Bá Đao này có thể tu luyện ra tứ điệp sóng, thậm chí còn có thể ngũ điệp sóng, mỗi lần sóng lớn, cũng không phải đơn thuần là gấp bội đơn giản như vậy! Bởi vì tam điệp lãng là lục trọng công kích, như vậy tứ điệp lãng kỳ thực chính là thập trọng công kích! Bất quá lấy thực lực của Tạ Vân hiện tại chỉ có thể chém ra tam điệp lãng mà thôi, nhưng cái này đủ để cho Tạ Vân quét ngang toàn bộ đại bỉ!
Đối mặt một chiêu "Tam Điệp Lãng" Bùi Thiên Diệu trên mặt vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, cũng không có biểu tình dư thừa.
Ngay khi đao khí mãnh liệt đem Bùi Thiên Diệu bao phủ, trên người hắn bỗng nhiên hiện ra một đạo hư ảnh, đó là bóng dáng một tòa chuông lớn!
"Keng!"
"Đương đương!"
"Đương đương đương!"
Mọi người chợt nghe sáu tiếng chuông thanh thúy dễ nghe vang lên, đó là ba đợt sóng đánh trúng Kim Chung Tráo của Bùi Thiên Diệu.
Mỗi người đều có chân nguyên hộ thể, nhưng ngưng tụ chân nguyên hộ thể thành Kim Chung Tráo, có thể ngạnh kháng công kích của loại cường giả như Tạ Vân, sợ là chỉ có một mình Bùi Thiên Diệu.
"Ta sử dụng Kim Chung Tráo, đây cũng coi như một chiêu, ta còn có hai chiêu" Bùi Thiên Diệu thản nhiên nói.
Tạ Vân sắc mặt trầm xuống, Bùi Thiên Diệu này nói rõ chính là xem thường mình, ba chiêu hắn ước định bình thường đều là ba chiêu chiêu thức công kích. Thế nhưng Bùi Thiên Diệu này lại đem chiêu thức phòng ngự của chính hắn cũng tính ở bên trong, lời ngầm chính là nói hắn chỉ cần hai chiêu là đủ rồi! Đây là điều Tạ Vân luôn luôn ngạo nghễ ở Thiên Nhất Phong không thể chấp nhận được.
"Ngươi đã nói khoác không biết ngượng, ta sẽ ép ngươi phòng ngự, xem ngươi phòng ngự ba lần còn có mặt mũi nhắc lại!"
"Thương Thiên Bá Đao, Bách Toái Trảm!"
Bảo đao trong tay Tạ Vân nhất thời hóa thành hơn trăm đạo đao ảnh tối tăm mờ mịt, những đao ảnh này cơ hồ đem Bùi Thiên Diệu hoàn toàn bao phủ.
"Đương đương đương..."
Lại là một loạt tiếng chuông vang lên, Tạ Vân vẫn không có phá vỡ Kim Chung Tráo của Bùi Thiên Diệu, lúc này Tạ Vân cố ý ép buộc nói: "Ngươi đã phòng ngự hai lần, có phải chỉ còn lại một chiêu hay không?"
Bùi Thiên Diệu nghiêm túc gật đầu: "Đích thực, ta hiện tại chỉ còn lại có một chiêu."
Tạ Vân nhướn mày, lại vung đao chém về phía đối phương: "Vậy ta xem ngươi làm sao dùng chiêu còn lại đánh bại ta!"
Nếu quả thật giống như lời Bùi Thiên Diệu nói, lần thứ ba Tạ Vân tiến công, Bùi Thiên Diệu căn bản là không thể phòng ngự. Nếu phòng ngự xem như một chiêu, như vậy hắn lựa chọn phòng ngự sẽ không cách nào tiến công, lựa chọn tiến công liền không cách nào phòng ngự.
Lực phá hoại của đao của Tạ Vân rất mạnh, cũng là đụng phải Kim Chung Tráo của Bùi Thiên Diệu mới lâu công không phá, đổi lại bất cứ người nào dám ngạnh kháng đao của hắn, sợ là đã sớm biến thành một đống mảnh vụn.
"Lần này ta xem ngươi ứng đối như thế nào! Thương thiên Bá Đao, đao pháp mạnh nhất, Tu La Trảm!"
Một kích này, ẩn chứa cực hạn lĩnh ngộ của Tạ Vân đối với đao pháp. Thậm chí ở trong Tu La Trảm này ẩn tàng đao ý tiểu thành!
So sánh đao ý với kiếm ý, thiếu đi một phần sắc bén, lại nhiều hơn một phần khí phách!
Một chiêu này chém ra, Tạ Vân giống như một vị Bá Vương chinh chiến nhiều năm, lộ ra một cỗ khí phách trên trời dưới đất duy ngã độc tôn!
Ngay tại thời điểm Tạ Vũ chém ra một đao kia, Bùi Thiên Diệu rốt cục động, chiêu cuối cùng trong ước hẹn ba chiêu của hắn, kỳ thật cũng chính là một chiêu duy nhất!
"Phật chi luân hồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.