Chương 23: Ta Không Chịu
Ân Tứ Giải Thoát
07/11/2024
Khí thế La Chinh bộc phát ra, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người tới.
Ngay cả đám con cháu sĩ tộc ở khoảng cách tương đối xa kia, cũng ôm tâm thái xem kịch, nhìn về phía bên này.
"Ha ha, tên Vương Hành Chi này càng lúc càng nhàm chán, dẫn người đi nhắm vào một cọng cỏ nho nhỏ, lại không biết chó nóng nảy cũng nhảy tường." Một con cháu sĩ tộc mặc áo trắng phe phẩy cây quạt ngọc, nhẹ giọng nói.
"Thì đã sao? Có chút chó hoang, cũng không có thực lực nhảy tường, tiểu tử này mới là Luyện Tạng cảnh, muốn nhảy cũng không thể nhảy. Nhưng Vương Hành Chi đúng là nhàm chán, không ngờ lại tốn tâm tư đối phó với một tên Luyện Tạng cảnh..." Một vị đệ tử sĩ tộc khác gật đầu.
Bất quá vị hộ vệ bên cạnh con cháu sĩ tộc này lại chắp tay nói: "Hoắc công tử, lát nữa ngài tham gia Huyết Sắc thí luyện, nhất định phải chú ý người này."
"Hả? Chỉ giáo cho?" Vị đệ tử sĩ tộc họ Hoắc biết hộ vệ bên cạnh hắn không nói lung tung, hộ vệ này là cường giả bí cảnh Tiên Thiên, hơn nữa còn từ chiến trường Tu La trở về, biết người biết đoạn vật rất có nghề.
Hộ vệ kia nói tiếp: "Không biết vì sao, tuy người này chỉ là Luyện Tạng cảnh nhưng lại cho ta cảm giác cực kỳ nguy hiểm."
Có thể được hộ vệ của hắn đánh giá như thế, Hoắc Công Tử nhướng mày, hứng thú nói: "Nói như thế, lần này Vương Hành Chi có chút phiền toái."
Giữa những con cháu sĩ tộc này cũng không phải bền chắc như thép, thậm chí có một số sĩ tộc có mâu thuẫn vô cùng lớn. Cho nên Hoắc công tử cũng không cần phải nhắc nhở Vương Hành. Đương nhiên, cho dù hộ vệ của hắn đánh giá tiểu tử kia rất cao, hắn vẫn cho rằng đối với Vương Hành Chi mà nói, chỉ là một phiền toái nhỏ mà thôi.
Chỉ có sĩ tộc mới rõ, Vương Hành Chi đều là sĩ tộc có bao nhiêu năng lượng.
Đối mặt với lời nói trơ mặt như vậy của La Chinh, La Phái Nhiên cùng với một đám con cháu sĩ tộc kia sắc mặt đều có chút khó coi.
Hồ điệp ngọc bội ở ngón tay Vương Hành Chi linh hoạt lăn qua lộn lại, hắn vẫn là bộ dáng phong khinh vân đạm, nhưng trong mắt hắn lại lóe ra một tia sát ý: "Thật ra chết đối với ngươi mà nói, là một loại giải thoát thoải mái nhất, ta có rất nhiều biện pháp khiến ngươi sống không bằng chết, có muốn suy nghĩ thêm một chút hay không?"
"Không cần! La Chinh ta mặc dù mệnh tiện, bất quá không dễ chết như vậy!" La Chinh nghiêm nghị cười nói.
"Thất ca, nói nhảm với tiểu tử này làm gì? Trực tiếp làm thịt hắn là được!" Một thanh niên thân hình cao lớn từ phía sau Vương Hành Chi lao ra, dĩ nhiên không kìm nén được, vung nắm đấm đấm nhằm vào đầu La Chinh đánh tới.
Thực lực của thanh niên này không tệ, Luyện Tủy cảnh đỉnh phong!
Hơn nữa phía trên song quyền của hắn mơ hồ có phù văn tinh mịn lưu động, hiển nhiên là tu luyện một loại quyền pháp cực kỳ lợi hại.
Đối mặt với một quyền uy thế như thế, La Chinh không tránh không né, đồng dạng cũng là một quyền, lại muốn cứng đối cứng!
Những người ở đây thấy một màn như vậy, đều lắc đầu, nghĩ thầm La Chinh này có ba lạng cốt khí. Nhưng cũng chỉ lợi hại hơn, lấy thực lực Luyện Tạng Cảnh đi đối chiến với một vị Luyện Tủy Cảnh, người ta còn là một đệ tử sĩ tộc, công pháp tu luyện tự nhiên lợi hại hơn La Chinh nhiều lắm.
Cứ như vậy cứng rắn húc lên, một quyền này chỉ sợ có thể đánh nát cánh tay La Chinh.
Mạc Xán cách đó không xa cũng há to miệng, trong mắt đều là vẻ lo lắng, Mạc Xán biết thực lực La Chinh tuyệt không đơn giản như vậy. Nhưng hôm qua dù sao hắn cũng không nhìn thấy một màn cuối cùng kia, nghĩ thầm cho dù La Chinh không đơn giản, cũng không có khả năng đối cứng với một vị cường giả Luyện Tủy Cảnh đỉnh phong, lần này chỉ sợ La Chinh sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Nhưng mà một màn mọi người đoán được kia cũng không có xuất hiện.
Hai quyền đụng vào nhau, phát ra một tiếng trầm đục.
La Chinh đứng tại chỗ, hai chân vững vàng đóng đinh trên mặt đất, thân hình không nhúc nhích, dòng nước ấm trong cơ thể lưu chuyển một trận, đã hóa giải quyền lực của đối phương.
Mà vị thanh niên thân hình cao lớn kia lại từ từ lui về phía sau mấy bước, thiếu chút nữa còn té lăn trên đất, tay kia kéo ở một bên, hiển nhiên đã bị thương, khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Tuyệt đại bộ phận mọi người đều không ngờ sẽ có kết quả này, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn La Chinh mơ hồ cũng mang theo một tia kính nể, lấy thực lực Luyện Tạng Cảnh chính diện đối mặt Hám Luyện Tủy cảnh, đây không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.
Đặc biệt là hơn một ngàn tên rễ cỏ ở đây, nhìn thấy La Chinh giáo huấn những con cháu sĩ tộc bừa bãi kia, trong lòng đều có một loại thống khoái không nói ra được.
Người bên cạnh Vương Hành Chi cũng không kìm nén được nữa, cả đám đều chửi bậy lên, vây quanh La Chinh, mắt thấy sẽ hợp lực tấn công.
La Chinh hơi híp mắt, nếu đối phương muốn cùng nhau xông lên, vậy hắn cũng chỉ có thể liều mạng. Nếu phải chết, vậy lôi kéo các ngươi cùng chết, liều chết một người!
Nhưng vào lúc này, lại có người quát chói tai một tiếng: "Các ngươi làm gì? Hôm nay là các ngươi tham gia Huyết Sắc thí luyện, không phải để các ngươi đến đánh nhau!"
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy chân trời có ba mươi con Phi Thiên hướng bên này bay nhanh đến, mà người phát ra tiếng quát chói tai kia thì đứng ở trên phi thiên liễn phía trước nhất, hắn mặc một thân áo vải, mặt mọc ra một chữ quốc, chính là đạo sư giám khảo phụ trách Huyết Sắc Thí Luyện, Trọng Minh.
Trọng Minh từ trên phi thiên ngô nhảy xuống, nện bước chân như sấm sét, đi về phía La Chinh, lớn tiếng chất vấn: "Vừa rồi ai đánh nhau?"
"Đạo sư hồi giám khảo, là hắn đang ẩu đả!" La Phái Nhiên nhảy ra chỉ vào La Chinh nói.
"Một bàn tay không thể đánh vang, một người khác là ai?" Trọng Minh lại hỏi.
"Là ta." Vị đệ tử Vương gia thân hình cao lớn kia ngược lại là bằng phẳng đã thừa nhận.
Trọng Minh gật đầu, nói: "Rất tốt, hai người đều hủy bỏ tư cách tham gia Huyết Sắc Thí Luyện!"
Sắc mặt La Chinh lúc này liền hết sức khó coi, nếu bởi vì việc này bị hủy bỏ tư cách thí luyện, vậy hắn liền quá oan uổng, "Giám khảo đạo sư, mới là bọn hắn gây sự trước, ta là bị ép hoàn thủ, vì sao phải hủy bỏ tư cách tham gia khảo thí của ta?"
"Dám ẩu đả ở đây, liền phải có giác ngộ bị đuổi ra khỏi Thanh Vân Tông!" Trọng Minh căn bản không nghe La Chinh giải thích.
Vị đệ tử Vương gia thân hình cao lớn kia lại nói: "Đạo sư giám thị, ta đã là đệ tử nội môn Thanh Vân Tông, cũng không có tham gia lần Huyết Sắc thí luyện này."
"Đệ tử nội môn?" Trọng Minh hỏi: "Là người của ngọn núi nào?"
"Trả lời giám thị đạo sư, ta là người của Thiên Nhất Phong." Con cháu Vương gia kia nói thêm.
"Ừm, Từ đạo sư của Thiên Nhất Phong các ngươi cũng tới, ngươi đã là đệ tử nội môn, vậy thì khấu trừ một trăm điểm tích lũy đi, để trừng phạt!" Trọng Minh nhanh chóng phán quyết.
Nghe Trọng Minh trừng phạt, con cháu Vương gia do Vương Hành Chi dẫn dắt đều lộ ra nụ cười tươi. Một trăm điểm tích lũy đối với rễ cỏ không nơi nương tựa mà nói, có thể xem như một số điểm tích lũy khổng lồ, nhưng đối với con cháu thế gia lại không hao tâm tốn sức.
Dùng một trăm điểm tích lũy, đuổi La Chinh ra ngoài, đây là điều bọn họ hi vọng nhìn thấy.
Hơn một ngàn đệ tử thí luyện kia, trên mặt lại lộ ra thần sắc không sai, trừng phạt này không đau không ngứa, Trọng Minh căn bản chính là đang giúp những sĩ tộc này.
Lúc này đạo sư của ba mươi ba ngọn núi cũng đều cưỡi phi thiên liễn đi tới hiện trường.
Sau khi những đệ tử thí luyện này cùng Huyết Sắc thí luyện, đạo sư của ba mươi ba đỉnh núi Thanh Vân Tông sẽ căn cứ thành tích cao thấp, biểu hiện tốt xấu, thu bọn họ vào ngọn núi của mình.
Vì riêng phần mình, ngọn núi có phát triển tốt hơn, tất cả đạo sư đương nhiên đều thừa hành nguyên tắc chọn lựa ưu tú trúng tuyển, lựa chọn đệ tử ưu tú nhất dẫn vào ngọn núi của bọn họ.
La Chinh lúc này vô cùng không cam lòng, hắn cảm giác vị đạo sư giám thị này rõ ràng chính là cố ý thiên vị, vì vậy hắn quyết định dựa vào lý lẽ biện luận, "Đạo sư giám thị, vừa rồi đích xác không phải ta động thủ trước, ở đây nhiều người như vậy đều nhìn thấy, ngươi xử phạt ta như vậy, không khỏi lộ ra vẻ bất công!"
"Bất công? Ta mới hỏi ngươi, vừa rồi ngươi có ra tay hay không?" Trọng Minh mặt không chút cảm xúc hỏi.
"Có!" La Chinh ăn ngay nói thật.
"Vậy là được rồi! Ngươi không cần nhiều lời, giao bài đệ tử ra đây! Cút ra khỏi Thanh Vân Tông!" Trọng Minh vung tay lên, đưa đến trước mặt La Chinh.
La Chinh lui về phía sau hai bước, nghiêm mặt nói: "Đạo sư giám thị, ngươi xử phạt như vậy, quá mức bất công, đừng nói ta không phục, hơn một ngàn vị đệ tử thí luyện ở đây cũng không phục!"
Trọng Minh không ngờ một đệ tử thí luyện nho nhỏ mà dám nói nhiều với hắn như vậy, lại còn dám chất vấn hắn, nổi giận nói: "To gan!"
Hắn giơ tay lên, một cái tát muốn đánh tới La Chinh.
Một tát này của Trọng Minh không hề vận chuyển bất cứ công pháp gì. Nhưng hắn đã bước vào tiên thiên bí cảnh từ lâu, một thân lực lượng đột phá cực hạn nhục thể.
Đối mặt với một cái tát này, La Chinh cũng biến sắc. Cho dù thân thể của hắn có thể so với huyền khí, có thể hóa giải đại bộ phận lực lượng. Nhưng hắn cũng không phải Kim Cương Bất Hoại Thân, lực lượng này đã vượt xa cực hạn thừa nhận của thân thể hắn. Nếu bị hắn phách thật, cho dù không chết chỉ sợ cũng phải trọng thương.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Trọng Minh, ngươi muốn làm gì đây?"
La Chinh cùng Trọng Minh nghe được thanh âm này, hai người đều nhìn qua, liền thấy một vị mỹ nữ mặc quần áo màu xanh tuyệt mỹ đứng ở cách đó không xa.
La Chinh nhớ kỹ nữ tử áo xanh này, hôm qua thông qua hải thí, đã từng gặp nàng.
Trọng Minh sau khi nhìn thấy nàng, khuôn mặt giống như sư tử kia lập tức bình tĩnh trở lại, tận lực dùng giọng điệu bình thản nói: "Không có gì, chỉ là dạy dỗ một tên đệ tử thí luyện không tuân thủ quy củ mà thôi."
Trọng Minh hiểu rất rõ, vị nữ tử áo xanh trước mắt này phiền phức cỡ nào, hắn có đánh chết cũng không muốn bị nữ nhân này bắt được vấn đề của mình, nghĩ lại, liền nghĩ việc này sẽ dễ dàng bỏ qua.
Thật ra chuyện vừa xảy ra, Tô đạo sư đã thu hết vào trong mắt. Nếu như Trọng Minh đánh những đệ tử thí luyện khác, chuyện này coi như xong, cho dù mỗi ngày nàng tinh lực dồi dào cũng sẽ không đi khắp nơi xen vào việc của người khác.
Nhưng Trọng Minh vừa hay lại nhằm vào La Chinh.
La Chinh là do Tô đạo sư đặt trước, nàng đã coi La Chinh là hắc mã lớn nhất trong số các đệ tử được tuyển nhận năm nay, cứ như vậy bị Trọng Minh ngươi đuổi ra khỏi Thanh Vân Tông? Đây là chuyện Tô đạo sư tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra.
"Không tuân thủ quy tắc? Rốt cuộc hắn ta không tuân theo quy định gì?" Tô đạo sư lại hỏi.
"Ở đây ẩu đả với người khác, điều này đã xúc phạm quy định của Thanh Vân Tông." Giọng Trọng Minh lại thấp hơn hai phần, hắn nghe ra được Tô đạo sư này rõ ràng là đến bới móc.
"Ta không có cùng người ẩu đả, để bọn họ động thủ trước đánh ta, ta bị ép hoàn thủ!" La Chinh bắt lấy cơ hội này, vì chính mình biện bạch.
Trọng Minh biến sắc, lại muốn động thủ với La Chinh. Nhưng Tô đạo sư lại lạnh lùng nói: "Trọng Minh, ngươi là giám thị đạo sư, phải phân biệt đúng sai, vì sao ngay cả quyền lợi để cho vị thí luyện đệ tử này tranh luận cũng không cho? Chẳng lẽ là trong lòng có quỷ?"
Nghe được giọng nói lạnh lùng của Tô đạo sư, Trọng Minh thầm kêu hỏng mất, cô nãi nãi tức giận, hắn rốt cuộc hiểu rằng chuyện hôm nay không thể phủ nhận được, chỉ biết cười nói: "Tô đạo sư, trong lòng ta nào có quỷ, chẳng qua chỉ là việc nhỏ..."
"Việc nhỏ thôi, để hắn nói rõ ràng! Vị đệ tử thí luyện này, ngươi nói rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Tô đạo sư hỏi.
"Là bọn họ!" La Chinh chỉ đoàn người Vương Hành Chi và La Phái Nhiên nói: "Bọn họ tự dưng tới tìm ta sinh sự khiêu khích, tên trong đó xông lại đánh ta, ta bị ép hoàn thủ mà thôi!"
Trọng Minh lại cười lạnh nói: "Tiểu tử, đây là lời nói của ngươi, ở đây có ai dám chứng minh với ngươi không?"
Hiện trường lập tức yên tĩnh, Vương Hành Chi nở nụ cười, mà La Phái Nhiên kia lại dương dương đắc ý cười rộ lên, sĩ tộc đệ tử đương nhiên sẽ không bởi vì chút chuyện nhỏ này mà đắc tội với Vương Hành Chi, mà hơn một ngàn đệ tử thí luyện sinh ra từ rễ cỏ kia, lại có ai dám ra mặt chứng minh?
Tựa như bọn hắn suy nghĩ, tuy nói chuyện này phát sinh trước mắt bao người, hơn một ngàn tên đệ tử thí luyện kia vừa rồi còn có chút nghĩa phẫn, nhưng bây giờ không ai dám đi ra.
Hiện tại đứng ra, chính là đắc tội Vương Hành Chi, đám cỏ ở đây ai dám ra mặt, chê mạng mình quá dài?
"Ta có thể chứng minh!"
Ngay cả đám con cháu sĩ tộc ở khoảng cách tương đối xa kia, cũng ôm tâm thái xem kịch, nhìn về phía bên này.
"Ha ha, tên Vương Hành Chi này càng lúc càng nhàm chán, dẫn người đi nhắm vào một cọng cỏ nho nhỏ, lại không biết chó nóng nảy cũng nhảy tường." Một con cháu sĩ tộc mặc áo trắng phe phẩy cây quạt ngọc, nhẹ giọng nói.
"Thì đã sao? Có chút chó hoang, cũng không có thực lực nhảy tường, tiểu tử này mới là Luyện Tạng cảnh, muốn nhảy cũng không thể nhảy. Nhưng Vương Hành Chi đúng là nhàm chán, không ngờ lại tốn tâm tư đối phó với một tên Luyện Tạng cảnh..." Một vị đệ tử sĩ tộc khác gật đầu.
Bất quá vị hộ vệ bên cạnh con cháu sĩ tộc này lại chắp tay nói: "Hoắc công tử, lát nữa ngài tham gia Huyết Sắc thí luyện, nhất định phải chú ý người này."
"Hả? Chỉ giáo cho?" Vị đệ tử sĩ tộc họ Hoắc biết hộ vệ bên cạnh hắn không nói lung tung, hộ vệ này là cường giả bí cảnh Tiên Thiên, hơn nữa còn từ chiến trường Tu La trở về, biết người biết đoạn vật rất có nghề.
Hộ vệ kia nói tiếp: "Không biết vì sao, tuy người này chỉ là Luyện Tạng cảnh nhưng lại cho ta cảm giác cực kỳ nguy hiểm."
Có thể được hộ vệ của hắn đánh giá như thế, Hoắc Công Tử nhướng mày, hứng thú nói: "Nói như thế, lần này Vương Hành Chi có chút phiền toái."
Giữa những con cháu sĩ tộc này cũng không phải bền chắc như thép, thậm chí có một số sĩ tộc có mâu thuẫn vô cùng lớn. Cho nên Hoắc công tử cũng không cần phải nhắc nhở Vương Hành. Đương nhiên, cho dù hộ vệ của hắn đánh giá tiểu tử kia rất cao, hắn vẫn cho rằng đối với Vương Hành Chi mà nói, chỉ là một phiền toái nhỏ mà thôi.
Chỉ có sĩ tộc mới rõ, Vương Hành Chi đều là sĩ tộc có bao nhiêu năng lượng.
Đối mặt với lời nói trơ mặt như vậy của La Chinh, La Phái Nhiên cùng với một đám con cháu sĩ tộc kia sắc mặt đều có chút khó coi.
Hồ điệp ngọc bội ở ngón tay Vương Hành Chi linh hoạt lăn qua lộn lại, hắn vẫn là bộ dáng phong khinh vân đạm, nhưng trong mắt hắn lại lóe ra một tia sát ý: "Thật ra chết đối với ngươi mà nói, là một loại giải thoát thoải mái nhất, ta có rất nhiều biện pháp khiến ngươi sống không bằng chết, có muốn suy nghĩ thêm một chút hay không?"
"Không cần! La Chinh ta mặc dù mệnh tiện, bất quá không dễ chết như vậy!" La Chinh nghiêm nghị cười nói.
"Thất ca, nói nhảm với tiểu tử này làm gì? Trực tiếp làm thịt hắn là được!" Một thanh niên thân hình cao lớn từ phía sau Vương Hành Chi lao ra, dĩ nhiên không kìm nén được, vung nắm đấm đấm nhằm vào đầu La Chinh đánh tới.
Thực lực của thanh niên này không tệ, Luyện Tủy cảnh đỉnh phong!
Hơn nữa phía trên song quyền của hắn mơ hồ có phù văn tinh mịn lưu động, hiển nhiên là tu luyện một loại quyền pháp cực kỳ lợi hại.
Đối mặt với một quyền uy thế như thế, La Chinh không tránh không né, đồng dạng cũng là một quyền, lại muốn cứng đối cứng!
Những người ở đây thấy một màn như vậy, đều lắc đầu, nghĩ thầm La Chinh này có ba lạng cốt khí. Nhưng cũng chỉ lợi hại hơn, lấy thực lực Luyện Tạng Cảnh đi đối chiến với một vị Luyện Tủy Cảnh, người ta còn là một đệ tử sĩ tộc, công pháp tu luyện tự nhiên lợi hại hơn La Chinh nhiều lắm.
Cứ như vậy cứng rắn húc lên, một quyền này chỉ sợ có thể đánh nát cánh tay La Chinh.
Mạc Xán cách đó không xa cũng há to miệng, trong mắt đều là vẻ lo lắng, Mạc Xán biết thực lực La Chinh tuyệt không đơn giản như vậy. Nhưng hôm qua dù sao hắn cũng không nhìn thấy một màn cuối cùng kia, nghĩ thầm cho dù La Chinh không đơn giản, cũng không có khả năng đối cứng với một vị cường giả Luyện Tủy Cảnh đỉnh phong, lần này chỉ sợ La Chinh sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Nhưng mà một màn mọi người đoán được kia cũng không có xuất hiện.
Hai quyền đụng vào nhau, phát ra một tiếng trầm đục.
La Chinh đứng tại chỗ, hai chân vững vàng đóng đinh trên mặt đất, thân hình không nhúc nhích, dòng nước ấm trong cơ thể lưu chuyển một trận, đã hóa giải quyền lực của đối phương.
Mà vị thanh niên thân hình cao lớn kia lại từ từ lui về phía sau mấy bước, thiếu chút nữa còn té lăn trên đất, tay kia kéo ở một bên, hiển nhiên đã bị thương, khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Tuyệt đại bộ phận mọi người đều không ngờ sẽ có kết quả này, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn La Chinh mơ hồ cũng mang theo một tia kính nể, lấy thực lực Luyện Tạng Cảnh chính diện đối mặt Hám Luyện Tủy cảnh, đây không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.
Đặc biệt là hơn một ngàn tên rễ cỏ ở đây, nhìn thấy La Chinh giáo huấn những con cháu sĩ tộc bừa bãi kia, trong lòng đều có một loại thống khoái không nói ra được.
Người bên cạnh Vương Hành Chi cũng không kìm nén được nữa, cả đám đều chửi bậy lên, vây quanh La Chinh, mắt thấy sẽ hợp lực tấn công.
La Chinh hơi híp mắt, nếu đối phương muốn cùng nhau xông lên, vậy hắn cũng chỉ có thể liều mạng. Nếu phải chết, vậy lôi kéo các ngươi cùng chết, liều chết một người!
Nhưng vào lúc này, lại có người quát chói tai một tiếng: "Các ngươi làm gì? Hôm nay là các ngươi tham gia Huyết Sắc thí luyện, không phải để các ngươi đến đánh nhau!"
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy chân trời có ba mươi con Phi Thiên hướng bên này bay nhanh đến, mà người phát ra tiếng quát chói tai kia thì đứng ở trên phi thiên liễn phía trước nhất, hắn mặc một thân áo vải, mặt mọc ra một chữ quốc, chính là đạo sư giám khảo phụ trách Huyết Sắc Thí Luyện, Trọng Minh.
Trọng Minh từ trên phi thiên ngô nhảy xuống, nện bước chân như sấm sét, đi về phía La Chinh, lớn tiếng chất vấn: "Vừa rồi ai đánh nhau?"
"Đạo sư hồi giám khảo, là hắn đang ẩu đả!" La Phái Nhiên nhảy ra chỉ vào La Chinh nói.
"Một bàn tay không thể đánh vang, một người khác là ai?" Trọng Minh lại hỏi.
"Là ta." Vị đệ tử Vương gia thân hình cao lớn kia ngược lại là bằng phẳng đã thừa nhận.
Trọng Minh gật đầu, nói: "Rất tốt, hai người đều hủy bỏ tư cách tham gia Huyết Sắc Thí Luyện!"
Sắc mặt La Chinh lúc này liền hết sức khó coi, nếu bởi vì việc này bị hủy bỏ tư cách thí luyện, vậy hắn liền quá oan uổng, "Giám khảo đạo sư, mới là bọn hắn gây sự trước, ta là bị ép hoàn thủ, vì sao phải hủy bỏ tư cách tham gia khảo thí của ta?"
"Dám ẩu đả ở đây, liền phải có giác ngộ bị đuổi ra khỏi Thanh Vân Tông!" Trọng Minh căn bản không nghe La Chinh giải thích.
Vị đệ tử Vương gia thân hình cao lớn kia lại nói: "Đạo sư giám thị, ta đã là đệ tử nội môn Thanh Vân Tông, cũng không có tham gia lần Huyết Sắc thí luyện này."
"Đệ tử nội môn?" Trọng Minh hỏi: "Là người của ngọn núi nào?"
"Trả lời giám thị đạo sư, ta là người của Thiên Nhất Phong." Con cháu Vương gia kia nói thêm.
"Ừm, Từ đạo sư của Thiên Nhất Phong các ngươi cũng tới, ngươi đã là đệ tử nội môn, vậy thì khấu trừ một trăm điểm tích lũy đi, để trừng phạt!" Trọng Minh nhanh chóng phán quyết.
Nghe Trọng Minh trừng phạt, con cháu Vương gia do Vương Hành Chi dẫn dắt đều lộ ra nụ cười tươi. Một trăm điểm tích lũy đối với rễ cỏ không nơi nương tựa mà nói, có thể xem như một số điểm tích lũy khổng lồ, nhưng đối với con cháu thế gia lại không hao tâm tốn sức.
Dùng một trăm điểm tích lũy, đuổi La Chinh ra ngoài, đây là điều bọn họ hi vọng nhìn thấy.
Hơn một ngàn đệ tử thí luyện kia, trên mặt lại lộ ra thần sắc không sai, trừng phạt này không đau không ngứa, Trọng Minh căn bản chính là đang giúp những sĩ tộc này.
Lúc này đạo sư của ba mươi ba ngọn núi cũng đều cưỡi phi thiên liễn đi tới hiện trường.
Sau khi những đệ tử thí luyện này cùng Huyết Sắc thí luyện, đạo sư của ba mươi ba đỉnh núi Thanh Vân Tông sẽ căn cứ thành tích cao thấp, biểu hiện tốt xấu, thu bọn họ vào ngọn núi của mình.
Vì riêng phần mình, ngọn núi có phát triển tốt hơn, tất cả đạo sư đương nhiên đều thừa hành nguyên tắc chọn lựa ưu tú trúng tuyển, lựa chọn đệ tử ưu tú nhất dẫn vào ngọn núi của bọn họ.
La Chinh lúc này vô cùng không cam lòng, hắn cảm giác vị đạo sư giám thị này rõ ràng chính là cố ý thiên vị, vì vậy hắn quyết định dựa vào lý lẽ biện luận, "Đạo sư giám thị, vừa rồi đích xác không phải ta động thủ trước, ở đây nhiều người như vậy đều nhìn thấy, ngươi xử phạt ta như vậy, không khỏi lộ ra vẻ bất công!"
"Bất công? Ta mới hỏi ngươi, vừa rồi ngươi có ra tay hay không?" Trọng Minh mặt không chút cảm xúc hỏi.
"Có!" La Chinh ăn ngay nói thật.
"Vậy là được rồi! Ngươi không cần nhiều lời, giao bài đệ tử ra đây! Cút ra khỏi Thanh Vân Tông!" Trọng Minh vung tay lên, đưa đến trước mặt La Chinh.
La Chinh lui về phía sau hai bước, nghiêm mặt nói: "Đạo sư giám thị, ngươi xử phạt như vậy, quá mức bất công, đừng nói ta không phục, hơn một ngàn vị đệ tử thí luyện ở đây cũng không phục!"
Trọng Minh không ngờ một đệ tử thí luyện nho nhỏ mà dám nói nhiều với hắn như vậy, lại còn dám chất vấn hắn, nổi giận nói: "To gan!"
Hắn giơ tay lên, một cái tát muốn đánh tới La Chinh.
Một tát này của Trọng Minh không hề vận chuyển bất cứ công pháp gì. Nhưng hắn đã bước vào tiên thiên bí cảnh từ lâu, một thân lực lượng đột phá cực hạn nhục thể.
Đối mặt với một cái tát này, La Chinh cũng biến sắc. Cho dù thân thể của hắn có thể so với huyền khí, có thể hóa giải đại bộ phận lực lượng. Nhưng hắn cũng không phải Kim Cương Bất Hoại Thân, lực lượng này đã vượt xa cực hạn thừa nhận của thân thể hắn. Nếu bị hắn phách thật, cho dù không chết chỉ sợ cũng phải trọng thương.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Trọng Minh, ngươi muốn làm gì đây?"
La Chinh cùng Trọng Minh nghe được thanh âm này, hai người đều nhìn qua, liền thấy một vị mỹ nữ mặc quần áo màu xanh tuyệt mỹ đứng ở cách đó không xa.
La Chinh nhớ kỹ nữ tử áo xanh này, hôm qua thông qua hải thí, đã từng gặp nàng.
Trọng Minh sau khi nhìn thấy nàng, khuôn mặt giống như sư tử kia lập tức bình tĩnh trở lại, tận lực dùng giọng điệu bình thản nói: "Không có gì, chỉ là dạy dỗ một tên đệ tử thí luyện không tuân thủ quy củ mà thôi."
Trọng Minh hiểu rất rõ, vị nữ tử áo xanh trước mắt này phiền phức cỡ nào, hắn có đánh chết cũng không muốn bị nữ nhân này bắt được vấn đề của mình, nghĩ lại, liền nghĩ việc này sẽ dễ dàng bỏ qua.
Thật ra chuyện vừa xảy ra, Tô đạo sư đã thu hết vào trong mắt. Nếu như Trọng Minh đánh những đệ tử thí luyện khác, chuyện này coi như xong, cho dù mỗi ngày nàng tinh lực dồi dào cũng sẽ không đi khắp nơi xen vào việc của người khác.
Nhưng Trọng Minh vừa hay lại nhằm vào La Chinh.
La Chinh là do Tô đạo sư đặt trước, nàng đã coi La Chinh là hắc mã lớn nhất trong số các đệ tử được tuyển nhận năm nay, cứ như vậy bị Trọng Minh ngươi đuổi ra khỏi Thanh Vân Tông? Đây là chuyện Tô đạo sư tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra.
"Không tuân thủ quy tắc? Rốt cuộc hắn ta không tuân theo quy định gì?" Tô đạo sư lại hỏi.
"Ở đây ẩu đả với người khác, điều này đã xúc phạm quy định của Thanh Vân Tông." Giọng Trọng Minh lại thấp hơn hai phần, hắn nghe ra được Tô đạo sư này rõ ràng là đến bới móc.
"Ta không có cùng người ẩu đả, để bọn họ động thủ trước đánh ta, ta bị ép hoàn thủ!" La Chinh bắt lấy cơ hội này, vì chính mình biện bạch.
Trọng Minh biến sắc, lại muốn động thủ với La Chinh. Nhưng Tô đạo sư lại lạnh lùng nói: "Trọng Minh, ngươi là giám thị đạo sư, phải phân biệt đúng sai, vì sao ngay cả quyền lợi để cho vị thí luyện đệ tử này tranh luận cũng không cho? Chẳng lẽ là trong lòng có quỷ?"
Nghe được giọng nói lạnh lùng của Tô đạo sư, Trọng Minh thầm kêu hỏng mất, cô nãi nãi tức giận, hắn rốt cuộc hiểu rằng chuyện hôm nay không thể phủ nhận được, chỉ biết cười nói: "Tô đạo sư, trong lòng ta nào có quỷ, chẳng qua chỉ là việc nhỏ..."
"Việc nhỏ thôi, để hắn nói rõ ràng! Vị đệ tử thí luyện này, ngươi nói rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Tô đạo sư hỏi.
"Là bọn họ!" La Chinh chỉ đoàn người Vương Hành Chi và La Phái Nhiên nói: "Bọn họ tự dưng tới tìm ta sinh sự khiêu khích, tên trong đó xông lại đánh ta, ta bị ép hoàn thủ mà thôi!"
Trọng Minh lại cười lạnh nói: "Tiểu tử, đây là lời nói của ngươi, ở đây có ai dám chứng minh với ngươi không?"
Hiện trường lập tức yên tĩnh, Vương Hành Chi nở nụ cười, mà La Phái Nhiên kia lại dương dương đắc ý cười rộ lên, sĩ tộc đệ tử đương nhiên sẽ không bởi vì chút chuyện nhỏ này mà đắc tội với Vương Hành Chi, mà hơn một ngàn đệ tử thí luyện sinh ra từ rễ cỏ kia, lại có ai dám ra mặt chứng minh?
Tựa như bọn hắn suy nghĩ, tuy nói chuyện này phát sinh trước mắt bao người, hơn một ngàn tên đệ tử thí luyện kia vừa rồi còn có chút nghĩa phẫn, nhưng bây giờ không ai dám đi ra.
Hiện tại đứng ra, chính là đắc tội Vương Hành Chi, đám cỏ ở đây ai dám ra mặt, chê mạng mình quá dài?
"Ta có thể chứng minh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.