Bách Luyện Thành Thần

Chương 64: Trên Tiểu Vũ Phong

Ân Tứ Giải Thoát

07/11/2024

Người nọ có một gương mặt chữ quốc, dưới mày kiếm nồng đậm, một đôi mắt to không giận mà uy, hắn ta mặc một thân áo giáp hạng nặng, phía trước giáp trụ vậy mà điêu khắc một con rồng bay trông rất sống động.

Người này chính là một trong hai đại phó soái của Long Bảo, Phi Long tướng quân được xưng Định Hải Thần Châm, Tuân Phi Long.

Sau khi tất cả băng tinh vỡ vụn, hắn vẫn duy trì tư thế đưa ngón tay ra.

Đánh nát cả tòa sơn cốc Băng Tinh, Tuân Phi Long chỉ sử dụng một ngón tay.

Thấy cảnh này, La Chinh không nhịn được tặc lưỡi, thực lực của nam nhân này quá kinh khủng!

"Hạ Thiên Thành, ta còn coi trọng ngươi, đẩy ngươi liền ba cấp, ngươi báo đáp ta như thế này sao?" Trong mắt Tuân Phi Long lóe lên vẻ thất vọng.

"Tướng, tướng quân... không phải như thế, là Gia Cát gia..." Nhìn thấy hồn của Tuân Phi Long, Hạ Thiên Thành đều sợ mất một nửa, giờ khắc này hắn mới tỉnh ngộ lại, trận đuổi giết trước sau này, hoàn toàn chính là một cái bẫy!

"Gia Cát gia? Gia Cát gia thế lực quá lớn, cũng không ảnh hưởng đến Đế quân chúng ta! Thân là tướng lĩnh Đế quân, ngươi xem quân kỷ là vật vô dụng, làm ta quá thất vọng rồi." Tuân Phi Long lắc đầu, nghiêm nghị quát: "Nói đi, ngươi có di ngôn gì muốn nhắn lại!"

Đế quân là trực thuộc quyền khống chế của Phần Thiên Cung, mặc dù bảy đại sĩ tộc cũng có không ít người nhậm chức trong Đế quân, nhưng Tuân Phi Long thân ở chức vị quan trọng, cũng sẽ không dễ dàng cho Gia Cát gia mặt mũi.

"Ta..."

Sắc mặt Hạ Thiên Thành trắng bệch, hắn đã hiểu được, Phi Long tướng quân muốn giết chết hắn tại chỗ, vì thế hắn xoay người bỏ chạy!

Hạ Thiên Thành truy sát tới, tốc độ cực nhanh, tốc độ chạy trốn cũng sẽ không chậm.

Nhưng Tuân Phi Long chỉ đi một bước.

Một bước này liền kéo dài qua khoảng cách trăm trượng, trong nháy mắt đi tới phía sau Hạ Thiên Thành, đưa tay chỉ một cái, nhẹ nhàng điểm vào phía sau lưng Hạ Thiên Thành.

"Phốc!"

Cũng không thấy trên người Hạ Thiên Thành có vết thương gì, chỉ thấy hắn miệng đầy máu tươi phun ra, sau đó sinh cơ diệt hết, ngã xuống đất không dậy nổi, biến thành một cỗ thi thể.

"Thật... thật mạnh!"

Đây mới là cao thủ võ đạo chân chính!

Thấy Tuân Phi Long ra tay, La Chinh cảm giác máu trong người mình đều sôi trào.

Tiên Thiên tứ trọng Hạ Thiên Thành, ở trước mặt Phi Long tướng quân, yếu ớt như con kiến!

Đợi một thời gian nữa, nếu ta có năng lực như vậy, chắc hẳn việc cứu La Yên ra chỉ là một câu nói!

Sau khi Tuân Phi Long xử lý xong Hạ Thiên Thành, quay đầu lại nói với Cẩu Hàn Thiên: "Chuyện Hạ Thiên Thành này dừng ở đây, ta không hy vọng bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng quân tâm của Long Bảo!"

Sắc mặt Cẩu Hàn Thiên nghiêm lại: "Vâng, tướng quân!"

Tuân Phi Long nhìn La Chinh một cái thật sâu, sau đó liền bước nhanh rời đi, chỉ đi được vài bước, liền nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt La Chinh.

Vẻn vẹn chỉ là bị Tuân Phi Long nhìn thoáng qua, La Chinh đã cảm nhận được một cỗ áp lực lớn lao, phảng phất như tất cả bí mật đều bị hắn nhìn thấu. Thẳng đến khi Tuân Phi Long rời đi một hồi lâu, trái tim La Chinh còn đập thình thịch.

Một lúc lâu sau, hắn mới bình phục lại, lúc này mới chắp tay nói với Cẩu Hàn Thiên: "Đa tạ Cẩu đại nhân, lần này nếu không phải ngươi xuất thủ, ta chỉ sợ ứng phó không được..."



Cẩu Hàn Thiên cười ha ha một tiếng, nói: "Chuyện này có gì mà cảm tạ không tạ, nếm sự phân phó của thiếu chủ, ta tự nhiên phải làm sạch sẽ. Bất quá tiểu tử ngươi thật đúng là biến thái, dưới sự truy sát của Hạ Thiên Thành, thật có thể dẫn hắn ra khoảng cách xa như vậy!"

Trước đây Cẩu Hàn Thiên cũng đã biết được La Chinh có được thực lực viễn siêu đồng giai. Thế nhưng Cẩu Hàn Thiên càng thêm rõ ràng thực lực của Hạ Thiên Thành. Ở trong tướng lĩnh trung tầng của Long Bảo, chỉ có một mình Hạ Thiên Thành cảm ngộ ra "Ý", là lực lượng trung kiên tuyệt đối. Cho dù là Cẩu Hàn Thiên cũng không nắm chắc chiến thắng Hạ Thiên Thành.

Nhưng La Chinh lại có thể chạy xa như vậy dưới sự truy sát của Hạ Thiên Thành. Cẩu Hàn Thiên không thể không lau mắt mà nhìn La Chinh, đồng thời cũng hiểu được tại sao Mạnh Thường Quân lại ra lệnh cho mình, hết sức phối hợp hành động với La Chinh.

Nếu như tiểu tử này không chết yểu, chắc chắn sẽ trở thành bá chủ một phương, là đối tượng đáng giá để Mạnh gia lôi kéo.

Nhưng thiên tài trên thế giới rất nhiều, có thể thuận lợi trưởng thành, lại không có mấy người, con đường tương lai còn phải xem tiểu tử này đi như thế nào.

Sau khi xử lý thi thể Hạ Thiên Thành, Cẩu Hàn Thiên liền quay trở về Long Bảo.

Mà La Chinh thì dựa theo đường cũ trở về, đi hội hợp cùng Lục Kiêu.

Chuyện La Chinh tính kế, Lục Kiêu cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà có lần La Chinh ở dưới sự đuổi giết của mẫu hoàng Đao Trùng, cũng có thể bình yên chạy trốn, cho Lục Kiêu tự tin lớn lao, Lục Kiêu tin tưởng La Chinh có thể thoát khỏi Hạ Thiên Thành truy sát.

Hắn suất lĩnh tiểu đội Thanh Cương, lưu thủ tại chỗ, đợi hai canh giờ sau, rốt cục chờ được La Chinh.

"La Chinh huynh, tên tặc nhân Hạ Thiên Thành kia đâu? Hẳn là..." Lục Kiêu vốn muốn hỏi, có phải Hạ Thiên Thành bị La Chinh tru sát hay không. Dù sao La Chinh cũng đã đoạt được tinh hạch của Đao Trùng Mẫu Hoàng kia về tay.

La Chinh gật gật đầu, "Hạ Thiên Thành đã chết."

"Không phải thật là ngươi tru sát chứ?" Mắt Lục Kiêu mở to như chuông đồng.

La Chinh nhún nhún vai, cười nói: "Sao ta có năng lực như vậy? Hạ Thiên Thành là bị Phi Long tướng quân tru sát."

"Phi Long tướng quân!" Nhắc tới phó soái trong Long bảo, trên mặt Lục Kiêu lập tức hiện ra vẻ mặt kính sợ.

"Hạ Thiên Thành đã đền tội, Thiên Long tướng quân không muốn chuyện này lan truyền khắp nơi, cho nên quản lý tốt binh lính của ngươi." La Chinh nhắc nhở.

"Yên tâm, chuyện này, sẽ làm các huynh đệ thủ khẩu như bình!" Lục Kiêu thận trọng trả lời, hắn cũng thật không ngờ, chuyện này thế mà lại kinh động đến Phi Long tướng quân.

Ngày hôm đó, sau khi Thanh Phù tiểu đội cùng La Chinh hoàn thành nhiệm vụ săn giết đao trùng, trở lại bên trong Long Bảo.

Sự buồn bực mấy ngày nay tích tụ trong lòng Lục Kiêu cũng bị quét sạch, hắn lôi kéo La Chinh đi tửu quán uống mấy vò rượu lâu năm. Nếu không phải La Chinh nhắc nhở, lúc này không thể tuyên dương khắp nơi, Lục Kiêu hận không thể ngửa mặt lên trời cười to, cuối cùng Lục Kiêu vẫn say một trận.

Uống rượu xong, La Chinh trở lại chỗ ở, lợi dụng chân khí tử đàn vận chuyển một vòng trong cơ thể, dần dần hóa giải cảm giác say trong cơ thể.

Lần này đi Long Bảo, thu hoạch của hắn cũng coi như có chút phong phú.

Không chỉ có tinh hạch của đao trùng đã vượt qua La Chinh mong muốn, còn ngoài ý muốn đạt được một viên tinh hạch Hỏa Hạt, hơn nữa thân thể của mình dưới sự dung luyện của Địa Tâm Hỏa, còn tấn thăng thành linh khí chi thể.

La Chinh ngồi trên giường lật tay, lấy hai thanh đoản kích Hắc Bạch Song Sát trong giới chỉ ra.

Hai cây đoản kích một đen một trắng này đều là thượng phẩm huyền khí. Tuy nói một cây đoản kích trong đó bị chủy thủ tàn phá chém thành hai đoạn. Nhưng hẳn là sẽ không có ảnh hưởng gì, dù sao cũng phải luyện thành tinh hoa thiết thủy.

Hắn ngồi ngay ngắn trên giường, câu thông với lò luyện thể nội, hắc hỏa quay cuồng tuôn ra, trong nháy mắt dung luyện hai cây đoản kích thành tinh hoa nước thép.

Dựa theo suy đoán của La Chinh, một cây đoản kích này hẳn là có thể dung luyện ra năm giọt tinh hoa Thiết Thủy, hai cây có lẽ chính là khoảng mười giọt.

Nhưng ngoài dự liệu của La Chinh chính là, hai cây đoản kích bị ngọn lửa màu đen dung luyện, vậy mà sinh ra mười lăm giọt tinh hoa nước thép!

Đối với số lượng một thanh huyền khí rốt cuộc có thể dung luyện ra bao nhiêu thiết thủy tinh hoa, La Chinh hiện tại xem như triệt để hồ đồ, bất quá phẩm giai càng cao, luyện ra thiết thủy tinh hoa càng nhiều, đây là không sai.



La Chinh cũng không rõ ràng lắm, một đôi đoản kích này, nếu như cùng sử dụng chung một chỗ, uy lực có thể so với Tiên Khí. Chỉ tiếc Hắc Bạch Song Sát hai người còn chưa kịp vận dụng phát động đoản kích công kích, một người trong đó đã bị La Chinh chém giết. Cho nên uy lực đoản kích này căn bản không có phát huy ra.

Mười lăm giọt Thiết Thủy Tinh Hoa bị hắc hỏa cuốn vào trong đầu. Chỉ chốc lát sau, trên người tượng Thanh Long sáng lên một trận quang mang, lại có ba miếng vảy rồng được thắp sáng, tản ra quang mang màu xanh biếc.

Giờ phút này, long lân trên pho tượng Thanh Long kia đã được thắp sáng bảy miếng, lực lượng La Chinh lại tăng trưởng không nhỏ.

Nhưng hiện tại La Chinh ý thức được, điểm yếu của mình kỳ thật cũng không phải ở lực lượng, mà là ở cảnh giới!

So với những con cháu sĩ tộc hoàn khố kia mà nói, La Chinh và bọn họ có thể nói là hai thái cực.

Bộ phận con cháu sĩ tộc lười tu luyện thường thường dựa vào các loại thần đan diệu dược, chỉ có một thân cảnh giới. Vô luận là lực lượng hay là kinh nghiệm thực chiến đều có chênh lệch rất lớn với La Chinh. Nhưng mà La Chinh vừa vặn ngược lại, lực lượng của hắn hiện tại viễn siêu cùng giai, thế nhưng cảnh giới quá thấp, mới là Luyện Tủy cảnh.

Nhưng La Chinh cũng có chút không thể làm gì, cảnh giới tăng lên, đều dựa vào thời gian tích lũy tháng ngày, từng bước một, mới có thể đánh xuống căn cơ thâm hậu.

Hắn tiến vào Thanh Vân Tông cũng mới hơn một tháng, trong một tháng này cảnh giới từ Luyện Tạng cảnh tăng lên tới Luyện Tủy cảnh, tốc độ này đã tương đối kinh khủng, ở Long Bảo rèn luyện trong khoảng thời gian này, La Chinh cảm giác cốt tủy sâu trong xương cốt của mình lại tinh thuần hơn không ít, mơ hồ rảo bước tiến lên Luyện Tủy Cảnh đỉnh phong.

Nhưng trong Thanh Vân Tông, cường giả xuất hiện lớp lớp, Luyện Tủy cảnh thật sự không đủ nhìn.

Xem ra sau khi trở lại Thanh Vân Tông, đi núi Luyện Ngục thăm La Yên, thì phải nghĩ biện pháp chịu đòn nhiều hơn, để cho dòng nước ấm nhanh chóng tẩy rửa thân thể, tăng cảnh giới lên.

Thực sự không tìm được người, tiêu chút tinh thạch thuê người đánh mình cũng là một lựa chọn tốt...

La Chinh suy nghĩ miên man cả đêm.

Ngày hôm sau, Lục Kiêu mang theo mấy binh lính trong tiểu đội Thanh Phù đến đây tiễn đưa.

Thân là bách phu trưởng Đế quân, quân lương của Lục Kiêu cũng không nhiều, chỉ là đưa một ít rượu ngon, biểu lộ tâm ý.

La Chinh đem những rượu kia vui vẻ nhận, sau khi cảm tạ, liền ngồi lên phi thiên liễn khổng lồ.

Mấy canh giờ sau, phi thiên liễn khổng lồ quay trở về Thanh Vân Tông.

Khi đi qua ngọn núi Luyện Ngục cao vút trong mây, trái tim La Chinh bắt đầu đập thình thịch.

Nhiệm vụ tham gia săn giết đao trùng của hắn chính là tích lũy điểm tích lũy, mà tích lũy điểm tích lũy chính là vì bước vào núi Luyện Ngục.

Nghĩ đến không bao lâu, có thể gặp La Yên, tâm tình của hắn sao có thể không kích động?

Đợi đến khi phi thiên liễn khổng lồ chậm rãi ngừng lại trên Thanh Thiên đài, La Chinh cùng những đệ tử Thanh Vân Tông khác vòng trở lại nối đuôi nhau mà ra, sau đó La Chinh nhẹ nhàng bước đi, chạy như điên về phía Tiểu Vũ Phong.

La Chinh nhận nhiệm vụ từ Tô đạo sư, như vậy cũng nên giao nhiệm vụ để tìm Tô đạo sư.

Dọc theo đường đi La Chinh đều nghĩ tới việc này, nhưng khi hắn leo lên Trung phong Tiểu Vũ phong, cũng chính là nơi tu luyện của ngoại môn đệ tử, lại phát hiện tất cả ngoại môn đệ tử đều tụ tập cùng một chỗ, thần sắc mỗi người đều khẩn trương, nhao nhao thảo luận cái gì đó.

"Chu Hiển, Mạc Xán, các ngươi ở chỗ này làm cái gì? Làm sao tất cả đệ tử ngoại môn đều tụ tập cùng một chỗ?" La Chinh buồn bực hỏi.

Bên kia Chu Hiển và Mạc Xán nhìn thấy La Chinh, con mắt lập tức sáng ngời.

"Giỏi lắm La Chinh ngươi, vụng trộm chạy xuống núi, nhoáng một cái chính là hơn nửa tháng không thấy bóng người, có phải đã lêu lổng trong đế đô hay không!" Chu Hiển cười nói.

"La Chinh huynh, không phải loại người này, sợ là có việc gấp gì đó đi làm?" Mạc Xán lắc đầu, hắn thực lực không tốt nhưng nhìn người vẫn rất chuẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bách Luyện Thành Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook