Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 5 - Chương 301: Ác thú hàng lâm

Huyễn Vũ

13/03/2013

Điều này có thể giải thích vì sao Không Tước lại khó đối phó như vậy, lấy một địch hai mà vẫn chiếm thượng phong.

Bên kia đại hán đầu trọc thì cau mày còn Hạo Thiên Quỷ Đế đảo mắt hít vào một hơi thật sâu, không biết lão hồ ly này đang tính toán gì.

Diệu U tiên tử thì vừa mừng vừa sợ, nàng tuy là bằng hữu của Khổng Tước song không ngờ nữ tu yêu này có pháp thuật thông thiên như vậy.

Nếu Thiên lão trợ giúp, nói không chừng nàng có thể báo thù được cho trượng phu.

Diệu U cắn răng từ trong lòng lấy ra mấy viên đan dược cùng một tấm phù triện phát ra ngân quang lóng lánh, hiển nhiên đây đều là bảo vật trân quý. Vô luận như thế nào lần này nàng cũng không quản sinh tử cuốn lấy Quỷ Đế, hy vọng Khổng Tước tiên tử có thể sát diệt hai lão quái vật kia trước.

Bên kia, trong mắt cung trang nữ tu chợt lóe ánh sáng yêu dị, cánh tay duỗi duỗi đem một hộp ngọc tinh xảo từ trong ống tay áo trượt xuống. Mặt ngoài của hộp ngọc có dán mấy tấm cấm chế phù triện màu vàng nhưng bên trong vẫn phát ra sát khí hung ác bức nhân, không biết là ma đạo tà vật gì.

Trên mặt cung trang nữ tu xuất hiện một tia do dự. Trước khi xuất phát Tông chủ đã bí mật đưa cho ả cái hộp này, dặn dò kỹ không tới lúc vạn bất đắc dĩ thì tuyệt không được sử dụng.

Cảm nhận được sát khí ngày càng nồng nặc, đôi mắt ngọc của Khổng Tước tiên tử khẽ nhíu, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, không biết vì sao trong lòng nàng có cảm giác bất an dường như gặp thiên địch vậy.

Khổng Tước hít vào một hơi bình ổn tâm tình, không thể để ả kia dễ dàng sử dụng cái hộp kia.

Nghĩ đến đây Khổng Tước liền phất tay một cái, bốn chiếc linh vũ còn lại đồng loạt rung lên phun ra ánh sáng ngũ sắc, lưu chuyển biến ảo thành hàng vạn đạo kiếm khí phát ra thanh thế kinh người.

"Đi!"

Khổng Tước vươn tay ra ngón trỏ điểm nhẹ về phía trước, nhất thời kiếm khí hóa vạn mũi lưu tinh, thế như vạn tên cùng phát hướng về nữ tử cung trang.

Nếu chỉ mình cung trang nữ tu thì khó mà ứng phó được một kích cường đại này song đại hán đầu trọc sẽ không ngây ngốc đứng một bên.

Trong tông môn địa vị của sư muội rất cao, có quan hệ vô cùng ám muội với tông chủ. Muốn yên ổn khi trở đương nhiên hắn phải giúp sư muội đỡ đợt công kích này.

Mắt thấy hàng vạn kiếm khí bay tới. Đại hán đầu trọc phùng mang trợn mắt phun ra vài đạo hắc khí, ô quang lóe lên hình thành thuẫn bài vô cùng tinh xảo.

Hai tay của đại hán đầu trọc thu về trước ngực kết pháp ấn cổ quái, mấy tấm thuẫn bài chồng lên sau đó nhanh chóng hợp lại thành một cái mai rùa màu đen. Mặt ngoài có lóe ra phù văn, là một loại bảo vật bất phàm.

Đôi mắt đẹp của Khổng Tước chăm chú, đã nhìn ra pháp bảo kia có lực phòng ngự không nhỏ. Tay ngọc nắm lại, đôi môi anh đào phun nhả ra mấy câu chú ngữ khó hiểu.

Thế tới của vạn kiếm cực nhanh song lại phân ra làm hai. Một tiểu kiếm trận như có linh tính vòng qua thân ảnh của đại hán đầu trọc tiếp tục công kích cung trang nữ tử. Còn các đạo kiếm khí còn lại tụ một thanh trường kiếm dài hơn mười trượng hung hăng chém thẳng xuống mai rùa.

Vẻ mặt đại hán đầu trọc ngạc nhiên, pháp thuật đối phương tinh xảo thần thông mạnh mẽ còn vượt xa dự đoán của hắn.

Mắt thấy tiểu kiếm trận vòng qua nhưng hắn cũng đâu có tâm tư mà đối phó, mau chóng rót pháp lực toàn thân vào trong mai rùa cổ quái.

Oành oành!

Những tiếng nổ lớn ầm ầm truyền ra, mai rùa đã ngăn cản được cự kiếm nhưng sắc mặt của đại hán đầu trọc trắng bệch. Thấy thế khóe miệng Khổng Tước lộ ra vẻ mỉm cười.

Mắt thấy vô vàn kiếm khí mang theo hào quang rực rỡ đã bay tới thì đột nhiên không khí trước mặt cung trang nữ tử lăn tăn như gọn sóng.

Một thân ảnh nho nhã để râu ba chòm, tướng mạo thanh lịch hiện ra chắn trước mặt, là Hạo Thiên Quỷ Đế.

Chỉ thấy lão phất tay áo một cái. Trong tiếng quỷ khóc thê lương, âm phong quỷ vụ ngưng thành vô số những cái tay hài nhi đen đúa quỉ dị, hoặc quấn hoặc đỡ nghênh đỡ kiếm quang.

Hạo Thiên làm vậy đương nhiên không phải là vì tình đồng môn. Lần này tuy là ba người liên thủ nhưng chủ ý lúc đầu là của lão. Nếu có thể hoàn thành thì chắc chắn lập được công đầu. Ở trong môn lão vốn không được tín nhiệm nên lần này nhất định phải thành công. Nếu cung trang nữ tử ngã xuống đương nhiên lão chỉ có chạy trối chết. Hạo Thiên Quỷ Đế sau khi cân nhắc lợi hại đành độn thân qua đây đón đỡ công kích này.

Diệu U tiên tử thấy thế muốn ngăn cản nhưng là hữu tâm vô lực.

Chỉ thấy hai tay Khổng Tước tiên tử để trước ngực, mười ngón dần mở như hoa sen nở nhụy. Số lượng kiếm khí sau khi phân ra cũng tới mấy ngàn, nhưng những xúc tua sau khi bị phá hủy thì rất nhanh được quỉ vụ tiếp tục sinh ra.

Thấy thế cung trang nữ tu thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ vẻ ác độc há mồm phun ra một đạo hỏa tuyến màu xanh biếc, anh hỏa này ả khổ tu đã cả trăm năm, uy lực tất nhiên không tầm thường, cấm chế phù triện trên chiếc hộp ngọc nhất thời bị hóa thành tro bụi. Sau đó ả cong ngón tay búng ra một chỉ đem nắp hộp nhẹ nhàng mở.

Một viên châu đùng đục cỡ nắm tay hiện ra, nhìn qua giống như là hổ phách nhưng không ngừng phát ra sát khí hung ác đáng sợ khiến người líu lưỡi. Bên trong có một hồn phách giống như quái vật giương nanh múa vuốt tựa hồ muốn phá tan cấm chế.

Cung trang nữ tu lại phun ra một luồng lệ quang khẽ quấn quanh cổ tay, nhất thời tinh huyết đỏ sẫm tí tách rơi ra rồi bị viên cầu hổ phách hấp thu. Thần sắc của ả cực kỳ ngưng trọng, môi anh đào hé mở phun ra một tràng chú ngữ trầm thấp khó hiểu sau đó điểm một chỉ vào viên châu kia.

Rắc một tiếng, mặt ngoài viên châu xuất hiện một vết rạn nhỏ sau đó như mạng nhện nhanh chóng lan rộng ra.

Rất nhanh viên châu vỡ tan mảnh vụn văng khắp nơi, một đoàn hỏa diễm màu sắc quỷ dị bùng lên. Trong hỏa diễm, hồn phách của quái thú há to mồm phát ra một tiếng gầm rống trầm thấp khiến thiên địa biến sắc, vô số quang điểm lớn nhỏ như đầu ngón tay bắt đầu xuất hiện.

Cùng lúc này, cách hơn mười dặm có một đạo kinh hồng đang nhanh như điện chớp hướng tới bên này, bỗng chậm lại rồi ngừng hẳn.

Lâm Hiên đem thần thức thả ra quan sát chung quanh, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Chỉ thấy linh khí tụ tập biến thành một vùng quang điểm. Thần thông cỡ này đừng nói là hắn mà ngay cả đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng không có nổi.

Có thể dẫn động thiên địa linh khí thì ít nhất cũng phải tu tiên giả Ly Hợp kỳ.

Nghĩ đến đây nhất thời vẻ mặt của Lâm Hiên khó coi vô cùng. Chẳng lẽ ở Thương Minh Sơn lại có lão quái vật cấp cao tới cỡ này?

Lâm Hiên lắc đầu, Thiên Vân Thập Nhị Châu chắc chắn sẽ có một vài tu sĩ Ly Hợp kỳ song tuyệt đối không phải tại nơi hoang dã này.

Trong mắt Lâm Hiên hiện lên một tia nghi hoặc, thấy trung tâm của dị triệu lại chính là nơi đang xảy ra đấu pháp kịch liệt.

Nên hành động thế nào? Nhất thời hắn trở nên do dự.

Hắn có thể tu đến cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ không dễ dàng chút nào, ngoài sự cố gắng thì còn có cả vận khí nữa, đồng thời có phần của tâm cơ cẩn thận, gặp chuyện không không ổn thì tuyệt đối không làm.

Dù thế nào phía trước cũng nguy hiểm vô cùng, cách làm thông minh nhất chính là quay mông mà rời đi.

Song điều đó cũng có nghĩa tình cảnh hiện tại của Khổng Tước đang không ổn! Quan hệ giữa hai người cũng chỉ mới là bằng hữu, có điều trong tâm khảm hắn chỉ có như thế thôi sao?



Lúc này mặc dù cũng nhận ra nguy hiểm nhưng Nguyệt Nhi không mở miệng ngăn cản, có lẽ tôn trọng quyết định của Lâm Hiên.

Sau một thoáng Lâm Hiên cắn răng, sắc mặt trở nên bình thản hít sâu một hơi, sau đó thanh quang trên người nổi lên hóa thành một đạo thanh hồng toàn lực bay đi.

"Hiên, đã nghĩ kỹ chưa?"

"Ừm".

Lâm Hiên lắc đầu nói: "Nếu rời đi thì đời này ta sẽ mất một điều vô cùng trân trọng. Tiểu Nguyệt thực xin lỗi, lần này nàng phải theo ta mạo hiểm."

Nguyệt Nhi thở dài:" Thiếu gia không cần phải nói vậy, năm đó nếu không gặp người thì Nguyệt Nhi vẫn chỉ là một cô hồn dã quỷ đáng thương. Cả trăm năm qua, muội chỉ là phận nô tỳ nhưng thiếu gia rất quan tâm đối xử bình đẳng với ta. Đời này kiếp này, trừ phi là khi ta ngã xuống hoặc là ngươi ghét bỏ ta, còn không Nguyệt Nhi vĩnh viễn ở cùng ngươi."

Những lời được thốt ra từ thiếu nữ tinh nghịch đáng yêu khiến trong lòng Lâm Hiên rúng động, thực ra hắn đã cảm nhận được giữa hai người có sợi dây tình cảm nào đó. Song có lẽ bởi vì ở gần nhau nên ít khi biểu lộ ra. Khóe miệng hắn nở nụ cười: "Tiểu Nguyệt. Hai ta có sóng to gió lớn nào mà chưa từng xông qua, với ta nàng đã sớm là người một nhà, nếu đổi lại là nàng ở phía trước thì ta nhất định cũng sẽ tới."

"Ưm" Nguyệt Nhi nghe lời này chỉ thấy trong lòng ngọt lịm, hai gò má trên khuôn mặt hình trứng ngỗng ửng hồng lên.

***

Lúc này vô số linh lực biến thành điểm sáng bị hồn phách của quái thú hút vào. Nó rống to một tiếng, không ngờ lại hóa thành một thực thể.

Ánh mắt Hạo Thiên Quỷ Đế lóe lên, thần thông ngưng hồn trọng tổ thân thể này vô cùng quen thuộc. Năm đó khi lão tiến giai Nguyên Anh đã từng trải qua điều này, có điều để hoàn thành lão phải mất mấy ngày. Mà quái thú này chỉ cần một có một khắc!

Hạo Thiên Quỷ Đế nhịn không được hít một hơi lạnh, lúc này tướng mạo của quái thú hiện ra trong tầm mắt chúng tu sĩ.

Chỉ thấy thân thể nó đáng sợ đến cực điểm, mặt người chân hổ răng nanh dài trắng như tuyết, cái đuôi dài màu đen nhọn hoắt, bên ngoài có một lớp lông dày bao phủ.

Đại hán đầu trọc cũng cực kỳ kinh ngạc, thân là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ mà quả thực chưa từng nghe nói qua loại yêu thú tướng mạo cổ quái này, căn bản là không phải là ở Nhân giới này.

"Xuân Ky!"

Bên kia Khổng Tước tiên tử lấy tay che miệng kinh hô, khuôn mặt mỹ miều lộ ra thần sắc kinh hãi: "Không thể nào! Đây vốn là quái vật trong Tứ hung thượng giới, các ngươi sao có thể có được hồn phách này? "

"Hừ, không hổ là Yêu tộc liếc mắt một cái đã nhận ra Xuân ky này. Tông chủ vì sao lại có được bảo vật này thì ta không rõ, nhưng một phân hồn của thần thú thượng giới thừa đủ để đối phó với ngươi. Ban nãy không phải ngươi rất lợi hại sao, còn dám chặt đứt một tay của ta. Nếu không đem ngươi đi trừu hồn luyện phách thì bổn phu nhân thật khó mà tiêu mối hận trong lòng" Thanh âm của cung trang nữ tu tràn đầy oán độc hung tợn nói.

"Cái gì, đây là Xuân Ky?"

Với tâm cơ âm trầm của Hạo Thiên Quỷ Đế cũng nhịn không được mà thất thanh kinh hô.

Lão đương nhiên có nghe nói qua tên của quái vật này.

Truyền thuyết ở Linh giới có tứ linh cùng tứ hung.

Tứ linh theo thứ tự là Chân long, Kỳ lân, Nguyên quy và Phượng hoàng.

Tứ hung còn lại là Hỗn độn, Cùng Kỳ, Xan Xan và Xuân Ky.

Tứ linh và tứ hung đối đầu đồng thời có đại thần thông vô hạn, cho dù ở Linh giới cũng là cấp tồn tại cao nhất.

Tuy trước mắt chỉ là một phần hồn phách, nhưng tại nhân Giới thì vô cùng cổ quái.

Chẳng lẽ là tu sĩ ở thượng giới mang tới đây?

Hạo Thiên Quỷ Đế hoảng sợ nghĩ, dù là tu tiên giả Linh giới thì cũng không có cơ hội nhìn thấy tứ hung. Hơn nữa quái thú Xuân Ky này tàn nhẫn ác tâm, nếu gặp tu sĩ thì sớm một ngoạm thôn phệ rồi.

Kẻ có được một phần hồn phách của tứ hung này hiển nhiên phải là một nhân vật rất có danh vọng ở thượng giới, cao thủ như thế phá toái hư không xuống hạ giới làm gì?

Trong đầu Hạo Thiên xoay chuyển vô số ý niệm, cũng hiểu đây không phải là sự tình mà lão có thể tìm hiểu, dính vào quá nửa cái mạng nhỏ sẽ gặp nguy hiểm.

Bên tai lại truyền đến tiếng cười khanh khách, Sau khi thả Xuân Ky, trên mặt cung trang nữ tử khôi phục vẻ kiêu ngạo: "Đi, đem tiện nhân kia nuốt sống cho bổn cung, chỉ cần lưu lại yêu đan cùng hồn phách".

Có điều Xuân Ky chắc tai điếc nên chẳng thèm nhúc nhích!

Đôi mi thanh tú của cung trang nữ tu hơi nhíu, vẫy tay đánh ra một đạo pháp quyết: "Ngươi không nghe thấy lời Bổn cung sao, nhanh cắn nuốt ả tiện nhân kia cho ta"

"Ngươi mà cũng xứng ra lệnh cho ta?" Đột nhiên Xuân Ky quay sang mở mồm thốt ra tiếng người.

Thấy sắc mặt của nó bất thiện, cung trang nữ tử không khỏi ngẩn ngơ, vẻ mặt khó coi: "Không có khả năng, ta đã hạ huyết chú ở trên thân thể ngươi, sao lại dám cãi mệnh"

"Hừ, huyết chú cái gì, bất quá chỉ là lấy máu huyết làm môi giới, tạm thời lập một cái phong ấn cấp thấp mà thôi. Tuy đây chỉ là một phân hồn nhưng muốn trói buộc bổn tôn sao?" Thanh âm Xuân Ky trầm thấp, trong tròng mắt như chuông đồng lớn mơ hồ toát ra huyết quang đỏ như máu.

Cung trang nữ tử rốt cục kinh hoảng, mắt thấy Xuân Ky đi từng bước tới gần, ả sợ tới mức mấp máy thốt lên: "Ngươi muốn làm gì, ngươi bị phong ấn ở bên trong pháp khí, cũng chính là ta đem ngươi thả ra, ngươi không thể lấy oán trả ân".

"Lấy oán trả ân? Nói nhảm, chẳng lẽ ngươi không biết bản tôn chính là tứ hung ở Linh giới sao. Ngươi đúng là có ân với ta, vậy ta liền đem ngươi cắn nuốt coi như là báo đáp" Xuân Ky nói xong há cái mồm rộng, phát ra một tiếng cười to càn rỡ rất khó nghe.

Đồng thời chân như vuốt hổ của nó quẫy quẫy, bắn ra một đạo hào quang hồng màu đỏ hóa thành một lưỡi Nguyệt Nha Nhận đường kính hơn trượng, thế như kình phong hung hăng bổ xuống đầu đối phương.

Cung trang nữ tu hoảng sợ thất sắc, cắn răng xuất ra pháp bảo Ngân Câu để ngăn cản.

Có điều Ngân Câu rời tay cũng coi như uổng công. Xoạt một tiếng vang nhỏ, vừa va chạm với Nguyệt Nha Nhận, Ngân Câu liền bị chém làm hai đoạn rớt xuống đất.

Sắc mặt cung trang nữ tu lập tức tái nhợt đưa tay ôm ngực, đôi mày cau chặt lộ vẻ mặt thống khổ. Đây là bảo vật bổn mạng dùng rất nhiều tài liệu trân quý luyện chế, không ngờ dễ bị phá hủy như vậy.

Thân hình ả đang muốn tránh đi nhưng trong đầu đột nhiên đau nhói giống như bị người ta dùng đại chuỳ đập mạnh, không nhịn được la thảm lên một tiếng.

Chỉ trong một sát na đó Nguyệt Nha Nhận đã bổ tới, linh quang hộ thể của cung trang nữ tử tựa như tờ giấy mỏng bị toạc ra. Nguyệt Nha Nhận vẽ nên một đường dài từ mi tâm tới tiểu phúc chẻ thân thể kiều mị kia thành hai nửa.

Nhất thời trong huyết hoa đầy trời một Anh nhi độn thoát ra, ngoài sự sợ hãi còn mơ hồ có chút mê hoặc, tựa như không thể tin thân thể bị hủy dễ dàng như vậy.



Có điều hắc ảnh chợt lóe, cái đuôi ác thú không ngờ lại quỉ dị dài ra cả trăm trượng, quất tới trước mặt Nguyên Anh.

Nguyên Anh lúc này mới kinh sợ tỉnh lại, linh quang toàn thân lóe ra muốn thi triển thần thông thuấn di nhưng vô dụng, chỉ thấy thân ảnh của nó mơ hồ đảo một trận song không thể thoát đi.

Thuấn di mất bị bài trừ. Điều này sao có thể?

Nguyên Anh sợ tới mức hồn phi phách tán. Mãnh thú thượng giới có thần thông không gian, có thể bài trừ thuấn di khiến nó tuyệt vọng. Lúc này cái đuôi của ác thú đã cuốn chặt lấy đem nó nhét vào bụng. Sau đó ác thú đưa đầu lưỡi liếm liếm môi, trên khuôn mặt hung ác lộ vẻ hài lòng, dùng ánh mắt bất thiện quét qua những kẻ khác.

Thấy thế sắc mặt Khổng Tước tiên tử tái nhợt. Tứ Hung đối đầu cùng Tứ Linh nên đối phương tuyệt sẽ không buông tha cho nàng. Ác thú này tuy chỉ là một luồng phân hồn của mãnh thú thượng giới nhưng một yêu tộc Hóa Hình trung kỳ như nàng không thể đối phó.

Vẻ mặt của đại hán đầu trọc cũng vô cùng kinh hãi, hắn nằm mơ cũng không ngờ sự tình lần này lại đen tận mạng như vậy. Sư muội đem hồn phách của mãnh thú thả ra, không ngờ lại biến thành đồ ăn của nó. Ả có chết thì kệ ả nhưng hắn lâm vào hiểm cảnh.

Còn Hạo Thiên Quỷ Đế thì đang lơ lửng ở giữa không trung, dáng vẻ có chút thong dong nhưng chỉ là cố trấn định bên ngoài mà thôi, lão gia hỏa này bụng đầy giảo hoạt nhưng thực lực kém quá xa đối phương. Trong lòng cũng đang thầm rủa cung trang nữ tử tự mua dây buộc mình, muốn chết thì tự mình chết đi sao còn kéo theo người khác.

Trong lòng Hạo Thiên kinh sợ nhưng cũng không dám vọng động, chỉ sợ sẽ Xuân Ky sẽ chú ý đến lão.

Vẻ mặt Diệu U tiên tử cũng đâu khá hơn ba người kia, ở đây nàng vốn có tu vị yếu nhất nên kinh hãi đến toàn thân run rẩy.

Lúc này do sự xuất hiện của hung hồn thượng giới nên đám người quên cả tranh phong, trong lòng thầm kêu không tốt.

Ánh mắt Xuân Ky đảo qua đảo lại trên thân đám người, cuối cùng lại dừng lại trên Khổng Tước.

"Không tệ, bổn tôn vừa xuất hiện mà có kẻ nhận ra được. KhổngTước đúng không! Lúc trước ở thượng giới bổn tiên đã từng bị ả tặc điểu Phượng Hoàng kia đả thương, cắn nuốt hậu bối của ả coi như là thu lại chút tiện nghi. Nếu có huyết thống phượng hoàng thì hãy oán hận số mệnh không tốt. Yên tâm ta sẽ nuốt hết thân thể lẫn nguyên thần của ngươi".

Lời còn chưa dứt thân hình Xuân Ky đã biến thành một đạo huyết phong như muốn cuốn cả thiên địa, trong tiếng cười khanh khách cuốn về phía Khổng Tước.

Thoáng thấy Xuân Ky chú ý đến Khổng Tước, trong lòng đại hán đầu trọc mừng rỡ. Đem Kim Ti Đại Hoàn Đao tế ra, nhân đao hợp nhất hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía trước cướp đường mà chạy. Quỷ Đế nhíu mày nhưng phản ứng cũng không chậm, thân hình vừa động liền hóa thành một đóa âm vân bay theo phía sau hắn.

"Hừ, hai người các ngươi muốn đi đâu, có thỉnh qua ý bản tôn chưa?"

Thanh âm khàn khàn của Xuân Ky truyền vào tai, huyết phong vừa chuyển bỏ qua Khổng Tước đuổi theo hai người kia.

Sắc mặt đại hán đầu trọc đại biến còn Hạo Thiên quỷ đế như đã dự tính từ trước, lão mở miệng phun ra một đoàn huyết vụ bao lấy thân thể, huyết vụ quay tròn phát ra âm thanh bén nhọn xé gió, truyền tới phía trước khiến đại hán đầu trọc cảm thấy đầu óc tê rần.

Trên mặt của Hạo Thiên hiện lên vẻ quyết tuyệt. Vẻ mặt vạn phần dữ tợn phất tay áo bào một cái, một đám quỷ vụ đậm đặc xuất hiện, biến thành một hắc trảo dài hơn một trượng hung hăng bổ về đại hán đầu trọc.

"Hạo Thiên, ngươi… "

Đại hán đầu trọc kinh sợ tức tới hộc máu nhưng cũng đành đưa tay bắt quyết, há miệng phun ra một đạo anh hỏa hóa thành con hỏa xà dữ tợn ngăn quỷ trảo lại.

Đương nhiên thân hình của hắn không khỏi chậm lại. Chỉ một thoáng mà huyết phong sắp thổi tới gần. Sắc mặt đại hán đầu trọc xám trắng, mới rõ Hạo Thiên định lấy hắn làm rào cản, tạm thời ngăn trở hung hồn cho lão.

Đáng giận!

Hai mắt đại hán đầu trọc trợn tròn muốn nứt ra, hận không thể xé xác Hạo Thiên Quỷ Đế nhưng muốn chạy đã không kịp, thảm trạng của sư muội còn đó, hắn vội đưa một tay lên. Một chiếc mai rùa cổ quái màu đen hiện ra bao trùm thân hình.

Thừa dịp này, âm vân do Hạo Thiên Quỷ đế biến thành vô cùng nhanh nhẹn vượt lên phía trước mà bay vút mà đi.

Lão gia hỏa này âm hiểm đến cực điểm, hãm hại đồng môn nhưng kẻ đang truy đuổi là một trong tứ hung của thượng giới.

Lập tức từ trong toàn phong bay ra một quang cầu nhỏ đuổi theo Hạo Thiên Quỷ Đế, một trước một sau nhanh chóng lẩn vào trong những đám mây trên không.

Nhìn chiếc mai rùa cổ quái biến thành một đạo sáng đen. Xuân Ky hóa thành một làn gió xoáy cực kỳ cuồng bạo đem hắn bao vây lại.

Chỉ thấy phong vân biến sắc, bầu trời như nhuốm một màu đỏ. Chỉ sau một lát một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra. Thân là tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ mà chưa đầy một tuần trà đại hán đã bị đối phương sát diệt. Quả thực vô cùng khó tin.

Sau đó làn gió xoáy vù một tiếng tản đi hiện ra thân thể Xuân Ky, chỉ thấy cái mồm rộng hoác đỏ lòm của nó ngậm vào mở ra nhai nhai nuốt nuốt, trên mặt lộ vẻ cực kỳ đắc ý. Hai nó mắt híp lại có vẻ dễ chịu vô cùng.

"Hai ngươi không nhân cơ hội mà đào tẩu tính ra cũng là cử chỉ thông minh, nếu thức thời ngoan ngoãn để cho ta cắn nuốt thì sẽ chịu ít thống khổ hơn" Liên tiếp cắn nuốt hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Ác thú càng tăng thêm vẻ kiêu ngạo, quay sang như hung thần ác sát nói.

"Hừ, trốn thì có ích gì, trên người của ta có huyết thống của phượng hoàng, ngươi sao có thể bỏ qua cho ta" Khổng Tước nhàn nhạt mở miệng, sau khi thấy khí thế độc ác của đối phương nàng ngược lại càng có vẻ bình tĩnh.

"Sao, ngươi thật có ý định phản kháng?" Trên khuôn mặt xấu xí của Xuân Ky lộ ra một vẻ tươi cười nhưng khó coi tới mức khiến người khác buồn nôn.

"Ngươi bị cuồng chắc?" Khổng Tước cũng cười kiêu ngạo nói: "Tại Nhân giới này có thể nói ta là bách điểu chi vương. Ngươi thấy ta có giống kẻ khúm núm đầu hàng không?"

Lời còn chưa dứt Khổng Tước nhắm hai mắt, vươn mười ngón tay như chồi thông trắng muốt tạo thành pháp ấn kỳ lạ như ảo ảnh biến đổi không ngừng.

Chỉ thấy sau lưng nàng đột nhiên hiện ra một đôi cánh mà mỗi chiếc lông vũ trên đó đều vô cùng mỹ lệ, nàng hé miệng nhả ra một tràng chú ngữ khó hiểu, âm thanh cổ quái vô cùng lại tràn đầy khí tức man hoang.

Bí thuật này có chút quen thuộc, hình như Khổng Tước đã từng dùng qua một lần song không phải. Trong vòng trăm năm mà hai lần sử dụng Thần hàng thuật, mượn lực của Khổng Tước đại minh vương thì dù thân thể có mạnh mẽ đến mấy cũng sẽ bị hủy.

Đây chỉ là làm huyết mạch khuếch tăng, không được như mượn thực lực của Đại Minh vương nhưng trong khoảng thời gian ngắn tu vị gia tăng không ít. Đương nhiên sau đó nguyên khí của nàng sẽ đại thương.

Xuân Ky đứng hàng tứ hung, tàn nhẫn ác độc những cực kỳ kiêu ngạo. Có thể nổi danh ở thượng giới thì đương nhiên không cần đánh lén hậu bối.

Thấy Khổng Tước sử dụng bí thuật, ác thú không chút sợ hãi mà lộ ra vẻ mặt như xem diễn trò, lẳng lặng ở bên vỗ tay canh cách.

Diệu U tiên tử có hơi chần chờ. Bây giờ nàng muốn trốn thì đã muộn, ngược lại ở bên Khổng Tước còn an toàn hơn một chút. Trượng phu đã chết nàng trở nên tứ cố vô thân, cho dù có chạy thoát thì Hỗn Nguyên Lão Tổ cũng không buông tha cho nàng. Chi bằng ở đây cùng Khổng Tước ngăn địch, nếu lần này may mắn không chết Khổng Tước về sau nhất định sẽ giúp nàng.

Lúc này bàn tay thon nhỏ của Khổng Tước không ngừng huy vũ như đang tiến hành một nghi thức cổ xưa, đồng thời trong miệng không ngừng nhả ra chú ngữ.

Một tầng sáng ngũ sắc hiện ra đem thân thể mềm mại của nàng bao lại.

Đột nhiên Xuân Ky nghiêng đầu nhìn về phía xa xa. Một đạo kinh hồng không hề tránh né tà khí của nó mà tiếp tục tới bên này.

Là tên gia hỏa nào mà lại to gan lớn mật đến độ này?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bách Luyện Thành Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook