Quyển 6 - Chương 574: Bái sư
Huyễn Vũ
14/03/2013
Lâm Hiên dám khẳng định Ngũ Long Tỷ cứng rắn biến thái còn hơn cả Thông Thiên Linh Bảo. Nhưng trải qua mấy lần trước, hắn cảm thấy sử dụng Ngũ Long Tỷ không cơ động, càng không thể xem nó như thuẫn bài phòng ngự trong đấu pháp.
Do dự một lát, hắn đem pháp lực truyền vào một tấm thuẫn bài nhưng không thấy có dị trạng gì. Ánh mắt đảo qua, rất nhanh phát hiện một tấm lớn hơn sáu tấm còn lại một chút.
Lâm Hiên đem nó cầm trong tay. Pháp lực truyền vào, lần này có tiếng vù vù vang lên. Lại đem nó tế lên giữa không trung, sáu tấm thuẫn bài còn lại cũng xếp thành hình rẽ quạt. Hắn đánh ra một đạo pháp quyết. Bảy tấm thuẫn bài cùng tản ra một linh quang màu xanh nhàn nhạt, ngoài ra còn có một Thái Cực Đồ lưu chuyển bên trong, có vẻ thần bí vô cùng.
Cảm thụ được uy áp cùng pháp lực của bộ bảo vật này. Lâm Hiên mừng rỡ, đây chẳng lẽ là phỏng chế linh bảo? Nếu đúng thì lực phòng ngự vượt xa Ô Kim Long Giáp Thuẫn.
Đương nhiên còn phải thử một lần.
Lâm Hiên đưa tay búng ra. Mấy đạo kiếm khí công kích tới tầng sáng nhưng không chút hiệu quả, hắn lại lấy ra cây trường mâu của Tuyết Hồ Vương.
Pháp lực rót vào, một đạo sáng hình trăng lưỡi liềm hung hăng bay vút ra.
Oanh!
Cũng không mảy may hiệu quả. Lâm Hiên có điểm rúng động, chẳng qua càng thêm cao hứng.
Không gian trong động phủ nhỏ hẹp, Lâm Hiên đi bên ngoài, lại tế xuất ra Sơn Thủy Phiến…
Sau nửa canh giờ hắn vui mừng về động phủ. Trải qua một phen thử nghiệm, rốt cục khẳng định đây là một bộ tử mẫu phỏng chế linh bảo bài danh hàng đầu. Có hiệu quả chồng chất nên tin rằng lực phòng ngự ngang với Thiên Huyễn Giao Văn Thuẫn trong tay Nguyệt Nhi.
Kỳ quái là lão quái vật kia lại không mang theo nó bên mình.
Lâm Hiên lắc đầu, tìm hiểu điều này vô nghĩa. Bộ thuẫn bài này huyễn hóa ra quầng sáng màu xanh, lại có Thái Cực Đồ. Vậy gọi là Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn.
Tiếp tục kiểm kê bảo vật. Sau hai ngày, Lâm Hiên rời phòng luyện công với vẻ hài lòng. Độc Long Lão Tổ tích cóp mấy vạn năm, thân gia phong phú khiến người khó có thể tưởng tượng. Từ đan dược pháp bảo đến tinh thạch tài liệu, còn có các loại phù triện… cơ hồ đầy đủ.
Vừa rời động phủ thì tiếng chim hót treo trẻo vang xa. Còn có không ít loài dị thú nho nhỏ xinh đẹp tung tăng đùa giỡn, trong không khí còn tản ra một mùi thơm lạ lùng.
Chợt một thân ảnh thon thả ánh vào mắt. Lâm Hiên chậm rãi bước tới. Hắn không ẩn tàng hành tích nên thiếu nữ dễ dàng nhận ra.
"Tiền bối." Thượng Quan Nhạn cúi sâu bái chào, trên mặt hiện vẻ kinh hỉ.
"Không cần đa lễ” Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua chung quanh: "Những tạp vụ này sao không giao đệ tử phía dưới đi làm?"
"Tiền bối có điều chưa biết, tổ sư bổn môn Bách Thảo Tiên Tử tuy là thiên chi kiều nữ nhưng hậu nhân kém cỏi xuống dốc. Hiện cả môn phái chỉ có mẫu thân ta là tu tiên giả Ngưng Đan Kỳ. Mỏ tinh thạch nho nhỏ ở trên đảo cũng đã khai thác hết vào mấy trăm năm trước. Hiện tại bổn môn cơ hồ không nguồn thu nào khác. Chỉ dựa vào dược viên này để đáp ứng nhu cầu tu luyện của môn nhân” Trên mặt Thượng Quan Nhạn lộ vẻ chán nản. Bất quá ngữ khí nhẹ nhàng khác với muội muội.
Lâm Hiên nghe thì kinh ngạc, không ngờ Bách Thảo Môn xuống dốc đến như thế. Thế này thì có khác gì một nhóm tán tu.
"Quý phái có tới ba bốn trăm người. Một cái dược viên nho nhỏ sao có thể. . ."
"Không còn cách nào cả, Đại Hoang hải vực tài nguyên kém cỏi, phần đông là tán tu cùng tiểu tông môn gia tộc. Tài nguyên đã chia cắt hết, thường vì một mỏ tinh thạch nhỏ hoặc linh thảo mà tranh gianh khốc liệt."
Lâm Hiên gật đầu, hắn từng là tu sĩ cấp thấp nên rất rõ điều này. Tại phương diện tranh đoạt tài nguyên, giữa các tu sĩ cấp thấp thường tàn khốc hơn cả tu tiên giả cấp cao.
Chỉ khi gặp vật hữu dụng hoặc là bảo vật nghịch thiên, Tu tiên giả cấp cao mới liều mình tranh đoạt. Còn đám tu sĩ cấp thấp do không có tài nguyên. Vì một khối tinh thạch hay một kiện hạ phẩm Linh khí cũng sẽ sẵn sàng liều mạng. Thực ra nơi này vẫn còn một nguồn tài liệu đó là hải thú. Bất quá liệp sát chúng không dễ, nếu không muốn nói là nguy hiểm vô cùng. Cũng như đội tiểu tu Bách Thảo Môn lần trước, nếu không gặp hắn thì giờ đây toàn bộ đã táng thân trong miệng yêu cầm.
"Ừm, Thượng Quan cô nương, ngươi bước trên tu tiên đạo đã bao lâu?" Lâm Hiên đột nhiên hỏi sao chuyện khác.
"Mười hai năm, vãn bối lên bảy đã được gia mẫu truyền thụ Bách Thảo Tâm Đắc, một tuần trăng trước đã đầy mười chín" Nữ tử thành thật mở miệng.
Mười hai năm khổ tu đã đến Linh động kỳ đại viên mãn. Dưới tình cảnh không đầy đủ tinh thạch mà tốc độ khá thế này. Có thể thấy tư chất của nữ tử này rất tốt.
"Tiền bối, phía kia có một tòa lương đình. Hay là người tới đó nghỉ một chút, nếu người không ngại Nhạn nhi làm phiền, ta. . . Ta còn muốn thỉnh giáo một số tâm đắc khi tu luyện."
"Thỉnh giáo tâm đắc tu luyện, lệnh đường không chỉ giáo cho ngươi sao?" Lâm Hiên nghe thì ngạc nhiên.
"Tiền bối, bổn phái từng trải qua đại kiếp nạn, thất lạc rất nhiều điển tịch. Ngọc giản ghi chép Bách Thảo Quyết cũng bị hủy, hiện tại truyền thừa chỉ là bản mô phỏng nên có không ít sơ hở. Ngay cả mẫu thân đại nhân cũng có điểm chưa rõ ràng, bất quá tiền bối tu vị cao thâm vô cùng, có lẽ sẽ giải thích được nghi hoặc của vãn bối."
"Thì ra là vậy. Được rồi, hôm nay tâm tình của Lâm mỗ cũng không tồi, chỉ điểm cho nha đầu ngươi một chút cũng được."
"Đa tạ đại ân của tiền bối." Thượng Quan Nhạn nghe thì đại hỉ, theo sau cung kính dẫn Lâm Hiên tới một cái đình bên rừng trúc.
"Ngươi cũng ngồi đi."
"Vãn bối sao dám, người là tiền bối cao cao tại thượng, tiểu nữ đứng là được." Nữ tử tỏ vẻ sợ hãi.
Thấy Thượng Quan Nhạn không ngồi, Lâm Hiên cũng không miễn cưỡng. Nàng lại bưng đến một khay trái cây, sau đó liền cung kính thỉnh giáo Lâm Hiên.
Nhưng thật không ngờ vấn đề của nàng đưa ra hắn như lọt vào trong sương mù. Thì ra Bách Thảo Tâm Đắc là một công pháp lối tắt rất riêng biệt.
Thân là tu sĩ Ly Hợp Kỳ, Lâm Hiên cũng có điểm xấu hổ: "Ôi, điều này. . ngày mai tới tìm ta."
"Vâng, vậy vãn bối không quấy rầy người nữa". Thượng Quan Nhạn cũng không ngốc, nhìn ra điểm khác lạ của hắn thì thi lễ rồi dịu dàng lui xuống.
Lâm Hiên trở lại động phủ bắt đầu khổ tư, ngay cả nghi hoặc của tu sĩ Linh Động Kỳ mà cũng không giải đáp được thì quá mức mất mặt a!
Tìm hiểu một lúc, hắn mơ hồ cảm thấy Bách Thảo Tâm Đắc cùng Phượng Vũ Cửu Thiên quyết có vài phần tương tự. Ánh mắt lại hướng lên bức họa, nơi có họa chân dung của hai vị thượng cổ tiên tử là Bách Thảo cùng Huyền Phượng.
Hai khuê trung bạn hữu ở cùng một chỗ, trao đổi tu luyện tâm đắc là bình thường. Nhưng hình như cũng không phải ở điểm tương tự này. Tựa hồ lại còn điểm khác biệt nào đó.
Sáng hôm sau, khi Lâm Hiên mới tới Luyện Công phòng bên ngoài cấm chế liền dao động dị thường. Lâm Hiên phất tay áo đem cấm chế mở ra, một lát sau thì tiếng bước chân truyền vào tai.
"Tiền bối, tiểu nữ tử lại tới quấy rầy người" Thiếu nữ chợt quỳ xuống thi lễ.
"Không cần đa lễ, Thượng Quan cô nương. . ."
"Tiền bối nếu không chê, gọi ta là Nhạn nhi là được rồi. Ngàn vạn lần đừng gọi Thượng Quan cô nương, người khách khí như thế, vãn bối sao dám nhận."
"Được rồi! Nhạn nhi, ngươi không cần câu nệ, đứng lên rồi nói."
"Vâng "
Nữ tử lại dập đầu một cái, mới từ từ đứng lên. Lâm Hiên nhướng mày. Thiếu nữ này quá cung kính như thế khiến hắn thở dài:
"Nhạn nhi, ngươi muốn bái ta làm thầy?"
Thượng Quan Nhạn lập tức sợ ngây người. Ánh mắt mờ mịt nhìn Lâm Hiên, tâm tư bị khám phá khó tránh khỏi sự bối rối.
Nhưng tâm trí nàng rất thông tuệ, ý nghĩ lưu chuyển rất nhanh. Lâm tiền bối chủ động nói như vậy, chẳng lẽ nàng có cơ hội sao?
Nghĩ đến đây trên mặt nàng lộ vẻ vui mừng, lại quỳ gối xuống.
"Tuệ nhãn của tiền bối sáng như sao. Đã thấy rõ ràng điểm tâm tư này của tiểu nữ. Còn xin người mở lòng thu nạp Nhạn nhi làm đồ đệ, ta nhất định sẽ cố gắng tu hành, tuyệt không để người thất vọng."
"Thu ngươi làm đồ đệ?" Lâm Hiên cười hỏi: "Như vậy lệnh đường đã nói qua với ngươi về chuyện của Lâm mỗ."
"Vâng" Thiếu nữ khẽ gật đầu: "Mẫu thân nói qua tiền bối là tu tiên giả phi thăng từ hạ giới, cùng Huyền Phượng Tiên Tử có một chút liên quan."
"Ừm. Lâm mỗ tại hạ giới nhiều năm như vậy chưa từng thu đồ nhi. Cũng không dấu ngươi. Ta một lòng khổ tu tiên đạo, không muốn vướng vào những ràng buộc khiến bản thân phân tâm"
Nghe Lâm Hiên nói như vậy, trên mặt Thượng Quan Nhạn đầy vẻ thất vọng. Qua một lúc mới uể oải ngẩng đầu: "Tiền bối không cần nói nữa, vãn bối đã hiểu, là ta quá mức si tâm vọng tưởng . . ."
Nói xong dập đầu một cái, thất vọng đến quên cả việc tới thỉnh giáo. Xoay người muốn rời khỏi động phủ.
“Chờ một chút…”
"Tiền bối còn gì phân phó?" Nữ tử sâu kín thở dài nói.
"Nha đầu này, ta nói không nhận ngươi lúc nào?"
"A?"
Nữ tử ngẩn ngơ, theo sau mừng như điên, quỳ rạp xuống đất: "Nhạn nhi hành lễ với sư tôn”
"Không cần vội, ta còn chưa nói nhất định sẽ nhận ngươi."
" Sư tôn. ."
Thượng Quan Nhạn dè dặt lên tiếng, nàng đã bị Lâm Hiên làm cho mơ hồ.
"Lúc tại Nhân giới ta toàn tâm toàn ý tìm cách phi thăng, đương nhiên không có thời gian thu đồ đệ, bất quá hiện tại. . ."
Lời này của Lâm Hiên không phải nói dối. Tu sĩ dù tu luyện đến Ly Hợp, tại Nhân giới thì thọ nguyên chỉ có hai ngàn năm.
Bất quá hiện hắn đã ở Linh giới. Lại mới tám trăm tuổi, còn tới một ngàn hai trăm năm nữa mới phải chịu Nguyên Khí Chi Kiếp lần thứ nhất. Mà theo điển tịch, tu sĩ Ly Hợp trung kỳ bình thường đã dễ dàng độ kiếp lần đầu. Với thần thông của Lâm Hiên thì không cần lo lắng điểm này.
Mà với số tinh thạch đan dược hiện tại, Lâm Hiên tin rằng khổ tu tới cảnh giới Động Huyền cũng không có vấn đề. Hiện tại sự tình thu đồ đệ, nếu hữu duyên cũng là việc nên làm.
"Nhạn nhi, tâm cơ của ngươi tinh xảo, phẩm cách cũng rất tốt. Bất quá đối với tu tiên giả chúng ta, có thể đi tới bước nào trên tiên lộ chủ yếu còn xem tư chất như thế nào." Lâm Hiên thản nhiên lên tiếng.
" Nhạn nhi hiểu, sư tôn."
" Trước tiên ngươi đưa tay ra, để ta xem qua tư chất một chút."
"Vâng”
Nữ tử đỏ mặt lên, nhưng vẫn đưa cổ tay trắng bóng như ngọc cho hắn. Lâm Hiên nhẹ nhàng áp vào động mạch rồi đem pháp lực rót vào.
Một lát sau hắn thu tay, lại nhắm mắt không nói.
"Sư tôn, như thế nào a?"
Linh căn đã được kiểm tra khi Bách Thảo Tâm Đắc, bất quá lúc này bộ dáng thiếu nữ đầy vẻ thấp thỏm.
"Không tệ, là Dị linh căn Lôi thuộc tính."
Lâm Hiên mỉm cười nói. Năm xưa khi còn là tu tiên giả cấp thấp, hắn từng nghĩ rằng Thánh linh căn là tốt nhất, về sau còn nghe được truyền thuyết về Tiên linh căn.
Từ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ biến dị thành Dị linh căn, xét ở một góc độ nào đó thì Dị linh căn còn huyền diệu xa vượt cả Thánh linh căn.
Thiên phú của Lôi linh căn là có thể thao túng lôi điện chi lực. Nếu tu luyện công pháp thích hợp đến cao thâm. Một ngày kia nắm giữ được pháp tắc lôi điện thì ngay cả tồn tại cấp Chân Linh gặp cũng phải nhượng bộ lui binh. Đương nhiên là khi tu luyện đến Độ Kiếp kỳ mới có thực lực đáng sợ như thế.
Nhìn sắc mặt lo lắng của thiếu nữ, Lâm Hiên mỉm cười mở miệng:" Nhạn nhi, Lâm mỗ có thể thu ngươi làm đồ đệ nhưng chỉ là đệ tử ký danh, có thể truyền đạo pháp hoặc giải thích nghi hoặc, cũng có thể cho ngươi một số chỗ tốt. Bất quá không thể lúc nào cũng mang ngươi theo bên người, hơn nữa sau này nếu sư môn có việc, ngươi phải toàn lực ứng phó, dù núi đao biển lửa cũng không thể nhíu mày, ngươi làm được chăng?"
"Nhạn nhi nguyện ý bái người làm thầy, nếu sư môn có việc. Dù nhảy vào núi đao biển lửa tiểu nữ tuyệt không nan từ. . ."
"Được rồi Nhạn nhi, không phải tùy tiện mà Lâm mỗ nói những lời này. Ngươi bái ta làm thầy, trên tu tiên đạo sẽ thuận lợi rất nhiều, bất quá nguy hiểm cũng khó có thể tưởng tượng, ngươi có thể gặp cường địch bất cứ lúc nào. . ."
Thân thế của Nguyệt nhi là một đại bí mật. Không biết tiểu nha đầu đang ở chỗ nào, bất quá Lâm Hiên tin tưởng một ngày nào đó hai người sẽ gặp lại, hơn nữa hắn có cảm giác sẽ phải đối mặt một số chuyện nào đó.
Hắn nhìn Thượng Quan Nhạn, lúc này ánh mắt nha đầu kia đầy vẻ kiên định:
"Sư tôn yên tâm, Nhạn nhi không hối hận. Sau này sư môn gặp nạn tất toàn lực ứng phó, dù rơi xuống địa ngục cũng không một câu oán hận."
"Được, ta nhận con" Lâm Hiên khẽ gật đầu, theo sau lộ ra nụ cười: "Yên tâm, ta vừa nói cũng chỉ là vạn nhất. Nếu có một ngày như thế, ta chắc chắn tận lực che chở cho môn hạ đệ tử."
Thượng Quan Nhạn trong sự vui mừng vô hạn, cung kính quỳ xuống dập đầu lạy Lâm Hiên ba cái, lễ bái sư hoàn thành rất đơn giản.
"Nhạn nhi, được rồi, được rồi, mau đứng lên."
" Tạ sư phụ, bất quá đồ nhi còn có một thỉnh cầu." Nữ tử khởi thân sau đó dè dặt mở miệng.
"Thỉnh cầu? Được rồi, nói nghe một chút."
"Sư phụ, là…là như vậy, người cũng biết đồ nhi còn có một muội muội, nó cũng rất ngưỡng mộ sư tôn, người đã nhận con thì xin thương xót mà thu lấy nó”
" A, Nhạn nhi, con. . ."
" Sư tôn thứ tội, muội muội cùng con lớn lên từ nhỏ, tình cảm sâu sắc khó nói thành lời. Tới bây giờ tuy hai mà một. Hôm nay con phúc phận nhận được một sư tôn tài cao như người. Chông gai trên tiên đạo đã hóa bằng phẳng, nhưng sao có thể nhẫn tâm nhìn muội muội vất vả một mình. Huống chi Linh nhi thiên tính vô tà, tâm tính cùng tư chất đều hơn con chứ không kém, tuyệt không sẽ làm sư tôn thất vọng."
"Hay cho miệng lưỡi ngon ngọt, bất quá con nói không sai. Được, hảo sự thường song hành, Lâm mỗ thu thêm một nữ đệ tử cũng được, bất qua ta phải kiểm tra tư chất của nha đầu kia rồi mới định đoạt."
Lâm Hiên đầu tiên là nhăn mặt, nói đến nửa sau thì cười lên. Tâm tình của Thượng Quan Nhạn cũng theo đó mà thả lỏng, trên mặt đầy vẻ vui mừng: "Vâng, đồ nhi ở chỗ này thay mặt muội muội tạ ân điển của sư tôn. Con trở về nói cho muội muội tin tức tốt rồi đem nó tới nơi này, muội muội nghe được nhất định sẽ cao hứng đến ngất đi mất thôi."
"Ha ha, việc này không cần gấp, một tuần trăng sau con mang nó tới đây. Vi sư còn có việc, con lui xuống đi"
"Vâng!" Thượng Quan Nhạn chỉnh đốn trang phục thi lễ, theo sau cung kính lui ra ngoài. Hai sư đồ cũng chưa vội nói đến nghi vấn của Bách Thảo Tâm Đắc.
Thu được hai nữ đồ đệ có phẩm tính tư chất đều là nhất tuyển. Tâm tình Lâm Hiên rất cao hứng, bất quá lúc này hắn còn việc cần giải quyết.
Đưa tay vỗ vào bên hông, một cái bảo tháp bảy tầng cũ kỹ bay ra trôi nổi trên đỉnh đầu.
Nhìn bảo vật trước người, hai tay Lâm Hiên huy vũ, đánh ra một đạo pháp quyết.
Linh quang nhập vào nhưng Vạn Hồn Tháp không có phản ứng.
Lâm Hiên nhướng mày, thử lại qua bí thuật khác. Trong miệng truyền ra chú ngữ thần bí cổ xưa.
Thời gian qua nhanh. Bất tri bất giác khi vầng thái dương khuất núi, từ trong động phủ lại truyền ra tiếng cười vui vẻ của Lâm Hiên.
Sau khi thử qua chín chín tám mốt loại bí thuật, rốt cục hắn đã tìm được Thông Bảo Bí Quyết của Vạn Hồn Tháp.
Chỉ thấy cả Luyện Công phòng sáng lên kim quang. Từ bảo vật tỏa ra một vầng quang hà kim sắc chói mắt đến cùng cực. Từng hàng chữ vàng cổ cỡ nắm tay chợt hiện. Chính là Thông Bảo Bí Quyết!
Lâm Hiên ngưng thần chăm chú nhìn lại.
Thông Bảo Bí Quyết chỉ hơn nghìn chữ khó hiểu thâm ảo đến cùng cực, từng chữ đều ẩn hàm diệu nghĩa.
Do dự một lát, hắn đem pháp lực truyền vào một tấm thuẫn bài nhưng không thấy có dị trạng gì. Ánh mắt đảo qua, rất nhanh phát hiện một tấm lớn hơn sáu tấm còn lại một chút.
Lâm Hiên đem nó cầm trong tay. Pháp lực truyền vào, lần này có tiếng vù vù vang lên. Lại đem nó tế lên giữa không trung, sáu tấm thuẫn bài còn lại cũng xếp thành hình rẽ quạt. Hắn đánh ra một đạo pháp quyết. Bảy tấm thuẫn bài cùng tản ra một linh quang màu xanh nhàn nhạt, ngoài ra còn có một Thái Cực Đồ lưu chuyển bên trong, có vẻ thần bí vô cùng.
Cảm thụ được uy áp cùng pháp lực của bộ bảo vật này. Lâm Hiên mừng rỡ, đây chẳng lẽ là phỏng chế linh bảo? Nếu đúng thì lực phòng ngự vượt xa Ô Kim Long Giáp Thuẫn.
Đương nhiên còn phải thử một lần.
Lâm Hiên đưa tay búng ra. Mấy đạo kiếm khí công kích tới tầng sáng nhưng không chút hiệu quả, hắn lại lấy ra cây trường mâu của Tuyết Hồ Vương.
Pháp lực rót vào, một đạo sáng hình trăng lưỡi liềm hung hăng bay vút ra.
Oanh!
Cũng không mảy may hiệu quả. Lâm Hiên có điểm rúng động, chẳng qua càng thêm cao hứng.
Không gian trong động phủ nhỏ hẹp, Lâm Hiên đi bên ngoài, lại tế xuất ra Sơn Thủy Phiến…
Sau nửa canh giờ hắn vui mừng về động phủ. Trải qua một phen thử nghiệm, rốt cục khẳng định đây là một bộ tử mẫu phỏng chế linh bảo bài danh hàng đầu. Có hiệu quả chồng chất nên tin rằng lực phòng ngự ngang với Thiên Huyễn Giao Văn Thuẫn trong tay Nguyệt Nhi.
Kỳ quái là lão quái vật kia lại không mang theo nó bên mình.
Lâm Hiên lắc đầu, tìm hiểu điều này vô nghĩa. Bộ thuẫn bài này huyễn hóa ra quầng sáng màu xanh, lại có Thái Cực Đồ. Vậy gọi là Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn.
Tiếp tục kiểm kê bảo vật. Sau hai ngày, Lâm Hiên rời phòng luyện công với vẻ hài lòng. Độc Long Lão Tổ tích cóp mấy vạn năm, thân gia phong phú khiến người khó có thể tưởng tượng. Từ đan dược pháp bảo đến tinh thạch tài liệu, còn có các loại phù triện… cơ hồ đầy đủ.
Vừa rời động phủ thì tiếng chim hót treo trẻo vang xa. Còn có không ít loài dị thú nho nhỏ xinh đẹp tung tăng đùa giỡn, trong không khí còn tản ra một mùi thơm lạ lùng.
Chợt một thân ảnh thon thả ánh vào mắt. Lâm Hiên chậm rãi bước tới. Hắn không ẩn tàng hành tích nên thiếu nữ dễ dàng nhận ra.
"Tiền bối." Thượng Quan Nhạn cúi sâu bái chào, trên mặt hiện vẻ kinh hỉ.
"Không cần đa lễ” Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua chung quanh: "Những tạp vụ này sao không giao đệ tử phía dưới đi làm?"
"Tiền bối có điều chưa biết, tổ sư bổn môn Bách Thảo Tiên Tử tuy là thiên chi kiều nữ nhưng hậu nhân kém cỏi xuống dốc. Hiện cả môn phái chỉ có mẫu thân ta là tu tiên giả Ngưng Đan Kỳ. Mỏ tinh thạch nho nhỏ ở trên đảo cũng đã khai thác hết vào mấy trăm năm trước. Hiện tại bổn môn cơ hồ không nguồn thu nào khác. Chỉ dựa vào dược viên này để đáp ứng nhu cầu tu luyện của môn nhân” Trên mặt Thượng Quan Nhạn lộ vẻ chán nản. Bất quá ngữ khí nhẹ nhàng khác với muội muội.
Lâm Hiên nghe thì kinh ngạc, không ngờ Bách Thảo Môn xuống dốc đến như thế. Thế này thì có khác gì một nhóm tán tu.
"Quý phái có tới ba bốn trăm người. Một cái dược viên nho nhỏ sao có thể. . ."
"Không còn cách nào cả, Đại Hoang hải vực tài nguyên kém cỏi, phần đông là tán tu cùng tiểu tông môn gia tộc. Tài nguyên đã chia cắt hết, thường vì một mỏ tinh thạch nhỏ hoặc linh thảo mà tranh gianh khốc liệt."
Lâm Hiên gật đầu, hắn từng là tu sĩ cấp thấp nên rất rõ điều này. Tại phương diện tranh đoạt tài nguyên, giữa các tu sĩ cấp thấp thường tàn khốc hơn cả tu tiên giả cấp cao.
Chỉ khi gặp vật hữu dụng hoặc là bảo vật nghịch thiên, Tu tiên giả cấp cao mới liều mình tranh đoạt. Còn đám tu sĩ cấp thấp do không có tài nguyên. Vì một khối tinh thạch hay một kiện hạ phẩm Linh khí cũng sẽ sẵn sàng liều mạng. Thực ra nơi này vẫn còn một nguồn tài liệu đó là hải thú. Bất quá liệp sát chúng không dễ, nếu không muốn nói là nguy hiểm vô cùng. Cũng như đội tiểu tu Bách Thảo Môn lần trước, nếu không gặp hắn thì giờ đây toàn bộ đã táng thân trong miệng yêu cầm.
"Ừm, Thượng Quan cô nương, ngươi bước trên tu tiên đạo đã bao lâu?" Lâm Hiên đột nhiên hỏi sao chuyện khác.
"Mười hai năm, vãn bối lên bảy đã được gia mẫu truyền thụ Bách Thảo Tâm Đắc, một tuần trăng trước đã đầy mười chín" Nữ tử thành thật mở miệng.
Mười hai năm khổ tu đã đến Linh động kỳ đại viên mãn. Dưới tình cảnh không đầy đủ tinh thạch mà tốc độ khá thế này. Có thể thấy tư chất của nữ tử này rất tốt.
"Tiền bối, phía kia có một tòa lương đình. Hay là người tới đó nghỉ một chút, nếu người không ngại Nhạn nhi làm phiền, ta. . . Ta còn muốn thỉnh giáo một số tâm đắc khi tu luyện."
"Thỉnh giáo tâm đắc tu luyện, lệnh đường không chỉ giáo cho ngươi sao?" Lâm Hiên nghe thì ngạc nhiên.
"Tiền bối, bổn phái từng trải qua đại kiếp nạn, thất lạc rất nhiều điển tịch. Ngọc giản ghi chép Bách Thảo Quyết cũng bị hủy, hiện tại truyền thừa chỉ là bản mô phỏng nên có không ít sơ hở. Ngay cả mẫu thân đại nhân cũng có điểm chưa rõ ràng, bất quá tiền bối tu vị cao thâm vô cùng, có lẽ sẽ giải thích được nghi hoặc của vãn bối."
"Thì ra là vậy. Được rồi, hôm nay tâm tình của Lâm mỗ cũng không tồi, chỉ điểm cho nha đầu ngươi một chút cũng được."
"Đa tạ đại ân của tiền bối." Thượng Quan Nhạn nghe thì đại hỉ, theo sau cung kính dẫn Lâm Hiên tới một cái đình bên rừng trúc.
"Ngươi cũng ngồi đi."
"Vãn bối sao dám, người là tiền bối cao cao tại thượng, tiểu nữ đứng là được." Nữ tử tỏ vẻ sợ hãi.
Thấy Thượng Quan Nhạn không ngồi, Lâm Hiên cũng không miễn cưỡng. Nàng lại bưng đến một khay trái cây, sau đó liền cung kính thỉnh giáo Lâm Hiên.
Nhưng thật không ngờ vấn đề của nàng đưa ra hắn như lọt vào trong sương mù. Thì ra Bách Thảo Tâm Đắc là một công pháp lối tắt rất riêng biệt.
Thân là tu sĩ Ly Hợp Kỳ, Lâm Hiên cũng có điểm xấu hổ: "Ôi, điều này. . ngày mai tới tìm ta."
"Vâng, vậy vãn bối không quấy rầy người nữa". Thượng Quan Nhạn cũng không ngốc, nhìn ra điểm khác lạ của hắn thì thi lễ rồi dịu dàng lui xuống.
Lâm Hiên trở lại động phủ bắt đầu khổ tư, ngay cả nghi hoặc của tu sĩ Linh Động Kỳ mà cũng không giải đáp được thì quá mức mất mặt a!
Tìm hiểu một lúc, hắn mơ hồ cảm thấy Bách Thảo Tâm Đắc cùng Phượng Vũ Cửu Thiên quyết có vài phần tương tự. Ánh mắt lại hướng lên bức họa, nơi có họa chân dung của hai vị thượng cổ tiên tử là Bách Thảo cùng Huyền Phượng.
Hai khuê trung bạn hữu ở cùng một chỗ, trao đổi tu luyện tâm đắc là bình thường. Nhưng hình như cũng không phải ở điểm tương tự này. Tựa hồ lại còn điểm khác biệt nào đó.
Sáng hôm sau, khi Lâm Hiên mới tới Luyện Công phòng bên ngoài cấm chế liền dao động dị thường. Lâm Hiên phất tay áo đem cấm chế mở ra, một lát sau thì tiếng bước chân truyền vào tai.
"Tiền bối, tiểu nữ tử lại tới quấy rầy người" Thiếu nữ chợt quỳ xuống thi lễ.
"Không cần đa lễ, Thượng Quan cô nương. . ."
"Tiền bối nếu không chê, gọi ta là Nhạn nhi là được rồi. Ngàn vạn lần đừng gọi Thượng Quan cô nương, người khách khí như thế, vãn bối sao dám nhận."
"Được rồi! Nhạn nhi, ngươi không cần câu nệ, đứng lên rồi nói."
"Vâng "
Nữ tử lại dập đầu một cái, mới từ từ đứng lên. Lâm Hiên nhướng mày. Thiếu nữ này quá cung kính như thế khiến hắn thở dài:
"Nhạn nhi, ngươi muốn bái ta làm thầy?"
Thượng Quan Nhạn lập tức sợ ngây người. Ánh mắt mờ mịt nhìn Lâm Hiên, tâm tư bị khám phá khó tránh khỏi sự bối rối.
Nhưng tâm trí nàng rất thông tuệ, ý nghĩ lưu chuyển rất nhanh. Lâm tiền bối chủ động nói như vậy, chẳng lẽ nàng có cơ hội sao?
Nghĩ đến đây trên mặt nàng lộ vẻ vui mừng, lại quỳ gối xuống.
"Tuệ nhãn của tiền bối sáng như sao. Đã thấy rõ ràng điểm tâm tư này của tiểu nữ. Còn xin người mở lòng thu nạp Nhạn nhi làm đồ đệ, ta nhất định sẽ cố gắng tu hành, tuyệt không để người thất vọng."
"Thu ngươi làm đồ đệ?" Lâm Hiên cười hỏi: "Như vậy lệnh đường đã nói qua với ngươi về chuyện của Lâm mỗ."
"Vâng" Thiếu nữ khẽ gật đầu: "Mẫu thân nói qua tiền bối là tu tiên giả phi thăng từ hạ giới, cùng Huyền Phượng Tiên Tử có một chút liên quan."
"Ừm. Lâm mỗ tại hạ giới nhiều năm như vậy chưa từng thu đồ nhi. Cũng không dấu ngươi. Ta một lòng khổ tu tiên đạo, không muốn vướng vào những ràng buộc khiến bản thân phân tâm"
Nghe Lâm Hiên nói như vậy, trên mặt Thượng Quan Nhạn đầy vẻ thất vọng. Qua một lúc mới uể oải ngẩng đầu: "Tiền bối không cần nói nữa, vãn bối đã hiểu, là ta quá mức si tâm vọng tưởng . . ."
Nói xong dập đầu một cái, thất vọng đến quên cả việc tới thỉnh giáo. Xoay người muốn rời khỏi động phủ.
“Chờ một chút…”
"Tiền bối còn gì phân phó?" Nữ tử sâu kín thở dài nói.
"Nha đầu này, ta nói không nhận ngươi lúc nào?"
"A?"
Nữ tử ngẩn ngơ, theo sau mừng như điên, quỳ rạp xuống đất: "Nhạn nhi hành lễ với sư tôn”
"Không cần vội, ta còn chưa nói nhất định sẽ nhận ngươi."
" Sư tôn. ."
Thượng Quan Nhạn dè dặt lên tiếng, nàng đã bị Lâm Hiên làm cho mơ hồ.
"Lúc tại Nhân giới ta toàn tâm toàn ý tìm cách phi thăng, đương nhiên không có thời gian thu đồ đệ, bất quá hiện tại. . ."
Lời này của Lâm Hiên không phải nói dối. Tu sĩ dù tu luyện đến Ly Hợp, tại Nhân giới thì thọ nguyên chỉ có hai ngàn năm.
Bất quá hiện hắn đã ở Linh giới. Lại mới tám trăm tuổi, còn tới một ngàn hai trăm năm nữa mới phải chịu Nguyên Khí Chi Kiếp lần thứ nhất. Mà theo điển tịch, tu sĩ Ly Hợp trung kỳ bình thường đã dễ dàng độ kiếp lần đầu. Với thần thông của Lâm Hiên thì không cần lo lắng điểm này.
Mà với số tinh thạch đan dược hiện tại, Lâm Hiên tin rằng khổ tu tới cảnh giới Động Huyền cũng không có vấn đề. Hiện tại sự tình thu đồ đệ, nếu hữu duyên cũng là việc nên làm.
"Nhạn nhi, tâm cơ của ngươi tinh xảo, phẩm cách cũng rất tốt. Bất quá đối với tu tiên giả chúng ta, có thể đi tới bước nào trên tiên lộ chủ yếu còn xem tư chất như thế nào." Lâm Hiên thản nhiên lên tiếng.
" Nhạn nhi hiểu, sư tôn."
" Trước tiên ngươi đưa tay ra, để ta xem qua tư chất một chút."
"Vâng”
Nữ tử đỏ mặt lên, nhưng vẫn đưa cổ tay trắng bóng như ngọc cho hắn. Lâm Hiên nhẹ nhàng áp vào động mạch rồi đem pháp lực rót vào.
Một lát sau hắn thu tay, lại nhắm mắt không nói.
"Sư tôn, như thế nào a?"
Linh căn đã được kiểm tra khi Bách Thảo Tâm Đắc, bất quá lúc này bộ dáng thiếu nữ đầy vẻ thấp thỏm.
"Không tệ, là Dị linh căn Lôi thuộc tính."
Lâm Hiên mỉm cười nói. Năm xưa khi còn là tu tiên giả cấp thấp, hắn từng nghĩ rằng Thánh linh căn là tốt nhất, về sau còn nghe được truyền thuyết về Tiên linh căn.
Từ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ biến dị thành Dị linh căn, xét ở một góc độ nào đó thì Dị linh căn còn huyền diệu xa vượt cả Thánh linh căn.
Thiên phú của Lôi linh căn là có thể thao túng lôi điện chi lực. Nếu tu luyện công pháp thích hợp đến cao thâm. Một ngày kia nắm giữ được pháp tắc lôi điện thì ngay cả tồn tại cấp Chân Linh gặp cũng phải nhượng bộ lui binh. Đương nhiên là khi tu luyện đến Độ Kiếp kỳ mới có thực lực đáng sợ như thế.
Nhìn sắc mặt lo lắng của thiếu nữ, Lâm Hiên mỉm cười mở miệng:" Nhạn nhi, Lâm mỗ có thể thu ngươi làm đồ đệ nhưng chỉ là đệ tử ký danh, có thể truyền đạo pháp hoặc giải thích nghi hoặc, cũng có thể cho ngươi một số chỗ tốt. Bất quá không thể lúc nào cũng mang ngươi theo bên người, hơn nữa sau này nếu sư môn có việc, ngươi phải toàn lực ứng phó, dù núi đao biển lửa cũng không thể nhíu mày, ngươi làm được chăng?"
"Nhạn nhi nguyện ý bái người làm thầy, nếu sư môn có việc. Dù nhảy vào núi đao biển lửa tiểu nữ tuyệt không nan từ. . ."
"Được rồi Nhạn nhi, không phải tùy tiện mà Lâm mỗ nói những lời này. Ngươi bái ta làm thầy, trên tu tiên đạo sẽ thuận lợi rất nhiều, bất quá nguy hiểm cũng khó có thể tưởng tượng, ngươi có thể gặp cường địch bất cứ lúc nào. . ."
Thân thế của Nguyệt nhi là một đại bí mật. Không biết tiểu nha đầu đang ở chỗ nào, bất quá Lâm Hiên tin tưởng một ngày nào đó hai người sẽ gặp lại, hơn nữa hắn có cảm giác sẽ phải đối mặt một số chuyện nào đó.
Hắn nhìn Thượng Quan Nhạn, lúc này ánh mắt nha đầu kia đầy vẻ kiên định:
"Sư tôn yên tâm, Nhạn nhi không hối hận. Sau này sư môn gặp nạn tất toàn lực ứng phó, dù rơi xuống địa ngục cũng không một câu oán hận."
"Được, ta nhận con" Lâm Hiên khẽ gật đầu, theo sau lộ ra nụ cười: "Yên tâm, ta vừa nói cũng chỉ là vạn nhất. Nếu có một ngày như thế, ta chắc chắn tận lực che chở cho môn hạ đệ tử."
Thượng Quan Nhạn trong sự vui mừng vô hạn, cung kính quỳ xuống dập đầu lạy Lâm Hiên ba cái, lễ bái sư hoàn thành rất đơn giản.
"Nhạn nhi, được rồi, được rồi, mau đứng lên."
" Tạ sư phụ, bất quá đồ nhi còn có một thỉnh cầu." Nữ tử khởi thân sau đó dè dặt mở miệng.
"Thỉnh cầu? Được rồi, nói nghe một chút."
"Sư phụ, là…là như vậy, người cũng biết đồ nhi còn có một muội muội, nó cũng rất ngưỡng mộ sư tôn, người đã nhận con thì xin thương xót mà thu lấy nó”
" A, Nhạn nhi, con. . ."
" Sư tôn thứ tội, muội muội cùng con lớn lên từ nhỏ, tình cảm sâu sắc khó nói thành lời. Tới bây giờ tuy hai mà một. Hôm nay con phúc phận nhận được một sư tôn tài cao như người. Chông gai trên tiên đạo đã hóa bằng phẳng, nhưng sao có thể nhẫn tâm nhìn muội muội vất vả một mình. Huống chi Linh nhi thiên tính vô tà, tâm tính cùng tư chất đều hơn con chứ không kém, tuyệt không sẽ làm sư tôn thất vọng."
"Hay cho miệng lưỡi ngon ngọt, bất quá con nói không sai. Được, hảo sự thường song hành, Lâm mỗ thu thêm một nữ đệ tử cũng được, bất qua ta phải kiểm tra tư chất của nha đầu kia rồi mới định đoạt."
Lâm Hiên đầu tiên là nhăn mặt, nói đến nửa sau thì cười lên. Tâm tình của Thượng Quan Nhạn cũng theo đó mà thả lỏng, trên mặt đầy vẻ vui mừng: "Vâng, đồ nhi ở chỗ này thay mặt muội muội tạ ân điển của sư tôn. Con trở về nói cho muội muội tin tức tốt rồi đem nó tới nơi này, muội muội nghe được nhất định sẽ cao hứng đến ngất đi mất thôi."
"Ha ha, việc này không cần gấp, một tuần trăng sau con mang nó tới đây. Vi sư còn có việc, con lui xuống đi"
"Vâng!" Thượng Quan Nhạn chỉnh đốn trang phục thi lễ, theo sau cung kính lui ra ngoài. Hai sư đồ cũng chưa vội nói đến nghi vấn của Bách Thảo Tâm Đắc.
Thu được hai nữ đồ đệ có phẩm tính tư chất đều là nhất tuyển. Tâm tình Lâm Hiên rất cao hứng, bất quá lúc này hắn còn việc cần giải quyết.
Đưa tay vỗ vào bên hông, một cái bảo tháp bảy tầng cũ kỹ bay ra trôi nổi trên đỉnh đầu.
Nhìn bảo vật trước người, hai tay Lâm Hiên huy vũ, đánh ra một đạo pháp quyết.
Linh quang nhập vào nhưng Vạn Hồn Tháp không có phản ứng.
Lâm Hiên nhướng mày, thử lại qua bí thuật khác. Trong miệng truyền ra chú ngữ thần bí cổ xưa.
Thời gian qua nhanh. Bất tri bất giác khi vầng thái dương khuất núi, từ trong động phủ lại truyền ra tiếng cười vui vẻ của Lâm Hiên.
Sau khi thử qua chín chín tám mốt loại bí thuật, rốt cục hắn đã tìm được Thông Bảo Bí Quyết của Vạn Hồn Tháp.
Chỉ thấy cả Luyện Công phòng sáng lên kim quang. Từ bảo vật tỏa ra một vầng quang hà kim sắc chói mắt đến cùng cực. Từng hàng chữ vàng cổ cỡ nắm tay chợt hiện. Chính là Thông Bảo Bí Quyết!
Lâm Hiên ngưng thần chăm chú nhìn lại.
Thông Bảo Bí Quyết chỉ hơn nghìn chữ khó hiểu thâm ảo đến cùng cực, từng chữ đều ẩn hàm diệu nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.