Quyển 6 - Chương 622: Băng Ma Tâm Thiềm
Huyễn Vũ
14/03/2013
Khóe miệng Kình Vương lộ tia đắc ý, hắn không tin Lâm Hiên còn có hậu thủ. Chẳng qua Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn đã thoát khốn bay về tay hắn từ lúc nào.
Lâm Hiên nâng tay phải điểm ra một chỉ.
"Hiện!"
Thiên Long Chi Nha!
Hàng ngàn con Hỏa Long cùng Băng Giao hiện ra che phủ bầu trời. Trên mặt Cự Kình Vương lại hiện vẻ ngưng trọng.
Bành!
Hàng ngàn con Giao long cùng Mạt Hương Kình ầm ầm đối cường. Càn Khôn Nhất Quyền đã bị Chân Linh Nhất Kích làm suy yếu rất nhiều. Nhất thời song phương bất phân thắng bại.
Liên tiếp thi triển hai tuyệt chiêu, pháp lực của Lâm Hiên tiêu hao khá nhiều. Hắn liền lấy ra một cái bình ngọc rồi uống một giọt linh dịch. Tức thời pháp lực toàn thân liền được bổ đầy.
"Không thể nào!" Cự Kình Vương thấy thì tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Trong tay ngươi sao lại có Vạn Niên Linh Nhũ!"
Đúng lúc này tiếng ma trùng huyên náo truyền vào tai. Đám Ngọc La Phong liên tiếp từ trong tầng băng bay ra. Lâm Hiên ngẩn ngơ mà Cự Kình Vương cũng ngừng động tác, trong lòng hai người không hẹn mà cùng nổi một dự cảm bất an khó hiểu.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua. Tuy Ngọc La Phong mới cắn nuốt rất nhiều cực phẩm tinh thạch nhưng cần có thời gian để trưởng thành, hiện tại sức chiến đấu chưa tăng bao nhiêu. Lâm Hiên vội phất tay tế ra Vạn Hồn Tháp thu hồi chúng trở về.
Cự Kình Vương dụng thần thức quét tới mạch khoáng thì vẻ mặt trở nên âm trầm vô cùng, số lượng cực phẩm tinh thạch bên trong đã không còn lại bao nhiêu. Chẳng lẽ là do đám ma trùng vừa rồi thôn phệ?
Hiện tại mạch khoáng chẳng khác đã bị phế đi. Càng nghĩ thì sát cơ trong lòng Cự Kình Vương ngày càng đậm, đang muốn động thủ thì toàn bộ không gian chợt rung rẩy.
Một luồng khí thế hung lệ tràn trề ra, khiến người có cảm giác không gian này sắp sụp đổ.
Lâm Hiên thất sắc quay đầu, khí thế hung lệ kia tỏa ra dưới đáy cực phẩm mạch khoáng. Dường như phía dưới có trấn áp một quái vật nào đó. Cự Kình Vương cũng đã nhận ra điều này.
Rống!
Một tiếng kêu quái dị cực lớn truyền đến từ lòng đất. Ngọn núi liền sụp đổ tan tành. Tầng băng vỡ vụn bắn ra rồi sương mù màu ngà sữa tràn ngập.
Một cái động lớn sâu không đáy xuất hiện.
"Oa!"
Trong tiếng kêu đinh tai nhức óc. Một bóng đen cực lớn bắn ra. Nương theo là linh áp vô cùng điên cuồng. Lâm Hiên cảm giác có điểm run rẩy. Muốn chạy trốn nhưng như bị độc xà rình chằm chằm. Cự Kình Vương cũng gắt gao nhìn vào sinh vật trong sương mù.
Là một con Thiềm Băng cực lớn tới hơn ba mươi trượng, toàn thân cơ hồ trong suốt, kỳ quang ẩn ẩn lưu chuyển không thôi.
"Băng Ma Tâm Thiềm, nơi này sao lại trấn áp quái vật đáng sợ này?" Lúc này thanh âm của dũng sĩ Hải Tộc đệ nhất cũng trở nên run rẩy.
"Sao, đạo hữu nhận ra yêu thú này?"
Lâm Hiên lạnh lùng lên tiếng, không có địch nhân vĩnh hằng mà chỉ có lợi ích vĩnh hằng, lúc này sự chú ý của hắn cùng Cự Kình Vương đều chuyển sang yêu thú nọ. Màn giao thủ mới rồi như chỉ như là gió thoảng mây bay mà thôi.
Cự Kình Vương cũng không để hắn thất vọng, cười lạnh nói: "Yêu thú? Hừ, đạo hữu đã quá coi thường nó, Băng Ma Tâm Thiềm không còn ở phạm trù yêu thú."
"Cái gì, không phải yêu thú, chẳng lẽ lại là Chân Linh?" Lâm Hiên nghe thì chấn kinh.
"Đương nhiên không phải" Cự Kình Vương thở dài: "Bất quá cũng xem như hậu duệ của chân linh, trên thân có một tia huyết mạch của Kim Minh Chân Thiềm."
"Kim Minh Chân Thiềm?" Lâm Hiên mở miệng: "Đạo hữu phỏng đoán thực lực của Băng Ma Tâm Thiềm này rốt cuộc cao tới đâu?"
Lời này còn chưa dứt thì hắn như phát giác được điều gì, thân hình chớp động linh quang liền biến mất tại chỗ.
Một cái lưỡi của Băng Ma Tâm Thiềm xuyên qua tàn ảnh lưu lại. Động tác lưu thủy hành vân tựa như ếch nhái săn mồi.
A!
Chợt có tiếng rên rỉ của Cự Kình Vương truyền vào tai, còn kèm theo tiếng nổ lớn. Tựa hồ lão gia hỏa Động Huyền trung kỳ này đã nếm chút đau khổ.
Lâm Hiên vội phất tay tế ra Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn rồi mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu thì phát hiện Cự Kình Vương đang cùng một cái lưỡi của Băng Ma Tâm Thiềm dây dưa không dứt. Thì ra nó có hai cái lưỡi, có thể đồng thời tác chiến.
Chỉ thấy cái lưỡi trong rất lớn nhưng linh hoạt vô cùng, hơn nữa lực lượng cường đại. Không ngờ chiếm thượng phong so với Cự Kình Vương.
Rống!
Cự Kình Vương tránh trái né phải, lợi dụng sơ hở mà xuất quyền. Băng Ma Tâm Thiềm cũng không yếu thế, cái lưỡi như độc xà rình mồi.
Oanh! Song phương lại đối cường khiến cuồng phong gào thét, Cự Kình Vương mặt đỏ như say rượu, trong lồng ngực khí huyết cuồn cuộn. Hắn lui về phía sau hai bước, rõ ràng thua đối phương một bậc về sức mạnh.
Cái lưỡi cực lớn Băng Ma Tâm Thiềm giơ lên cao rồi lần nữa hung dữ quất xuống. Cự Kình Vương muốn tránh cũng không được, hét to một tiếng thì đánh ra hai quyền.
Lâm Hiên nhíu mày, đem pháp lực rót vào thiền trượng rồi hung hăng đánh về yêu thiềm.
Vừa mới rồi hắn cùng Cự Kình Vương vẫn còn là tử địch, hiện tại nếu đối phương ngã xuống thì kết cục của hắn cũng không tốt lành gì, đành phải ra tay cứu viện.
Ông!
Ngàn vạn trượng ảnh tụ lại hung hăng nện xuống, ánh mắt yêu thiềm lập lòe lam quang, hàn khí tụ hợp thành một tấm thuẫn bài huyền băng trong suốt cỡ một trượng, chắn trên đỉnh đầu.
Bành!
Trượng ảnh cự đại hung hăng đập xuống khiến thuẫn bài tan vỡ nhưng công kích của Lâm Hiên cũng như nỏ mạnh hết đà, tuy đánh trúng đầu Băng Ma Tâm Thiềm nhưng không tạo thành tổn thương mảy may.
Roẹt!
Bị đánh nhưng yêu thiềm lại không công kích Lâm Hiên. Mắt thấy cái lưỡi với tốc độ không kém thuấn di bắn tới bản thân, Độc Long Lão Tổ thất sắc, vội thi triển bí thuật thoát hiểm, có điều lão vừa mới thở ra thì lại có một cái lưỡi từ trên trời giáng xuống quấn chặt lấy thân thể.
"Sao có thể, lưỡi của đối phương rõ ràng đang đối oanh cùng Cự Kình Vương, chẳng lẽ còn cái lưỡi thứ ba sao!"
Ý nghĩ bi thương vừa hiện thì cái lưỡi rút lại đem Nguyên Anh hút vào trong mồm yêu thiềm.
Nguyên Anh của tồn tại Động huyền kỳ chứa một lượng linh lực vô cùng nồng đậm, yêu thiềm nhai nuốt đối phương thì lộ một bộ hưởng thụ.
Lâm Hiên chứng kiến quá trình này, đã nhìn ra huyền cơ ở trong. Không phải yêu thiềm có ba cái lưỡi. Chỉ có điều cái lưỡi mà Độc Long Lão Tổ tránh khỏi là ảo ảnh mà thôi.
Oanh!
Lại một tiếng bạo liệt truyền vào tai, Cự Kình Vương giao thủ mới ngắn ngủn mấy hồi thì hiện vẻ chật vật, áo giáp nơi ngực bụng đều bị đánh vỡ, máu tươi chảy ra.
Băng Ma Tâm Thiềm đột nhiên phùng mang trợn mắt. Lâm Hiên biến sắc, thoáng nhớ tới kết cục của những cổ tu bị chấn nát thân thể.
Cái lưỡi chỉ là thăm dò mà thôi, lần này nó muốn thi triển bí thuật sóng âm. Lâm Hiên tuy có Huyền Thanh Tử thuẫn hộ thể nhưng vội tế ra mấy chục tấm phù triện phòng ngự đủ mọi màu sắc.
Cự Kình Vương cũng nhanh chóng tế ra một tấm kính cổ quái.
"Ọc!"
Đột nhiên thanh âm sấm sét truyền vào tai. Lâm Hiên cảm giác nơi lồng ngực vừa trúng một kích, đầu váng mắt hoa.
Không ngờ sóng âm còn có hiệu quả xuyên qua phòng ngự. Băng Ma Tâm Thiềm liền bổ nhào về phía trước. Đồng thời mở miệng bắn ra hai cái lưỡi hiểm độc về hai người.
Lâm Hiên chỉ kịp miễn cưỡng vươn tay, Huyễn Linh Thiên Hỏa hiển hiện rồi hóa thành một con tiểu Phượng hoàng, ánh mắt hữu thần, móng vuốt bén nhọn bay về phía trước.
Cũng không cần chủ nhân điều khiển, ma hỏa này đã có linh tính. Trong nháy mắt liền hung hăng đụng cùng cái lưỡi của Băng Ma Tâm Thiềm.
Xoẹt xẹt!
Huyễn Linh Thiên Hỏa lập tức phát huy tác dụng băng phong, kế tiếp là kịch độc, ăn mòn cùng thôn phệ. Bốn loại thuộc tính cùng phát huy hiệu quả.
Nếu đổi là tồn tại Động Huyền khác thì đã ăn khổ không nhỏ Nhưng vạn vật tương sinh, hậu duệ của chân linh không dễ đối phó. Chỉ thấy cái lưỡi Băng Ma Tâm Thiềm hung hăng hất lên. Một đoàn lam quang nổ bung, khuếch tán như gợn sóng đẩy lui Huyễn Linh Thiên Hỏa.
Lần đầu tiên gặp phải tình huống này, Lâm Hiên thầm líu lưỡi. Huyễn Linh Thiên Hỏa không đả thương địch thủ nhưng đã tranh thủ cho hắn một thoáng. Thần thức đã khôi phục bình thường.
Bên kia, Cự Kình Vương cũng tránh thoát nhưng tấm gương cổ đã bị đánh vỡ. Hai người tuy không việc gì nhưng nguy hiểm mới chỉ bắt đầu.
Băng Ma Tâm Thiềm lại kêu một tiếng, trên mặt Cự Kình Vương hiện tia dự tợn cung tiếc nuối, trên tay phải chợt hiện ra một viên châu cỡ mắt rồng. Hắn hung hăng ném lên trên đỉnh đầu, đồng thời toàn thân nổi tinh quang bay về phía sau.
Đây không phải là lôi châu!
Băng Ma Tâm Thiềm rõ ràng giật mình, lôi châu bụp một tiếng rồi bạo nổ ra. Ngay sau đó truyền ra thanh âm kinh thiên động địa khiến toàn bộ không gian run rẩy.
Với thực lực của Lâm Hiên mà thân hình bị chấn động lắc lư giữa không trung, hắn hít sâu một hơi, toàn thân nổi thanh quang mới ổn định lại.
"Cái này "
Lâm Hiên ngẩng đầu, chỉ thấy một quang cầu chói mắt như vầng thái dương xuất hiện trên đỉnh đầu.
Một màn không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra. Không gian rõ ràng bị quang cầu đốt tan, một khe hở đường kính hơn một trượng xuất hiện.
"Phá Giới châu!"
Lâm Hiên thì thào, năm xưa hắn và Nguyệt Nhi từng bị Thi Vương Lệ Hồn Cốc nhầm tưởng Tụ Linh Châu là Hỗn Độn Châu đối phó, sau đó lạc vào Tụ Linh không gian. Đó cũng là một dạng Phá Giới Châu, có thể phá toái hư không. Đương nhiên cũng có phân đẳng cấp, nghe nói loại cực phẩm có thể phá giới từ Linh giới đến Ma giới.
Cự Kình Vương là tồn tại Động Huyền trung kỳ, Phá Giới Châu này tám chín phần chỉ là hạ phẩm, bất quá muốn thoát khỏi không gian này thì rất dễ dàng.
Khe hở xuất hiện trong tầm mắt, Cự Kình Vương mừng rỡ, không chút do dự bay vào. Chỉ một thoáng thì khe hở liền khép lại. Lâm Hiên muốn bay theo cũng không kịp.
Cự Kình Vương được xưng Hải Tộc đệ nhất dũng sĩ mà cũng phải bỏ chạy. Hiện tại chỉ còn mình hắn đối mặt với hiểm cảnh.
Hai người liên thủ đánh còn không lại Băng Ma Tâm Thiềm. Chẳng qua như nghĩ đến điều gì, Lâm Hiên phất tay áo một cái.
Tiểu Mao Cầu từ bên trong túi linh thú bay vút ra.
"Khì"
Tiểu gia hỏa đang ngủ thì bị Lâm Hiên gọi ra, trong mồm còn thổi ra những quả cầu bong bóng đáng yêu vô cùng.
Lâm Hiên thật dở khóc dở cười, hắn đang liều chết liều sống thì nó còn đang trong mộng đẹp. hắn liền vươn tay vuốt vuốt cái đầu của tiểu gia hỏa.
"Miêu" Tiểu gia hỏa tỉnh lại thì nước mắt lưng tròng. Lâm Hiên không để ý tới vẻ tức giận của nó mà giơ ngón tay chỉ về phía trước: "Ngươi xem, đó là cái gì?"
Ánh mắt tiểu gia hỏa đang mờ mịt, bất quá vừa khịt khịt mũi thì lại trở nên thanh minh. Không chỉ như thế, nó liền ào ào dùng sức nhảy lên, bộ dáng hết sức vui mừng như thấy đồ ăn ngon.
Bên kia, Băng Ma Tâm Thiềm đang hung hăng càn quấy lại như gặp thiên địch, bộ dáng trở nên ngưng trọng.
Thấy một màn này, Lâm Hiên không khỏi đại hỉ thì tiểu gia hỏa đã động thủ. Chỉ thấy thân hình nó quay tròn tại chỗ. Theo động tác một tầng sáng màu ngà sữa khuếch tán ra tới mấy dặm.
Lâm Hiên có cảm giác ấm áp còn Băng Ma Tâm Thiềm đại kinh thất sắc, lam quang trên người tỏa ra tạo thành một quang cầu bảo hộ.
Quả nhiên lĩnh vực của Tiểu Mao Cầu hữu dụng, Lâm Hiên triệt để tan đi nghi ngờ, an tâm nhìn tiểu gia hỏa đại triển thần thông.
"Ọc!" Bên tai chợt truyền đến tiếng Băng Ma Tâm Thiềm gào thét.
Âm Ba Công!
Đối mặt bí thuật quỉ dị mà Tiểu Mao Cầu lại ngẩng đầu ưỡn ngực, căn bản không xem ra gì.
Không ngờ Âm Ba Công không phát huy được hiệu quả, tiếng ọc kia chỉ như phát ra từ miệng một con cóc bình thường.
Băng Ma Tâm Thiềm có vẻ kinh ngạc, lại mở mồm máu phun ra một quang cầu màu ngà sữa, tỏa ra từng đạo khí hủy thiên diệt địa, bên ngoài còn quấn quanh từng đạo điện hồ đỏ thẫm.
Lâm Hiên vừa liếc mắt đã nhìn ra sự đáng sợ của công kích này, luận uy lực còn vượt cả Chân Linh Nhất Kích. Mặc dù tin tưởng Tiểu Mao Cầu nhưng hắn vẫn thi triển Cửu Thiên Vi Bộ, hắn tuyệt sẽ không giao vận mệnh của bản thân vào tay người khác.
Lâm Hiên trốn đi nhưng Tiểu Mao Cầu vẫn đứng tại chỗ.
"Miêu!" Nó gầm lên giận dữ, đưa hai móng vuốt nhỏ khẽ múa.
Ô!
Phảng phất tiếng gió biển nổi lên, không ngờ quang cầu khủng khiếp nọ quay tròn rồi bắn ngược trở về.
Băng Ma Tâm Thiềm trừng mắt. Linh trí của nó không thấp, đương nhiên tinh tường uy lực chiêu số này hơn ai hết. Nó muốn tránh nhưng Tiểu Mao Cầu đã khoa tay múa chân, trong miệng lại kêu lên chi chi nha nha.
Chỉ thấy một sợi dây xích lăng không hiển hiện, đem Băng Ma Tâm Thiềm một mạch trói lại. Đối phương dùng thân hình khổng lồ giãy dụa nhưng dây xích này như Khốn Tiên Tác trong truyền thuyết, uy lực vô cùng cường đại.
Oanh! Sau một khắc thì quang cầu bay trở về.
Trong tiếng nổ cực lớn, Băng Ma Tâm Thiềm ọc ọc kêu thảm một hồi. Gia hỏa này cũng thật da dày thịt thô, trúng một kích nặng như vậy mà còn chưa ngã xuống.
Tiểu Mao Cầu lại khẽ múa móng vuốt, một thanh phi kiếm vô cùng sắc bén hiện ra rồi chém xuống, nhanh gọn đem Băng Ma Tâm Thiềm chẻ thành bảy tám khối.
Một viên yêu đan tuyết trắng hiện trong tầm mắt. Bên trong có một yêu thiềm nhỏ di chuyển ở giữa. Vừa xuất hiện thì nó liền kích bắn ra phía ngoài, đáng tiếc khi đụng đến tầng biên quầng sáng thì lại bị bắn ngược trở về.
Tiểu Mao Cầu đắc ý kêu lên, móng vuốt gảy nhẹ một cái thì yêu đan liền bị hút trở về.
Một đoàn yêu hồn từ bên trong yêu đan bay ra với vẻ đầy sợ hãi. Lại như bị một lực lượng phong ấn toàn bộ cử động.
Tiểu Mao Cầu há miệng lộ ra hai cái răng khểnh, ực một cái đã nuốt yêu hồn vào trong bụng. Sau đó liền chậc chậc lưỡi, lại dùng móng vuốt vỗ vỗ bụng rồi khò khè, trực tiếp ngã ra ngủ mất.
Lâm Hiên nâng tay phải điểm ra một chỉ.
"Hiện!"
Thiên Long Chi Nha!
Hàng ngàn con Hỏa Long cùng Băng Giao hiện ra che phủ bầu trời. Trên mặt Cự Kình Vương lại hiện vẻ ngưng trọng.
Bành!
Hàng ngàn con Giao long cùng Mạt Hương Kình ầm ầm đối cường. Càn Khôn Nhất Quyền đã bị Chân Linh Nhất Kích làm suy yếu rất nhiều. Nhất thời song phương bất phân thắng bại.
Liên tiếp thi triển hai tuyệt chiêu, pháp lực của Lâm Hiên tiêu hao khá nhiều. Hắn liền lấy ra một cái bình ngọc rồi uống một giọt linh dịch. Tức thời pháp lực toàn thân liền được bổ đầy.
"Không thể nào!" Cự Kình Vương thấy thì tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Trong tay ngươi sao lại có Vạn Niên Linh Nhũ!"
Đúng lúc này tiếng ma trùng huyên náo truyền vào tai. Đám Ngọc La Phong liên tiếp từ trong tầng băng bay ra. Lâm Hiên ngẩn ngơ mà Cự Kình Vương cũng ngừng động tác, trong lòng hai người không hẹn mà cùng nổi một dự cảm bất an khó hiểu.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua. Tuy Ngọc La Phong mới cắn nuốt rất nhiều cực phẩm tinh thạch nhưng cần có thời gian để trưởng thành, hiện tại sức chiến đấu chưa tăng bao nhiêu. Lâm Hiên vội phất tay tế ra Vạn Hồn Tháp thu hồi chúng trở về.
Cự Kình Vương dụng thần thức quét tới mạch khoáng thì vẻ mặt trở nên âm trầm vô cùng, số lượng cực phẩm tinh thạch bên trong đã không còn lại bao nhiêu. Chẳng lẽ là do đám ma trùng vừa rồi thôn phệ?
Hiện tại mạch khoáng chẳng khác đã bị phế đi. Càng nghĩ thì sát cơ trong lòng Cự Kình Vương ngày càng đậm, đang muốn động thủ thì toàn bộ không gian chợt rung rẩy.
Một luồng khí thế hung lệ tràn trề ra, khiến người có cảm giác không gian này sắp sụp đổ.
Lâm Hiên thất sắc quay đầu, khí thế hung lệ kia tỏa ra dưới đáy cực phẩm mạch khoáng. Dường như phía dưới có trấn áp một quái vật nào đó. Cự Kình Vương cũng đã nhận ra điều này.
Rống!
Một tiếng kêu quái dị cực lớn truyền đến từ lòng đất. Ngọn núi liền sụp đổ tan tành. Tầng băng vỡ vụn bắn ra rồi sương mù màu ngà sữa tràn ngập.
Một cái động lớn sâu không đáy xuất hiện.
"Oa!"
Trong tiếng kêu đinh tai nhức óc. Một bóng đen cực lớn bắn ra. Nương theo là linh áp vô cùng điên cuồng. Lâm Hiên cảm giác có điểm run rẩy. Muốn chạy trốn nhưng như bị độc xà rình chằm chằm. Cự Kình Vương cũng gắt gao nhìn vào sinh vật trong sương mù.
Là một con Thiềm Băng cực lớn tới hơn ba mươi trượng, toàn thân cơ hồ trong suốt, kỳ quang ẩn ẩn lưu chuyển không thôi.
"Băng Ma Tâm Thiềm, nơi này sao lại trấn áp quái vật đáng sợ này?" Lúc này thanh âm của dũng sĩ Hải Tộc đệ nhất cũng trở nên run rẩy.
"Sao, đạo hữu nhận ra yêu thú này?"
Lâm Hiên lạnh lùng lên tiếng, không có địch nhân vĩnh hằng mà chỉ có lợi ích vĩnh hằng, lúc này sự chú ý của hắn cùng Cự Kình Vương đều chuyển sang yêu thú nọ. Màn giao thủ mới rồi như chỉ như là gió thoảng mây bay mà thôi.
Cự Kình Vương cũng không để hắn thất vọng, cười lạnh nói: "Yêu thú? Hừ, đạo hữu đã quá coi thường nó, Băng Ma Tâm Thiềm không còn ở phạm trù yêu thú."
"Cái gì, không phải yêu thú, chẳng lẽ lại là Chân Linh?" Lâm Hiên nghe thì chấn kinh.
"Đương nhiên không phải" Cự Kình Vương thở dài: "Bất quá cũng xem như hậu duệ của chân linh, trên thân có một tia huyết mạch của Kim Minh Chân Thiềm."
"Kim Minh Chân Thiềm?" Lâm Hiên mở miệng: "Đạo hữu phỏng đoán thực lực của Băng Ma Tâm Thiềm này rốt cuộc cao tới đâu?"
Lời này còn chưa dứt thì hắn như phát giác được điều gì, thân hình chớp động linh quang liền biến mất tại chỗ.
Một cái lưỡi của Băng Ma Tâm Thiềm xuyên qua tàn ảnh lưu lại. Động tác lưu thủy hành vân tựa như ếch nhái săn mồi.
A!
Chợt có tiếng rên rỉ của Cự Kình Vương truyền vào tai, còn kèm theo tiếng nổ lớn. Tựa hồ lão gia hỏa Động Huyền trung kỳ này đã nếm chút đau khổ.
Lâm Hiên vội phất tay tế ra Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn rồi mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu thì phát hiện Cự Kình Vương đang cùng một cái lưỡi của Băng Ma Tâm Thiềm dây dưa không dứt. Thì ra nó có hai cái lưỡi, có thể đồng thời tác chiến.
Chỉ thấy cái lưỡi trong rất lớn nhưng linh hoạt vô cùng, hơn nữa lực lượng cường đại. Không ngờ chiếm thượng phong so với Cự Kình Vương.
Rống!
Cự Kình Vương tránh trái né phải, lợi dụng sơ hở mà xuất quyền. Băng Ma Tâm Thiềm cũng không yếu thế, cái lưỡi như độc xà rình mồi.
Oanh! Song phương lại đối cường khiến cuồng phong gào thét, Cự Kình Vương mặt đỏ như say rượu, trong lồng ngực khí huyết cuồn cuộn. Hắn lui về phía sau hai bước, rõ ràng thua đối phương một bậc về sức mạnh.
Cái lưỡi cực lớn Băng Ma Tâm Thiềm giơ lên cao rồi lần nữa hung dữ quất xuống. Cự Kình Vương muốn tránh cũng không được, hét to một tiếng thì đánh ra hai quyền.
Lâm Hiên nhíu mày, đem pháp lực rót vào thiền trượng rồi hung hăng đánh về yêu thiềm.
Vừa mới rồi hắn cùng Cự Kình Vương vẫn còn là tử địch, hiện tại nếu đối phương ngã xuống thì kết cục của hắn cũng không tốt lành gì, đành phải ra tay cứu viện.
Ông!
Ngàn vạn trượng ảnh tụ lại hung hăng nện xuống, ánh mắt yêu thiềm lập lòe lam quang, hàn khí tụ hợp thành một tấm thuẫn bài huyền băng trong suốt cỡ một trượng, chắn trên đỉnh đầu.
Bành!
Trượng ảnh cự đại hung hăng đập xuống khiến thuẫn bài tan vỡ nhưng công kích của Lâm Hiên cũng như nỏ mạnh hết đà, tuy đánh trúng đầu Băng Ma Tâm Thiềm nhưng không tạo thành tổn thương mảy may.
Roẹt!
Bị đánh nhưng yêu thiềm lại không công kích Lâm Hiên. Mắt thấy cái lưỡi với tốc độ không kém thuấn di bắn tới bản thân, Độc Long Lão Tổ thất sắc, vội thi triển bí thuật thoát hiểm, có điều lão vừa mới thở ra thì lại có một cái lưỡi từ trên trời giáng xuống quấn chặt lấy thân thể.
"Sao có thể, lưỡi của đối phương rõ ràng đang đối oanh cùng Cự Kình Vương, chẳng lẽ còn cái lưỡi thứ ba sao!"
Ý nghĩ bi thương vừa hiện thì cái lưỡi rút lại đem Nguyên Anh hút vào trong mồm yêu thiềm.
Nguyên Anh của tồn tại Động huyền kỳ chứa một lượng linh lực vô cùng nồng đậm, yêu thiềm nhai nuốt đối phương thì lộ một bộ hưởng thụ.
Lâm Hiên chứng kiến quá trình này, đã nhìn ra huyền cơ ở trong. Không phải yêu thiềm có ba cái lưỡi. Chỉ có điều cái lưỡi mà Độc Long Lão Tổ tránh khỏi là ảo ảnh mà thôi.
Oanh!
Lại một tiếng bạo liệt truyền vào tai, Cự Kình Vương giao thủ mới ngắn ngủn mấy hồi thì hiện vẻ chật vật, áo giáp nơi ngực bụng đều bị đánh vỡ, máu tươi chảy ra.
Băng Ma Tâm Thiềm đột nhiên phùng mang trợn mắt. Lâm Hiên biến sắc, thoáng nhớ tới kết cục của những cổ tu bị chấn nát thân thể.
Cái lưỡi chỉ là thăm dò mà thôi, lần này nó muốn thi triển bí thuật sóng âm. Lâm Hiên tuy có Huyền Thanh Tử thuẫn hộ thể nhưng vội tế ra mấy chục tấm phù triện phòng ngự đủ mọi màu sắc.
Cự Kình Vương cũng nhanh chóng tế ra một tấm kính cổ quái.
"Ọc!"
Đột nhiên thanh âm sấm sét truyền vào tai. Lâm Hiên cảm giác nơi lồng ngực vừa trúng một kích, đầu váng mắt hoa.
Không ngờ sóng âm còn có hiệu quả xuyên qua phòng ngự. Băng Ma Tâm Thiềm liền bổ nhào về phía trước. Đồng thời mở miệng bắn ra hai cái lưỡi hiểm độc về hai người.
Lâm Hiên chỉ kịp miễn cưỡng vươn tay, Huyễn Linh Thiên Hỏa hiển hiện rồi hóa thành một con tiểu Phượng hoàng, ánh mắt hữu thần, móng vuốt bén nhọn bay về phía trước.
Cũng không cần chủ nhân điều khiển, ma hỏa này đã có linh tính. Trong nháy mắt liền hung hăng đụng cùng cái lưỡi của Băng Ma Tâm Thiềm.
Xoẹt xẹt!
Huyễn Linh Thiên Hỏa lập tức phát huy tác dụng băng phong, kế tiếp là kịch độc, ăn mòn cùng thôn phệ. Bốn loại thuộc tính cùng phát huy hiệu quả.
Nếu đổi là tồn tại Động Huyền khác thì đã ăn khổ không nhỏ Nhưng vạn vật tương sinh, hậu duệ của chân linh không dễ đối phó. Chỉ thấy cái lưỡi Băng Ma Tâm Thiềm hung hăng hất lên. Một đoàn lam quang nổ bung, khuếch tán như gợn sóng đẩy lui Huyễn Linh Thiên Hỏa.
Lần đầu tiên gặp phải tình huống này, Lâm Hiên thầm líu lưỡi. Huyễn Linh Thiên Hỏa không đả thương địch thủ nhưng đã tranh thủ cho hắn một thoáng. Thần thức đã khôi phục bình thường.
Bên kia, Cự Kình Vương cũng tránh thoát nhưng tấm gương cổ đã bị đánh vỡ. Hai người tuy không việc gì nhưng nguy hiểm mới chỉ bắt đầu.
Băng Ma Tâm Thiềm lại kêu một tiếng, trên mặt Cự Kình Vương hiện tia dự tợn cung tiếc nuối, trên tay phải chợt hiện ra một viên châu cỡ mắt rồng. Hắn hung hăng ném lên trên đỉnh đầu, đồng thời toàn thân nổi tinh quang bay về phía sau.
Đây không phải là lôi châu!
Băng Ma Tâm Thiềm rõ ràng giật mình, lôi châu bụp một tiếng rồi bạo nổ ra. Ngay sau đó truyền ra thanh âm kinh thiên động địa khiến toàn bộ không gian run rẩy.
Với thực lực của Lâm Hiên mà thân hình bị chấn động lắc lư giữa không trung, hắn hít sâu một hơi, toàn thân nổi thanh quang mới ổn định lại.
"Cái này "
Lâm Hiên ngẩng đầu, chỉ thấy một quang cầu chói mắt như vầng thái dương xuất hiện trên đỉnh đầu.
Một màn không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra. Không gian rõ ràng bị quang cầu đốt tan, một khe hở đường kính hơn một trượng xuất hiện.
"Phá Giới châu!"
Lâm Hiên thì thào, năm xưa hắn và Nguyệt Nhi từng bị Thi Vương Lệ Hồn Cốc nhầm tưởng Tụ Linh Châu là Hỗn Độn Châu đối phó, sau đó lạc vào Tụ Linh không gian. Đó cũng là một dạng Phá Giới Châu, có thể phá toái hư không. Đương nhiên cũng có phân đẳng cấp, nghe nói loại cực phẩm có thể phá giới từ Linh giới đến Ma giới.
Cự Kình Vương là tồn tại Động Huyền trung kỳ, Phá Giới Châu này tám chín phần chỉ là hạ phẩm, bất quá muốn thoát khỏi không gian này thì rất dễ dàng.
Khe hở xuất hiện trong tầm mắt, Cự Kình Vương mừng rỡ, không chút do dự bay vào. Chỉ một thoáng thì khe hở liền khép lại. Lâm Hiên muốn bay theo cũng không kịp.
Cự Kình Vương được xưng Hải Tộc đệ nhất dũng sĩ mà cũng phải bỏ chạy. Hiện tại chỉ còn mình hắn đối mặt với hiểm cảnh.
Hai người liên thủ đánh còn không lại Băng Ma Tâm Thiềm. Chẳng qua như nghĩ đến điều gì, Lâm Hiên phất tay áo một cái.
Tiểu Mao Cầu từ bên trong túi linh thú bay vút ra.
"Khì"
Tiểu gia hỏa đang ngủ thì bị Lâm Hiên gọi ra, trong mồm còn thổi ra những quả cầu bong bóng đáng yêu vô cùng.
Lâm Hiên thật dở khóc dở cười, hắn đang liều chết liều sống thì nó còn đang trong mộng đẹp. hắn liền vươn tay vuốt vuốt cái đầu của tiểu gia hỏa.
"Miêu" Tiểu gia hỏa tỉnh lại thì nước mắt lưng tròng. Lâm Hiên không để ý tới vẻ tức giận của nó mà giơ ngón tay chỉ về phía trước: "Ngươi xem, đó là cái gì?"
Ánh mắt tiểu gia hỏa đang mờ mịt, bất quá vừa khịt khịt mũi thì lại trở nên thanh minh. Không chỉ như thế, nó liền ào ào dùng sức nhảy lên, bộ dáng hết sức vui mừng như thấy đồ ăn ngon.
Bên kia, Băng Ma Tâm Thiềm đang hung hăng càn quấy lại như gặp thiên địch, bộ dáng trở nên ngưng trọng.
Thấy một màn này, Lâm Hiên không khỏi đại hỉ thì tiểu gia hỏa đã động thủ. Chỉ thấy thân hình nó quay tròn tại chỗ. Theo động tác một tầng sáng màu ngà sữa khuếch tán ra tới mấy dặm.
Lâm Hiên có cảm giác ấm áp còn Băng Ma Tâm Thiềm đại kinh thất sắc, lam quang trên người tỏa ra tạo thành một quang cầu bảo hộ.
Quả nhiên lĩnh vực của Tiểu Mao Cầu hữu dụng, Lâm Hiên triệt để tan đi nghi ngờ, an tâm nhìn tiểu gia hỏa đại triển thần thông.
"Ọc!" Bên tai chợt truyền đến tiếng Băng Ma Tâm Thiềm gào thét.
Âm Ba Công!
Đối mặt bí thuật quỉ dị mà Tiểu Mao Cầu lại ngẩng đầu ưỡn ngực, căn bản không xem ra gì.
Không ngờ Âm Ba Công không phát huy được hiệu quả, tiếng ọc kia chỉ như phát ra từ miệng một con cóc bình thường.
Băng Ma Tâm Thiềm có vẻ kinh ngạc, lại mở mồm máu phun ra một quang cầu màu ngà sữa, tỏa ra từng đạo khí hủy thiên diệt địa, bên ngoài còn quấn quanh từng đạo điện hồ đỏ thẫm.
Lâm Hiên vừa liếc mắt đã nhìn ra sự đáng sợ của công kích này, luận uy lực còn vượt cả Chân Linh Nhất Kích. Mặc dù tin tưởng Tiểu Mao Cầu nhưng hắn vẫn thi triển Cửu Thiên Vi Bộ, hắn tuyệt sẽ không giao vận mệnh của bản thân vào tay người khác.
Lâm Hiên trốn đi nhưng Tiểu Mao Cầu vẫn đứng tại chỗ.
"Miêu!" Nó gầm lên giận dữ, đưa hai móng vuốt nhỏ khẽ múa.
Ô!
Phảng phất tiếng gió biển nổi lên, không ngờ quang cầu khủng khiếp nọ quay tròn rồi bắn ngược trở về.
Băng Ma Tâm Thiềm trừng mắt. Linh trí của nó không thấp, đương nhiên tinh tường uy lực chiêu số này hơn ai hết. Nó muốn tránh nhưng Tiểu Mao Cầu đã khoa tay múa chân, trong miệng lại kêu lên chi chi nha nha.
Chỉ thấy một sợi dây xích lăng không hiển hiện, đem Băng Ma Tâm Thiềm một mạch trói lại. Đối phương dùng thân hình khổng lồ giãy dụa nhưng dây xích này như Khốn Tiên Tác trong truyền thuyết, uy lực vô cùng cường đại.
Oanh! Sau một khắc thì quang cầu bay trở về.
Trong tiếng nổ cực lớn, Băng Ma Tâm Thiềm ọc ọc kêu thảm một hồi. Gia hỏa này cũng thật da dày thịt thô, trúng một kích nặng như vậy mà còn chưa ngã xuống.
Tiểu Mao Cầu lại khẽ múa móng vuốt, một thanh phi kiếm vô cùng sắc bén hiện ra rồi chém xuống, nhanh gọn đem Băng Ma Tâm Thiềm chẻ thành bảy tám khối.
Một viên yêu đan tuyết trắng hiện trong tầm mắt. Bên trong có một yêu thiềm nhỏ di chuyển ở giữa. Vừa xuất hiện thì nó liền kích bắn ra phía ngoài, đáng tiếc khi đụng đến tầng biên quầng sáng thì lại bị bắn ngược trở về.
Tiểu Mao Cầu đắc ý kêu lên, móng vuốt gảy nhẹ một cái thì yêu đan liền bị hút trở về.
Một đoàn yêu hồn từ bên trong yêu đan bay ra với vẻ đầy sợ hãi. Lại như bị một lực lượng phong ấn toàn bộ cử động.
Tiểu Mao Cầu há miệng lộ ra hai cái răng khểnh, ực một cái đã nuốt yêu hồn vào trong bụng. Sau đó liền chậc chậc lưỡi, lại dùng móng vuốt vỗ vỗ bụng rồi khò khè, trực tiếp ngã ra ngủ mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.