Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 7 - Chương 2413: Đấu pháp kịch liệt

Huyễn Vũ

03/04/2013

Khí lực quá lớn!

Trong lòng Lâm Hiên cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Nhưng khóe miệng hắn rất nhanh nở ra nụ cười lạnh, uy lực của Sơn Nhạc Kim Ô Đồ đâu chỉ có vậy.

Ngọn núi chỉ là phụ, chỗ đáng sợ nhất của Thông Thiên Linh Bảo này chính là bầy Kim ô.

Lâm Hiên nâng hai tay lên đánh ra hàng loạt pháp ấn huyền diệu lên bảo vật, chỉ thoáng sau tiếng chim hót huyên náo đã vang lên khắp nơi, vô số hỏa điểu to bằng nắm tay từ chín ngọn núi bay ra.

Những hỏa điểu này có lông vũ kim sắc, dưới thân thể là ba chiếc chân, thậm chí hỏa diễm quanh thân cũng đều là màu vàng. Chúng từ trên các ngọn núi điên cuồng lao xuống.

Hắc bào thiếu niên nhíu mày, tuy đám điểu ba chân kia không phải Tam Túc Kim Ô chân chính, nhưng cũng cực kỳ khó chơi khiến gã không dám sơ ý chút nào.

Rống!

Gã giận dữ gào thét, ma vụ trước người bỗng nhiên cuồn cuộn xoay chuyển, sau đó hai tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên, cùng với đó là một đầu Quỷ hỏa khổng lồ hiển hiện từ trong ma vụ. Nó vừa xuất hiện liền không ngừng phun ra những chiếc đầu lâu màu xanh cực lớn.

Lâm Hiên thở dài, thần thông của lão quái vật trước mắt này thật vô cùng quỷ dị. Nhưng không vì thế mà hắn cảm thấy sợ hãi, thần niệm tiếp tục điều khiển hàng trăm con Kim ô hung dữ lao tới.

Những chiếc đầu lâu này vừa thấy bầy Kim ô đánh tới, trong hốc mắt trống rỗng của chúng liền lập lóe hồng mang, vô số ma trơi xanh biếc từ trong miệng điên cuồng bay ra.

Bầy Kim ô cũng không hề yếu thế, chúng kêu lên những âm thanh giận dữ rồi xòe ra đôi cánh. Chỉ một thoáng sau, xung quanh đã ngập tràn hỏa diễm dày đặc, mặc dù mỗi một ngọn lửa đều chỉ bằng nắm tay nhưng vô cùng chói mắt. Số lượng của chúng rất nhiều nên nhìn vào cảm thấy cực kỳ diễm lệ.

Rất nhanh, hai loại hỏa diễm điên cuồng lao vào nhau, ma trơi xanh biếc nhìn cực kỳ hung mãnh nhưng khi gặp phải lửa kim ô phía trước lại giống như gặp phải thiên địch, vội vàng chạy trốn.

Đáng giận!

Sắc mặt của Hắc bào thiếu niên trở nên tái nhợt, gã hét lên một tiếng rồi đưa đưa tay vỗ vào sau gáy, từ trong mỗm phun ra một ngụm máu tươi dung nhập vào Ma vụ trước người.

Xoẹt xẹt…âm thanh bén nhọn truyền ra, Ma vụ lập tức lan ra bốn phía, sau đó có thêm rất nhiều khô lâu từ bên trong bay ra. Chúng khác với đám khô lâu lúc trước, những khô lâu này có màu đỏ như máu, hơn nữa trên trán bọn chúng còn có đôi sừng trâu cực lớn hung lệ dị thường. Số lượng bọn chúng cũng không nhiều, đếm qua chỉ khoảng hơn mười tên.

Mà lúc này, hỏa diễm của bầy Kim ô phun ra đã đánh đến trước mặt. Những khô lâu này muốn tránh cũng không kịp, rất nhanh bị ngọn lửa kim sắc bao phủ khiến chúng chỉ biết bay loạn bên trong.

Nhưng gương mặt Lâm Hiên không xuất hiện vẻ vui mừng, lông mày hắn từ từ nhăn lại.

Quả nhiên, từng đoàn hắc khí từ trong miệng khô lâu bay ra kia không hề đơn giản. Ban đầu chúng còn chưa biểu hiện ra vẻ bất thường, nhưng rất nhanh sau đó, hỏa diễm màu vàng đã bị chúng khống chế rồi hoàn toàn tắt ngấm.

Đột nhiên ma quang đại phóng, mấy chục khô lâu hợp lại với nhau hình thành lên một quái vật khổng lồ đáng sợ.

Tuy con quái vật đó chỉ là một bộ xương nhưng nó lại cao tới vài chục trượng, xương cốt trong suốt như ngọc. Xung quanh chiếc đầu lâu to lớn quỷ dị kia còn xuất hiện tám chiếc đầu lâu nhỏ.

Quái vật chín đầu!

Con quái vật này vừa hiện thân liền lập tức tự đấm liên tiếp vào lồng ngực, từ trong miệng phun ra Ma hỏa xanh lè, có phần giống với ngọn lửa ma trơi lúc nãy nhưng uy lực lại khác biệt hoàn toàn.



Trên gương mặt của bầy Tam Túc Kim Ô hiện lên vẻ sợ hãi, chúng không dám trực tiếp đối đầu mà chạy trốn khắp nơi.

Đáng ghét!

Tất nhiên là Lâm Hiên sẽ không chấp nhận như vậy, hắn nâng tay lên đánh ra vài đạo Pháp quyết.

Bầy Tam Túc Kim Ô đang trốn đông trốn tây kia giống như bị triệu hồi lại, chúng ngoan ngoãn bay trở về rồi cả vào trong bức tranh.

Sau đó, "PHỐC" một tiếng, một con Kim ô khổng lồ dài hơn mười trượng dang rộng hai cánh bay ra, toàn thân nó được bao phủ bởi một tầng hỏa diễm cực kỳ chói mắt. Lúc này nó không còn sợ hãi nữa mà lao thẳng đến tấn công địch thủ.

Trên đường nó bay qua đều vang lên những âm thanh giận dữ như muốn xé xác đối phương. Ngọn lửa trên người thoáng cái tăng vọt, hóa thành quang cầu màu vàng cực lớn bao phủ lấy toàn bộ thân hình Kim ô, tựa như một khỏa sao chổi vậy.

Đồng tử của Hắc bào thiếu niên hơi co lại, nhưng chưa thấy gã có hành động gì, chín chiếc đầu lâu ngay lập tức lóe lên ma quang, bộ xương to lớn làm động tác ‘ngồi trên ngựa’, hai tay đẩy một quầng sáng trắng bệch về phía trước tạo thành bức trường phòng ngực kiên cố.

Oanh!

Một khắc sau, quang cầu do Kim ô biến thành đã đánh tới.

Toàn bộ không gian dường như đều run rẩy, quầng sáng nhìn có vẻ kiên cố nhưng không đỡ nổi quang cầu, rất nhanh liền vỡ vụn. Tiếp đến là đầu cốt ma ở đằng sau, dù xương cốt nó có cực kỳ cứng rắn nhưng cũng không chịu nổi một kích này của Kim Ô. Bị đánh một đòn mạnh mẽ như thế, tuy nó không bị diệt trừ ngay lập tức nhưng cũng khó tránh khỏi bị trọng thương.

Quang cầu màu vàng thu lại để lộ ra thân hình Kim ô.

Khóe miêng Lâm Hiên lộ vẻ mỉm cười, còn sắc mặt Cổ ma cực kỳ khó coi. Mà Kim Ô cũng có chút mệt mỏi, dù sao đánh một kích kia cũng khiến nó tiêu hao quá nhiều pháp lực.

Lâm Hiên đang muốn tiếp tục công kích, nhưng đúng lúc này lại xảy ra một việc ngoài dự đoán, Hắc bào thiếu niên đột nhiên đưa tay ôm đầu, trên mặt hắn lộ ra vẻ cực kỳ thống khổ. Mặc dù Lâm Hiên có chút kinh ngạc nhưng hắn vẫn bảo trì tư thế chuẩn bị thi pháp.

Gương mặt Cổ ma trở nên vặn vẹo, trong miệng không ngừng vang lên âm thanh kỳ quái: "Đi sai một nước làm thua cả bàn cờ, bản tôn đã quá xem thường hai tiểu tử các ngươi, không ngờ một hóa thân khác của ta cũng bị diệt trừ..."

"Một hóa thân khác cũng đã vẫn lạc?" Lâm Hiên nghe thấy thì thần sắc khẽ động, mơ hồ như hiểu được chuyện gì, không cần phải nói, tất nhiên là do Điền Tiểu Kiếm làm chuyện tốt rồi.

"Hừ, quả nhiên là Điền Tiểu Kiếm lúc trước còn ẩn dấu thực lực."

Lâm Hiên thì thào nói nhỏ, trên mặt cũng không xuất hiện vẻ bất ngờ. Người hiểu ngươi rõ nhất chính là đối thủ. Cũng giống như Điền Tiểu Kiếm vô cùng tin tưởng Lâm Hiên, tin rằng Lâm Hiên không bị giết dễ dàng. Mà ngược lại, trong lòng Lâm Hiên cũng nghĩ như vậy, hắn biết Điền Tiểu Kiếm cực kỳ lợi hại, cho dù chính mình gặp đủ các loại kỳ ngộ nhưng tên kia vẫn có thể theo được, thần thông lại càng không phải bình thường. Đối phương chỉ là một cỗ hóa thân thì hắn sao có thể thua được. Quả nhiên là tiểu tử kia giả heo ăn thịt hổ, tính trước rồi mới làm sau.

Ngược lại là mình quá nóng vộ nên bị hắn tính toán.

Trong lòng Lâm Hiên thở dài, lúc này Điền Tiểu Kiếm không ở đây, mình chính là người phải chịu lửa giận điên cuồng của tên Hắc bào thiếu niên kia rồi.

Mặc dù trong tâm nghĩ như vậy nhưng trên mặt Lâm Hiên không có gì gọi là sợ hãi, có lẽ bởi vì hắn biết đối phương đã phân ra hai hóa thân nên cũng không còn đáng sợ nữa.

Bản thân mình có thể ứng phó với hắn!



Lâm Hiên nghĩ như vậy. Gã hắc bào thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt lộ vẻ dữ tợn.

"Ban đầu ta còn muốn chậm rãi giải trừ cấm chế, nhưng xem ra bây giờ ta đành phải dùng một ít thủ đoạn rồi. Tuy làm vậy sẽ tổn hao rất nhiều nguyên khí nhưng không sao. Trước tiên diệt trừ ngươi cùng Điền tiểu tử, sau này ta sẽ nghĩ biện pháp khôi phục sau.”

Lời còn chưa dứt, Hắc bào thiếu niên đã tung ra hàng loạt pháp ấn huyền diệu, chúng dung hợp với ma ma khí tạo thành một mặt quỷ dữ tợn, sau đó bay ngược trở lại thân thể hắn.

"A!"

Từ miệng gã phát ra tiếng gầm rú thê lương quái dị, toàn thân run rẩy, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo, tựa hồ đang phải chịu đựng đau đớn cực lớn.

Lâm Hiên đột nhiên biến sắc, đối phương đang cắn nuốt hóa thân của Thiên Nguyên Thánh Tổ để có đủ sức mạnh giải trừ cấm chế trong cơ thể.

Lâm Hiên làm sao có thể để hắn toại nguyện, một khi đã không còn cấm chế trói buộc thì mình tuyệt đối không thể đối phó được.

Trong lòng Lâm Hiên trở nên khẩn trương, ngay lập tức hắn vận dụng Cửu Cung Tu Du Kiếm chém điên cuồng lên những cốt mâu khiến chúng bay tán loạn.

Lâm Hiên trở nên mừng rỡ, hắn đưa một ngón tay điểm về phía trước, linh quang trên thân Cửu Cung Tu Du Kiếm cuồng trướng, giống như một giải lụa trảm lên người Cổ ma.

Nhưng như vậy Lâm Hiên còn cảm thấy chưa đủ, hắn lấy tiếp ra một thanh đoản kiếm dài hơn thước rồi không ngừng truyền pháp lực vào bên trong.

Sau một thoáng, lệ mang nổi lên, tiên kiếm từ trong tay Lâm Hiên xuất hiện một cỗ linh áp bàng bạc tỏa dần ra bốn phía. Trên không trung hiện hình ảo ảnh của Tứ linh, sau đó dần trở nên rõ ràng. Chúng giương nanh múa vuốt xông về phía địch thủ trước mặt đánh tới.

Tuy tính chất Tứ linh khác nhau nhưng một khi liên thủ, uy lực đủ làm cho người ta trợn mắt. Hơn nữa còn có Cửu Cung Tu Du Kiếm phụ trợ, Lâm Hiên tin đối phương không chết cũng bị lột da.

Đối mặt với thế tấn công điên cuồng như vậy khiến Cổ ma không thể tránh né, chỉ thấy gã ngẩng đầu lên lộ ra khuân mặt dữ tợn, hai tay liên tục bay múa. Theo từng động tác của hắn, từ trong thân thể phóng xuất ra vô số ma vụ bao phủ lấy phạm vi hơn mười trượng.

Sau một khắc, Cửu Cung Tu Du Kiếm cùng ảo ảnh của tứ linh đã ầm ầm đánh đến. Chúng hung hăng va chạm với ma vụ.

Oanh!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra, ma vụ cuồn cuộn lưu động che chắn tình hình bên trong, đừng nói là thần thức, ngay cả thiên phượng thần mục của Lâm Hiên cũng mất đi tác đụng.

Chẳng lẽ...

Sắc mặt Lâm Hiên càng trở nên khó coi.

Vụ nổ cũng không chấm dứt luôn mà còn giằng co suốt thời gian một tuần trà.

Vèo...

Cửu Cung Tu Du Kiếm của Lâm Hiên bay ngược trở về, ảo ảnh tứ linh cũng hóa thành hư vô, nhưng Ma vụ vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu.

Ầm ầm, Ma vụ chỉ xoay tròn trong chốc lát rồi cũng thu lại, để lộ ra thân ảnh Cổ ma bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bách Luyện Thành Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook