Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 7 - Chương 2564: diệu kế diệt ma

Huyễn Vũ

28/03/2014

Trên đời đâu có nhiều sự trùng hợp đến như vậy, ma đầu thậm chí chưa hề nghĩ tới điều này, cái này gọi là kẻ trí nghĩ đến ngàn điều, nhưng vẫn có điều bị bỏ sót, chỉ một chút sơ xuất cũng đủ khiến hắn phải trả giá bằng tính mạng.

Đệ nhị Nguyên Anh cùng Yêu Đan của Lâm Hiên chỉ có tu vi Động Huyền kỳ, nhưng vẫn dư sức thao túng Huyễn Linh Thiên Hỏa. Hơn nữa, giờ phút này Lâm Hiên căn bản không có ý đấu pháp cùng hắn, mục đích chỉ là đánh lén mà thôi.

Đúng vậy, chính là đánh lén.

Thiên Ngoại ma đầu tuy đáng sợ, nhưng phải có thân thể mới có khả năng thi triển ra thần thông nghịch thiên. Ngược lại, nếu không có thân thể thì hắn chỉ là một đạo ma niệm mà thôi. Lâm Hiên có vô số thủ đoạn có thể đem hắn diệt trừ.

Cường địch cũng chỉ là tương đối mà thôi, chỉ cần có thể nắm bắt tốt thời cơ, cho dù lợi hại thế nào cũng có thể dễ dàng chiến thắng. Đương nhiên, cái này cũng cần đủ loại cơ duyên xảo hợp, giờ khắc này Lâm Hiên đương nhiên đã thỏa mãn hai điều kiện cực kỳ hà khắc đó.

Huyễn Linh Thiên Hỏa bắn ra nhanh như điện xẹt, đạo ma niệm kia muốn tránh cũng không được, dù sao hắn cũng chưa từng nghĩ tới tình huống này, hai bên trực tiếp lao thẳng vào nhau.

"Ahhh!"

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, đạo ma niệm kia được một tầng Ma khí bất phàm bao khỏa, nhưng khi tiếp xúc với Huyễn Linh Thiên hỏa lại như tờ giấy mỏng, dễ dàng bị quét sạch không còn dấu vết. Mặt quỷ kia vừa sợ vừa giận, trên mặt tràn đầu thống khổ, rồi chuyển thành dự tợn cùng oán độc.

"Gia hỏa đáng giận, ngươi là loại tiểu nhân bỉ ổi, vậy mà dám lừa gạt bản tôn, ta...Ta muốn đem ngươi rút hồn luyện phách."

"Rút hồn luyện phách?"

Lâm Hiên mỉm cười: "Nói khoác mà không biết ngượng, ngươi cứ lo cho tình cảnh của mình đi rồi tính sau, cho dù các hạ là Thiên Ngoại ma đầu cũng không còn cơ hội sống sót đâu."

Lời còn chưa dứt, hai tay Lâm Hiên nắm lại, âm thầm thúc giục Huyễn Linh Thiên Hỏa.

Trong chớp mắt, ánh sáng ngũ sắc bùng lên chói mắt, toàn bộ mặt quỷ dữ tợn kia đã bị ngọn lửa bao phủ. Không có thân thể, một thân thần thông kinh thế hãi tục đã chẳng còn lại bao nhiêu, cho dù có giở hết tất cả thủ đoạn, cũng không thể dập tắt hay thoát khỏi Huyễn Linh Thiên hỏa. Chỉ nghe tiếng gào thét thê lương vang vọng, mặt quỷ mang theo hỏa diễm năm màu giống như nổi điên lao đi, lúc thì phóng lên không trung, lúc sau lại lao xuống mặt đất, hơn nữa, còn liều mạng giãy dụa kêu rên.



Đáng tiếc là không hề có chút tác dụng nào, cho dù đầu óc Lâm Hiên có vấn đề, cũng chẳng có chút thương cảm với Thiên Ngoại ma đầu. Đối phương cứ kêu rên, giằng co hơn mười tức thời gian rồi thanh âm càng lúc càng yếu, dần dần hoàn toàn biến mất.

Mặt quỷ đã hoàn toàn biến mất.

Chỉ còn lại một Ma hạch cỡ mắt rồng trơ trọi lơ lửng giữa không trung.

"Đây là cái gì?"

Con ngươi Lâm Hiên hơi co lại, Ma hạch này rõ ràng không úy kỵ Huyễn Linh Thiên Hỏa, cho dù không biết nó có tác dụng gì, nhưng dựa vào đó cũng có thể đoán được, vật này hẳn là không tầm thường mà thậm chí có thể là bảo vật cực kỳ bất phàm.

Chỉ thấy Nguyên Anh phía xa lóe lên linh quang, lập tức đã tới bên cạnh thân thể, sau đó chui vào mi tâm rồi xuống đan điền. Khí thế trên người Lâm Hiên lập tức hoàn toàn thay đổi, dù sao thì tu vi của Nguyên Anh chủ tu cũng vượt xa Ma Anh cùng Yêu Đan.

Tay áo phất lên, một quang cầu màu xanh lá bay vút ra rồi bao khỏa lấy Ma hạch, sau đó chậm rãi rơi vào tay Lâm Hiên. Hắn cẩn thận thu lấy. Thiên Ngoại ma hạch này có thể nói là không phải vật của Tu Tiên giới, hơn nữa còn có thể đối chọi với Huyễn Linh Thiên Hỏa, bởi vậy có thể thấy được nó trân quý tới mức độ nào.

Vật này đen như mực, nhưng mặt ngoài lại bóng loáng vô cùng, Lâm Hiên vân vê một lát, đến khi cảm thấy hài lòng mới cho vào Túi Trữ Vật. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, vì ma đầu đã vẫn lạc, cho nên phong ấn của hắn cũng theo đó mà biến mất, thông đạo lại hiện ra trước mắt.

"Tốt lắm."

Trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ mừng rỡ.

Hành trình đi Phiêu Miểu Tiên cung tuy trải qua vô số khó khăn trắc trở, nhưng thu hoạch cũng vô cùng phong phú, vượt xa mong đợi của mình. Phiêu Miểu Cửu Tiên đan thì khỏi phải nói, không những có thể cứu chữa cho Viện Kha mà còn có thêm một khỏa Dược Linh, nếu dùng để luyện chế Thân Nội Hóa Thân, hiệu quả vượt xa Thông Linh chi vật rất nhiều.

Hơn nữa, trong đó còn có đan dược nghịch thiên Hóa Kiếp đan, hiệu quả vô cùng to lớn đối với Phân Thần kỳ tiến giai lên Độ Kiếp.

Tóm lại là nhờ cơ duyên xảo hợp, vận khí của mình tốt đến mức làm người khác hâm mộ không thôi. Tất cả mục đích của chuyến đi này đều đã đạt được, hắn đương nhiên không cần lưu lại nơi này làm gì.

Lâm Hiên phóng mắt nhìn lại toàn cảnh, không gian này chỉ có duy nhất một mảng rừng linh khí nồng đậm thì đã bị phá hủy, khắp nơi là một cảnh bừa bộn do trận đấu pháp lúc trước tạo ra, ba gã Tu Tiên giả của Phiêu Miểu Tiên cung, toàn bộ đã vẫn lạc, thậm chí không có Nguyên Anh nào đào thoát.



Về phần Tô thị huynh muội, kết quả cũng tương tự, đại ca bị Thiên Ngoại ma đầu đoạt xá, thân thể tuy không thương tổn chút nào nhưng hồn phách đã không còn. Kết cục của Tô Vân Tú cũng chẳng tốt hơn là bao. Trong võ lâm thì nàng là Thiên Đạo cao thủ, nhưng ở Tu Tiên giới, nhất là trong mắt tồn tại Phân Thần kỳ thì nàng cũng chẳng khác con sâu cái kiến là bao.

Trong lúc trung niên vận nho bào đấu pháp cùng Thiên Ngoại ma đầu, nàng dính phải tai bay vạ gió, tuy chỉ bị một đạo dư ba xẹt qua, nhưng cũng đủ khiến nàng vẫn lạc.

Nói tóm lại, những kẻ tiến vào không gian phong ấn này, phàm nhân cũng thế mà tu sĩ cũng vậy, tất cả đều vẫn lạc. Thiên Ngoại ma đầu thì khỏi phải nói, những người khác đều đã chết sạch, chỉ còn duy nhất Lâm Hiên còn sống sót.

Đương nhiên, nguyên nhân là vì hắn đủ thông minh, dùng kế chiến thắng Thiên Ngoại ma đầu, nếu là đơn đả độc đấu, để cho đối phương thi triển hết thần thông thì...Ai thắng ai bại còn chưa biết.

Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua bốn phía rồi ngừng lại ở bên trái, cánh nơi hắn đứng chừng mười trượng, giữa không trung đang lơ lửng một cuốn sách cổ, đây chính là đồ vật còn lại của tu sĩ vận nho bào.

Vì mất đi chủ nhân, cho nên nó trơ trọi lơ lửng ở đó, không nhúc nhích chút nào.

Lâm Hiên lấy tay xoa xoa lên trán, trên mặt lộ vẻ đăm chiêu. Hắn đã tận mắt nhìn thấy uy lực của bảo vật này, với tầm mắt cao vời vợi của mình, vậy mà không thể phủ nhận bảo vật này không hề tầm thường. Nhất là sau khi huyễn hóa ra ác thú kia, tuy bị Ma công của Thiên Ngoại ma đầu diệt trừ, nhưng chiến lực vẫn khiến người ta sợ hãi. Bảo vật như vậy, Lâm Hiên đương nhiên sẽ không bỏ qua, tay phải nâng lên, cũng không thấy hắn làm ra bất kỳ động tác gì, dường như cổ thư kia bị một lực lượng nào đó dẫn dắt, chậm rãi bay vào tay hắn.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng.

Cúi đầu xem xét cổ thư một lát, chỉ thấy bảo vật này không phải kim cũng không phải mộc, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, Lâm Hiên cũng không nhìn ra nó được luyện chế ra từ tài liệu gì. Về phần văn tự bên trong mang phong cách cực kỳ cổ xưa, hắn chỉ lờ mờ nhận ra một ít.

"Quả nhiên không hổ là chí bảo nho môn."

Lâm Hiên cảm thán, cẩn thận đem bảo vật này thu lại, sau đó lại thả ra thần thức, vốn chỉ là hành động theo bản năng, nào ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

"Ồ, đây là..."

Con ngươi Lâm Hiên hơi co lại, sau đó hóa thành một đạo cầu vồng, hướng về phía trước bay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bách Luyện Thành Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook