Quyển 7 - Chương 2691: Đủ loại thần thông
Huyễn Vũ
17/12/2013
Trên mặt Chung lão lộ ra sát cơ. Trải qua mấy hiệp, tuy thực lực Lâm Hiên không hoàn toàn áp đảo, nhưng hiển nhiên so với tưởng tượng của mình còn khó đối phó hơn. Tuy không nói ra, nhưng ở sâu trong nội tâm, lão đã có vài phần cố kỵ. Nếu còn muốn chơi trò mèo vờn chuột, không chừng sẽ lật thuyền trong mương.
Cho nên mắt thấy Vạn Hồn Quỷ Hỏa thế như chẻ tre, Chung lão quái liền dốc toàn lực, hai tay không ngừng đánh ra từng đạo pháp quyết.
Dụng ý rất rõ ràng.
Thừa dịp này, đoạt mạng Lâm Hiên.
Nhưng nào có dễ dàng như vậy.
Hỏa diễm của đối phương quả thực khó đối phó, nhưng Lâm Hiên vẫn tin tưởng mười phần vào Huyễn Linh Thiên Hỏa. Dùng hỏa khắc hỏa, thần thông này chưa từng khiến Lâm Hiên thất vọng, hắn tin tưởng lúc này cũng vậy. Bất quá Lâm Hiên cũng không dám khinh thường, hít sâu một hơi, đem pháp lực toàn thân rót vào Huyễn Linh Thiên Hỏa.
Vòng bảo hộ năm màu càng trở nên dày đặc, mà bề mặt còn ẩn hiện phù văn, huyền diệu vô cùng.
Tê...Giống như tiếng mãng xà thè lưỡi, sau một khắc, vòng bảo hộ bên ngoài thân thể Lâm Hiên đã bị quỷ hỏa màu xanh lá nuốt trọn.
So với quỷ hỏa như vô cùng vô tận kia, Lâm Hiên quả thực quá nhỏ bé. Tầng phòng hộ do Huyễn Linh Thiên Hỏa biến thành cũng chẳng khác gì con thuyền lá nhỏ giữa sóng dữ ngoài biển khơi, lắc lư phập phồng, bất cứ lúc nào cũng có thể lật úp..."Tiểu gia hỏa, cần gì phải khổ sở chống chọi như vậy. Giãy dụa phí công, ngoãn ngoãn để hỏa diễm của lão phu luyện hóa thành tro, còn có thể giảm được rất nhiều đau khổ."
Chung lão ngửa mặt cười lớn, thanh âm tràn ngập vẻ tiểu nhân đắc chí. Lâm Hiên đã bị ma hỏa bao vây, muốn trốn cũng không có chỗ trốn. Thắng bại tuy chưa hoàn toàn phân ra, nhưng tình thế đã rõ ràng đến cực điểm. Lúc này ngữ khí của lão giống như đã là người thắng cuộc.
"Thật sao? Các hạ cũng biết ngoan cố chống cự cũng vô dụng, sao không bó tay chịu trói. Trời cao có đức hiếu sinh, nếu tâm tình Lâm mỗ không tệ, có lẽ sẽ để cho các hạ giữ lại cái mạng nhỏ."
Mặc dù Lâm Hiên đang bị khốn trong liệt hỏa, nhưng trên mặt không mảy may có một chút sợ hãi, thậm chí còn không ngừng khua môi múa mép, giống như chính mình đang ở thế thượng phong.
"Ngươi..."
Chung lão nghẹn họng không nói nên lời, vẻ mặt càng trở nên phẫn nộ. Trải qua thời gian mấy nhịp thở mới miễn cưỡng thở ra một ngụm oán khí. Thanh âm băng hàn giống như cửu u địa phủ: "Tốt! Tiểu gia hỏa không biết tốt xấu, bất quá miệng lưỡi lợi hại thì có tác dụng gì. Chốc lát nữa thôi, ngươi sẽ phải hối hận."
Lời vừa phát ram chỉ thấy hắn há miệng, phun ra một ngụm tinh huyết. Sau đó "bành" một tiếng, lập tức nổ tung thành huyết vụ. Trong mắt những đầu khô lâu kia bỗng lóe lên hồng mang, nguyên một đám lộ vẻ vui sướng, mở lớn miệng, đem từng đám huyết vụ nuốt vào.
Sau đó, quỷ hỏa mà chúng phun ra càng trở nên chói mắt.
Nhưng một màn tiếp theo lại khiến Chung lão trợn mắt há mồm.
Uy năng Vạn Hồn Quỷ Hỏa tăng lên rất nhiều, nhưng vẫn không thể xé rách tầng phòng hộ do Huyễn Linh Thiên Hỏa biến thành. Nếu chỉ có vậy cũng không sao, nhưng không thể tưởng tượng nổi chính là quỷ hỏa rõ ràng đang bị hấp thu, dung nhập vào màn sáng ngũ sắc.
"Cái này, cái này sao có thể xảy ra."
Chung lão quái vừa sợ vừa giận, một màn đang phát sinh, nếu không tận mắt chứng kiến, bất luận là ai nói hắn cũng không tin.
Quỷ hỏa này có thể coi là một trong những sát chiêu của chính mình. Vậy mà lại dễ dàng bị đối phương hóa giải.
Nhưng lão quái vật này cũng phản ứng rất nhanh, tiếp tục đánh ra một đạo pháp quyết, những đầu khô lâu kia lập tức thu quỷ hỏa lại, sau đó đồng loạt bổ nhào về phía Lâm Hiên.
Đồng thời, tay lão nâng lên, kiếm hồ lô lần nữa hướng về Lâm Hiên bắn tới.
Hai loại công kích đều mang theo khí thế phô thiên cái địa, bất quá Lâm Hiên cũng không dễ đối phó như vậy. Tuy Cửu Cung Tu Du kiếm bị vấy bẩn, nhưng rút cục cũng không phải bảo vật bình thường. Hắn phát ra một đạo thần niệm, điện mang trên thân kiếm bắn ra bốn phía, đồng thời bề mặt cũng hừng hực bốc cháy.
Cái này vốn là bảo vật tam thuộc tính, dưới uy lực của băng hỏa lôi, Huyễn Âm Thần Lôi bám trên bề mặt cũng bị quét sạch, Cửu Cung Tu Du Kiếm lại khôi phục như ban đầu.
Sau đó hướng về chính giữa hợp lại.
Chín đóa hoa sen rực rỡ ngân quang hiện ra.
Vốn là chụm thành một bó, nhưng sau khi quay tít một vòng, liền tách ra. Kế tiếp, tốc độ quay lại càng nhanh chóng, từng đạo kiếm khí chói mắt bắn ra, cùng phi kiếm của đối phương chiến đấu kịch liệt.
Chũng lão quái quá kinh hãi, từ trước đến nay, Huyễn Âm Thần Lôi sau khi làm vấy bẩn bảo vật của đối phương thì chưa bao giờ bị hóa giải như thế. Cho dù bảo vật không hoàn toàn bị phế, nhưng cũng cần phải tế luyện lại một lần mới có thể tiếp tục sử dụng. Nhưng tiên kiếm của đối phương lại gần như không bị ảnh hưởng, rốt cục đó là bảo vật gì?
Chín đóa liên hoa phát ra kiếm khí chứ không phải thực thể, tự nhiên cũng không sợ Huyễn Âm Thần Lôi vấy bẩn. Hai bên kịch liệt giao tranh, trong nhất thời khó mà phân ra thắng bại.
Mà đối với một trăm lẻ tám cái khô lâu đang hung hăng lao tới, tay phải Lâm Hiên run nhẹ, linh quang bắn ra bốn phía, lại đem một bức thư họa phong cách cực kỳ cổ xưa tế ra.
Bức họa này dài chừng ba trượng, chậm rãi trải ra, trên bề mặt vẽ mười hai ngọn núi lớn nhỏ không đồng nhất. Nhưng lại khác với tranh sơn thủy bình thường, những ngọn núi này không phải đều phủ một màu xanh biếc, mà ngược lại hừng hực cháy như Hỏa Diệm sơn.
Núi lửa!
Cho nên mắt thấy Vạn Hồn Quỷ Hỏa thế như chẻ tre, Chung lão quái liền dốc toàn lực, hai tay không ngừng đánh ra từng đạo pháp quyết.
Dụng ý rất rõ ràng.
Thừa dịp này, đoạt mạng Lâm Hiên.
Nhưng nào có dễ dàng như vậy.
Hỏa diễm của đối phương quả thực khó đối phó, nhưng Lâm Hiên vẫn tin tưởng mười phần vào Huyễn Linh Thiên Hỏa. Dùng hỏa khắc hỏa, thần thông này chưa từng khiến Lâm Hiên thất vọng, hắn tin tưởng lúc này cũng vậy. Bất quá Lâm Hiên cũng không dám khinh thường, hít sâu một hơi, đem pháp lực toàn thân rót vào Huyễn Linh Thiên Hỏa.
Vòng bảo hộ năm màu càng trở nên dày đặc, mà bề mặt còn ẩn hiện phù văn, huyền diệu vô cùng.
Tê...Giống như tiếng mãng xà thè lưỡi, sau một khắc, vòng bảo hộ bên ngoài thân thể Lâm Hiên đã bị quỷ hỏa màu xanh lá nuốt trọn.
So với quỷ hỏa như vô cùng vô tận kia, Lâm Hiên quả thực quá nhỏ bé. Tầng phòng hộ do Huyễn Linh Thiên Hỏa biến thành cũng chẳng khác gì con thuyền lá nhỏ giữa sóng dữ ngoài biển khơi, lắc lư phập phồng, bất cứ lúc nào cũng có thể lật úp..."Tiểu gia hỏa, cần gì phải khổ sở chống chọi như vậy. Giãy dụa phí công, ngoãn ngoãn để hỏa diễm của lão phu luyện hóa thành tro, còn có thể giảm được rất nhiều đau khổ."
Chung lão ngửa mặt cười lớn, thanh âm tràn ngập vẻ tiểu nhân đắc chí. Lâm Hiên đã bị ma hỏa bao vây, muốn trốn cũng không có chỗ trốn. Thắng bại tuy chưa hoàn toàn phân ra, nhưng tình thế đã rõ ràng đến cực điểm. Lúc này ngữ khí của lão giống như đã là người thắng cuộc.
"Thật sao? Các hạ cũng biết ngoan cố chống cự cũng vô dụng, sao không bó tay chịu trói. Trời cao có đức hiếu sinh, nếu tâm tình Lâm mỗ không tệ, có lẽ sẽ để cho các hạ giữ lại cái mạng nhỏ."
Mặc dù Lâm Hiên đang bị khốn trong liệt hỏa, nhưng trên mặt không mảy may có một chút sợ hãi, thậm chí còn không ngừng khua môi múa mép, giống như chính mình đang ở thế thượng phong.
"Ngươi..."
Chung lão nghẹn họng không nói nên lời, vẻ mặt càng trở nên phẫn nộ. Trải qua thời gian mấy nhịp thở mới miễn cưỡng thở ra một ngụm oán khí. Thanh âm băng hàn giống như cửu u địa phủ: "Tốt! Tiểu gia hỏa không biết tốt xấu, bất quá miệng lưỡi lợi hại thì có tác dụng gì. Chốc lát nữa thôi, ngươi sẽ phải hối hận."
Lời vừa phát ram chỉ thấy hắn há miệng, phun ra một ngụm tinh huyết. Sau đó "bành" một tiếng, lập tức nổ tung thành huyết vụ. Trong mắt những đầu khô lâu kia bỗng lóe lên hồng mang, nguyên một đám lộ vẻ vui sướng, mở lớn miệng, đem từng đám huyết vụ nuốt vào.
Sau đó, quỷ hỏa mà chúng phun ra càng trở nên chói mắt.
Nhưng một màn tiếp theo lại khiến Chung lão trợn mắt há mồm.
Uy năng Vạn Hồn Quỷ Hỏa tăng lên rất nhiều, nhưng vẫn không thể xé rách tầng phòng hộ do Huyễn Linh Thiên Hỏa biến thành. Nếu chỉ có vậy cũng không sao, nhưng không thể tưởng tượng nổi chính là quỷ hỏa rõ ràng đang bị hấp thu, dung nhập vào màn sáng ngũ sắc.
"Cái này, cái này sao có thể xảy ra."
Chung lão quái vừa sợ vừa giận, một màn đang phát sinh, nếu không tận mắt chứng kiến, bất luận là ai nói hắn cũng không tin.
Quỷ hỏa này có thể coi là một trong những sát chiêu của chính mình. Vậy mà lại dễ dàng bị đối phương hóa giải.
Nhưng lão quái vật này cũng phản ứng rất nhanh, tiếp tục đánh ra một đạo pháp quyết, những đầu khô lâu kia lập tức thu quỷ hỏa lại, sau đó đồng loạt bổ nhào về phía Lâm Hiên.
Đồng thời, tay lão nâng lên, kiếm hồ lô lần nữa hướng về Lâm Hiên bắn tới.
Hai loại công kích đều mang theo khí thế phô thiên cái địa, bất quá Lâm Hiên cũng không dễ đối phó như vậy. Tuy Cửu Cung Tu Du kiếm bị vấy bẩn, nhưng rút cục cũng không phải bảo vật bình thường. Hắn phát ra một đạo thần niệm, điện mang trên thân kiếm bắn ra bốn phía, đồng thời bề mặt cũng hừng hực bốc cháy.
Cái này vốn là bảo vật tam thuộc tính, dưới uy lực của băng hỏa lôi, Huyễn Âm Thần Lôi bám trên bề mặt cũng bị quét sạch, Cửu Cung Tu Du Kiếm lại khôi phục như ban đầu.
Sau đó hướng về chính giữa hợp lại.
Chín đóa hoa sen rực rỡ ngân quang hiện ra.
Vốn là chụm thành một bó, nhưng sau khi quay tít một vòng, liền tách ra. Kế tiếp, tốc độ quay lại càng nhanh chóng, từng đạo kiếm khí chói mắt bắn ra, cùng phi kiếm của đối phương chiến đấu kịch liệt.
Chũng lão quái quá kinh hãi, từ trước đến nay, Huyễn Âm Thần Lôi sau khi làm vấy bẩn bảo vật của đối phương thì chưa bao giờ bị hóa giải như thế. Cho dù bảo vật không hoàn toàn bị phế, nhưng cũng cần phải tế luyện lại một lần mới có thể tiếp tục sử dụng. Nhưng tiên kiếm của đối phương lại gần như không bị ảnh hưởng, rốt cục đó là bảo vật gì?
Chín đóa liên hoa phát ra kiếm khí chứ không phải thực thể, tự nhiên cũng không sợ Huyễn Âm Thần Lôi vấy bẩn. Hai bên kịch liệt giao tranh, trong nhất thời khó mà phân ra thắng bại.
Mà đối với một trăm lẻ tám cái khô lâu đang hung hăng lao tới, tay phải Lâm Hiên run nhẹ, linh quang bắn ra bốn phía, lại đem một bức thư họa phong cách cực kỳ cổ xưa tế ra.
Bức họa này dài chừng ba trượng, chậm rãi trải ra, trên bề mặt vẽ mười hai ngọn núi lớn nhỏ không đồng nhất. Nhưng lại khác với tranh sơn thủy bình thường, những ngọn núi này không phải đều phủ một màu xanh biếc, mà ngược lại hừng hực cháy như Hỏa Diệm sơn.
Núi lửa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.