Quyển 5 - Chương 441: Đụng độ phu phụ Thi Vương
Huyễn Vũ
14/03/2013
Cùng với tiếng cười dễ nghe, Xà Hạt Tiên Tử phất ngọc thủ một cái, đem một túi Linh thú xuất ra.
Miệng túi vừa mở, từ bên trong phiêu tán ra một mùi hôi tanh tưởi khiến người buồn nôn.
Sau đó một con Linh Trùng hình dáng cổ quái đập vào mắt. Toàn thân nó màu hồng tím dài tới cả trượng có vài phần tương tự như bọ cạp, trên thân lại có những hoa văn họa thành một khuôn mặt mỹ nữ trông rất sống động, có điều ẩn hiện tà khí kinh người.
"Thiên Tử Nhân Diện Hạt"
Dung nhan kiều mị của Tô Giáng Thuyên tràn đầy hoảng sợ. Đây chính là độc trùng chí âm chí tà trong thiên hạ, nghe nói một khi bị nó thôn phệ thì hồn phách sẽ vĩnh viễn bị cấm giải, không cách nào đi luân hồi.
Chẳng lẽ hôm nay lại rơi vào thảm cảnh như vậy?
Hiện pháp lực đã bị phong ấn. Tô Giáng Thuyên thở dài, nhắm đôi mắt mỹ lệ cam chịu.
Hống...
Tiếng kêu to khiến người sởn da đầu truyền vào tai, Thiên Tử Nhân Diện Hạt hóa thành một đạo kinh hồng bay vút tới Tô Giáng Thuyên. Nhưng đúng lúc này thanh quang lóe lên, một đoàn hỏa diễm quỷ dị màu xanh biếc phát sau mà đến trước, bay tới trước mặt nó.
Độc trùng xem như không thấy, hỏa diễm này có vẻ tầm thường. Nó hung hăng nhe răng nuốt thẳng hỏa diễm vào trong mồm.
Hí...
Lập tức tiếng kêu của độc trùng này trở nên thê lương. Đến chủ nhân của Bích Huyễn U Hỏa này cũng không dám coi thường nó, ma trùng đương nhiên không có kết cục tốt.
Tự gây nghiệt không thể sống!
Mắt thấy độc trùng của mình bị hỏa diễm thiêu cháy, Xà Hạt Tiên Tử vừa sợ vừa giận mình có chút sơ suất. Ả vội đem thần thức thả ra.
Thần thức lão quái vật Ly Hợp Kỳ cường đại đến mức nào, rất nhanh liền phát hiện địch nhân ẩn núp trong bóng tối. Không ngờ là một vãn bối Nguyên Anh hậu kỳ.
Có chút kỳ quái a! Một tu sĩ hậu kỳ sao có thể dấu được thần thức của phu thê ả mà lẳng lặng tới nơi này?
Tuy thế Xà Hạt Tiên Tử cũng không có tâm tình mà đi tìm hiểu, gia hỏa không biết phân biệt tốt xấu. Không đem hắn đi trừu hồn luyện phách thì sao có thể tiêu mối hận trong lòng?
Trên mặt Xà Hạt Tiên Tử lóe lên tia tàn khốc, phất ngọc thủ một cái. Một đạo hào quang lướt ra giữa không trung hóa thành một bộ Khô Lâu màu hồng phấn, nó há mồm nhai loạn một hồi. Trong hốc mắt lóe ra huyết quang quỉ dị rồi lao về địch nhân đang ẩn thân.
Chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, Hồng Phấn Khô Lâu này đủ để cho đối phương ăn đau khổ không nhỏ. Xà Hạt Tiên Tử oán hận nghĩ thầm.
Song chỉ thấy ánh sáng xanh lóe lên, một thiếu niên dung mạo bình thường hiện ra cách hơn trăm trượng.
Thiếu niên này ý thần ngưng tụ, trái tay nắm một thanh đoạn kiếm. Hướng về bộ Khô Lâu đáng sợ kia hung hăng chém ra một kiếm.
Tức thời như có tiếng rồng ngâm dài truyền vào tai, một đạo ngân sắc kiếm khí sáng chói cao vọt tới hơn trăm trượng, thanh thế có thể nghiến nát vạn quân trảm thẳng sang Khô Lâu. Bên ngoài kiếm quang có vô số phù văn to như cái đấu xoay tròn lập lòe.
Tiếng xương gãy bạo liệt truyền vào tai, không ngờ thân thể Khô Lâu đứt gãy tan ra như tuyết dưới ánh dương.
Đạo kiếm khí chỉ ảm đạm một chút nhưng vẫn vô cùng sáng chói, mang theo lệ khí khiến người hãi hùng trảm tới Xà Hạt Tiên Tử.
"Ồ "
Tuy có chút ngạc nhiên nhưng là lão quái vật Ly Hợp Kỳ, Xà Hạt Tiên Tử phản ứng cũng cực kỳ mau lẹ. Ả phất ngọc thủ một cái, một cây quạt ba tiêu bay vút ra.
Ả nắm chặt bảo vật, cũng hung hăng quạt một cái.
Hú!
Tiếng gào rú thê lương truyền vào tai, mặt trên quạt ba tiêu vốn có khắc vô số quỷ đầu hung dữ. Lúc này cả đám há mồm to như chậu máu, từ bên trong phụt ra những đạo âm khí đen như mực.
Sau đó âm khí đan vào nhau, lập lòe hóa thành một ánh đao quang đen kịt chém ra.
Chỉ nghe một tiếng nổ khiến cả đại địa đều rung chuyển, kiếm khí cùng đao quang hung hăng chém vào nhau giữa không trung, linh quang bắn ra tứ phía tạo nên vô số đạo hàn phong thổi ra rát mặt. Ngân quang cùng hắc khí xoắn tít, nhất thời lâm vào thế giằng co.
Tròng mắt Lâm Hiên co lại, uy lực của quạt ba tiêu này khiến người trừng mắt líu lưỡi, hiển nhiên không phải pháp bảo bình thường.
Chẳng lẽ là bảo vật phỏng chế Thông Thiên Linh Bảo? Tay áo hắn phất một cái, Thanh Hỏa Kiếm bay vút ra. Lâm Hiên há miệng phun một ngụm tinh khí lên phía trên. Tiên kiếm lập tức nghênh phong biến dài, thoáng chốc đã dài tới cả trăm trượng. Thế như Thái Sơn áp đỉnh lăng lệ bổ xuống phía trước.
"Đáng ghét!"
Xà Hạt Tiên Tử có chút kinh ngạc, tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ nào mà có thần thông nghịch thiên như vậy?
Cự kiếm kia uy lực không tầm thường, ả cũng không dám đón đỡ. Tấm thân thành thục lập lòe linh quang, không ngờ biến mất tại chỗ.
Phong Độn thuật?
Lâm Hiên ngẩn ngơ rồi lộ vẻ cười khổ, Phong Độn Thuật còn thần diệu trên cả thuấn di một phần.
"Đa tạ tiền bối xuất thủ, xin hỏi người là Lâm sư thúc?"
Thanh âm cung kính của Tô Giáng Thuyên truyền vào tai, tuy chưa gặp qua Lâm Hiên nhưng nàng đã nghe chuyện hắn kết bái cùng Mộng Như Yên.
Nàng vốn bị Xà Hạt Tiên Tử dùng bí thuật phong tỏa toàn thân, nhưng vừa rồi ả bị Lâm Hiên tạo áp lực. Tô Giáng Thuyên liền đem hết bản lãnh thi triển ra, rốt cục đã thoát khốn.
"Không cần đa lễ, Nguyệt Nhi, nàng ở đây đối phó Xà Hạt Tiên Tử." Tình thế gấp gáp, hai tu sĩ Ly Hợp Kỳ này là song tu đạo lữ am hiểu vây công, Lâm Hiên tự nhiên sẽ không để cho bọn họ chạy tới cùng một chỗ.
Với thực lực của Nguyệt Nhi hợp lực cùng Tô Giáng Thuyên đối phó với Xà Hạt Tiên Tử, muốn tự bảo vệ mình một lúc thì không vấn đề.
Lời hắn còn chưa dứt thì bạch quang lóe lên, một thiếu nữ nhan sắc khuynh quốc khuynh thành đã hiện ra trước mắt.
Tô Giáng Thuyên ngẩn ngơ, có chút nghi hoặc nhưng không dám mở miệng.
Mắt thấy toàn thân Lâm Hiên nổi thanh quang hướng về bên trái bay qua. Xà Hạt Tiên Tử vừa sợ vừa giận. Gia hỏa này thật quá kiêu ngạo, không xem ả ra gì.
"Muốn đi thì lưu mạng lại"
Lời còn chưa dứt ngọc thủ chấp lại, pháp lực mãnh liệt tụ hợp. Thiên địa linh khí chung quanh lấy bàn tay ả làm trung tâm, nương theo tiếng gào rú thê lương tụ thành vô số quỷ đầu trước người.
Mỗi quỷ đầu hốc mắt đỏ lòm được âm vụ đen kịt bao phủ, tràn ra lệ khí đáng sợ.
"Đi!"
Dung nhan xinh đẹp của Xà Hạt Tiên Tử lóe lên sát khí, chỉ tay về hướng Lâm Hiên đang phi độn.
Lập tức tất cả quỷ đầu dữ tợn phát ra tiếng gào rú thê lương, trong miệng loạn nhai hung dữ lao sang ngăn đường đối phương.
Công kích của lão quái vật Ly Hợp Kỳ uy lực phi phàm nhưng Lâm Hiên lại xem như không thấy. Hắn biết Nguyệt Nhi sẽ giúp mình ngăn địch.
Quả nhiên tiểu nha đầu quát khẽ một tiếng nâng ngọc thủ lên, từ trong lòng bàn tay xuất hiện một cây phiên kỳ.
Nàng nhẹ nhàng quạt một cái, bảo phiên nghênh phong biến dài. Tức thời âm phong quỷ khí đậm đặc bao trùm lấy thân hình yêu kiều, nhìn qua quỷ dị tuyệt không kém Xà Hạt Tiên Tử.
"Đi."
Tiểu nha đầu chỉ vào, từ trong đám mây đen do Thú Hồn Phiên biến thành bắn ra hơn mười lưỡi phong đao dài hơn trượng tỏa ra hắc quang nhức mắt.
Phốc phốc phốc...
Thanh âm có phần nặng nề truyền vào tai. Tốc độ phong đao cực nhanh, đem các quỷ đầu ngăn lại tại nửa đường.
Mà Lâm Hiên thân hình lóe lên, đã thi triển Cửu Thiên Vi Bộ tới trước mặt Thanh Nguyên thi vương.
Là trượng phu của Xà Hạt Tiên Tử, lão gia hỏa này tàn nhẫn ác độc nào có kém ai, Thanh Nguyên thi vương vốn đang chơi trò mèo vờn chuột, thấy Lâm Hiên bỗng tới gia nhập thì thay đổi chủ ý tránh đêm dài lắm mộng.
Gầm lên giận dữ, thân hình lão quái vật quay tít một vòng, từ trên người thích phóng ra một cỗ thi khí khiến người buồn nôn, huyễn hóa thành hơn mười con Cự Mãng to cỡ thùng nước, hung dữ của đánh qua Lưu Oánh.
Nếu một Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả khác, đối mặt với đại thần thông di sơn đảo hải của lão quái vật Ly Hợp Kỳ, tám chín phần là không tránh được một kiếp. Nhưng phóng mắt Thiên Nhai Hải Các, pháp lực thần thông của Lưu Oánh chỉ kém mỗi Mộng Như Yên.
Đối mặt với đám Ma Mãng, trên mặt nàng hiện vẻ ngưng trọng phất một tay cái. Một kiện bảo vật là một cây dù bay vút ra, nó quay tròn một hồi thì liên tiếp thả ra ba màn sáng hồng vàng lam khác nhau.
Ma mãng rất nhanh nhào tới rồi hung hăng phun ra thi hỏa. Ba màn sáng nhanh chóng ảm đạm đi nhưng tạm thời còn chưa bị công phá. Thoáng một chút, thân ảnh Lâm Hiên đã hiện giữa hai người.
Thấy thế trên mặt Thi vương lóe lên lệ khí, do dự một lát rồi thu lại công kích. Lưu Oánh thở phào, cũng đem màn sáng hộ thân thu lại.
"Đệ tử tham kiến sư thúc, đa tạ người xuất thủ tương trợ." Thiếu nữ sửa lại y phục, thi lễ với Lâm Hiên nhưng ánh mắt có chút tò mò.
Lưu Oánh tự phụ thần thông pháp lực vượt xa cảnh giới Nguyên anh hậu kỳ, chẳng lẽ thiếu niên dung mạo tầm thường này còn mạnh hơn cả nàng?
"Không cần đa lễ, lão quái vật này giao cho ta, ngươi qua vây công Xà Hạt Tiên Tử là được." Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua trên người Lưu Oánh, bất động thanh sắc mở miệng.
"Vâng, xin sư thúc bảo trọng."
Lưu Oánh nhẹ gật đầu, không nhiều lời liền xoay người bay về một bên khác.
Thanh Nguyên thi vương chần chờ một chút, trong mắt lóe lên lệ quang nhưng không xuất thủ ngăn trở. Bởi hắn đã nhìn ra phía trước có cường địch. Ánh mắt của hắn đảo qua Lâm Hiên, vẻ mặt trở nên vẻ âm trầm.
Lâm Hiên hít sâu một hơi, linh áp ùn ùn phát ra. Tuy vẫn kém một chút nhưng chênh lệch cực kỳ bé nhỏ khiến Thanh Nguyên Thi vương nhịn không được nháy mi mắt một cái.
"Không tệ, không tệ, trách không được lệnh truy sát của Vạn Phật Tông đối với ngươi không hiệu quả. Thì ra pháp lực tiểu tử ngươi lại mạnh đến thế này. Nhưng nói thế nào các hạ vẫn chỉ là Nguyên Anh kỳ tu tiên giả, ngươi cho rằng có thể đối đầu cùng bản Vương chăng?"
"Không thử thì sao biết?" Lâm Hiên lạnh lùng hỏi lại.
"Không biết sống chết." Thanh Nguyên Thi vương giận dữ: "Ngươi đã muốn đến âm tào địa phủ, để bổn vương tiễn ngươi một đoạn."
Lời còn chưa dứt thì thanh âm răng rắc truyền vào tai, ngoài miệng Thanh Nguyên thi vương nói cứng nhưng hắn biết thiếu niên trước mắt không phải dễ chơi, phải toàn lực ứng phó.
Thân hình Thi Vương bỗng nhiên cao vài thước cùng làn da khô quắt lại, hai mắt biến thành máu đỏ như máu đồng thời răng nanh sắc nhọn chìa ra, thi khí quanh thân càng trở nên nồng đặc như đọng lại thành giọt, kẻ nào không may ngửi phải chắc chắc là ngất đi.
Tiên hạ thủ vi cường, Lâm Hiên sẽ không ngây ngốc chờ thi vương biến thân xong. Tay áo phất một cái, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bay vút ra xoay quanh bay múa trước người. Hắn nhanh chóng đánh ra một đạo pháp quyết.
Ông ông...
Tiếng vù vù truyền vào trong tai, một cơn gió lốc màu trắng nhạt cực lớn nổi lên iền trời tiếp đất như muốn hút mọi vật vào trong, như chậm mà cực nhanh áp qua đối phương.
"Chút tài mọn!"
Thanh Nguyên Thi Vương không thèm tránh né, thân thể cương thi vốn cường hoành vô cùng, dù là yêu tộc cùng cấp vẫn còn kém xa.
Hắn hét lớn một tiếng, hai cánh tay khô quắt trước người khẽ múa, lập tức vô số đạo trảo ảnh lục sắc nhọn hoắt bay vút ra.
Phốc phốc phốc mấy tiếng truyền vào tai, không ngờ trảo ảnh đã ngang ngạnh đẩy cơn lốc bay ra, cả hai cuốn nguyên một tòa tiểu sơn thành đá vụn.
Tên gia hỏa thật bưu hãn!
Lâm Hiên bất động thanh sắc nhưng thầm dè chừng. Hắn duỗi tay vỗ tại bên hông, đem một tấm thuẫn bài to cỡ bàn tay bay vút ra.
Mặt trên thuẫn bài có vô số hoa văn kỳ lạ, phù văn như ẩn như hiện. Chính là Ô Kim Long Giáp Thuẫn đã được tế luyện thêm lớp mai Huyền Quy.
Hai tay Lâm Hiên nắm chặt, thuẫn bài phát ra một quầng sáng xám bạc đem thân hình hắn bao phủ.
Bên kia thi khí tanh tưởi bốc lên tận trời. Vạn Niên thi vương đã nhào tới, há to miệng phun ra một đạo thi hỏa màu xám trắng. Xoạt một tiếng đánh vào quầng sáng.
Không ngờ thi hỏa này như có hàn khí nhanh chóng lan ra, mặt ngoài quầng sáng bị một tầng băng dày đặc bao phủ.
Ma hỏa hàn thuộc tính?
Cương thi chính là âm hồn quỷ vật. Tu luyện thần thông hơn phân nửa đều mang thuộc tính chí âm chí hàn. Thi hỏa này cũng không ngoại lệ.
Ô Kim Long Giáp Thuẫn bị băng phong nhưng trên mặt Lâm Hiên lại vẻ cười nhạt. Thuẫn bài này qua thời gian tế luyện gian nan, hiện tại muốn ngăn cản công kích của lão quái vật Ly Hợp Kỳ cũng không quá khó khăn.
"Hiện"
Thần sắc Lâm Hiên thong dong chỉ vào quầng sáng.
Ông... Thanh âm trầm thấp truyền vào tai. Lúc này không gian như có Huyền Quy vạn năm đang ngửa đầu gào rú, mặt ngoài thuẫn bài đại phóng linh quang. Không ngờ giữa lớp tiếp xúc của màn sáng và thi hỏa hiện ra một tầng sương vụ đem hàn khí cản lại.
Tròng mắt Thanh Nguyên thi vương co lại, trên khuôn mặt xấu xí dữ tợn lóe lên tia tàn khốc rồi hét lớn một tiếng. Hắn múa may đôi lợi trảo xuất ra một bảo vật hình kỳ lạ. Bảo vật này là một ngôi tháp nhỏ cao chừng một thước, kiểu dáng cổ xưa.
"Linh Lung Bảo Tháp!"
"Tiểu tử, hiện tại đầu hàng còn kịp. Chỉ cần quy thuận, bổn tọa có thể tha cho ngươi một mạng" Thanh Nguyên thi vương cười lạnh mở miệng.
"Hươu chết về tay ai còn chưa biết, tưởng là Ly Hợp lão quái vật thì bổn thiếu gia sợ sao?"
Hét lớn một tiếng, ngoài thân Lâm Hiên tỏa ra một tầng linh quang chói mắt, sau đó một bộ chiến giáp kỳ lạ liền hiện ra che những nơi yếu hại.
Lâm Hiên lại hít sâu một hơi, đánh ra một đạo pháp quyết. Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn lóe lên linh quang, hơn mười Băng Giao cùng Hỏa Long bay múa ra.
Hai tay hắn tiếp tục biến ảo không thôi, không ngờ đám Giao Long đều một hóa thành mười, mười hóa thành trăm. Uy áp không chút giảm sút, lúc này hàng trăm Băng Giao cùng Hỏa Long phát ra thanh thế kinh người, che khuất một vùng trời.
Thanh Nguyên thi vương cũng có chút rúng động nhưng sau đó hiện vẻ cười gằn. Pháp bảo của tiểu tử này uy lực không nhỏ nhưng có thể so với Kiếm Tháp của hắn sao.
Lão quái vật hét lớn một tiếng như sấm sét, hai tay múa may một hồi kết ra vô số pháp ấn.
Chỉ thấy Linh Lung Kiếm Tháp lóe lên, đột nhiên nghênh phong hóa lớn, trong khoảnh khắc to tới hơn mười trượng, tạo nên âm ảnh che khuất một vùng không gian.
Thấy thế Lâm Hiên chỉ tay một cái, hàng trăm Băng Giao cùng Hỏa Long cùng gào rú, giương nanh múa vuốt hùng hổ xông về đối thủ. Thanh Nguyên thi vương cũng không chịu kém thế hét to một tiếng.
Chỉ thấy từ trong bảo tháp tỏa ra linh quang màu xanh chói lòa, rồi vô vàn kiếm tiên dài ngắn khác nhau bay vút ra.
Các kiếm tiên hợp cùng một chỗ, đếm sơ đã tới hơn ngàn. Tụ lại như một tòa kiếm sơn rực rỡ muôn màu muôn sắc, nhìn chậm mà nhanh hùng hổ bắn qua bên này.
Oành! Tiếng nổ bạo liệt truyền vào tai, kiếm sơn cùng quần long ngạnh chiến. Một bên chém chém đâm đâm, một bên dùng nanh nha cùng lợi trảo sắc nhọn liều mạng cắn xé. Nhất thời chưa nhìn ra bên nào rơi vào thế hạ phong.
Cao thủ ra chiêu không nhiều nhưng nửa chiêu nửa thức đều để lại dư chấn đều khiến cả một vùng trời chấn động.
Lại thấy thân hình Thanh Nguyên thi vương nhoáng một cái, biến mất tại chỗ.
Phong Độn thuật giống Xà Hạt Tiên Tử?
Thân hình Lâm Hiên cũng lóe lên thi triển Cửu Thiên Vi Bộ.
Vù một tiếng, quả nhiên lão quái vật hiện nguyên hình tại chỗ hắn vừa đứng, lệ quang lập lòe quơ ra một trảo. Nếu Lâm Hiên không tránh kịp thì chắc chắn đã trọng thương.
Một kích không thành, quái vật lại mở ra miệng to như chậu máu, tiếp tục phun ra thi hỏa màu xám trắng.
Đây là độc môn bí thuật của hắn, thi hỏa này không chỉ cực hàn mà còn có kịch độc.
Lâm Hiên đã chứng kiến uy lực của nó. Hắn phất tay áo một cái, một đạo hỏa diễm màu xanh biếc bay vút ra.
Chỉ thấy Thi diễm cùng U hỏa, hai loại ma hỏa khác nhau biến thành hai con mãng xà màu trắng bệch cùng màu xanh biếc giao phong giữa không trung. Rất nhanh Bích Huyễn U Hỏa chiếm thế thượng phong.
"Không có khả năng!" Thanh Nguyên thi vương vừa sợ vừa giận nhưng Lâm Hiên đã quyết định xuất toàn lực ứng phó. Tay áo phất một cái, Ma Duyên Kiếm đã bay vút ra.
Lâm Hiên duỗi tay cầm tàn kiếm, sau đó toàn thân phát ra ánh sáng xanh như ngọc lưu ly, đem pháp lực truyền vào đoạn kiếm. Lập tức vô số phù văn cỡ nắm tay hiện ra trong tầm mắt, lập lòe một hồi sau đó nhập vào thân thể hắn, bàn tay được một tầng ngân quang bao phủ, vô số kình phiến to cỡ đồng tiền xuất hiện trên da.
Quá trình này nói thì dài song chỉ trong nháy mắt. Lâm Hiên hung hăng vung kiếm chém ra.
Chỉ nghe như có thanh âm rồng ngâm kéo dài truyền vào tai, một đạo ngân sắc kiếm khí chói lòa bốc cao tới hơn trăm trượng như liền trời cuối đất, hung hăng bổ về Thi Vương.
"Không ổn" Thanh Nguyên thi vương quá sợ hãi, vừa rồi ở bên này hắn đã được chứng kiến uy lực của kiếm này, mà kiện phỏng chế Linh Bảo duy nhất của bổn môn lại trong tay thê tử, hắn đâu dám ngạnh đón đỡ.
Thân hình lão quái vật lóe lên, một lần nữa sử dụng Phong Độn thần thông nhưng kinh nghiệm đấu pháp của Lâm Hiên vô cùng phong phú, trước khi xuất kiếm sớm đã dự liệu điều này.
Muốn tránh nào có dễ như vậy?
Tay trái hắn vung một thanh trường mâu cổ phác chém ra.
Chỉ thấy ánh sáng xanh lập lòe, không ngờ Phong Độn Thuật bị phá. Thân hình Thi vương lảo đảo hiện ra ở giữa không trung, kiếm quang chỉ còn cách hắn chỉ gần trăm trượng.
Đáng giận!
Mắt thấy muốn tránh cũng không được, lão quái vật duỗi tay vỗ tại bên hông, xuất ra một Bạch Cốt Thuẫn Bài rồi phun lên đó một ngụm thi huyết. Thuẫn bài nghênh phong biến dài, trong nháy đã biến thành một bức tường xương trắng chắn trước mặt.
Oanh một tiếng, ngân sắc kiếm quang bổ vào bức tường khiến xương vụn bắn ra rào rào như mưa, có điều bảo vật của lão quái vật Ly Hợp Kỳ đương nhiên có chỗ độc đáo.
Chỗ bức tường bị phá không ngừng sản sinh ra xương trắng lấp vào. Nhất thời kiếm quang chưa thể phá vỡ phòng ngự này.
Thấy thế sắc mặt Lâm Hiên trở nên âm trầm. Ly Hợp Kỳ tu tiên giả có thể điều động thiên địa nguyên khí, dùng pháp lực đôi co dĩ nhiên không có lợi. Hắn duỗi tay vỗ tại bên hông, tiếp tục tế ra một kiện pháp bảo.
Bảo vật này tương tự như ngọc tỷ truyền quốc của Hoàng Đế nơi thế tục, lại tỏa ra kim quang óng ánh khiến Thanh Nguyên Thi vương kinh ngạc, với nhãn quang của hắn mà cũng chưa từng thấy qua, không khỏi có phần cảnh giác.
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết. Ngũ Long Tỷ bắt đầu xoay tròn rồi phát ra một đám mây mù ngũ sắc.
"Đi!"
Lâm Hiên chỉ vào, mây mù bay tới rồi như là nước đổ vào đống vôi, không ngờ lại bị bức tường bạch cốt hút sạch.
"Đây là cái gì?"
Thanh Nguyên thi vương ngẩn ngơ, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, rất nhanh vẻ mặt trở nên cuồng biến, thần niệm liên hệ giữa hắn cùng Bạch Cốt Thuẫn Bài đang bị suy giảm nhanh chóng.
Không có thiên địa nguyên khí bổ sung, tốc độ tái tạo của bức tường lập tức chậm lại.
Tiếng vỡ vụn truyền vào tai, chỉ thấy ngân sắc kiếm khí sáng chói đã phá tan bức tường phòng ngự rồi trảm thẳng tới thi vương.
Bên này Thanh Nguyên thi vương ăn đau khổ thì tình huống Xà Hạt Tiên Tử còn bất ổn hơn nhiều.
Pháp lực Nguyệt Nhi còn kém Lâm Hiên một bậc nhưng Xà Hạt Tiên Tử này thực ra là âm hồn quỷ vật. Trước kia ả mất đi thân thể nên đã đoạt xá một nữ tử nhân tộc.
Kiếp trước của Nguyệt Nhi là Âm ti chi chủ, còn Xà Hạt Tiên Tử này lại thuộc về Tu La tộc. Khi thấy tiểu nha đầu hiện thân thì Xà Hạt Tiên Tử đã cảm ứng được một chút khí tức của Tu La vương.
Trong tay tiểu nha đầu còn có Huyền Âm Bảo Hạp, chính là bổn mạng bảo vật của Âm ti chi chủ. Khi Nguyệt Nhi xuất ra thì Xà Hạt Tiên Tử có cảm giác như mình là con chuột nhỏ bị mèo vờn. Ả hoảng hốt thất thố, mười thành thần thông chỉ có thể phát huy ra ba thành. Đặc biệt khi ánh mắt chạm ánh mắt Nguyệt Nhi, cảm giác chột dạ khiến Xà Hạt Tiên Tử lại vừa sợ vừa giận không rõ tại sao.
Nguyệt Nhi cũng rất nghi hoặc, thần thông đối phương sao lại giảm mạnh.
Chẳng lẽ là dụ địch sao? Nghĩ vậy nhưng ngọc thủ của nàng không dừng. Huyền Âm bảo hạp sớm đã biến hóa tiên kiếm tinh mỹ, liên tục bắn ra các đạo lệ quang đáng sợ.
Uy lực của lệ quang tuy kém hơn Ma Duyên Kiếm nhưng vốn là tiên phủ kỳ trân, Huyền Thiên Huyễn Nguyệt Kiếm có thể tự dẫn động thiên địa nguyên khí nên Nguyệt Nhi tốn hao rất ít pháp lực.
Chỉ thấy ngọc thủ của tiểu nha đầu không ngừng múa lên, kiếm khí như cầu vồng hải triều sóng dữ hướng về khiến Xà Hạt Tiên Tử rơi vào thế hạ phong.
Nguyệt Nhi đã khó đối phó, lại còn Tô Giáng Thuyên cùng Lưu Oánh đứng gườm ở một bên. Vừa rồi chiến đấu hai nàng đã nếm nhiều đau khổ, còn có sư tỷ muội tại ngã xuống trước mắt. Thời khắc này, hai nàng đương nhiên liều mạng ra sức đánh chó cùng đường.
Tuy vậy Xà Hạt Tiên Tử nào có dễ dàng ngã xuống. Tuy thực lực không hiểu sao đại giảm nhưng ả vẫn dư sức tự bảo vệ.
Theo thời gian chiến cuộc sẽ có lợi với Vạn Phật Tông cùng bổn môn, một khi đại đội nhân mã tới nơi này Thiên Nhai Hải Các chắc chắn bị đại phá. Đến lúc đó sẽ đem tất cả bọn này đi trừu hồn luyện phách, Xà Hạt Tiên Tử oán hận nghĩ thầm.
Đột nhiên một tiếng kêu thê lương truyền vào tai, Xà Hạt Tiên Tử sợ hãi vội quay đầu, chỉ thấy trượng phu của mình, Thanh Nguyên thi vương đang bị một tầng ngân quang bao vây, tiếng kêu thảm thiết vọng từ bên trong.
Chẳng lẽ ... Xà Hạt Tiên Tử bắt đầu kinh hoảng
Cũng may, tuy ngân quang khí thế bá đạo vô cùng nhưng bên trong vẫn liên tục tỏa ra thi khí nồng nặc. Sau một lát thì một quái vật bộ dáng chật vật hiện ra trong tầm mắt.
Chính là Thanh Nguyên thi vương. Chỉ thấy bả vai trái của hắn đã bị chém nát, nơi ngực có một vết thương to cỡ miệng bát, thi huyết tanh hôi đang ồng ộc chảy ra.
Trọng thương như thế nhưng lão quái vật lại xem như không thấy, đôi mắt đã biến thành màu đỏ lòm.
"Tốt, bổn vương thật quá khinh địch, không ngờ một hậu kỳ tu tiên giả lại đả thương được ta, nhưng mạng ngươi hôm nay đã tận ở đây!"
Thanh âm như tiếng kim thiết truyền vào tai, Thi vương hét lớn một tiếng, thiên địa nguyên khí chung quanh lập tức trở nên hỗn loạn. Vừa rồi chủ quan khinh địch nên ăn đau khổ không nhỏ, lúc này lão quái vật muốn liều mạng báo thù.
Lâm Hiên hít sâu một hơi trên mặt lộ vẻ ngưng trọng, chuẩn bị toàn lực ứng địch.
Nhưng đúng lúc này không gian phía xa truyền đến khí tức kinh hãi khó hiểu, linh khí phương xa bắt đầu chấn động dữ dội. Một thanh Cự Kiếm to như cây cột chống trời hiện ra trong tầm mắt.
Ồ!...
Nhất thời Lâm Hiên cùng Thi vương đều ngừng động tác ngẩng đầu nhìn qua. Chỉ thấy Cự Kiếm cách nơi này vài chục dặm, đang tỏa ra linh quang sáng chói, thế như liền trời tiếp đất chỉ thẳng lên tận trời mây.
Mà đây chỉ là bắt đầu, Cự kiếm không chỉ có một thanh. Lấy Doanh Châu đảo làm trung tâm. Theo phương vị Cửu Cung Bát Quái có chín thanh Cự Kiếm đâm thẳng lên tận trời, cả hòn đảo tràn ngập một cỗ khí tức man hoang.
Chính là Cửu Cung Tu Du Kiếm Trận truyền thừa từ thời kỳ thượng cổ, do tổ sư Thiên Nhai Hải Các sáng lập sắp được mở ra.
Sắc mặt Thi vương trở nên lo lắng vô cùng. Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc tập trung tất cả tu tiên giả cấp cao, mục đích chủ yếu là muốn phá hỏng nhãn trận của trận pháp này.
Hiện tại xem ra mưu đồ này chỉ là hoa đẹp trong gương, trăng trong đáy nước.
Trong lòng Thi vương nổi lên dự cảm xấu, định thi triển bí thuật đối phó cường địch nhưng một đạo hỏa quang lại tiến nhập trong tầm mắt. Thi Vương ngẩn ngơ nhướng mày vẫy tay một cái. Hỏa quang lập tức bay vào lòng bàn tay. Không phải là Vạn Lý Phù mà là phi kiếm truyền thư.
"Điều này..." Sắc mặt Thanh Nguyên thi vương lập tức ngưng trọng, phi kiếm truyền thư là pháp thuật của lão quái vật Ly Hợp, chẳng lẽ Tuệ Huyền có chuyện?
Thanh Nguyên Thi vương vội đem thần thức chìm vào. Lâm Hiên do dự một chút nhưng cũng chưa vội xuất thủ.
"Cái gì?"
Rất nhanh bộ dáng Thanh Nguyên thi vương lộ vẻ vừa sợ vừa giận. Đại đội nhân mã không đến Thiên Nhai Hải Các như dự kiến mà lại đi xung đột cùng tông môn gia tộc hải ngoại, hiện tại đã đánh tới quần long loạn đả không chết không thôi.
Điều này có thể sao?
Thanh Nguyên thi vương tương giao cùng Tuệ Huyền đã mấy trăm năm, hắn rất rõ tâm cơ của lão hòa thượng, tuyệt không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy?
Sai ở đâu? Sự tình lần này thất bại trong gang tấc sao?
Trên mặt Thanh Nguyên thi vương lóe lên vẻ không cam lòng. Chỉ cần giết chết mấy gia hỏa trước mắt rồi đem Mộng Như Yên đi trừu hồn luyện phách, cục diện bất lợi này có thể đảo ngược.
Rống!
Thi vương hét lớn một tiếng, thi khí mãnh liệt cuồn cuộn ra bao phủ thân thể. Sau đó tiếng xương cốt nổ răng rắc bạo liệt truyền vào tai, lão quái vật lại bắt đầu biến thân lần nữa.
Miệng túi vừa mở, từ bên trong phiêu tán ra một mùi hôi tanh tưởi khiến người buồn nôn.
Sau đó một con Linh Trùng hình dáng cổ quái đập vào mắt. Toàn thân nó màu hồng tím dài tới cả trượng có vài phần tương tự như bọ cạp, trên thân lại có những hoa văn họa thành một khuôn mặt mỹ nữ trông rất sống động, có điều ẩn hiện tà khí kinh người.
"Thiên Tử Nhân Diện Hạt"
Dung nhan kiều mị của Tô Giáng Thuyên tràn đầy hoảng sợ. Đây chính là độc trùng chí âm chí tà trong thiên hạ, nghe nói một khi bị nó thôn phệ thì hồn phách sẽ vĩnh viễn bị cấm giải, không cách nào đi luân hồi.
Chẳng lẽ hôm nay lại rơi vào thảm cảnh như vậy?
Hiện pháp lực đã bị phong ấn. Tô Giáng Thuyên thở dài, nhắm đôi mắt mỹ lệ cam chịu.
Hống...
Tiếng kêu to khiến người sởn da đầu truyền vào tai, Thiên Tử Nhân Diện Hạt hóa thành một đạo kinh hồng bay vút tới Tô Giáng Thuyên. Nhưng đúng lúc này thanh quang lóe lên, một đoàn hỏa diễm quỷ dị màu xanh biếc phát sau mà đến trước, bay tới trước mặt nó.
Độc trùng xem như không thấy, hỏa diễm này có vẻ tầm thường. Nó hung hăng nhe răng nuốt thẳng hỏa diễm vào trong mồm.
Hí...
Lập tức tiếng kêu của độc trùng này trở nên thê lương. Đến chủ nhân của Bích Huyễn U Hỏa này cũng không dám coi thường nó, ma trùng đương nhiên không có kết cục tốt.
Tự gây nghiệt không thể sống!
Mắt thấy độc trùng của mình bị hỏa diễm thiêu cháy, Xà Hạt Tiên Tử vừa sợ vừa giận mình có chút sơ suất. Ả vội đem thần thức thả ra.
Thần thức lão quái vật Ly Hợp Kỳ cường đại đến mức nào, rất nhanh liền phát hiện địch nhân ẩn núp trong bóng tối. Không ngờ là một vãn bối Nguyên Anh hậu kỳ.
Có chút kỳ quái a! Một tu sĩ hậu kỳ sao có thể dấu được thần thức của phu thê ả mà lẳng lặng tới nơi này?
Tuy thế Xà Hạt Tiên Tử cũng không có tâm tình mà đi tìm hiểu, gia hỏa không biết phân biệt tốt xấu. Không đem hắn đi trừu hồn luyện phách thì sao có thể tiêu mối hận trong lòng?
Trên mặt Xà Hạt Tiên Tử lóe lên tia tàn khốc, phất ngọc thủ một cái. Một đạo hào quang lướt ra giữa không trung hóa thành một bộ Khô Lâu màu hồng phấn, nó há mồm nhai loạn một hồi. Trong hốc mắt lóe ra huyết quang quỉ dị rồi lao về địch nhân đang ẩn thân.
Chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, Hồng Phấn Khô Lâu này đủ để cho đối phương ăn đau khổ không nhỏ. Xà Hạt Tiên Tử oán hận nghĩ thầm.
Song chỉ thấy ánh sáng xanh lóe lên, một thiếu niên dung mạo bình thường hiện ra cách hơn trăm trượng.
Thiếu niên này ý thần ngưng tụ, trái tay nắm một thanh đoạn kiếm. Hướng về bộ Khô Lâu đáng sợ kia hung hăng chém ra một kiếm.
Tức thời như có tiếng rồng ngâm dài truyền vào tai, một đạo ngân sắc kiếm khí sáng chói cao vọt tới hơn trăm trượng, thanh thế có thể nghiến nát vạn quân trảm thẳng sang Khô Lâu. Bên ngoài kiếm quang có vô số phù văn to như cái đấu xoay tròn lập lòe.
Tiếng xương gãy bạo liệt truyền vào tai, không ngờ thân thể Khô Lâu đứt gãy tan ra như tuyết dưới ánh dương.
Đạo kiếm khí chỉ ảm đạm một chút nhưng vẫn vô cùng sáng chói, mang theo lệ khí khiến người hãi hùng trảm tới Xà Hạt Tiên Tử.
"Ồ "
Tuy có chút ngạc nhiên nhưng là lão quái vật Ly Hợp Kỳ, Xà Hạt Tiên Tử phản ứng cũng cực kỳ mau lẹ. Ả phất ngọc thủ một cái, một cây quạt ba tiêu bay vút ra.
Ả nắm chặt bảo vật, cũng hung hăng quạt một cái.
Hú!
Tiếng gào rú thê lương truyền vào tai, mặt trên quạt ba tiêu vốn có khắc vô số quỷ đầu hung dữ. Lúc này cả đám há mồm to như chậu máu, từ bên trong phụt ra những đạo âm khí đen như mực.
Sau đó âm khí đan vào nhau, lập lòe hóa thành một ánh đao quang đen kịt chém ra.
Chỉ nghe một tiếng nổ khiến cả đại địa đều rung chuyển, kiếm khí cùng đao quang hung hăng chém vào nhau giữa không trung, linh quang bắn ra tứ phía tạo nên vô số đạo hàn phong thổi ra rát mặt. Ngân quang cùng hắc khí xoắn tít, nhất thời lâm vào thế giằng co.
Tròng mắt Lâm Hiên co lại, uy lực của quạt ba tiêu này khiến người trừng mắt líu lưỡi, hiển nhiên không phải pháp bảo bình thường.
Chẳng lẽ là bảo vật phỏng chế Thông Thiên Linh Bảo? Tay áo hắn phất một cái, Thanh Hỏa Kiếm bay vút ra. Lâm Hiên há miệng phun một ngụm tinh khí lên phía trên. Tiên kiếm lập tức nghênh phong biến dài, thoáng chốc đã dài tới cả trăm trượng. Thế như Thái Sơn áp đỉnh lăng lệ bổ xuống phía trước.
"Đáng ghét!"
Xà Hạt Tiên Tử có chút kinh ngạc, tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ nào mà có thần thông nghịch thiên như vậy?
Cự kiếm kia uy lực không tầm thường, ả cũng không dám đón đỡ. Tấm thân thành thục lập lòe linh quang, không ngờ biến mất tại chỗ.
Phong Độn thuật?
Lâm Hiên ngẩn ngơ rồi lộ vẻ cười khổ, Phong Độn Thuật còn thần diệu trên cả thuấn di một phần.
"Đa tạ tiền bối xuất thủ, xin hỏi người là Lâm sư thúc?"
Thanh âm cung kính của Tô Giáng Thuyên truyền vào tai, tuy chưa gặp qua Lâm Hiên nhưng nàng đã nghe chuyện hắn kết bái cùng Mộng Như Yên.
Nàng vốn bị Xà Hạt Tiên Tử dùng bí thuật phong tỏa toàn thân, nhưng vừa rồi ả bị Lâm Hiên tạo áp lực. Tô Giáng Thuyên liền đem hết bản lãnh thi triển ra, rốt cục đã thoát khốn.
"Không cần đa lễ, Nguyệt Nhi, nàng ở đây đối phó Xà Hạt Tiên Tử." Tình thế gấp gáp, hai tu sĩ Ly Hợp Kỳ này là song tu đạo lữ am hiểu vây công, Lâm Hiên tự nhiên sẽ không để cho bọn họ chạy tới cùng một chỗ.
Với thực lực của Nguyệt Nhi hợp lực cùng Tô Giáng Thuyên đối phó với Xà Hạt Tiên Tử, muốn tự bảo vệ mình một lúc thì không vấn đề.
Lời hắn còn chưa dứt thì bạch quang lóe lên, một thiếu nữ nhan sắc khuynh quốc khuynh thành đã hiện ra trước mắt.
Tô Giáng Thuyên ngẩn ngơ, có chút nghi hoặc nhưng không dám mở miệng.
Mắt thấy toàn thân Lâm Hiên nổi thanh quang hướng về bên trái bay qua. Xà Hạt Tiên Tử vừa sợ vừa giận. Gia hỏa này thật quá kiêu ngạo, không xem ả ra gì.
"Muốn đi thì lưu mạng lại"
Lời còn chưa dứt ngọc thủ chấp lại, pháp lực mãnh liệt tụ hợp. Thiên địa linh khí chung quanh lấy bàn tay ả làm trung tâm, nương theo tiếng gào rú thê lương tụ thành vô số quỷ đầu trước người.
Mỗi quỷ đầu hốc mắt đỏ lòm được âm vụ đen kịt bao phủ, tràn ra lệ khí đáng sợ.
"Đi!"
Dung nhan xinh đẹp của Xà Hạt Tiên Tử lóe lên sát khí, chỉ tay về hướng Lâm Hiên đang phi độn.
Lập tức tất cả quỷ đầu dữ tợn phát ra tiếng gào rú thê lương, trong miệng loạn nhai hung dữ lao sang ngăn đường đối phương.
Công kích của lão quái vật Ly Hợp Kỳ uy lực phi phàm nhưng Lâm Hiên lại xem như không thấy. Hắn biết Nguyệt Nhi sẽ giúp mình ngăn địch.
Quả nhiên tiểu nha đầu quát khẽ một tiếng nâng ngọc thủ lên, từ trong lòng bàn tay xuất hiện một cây phiên kỳ.
Nàng nhẹ nhàng quạt một cái, bảo phiên nghênh phong biến dài. Tức thời âm phong quỷ khí đậm đặc bao trùm lấy thân hình yêu kiều, nhìn qua quỷ dị tuyệt không kém Xà Hạt Tiên Tử.
"Đi."
Tiểu nha đầu chỉ vào, từ trong đám mây đen do Thú Hồn Phiên biến thành bắn ra hơn mười lưỡi phong đao dài hơn trượng tỏa ra hắc quang nhức mắt.
Phốc phốc phốc...
Thanh âm có phần nặng nề truyền vào tai. Tốc độ phong đao cực nhanh, đem các quỷ đầu ngăn lại tại nửa đường.
Mà Lâm Hiên thân hình lóe lên, đã thi triển Cửu Thiên Vi Bộ tới trước mặt Thanh Nguyên thi vương.
Là trượng phu của Xà Hạt Tiên Tử, lão gia hỏa này tàn nhẫn ác độc nào có kém ai, Thanh Nguyên thi vương vốn đang chơi trò mèo vờn chuột, thấy Lâm Hiên bỗng tới gia nhập thì thay đổi chủ ý tránh đêm dài lắm mộng.
Gầm lên giận dữ, thân hình lão quái vật quay tít một vòng, từ trên người thích phóng ra một cỗ thi khí khiến người buồn nôn, huyễn hóa thành hơn mười con Cự Mãng to cỡ thùng nước, hung dữ của đánh qua Lưu Oánh.
Nếu một Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả khác, đối mặt với đại thần thông di sơn đảo hải của lão quái vật Ly Hợp Kỳ, tám chín phần là không tránh được một kiếp. Nhưng phóng mắt Thiên Nhai Hải Các, pháp lực thần thông của Lưu Oánh chỉ kém mỗi Mộng Như Yên.
Đối mặt với đám Ma Mãng, trên mặt nàng hiện vẻ ngưng trọng phất một tay cái. Một kiện bảo vật là một cây dù bay vút ra, nó quay tròn một hồi thì liên tiếp thả ra ba màn sáng hồng vàng lam khác nhau.
Ma mãng rất nhanh nhào tới rồi hung hăng phun ra thi hỏa. Ba màn sáng nhanh chóng ảm đạm đi nhưng tạm thời còn chưa bị công phá. Thoáng một chút, thân ảnh Lâm Hiên đã hiện giữa hai người.
Thấy thế trên mặt Thi vương lóe lên lệ khí, do dự một lát rồi thu lại công kích. Lưu Oánh thở phào, cũng đem màn sáng hộ thân thu lại.
"Đệ tử tham kiến sư thúc, đa tạ người xuất thủ tương trợ." Thiếu nữ sửa lại y phục, thi lễ với Lâm Hiên nhưng ánh mắt có chút tò mò.
Lưu Oánh tự phụ thần thông pháp lực vượt xa cảnh giới Nguyên anh hậu kỳ, chẳng lẽ thiếu niên dung mạo tầm thường này còn mạnh hơn cả nàng?
"Không cần đa lễ, lão quái vật này giao cho ta, ngươi qua vây công Xà Hạt Tiên Tử là được." Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua trên người Lưu Oánh, bất động thanh sắc mở miệng.
"Vâng, xin sư thúc bảo trọng."
Lưu Oánh nhẹ gật đầu, không nhiều lời liền xoay người bay về một bên khác.
Thanh Nguyên thi vương chần chờ một chút, trong mắt lóe lên lệ quang nhưng không xuất thủ ngăn trở. Bởi hắn đã nhìn ra phía trước có cường địch. Ánh mắt của hắn đảo qua Lâm Hiên, vẻ mặt trở nên vẻ âm trầm.
Lâm Hiên hít sâu một hơi, linh áp ùn ùn phát ra. Tuy vẫn kém một chút nhưng chênh lệch cực kỳ bé nhỏ khiến Thanh Nguyên Thi vương nhịn không được nháy mi mắt một cái.
"Không tệ, không tệ, trách không được lệnh truy sát của Vạn Phật Tông đối với ngươi không hiệu quả. Thì ra pháp lực tiểu tử ngươi lại mạnh đến thế này. Nhưng nói thế nào các hạ vẫn chỉ là Nguyên Anh kỳ tu tiên giả, ngươi cho rằng có thể đối đầu cùng bản Vương chăng?"
"Không thử thì sao biết?" Lâm Hiên lạnh lùng hỏi lại.
"Không biết sống chết." Thanh Nguyên Thi vương giận dữ: "Ngươi đã muốn đến âm tào địa phủ, để bổn vương tiễn ngươi một đoạn."
Lời còn chưa dứt thì thanh âm răng rắc truyền vào tai, ngoài miệng Thanh Nguyên thi vương nói cứng nhưng hắn biết thiếu niên trước mắt không phải dễ chơi, phải toàn lực ứng phó.
Thân hình Thi Vương bỗng nhiên cao vài thước cùng làn da khô quắt lại, hai mắt biến thành máu đỏ như máu đồng thời răng nanh sắc nhọn chìa ra, thi khí quanh thân càng trở nên nồng đặc như đọng lại thành giọt, kẻ nào không may ngửi phải chắc chắc là ngất đi.
Tiên hạ thủ vi cường, Lâm Hiên sẽ không ngây ngốc chờ thi vương biến thân xong. Tay áo phất một cái, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bay vút ra xoay quanh bay múa trước người. Hắn nhanh chóng đánh ra một đạo pháp quyết.
Ông ông...
Tiếng vù vù truyền vào trong tai, một cơn gió lốc màu trắng nhạt cực lớn nổi lên iền trời tiếp đất như muốn hút mọi vật vào trong, như chậm mà cực nhanh áp qua đối phương.
"Chút tài mọn!"
Thanh Nguyên Thi Vương không thèm tránh né, thân thể cương thi vốn cường hoành vô cùng, dù là yêu tộc cùng cấp vẫn còn kém xa.
Hắn hét lớn một tiếng, hai cánh tay khô quắt trước người khẽ múa, lập tức vô số đạo trảo ảnh lục sắc nhọn hoắt bay vút ra.
Phốc phốc phốc mấy tiếng truyền vào tai, không ngờ trảo ảnh đã ngang ngạnh đẩy cơn lốc bay ra, cả hai cuốn nguyên một tòa tiểu sơn thành đá vụn.
Tên gia hỏa thật bưu hãn!
Lâm Hiên bất động thanh sắc nhưng thầm dè chừng. Hắn duỗi tay vỗ tại bên hông, đem một tấm thuẫn bài to cỡ bàn tay bay vút ra.
Mặt trên thuẫn bài có vô số hoa văn kỳ lạ, phù văn như ẩn như hiện. Chính là Ô Kim Long Giáp Thuẫn đã được tế luyện thêm lớp mai Huyền Quy.
Hai tay Lâm Hiên nắm chặt, thuẫn bài phát ra một quầng sáng xám bạc đem thân hình hắn bao phủ.
Bên kia thi khí tanh tưởi bốc lên tận trời. Vạn Niên thi vương đã nhào tới, há to miệng phun ra một đạo thi hỏa màu xám trắng. Xoạt một tiếng đánh vào quầng sáng.
Không ngờ thi hỏa này như có hàn khí nhanh chóng lan ra, mặt ngoài quầng sáng bị một tầng băng dày đặc bao phủ.
Ma hỏa hàn thuộc tính?
Cương thi chính là âm hồn quỷ vật. Tu luyện thần thông hơn phân nửa đều mang thuộc tính chí âm chí hàn. Thi hỏa này cũng không ngoại lệ.
Ô Kim Long Giáp Thuẫn bị băng phong nhưng trên mặt Lâm Hiên lại vẻ cười nhạt. Thuẫn bài này qua thời gian tế luyện gian nan, hiện tại muốn ngăn cản công kích của lão quái vật Ly Hợp Kỳ cũng không quá khó khăn.
"Hiện"
Thần sắc Lâm Hiên thong dong chỉ vào quầng sáng.
Ông... Thanh âm trầm thấp truyền vào tai. Lúc này không gian như có Huyền Quy vạn năm đang ngửa đầu gào rú, mặt ngoài thuẫn bài đại phóng linh quang. Không ngờ giữa lớp tiếp xúc của màn sáng và thi hỏa hiện ra một tầng sương vụ đem hàn khí cản lại.
Tròng mắt Thanh Nguyên thi vương co lại, trên khuôn mặt xấu xí dữ tợn lóe lên tia tàn khốc rồi hét lớn một tiếng. Hắn múa may đôi lợi trảo xuất ra một bảo vật hình kỳ lạ. Bảo vật này là một ngôi tháp nhỏ cao chừng một thước, kiểu dáng cổ xưa.
"Linh Lung Bảo Tháp!"
"Tiểu tử, hiện tại đầu hàng còn kịp. Chỉ cần quy thuận, bổn tọa có thể tha cho ngươi một mạng" Thanh Nguyên thi vương cười lạnh mở miệng.
"Hươu chết về tay ai còn chưa biết, tưởng là Ly Hợp lão quái vật thì bổn thiếu gia sợ sao?"
Hét lớn một tiếng, ngoài thân Lâm Hiên tỏa ra một tầng linh quang chói mắt, sau đó một bộ chiến giáp kỳ lạ liền hiện ra che những nơi yếu hại.
Lâm Hiên lại hít sâu một hơi, đánh ra một đạo pháp quyết. Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn lóe lên linh quang, hơn mười Băng Giao cùng Hỏa Long bay múa ra.
Hai tay hắn tiếp tục biến ảo không thôi, không ngờ đám Giao Long đều một hóa thành mười, mười hóa thành trăm. Uy áp không chút giảm sút, lúc này hàng trăm Băng Giao cùng Hỏa Long phát ra thanh thế kinh người, che khuất một vùng trời.
Thanh Nguyên thi vương cũng có chút rúng động nhưng sau đó hiện vẻ cười gằn. Pháp bảo của tiểu tử này uy lực không nhỏ nhưng có thể so với Kiếm Tháp của hắn sao.
Lão quái vật hét lớn một tiếng như sấm sét, hai tay múa may một hồi kết ra vô số pháp ấn.
Chỉ thấy Linh Lung Kiếm Tháp lóe lên, đột nhiên nghênh phong hóa lớn, trong khoảnh khắc to tới hơn mười trượng, tạo nên âm ảnh che khuất một vùng không gian.
Thấy thế Lâm Hiên chỉ tay một cái, hàng trăm Băng Giao cùng Hỏa Long cùng gào rú, giương nanh múa vuốt hùng hổ xông về đối thủ. Thanh Nguyên thi vương cũng không chịu kém thế hét to một tiếng.
Chỉ thấy từ trong bảo tháp tỏa ra linh quang màu xanh chói lòa, rồi vô vàn kiếm tiên dài ngắn khác nhau bay vút ra.
Các kiếm tiên hợp cùng một chỗ, đếm sơ đã tới hơn ngàn. Tụ lại như một tòa kiếm sơn rực rỡ muôn màu muôn sắc, nhìn chậm mà nhanh hùng hổ bắn qua bên này.
Oành! Tiếng nổ bạo liệt truyền vào tai, kiếm sơn cùng quần long ngạnh chiến. Một bên chém chém đâm đâm, một bên dùng nanh nha cùng lợi trảo sắc nhọn liều mạng cắn xé. Nhất thời chưa nhìn ra bên nào rơi vào thế hạ phong.
Cao thủ ra chiêu không nhiều nhưng nửa chiêu nửa thức đều để lại dư chấn đều khiến cả một vùng trời chấn động.
Lại thấy thân hình Thanh Nguyên thi vương nhoáng một cái, biến mất tại chỗ.
Phong Độn thuật giống Xà Hạt Tiên Tử?
Thân hình Lâm Hiên cũng lóe lên thi triển Cửu Thiên Vi Bộ.
Vù một tiếng, quả nhiên lão quái vật hiện nguyên hình tại chỗ hắn vừa đứng, lệ quang lập lòe quơ ra một trảo. Nếu Lâm Hiên không tránh kịp thì chắc chắn đã trọng thương.
Một kích không thành, quái vật lại mở ra miệng to như chậu máu, tiếp tục phun ra thi hỏa màu xám trắng.
Đây là độc môn bí thuật của hắn, thi hỏa này không chỉ cực hàn mà còn có kịch độc.
Lâm Hiên đã chứng kiến uy lực của nó. Hắn phất tay áo một cái, một đạo hỏa diễm màu xanh biếc bay vút ra.
Chỉ thấy Thi diễm cùng U hỏa, hai loại ma hỏa khác nhau biến thành hai con mãng xà màu trắng bệch cùng màu xanh biếc giao phong giữa không trung. Rất nhanh Bích Huyễn U Hỏa chiếm thế thượng phong.
"Không có khả năng!" Thanh Nguyên thi vương vừa sợ vừa giận nhưng Lâm Hiên đã quyết định xuất toàn lực ứng phó. Tay áo phất một cái, Ma Duyên Kiếm đã bay vút ra.
Lâm Hiên duỗi tay cầm tàn kiếm, sau đó toàn thân phát ra ánh sáng xanh như ngọc lưu ly, đem pháp lực truyền vào đoạn kiếm. Lập tức vô số phù văn cỡ nắm tay hiện ra trong tầm mắt, lập lòe một hồi sau đó nhập vào thân thể hắn, bàn tay được một tầng ngân quang bao phủ, vô số kình phiến to cỡ đồng tiền xuất hiện trên da.
Quá trình này nói thì dài song chỉ trong nháy mắt. Lâm Hiên hung hăng vung kiếm chém ra.
Chỉ nghe như có thanh âm rồng ngâm kéo dài truyền vào tai, một đạo ngân sắc kiếm khí chói lòa bốc cao tới hơn trăm trượng như liền trời cuối đất, hung hăng bổ về Thi Vương.
"Không ổn" Thanh Nguyên thi vương quá sợ hãi, vừa rồi ở bên này hắn đã được chứng kiến uy lực của kiếm này, mà kiện phỏng chế Linh Bảo duy nhất của bổn môn lại trong tay thê tử, hắn đâu dám ngạnh đón đỡ.
Thân hình lão quái vật lóe lên, một lần nữa sử dụng Phong Độn thần thông nhưng kinh nghiệm đấu pháp của Lâm Hiên vô cùng phong phú, trước khi xuất kiếm sớm đã dự liệu điều này.
Muốn tránh nào có dễ như vậy?
Tay trái hắn vung một thanh trường mâu cổ phác chém ra.
Chỉ thấy ánh sáng xanh lập lòe, không ngờ Phong Độn Thuật bị phá. Thân hình Thi vương lảo đảo hiện ra ở giữa không trung, kiếm quang chỉ còn cách hắn chỉ gần trăm trượng.
Đáng giận!
Mắt thấy muốn tránh cũng không được, lão quái vật duỗi tay vỗ tại bên hông, xuất ra một Bạch Cốt Thuẫn Bài rồi phun lên đó một ngụm thi huyết. Thuẫn bài nghênh phong biến dài, trong nháy đã biến thành một bức tường xương trắng chắn trước mặt.
Oanh một tiếng, ngân sắc kiếm quang bổ vào bức tường khiến xương vụn bắn ra rào rào như mưa, có điều bảo vật của lão quái vật Ly Hợp Kỳ đương nhiên có chỗ độc đáo.
Chỗ bức tường bị phá không ngừng sản sinh ra xương trắng lấp vào. Nhất thời kiếm quang chưa thể phá vỡ phòng ngự này.
Thấy thế sắc mặt Lâm Hiên trở nên âm trầm. Ly Hợp Kỳ tu tiên giả có thể điều động thiên địa nguyên khí, dùng pháp lực đôi co dĩ nhiên không có lợi. Hắn duỗi tay vỗ tại bên hông, tiếp tục tế ra một kiện pháp bảo.
Bảo vật này tương tự như ngọc tỷ truyền quốc của Hoàng Đế nơi thế tục, lại tỏa ra kim quang óng ánh khiến Thanh Nguyên Thi vương kinh ngạc, với nhãn quang của hắn mà cũng chưa từng thấy qua, không khỏi có phần cảnh giác.
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết. Ngũ Long Tỷ bắt đầu xoay tròn rồi phát ra một đám mây mù ngũ sắc.
"Đi!"
Lâm Hiên chỉ vào, mây mù bay tới rồi như là nước đổ vào đống vôi, không ngờ lại bị bức tường bạch cốt hút sạch.
"Đây là cái gì?"
Thanh Nguyên thi vương ngẩn ngơ, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, rất nhanh vẻ mặt trở nên cuồng biến, thần niệm liên hệ giữa hắn cùng Bạch Cốt Thuẫn Bài đang bị suy giảm nhanh chóng.
Không có thiên địa nguyên khí bổ sung, tốc độ tái tạo của bức tường lập tức chậm lại.
Tiếng vỡ vụn truyền vào tai, chỉ thấy ngân sắc kiếm khí sáng chói đã phá tan bức tường phòng ngự rồi trảm thẳng tới thi vương.
Bên này Thanh Nguyên thi vương ăn đau khổ thì tình huống Xà Hạt Tiên Tử còn bất ổn hơn nhiều.
Pháp lực Nguyệt Nhi còn kém Lâm Hiên một bậc nhưng Xà Hạt Tiên Tử này thực ra là âm hồn quỷ vật. Trước kia ả mất đi thân thể nên đã đoạt xá một nữ tử nhân tộc.
Kiếp trước của Nguyệt Nhi là Âm ti chi chủ, còn Xà Hạt Tiên Tử này lại thuộc về Tu La tộc. Khi thấy tiểu nha đầu hiện thân thì Xà Hạt Tiên Tử đã cảm ứng được một chút khí tức của Tu La vương.
Trong tay tiểu nha đầu còn có Huyền Âm Bảo Hạp, chính là bổn mạng bảo vật của Âm ti chi chủ. Khi Nguyệt Nhi xuất ra thì Xà Hạt Tiên Tử có cảm giác như mình là con chuột nhỏ bị mèo vờn. Ả hoảng hốt thất thố, mười thành thần thông chỉ có thể phát huy ra ba thành. Đặc biệt khi ánh mắt chạm ánh mắt Nguyệt Nhi, cảm giác chột dạ khiến Xà Hạt Tiên Tử lại vừa sợ vừa giận không rõ tại sao.
Nguyệt Nhi cũng rất nghi hoặc, thần thông đối phương sao lại giảm mạnh.
Chẳng lẽ là dụ địch sao? Nghĩ vậy nhưng ngọc thủ của nàng không dừng. Huyền Âm bảo hạp sớm đã biến hóa tiên kiếm tinh mỹ, liên tục bắn ra các đạo lệ quang đáng sợ.
Uy lực của lệ quang tuy kém hơn Ma Duyên Kiếm nhưng vốn là tiên phủ kỳ trân, Huyền Thiên Huyễn Nguyệt Kiếm có thể tự dẫn động thiên địa nguyên khí nên Nguyệt Nhi tốn hao rất ít pháp lực.
Chỉ thấy ngọc thủ của tiểu nha đầu không ngừng múa lên, kiếm khí như cầu vồng hải triều sóng dữ hướng về khiến Xà Hạt Tiên Tử rơi vào thế hạ phong.
Nguyệt Nhi đã khó đối phó, lại còn Tô Giáng Thuyên cùng Lưu Oánh đứng gườm ở một bên. Vừa rồi chiến đấu hai nàng đã nếm nhiều đau khổ, còn có sư tỷ muội tại ngã xuống trước mắt. Thời khắc này, hai nàng đương nhiên liều mạng ra sức đánh chó cùng đường.
Tuy vậy Xà Hạt Tiên Tử nào có dễ dàng ngã xuống. Tuy thực lực không hiểu sao đại giảm nhưng ả vẫn dư sức tự bảo vệ.
Theo thời gian chiến cuộc sẽ có lợi với Vạn Phật Tông cùng bổn môn, một khi đại đội nhân mã tới nơi này Thiên Nhai Hải Các chắc chắn bị đại phá. Đến lúc đó sẽ đem tất cả bọn này đi trừu hồn luyện phách, Xà Hạt Tiên Tử oán hận nghĩ thầm.
Đột nhiên một tiếng kêu thê lương truyền vào tai, Xà Hạt Tiên Tử sợ hãi vội quay đầu, chỉ thấy trượng phu của mình, Thanh Nguyên thi vương đang bị một tầng ngân quang bao vây, tiếng kêu thảm thiết vọng từ bên trong.
Chẳng lẽ ... Xà Hạt Tiên Tử bắt đầu kinh hoảng
Cũng may, tuy ngân quang khí thế bá đạo vô cùng nhưng bên trong vẫn liên tục tỏa ra thi khí nồng nặc. Sau một lát thì một quái vật bộ dáng chật vật hiện ra trong tầm mắt.
Chính là Thanh Nguyên thi vương. Chỉ thấy bả vai trái của hắn đã bị chém nát, nơi ngực có một vết thương to cỡ miệng bát, thi huyết tanh hôi đang ồng ộc chảy ra.
Trọng thương như thế nhưng lão quái vật lại xem như không thấy, đôi mắt đã biến thành màu đỏ lòm.
"Tốt, bổn vương thật quá khinh địch, không ngờ một hậu kỳ tu tiên giả lại đả thương được ta, nhưng mạng ngươi hôm nay đã tận ở đây!"
Thanh âm như tiếng kim thiết truyền vào tai, Thi vương hét lớn một tiếng, thiên địa nguyên khí chung quanh lập tức trở nên hỗn loạn. Vừa rồi chủ quan khinh địch nên ăn đau khổ không nhỏ, lúc này lão quái vật muốn liều mạng báo thù.
Lâm Hiên hít sâu một hơi trên mặt lộ vẻ ngưng trọng, chuẩn bị toàn lực ứng địch.
Nhưng đúng lúc này không gian phía xa truyền đến khí tức kinh hãi khó hiểu, linh khí phương xa bắt đầu chấn động dữ dội. Một thanh Cự Kiếm to như cây cột chống trời hiện ra trong tầm mắt.
Ồ!...
Nhất thời Lâm Hiên cùng Thi vương đều ngừng động tác ngẩng đầu nhìn qua. Chỉ thấy Cự Kiếm cách nơi này vài chục dặm, đang tỏa ra linh quang sáng chói, thế như liền trời tiếp đất chỉ thẳng lên tận trời mây.
Mà đây chỉ là bắt đầu, Cự kiếm không chỉ có một thanh. Lấy Doanh Châu đảo làm trung tâm. Theo phương vị Cửu Cung Bát Quái có chín thanh Cự Kiếm đâm thẳng lên tận trời, cả hòn đảo tràn ngập một cỗ khí tức man hoang.
Chính là Cửu Cung Tu Du Kiếm Trận truyền thừa từ thời kỳ thượng cổ, do tổ sư Thiên Nhai Hải Các sáng lập sắp được mở ra.
Sắc mặt Thi vương trở nên lo lắng vô cùng. Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc tập trung tất cả tu tiên giả cấp cao, mục đích chủ yếu là muốn phá hỏng nhãn trận của trận pháp này.
Hiện tại xem ra mưu đồ này chỉ là hoa đẹp trong gương, trăng trong đáy nước.
Trong lòng Thi vương nổi lên dự cảm xấu, định thi triển bí thuật đối phó cường địch nhưng một đạo hỏa quang lại tiến nhập trong tầm mắt. Thi Vương ngẩn ngơ nhướng mày vẫy tay một cái. Hỏa quang lập tức bay vào lòng bàn tay. Không phải là Vạn Lý Phù mà là phi kiếm truyền thư.
"Điều này..." Sắc mặt Thanh Nguyên thi vương lập tức ngưng trọng, phi kiếm truyền thư là pháp thuật của lão quái vật Ly Hợp, chẳng lẽ Tuệ Huyền có chuyện?
Thanh Nguyên Thi vương vội đem thần thức chìm vào. Lâm Hiên do dự một chút nhưng cũng chưa vội xuất thủ.
"Cái gì?"
Rất nhanh bộ dáng Thanh Nguyên thi vương lộ vẻ vừa sợ vừa giận. Đại đội nhân mã không đến Thiên Nhai Hải Các như dự kiến mà lại đi xung đột cùng tông môn gia tộc hải ngoại, hiện tại đã đánh tới quần long loạn đả không chết không thôi.
Điều này có thể sao?
Thanh Nguyên thi vương tương giao cùng Tuệ Huyền đã mấy trăm năm, hắn rất rõ tâm cơ của lão hòa thượng, tuyệt không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy?
Sai ở đâu? Sự tình lần này thất bại trong gang tấc sao?
Trên mặt Thanh Nguyên thi vương lóe lên vẻ không cam lòng. Chỉ cần giết chết mấy gia hỏa trước mắt rồi đem Mộng Như Yên đi trừu hồn luyện phách, cục diện bất lợi này có thể đảo ngược.
Rống!
Thi vương hét lớn một tiếng, thi khí mãnh liệt cuồn cuộn ra bao phủ thân thể. Sau đó tiếng xương cốt nổ răng rắc bạo liệt truyền vào tai, lão quái vật lại bắt đầu biến thân lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.