Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 7 - Chương 2491: Giật mình tỉnh mộng

Huyễn Vũ

05/08/2013

Hình ảnh trước mắt tan thành hư vô, mây mù màu hồng phấn lại lần nữa thấp thoáng hiện ra trước mắt.

Lâm Hiên ngẩng đầu lên, chẳng biết từ lúc nào, trong mắt hắn ngập tràn vẻ chờ mong.

Hương Nhi, là ngươi sao?

Lâm Hiên thật sự có chút mong đợi. Những thông tin mà Xà Yêu đã từng cung cấp một lần nữa hiện lên trong trí nhớ, Hàn Phách Băng Nguyên tuy rất nhiều Yêu tộc, nhưng tất cả đều do ba tộc Hàn Thử, Băng Hùng, Tuyết Hồ cầm đầu.

Ban đầu Lâm Hiên cũng không chú ý lắm, dù sao tộc Tuyết Hồ cũng không phải là một tộc hiếm gặp, nhưng giờ khắc này, câu ‘to con’ kia, cả ngữ điệu quen thuộc kia nữa, lại làm dấy lên những kỉ niệm đã được chôn sâu trong lòng hắn.

Hắn nhớ rõ sự tình Bình Nhi đã từng nói, năm đó Yêu Linh đảo gặp dị biến rơi vào không gian loạn lưu, Bình Nhi nhờ cơ duyên xảo hợp mà lưu lạc đến Thiên Vân mười hai châu. Nếu tộc Tuyết Hồ có vận khí không tệ, tựa hồ cũng không phải là không thể đi tới Linh giới.

Đám mây Yêu khí màu hồng phấn trước mắt bắt đầu xoay tròn, sau đó châm rãi tan đi, một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp tuyệt trần hiện ra trước mắt.

Khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn, giống như Tiên nữ trên trời … tất cả từ ngữ của thế gian này, đều không đủ để miêu tả vẻ đẹp của nàng. Lâm Hiên đã từng gặp qua vô số mỹ nhân, định lực tự nhận cũng không phải thấp, mà giờ khắc này cũng phải có chút sững sờ.

Thế gian thực có mỹ nữ xinh đẹp thế này sao?

Thanh tú đến cực điểm, xinh đẹp tuyệt trần đến cực điểm, thuần khiết đến cực điểm, nhưng mà lại vũ mị đến cực điểm, trên người nàng, hội đủ các vẻ đẹp mê hoặc lòng người.

Tuy nhiên vẻ đẹp này, khí chất này, căn bản là không nên cùng xuất hiện trên cùng một người, nhưng sự thật đang sờ sờ trước mắt, làm sao phủ nhận được đây. Cách ăn mặc của tiểu nha đầu cũng không hoa lệ, thậm chí có thể nói là giản dị vô cùng, đừng nói Vương tôn Công chúa, coi như tiểu tỳ nơi thế tục ở nhà phú hộ, ăn mặc so với nàng cũng xa hoa hơn nhiều lắm.

Nhưng mà mỹ nhân thực sự còn cần nhung lụa nữa hay sao?

Đừng nói hiện giờ y phục nàng đang mang có thể coi là tạm được, mà giả sử như nàng có quàng lên người chiếc giẻ lau thì nàng cũng vẫn sẽ như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm.

Nhưng Cửu Thiên Huyền Nữ có thực sự đẹp như vậy không?

Lâm Hiên không biết được, Tiên Giới Huyền Nữ hắn chưa bao giờ thấy, nhưng tiểu nha đầu trước mắt lại là thật.

Trong núi chỉ một ngày, trên đời đã ngàn năm.



Năm đó khi gặp Hương Nhi, nàng còn là một tiểu hồ ly vừa được sinh ra. Chớp mắt ngàn năm trôi qua, nàng đã trở thành một thiếu nữ rồi.

Ngàn năm như giấc chiêm bao, thương hải tang điền, tiểu hồ ly bướng bỉnh của ngày nào giờ đã trưởng thành, nhưng sao Lâm Hiên có thể quên được nàng chứ.

Hình ảnh kia đã ăn sâu vào tiềm thức của hắn.

Là vì năm đó Hương Nhi bướng bỉnh đáng yêu sao?

Lâm Hiên cũng không hiểu được. Có lẽ còn là vì hình ảnh này liên quan tới kỉ niệm quý giá nhất mà hắn chôn giấu trong lòng. Nguyệt Nhi, nàng biết không, ngàn năm qua đi, ta với Hương Nhi cũng đã đoàn tụ, mà người ta yêu thương nhất là nàng, hiện tại đang ở nơi đâu?

Lâm Hiên là người vui buồn không biểu lộ ra bên ngoài, nhưng mà lúc này tức cảnh sinh tình, hai dòng nước mắt nóng lại không kìm được mà tuôn rơi.

Nguyệt Nhi, ta rất nhớ nàng!

Mà biểu lộ lúc này của hắn, lại khiến Hương Nhi hoảng sợ vô cùng : "To con, ngươi làm sao vậy? Sao vừa nhìn thấy ta đã khóc rồi, ai ăn hiếp ngươi, nói cho tỷ tỷ biết, ta sẽ báo thù cho ngươi."

Chẳng biết tự lúc nào, Hương Nhi đã đi tới trước mặt Lâm Hiên, đang nhẹ tay vuốt vuốt đầu hắn, giống như đang vuốt ve một chú cún nhỏ vậy.

"Không ai khi dễ ta." Lâm Hiên bị những lời này mê hoặc tới ngây người, trong lúc vô thức, thực sự đã rơi vào cạm bẫy của đối phương.

Ô ô ...

Một cơn gió lạnh thổi qua, Lâm Hiên rùng mình một cái, lúc này mới cảm thấy có chút bất thường, ngữ khí của Hương Nhi, sao lại giống như đang trấn an một chú cún nhỏ bị cướp mất miếng xương vậy.

Nha đầu kia, mới có mấy năm mà lại dám làm ra vẻ trưởng thành! Rõ ràng dám ở trước mặt mình dám xưng tỷ tỷ, nhất định là ngứa người mà muốn ăn đòn đây mà.

Nhưng chỉ với mấy câu đối thoại đơn giản như vậy, Lâm Hiên đã thực sự khẳng định được suy đoán của mình. Người đứng trước mắt mình trăm phần trăm là Hương Nhi rồi.

Cảm giác quen thuộc kia, hơn nữa ... Trên đời ngoại trừ tiểu nha đầu này, còn có tiểu hồ ly thứ hai nghịch ngợm như thế này sao?

Lâm Hiên dù có chút bực mình, nhưng cũng đồng thời nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hương Nhi vẫn là Hương Nhi, ngàn năm qua đi, vẫn tinh nghịch như xưa, gây sự, bướng bỉnh, lại vừa đáng yêu, làm cho người ta vừa giận lại vừa thích.

Tu tiên giới gió tanh mưa máu cũng không thể khiến nàng thay đổi, vẫn bướng bỉnh, lạc quan như cũ.



Lâm Hiên nở nụ cười, sự lo lắng trong lòng như tuyết đầu mùa gặp phải ánh mặt trời, nhanh chóng tan đi. Trên mặt cũng lộ ra một tia ấm áp ôn hòa, tươi cười nói: "Hương Nhi, được gặp lại ngươi thật là tốt."

Giọng nói của Lâm Hiên tràn đầy vẻ chân tình, khiến mặt tiểu nha đầu không hiểu vì sao lại đỏ lên: "To con, nói hươu nói vượn gì vậy? À, có thể gặp lại ngươi cũng không tệ, mà Nguyệt Nhi tỷ tỷ đâu?"

Năm đó, Nguyệt Nhi rất yêu quý tiểu hồ ly, tình cảm của Hương Nhi dành cho nàng lớn hơn Lâm Hiên rất nhiều.

Trên mặt Lâm Hiên hiện lên vẻ buồn bã, cho dù đã sớm nghĩ tới tiểu nha đầu sẽ hỏi như vậy, nhưng lúc này hắn vẫn không biết trả lời ra sao.

"To con, làm sao vậy?"

Vẻ mặt của Lâm Hiên khiến cho tiểu hồ ly khổ sở một hồi, mùi vị trời nam đất bắc của những kẻ yêu nhau làm sao mà nàng hiểu được, dù sao Hương Nhi vẫn là thiếu nữ ngây thơ còn chưa có tình cảm nam nữ bao giờ. Tuy nhiên cảm xúc tang thương trên mặt Lâm Hiên lúc này, nó như một thứ dịch bệnh lây sang nàng, khiến cho nàng thực sự muốn khóc.

"Ngươi ... sao rồi?" Bất tri bất giác, trong giọng nói của nàng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, tiểu hồ ly của ngày hôm nay, không còn là cô bé chỉ biết gây rắc rối, mà cũng đã biết quan tâm tới người khác rồi.

"Không sao."

Lâm Hiên lắc đầu, hắn không muốn biểu lộ sự yếu đuối trước mặt tiểu nha đầu. Hắn giống như một con sói, cho dù có bị thương, cũng hi vọng một mình cô độc, lẳng lặng thè lưỡi ra lau miệng vết thương, không để lộ ra sự mềm yếu của mình trước mặt đồng loại.

Thấy tiểu nha đầu mang vẻ mặt đầy nghi hoặc, Lâm Hiên liền nói : "Lúc phi thăng Linh giới, bởi vì không gian loạn lưu nên ta với Nguyệt Nhi bị tách nhau ra."

"A!" Hương Nhi nhẹ gật đầu, không gian loạn lưu nàng cũng từng trải qua, Yêu Linh đảo đã không còn tồn tại, nàng đương nhiên tinh tường sự nguy hiểm của không gian loạn lưu : "To con, người tốt như Nguyệt Nhi tỷ tỷ, phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không sao đâu. Hiện giờ nhất định tỷ tỷ đang ở một giới diện khác của Linh giới."

"Ta cũng nghĩ như vậy."

Lâm Hiên đương nhiên biết rõ Nguyệt Nhi không xảy ra chuyện gì, Atula Vương chuyển thế, làm sao có thể dễ dàng ngã xuống như vậy. Chỉ có điều không biết phải đợi đến khi nào hai người bọn hắn mới có thể gặp lại nhau.

Cho dù mình hôm nay đã là Tu tiên giả Phân Thần kỳ, dùng thần thông của mình, trải qua mười, hai mươi lần Thiên kiếp đoán chừng cũng không phải là vấn đề gì lớn, bởi vậy thọ nguyên của mình còn dài vô cùng, hoàn toàn có đủ kiên nhẫn để chờ đợi.

Nhưng tình cảm tương tư rất khó để có thể kìm nén nổi, Nguyệt Nhi, ta thật sự rất nhớ nàng.

Lâm Hiên thở dài, nhưng bất kể như thế nào, nghe mấy lời an ủi của Hương Nhi, trong lòng hắn vẫn thấy dễ chịu hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bách Luyện Thành Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook