Quyển 6 - Chương 522: Hồng Diệp tới thăm
Huyễn Vũ
14/03/2013
Đấu giá hội đến đây chấm dứt. Chúng tu sĩ mở rộng tầm mắt rất nhiều, không khỏi thầm nhủ, rốc cuộc là lão quái vật nào mà thân gia dày đến độ như thế!
Lâm Hiên tuy có chút nghi hoặc người nọ là tu tiên giả Động Huyền Kỳ nhưng cũng không dại gì mà đi tìm hiểu.
Tiêu tốn không ít tinh thạch nhưng thu được hai kiện đấu giá vật giá trị không nhỏ, hơn nữa có thêm manh mối về Kỳ Lân Quả khiến Lâm Hiên rất vừa lòng.
Trong sương phòng có Truyền Tống trận đặc biệt để bảo mật thân phận, sẽ truyền tống khách nhân tới những địa điểm hoang vắng chung quanh Lâm Hải Thành. Lâm Hiên đứng dậy đi vào trong trận, hai tay hợp lại rồi đánh ra một đạo pháp quyết.
Một vầng sáng bao bọc cả tòa truyền tống trận, sau đó thân hình hắn biến mất không thấy.
Nửa canh giờ sau Lâm Hiên về tới động phủ, không vội nghỉ ngơi mà trực tiếp tới luyện công phòng xử lý bảo vật một phen.
Hắn duỗi tay vỗ tại bên hông, một cây chiết phiến dài chừng một tấc hiện ra. Quanh thân nó tỏa ra linh khí ngùn ngụt. Xem ra Mạc đại sư không có hư ngôn.
Đây chỉ là phỏng chế linh bảo nên không cần tu luyện thông bảo bí quyết. Chỉ cần tế luyện một phen là có thể sử dụng.
Đã cầm đến đấu giá tự nhiên bên trong không có thần thức ấn ký. Lâm Hiên duỗi năm ngón tay, Sơn Thủy Phiến nhẹ nhàng rơi vào trong bàn tay.
Chỉ thấy mặt trên quạt này lóng lánh quang hoa. Nhìn không ra là dùng tài liệu gì chế thành, dùng một loại mực màu đỏ xanh kỳ lạ họa thành một bức tranh sơn thủy.
Họa một tòa thúy phong cao vút, có một thác nước như ngân hà đổ xuống một hồ nhỏ bên dưới. Không ngờ dòng nước lại chậm rãi lưu động, rõ ràng là một bức tranh mà giống y như thật.
Lâm Hiên hít vào một hơi. Phỏng chế mà đã như vậy thì không biết chân linh bảo còn thần kỳ đến mức nào!
Xem ra không phí phạm hai trăm bảy mươi vạn tinh thạch. Lâm Hiên đem chiết phiến hợp lại, hai tay nhẹ nắm bắt đầu tế luyện.
Ba ngày sau hắn rời luyện công phòng. Trên mặt mang theo vài phần mệt mỏi nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ hưng phấn.
Đấu giá được Sơn Thủy Phiến thật là lựa chọn chính xác.
Uy năng của nó tuy kém Ma Duyên Kiếm một chút nhưng tiêu hao pháp lực ít hơn nhiều. Có thể tùy ý sử dụng như pháp bảo bình thường. Như vậy có thể nói thực lực của hắn tăng lên rất nhiều.
Thưởng thức bảo vật trong tay, Lâm Hiên chợt nghĩ đến làm sao có thể tu phục lại Ma Duyên Kiếm. Tại Nhân giới thì không thể nhưng hiện tại khẳng định có hy vọng.
Ý niệm chuyển qua, đột nhiên hắn ngẩng đầu như cảm ứng điều gì. Một đạo hồng quang từ bên ngoài bay vụt vào, rơi xuống lòng bàn tay.
Truyền Âm Phù!
Lâm Hiên xem thì nhíu mày ra bên ngoài.
Chỉ thấy từ cửa động bắn ra một tấm ngân bài, hóa thành một đạo kinh hồng giải trừ cấm chế bốn phía .
Sương mù tản đi, không ngờ một thiếu nữ mỹ miều nhưng xa lạ ánh vào tầm mắt.
Thiếu nữ tầm khoảng đôi mươi, thân hình uyển chuyển trong bộ váy phớt hồng, sở hữu đôi mắt to trong vắt linh động rất có thần, thêm đôi chân mày lá liễu cong dài như kẻ trên vầng trán thanh tú. Bộ dáng thướt tha mà có vài phần phiêu diêu xuất trần.
Nguyên Anh hậu kỳ!
"Vị này là Lâm đạo hữu sao, tiểu nữ là Hồng Diệp mộ danh mà đến. Có điểm đường đột mong đạo hữu không để ý" Thiếu nữ khẽ chuyển thân khẽ cúi người, cử chỉ không thiếu phần lễ mà thần thái tự nhiên hào phóng vô cùng. Vừa nhìn đã biết thân phận không thấp, chắc chắc không phải tán tu bình thường.
Lời lẽ nhẹ nhàng nhưng Lâm Hiên nghe mà kinh ngạc, cơ hồ tưởng mình nghe lầm.
Chẳng lẽ trùng tên trùng họ sao?
Như nhìn ra nghi hoặc trong lòng hắn, trên mặt thiếu nữ lộ ra nụ cười dịu dàng:
"Không sai, tiểu nữ chính là Lâm Hải Thành chi chủ, đạo hữu có thể mời ta vào tham quan động phủ được chứ?"
"Tiên tử khéo nói, thì ra là đảo chủ đại giá quang lâm, Lâm mỗ được sủng ái mà kinh sợ. Mời!"
Đáy mắt Lâm Hiên hiện tia dị sắc, nghiêng thân bày ra tư thế cung nghênh đồng thời lẳng lặng đem thần thức thả ra.
Trong vòng phạm vi ngàn dặm không thấy có gì khác thường. Hồng Diệp tiên tử thật sự một mình tới bái phỏng,
Hắn chỉ mới tới đây mà song phương không có giao tình. Mục đích nàng tới là gì?
Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng thần sắc Lâm Hiên vẫn như thường, đưa đối phương vào trong động phủ.
Sau khi phân chủ khách ngồi xuống, Lâm Hiên lấy ra linh trà linh quả mời khách.
"Gia phú bần hàn, có gì sơ sót mong tiên tử đừng chấp." Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Đạo hữu khách khí rồi, chính là tiểu nữ mạo muội tới chơi. Chắn hẳn đạo hữu đang ngạc nhiên về điều này."
"Không sai, Lâm mỗ chỉ là một tán tu mới đến hải vực này không bao lâu. Tiên tử thân là nhất đảo chi chủ, sự tình cần xử lý mỗi ngày rất nhiều. Sao tự dưng lại tới nơi này?"
"Đạo hữu nói không sai, quả thật Hồng Diệp vô sự thì không lên Tam Bảo điện."
"Ồ"
Lâm Hiên khẽ cười lẳng lặng nghe, nhưng lời của đối phương lập tức khiến khiến sắc mặt hắn biến đổi.
"Nếu Hồng Diệp không đoán sai, đạo hữu không phải tu tiên giả Nguyên Anh kỳ mà chính là tiền bối Ly Hợp Kỳ mới đúng!" Hồng Diệp cắn răng một cái.
Thanh âm lành lạnh truyền vào tai. Thân phận bị khám phá nhưng Lâm Hiên không mấy kinh ngạc. Đối phương thân là đảo chủ, lại là cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ. Vì lý do gì cũng không cần đến bái phỏng một tu sĩ Nguyên anh sơ kỳ nho nhỏ.
Chỉ là không biết hành sự sai lầm ở điểm nào mà để đối phương phát hiện ra.
Có câu cường long bất áp địa đầu xà. Một khi đối phương đã đơn thân đến đây khẳng định mười phần nắm chắc, phủ nhận cũng không có ý nghĩa.
Khóe miệng Lâm Hiên khẽ nhếch, không nói nhiều mà phát ra linh áp trùng thiên.
Oanh!
Hồng Diệp đang ngồi ở gần hắn, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trắng bệch. Sâu trong đáy mắt lộ dị quang, quả nhiên An thúc không đoán sai!
"Đa tạ tiền bối thẳng thắn, người thật là lão tổ Ly Hợp Kỳ, tiểu nữ vừa rồi đã thất lễ"
"Cô nương không cần khách khí, Lâm mỗ chỉ là một tán tu mà thôi. Cô đến chỗ này không phải chỉ là để chứng thật thân phận của ta chứ? Rốt cuộc có ý gì thì mời nói rõ. Tính cách Lâm mỗ không quen quanh co." Thần sắc Lâm Hiên bình thản nhưng ngữ khí lại vô cùng nghiêm túc.
"Mong tiền bối đừng tức giận, là tiểu nữ tử đường đột. Xin thứ cho Hồng Diệp hỏi lại một câu, người không những là tu sĩ Ly Hợp mà còn từ hạ giới phi thăng lên đây chăng?"
"Cái gì?"
Lần này Lâm Hiên giật thót mình.
Liễm Khí Thuật trong Cửu Thiên Huyền Công thần diệu vô cùng nhưng thiên hạ không thiếu kỳ nhân dị sĩ, có người khám phá ra tu vị của hắn cũng là bình thường.
Nhưng sao đối phương lại biết được lai lịch của hắn?
Sắc mặt Lâm Hiên lập tức âm trầm. Điều mà hắn ghét nhất chính là không thể nắm giữ vận mệnh của mình trong tay. Xem ra hắn đã hành sự sơ suất, quá xem thường đám gia hỏa Linh giới này.
Trong mắt Lâm Hiên thoáng hiện một tia giận dữ, sát khí đáng sợ ào ào tuôn ra.
"Tiền bối xin đừng tức giận, vãn bối đến ở đây tuyệt không có nửa điểm ác ý!"
Lúc này thanh âm của Hồng Diệp tiên tử đã có chút kinh hoàng. Không ngờ khí thế của thanh niên tiền bối trước mắt còn đáng sợ hơn cả Vạn Thú tôn giả.
An thúc không nói sai!
Tu sĩ phi thăng lên Linh giới rất ít nhưng đều là những nhân vật đứng đầu hạ giới. Tâm cơ tư chất không cần phải nói, hơn nữa trải qua vô số tinh phong huyết vũ, luận chiến lực còn vượt cả tu sĩ Ly Hợp cùng cấp nơi Linh giới.
"Không có ác ý?"
Sắc mặt Lâm Hiên dịu lại đôi chút, lập lại một câu: "Vậy sao tiên tử đến nơi đây. Không sai, quả thật Lâm mỗ là từ hạ giới phi thăng mà đến. Ngươi vội vàng chạy đến nơi đây, chẳng lẽ là muốn đem Hồng Diệp đảo uy hiếp ta?"
"Tiền bối nói quá rồi, Hồng Diệp đơn thân mà đến, chính là muốn cảm tạ người một lần trợ lực nơi phường thị. Ngoài ra vãn bối thật một phen hảo ý, muốn mời người nhậm chức Thái thượng trưởng lão của bản đảo."
"Thái thượng trưởng lão?" Lâm Hiên nhướng mày nhưng sắc mặt đã trở lại như thường, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì. Mà Hồng Diệp tiên tử cũng không hổ là nhất đảo chi chủ, lúc này đã bình tĩnh trở lại. Thanh âm êm tai của nàng tiếp tục truyền vào tai.
"Tiền bối có thể tu đến Ly Hợp, Phá Toái Hư Không phi thăng Linh giới, chắc hẳn khi ở tại hạ giới cũng không phải đơn thân, nhất định chấp chưởng một tông phái cường đại nào đó."
"Lời này không sai, nhưng quan hệ gì đến việc ta gia nhập Hồng Diệp đảo?" Lâm Hiên lạnh lùng mở miệng.
"Tiền bối, với kiến thức uyên bác của người sao lại không rõ ràng, một tán tu hoàn toàn khác với người trong tông môn gia tộc. Cái khác không nói, sau này người muốn thu thập bảo vật tài liệu đương nhiên có thể phái tu sĩ bên dưới đi làm, Hồng Diệp đảo tuy rằng nhỏ yếu nhưng có thể điều động không ít nhân thủ. Bớt được thời gian chậm trễ tu hành của người."
Hồng Diệp tiên tử thoáng nhìn qua Lâm Hiên, ngữ khí lộ rõ vẻ thành khẩn.
"... Hừ, thế thì sao, Lâm mỗ tuy rằng mới tới quý địa nhưng không phải không biết gì về Linh giới. Ta hoàn toàn có thể tự thành lập một tông môn gia tộc, trở thành nhất đảo chi chủ, không cần phụ thuộc vào người khác. Làm Thái thượng trưởng lão nói thì dễ nghe nhưng bên cạnh còn có cô nương là đảo chủ, quyền lợi Lâm mỗ thực có bao nhiêu?"
"Tự thành lập tông môn gia tộc? Chí hướng cao lớn của tiền bối khiến tiểu nữ tử khâm phục nhưng chắn hẳn người cũng rõ ràng. Muốn thành lập thế lực cũng không dễ như vậy. Năm đó tổ phụ dốc hết tâm huyết gần ngàn năm thời gian mới khiến Hồng Diệp đảo có quy mô hiện tại. Cho dù tài trí của tiền bối vượt qua tổ phụ, thì không có mấy trăm năm tranh phong cũng không thể trở thành nhất đảo chi chủ. Về điểm này Hồng Diệp không chút dối gạt, tiền bối chưa tin có thể xem trên điển tịch. Linh giới từ thời viễn cổ tới nay còn chưa có tiền lệ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng trong thời gian ngắn!"
Thanh âm chậm rãi của Hồng Diệp truyền vào tai khiến bộ dáng Lâm Hiên trở nên trầm ngâm. Quả thực năm xưa hắn hao tổn không biết bao nhiêu tâm huyết thời gian. Hơn nữa chủ yếu là do Lục Doanh Nhi thông minh trung tâm mới có thể gây dựng được Bái Hiên Các như thế.
Nhưng thời khắc này hắn còn lại cái gì?
Nguyệt Nhi không biết bị truyền tống nơi nào, Cầm Tâm cũng không biết tung tích. Muốn trở thành nhất đảo chi chủ, nói thì dễ chứ còn phải hao tổn không biết bao tâm huyết.
"Xem ra tiền bối cũng biết tiểu nữ tử nói không sai. Về thành ý của ta thì người hoàn toàn không cần lo lắng. Trong tay Hồng Diệp có Huyết Chú Văn Thư do tổ phụ lưu lại. Chỉ cần người đồng ý gia nhập, ta lập tức cùng người ký ước. Từ nay về sau, Hồng Diệp lấy lễ trưởng huynh cung kính với đạo hữu, người còn lo lắng Thái thượng trưởng lão là hữu danh vô thực sao?"
"Huyết Chú Văn Thư?"
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra ngoài ý muốn. Ở Bách Bảo Lâu hắn đã từng cùng Đông Phương Minh Ngọc ký kết qua.
"Hừ, loại vật này có bao nhiêu hiệu quả đối với Lâm mỗ còn khó mà nói. Tiên tử không sợ với thần thông của ta thì không thể trói buộc. Đến lúc đó phản khách vi chủ, gồm thâu Hồng Diệp đảo các ngươi sao?" Lâm Hiên cười lạnh nói.
"Tiền bối nếu thực có ý định đó lúc này sao lại nói ra? Tiểu nữ quả thật rất có thành ý, người cần gì phải thăm dò nữa. Huống chi Huyết Chú Văn Thư nọ không phải là tùy ý có thể mua được ở phường thị, cũng không sợ tiền bối trái lời."
Lâm Hiên tuy có chút nghi hoặc người nọ là tu tiên giả Động Huyền Kỳ nhưng cũng không dại gì mà đi tìm hiểu.
Tiêu tốn không ít tinh thạch nhưng thu được hai kiện đấu giá vật giá trị không nhỏ, hơn nữa có thêm manh mối về Kỳ Lân Quả khiến Lâm Hiên rất vừa lòng.
Trong sương phòng có Truyền Tống trận đặc biệt để bảo mật thân phận, sẽ truyền tống khách nhân tới những địa điểm hoang vắng chung quanh Lâm Hải Thành. Lâm Hiên đứng dậy đi vào trong trận, hai tay hợp lại rồi đánh ra một đạo pháp quyết.
Một vầng sáng bao bọc cả tòa truyền tống trận, sau đó thân hình hắn biến mất không thấy.
Nửa canh giờ sau Lâm Hiên về tới động phủ, không vội nghỉ ngơi mà trực tiếp tới luyện công phòng xử lý bảo vật một phen.
Hắn duỗi tay vỗ tại bên hông, một cây chiết phiến dài chừng một tấc hiện ra. Quanh thân nó tỏa ra linh khí ngùn ngụt. Xem ra Mạc đại sư không có hư ngôn.
Đây chỉ là phỏng chế linh bảo nên không cần tu luyện thông bảo bí quyết. Chỉ cần tế luyện một phen là có thể sử dụng.
Đã cầm đến đấu giá tự nhiên bên trong không có thần thức ấn ký. Lâm Hiên duỗi năm ngón tay, Sơn Thủy Phiến nhẹ nhàng rơi vào trong bàn tay.
Chỉ thấy mặt trên quạt này lóng lánh quang hoa. Nhìn không ra là dùng tài liệu gì chế thành, dùng một loại mực màu đỏ xanh kỳ lạ họa thành một bức tranh sơn thủy.
Họa một tòa thúy phong cao vút, có một thác nước như ngân hà đổ xuống một hồ nhỏ bên dưới. Không ngờ dòng nước lại chậm rãi lưu động, rõ ràng là một bức tranh mà giống y như thật.
Lâm Hiên hít vào một hơi. Phỏng chế mà đã như vậy thì không biết chân linh bảo còn thần kỳ đến mức nào!
Xem ra không phí phạm hai trăm bảy mươi vạn tinh thạch. Lâm Hiên đem chiết phiến hợp lại, hai tay nhẹ nắm bắt đầu tế luyện.
Ba ngày sau hắn rời luyện công phòng. Trên mặt mang theo vài phần mệt mỏi nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ hưng phấn.
Đấu giá được Sơn Thủy Phiến thật là lựa chọn chính xác.
Uy năng của nó tuy kém Ma Duyên Kiếm một chút nhưng tiêu hao pháp lực ít hơn nhiều. Có thể tùy ý sử dụng như pháp bảo bình thường. Như vậy có thể nói thực lực của hắn tăng lên rất nhiều.
Thưởng thức bảo vật trong tay, Lâm Hiên chợt nghĩ đến làm sao có thể tu phục lại Ma Duyên Kiếm. Tại Nhân giới thì không thể nhưng hiện tại khẳng định có hy vọng.
Ý niệm chuyển qua, đột nhiên hắn ngẩng đầu như cảm ứng điều gì. Một đạo hồng quang từ bên ngoài bay vụt vào, rơi xuống lòng bàn tay.
Truyền Âm Phù!
Lâm Hiên xem thì nhíu mày ra bên ngoài.
Chỉ thấy từ cửa động bắn ra một tấm ngân bài, hóa thành một đạo kinh hồng giải trừ cấm chế bốn phía .
Sương mù tản đi, không ngờ một thiếu nữ mỹ miều nhưng xa lạ ánh vào tầm mắt.
Thiếu nữ tầm khoảng đôi mươi, thân hình uyển chuyển trong bộ váy phớt hồng, sở hữu đôi mắt to trong vắt linh động rất có thần, thêm đôi chân mày lá liễu cong dài như kẻ trên vầng trán thanh tú. Bộ dáng thướt tha mà có vài phần phiêu diêu xuất trần.
Nguyên Anh hậu kỳ!
"Vị này là Lâm đạo hữu sao, tiểu nữ là Hồng Diệp mộ danh mà đến. Có điểm đường đột mong đạo hữu không để ý" Thiếu nữ khẽ chuyển thân khẽ cúi người, cử chỉ không thiếu phần lễ mà thần thái tự nhiên hào phóng vô cùng. Vừa nhìn đã biết thân phận không thấp, chắc chắc không phải tán tu bình thường.
Lời lẽ nhẹ nhàng nhưng Lâm Hiên nghe mà kinh ngạc, cơ hồ tưởng mình nghe lầm.
Chẳng lẽ trùng tên trùng họ sao?
Như nhìn ra nghi hoặc trong lòng hắn, trên mặt thiếu nữ lộ ra nụ cười dịu dàng:
"Không sai, tiểu nữ chính là Lâm Hải Thành chi chủ, đạo hữu có thể mời ta vào tham quan động phủ được chứ?"
"Tiên tử khéo nói, thì ra là đảo chủ đại giá quang lâm, Lâm mỗ được sủng ái mà kinh sợ. Mời!"
Đáy mắt Lâm Hiên hiện tia dị sắc, nghiêng thân bày ra tư thế cung nghênh đồng thời lẳng lặng đem thần thức thả ra.
Trong vòng phạm vi ngàn dặm không thấy có gì khác thường. Hồng Diệp tiên tử thật sự một mình tới bái phỏng,
Hắn chỉ mới tới đây mà song phương không có giao tình. Mục đích nàng tới là gì?
Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng thần sắc Lâm Hiên vẫn như thường, đưa đối phương vào trong động phủ.
Sau khi phân chủ khách ngồi xuống, Lâm Hiên lấy ra linh trà linh quả mời khách.
"Gia phú bần hàn, có gì sơ sót mong tiên tử đừng chấp." Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Đạo hữu khách khí rồi, chính là tiểu nữ mạo muội tới chơi. Chắn hẳn đạo hữu đang ngạc nhiên về điều này."
"Không sai, Lâm mỗ chỉ là một tán tu mới đến hải vực này không bao lâu. Tiên tử thân là nhất đảo chi chủ, sự tình cần xử lý mỗi ngày rất nhiều. Sao tự dưng lại tới nơi này?"
"Đạo hữu nói không sai, quả thật Hồng Diệp vô sự thì không lên Tam Bảo điện."
"Ồ"
Lâm Hiên khẽ cười lẳng lặng nghe, nhưng lời của đối phương lập tức khiến khiến sắc mặt hắn biến đổi.
"Nếu Hồng Diệp không đoán sai, đạo hữu không phải tu tiên giả Nguyên Anh kỳ mà chính là tiền bối Ly Hợp Kỳ mới đúng!" Hồng Diệp cắn răng một cái.
Thanh âm lành lạnh truyền vào tai. Thân phận bị khám phá nhưng Lâm Hiên không mấy kinh ngạc. Đối phương thân là đảo chủ, lại là cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ. Vì lý do gì cũng không cần đến bái phỏng một tu sĩ Nguyên anh sơ kỳ nho nhỏ.
Chỉ là không biết hành sự sai lầm ở điểm nào mà để đối phương phát hiện ra.
Có câu cường long bất áp địa đầu xà. Một khi đối phương đã đơn thân đến đây khẳng định mười phần nắm chắc, phủ nhận cũng không có ý nghĩa.
Khóe miệng Lâm Hiên khẽ nhếch, không nói nhiều mà phát ra linh áp trùng thiên.
Oanh!
Hồng Diệp đang ngồi ở gần hắn, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trắng bệch. Sâu trong đáy mắt lộ dị quang, quả nhiên An thúc không đoán sai!
"Đa tạ tiền bối thẳng thắn, người thật là lão tổ Ly Hợp Kỳ, tiểu nữ vừa rồi đã thất lễ"
"Cô nương không cần khách khí, Lâm mỗ chỉ là một tán tu mà thôi. Cô đến chỗ này không phải chỉ là để chứng thật thân phận của ta chứ? Rốt cuộc có ý gì thì mời nói rõ. Tính cách Lâm mỗ không quen quanh co." Thần sắc Lâm Hiên bình thản nhưng ngữ khí lại vô cùng nghiêm túc.
"Mong tiền bối đừng tức giận, là tiểu nữ tử đường đột. Xin thứ cho Hồng Diệp hỏi lại một câu, người không những là tu sĩ Ly Hợp mà còn từ hạ giới phi thăng lên đây chăng?"
"Cái gì?"
Lần này Lâm Hiên giật thót mình.
Liễm Khí Thuật trong Cửu Thiên Huyền Công thần diệu vô cùng nhưng thiên hạ không thiếu kỳ nhân dị sĩ, có người khám phá ra tu vị của hắn cũng là bình thường.
Nhưng sao đối phương lại biết được lai lịch của hắn?
Sắc mặt Lâm Hiên lập tức âm trầm. Điều mà hắn ghét nhất chính là không thể nắm giữ vận mệnh của mình trong tay. Xem ra hắn đã hành sự sơ suất, quá xem thường đám gia hỏa Linh giới này.
Trong mắt Lâm Hiên thoáng hiện một tia giận dữ, sát khí đáng sợ ào ào tuôn ra.
"Tiền bối xin đừng tức giận, vãn bối đến ở đây tuyệt không có nửa điểm ác ý!"
Lúc này thanh âm của Hồng Diệp tiên tử đã có chút kinh hoàng. Không ngờ khí thế của thanh niên tiền bối trước mắt còn đáng sợ hơn cả Vạn Thú tôn giả.
An thúc không nói sai!
Tu sĩ phi thăng lên Linh giới rất ít nhưng đều là những nhân vật đứng đầu hạ giới. Tâm cơ tư chất không cần phải nói, hơn nữa trải qua vô số tinh phong huyết vũ, luận chiến lực còn vượt cả tu sĩ Ly Hợp cùng cấp nơi Linh giới.
"Không có ác ý?"
Sắc mặt Lâm Hiên dịu lại đôi chút, lập lại một câu: "Vậy sao tiên tử đến nơi đây. Không sai, quả thật Lâm mỗ là từ hạ giới phi thăng mà đến. Ngươi vội vàng chạy đến nơi đây, chẳng lẽ là muốn đem Hồng Diệp đảo uy hiếp ta?"
"Tiền bối nói quá rồi, Hồng Diệp đơn thân mà đến, chính là muốn cảm tạ người một lần trợ lực nơi phường thị. Ngoài ra vãn bối thật một phen hảo ý, muốn mời người nhậm chức Thái thượng trưởng lão của bản đảo."
"Thái thượng trưởng lão?" Lâm Hiên nhướng mày nhưng sắc mặt đã trở lại như thường, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì. Mà Hồng Diệp tiên tử cũng không hổ là nhất đảo chi chủ, lúc này đã bình tĩnh trở lại. Thanh âm êm tai của nàng tiếp tục truyền vào tai.
"Tiền bối có thể tu đến Ly Hợp, Phá Toái Hư Không phi thăng Linh giới, chắc hẳn khi ở tại hạ giới cũng không phải đơn thân, nhất định chấp chưởng một tông phái cường đại nào đó."
"Lời này không sai, nhưng quan hệ gì đến việc ta gia nhập Hồng Diệp đảo?" Lâm Hiên lạnh lùng mở miệng.
"Tiền bối, với kiến thức uyên bác của người sao lại không rõ ràng, một tán tu hoàn toàn khác với người trong tông môn gia tộc. Cái khác không nói, sau này người muốn thu thập bảo vật tài liệu đương nhiên có thể phái tu sĩ bên dưới đi làm, Hồng Diệp đảo tuy rằng nhỏ yếu nhưng có thể điều động không ít nhân thủ. Bớt được thời gian chậm trễ tu hành của người."
Hồng Diệp tiên tử thoáng nhìn qua Lâm Hiên, ngữ khí lộ rõ vẻ thành khẩn.
"... Hừ, thế thì sao, Lâm mỗ tuy rằng mới tới quý địa nhưng không phải không biết gì về Linh giới. Ta hoàn toàn có thể tự thành lập một tông môn gia tộc, trở thành nhất đảo chi chủ, không cần phụ thuộc vào người khác. Làm Thái thượng trưởng lão nói thì dễ nghe nhưng bên cạnh còn có cô nương là đảo chủ, quyền lợi Lâm mỗ thực có bao nhiêu?"
"Tự thành lập tông môn gia tộc? Chí hướng cao lớn của tiền bối khiến tiểu nữ tử khâm phục nhưng chắn hẳn người cũng rõ ràng. Muốn thành lập thế lực cũng không dễ như vậy. Năm đó tổ phụ dốc hết tâm huyết gần ngàn năm thời gian mới khiến Hồng Diệp đảo có quy mô hiện tại. Cho dù tài trí của tiền bối vượt qua tổ phụ, thì không có mấy trăm năm tranh phong cũng không thể trở thành nhất đảo chi chủ. Về điểm này Hồng Diệp không chút dối gạt, tiền bối chưa tin có thể xem trên điển tịch. Linh giới từ thời viễn cổ tới nay còn chưa có tiền lệ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng trong thời gian ngắn!"
Thanh âm chậm rãi của Hồng Diệp truyền vào tai khiến bộ dáng Lâm Hiên trở nên trầm ngâm. Quả thực năm xưa hắn hao tổn không biết bao nhiêu tâm huyết thời gian. Hơn nữa chủ yếu là do Lục Doanh Nhi thông minh trung tâm mới có thể gây dựng được Bái Hiên Các như thế.
Nhưng thời khắc này hắn còn lại cái gì?
Nguyệt Nhi không biết bị truyền tống nơi nào, Cầm Tâm cũng không biết tung tích. Muốn trở thành nhất đảo chi chủ, nói thì dễ chứ còn phải hao tổn không biết bao tâm huyết.
"Xem ra tiền bối cũng biết tiểu nữ tử nói không sai. Về thành ý của ta thì người hoàn toàn không cần lo lắng. Trong tay Hồng Diệp có Huyết Chú Văn Thư do tổ phụ lưu lại. Chỉ cần người đồng ý gia nhập, ta lập tức cùng người ký ước. Từ nay về sau, Hồng Diệp lấy lễ trưởng huynh cung kính với đạo hữu, người còn lo lắng Thái thượng trưởng lão là hữu danh vô thực sao?"
"Huyết Chú Văn Thư?"
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra ngoài ý muốn. Ở Bách Bảo Lâu hắn đã từng cùng Đông Phương Minh Ngọc ký kết qua.
"Hừ, loại vật này có bao nhiêu hiệu quả đối với Lâm mỗ còn khó mà nói. Tiên tử không sợ với thần thông của ta thì không thể trói buộc. Đến lúc đó phản khách vi chủ, gồm thâu Hồng Diệp đảo các ngươi sao?" Lâm Hiên cười lạnh nói.
"Tiền bối nếu thực có ý định đó lúc này sao lại nói ra? Tiểu nữ quả thật rất có thành ý, người cần gì phải thăm dò nữa. Huống chi Huyết Chú Văn Thư nọ không phải là tùy ý có thể mua được ở phường thị, cũng không sợ tiền bối trái lời."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.