Quyển 7 - Chương 2319: Khổ tu chi sĩ
Huyễn Vũ
20/03/2013
Có cung trang nữ tử dẫn dắt nên Lâm Hiên trực tiếp tiến vào tổng đà Tiên Vân Tông, nơi này có các dãy núi trùng điệp bao quanh. Khi hắn đi ngang qua một cây cầu treo phía sau một tòa núi có sương mù giăng kín thì cảnh vật trước mắt bỗng nhiên phát sinh biến hóa. Chỉ thấy không gian phía trước mở rộng ra, khắp nơi chim hót hoa nở, đình đài lầu các và các gian phòng nhỏ nhiều vô số kể. Ở đây còn có một lượng lớn Ma tộc, cả đám đang lộ ra vẻ khẩn trương vô cùng. Bọn chúng chỉ là những cổ ma có tu vi thấp nhất ở lại trấn thủ tổng đà nên đương nhiên không biết tình hình chiến đấu phía trước như thế nào.
Cung trang nữ tử không hề trì hoãn chút nào mà trực tiếp dẫn Lâm Hiên đến một sơn cốc ưu mỹ vô cùng. Sơn cốc này không phải lớn, diện tích chỉ hơn mười dặm nhưng linh khí rất nồng đậm, hơn xa các địa phương khác.
"Tiền bối, a, không... Sư thúc, người xem sơn cốc này như thế nào, có thuận mắt người chăng?" Ma Lăng cung kính mở miệng.
"Đây vốn là chỗ hai vị là sư thúc thanh tu. Từ khi hai sư thúc vẫn lạc vẫn để hoang phế...”
"A?" Lâm Hiên kinh ngạc nói: "Hai vị đạo hữu cũng mở động phủ ở đây sao?"
"Vâng. Đệ tử muốn thỉnh giáo sư thúc, người muốn mở động phủ mới hay là trực tiếp sử dụng một động phủ cũ của hai vị sư thúc?" Nữ tử cung kính nói.
"Ta sẽ mở một động phủ mới!" Lâm Hiên chần trừ chốc lát rồi mở miệng.
"Vâng. Vậy buổi tối hôm nay phiền sư thúc đi quý khách quán nghỉ ngơi một đêm."
"Không cần. Ta tự mở động phủ là được rồi." Chuyện này đã quá quen thuộc với Lâm Hiên nên hắn không cần mượn tay người khác.
"Điều này làm sao có thể. Sư thúc mở động phủ thì chúng đệ tử sao có thể để người tự làm được. "Ma Lăng ngẩn ngơ rồi vội mở miệng giải thích.
"Như thế nào, lời sư thúc này nói ngươi không nghe phải không?"
"Đệ tử không dám." Sắc mặt Ma Lăng trắng nhợt: "Sư thúc đã muốn như thế thì đệ tử không dám lắm mồm nữa."
"Tốt, ngươi có thể lui xuống. Về sau nếu không có chuyện quan trọng thì không được tùy tiện tới nơi này quấy rầy ta."
"Vâng, sư thúc." Cung trang nữ tử thi lễ một cái rồi lui xuống.
Nàng vừa về tới tổng đà đã gặp ngay hai gã cổ ma ly hợp hậu kỳ. Thấy vẻ mặt cổ quái của cung trang nữ tử, trung niên nhân và cổ ma mập mạp kia không khỏi liếc nhau.
Sau đó người phía trước mở miệng: "Sư muội sao vậy? Chẳng lẽ sư thúc mở động phủ không thuận lợi sao?" Hắn vừa nói vừa lộ ra vẻ khẩn trương. Mặc dù đối phương gia nhập môn phái là sự tình hợp tác cùng có lợi nhưng vẫn là bổn môn phải dựa dẫm vào lão quái vật này. Nếu đối phương dùng tư cách này để áp chế, giở công phu sư tử ngoạm thì thật đúng là đau đầu vô cùng.
"Không, rất thuận lợi." Cung trang nữ tử lắc đầu.
"Thuận lợi, vậy sao biểu lộ của ngươi lại thế này?"
Ma Lăng than nhẹ rồi chậm rãi kể lại chuyện vừa xảy ra. Hai gã cổ ma nghe xong đều lộ ra vẻ trầm tư.
Một lúc lâu sau.
Cổ ma mập mạp thở phào một cái: "Nếu ta không lầm thì đây hẳn là chuyện tốt."
"Chuyện tốt? Nhị sư đệ, chuyện đó như thế nào?" Trung niên cổ ma quay đầu lại, cung trang nữ tử bên cạnh cũng lộ ra vẻ chú ý.
"Lâm sư thúc tự mình mở động phủ lại không muốn chúng ta quấy rầy. Ta nghĩ sư thúc hẳn là một vị khổ tu chi sĩ."
"Khổ tu chi sĩ? Điều này cũng có chút đạo lý. Trong truyền thuyết thì thực lực của khổ tu chi sĩ so với tồn tại cùng giai mạnh hơn không ít. Bách Linh Ma Tôn cũng đã sống trên vạn năm, hắn chỉ là tồn tại Động Huyền sơ kỳ nhưng cho dù chống lại một gã cổ ma hậu kỳ cũng không thể dễ dàng vẫn lạc như vậy. Nếu Lâm sư thúc là khổ tu chi sĩ thì mọi việc quả thực giải thích rất đơn giản." Trung niên nhân nhẹ gật đầu rồi chậm rãi nói.
"Vị Lâm sư thúc này thoạt nhìn đích xác là một vị khổ tu chi sĩ, một lòng truy cầu trường sinh, đối ngoại vật một bộ thờ ơ. Nhưng càng là như thế thì bổn môn càng có lợi, các ngươi không biết sao?"
"Ừm, quả thật là như thế." Cung trang nữ tử nghe xong không khỏi nhẹ gật đầu.
"Về sau chúng ta cứ tuân theo sư thúc phân phó, không dễ dàng quấy rầy người thanh tu. Đồng thời chuẩn bị cung phụng nhiều một chút thì chắc hẳn Lâm sư thúc sẽ hài lòng."
Cùng lúc đó ở trong sơn cốc.
Lâm Hiên phất tay áo một cái, hơn mười đạo kiếm quang lướt ra. Chúng bay múa ngang dọc qua khoảng thời gian dùng cạn một chén trà đã mở ra một tòa động phủ. Cũng coi như hắn không phí ít khó khăn trắc trở, cuối cùng cũng đã tìm được một chỗ thanh tu. Nơi đây có nồng độ linh khí và hoàn cảnh tốt hơn động phủ của hắn ở Cô Hồn Sa Mạc rất nhiều. Lâm Hiên ẩn thân trong một tông phái Ma tộc thì chắc chắn những cừu nhân kia có tìm kiếm đến nổ đầu cũng tuyệt không phát hiện được hành tích của hắn.
Hơn nữa khi Lâm Hiên lựa chọn tông môn cũng khiến hắn phí một phen công phu. Nếu hắn lựa chọn tông môn gia tộc lớn mạnh, tuy có thể kiếm được linh mạch rất tốt nhưng cũng rất dễ bại lộ hành tung. Tiên Vân Tông vô cùng thích hợp cho hoàn cảnh của hắn lúc này, hai Thái thượng trưởng lão đều đã vẫn lạc, hơn nữa thực lực của Tiên Vân Tông lại không phải rất mạnh, hẳn sẽ không trêu chọc đến địch nhân quá cường đại. Hắn ở đây tu luyện rất yên tâm. Mà Lâm Hiên tu luyện dựa vào đan dược là chính nên yêu cầu đối với linh mạch không cần cao lắm.
Động phủ đã mở xong, Lâm Hiên lấy ra Ngũ Hành Uẩn Linh Trận rồi bố trí xung quanh động phủ. Tuy Tiên Vân Tông không có khả năng uy hiếp đến hắn nhưng Lâm Hiên không muốn đẩy mình vào thế bị động. Hắn còn bố trí chung quanh thêm một ít cấm chế, phong bế hoàn toàn sơn cốc.
Sau khi làm tốt hết thảy, Lâm Hiên trở về động phủ tắm rửa một cái rồi ngủ một giấc ngon lành. Sáng sớm hôm sau hắn mới đi đến phòng luyện công. Lâm Hiên khoanh chân ngồi lên một cái bồ đoàn rồi bắt đầu điều tức. Qua một lát, hắn đột nhiên nâng hai tay lên, lòng bàn tay đặt ngang vị trí đan điền. Lâm Hiên hô một tiếng rồi một đoàn hỏa diễm cỡ quả trứng gà hiện ra, bốn màu liên tục lưu chuyển đẹp vô cùng. Hắn cúi đầu nhìn Huyễn Linh Thiên Hỏa, chỉ thấy hỏa diễm trong lòng bàn tay có một điểm màu tím nhỏ cỡ trứng bồ câu. Điểm đó chắc hẳn là Bách Linh ma hỏa đã bị cắn nuốt.
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra một tia ngoài ý muốn. Hắn không ngờ lại gặp phải tình huống này. Khi giao thủ cùng Bách Linh Ma Tôn, mặc dù Huyễn Linh Thiên Hỏa áp đảo hoàn toàn Bách Linh ma hỏa nhưng thực lực của Lâm Hiên hơn Bách Linh Ma Tôn rất nhiều. Bách Linh ma hỏa chắc hẳn phải có chỗ bất phàm nếu không đã sớm bị Huyễn Linh Thiên Hỏa cắn nuốt sạch sẽ rồi.
Mà hiện tại Bách Linh ma hỏa gần như còn nguyên. Có chút ý tứ! Quả nhiên là không thể xem thường anh hùng thiên hạ được. Một Ma tộc động huyền sơ kỳ mà có thể tu luyện được ma hỏa có thần thông lợi hại như vậy. Nếu luyện hóa dung hợp với Huyễn Linh Thiên Hỏa thì chắc chắn uy lực hỏa diễm của hắn có thể tăng thêm không ít.
Cung trang nữ tử không hề trì hoãn chút nào mà trực tiếp dẫn Lâm Hiên đến một sơn cốc ưu mỹ vô cùng. Sơn cốc này không phải lớn, diện tích chỉ hơn mười dặm nhưng linh khí rất nồng đậm, hơn xa các địa phương khác.
"Tiền bối, a, không... Sư thúc, người xem sơn cốc này như thế nào, có thuận mắt người chăng?" Ma Lăng cung kính mở miệng.
"Đây vốn là chỗ hai vị là sư thúc thanh tu. Từ khi hai sư thúc vẫn lạc vẫn để hoang phế...”
"A?" Lâm Hiên kinh ngạc nói: "Hai vị đạo hữu cũng mở động phủ ở đây sao?"
"Vâng. Đệ tử muốn thỉnh giáo sư thúc, người muốn mở động phủ mới hay là trực tiếp sử dụng một động phủ cũ của hai vị sư thúc?" Nữ tử cung kính nói.
"Ta sẽ mở một động phủ mới!" Lâm Hiên chần trừ chốc lát rồi mở miệng.
"Vâng. Vậy buổi tối hôm nay phiền sư thúc đi quý khách quán nghỉ ngơi một đêm."
"Không cần. Ta tự mở động phủ là được rồi." Chuyện này đã quá quen thuộc với Lâm Hiên nên hắn không cần mượn tay người khác.
"Điều này làm sao có thể. Sư thúc mở động phủ thì chúng đệ tử sao có thể để người tự làm được. "Ma Lăng ngẩn ngơ rồi vội mở miệng giải thích.
"Như thế nào, lời sư thúc này nói ngươi không nghe phải không?"
"Đệ tử không dám." Sắc mặt Ma Lăng trắng nhợt: "Sư thúc đã muốn như thế thì đệ tử không dám lắm mồm nữa."
"Tốt, ngươi có thể lui xuống. Về sau nếu không có chuyện quan trọng thì không được tùy tiện tới nơi này quấy rầy ta."
"Vâng, sư thúc." Cung trang nữ tử thi lễ một cái rồi lui xuống.
Nàng vừa về tới tổng đà đã gặp ngay hai gã cổ ma ly hợp hậu kỳ. Thấy vẻ mặt cổ quái của cung trang nữ tử, trung niên nhân và cổ ma mập mạp kia không khỏi liếc nhau.
Sau đó người phía trước mở miệng: "Sư muội sao vậy? Chẳng lẽ sư thúc mở động phủ không thuận lợi sao?" Hắn vừa nói vừa lộ ra vẻ khẩn trương. Mặc dù đối phương gia nhập môn phái là sự tình hợp tác cùng có lợi nhưng vẫn là bổn môn phải dựa dẫm vào lão quái vật này. Nếu đối phương dùng tư cách này để áp chế, giở công phu sư tử ngoạm thì thật đúng là đau đầu vô cùng.
"Không, rất thuận lợi." Cung trang nữ tử lắc đầu.
"Thuận lợi, vậy sao biểu lộ của ngươi lại thế này?"
Ma Lăng than nhẹ rồi chậm rãi kể lại chuyện vừa xảy ra. Hai gã cổ ma nghe xong đều lộ ra vẻ trầm tư.
Một lúc lâu sau.
Cổ ma mập mạp thở phào một cái: "Nếu ta không lầm thì đây hẳn là chuyện tốt."
"Chuyện tốt? Nhị sư đệ, chuyện đó như thế nào?" Trung niên cổ ma quay đầu lại, cung trang nữ tử bên cạnh cũng lộ ra vẻ chú ý.
"Lâm sư thúc tự mình mở động phủ lại không muốn chúng ta quấy rầy. Ta nghĩ sư thúc hẳn là một vị khổ tu chi sĩ."
"Khổ tu chi sĩ? Điều này cũng có chút đạo lý. Trong truyền thuyết thì thực lực của khổ tu chi sĩ so với tồn tại cùng giai mạnh hơn không ít. Bách Linh Ma Tôn cũng đã sống trên vạn năm, hắn chỉ là tồn tại Động Huyền sơ kỳ nhưng cho dù chống lại một gã cổ ma hậu kỳ cũng không thể dễ dàng vẫn lạc như vậy. Nếu Lâm sư thúc là khổ tu chi sĩ thì mọi việc quả thực giải thích rất đơn giản." Trung niên nhân nhẹ gật đầu rồi chậm rãi nói.
"Vị Lâm sư thúc này thoạt nhìn đích xác là một vị khổ tu chi sĩ, một lòng truy cầu trường sinh, đối ngoại vật một bộ thờ ơ. Nhưng càng là như thế thì bổn môn càng có lợi, các ngươi không biết sao?"
"Ừm, quả thật là như thế." Cung trang nữ tử nghe xong không khỏi nhẹ gật đầu.
"Về sau chúng ta cứ tuân theo sư thúc phân phó, không dễ dàng quấy rầy người thanh tu. Đồng thời chuẩn bị cung phụng nhiều một chút thì chắc hẳn Lâm sư thúc sẽ hài lòng."
Cùng lúc đó ở trong sơn cốc.
Lâm Hiên phất tay áo một cái, hơn mười đạo kiếm quang lướt ra. Chúng bay múa ngang dọc qua khoảng thời gian dùng cạn một chén trà đã mở ra một tòa động phủ. Cũng coi như hắn không phí ít khó khăn trắc trở, cuối cùng cũng đã tìm được một chỗ thanh tu. Nơi đây có nồng độ linh khí và hoàn cảnh tốt hơn động phủ của hắn ở Cô Hồn Sa Mạc rất nhiều. Lâm Hiên ẩn thân trong một tông phái Ma tộc thì chắc chắn những cừu nhân kia có tìm kiếm đến nổ đầu cũng tuyệt không phát hiện được hành tích của hắn.
Hơn nữa khi Lâm Hiên lựa chọn tông môn cũng khiến hắn phí một phen công phu. Nếu hắn lựa chọn tông môn gia tộc lớn mạnh, tuy có thể kiếm được linh mạch rất tốt nhưng cũng rất dễ bại lộ hành tung. Tiên Vân Tông vô cùng thích hợp cho hoàn cảnh của hắn lúc này, hai Thái thượng trưởng lão đều đã vẫn lạc, hơn nữa thực lực của Tiên Vân Tông lại không phải rất mạnh, hẳn sẽ không trêu chọc đến địch nhân quá cường đại. Hắn ở đây tu luyện rất yên tâm. Mà Lâm Hiên tu luyện dựa vào đan dược là chính nên yêu cầu đối với linh mạch không cần cao lắm.
Động phủ đã mở xong, Lâm Hiên lấy ra Ngũ Hành Uẩn Linh Trận rồi bố trí xung quanh động phủ. Tuy Tiên Vân Tông không có khả năng uy hiếp đến hắn nhưng Lâm Hiên không muốn đẩy mình vào thế bị động. Hắn còn bố trí chung quanh thêm một ít cấm chế, phong bế hoàn toàn sơn cốc.
Sau khi làm tốt hết thảy, Lâm Hiên trở về động phủ tắm rửa một cái rồi ngủ một giấc ngon lành. Sáng sớm hôm sau hắn mới đi đến phòng luyện công. Lâm Hiên khoanh chân ngồi lên một cái bồ đoàn rồi bắt đầu điều tức. Qua một lát, hắn đột nhiên nâng hai tay lên, lòng bàn tay đặt ngang vị trí đan điền. Lâm Hiên hô một tiếng rồi một đoàn hỏa diễm cỡ quả trứng gà hiện ra, bốn màu liên tục lưu chuyển đẹp vô cùng. Hắn cúi đầu nhìn Huyễn Linh Thiên Hỏa, chỉ thấy hỏa diễm trong lòng bàn tay có một điểm màu tím nhỏ cỡ trứng bồ câu. Điểm đó chắc hẳn là Bách Linh ma hỏa đã bị cắn nuốt.
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra một tia ngoài ý muốn. Hắn không ngờ lại gặp phải tình huống này. Khi giao thủ cùng Bách Linh Ma Tôn, mặc dù Huyễn Linh Thiên Hỏa áp đảo hoàn toàn Bách Linh ma hỏa nhưng thực lực của Lâm Hiên hơn Bách Linh Ma Tôn rất nhiều. Bách Linh ma hỏa chắc hẳn phải có chỗ bất phàm nếu không đã sớm bị Huyễn Linh Thiên Hỏa cắn nuốt sạch sẽ rồi.
Mà hiện tại Bách Linh ma hỏa gần như còn nguyên. Có chút ý tứ! Quả nhiên là không thể xem thường anh hùng thiên hạ được. Một Ma tộc động huyền sơ kỳ mà có thể tu luyện được ma hỏa có thần thông lợi hại như vậy. Nếu luyện hóa dung hợp với Huyễn Linh Thiên Hỏa thì chắc chắn uy lực hỏa diễm của hắn có thể tăng thêm không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.