Quyển 7 - Chương 2411: Lâm Hiên giận dữ
Huyễn Vũ
03/04/2013
"A?"
Phân hồn Đại thống lĩnh có chút kinh ngạc, nhưng hơn nghìn năm tiếp xúc cũng khiến lão biết được tâm cơ nghĩa tử của mình không hề thua kém so với những lão quái vật đã sống trên vạn năm. Vì vậy lão cũng không tranh luận thêm nữa mà im lặng chờ hắn giải thích.
"Nghĩa phụ, tuy ta đã nói qua chuyện tình của Lâm Hiên với ngươi, nhưng ngươi chưa từng tiếp xúc chính thức cùng hắn cho nên cũng không hiểu được hắn."
"Ngươi nói là..."
"Từ khi ta bước vào Tu tiên giới đến nay đã trải qua vô số phong ba bão táp, tuy nhiên những người khiến ta bội phục cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Mà trong số đó thì vị “Lâm đại ca” này tuyệt đối xếp vị trí thứ nhất, ta không biết hắn đã trải qua bao nhiêu gió tanh mưa máu, nhưng ta tin tưởng hắn sẽ không dễ dàng vẫn lạc như vậy. Mặc dù thực lực tên Cổ ma áo đen cực kỳ khủng bố, nhưng ai mà biết được Lâm Hiên còn giấu con át chủ bài nào chưa lật hay không? Cho nên nếu hai người giao tranh thì thắng bại như thế nào cũng không thể dễ dàng đoán trước được."
Trong mắt Điền Tiểu Kiếm hiện lên một tia dị sắc, trong giọng nói có thể nghe ra hắn tin tưởng mười phần với Lâm Hiên. Người ngươi hiểu rõ nhất vĩnh viễn là đối thủ của ngươi, mặc dù nghiêm khắc mà nói thì Lâm Hiên cũng không có thù oán gì với Điền Tiểu Kiếm, nhưng hai người vẫn luôn ngầm phân cao thấp từ trước tới nay.
Trên cơ bản là hai người vẫn tương đương nhau, tuy Lâm Hiên có thể hơi chiếm thượng phong nhưng Điền Tiểu Kiếm cũng không cam lòng chịu thua như vậy. Nhưng bất luận có thế nào thì trong lòng hắn vẫn bội phục Lâm Hiên vô cùng.
Mặc dù tên hắc bào thiếu niên rất mạnh nhưng gã muốn tiêu diệt Lâm Hiên cũng không phải dễ dàng như vậy. Nếu trận chiến này phải phân ra thắng bại thì chắc chắn tám chín phần mười sẽ là lưỡng bại câu thương, nói như vậy thì chính mình có thể thu thập tàn cuộc a!
Mục đích của Điền Tiểu Kiếm chính là đục nước béo cò, trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi.
Tất nhiên Lâm Hiên cũng rất giảo hoạt, Điền Tiểu Kiếm chưa chắc đã đạt được mong muốn, nhưng hôm nay bất kể như thế nào hắn cũng phải tạm thời giấu mặt ở phía sau, đợi sau khi biết rõ tình thế rồi mới quyết định nên làm như thế nào.
Sau khi nghe Điền Tiểu Kiếm nói ra toàn bộ chủ ý của mình, phân hồn Đại thống lĩnh liên tục gật đầu, đúng là nên tính trước làm sau, đợi đến khi mọi việc trở nên rõ ràng sẽ ra tay, tâm cơ của nghĩa tử ngày càng lợi hại. Trong lòng Điền Tiểu Kiếm đã có chủ ý như vậy nên hắn mới quyết định âm thầm bay về phía sâu trong Băng Viêm Cốc.
Nhưng Lâm Hiên sẽ để cho hắn lợi dụng một cách đơn giản như thế sao? Tục ngữ nói không sai, tính toán người người cũng tính toán lại, người nào có thể cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng. Hôm nay nguy cơ còn chưa kết thúc thì sự tình sau này khó có thể nói rõ được.
******
Lại nói về bên kia.
Sau khi Lâm Hiên giết chết tên lam bào thiếu niên, hắn biết rõ hai đại hóa thân của đối phương sẽ không buông tha cho mình. Thực lực tên gia hỏa áo lam cũng bình thường, chỉ có tên mặc hắc bào mới thực sự khó đối phó.
Trong cơ thể đối phương đã giải trừ cấm chế nên thực lực của gã còn mạnh rất nhiều so với tưởng tượng của mình. Không, hiện tại gã còn chưa thể giải trừ hoàn toàn, chỉ là đã luyện hóa được hơn một nửa, nếu nửa kia cũng bị giải trừ thì...
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lâm Hiên phiền muộn vô cùng, hắn cũng không muốn nghĩ tiếp nữa, bởi nếu có tiếp tục nghĩ thì cơ bản cũng không vô dụng. Không cần biết đối phương mạnh như thế nào, chỉ cần hắn chạy ra khỏi Băng Viêm Cốc thì bản thân có thể sử dụng Tùy Cơ Truyện Tống Phù, mà không... Chỉ cần sử dụng Ảo ảnh độn thì hắn cũng có thể chạy thoát được rồi.
Lúc đó hắn sẽ như chim bay trên trời, cá bơi trong biển rộng. Cho dù đối phương có mạnh như thế nào thì cũng không thể nào tìm ra hắn được.
Lâm Hiên không tiếp tục sử dụng Cửu Thiên Vi Bộ, dù sao hắn đã trốn ra một khoảng cách nhất định, hôm nay an toàn mới chính là điều quan trọng nhất. Hắn chỉ dùng độn quang bình thường nhưng dốc ra toàn lực thi triển nên tốc độ vẫn nhanh như chớp xẹt, trước sau một khắc đã bay khuất khỏi tầm mắt.
Nhanh lên, nhanh một chút nữa! Lâm Hiên biết rõ có cường định ở phía sau nên hắn không dám chậm trễ chút nào. Rốt cục thì hắn cũng dừng độn quang lại, bảy toà núi nhỏ đã xuất hiện trước mắt. Nhìn bề ngoài những tòa núi kia cũng không có gì nổi bật, cao nhất chỉ hơn trăm trượng, nhưng chúng lại là xếp theo phương vị của Bắc Đẩu Thất Tinh trận.
Trong lòng Lâm Hiên cực kỳ mừng rỡ.
Trên điển tịch đã ghi lại rất rõ ràng. Thực ra bảy toà núi nhỏ này cũng không phải tự nhiên mà đứng sững tại nơi đây, mà không biết là do vị Đại Năng nào từ thời kỳ thượng cổ đã dùng thần thông di sơn đảo hải mở ra. Hơn nữa địa thế xung quanh ngọn núi cũng được vị Thánh Tổ Ma tộc đó xảo diệu bố trí thành một trận pháp, thông qua nó có thể bình an rời khỏi nơi này.
Đây cũng là đường ra duy nhất từ Nội Cốc. Lâm Hiên đã từng xem qua miêu tả trên điển tịch nên tất nhiên hắn sẽ không chậm trễ.
Lâm Hiên lập tức phất tay áo lên, bảy bảy bốn mươi chín viên Ma thạch cực phẩm bay vút ra bên ngoài.
"Phốc!"
Lâm Hiên dùng một ngón tay điểm về phía trước, những Ma thạch này lập tức bị hắc mang bao phủ rồi chia thành từng nhóm rơi xuống bảy đỉnh núi. Sau đó hai tay Lâm Hiên hoa lên như hồ điệp xuyên hoa liên tiếp đánh ra những đạo pháp quyết.
Ầm ầm!
Mặt đất chấn động dữ dội, sau đó từ trên mỗi đỉnh ngọn núi phun ra một cột sáng, chúng rất nhanh đã hợp thành một rồi bắt đầu tràn ra bốn phía.
Một đồ án huyền diệu mà quỷ dị xuất hiện trước mắt. Nó không những mang phong cách cổ xưa thần bí mà còn tràn đầy khí tức man hoang, nhưng giờ phút này thì Lâm Hiên cũng không có tâm tình đi nghiên cứu xem bức tranh này ẩn chứa cái gì nữa. Hắn lập tức dựa theo điển tịch ghi lại mà ngưng trọng dị thường đưa ngón tay điểm nhẹ về phía trước.
Xoẹt xoẹt . . .
Đồ án bắt đầu xoay chuyển rồi bỗng nhiên vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ dung nhập vào hư không, chấn động trên mặt đất lúc này truyền đến ngày càng mãnh liệt. Một thông đạo nhỏ thoáng cái đã xuất hiện trong tầm mắt, nó dài không quá mấy trăm trượng nhưng điểm cuối cùng lại cực kỳ mơ hồ, không nhìn ra nó dẫn tới nơi nào. Tuy nhiên Lâm Hiên lại hiểu rõ là chỉ cần đi đến cuối cùng của thông đạo này là có thể ra khỏi Băng Viêm Cốc.
"Hô!"
Lâm Hiên thở phào một hơi, trên mặt hắn lộ vẻ kích động vô cùng, lần này trải qua bao nhiêu gian nan hiểm trở, nhưng cuối cùng vẫn có thể tìm được đường sống rồi.
Lâm Hiên đương nhiên sẽ không trì hoãn thêm nữa, thanh quang toàn thân hắn nổi lên rồi bắt đầu bay về phía thông đạo kia. Với độn tốc của hắn thì mấy trăm trượng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, rất nhanh Lâm Hiên đã thấy cửa vào thông đạo nhưng hết lần này tới lần khác, dị biến lại nổi lên đúng lúc này.
Xoẹt xoẹt... Một đạo ma quang đen sì không có nửa điểm dấu hiệu báo trước bỗng xuất hiện rồi điên cuồng đánh lên phiến không gian hỗn độn phía trên thông đạo.
"Không ổn!"
Lâm Hiên đột nhiên biến sắc, mà giờ khắc này cho dù hắn muốn ra tay ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi.
Tuy trận pháp này có khả năng phòng ngự nhưng uy năng của ma quang không hề tầm thường chút nào, toàn bộ không gian trong phạm vi vài dặm cơ hồ đều run lên. Rất nhanh sau đó, cả thông đạo nhỏ và cửa ra cuối cùng cũng sụp đổ biến thành hư vô.
Đáng giận!
Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Lâm Hiên trở nên tái nhợt, mắt thấy bản thân có khả năng chạy ra bên ngoài tìm đường sống, từ nay về sau trời cao biển rộng. Nhưng không ngờ đúng thời khắc mấu chốt thì hy vọng lại bị dập tắt. Loại cảm giác này khó có thể diễn tả được, trong lòng hắn tràn ngập sự thất vọng, nếu như Lâm Hiên không tìm nơi để phát tiết thì hắn có cảm giác bản thân mình sẽ nổ tung ra mất.
Hắn có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, đối phương không khỏi khinh người quá đáng! Nếu như đã ép người như vậy thì ngươi tưởng bổn thiếu gia sợ hãi sao?
Lâm Hiên ngẩng đầu lên, chiến ý toàn thân điên cuồng phóng ra.
Quả nhiên không gian trên đỉnh đầu hắn hơn trăm trượng đột nhiên vặn vẹo quỷ dị, đồng thời toàn bộ sắc trời cũng ảm đạm đi rất nhiều.
Nhưng lần này Lâm Hiên không hề kinh ngạc, thậm chí trên gương mặt của hắn không còn có vẻ sợ hãi. Tên cổ ma đáng ghét, bổn thiếu gia đã trải qua vô số gió tanh mưa máu, nếu ngươi muốn cùng ta đánh một trận thì mau đến đây!
Xoẹt xoẹt… Không gian vặn vẹo ngày một dữ dội, sau đó giống như bị một lực lượng khổng lồ nào đó hung hăng xé rách, một vết nứt không gian dài hơn trượng đột nhiên xuất hiện.
Từng đám phù văn màu đen cỡ nắm tay từ bên trong lao ra. Lâm Hiên không thể nhận ra phần lớn những phù văn này, mặc dù hắn cũng tiếp xúc qua khá nhiều đồ vật của Ma giới nhưng đối với những điều cao thâm thì vẫn không hiểu được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, phù văn càng lúc càng nhiều, sau đó hắc bào thiếu niên từ bên trong bước ra. Sắc mặt của gã cũng trắng bệch như xác chết vậy, toàn thân được bảo phủ bởi một màn tia chớp màu đen, hơn nữa xung quanh còn có hàng ngàn phù văn đang tung hoành bay múa.
Gã vẫn chưa động thủ nhưng khí tức phát ra cũng đủ để Tu tiên giả Phân Thần kỳ bình thường phát lạnh trong lòng rồi, song Lâm Hiên lại không hề sợ hãi.
Lúc này trong lòng hắn đang bốc hỏa, đối phương quả thực là khinh người quá đáng, hắn muốn cản mình lại sao? Cũng được, vậy thì bổn thiếu gia sẽ cùng ngươi đánh một trận.
"Oanh!"
Lâm Hiên nắm chặt hai tay lại, Tiểu La Thiên Pháp Tướng lập tức hiện ra, chín đầu mười tám cánh tay mỹ lệ vô cùng. Sau khi kim quang pháp tướng thu liễm lại thì hư ảnh của Phượng Hoàng, Kim Sí Đại Bằng Điểu và Kỳ Lân liên tiếp hiện lên rồi hóa thành quang ảnh bao trọn Lâm Hiên vào trong. Khi hào quang thu lại, bên ngoài Lâm Hiên đã xuất hiện một bộ áo giáp hoa mỹ, không cần phải nói cũng biết đó chính là Chân Linh áo giáp.
Cửu Thiên Thần La Tướng!
Lâm Hiên cực kỳ tức giận nhưng cũng biết rõ thực lực đối phương không tầm thường chút nào, cho nên hắn vừa ra tay đã thi triển ra thần thông mạnh nhất của mình.
Đồng tử hắc bào thiếu niên co lại, gã kinh ngạc không phải do Lâm Hiên thi triển bí thuật, mặc dù thần thông có vẻ thần kỳ nhưng dù sao gã cũng đã thấy qua nên tất nhiên sẽ không để trong lòng. Điều khiến cho gã kinh ngạc chính là việc Lâm Hiên phóng xuất ra chiến ý, so với vừa rồi giống như là hai người khác nhau vậy.
"Ha ha!"
Hắc bào thiếu niên nở nụ cười, gã không tỏ ra sợ hãi chút nào, lúc này Lâm Hiên mới xứng làm đối thủ của gã. Như vậy nếu có giết chết tên Tu tiên giả này thì chắc hẳn sau này gã có nhớ lại cũng cực kỳ sung sướng.
Cũng không cần nói nhiều lời, nếu tên Lâm tiểu tử đã diệt sát một hóa thân của mình thì đừng hòng sống sót, bản tôn sẽ tự tay tiễn đưa ngươi xuống âm tào địa phủ.
Rống!
Hắc bào thiếu niên ngẩng đầu hét lớn, trong âm thanh tràn đầy hưng phấn, đồng thời thân hình gã khẽ động một cái đã biến mất không thấy đâu nữa.
Động tác gã nhanh đến mức nhìn không ra, nhưng Lâm Hiên lại có Thiên Phượng Thần Mục nên phản ứng cũng nhanh không kém. Thân hình hắn lập tức lóe lên biến mất tại chỗ.
Oanh!
Sau một khắc, tiếng bạo liệt kinh thiên động địa truyền vào lỗ tai, hai thân ảnh hiện ra bên ngoài mấy trăm trượng. Một người trông như mãnh hổ rời núi, người còn lại thì giống như diều hâu rình thỏ, từ động tác đến uy thế đều vô cùng uy mãnh. Sau đó cả hai đều đánh ra một quyền, nắm đấm hung hăng va vào nhau giữa không trung.
Phân hồn Đại thống lĩnh có chút kinh ngạc, nhưng hơn nghìn năm tiếp xúc cũng khiến lão biết được tâm cơ nghĩa tử của mình không hề thua kém so với những lão quái vật đã sống trên vạn năm. Vì vậy lão cũng không tranh luận thêm nữa mà im lặng chờ hắn giải thích.
"Nghĩa phụ, tuy ta đã nói qua chuyện tình của Lâm Hiên với ngươi, nhưng ngươi chưa từng tiếp xúc chính thức cùng hắn cho nên cũng không hiểu được hắn."
"Ngươi nói là..."
"Từ khi ta bước vào Tu tiên giới đến nay đã trải qua vô số phong ba bão táp, tuy nhiên những người khiến ta bội phục cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Mà trong số đó thì vị “Lâm đại ca” này tuyệt đối xếp vị trí thứ nhất, ta không biết hắn đã trải qua bao nhiêu gió tanh mưa máu, nhưng ta tin tưởng hắn sẽ không dễ dàng vẫn lạc như vậy. Mặc dù thực lực tên Cổ ma áo đen cực kỳ khủng bố, nhưng ai mà biết được Lâm Hiên còn giấu con át chủ bài nào chưa lật hay không? Cho nên nếu hai người giao tranh thì thắng bại như thế nào cũng không thể dễ dàng đoán trước được."
Trong mắt Điền Tiểu Kiếm hiện lên một tia dị sắc, trong giọng nói có thể nghe ra hắn tin tưởng mười phần với Lâm Hiên. Người ngươi hiểu rõ nhất vĩnh viễn là đối thủ của ngươi, mặc dù nghiêm khắc mà nói thì Lâm Hiên cũng không có thù oán gì với Điền Tiểu Kiếm, nhưng hai người vẫn luôn ngầm phân cao thấp từ trước tới nay.
Trên cơ bản là hai người vẫn tương đương nhau, tuy Lâm Hiên có thể hơi chiếm thượng phong nhưng Điền Tiểu Kiếm cũng không cam lòng chịu thua như vậy. Nhưng bất luận có thế nào thì trong lòng hắn vẫn bội phục Lâm Hiên vô cùng.
Mặc dù tên hắc bào thiếu niên rất mạnh nhưng gã muốn tiêu diệt Lâm Hiên cũng không phải dễ dàng như vậy. Nếu trận chiến này phải phân ra thắng bại thì chắc chắn tám chín phần mười sẽ là lưỡng bại câu thương, nói như vậy thì chính mình có thể thu thập tàn cuộc a!
Mục đích của Điền Tiểu Kiếm chính là đục nước béo cò, trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi.
Tất nhiên Lâm Hiên cũng rất giảo hoạt, Điền Tiểu Kiếm chưa chắc đã đạt được mong muốn, nhưng hôm nay bất kể như thế nào hắn cũng phải tạm thời giấu mặt ở phía sau, đợi sau khi biết rõ tình thế rồi mới quyết định nên làm như thế nào.
Sau khi nghe Điền Tiểu Kiếm nói ra toàn bộ chủ ý của mình, phân hồn Đại thống lĩnh liên tục gật đầu, đúng là nên tính trước làm sau, đợi đến khi mọi việc trở nên rõ ràng sẽ ra tay, tâm cơ của nghĩa tử ngày càng lợi hại. Trong lòng Điền Tiểu Kiếm đã có chủ ý như vậy nên hắn mới quyết định âm thầm bay về phía sâu trong Băng Viêm Cốc.
Nhưng Lâm Hiên sẽ để cho hắn lợi dụng một cách đơn giản như thế sao? Tục ngữ nói không sai, tính toán người người cũng tính toán lại, người nào có thể cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng. Hôm nay nguy cơ còn chưa kết thúc thì sự tình sau này khó có thể nói rõ được.
******
Lại nói về bên kia.
Sau khi Lâm Hiên giết chết tên lam bào thiếu niên, hắn biết rõ hai đại hóa thân của đối phương sẽ không buông tha cho mình. Thực lực tên gia hỏa áo lam cũng bình thường, chỉ có tên mặc hắc bào mới thực sự khó đối phó.
Trong cơ thể đối phương đã giải trừ cấm chế nên thực lực của gã còn mạnh rất nhiều so với tưởng tượng của mình. Không, hiện tại gã còn chưa thể giải trừ hoàn toàn, chỉ là đã luyện hóa được hơn một nửa, nếu nửa kia cũng bị giải trừ thì...
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lâm Hiên phiền muộn vô cùng, hắn cũng không muốn nghĩ tiếp nữa, bởi nếu có tiếp tục nghĩ thì cơ bản cũng không vô dụng. Không cần biết đối phương mạnh như thế nào, chỉ cần hắn chạy ra khỏi Băng Viêm Cốc thì bản thân có thể sử dụng Tùy Cơ Truyện Tống Phù, mà không... Chỉ cần sử dụng Ảo ảnh độn thì hắn cũng có thể chạy thoát được rồi.
Lúc đó hắn sẽ như chim bay trên trời, cá bơi trong biển rộng. Cho dù đối phương có mạnh như thế nào thì cũng không thể nào tìm ra hắn được.
Lâm Hiên không tiếp tục sử dụng Cửu Thiên Vi Bộ, dù sao hắn đã trốn ra một khoảng cách nhất định, hôm nay an toàn mới chính là điều quan trọng nhất. Hắn chỉ dùng độn quang bình thường nhưng dốc ra toàn lực thi triển nên tốc độ vẫn nhanh như chớp xẹt, trước sau một khắc đã bay khuất khỏi tầm mắt.
Nhanh lên, nhanh một chút nữa! Lâm Hiên biết rõ có cường định ở phía sau nên hắn không dám chậm trễ chút nào. Rốt cục thì hắn cũng dừng độn quang lại, bảy toà núi nhỏ đã xuất hiện trước mắt. Nhìn bề ngoài những tòa núi kia cũng không có gì nổi bật, cao nhất chỉ hơn trăm trượng, nhưng chúng lại là xếp theo phương vị của Bắc Đẩu Thất Tinh trận.
Trong lòng Lâm Hiên cực kỳ mừng rỡ.
Trên điển tịch đã ghi lại rất rõ ràng. Thực ra bảy toà núi nhỏ này cũng không phải tự nhiên mà đứng sững tại nơi đây, mà không biết là do vị Đại Năng nào từ thời kỳ thượng cổ đã dùng thần thông di sơn đảo hải mở ra. Hơn nữa địa thế xung quanh ngọn núi cũng được vị Thánh Tổ Ma tộc đó xảo diệu bố trí thành một trận pháp, thông qua nó có thể bình an rời khỏi nơi này.
Đây cũng là đường ra duy nhất từ Nội Cốc. Lâm Hiên đã từng xem qua miêu tả trên điển tịch nên tất nhiên hắn sẽ không chậm trễ.
Lâm Hiên lập tức phất tay áo lên, bảy bảy bốn mươi chín viên Ma thạch cực phẩm bay vút ra bên ngoài.
"Phốc!"
Lâm Hiên dùng một ngón tay điểm về phía trước, những Ma thạch này lập tức bị hắc mang bao phủ rồi chia thành từng nhóm rơi xuống bảy đỉnh núi. Sau đó hai tay Lâm Hiên hoa lên như hồ điệp xuyên hoa liên tiếp đánh ra những đạo pháp quyết.
Ầm ầm!
Mặt đất chấn động dữ dội, sau đó từ trên mỗi đỉnh ngọn núi phun ra một cột sáng, chúng rất nhanh đã hợp thành một rồi bắt đầu tràn ra bốn phía.
Một đồ án huyền diệu mà quỷ dị xuất hiện trước mắt. Nó không những mang phong cách cổ xưa thần bí mà còn tràn đầy khí tức man hoang, nhưng giờ phút này thì Lâm Hiên cũng không có tâm tình đi nghiên cứu xem bức tranh này ẩn chứa cái gì nữa. Hắn lập tức dựa theo điển tịch ghi lại mà ngưng trọng dị thường đưa ngón tay điểm nhẹ về phía trước.
Xoẹt xoẹt . . .
Đồ án bắt đầu xoay chuyển rồi bỗng nhiên vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ dung nhập vào hư không, chấn động trên mặt đất lúc này truyền đến ngày càng mãnh liệt. Một thông đạo nhỏ thoáng cái đã xuất hiện trong tầm mắt, nó dài không quá mấy trăm trượng nhưng điểm cuối cùng lại cực kỳ mơ hồ, không nhìn ra nó dẫn tới nơi nào. Tuy nhiên Lâm Hiên lại hiểu rõ là chỉ cần đi đến cuối cùng của thông đạo này là có thể ra khỏi Băng Viêm Cốc.
"Hô!"
Lâm Hiên thở phào một hơi, trên mặt hắn lộ vẻ kích động vô cùng, lần này trải qua bao nhiêu gian nan hiểm trở, nhưng cuối cùng vẫn có thể tìm được đường sống rồi.
Lâm Hiên đương nhiên sẽ không trì hoãn thêm nữa, thanh quang toàn thân hắn nổi lên rồi bắt đầu bay về phía thông đạo kia. Với độn tốc của hắn thì mấy trăm trượng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, rất nhanh Lâm Hiên đã thấy cửa vào thông đạo nhưng hết lần này tới lần khác, dị biến lại nổi lên đúng lúc này.
Xoẹt xoẹt... Một đạo ma quang đen sì không có nửa điểm dấu hiệu báo trước bỗng xuất hiện rồi điên cuồng đánh lên phiến không gian hỗn độn phía trên thông đạo.
"Không ổn!"
Lâm Hiên đột nhiên biến sắc, mà giờ khắc này cho dù hắn muốn ra tay ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi.
Tuy trận pháp này có khả năng phòng ngự nhưng uy năng của ma quang không hề tầm thường chút nào, toàn bộ không gian trong phạm vi vài dặm cơ hồ đều run lên. Rất nhanh sau đó, cả thông đạo nhỏ và cửa ra cuối cùng cũng sụp đổ biến thành hư vô.
Đáng giận!
Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Lâm Hiên trở nên tái nhợt, mắt thấy bản thân có khả năng chạy ra bên ngoài tìm đường sống, từ nay về sau trời cao biển rộng. Nhưng không ngờ đúng thời khắc mấu chốt thì hy vọng lại bị dập tắt. Loại cảm giác này khó có thể diễn tả được, trong lòng hắn tràn ngập sự thất vọng, nếu như Lâm Hiên không tìm nơi để phát tiết thì hắn có cảm giác bản thân mình sẽ nổ tung ra mất.
Hắn có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, đối phương không khỏi khinh người quá đáng! Nếu như đã ép người như vậy thì ngươi tưởng bổn thiếu gia sợ hãi sao?
Lâm Hiên ngẩng đầu lên, chiến ý toàn thân điên cuồng phóng ra.
Quả nhiên không gian trên đỉnh đầu hắn hơn trăm trượng đột nhiên vặn vẹo quỷ dị, đồng thời toàn bộ sắc trời cũng ảm đạm đi rất nhiều.
Nhưng lần này Lâm Hiên không hề kinh ngạc, thậm chí trên gương mặt của hắn không còn có vẻ sợ hãi. Tên cổ ma đáng ghét, bổn thiếu gia đã trải qua vô số gió tanh mưa máu, nếu ngươi muốn cùng ta đánh một trận thì mau đến đây!
Xoẹt xoẹt… Không gian vặn vẹo ngày một dữ dội, sau đó giống như bị một lực lượng khổng lồ nào đó hung hăng xé rách, một vết nứt không gian dài hơn trượng đột nhiên xuất hiện.
Từng đám phù văn màu đen cỡ nắm tay từ bên trong lao ra. Lâm Hiên không thể nhận ra phần lớn những phù văn này, mặc dù hắn cũng tiếp xúc qua khá nhiều đồ vật của Ma giới nhưng đối với những điều cao thâm thì vẫn không hiểu được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, phù văn càng lúc càng nhiều, sau đó hắc bào thiếu niên từ bên trong bước ra. Sắc mặt của gã cũng trắng bệch như xác chết vậy, toàn thân được bảo phủ bởi một màn tia chớp màu đen, hơn nữa xung quanh còn có hàng ngàn phù văn đang tung hoành bay múa.
Gã vẫn chưa động thủ nhưng khí tức phát ra cũng đủ để Tu tiên giả Phân Thần kỳ bình thường phát lạnh trong lòng rồi, song Lâm Hiên lại không hề sợ hãi.
Lúc này trong lòng hắn đang bốc hỏa, đối phương quả thực là khinh người quá đáng, hắn muốn cản mình lại sao? Cũng được, vậy thì bổn thiếu gia sẽ cùng ngươi đánh một trận.
"Oanh!"
Lâm Hiên nắm chặt hai tay lại, Tiểu La Thiên Pháp Tướng lập tức hiện ra, chín đầu mười tám cánh tay mỹ lệ vô cùng. Sau khi kim quang pháp tướng thu liễm lại thì hư ảnh của Phượng Hoàng, Kim Sí Đại Bằng Điểu và Kỳ Lân liên tiếp hiện lên rồi hóa thành quang ảnh bao trọn Lâm Hiên vào trong. Khi hào quang thu lại, bên ngoài Lâm Hiên đã xuất hiện một bộ áo giáp hoa mỹ, không cần phải nói cũng biết đó chính là Chân Linh áo giáp.
Cửu Thiên Thần La Tướng!
Lâm Hiên cực kỳ tức giận nhưng cũng biết rõ thực lực đối phương không tầm thường chút nào, cho nên hắn vừa ra tay đã thi triển ra thần thông mạnh nhất của mình.
Đồng tử hắc bào thiếu niên co lại, gã kinh ngạc không phải do Lâm Hiên thi triển bí thuật, mặc dù thần thông có vẻ thần kỳ nhưng dù sao gã cũng đã thấy qua nên tất nhiên sẽ không để trong lòng. Điều khiến cho gã kinh ngạc chính là việc Lâm Hiên phóng xuất ra chiến ý, so với vừa rồi giống như là hai người khác nhau vậy.
"Ha ha!"
Hắc bào thiếu niên nở nụ cười, gã không tỏ ra sợ hãi chút nào, lúc này Lâm Hiên mới xứng làm đối thủ của gã. Như vậy nếu có giết chết tên Tu tiên giả này thì chắc hẳn sau này gã có nhớ lại cũng cực kỳ sung sướng.
Cũng không cần nói nhiều lời, nếu tên Lâm tiểu tử đã diệt sát một hóa thân của mình thì đừng hòng sống sót, bản tôn sẽ tự tay tiễn đưa ngươi xuống âm tào địa phủ.
Rống!
Hắc bào thiếu niên ngẩng đầu hét lớn, trong âm thanh tràn đầy hưng phấn, đồng thời thân hình gã khẽ động một cái đã biến mất không thấy đâu nữa.
Động tác gã nhanh đến mức nhìn không ra, nhưng Lâm Hiên lại có Thiên Phượng Thần Mục nên phản ứng cũng nhanh không kém. Thân hình hắn lập tức lóe lên biến mất tại chỗ.
Oanh!
Sau một khắc, tiếng bạo liệt kinh thiên động địa truyền vào lỗ tai, hai thân ảnh hiện ra bên ngoài mấy trăm trượng. Một người trông như mãnh hổ rời núi, người còn lại thì giống như diều hâu rình thỏ, từ động tác đến uy thế đều vô cùng uy mãnh. Sau đó cả hai đều đánh ra một quyền, nắm đấm hung hăng va vào nhau giữa không trung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.