Quyển 4 - Chương 254: Luyện chế Thiên Trần Đan
Huyễn Vũ
13/03/2013
Nhưng hiện tại nghĩ nhiều chỉ mất thời gian, hắn cất bước đi về lầu các phía trước.
Đến cửa Lâm Hiên không vội tiến vào mà thả thần thức đánh giá kiến trúc phía trước một chút. Một lát sau trên mặt lộ vẻ kinh nghi.
"Thiếu gia, lầu các này hình như là dùng Huyết Ngọc kiến tạo thành. " Thanh âm Nguyệt nhi truyền tới.
"Ừm" Lâm Hiên gật đầu.
Huyết Ngọc là một loại tài liệu luyện khí cấp thấp, mặc dù không mấy giá trị nhưng tòa kiến trúc trước mắt lớn như vậy khiến người không khỏi có chút cảm thán, đây quả thật là một đại thủ bút thời thượng cổ. Cẩn thận đánh giá một phen không phát hiện điều gì bất thường, tay áo hắn phất một cái, một đạo hào quang bay vút ra đem cửa lầu các mở ra.
Có chút ngạc nhiên là cảnh vật trước mắt không thể nhìn rõ vì bên trong lầu ngập sương mù dày đặc, thần thức vừa mới tiếp xúc đã bị bắn ngược trở lại.
Sắc mặt Lâm Hiên không khỏi kinh nghi.
Tay áo phất một cái nữa một đạo kiếm khí bay vút ra nhưng phảng phất như đổ nước xuống biển, ngay cả một bọt khí cũng không bốc lên. Sắc mặt Lâm Hiên càng trở nên khó coi, có lẽ là có nguy hiểm. Bất đắc dĩ hắn đành gọi Thi Ma ra.
"Đi! "
Dưới sự khu động của thần niệm, luyện thi không hề sợ hãi sải bước tiến vào trong cánh cửa.
Lâm Hiên nhắm hai mắt lại muốn giúp Thi Ma dò đường nhưng rất nhanh vẻ mặt hắn lại trở nên kinh ngạc, liên hệ tâm thần cùng Thi Ma đột nhiên bị cắt đứt.
Thực ra đây yêu vụ cổ quái gì, sao lại có khả năng quỉ dị thế này?
Lâm Hiên trở nên kinh nghi bất định nhưng lập tức cắn răng. Hiện đã không có đường lui dù có nguy hiểm cũng phải tiến lên, Lâm Hiên tế ra Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn cùng vài tấm phù triện phòng ngự. Lúc này quanh thân hắn có mấy vòng bảo hộ, sau đó mới từ từ tiến vào đại môn.
Chỉ thấy trước mắt trở nên mơ hồ! Mới bước vào sương mù Lâm Hiên lại có cảm giác cổ quái như bị truyền tống cự ly xa.
Bất quá vẫn đang ở tại chỗ, cảm giác này chỉ là hư ảo mà thôi.
Không bị công kích Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm, chầm chậm bước đi. Cảnh vật trước mắt đang mơ hồ lại dần trở nên rõ ràng.
Lâm Hiên thả thần thức ra thì trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn rõ ràng đã bước vào tòa lầu các nhưng thời khắc này như đang ở trong một cổ động thật lớn.
“Thiếu gia!”
Nguyệt nhi cũng tràn đầy nghi hoặc la lên bất quá Lâm Hiên rất nhanh khôi phục vẻ thong dong. Đây chắc là một loại đại thần thông thời kỳ thượng cổ nào đó mà không phải là huyễn thuật. Có điều cụ thể là gì thì Lâm Hiên không có tâm tình thăm dò.
Hắn bắt đầu cẩn thận đánh giá huyệt động này. Ở phía trước khoảng mấy trăm trượng có một cái rương. Chần chờ một chút hắn liền cất bước đi qua.
Cái rương mặt ngoài bám đầy bụi. Lâm Hiên phất tay áo đem một cuồng phong thổi qua, bụi bay đầy trời cái rương cũng lộ ra hình dáng vốn có.
Thiết mẫu!
Thần sắc Lâm Hiên vừa động, cái rương này chính là dùng Thiên Niên Thiết Mẫu luyện chế thành. Chỉ riêng khối thiết mẫu lớn như thế này cũng đã có giá trị mấy vạn tinh thạch.
Ngay cả lão quái Nguyên Anh Kỳ cũng thèm nhỏ dãi nhưng vẻ mặt Lâm Hiên trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết. Trước tiên hắn dùng thần thức đảo qua xác định trên rương không có cấm chế mới đem nắp rương mở ra.
Đồ vật bên trong không nhiều lắm chỉ có ba món mà thôi. Một đao một kiếm còn có thêm một cây phiên kỳ.
Cổ bảo!
Với nhãn lực Lâm Hiên rất dễ dàng nhận ra nhưng hắn không mấy vui mừng.
Cho dù là lão quái Nguyên Anh Kỳ thì thấy cổ bảo cũng trở nên tham lam nhưng tình huống Lâm Hiên thì lại đặc biệt.
Bảo vật trong người hắn khá nhiều, mặc dù ba kiện bảo vật trước mắt cấp bậc không thấp nhưng cũng không phải quá trân quý.
Lâm Hiên tiện tay đem chúng vào túi trữ vật sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Xuyên qua thông đạo hẹp khoảng mười trượng phía trước xuất hiện một vách tường thật dày có mấy cái cửa đá, hiển nhiên hắn đã tới trung tâm của Kỳ Lân cổ động.
Hai mắt Lâm Hiên nhíu lại, trên mỗi phiến cửa có khắc những văn tự cổ quái. "Luyện công phòng, Hỏa Vân quật, Tàng bảo khố... "
Loại văn tự này vô cùng khó đọc cũng may Lâm Hiên nhận ra, trong lòng liền mừng rỡ. Hỏa Vân quật? Chẳng lẽ là địa mạch chi hỏa, mặc dù với tâm cơ của Lâm Hiên cũng không khỏi hiện ra vẻ mừng rỡ như điên. Vì cực phẩm địa mạch chi hỏa này mà hắn đã hao tổn không biết bao nhiêu tâm lực.
Hít sâu vài hơi rốt cục Lâm Hiên mới kiềm nén được được sự kích động trong lòng.
Lâm Hiên cũng chưa vội tiến vào, luyện chế Thiên Trần Đan cũng không phải một sớm một chiều. Hắn quyết định trước tiên đi thăm dò những động phủ khác.
Luyện công phòng đương nhiên không có thứ gì. Trước khi tiến vào Tàng bảo khố hắn đã cho Thi Ma đi dò đường, không thấy có nguy hiểm hắn mới tiến vào.
Bên trong bày biện đơn giản, có một cái mộc giá ba tầng không biết là làm từ loại gỗ gì mà tuế nguyệt không thể phá hủy.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hứng thú nhưng sau khi xem xét thì có chút thất vọng. Loại mộc này hiển nhiên đã trải qua luyện chế, nhưng hắn không nhìn ra là dùng phương pháp nào.
Điều này cũng là bình thường, Kỳ Lân chính là thượng cổ dị thú, thần thông của Lâm Hiên còn kém xa với nó.
Trên giá gỗ hầu như trống trơn chỉ còn lại một vài món Linh Khí cùng một ngọc giản. Lúc này Lâm Hiên lộ ra vẻ cười khổ.
Có lẽ Kỳ Lân sau khi phi thăng đã mang tám chín phần bảo vật ra đi.
Linh khí?
Lâm Hiên xem qua một lượt, tuy không phát hiện công năng đặc thù nhưng hắn cũng thu vào túi trữ vật. Dù sao túi trữ vật này rộng hơn của những tu sĩ khác mấy chục lần.
Ngoại trừ thứ này thì trong động phủ dường như không còn thứ gì khác.
Lâm Hiên không khỏi có chút nghi hoặc, nơi này dù sao cũng là động phủ của Kỳ Lân. Chẳng lẽ không có gì quý giá hơn sao.
Ngoài đại sảnh mà cũng có ba kiện cổ bảo, không có lý nào tại tàng bảo khố mà chỉ có vài món Linh Khí sót lại.
Nhất định hắn đã quên điều gì!
Nghĩ tới đây Lâm Hiên thả thần thức ra cẩn thận tìm tòi tuy nhiên vẫn không thu hoạch được gì.
Bạch quang chợt lóe Nguyệt nhi cũng hiện thân gia nhập tìm kiếm.
Đảo mắt đã qua thời gian một tuần trà.
“Thiếu gia, ngươi xem đây là cái gì?”
Nghe thấy âm thanh vui mừng của Nguyệt nhi, Lâm Hiên liền quay lại, chỉ thấy ở một góc huyệt động có một khối đá hình tròn giống như quả táo to bằng nắm tay.
“Sao vậy!” Lâm Hiên chưa nhìn ra điểm đặc biệt của khối đá này.
"Thiếu gia, ngươi hãy dùng Linh Nhãn Thuật xem sao. " Nguyệt nhi cười nói.
Lâm Hiên nghe xong thì không khỏi kinh ngạc, đối Linh Nhãn Thuật của tu tiên giả được xem như pháp thuật nhập môn, tác dụng là đề cao thị lực hoặc xuyên thấu sương mù bình thường. Sau khi Lâm Hiên Trúc cơ thành công thì chẳng khi nào dùng.
Nhưng Nguyệt nhi nói như vậy chắc là có lý do, Lâm Hiên chậm rãi truyền pháp lực vào hai mắt.
"Ơ? "
Nơi khác vẫn như cũ chỉ có khối đá tròn này là phát ra bạch quang.
Lâm Hiên chớp mắt, bàn tay hắn bao phủ bởi một tầng linh quang cầm vào khối đá.
Nhẹ nhàng dùng lực vặn một chút nhưng không thấy dị biến, Lâm Hiên khẽ suy tư liền vặn theo hướng ngược lại.
Quả nhiên lần này có tác dụng.
Theo tiếng ầm ầm ở phía bên trái ba thước lộ ra một cái động nhỏ.
Quả nhiên là cơ quan như ở thế tục, Lâm Hiên không khỏi mắng thầm trong lòng. Xem ra thời thượng cổ các cao nhân rất thích xài chiêu này. Không có pháp lực cấm chế chẳng trách hắn không thể dùng thần thức dò xét.
Động này cũng không sâu, bên trong có ba hộp ngọc mặt ngoài bị phong ấn bởi phù triện, nhìn qua đã thấy bất phàm.
Lâm Hiên vẫy tay đem ba hộp ngọc hút vào tay. Hắn phun ra một ngụm tinh khí, phù triện nhất thời không gió tự cháy, Lâm Hiên chậm rãi đem mở hộp ngọc ra.
Một viên châu lớn cỡ mắt rồng xuất hiện trước mặt.
“Đây là….”
Lâm Hiên ngẩn ngơ theo sau trên mặt lộ ra vài phần nghi hoặc, do dự một lát hắn đánh ra đạo pháp quyết vào trong.
Linh quang chợt lóe trên bề mặt viên châu vài cái rồi biến mất không thấy.
Lâm Hiên mừng rỡ giơ tay trái, từ đầu ngón tay phát ra một đạo hỏa diễm Viên bảo châu bị hảo diễm bao vây nhưng lại không hề bị nung nóng khiến hắn thật sự vui mừng.
Yêu đan tứ cấp!
Đây chính là bảo vật trân quý được hình thành trong cơ thể yêu thú Hóa Hình Kỳ.
Giá trị của nó thì cũng có thể tưởng tượng được ngay cả Ấn Sơn đại hội Lâm Hiên cũng không thấy có bảo vật thế này.
Chẳng lẽ hai vật còn lại trong hộp ngọc cũng là…
Lâm Hiên lại đem hai hộp còn lại mở ra. Quả nhiên lại có hai viên yêu đan màu sắc khác nhau. Lần thu hoạch này đúng là chỉ có thể dùng từ tuyệt diệu để hình dung.
“Thiếu gia, Kỳ Lân cũng là một loại yêu tộc tại sao lại đi thu thập yêu đan?” Nguyệt nhi có chút tò mò mở miệng.
"Không có gì kỳ lạ cả, đối với thượng cổ dị thú, Nguyên Anh của chúng ta và yêu đan cấp cao cũng có hiệu quả tăng tiến tu vị." Lâm Hiên cười nói.
Sau đó hắn lại cẩn thận tìm tòi thêm trong tàng bảo khố, khi không phát hiện ra còn thứ gì khác thì mới lui ra ngoài.
Cuối cùng chỉ còn lại Hỏa Vân Quật.
Bên trong khẳng định là phong ấn địa mạch chi hỏa cực kỳ tinh thuần. Mặc dù đứng ở bên ngoài nhưng Lâm Hiên cũng có thể cảm giác được trong không khí tràn ngập sự nhiệt hỏa.
Hít vào một hơi hắn vươn tay nhẹ đẩy cửa đá ra. Không có gì ngăn trở cửa đá rất nhanh liền bị đẩy ra.
Một tòa đại sảnh hiện ra trước mắt.
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ ngạc nhiên, khác với tưởng tượng của hắn hỏa linh lực trong không khí cũng không tăng thêm.
Nhưng không bao lâu hắn tụ lực vào châm giẫm xuống mặt đất. Dưới chân chính là một loại nham thạch màu đen có vẻ vô cùng cứng rắn, có khắc rất nhiều cấm chế cùng phù chú.
Hiển nhiên đây là một loại cấm đoạn đại pháp!
Dường như hắn đã gặp qua trong tàng bảo các ở Linh Dược Sơn. Bất quá ở đây thì phức tạp hơn một chút.
Không cần phải nói phía dưới quả nhiên là địa hỏa cực kỳ phong phú.
Lâm Hiên hiển nhiên không dám xem nhẹ thượng cổ trận pháp này. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, theo lý thì quanh đây hẳn là có một trận bàn khống chế mới đúng.
Lâm Hiên tìm không bao lâu thì đã thấy trận bàn ở một nơi gần đó. Không thể không cảm khái về thượng cổ bí thuật thần kỳ này, trận bàn cùng trận pháp lại cùng một thể, trên đó có khắc những phù văn phức tạp và mỹ lệ.
Lâm Hiên cẩn thận nghiên cứu một hồi, Đảo mắt thời gian một nén nhang trôi qua hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Thiếu gia, ngươi hiểu được sao? " Nguyệt nhi đã xem qua trong đầu có chút mơ hồ.
"Hiểu sâu thì chưa nhưng dùng trận bàn này có thể miễn cưỡng khống chế!" Lâm Hiên vừa nói vừa đánh ra một đạo pháp quyết.
Tuy nhiên lại không có bất cứ dị trạng gì. Lâm Hiên nhướng mày đánh giá xung quanh một hồi, thần sắc có chút vui mừng như đã hiểu, hắn liền đi đến một nơi bên cạnh.
Nơi ấy có chín cái hốc lõm vào to cỡ quả trứng gà.
Hắn đã quá nóng vội, không ngờ lại quên đem tinh thạch đặt vào.
Lâm Hiên rung tay áo một cái lấy ra chín khối tinh thạch đặt lên, sau đó đánh ra một đạo pháp quyết, mặt đất đột nhiên rung chuyển kịch liệt.
Lúc này trên mặt Lâm Hiên đầy vẻ vui mừng. Theo thời gian độ nhiệt xung quanh càng lúc càng cao. Mặc dù thân thể đã được tẩy tủy nhưng cũng đã bắt đầu có cảm giác khó chịu. Hắn nhíu mày xuất Cửu Thiên Linh Thuẫn ra mới ổn định thân thể.
Lâm Hiên dời ánh mắt tới giữa đại sảnh, nơi đó có một khối đá hình tròn đường kính cỡ một thước đang càng lúc càng trở nên đỏ hồng. Nơi này là chỗ địa mạch chi hỏa xuất ra.
Lâm Hiên quan sát một lượt tay áo phất một cái, một mảng sương trắng xuất hiện giữa không trung. Trong đó mơ hồ có vật gì đó màu đen!
Thiết Mẫu!
Chính xác là cái rương mà Lâm Hiên lấy được bên ngoài đại sảnh.
Sau khi lấy vật ấy ra, Lâm Hiên mở miệng phun ra chín đạo linh quang bao quanh lấy thiết mẫu. Lúc này vẻ mặt hắn trở nên ngưng trọng, hai tay không ngừng đánh ra mấy đạo pháp quyết. Là tài liệu luyện chế pháp bảo sự cứng rắn của Thiết Mẫu có thể tưởng tượng được. Nhưng tu vị của Lâm Hiên cũng không phải nhỏ, mạnh mẽ luyện hóa nó biến thành một thú đầu.
"Đi! "
Lâm Hiên điểm một cái đầu thú nhất thời bay lại cùng hòn đá hình tròn hợp thành một thể giữa đại sảnh.
Ngay sau đó liền có địa hỏa đỏ tươi từ bên trong tuôn ra.
Lâm Hiên cảm thụ độ nóng một lát, không hổ là địa hỏa của Kỳ Lân, quả nhiên vô cùng tinh thuần. Có lẽ không bằng Anh hỏa của lão quái Nguyên Anh hậu kỳ nhưng dùng để luyện đan rất thích hợp. Mà cho dù là đại tu sĩ hậu kỳ thì tuyệt đối cũng không thể phun ra anh hỏa liên tục bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Địa hỏa nơi đây đúng là phù hợp với yêu cầu luyện chế Thiên Trần Đan. Lâm Hiên hết sức vui mừng. Song hắn không lập tức luyện chế mà đánh ra một đạo pháp quyết đem trận pháp tụ hợp địa hỏa dừng lại.
"Thiếu gia, người làm vậy là…." Nguyệt nhi ngẩn ngơ vẻ mặt có chút nghi hoặc.
"Nha đầu ngốc, việc này không cần vội, trước tiên cứ nghỉ ngơi thật tốt đã."
Lâm Hiên vừa nói vừa đi ra ngoài Hỏa Vân Quật, hôm nay hắn đã hao tổn rất nhiều pháp lực nên muốn nghỉ ngơi dưỡng sức một phen.
Trong này không phải nơi tốt để nghỉ ngơi bất quá thân là tu tiên giả, Lâm Hiên tùy nghi tìm một chỗ sạch sẽ khoanh chân ngồi xuống.
Một đêm cứ yên lặng như vậy trôi qua. Sáng sớm hôm sau hắn mở mắt ra, thần thanh khí sảng.
Bên trong đan điền, Kim Đan chậm rãi xoay tròn mà Ma Anh cũng lần nữa khôi phục. Lâm Hiên rốt cục đi vào Hỏa Vân Quật rồi đem một cái tiểu đỉnh tế ra.
Đỉnh lô không lớn nhưng lại tạo hình theo lối cổ, toàn thân màu tím mặt ngoài lại điêu khắc một con tử long trông rất sống động.
Tử Long Đỉnh!
Thứ này vốn là của Bích Vân Sơn sau đó lại rơi vào tay Lâm Hiên. Nghe đồn dùng đỉnh lô này luyện đan dược thì phẩm chất còn có thể được đề cao.
Tiếp theo hắn giơ tay vỗ vào túi trữ vật, lấy ra mấy chục hộp ngọc cùng với những chiếc bình nhỏ.
Thiên Trần Đan không phải phàm dược, ngoại trừ tổ sư khai phái Linh Dược Sơn năm xưa thì chưa có người thứ hai có thể luyện ra.
Nói đến nguyên do, đương nhiên là yêu cầu đối với hỏa mạch có hỏa diễm rất cao. Hơn nữa tài liệu vô cùng khó tìm, Lâm Hiên mất hết sức của chín trâu hai hổ mới vất vả thu thập đủ các loại thiên tài địa bảo.
Cũng may là có lam sắc tinh hải không cần lo về việc luyện chế thất bại.
Trầm tư một lát Lâm Hiên lại lấy ra vài khối trung phẩm tinh thạch đem đặt vào trong chín chỗ lõm. Lâm Hiên không hy vọng chỉ có thể luyện được một nửa đan dược thì hỏng vì thiếu linh lực.
Sau đó hắn đánh ra một đạo phiêu phù thuật, Tử Long Đỉnh chợt lóe chậm rãi xoay tròn quanh thiết mẫu.
Ngón tay Lâm Hiên búng ra vài đạo linh quang về phía trận bàn. Cấm chế được kích động, từng đợt hỏa diễm từ bên trong miệng đầu thú bắn ra.
Hỏa diễm phun ra không nhiều, đầu tiên phải tiến hành dự trữ nhiệt. Rất nhanh thời gian một tuần trà trôi qua, lúc này trước người Lâm Hiên là các hộp ngọc đang mở, bên trong một cái hộp có một loại bột phấn cổ quái màu tím. Một loại hương kỳ lạ từ trong truyền ra.
Đây là bột phấn yêu đan của Long Vĩ Hạt Tử. Lâm Hiên dùng móng tay khều một chút sau đó liền cầm lấy tất cả đổ vào Tử Long Đỉnh.
Những hộp còn lại cũng tương tự, trong chốc lát hắn đã đem các loại tài liệu vào đỉnh lô đồng thời cẩn thận khống chế địa hỏa. Trong chốc lát hỏa diễm đã bao phủ cả đỉnh lô, thỉnh thoảng hắn còn đánh ra từng đạo pháp quyết đem những loại thiên tài địa bảo này dung hợp với tỉ lệ chính xác.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong đan phương Thiên Trần Đan cũng có lưu lại một số chú thích của tổ sư gia. Động tác Lâm Hiên có vẻ hơi ngượng nhưng tới bây giờ vẫn chưa gặp điều gì phiền toái lớn.
***
Cùng lúc đó ở một nơi cách đây mấy vạn dặm, trong một động quật thần bí có hai gã yêu nhân quỷ dị đang bàn luận với nhau.
Kẻ bên trái có đầu là giao long, thân thể cao tới hai thước cả người rắn chắc. Mặc dù đứng lẳng lặng nhưng cũng tản ra khí thế kinh người.
Bên cạnh hắn là một lão giả mặc đạo bào tiên phong đạo cốt, nhưng hai mắt lại có màu xanh quỷ dị.
"Độc Giao đạo hữu, tin tức của ngươi là thật sao? Tiểu nha đầu mà Tuyết hồ tộc vừa mới sinh ra đã thất lạc?"
"Bích Nhãn đạo hữu cứ yên tâm, nếu không tuyệt đối nắm chắc thì ta sao lại hẹn ngươi tới đây. Do cài tai mắt vào Tuyết Hồ tộc mà ta đã mất rất nhiều công phu, xem ra hôm nay cũng có chỗ hữu dụng. Tin tức này tuyệt đối đáng tin. "
Thanh âm có chút khô khan, chủ nhân của giọng nói đó chính là quái vật thân người đầu giao. Nếu như Lâm Hiên có mặt ở đây thì sẽ vô cùng hoảng sợ. Độc Giao Vương này chính là đại yêu thú Hậu Kỳ mà hắn đã gặp qua.
Trong hành trình Ấn sơn đại hội, Độc Giao Vương đã đem cực phẩm tinh thạch đến trao đổi, nhưng cuối cùng Trường Sinh Đan lại rơi vào tay một lão quái Nguyên Anh Kỳ nào đó, Độc Giao Vương vì thế mà hận tu sĩ nhân tộc tới cực điểm.
Còn lão giả tiên phong đạo cốt kia chính là Bích Nhãn lão tổ chính là cừu gia của Tuyết Hồ Vương, cũng là một trong tam đại yêu thú uy chấn Yêu Linh Đảo. Bên ngoài bọn họ có vẻ khách khí nhưng bên trong đương nhiên là có tâm tư riêng.
"Ừm, Độc giao huynh thiên tân vạn khổ mới có được tin này, lại nói cho Trâu mỗ là có ý gì? " Bích Nhãn lão giả sờ sờ chòm râu, trên gương mặt lộ vẻ giảo hoạt.
"Hừ, Trâu huynh cần gì phải giả bộ hồ đồ. Chẳng lẽ ngươi không muốn tìm ra tiểu công chúa kia sao? "
"Tìm được nha đầu kia thì sao, chẳng lẽ Độc Giao huynh muốn đi gặp Tuyết Hồ vương mà tranh công với đám thuộc hạ của y? " Bích Nhãn lão giả vẫn là bộ dáng tươi cười vô hại.
"Bích Nhãn đạo hữu, ta và ngươi tương giao xem ra cũng đã ba vạn năm" Độc Giao Vương đột nhiên mở miệng.
"Không sai" Bích Nhãn lão tổ gật đầu trên mặt hiện lên một tia kinh nghi, không rõ đối phương có dụng ý gì.
"Đã như vậy ngươi cần gì phải nói lời thừa thử dò xét ta, chẳng lẽ đạo hữu thật thật cam tâm nhìn Tuyết Hồ tộc trở thành tộc lớn nhất nơi đây? " Độc Giao Vương giận dữ nói.
Bích Nhãn lão tổ nghe thì cũng lâm vào trầm tư, trải qua thời gian một tuần trà liền nói:
"Được rồi, trước mặt chân nhân không nói dấu dốt, ý Độc Giao huynh thế nào? "
"Tại Yêu Linh Đảo này, trước đây hai ta cùng Tuyết Hồ Vương luôn đứng trên ba vị trí cao nhất. Nhưng hôm nay lại xuất hiện tiểu nha đầu, vậy mấy trăm năm sau chúng ta còn có thể tiêu dao như hiện tại được sao? "
Bích Nhãn lão tổ vẫn trầm mặc, Độc Giao Vương thấy thế thầm mắng lão hồ ly chết tiệt sau đó mới tiếp tục nói: "Hôm nay tiểu công chúa đã mất tích, đối với hai ta mà nói thì chính là cơ hội cực tốt, chúng ta có thể nhân cơ hội này…"
"Giao huynh nói không sai nhưng chẳng lẽ ngươi không sợ Tuyết Hồ nhất tộc báo cừu sao? "
"Báo cừu? Hừ, chuyện này chúng ta tự nhiên là âm thầm mà làm, chỉ cần không có chứng cứ thì Tuyết Hồ Vương có thể làm gì được chứ. Dù sao thế lực hai bên chúng ta so với Tuyết Hồ tộc cũng là kẻ tám lạng người nửa cân. Mạo hiểm đại chiến đối với bên nào cũng không có lợi. Thế nào, Bích Nhãn huynh có hứng thú liên thủ cùng tại hạ hay không?" Độc Giao Vương cười âm hiểm nói.
"Ha ha, Giao huynh đã thẳng thắn như vậy thì Trâu mỗ lẽ nào lại cự tuyệt. Được, ta sẽ phân phó bọn hạ nhân lén tìm kiếm tung tích của tiểu nha đầu kia. "
Nghe Bích Nhãn lão tổ nói như vậy, rốt cục trên mặt Độc Giao Vương lộ ra vẻ hài lòng: "Đạo hữu nghĩ thông được như vậy thì tốt quá. Hai ta hợp tác thì khả năng thành công sẽ lớn hơn. Dù sao tại Băng Mạc hoang nguyên này, Tuyết Hồ bộ tộc là địa đầu xà , nhân lực và vật lực đương nhiên vượt xa chúng ta. "
"Độc Giao huynh nói có lý, nhưng việc này cũng chỉ có thể giao cho thuộc cấp đi làm. Về phần ngươi và ta thì đương nhiên sẽ đi tham gia tụ hội Tuyết Hồ tộc. "
"Ha ha, nữ nhi mất tích khiến mấy lão bằng hữu kia nhất định sẽ nổi điên. Nhưng trước mặt người khác còn không thể đưa bộ mặt vui mừng giả tạo sao. Độc mỗ thật rất muốn thưởng thức hoạt cảnh ấy. "
Hai lão quái vật càn rỡ cười to sau đó đều hóa thành các đạo kinh hồng tan biến trong gió tuyết đầy trời.
Tuyết phủ khắp nơi trên Băng mạc hoang nguyên sắp sửa dậy sóng này.
Trở lại với Lâm Hiên, lúc này hắn đang cẩn thận điều khiển địa hỏa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bảy bảy bốn mươi chín ngày bất quá chỉ trong thoáng chốc. Hôm nay chính là ngày đan thành nhưng trên mặt Lâm Hiên chưa có vẻ gì vui mừng, trong sự mệt mỏi mơ hồ còn có vài phần lo âu.
"Thiếu gia sao thế, chẳng lẽ đan này rất khó luyện sao? " Nguyệt nhi quan tâm hỏi.
"Không hẳn " Lâm Hiên lắc đầu, một bên vừa nói chuyện với Nguyệt nhi một bên khống chế đan hỏa.
"Vậy điều gì khiến ngươi không vui vậy? " Tiểu nha đầu không nhịn được chun cái mũi đáng yêu.
"Khó khăn lớn nhất vẫn là địa hỏa không đủ độ nhiệt" Lâm Hiên nuốt một ngụm nước miếng tiếc rẻ, vẻ mặt buồn bực nói.
"Cái gì, địa hỏa không đủ hỏa hầu. Thiếu gia, chẳng phải đây là cực phẩm hỏa mạch sao? " Trên mặt Nguyệt nhi đầy vẻ khó tin
"Ai! " Lâm Hiên thở dài, nói đến việc này lại làm hắn buồn bực không thôi, ban đầu còn tưởng rằng Kỳ Lân chính là dị chủng hoang dã thì lựa chọn hỏa mạch hẳn sẽ thỏa mãn yêu cầu. Đâu biết lại kém như vậy.
Bắt đầu luyện đan tất cả đều thuận lợi. Nhưng khi đến bước cuối cùng là dung hợp hắn mới phát hiện địa hỏa không nơi đây không đủ hỏa hầu. Đương nhiên Lâm Hiên hiểu rõ có tức giận cũng vô ích. Mắt thấy luyện đan đã đến thời khắc mấu chốt, phải nghĩ cách tăng độ nhiệt của địa hỏa lên!
Chần chừ một chút Lâm Hiên chậm rãi nhắm mắt. Linh quang chợt lóe rồi Ma Anh màu đen xuất hiện trên đỉnh đầu.
Tiểu gia hỏa kia vẻ mặt ngưng trọng phun ra một đạo anh hỏa.
Dù sao bước cuối cùng cũng không mất thời gian bao lâu, Lâm Hiên định dùng phương pháp này để tăng nhiệt độ cho địa hỏa.
"Bụp…" Anh hỏa màu đen khi tới đỉnh lô liền rất nhanh hòa hợp cùng địa hỏa. Lâm Hiên cẩn thận điều khiển khiến hỏa diễm dao động một hồi rồi biến thành màu tím quỷ dị.
Độ nhiệt đã được đề cao hơn, vẻ mặt Nguyên Anh hết sức hài lòng. Linh quang chợt lóe Ma Anh một lần nữa nhập vào người Lâm Hiên.
Đảo mắt thời gian một tuần trà nữa trôi qua, vẻ mặt Lâm Hiên vẫn vô cùng khó coi, độ nhiệt vẫn không đủ.
Chuyện gì thế này? Hắn không thể tin nổi, chẳng lẽ bên trong còn có huyền cơ khác. Nhưng trong bút ký của tổ sư gia không hề đề cập đến điều này. Sắc mặt Lâm Hiên trở nên trầm xuống.
Nếu như không nhanh nghĩ cách khắc phục thì lần luyện đan này sẽ thất bại trong gang tấc. Các loại tài liệu không thể dung hợp thì cho dù muốn tinh chế lại cũng không được.
Tình huống rất nguy cấp, với tâm cơ của Lâm Hiên mà không khỏi biến sắc, các ngón tay co duỗi không ngừng.
Ngay cả dùng Anh Hỏa mà không được thì còn thứ gì có thể đề cao độ nhiệt hỏa diễm?
Đột nhiên Lâm Hiên rúng động, tựa hồ có chủ ý gì đó nhưng vẻ mặt có chút do dự.
Trong lòng Nguyệt nhi cảm thấy kỳ quái, sự tình luyện đan lần này vô cùng trọng đại, chẳng lẽ thiếu gia còn cái gì không nỡ xài?
"Chẳng lẽ muốn tiểu tì hỗ trợ sao? " Tiểu nha đầu mở miệng thăm dò.
Lâm Hiên lắc đầu rốt cục vươn tay vỗ vào túi trữ vật, trong tay liền lóe lên hồng quang chói mắt.
Cực phẩm tinh thạch! Nó nhỏ hơn tinh thạch bình thường một chút, mặt ngoài được bao bởi một tầng hồng quang lấp lánh, đem cầm trong tay thì vô cùng ấm áp. Chỉ là một khối nhỏ nhưng bên trong chứa một lượng hỏa linh lực như nước trong biển.
Đây chính là bảo vật cực kỳ hy hữu tại Nhân giới, do Lâm Hiên dùng Trường Sinh Đan đổi lấy từ tay Độc Giao Vương.
Đến cửa Lâm Hiên không vội tiến vào mà thả thần thức đánh giá kiến trúc phía trước một chút. Một lát sau trên mặt lộ vẻ kinh nghi.
"Thiếu gia, lầu các này hình như là dùng Huyết Ngọc kiến tạo thành. " Thanh âm Nguyệt nhi truyền tới.
"Ừm" Lâm Hiên gật đầu.
Huyết Ngọc là một loại tài liệu luyện khí cấp thấp, mặc dù không mấy giá trị nhưng tòa kiến trúc trước mắt lớn như vậy khiến người không khỏi có chút cảm thán, đây quả thật là một đại thủ bút thời thượng cổ. Cẩn thận đánh giá một phen không phát hiện điều gì bất thường, tay áo hắn phất một cái, một đạo hào quang bay vút ra đem cửa lầu các mở ra.
Có chút ngạc nhiên là cảnh vật trước mắt không thể nhìn rõ vì bên trong lầu ngập sương mù dày đặc, thần thức vừa mới tiếp xúc đã bị bắn ngược trở lại.
Sắc mặt Lâm Hiên không khỏi kinh nghi.
Tay áo phất một cái nữa một đạo kiếm khí bay vút ra nhưng phảng phất như đổ nước xuống biển, ngay cả một bọt khí cũng không bốc lên. Sắc mặt Lâm Hiên càng trở nên khó coi, có lẽ là có nguy hiểm. Bất đắc dĩ hắn đành gọi Thi Ma ra.
"Đi! "
Dưới sự khu động của thần niệm, luyện thi không hề sợ hãi sải bước tiến vào trong cánh cửa.
Lâm Hiên nhắm hai mắt lại muốn giúp Thi Ma dò đường nhưng rất nhanh vẻ mặt hắn lại trở nên kinh ngạc, liên hệ tâm thần cùng Thi Ma đột nhiên bị cắt đứt.
Thực ra đây yêu vụ cổ quái gì, sao lại có khả năng quỉ dị thế này?
Lâm Hiên trở nên kinh nghi bất định nhưng lập tức cắn răng. Hiện đã không có đường lui dù có nguy hiểm cũng phải tiến lên, Lâm Hiên tế ra Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn cùng vài tấm phù triện phòng ngự. Lúc này quanh thân hắn có mấy vòng bảo hộ, sau đó mới từ từ tiến vào đại môn.
Chỉ thấy trước mắt trở nên mơ hồ! Mới bước vào sương mù Lâm Hiên lại có cảm giác cổ quái như bị truyền tống cự ly xa.
Bất quá vẫn đang ở tại chỗ, cảm giác này chỉ là hư ảo mà thôi.
Không bị công kích Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm, chầm chậm bước đi. Cảnh vật trước mắt đang mơ hồ lại dần trở nên rõ ràng.
Lâm Hiên thả thần thức ra thì trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn rõ ràng đã bước vào tòa lầu các nhưng thời khắc này như đang ở trong một cổ động thật lớn.
“Thiếu gia!”
Nguyệt nhi cũng tràn đầy nghi hoặc la lên bất quá Lâm Hiên rất nhanh khôi phục vẻ thong dong. Đây chắc là một loại đại thần thông thời kỳ thượng cổ nào đó mà không phải là huyễn thuật. Có điều cụ thể là gì thì Lâm Hiên không có tâm tình thăm dò.
Hắn bắt đầu cẩn thận đánh giá huyệt động này. Ở phía trước khoảng mấy trăm trượng có một cái rương. Chần chờ một chút hắn liền cất bước đi qua.
Cái rương mặt ngoài bám đầy bụi. Lâm Hiên phất tay áo đem một cuồng phong thổi qua, bụi bay đầy trời cái rương cũng lộ ra hình dáng vốn có.
Thiết mẫu!
Thần sắc Lâm Hiên vừa động, cái rương này chính là dùng Thiên Niên Thiết Mẫu luyện chế thành. Chỉ riêng khối thiết mẫu lớn như thế này cũng đã có giá trị mấy vạn tinh thạch.
Ngay cả lão quái Nguyên Anh Kỳ cũng thèm nhỏ dãi nhưng vẻ mặt Lâm Hiên trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết. Trước tiên hắn dùng thần thức đảo qua xác định trên rương không có cấm chế mới đem nắp rương mở ra.
Đồ vật bên trong không nhiều lắm chỉ có ba món mà thôi. Một đao một kiếm còn có thêm một cây phiên kỳ.
Cổ bảo!
Với nhãn lực Lâm Hiên rất dễ dàng nhận ra nhưng hắn không mấy vui mừng.
Cho dù là lão quái Nguyên Anh Kỳ thì thấy cổ bảo cũng trở nên tham lam nhưng tình huống Lâm Hiên thì lại đặc biệt.
Bảo vật trong người hắn khá nhiều, mặc dù ba kiện bảo vật trước mắt cấp bậc không thấp nhưng cũng không phải quá trân quý.
Lâm Hiên tiện tay đem chúng vào túi trữ vật sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Xuyên qua thông đạo hẹp khoảng mười trượng phía trước xuất hiện một vách tường thật dày có mấy cái cửa đá, hiển nhiên hắn đã tới trung tâm của Kỳ Lân cổ động.
Hai mắt Lâm Hiên nhíu lại, trên mỗi phiến cửa có khắc những văn tự cổ quái. "Luyện công phòng, Hỏa Vân quật, Tàng bảo khố... "
Loại văn tự này vô cùng khó đọc cũng may Lâm Hiên nhận ra, trong lòng liền mừng rỡ. Hỏa Vân quật? Chẳng lẽ là địa mạch chi hỏa, mặc dù với tâm cơ của Lâm Hiên cũng không khỏi hiện ra vẻ mừng rỡ như điên. Vì cực phẩm địa mạch chi hỏa này mà hắn đã hao tổn không biết bao nhiêu tâm lực.
Hít sâu vài hơi rốt cục Lâm Hiên mới kiềm nén được được sự kích động trong lòng.
Lâm Hiên cũng chưa vội tiến vào, luyện chế Thiên Trần Đan cũng không phải một sớm một chiều. Hắn quyết định trước tiên đi thăm dò những động phủ khác.
Luyện công phòng đương nhiên không có thứ gì. Trước khi tiến vào Tàng bảo khố hắn đã cho Thi Ma đi dò đường, không thấy có nguy hiểm hắn mới tiến vào.
Bên trong bày biện đơn giản, có một cái mộc giá ba tầng không biết là làm từ loại gỗ gì mà tuế nguyệt không thể phá hủy.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hứng thú nhưng sau khi xem xét thì có chút thất vọng. Loại mộc này hiển nhiên đã trải qua luyện chế, nhưng hắn không nhìn ra là dùng phương pháp nào.
Điều này cũng là bình thường, Kỳ Lân chính là thượng cổ dị thú, thần thông của Lâm Hiên còn kém xa với nó.
Trên giá gỗ hầu như trống trơn chỉ còn lại một vài món Linh Khí cùng một ngọc giản. Lúc này Lâm Hiên lộ ra vẻ cười khổ.
Có lẽ Kỳ Lân sau khi phi thăng đã mang tám chín phần bảo vật ra đi.
Linh khí?
Lâm Hiên xem qua một lượt, tuy không phát hiện công năng đặc thù nhưng hắn cũng thu vào túi trữ vật. Dù sao túi trữ vật này rộng hơn của những tu sĩ khác mấy chục lần.
Ngoại trừ thứ này thì trong động phủ dường như không còn thứ gì khác.
Lâm Hiên không khỏi có chút nghi hoặc, nơi này dù sao cũng là động phủ của Kỳ Lân. Chẳng lẽ không có gì quý giá hơn sao.
Ngoài đại sảnh mà cũng có ba kiện cổ bảo, không có lý nào tại tàng bảo khố mà chỉ có vài món Linh Khí sót lại.
Nhất định hắn đã quên điều gì!
Nghĩ tới đây Lâm Hiên thả thần thức ra cẩn thận tìm tòi tuy nhiên vẫn không thu hoạch được gì.
Bạch quang chợt lóe Nguyệt nhi cũng hiện thân gia nhập tìm kiếm.
Đảo mắt đã qua thời gian một tuần trà.
“Thiếu gia, ngươi xem đây là cái gì?”
Nghe thấy âm thanh vui mừng của Nguyệt nhi, Lâm Hiên liền quay lại, chỉ thấy ở một góc huyệt động có một khối đá hình tròn giống như quả táo to bằng nắm tay.
“Sao vậy!” Lâm Hiên chưa nhìn ra điểm đặc biệt của khối đá này.
"Thiếu gia, ngươi hãy dùng Linh Nhãn Thuật xem sao. " Nguyệt nhi cười nói.
Lâm Hiên nghe xong thì không khỏi kinh ngạc, đối Linh Nhãn Thuật của tu tiên giả được xem như pháp thuật nhập môn, tác dụng là đề cao thị lực hoặc xuyên thấu sương mù bình thường. Sau khi Lâm Hiên Trúc cơ thành công thì chẳng khi nào dùng.
Nhưng Nguyệt nhi nói như vậy chắc là có lý do, Lâm Hiên chậm rãi truyền pháp lực vào hai mắt.
"Ơ? "
Nơi khác vẫn như cũ chỉ có khối đá tròn này là phát ra bạch quang.
Lâm Hiên chớp mắt, bàn tay hắn bao phủ bởi một tầng linh quang cầm vào khối đá.
Nhẹ nhàng dùng lực vặn một chút nhưng không thấy dị biến, Lâm Hiên khẽ suy tư liền vặn theo hướng ngược lại.
Quả nhiên lần này có tác dụng.
Theo tiếng ầm ầm ở phía bên trái ba thước lộ ra một cái động nhỏ.
Quả nhiên là cơ quan như ở thế tục, Lâm Hiên không khỏi mắng thầm trong lòng. Xem ra thời thượng cổ các cao nhân rất thích xài chiêu này. Không có pháp lực cấm chế chẳng trách hắn không thể dùng thần thức dò xét.
Động này cũng không sâu, bên trong có ba hộp ngọc mặt ngoài bị phong ấn bởi phù triện, nhìn qua đã thấy bất phàm.
Lâm Hiên vẫy tay đem ba hộp ngọc hút vào tay. Hắn phun ra một ngụm tinh khí, phù triện nhất thời không gió tự cháy, Lâm Hiên chậm rãi đem mở hộp ngọc ra.
Một viên châu lớn cỡ mắt rồng xuất hiện trước mặt.
“Đây là….”
Lâm Hiên ngẩn ngơ theo sau trên mặt lộ ra vài phần nghi hoặc, do dự một lát hắn đánh ra đạo pháp quyết vào trong.
Linh quang chợt lóe trên bề mặt viên châu vài cái rồi biến mất không thấy.
Lâm Hiên mừng rỡ giơ tay trái, từ đầu ngón tay phát ra một đạo hỏa diễm Viên bảo châu bị hảo diễm bao vây nhưng lại không hề bị nung nóng khiến hắn thật sự vui mừng.
Yêu đan tứ cấp!
Đây chính là bảo vật trân quý được hình thành trong cơ thể yêu thú Hóa Hình Kỳ.
Giá trị của nó thì cũng có thể tưởng tượng được ngay cả Ấn Sơn đại hội Lâm Hiên cũng không thấy có bảo vật thế này.
Chẳng lẽ hai vật còn lại trong hộp ngọc cũng là…
Lâm Hiên lại đem hai hộp còn lại mở ra. Quả nhiên lại có hai viên yêu đan màu sắc khác nhau. Lần thu hoạch này đúng là chỉ có thể dùng từ tuyệt diệu để hình dung.
“Thiếu gia, Kỳ Lân cũng là một loại yêu tộc tại sao lại đi thu thập yêu đan?” Nguyệt nhi có chút tò mò mở miệng.
"Không có gì kỳ lạ cả, đối với thượng cổ dị thú, Nguyên Anh của chúng ta và yêu đan cấp cao cũng có hiệu quả tăng tiến tu vị." Lâm Hiên cười nói.
Sau đó hắn lại cẩn thận tìm tòi thêm trong tàng bảo khố, khi không phát hiện ra còn thứ gì khác thì mới lui ra ngoài.
Cuối cùng chỉ còn lại Hỏa Vân Quật.
Bên trong khẳng định là phong ấn địa mạch chi hỏa cực kỳ tinh thuần. Mặc dù đứng ở bên ngoài nhưng Lâm Hiên cũng có thể cảm giác được trong không khí tràn ngập sự nhiệt hỏa.
Hít vào một hơi hắn vươn tay nhẹ đẩy cửa đá ra. Không có gì ngăn trở cửa đá rất nhanh liền bị đẩy ra.
Một tòa đại sảnh hiện ra trước mắt.
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ ngạc nhiên, khác với tưởng tượng của hắn hỏa linh lực trong không khí cũng không tăng thêm.
Nhưng không bao lâu hắn tụ lực vào châm giẫm xuống mặt đất. Dưới chân chính là một loại nham thạch màu đen có vẻ vô cùng cứng rắn, có khắc rất nhiều cấm chế cùng phù chú.
Hiển nhiên đây là một loại cấm đoạn đại pháp!
Dường như hắn đã gặp qua trong tàng bảo các ở Linh Dược Sơn. Bất quá ở đây thì phức tạp hơn một chút.
Không cần phải nói phía dưới quả nhiên là địa hỏa cực kỳ phong phú.
Lâm Hiên hiển nhiên không dám xem nhẹ thượng cổ trận pháp này. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, theo lý thì quanh đây hẳn là có một trận bàn khống chế mới đúng.
Lâm Hiên tìm không bao lâu thì đã thấy trận bàn ở một nơi gần đó. Không thể không cảm khái về thượng cổ bí thuật thần kỳ này, trận bàn cùng trận pháp lại cùng một thể, trên đó có khắc những phù văn phức tạp và mỹ lệ.
Lâm Hiên cẩn thận nghiên cứu một hồi, Đảo mắt thời gian một nén nhang trôi qua hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Thiếu gia, ngươi hiểu được sao? " Nguyệt nhi đã xem qua trong đầu có chút mơ hồ.
"Hiểu sâu thì chưa nhưng dùng trận bàn này có thể miễn cưỡng khống chế!" Lâm Hiên vừa nói vừa đánh ra một đạo pháp quyết.
Tuy nhiên lại không có bất cứ dị trạng gì. Lâm Hiên nhướng mày đánh giá xung quanh một hồi, thần sắc có chút vui mừng như đã hiểu, hắn liền đi đến một nơi bên cạnh.
Nơi ấy có chín cái hốc lõm vào to cỡ quả trứng gà.
Hắn đã quá nóng vội, không ngờ lại quên đem tinh thạch đặt vào.
Lâm Hiên rung tay áo một cái lấy ra chín khối tinh thạch đặt lên, sau đó đánh ra một đạo pháp quyết, mặt đất đột nhiên rung chuyển kịch liệt.
Lúc này trên mặt Lâm Hiên đầy vẻ vui mừng. Theo thời gian độ nhiệt xung quanh càng lúc càng cao. Mặc dù thân thể đã được tẩy tủy nhưng cũng đã bắt đầu có cảm giác khó chịu. Hắn nhíu mày xuất Cửu Thiên Linh Thuẫn ra mới ổn định thân thể.
Lâm Hiên dời ánh mắt tới giữa đại sảnh, nơi đó có một khối đá hình tròn đường kính cỡ một thước đang càng lúc càng trở nên đỏ hồng. Nơi này là chỗ địa mạch chi hỏa xuất ra.
Lâm Hiên quan sát một lượt tay áo phất một cái, một mảng sương trắng xuất hiện giữa không trung. Trong đó mơ hồ có vật gì đó màu đen!
Thiết Mẫu!
Chính xác là cái rương mà Lâm Hiên lấy được bên ngoài đại sảnh.
Sau khi lấy vật ấy ra, Lâm Hiên mở miệng phun ra chín đạo linh quang bao quanh lấy thiết mẫu. Lúc này vẻ mặt hắn trở nên ngưng trọng, hai tay không ngừng đánh ra mấy đạo pháp quyết. Là tài liệu luyện chế pháp bảo sự cứng rắn của Thiết Mẫu có thể tưởng tượng được. Nhưng tu vị của Lâm Hiên cũng không phải nhỏ, mạnh mẽ luyện hóa nó biến thành một thú đầu.
"Đi! "
Lâm Hiên điểm một cái đầu thú nhất thời bay lại cùng hòn đá hình tròn hợp thành một thể giữa đại sảnh.
Ngay sau đó liền có địa hỏa đỏ tươi từ bên trong tuôn ra.
Lâm Hiên cảm thụ độ nóng một lát, không hổ là địa hỏa của Kỳ Lân, quả nhiên vô cùng tinh thuần. Có lẽ không bằng Anh hỏa của lão quái Nguyên Anh hậu kỳ nhưng dùng để luyện đan rất thích hợp. Mà cho dù là đại tu sĩ hậu kỳ thì tuyệt đối cũng không thể phun ra anh hỏa liên tục bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Địa hỏa nơi đây đúng là phù hợp với yêu cầu luyện chế Thiên Trần Đan. Lâm Hiên hết sức vui mừng. Song hắn không lập tức luyện chế mà đánh ra một đạo pháp quyết đem trận pháp tụ hợp địa hỏa dừng lại.
"Thiếu gia, người làm vậy là…." Nguyệt nhi ngẩn ngơ vẻ mặt có chút nghi hoặc.
"Nha đầu ngốc, việc này không cần vội, trước tiên cứ nghỉ ngơi thật tốt đã."
Lâm Hiên vừa nói vừa đi ra ngoài Hỏa Vân Quật, hôm nay hắn đã hao tổn rất nhiều pháp lực nên muốn nghỉ ngơi dưỡng sức một phen.
Trong này không phải nơi tốt để nghỉ ngơi bất quá thân là tu tiên giả, Lâm Hiên tùy nghi tìm một chỗ sạch sẽ khoanh chân ngồi xuống.
Một đêm cứ yên lặng như vậy trôi qua. Sáng sớm hôm sau hắn mở mắt ra, thần thanh khí sảng.
Bên trong đan điền, Kim Đan chậm rãi xoay tròn mà Ma Anh cũng lần nữa khôi phục. Lâm Hiên rốt cục đi vào Hỏa Vân Quật rồi đem một cái tiểu đỉnh tế ra.
Đỉnh lô không lớn nhưng lại tạo hình theo lối cổ, toàn thân màu tím mặt ngoài lại điêu khắc một con tử long trông rất sống động.
Tử Long Đỉnh!
Thứ này vốn là của Bích Vân Sơn sau đó lại rơi vào tay Lâm Hiên. Nghe đồn dùng đỉnh lô này luyện đan dược thì phẩm chất còn có thể được đề cao.
Tiếp theo hắn giơ tay vỗ vào túi trữ vật, lấy ra mấy chục hộp ngọc cùng với những chiếc bình nhỏ.
Thiên Trần Đan không phải phàm dược, ngoại trừ tổ sư khai phái Linh Dược Sơn năm xưa thì chưa có người thứ hai có thể luyện ra.
Nói đến nguyên do, đương nhiên là yêu cầu đối với hỏa mạch có hỏa diễm rất cao. Hơn nữa tài liệu vô cùng khó tìm, Lâm Hiên mất hết sức của chín trâu hai hổ mới vất vả thu thập đủ các loại thiên tài địa bảo.
Cũng may là có lam sắc tinh hải không cần lo về việc luyện chế thất bại.
Trầm tư một lát Lâm Hiên lại lấy ra vài khối trung phẩm tinh thạch đem đặt vào trong chín chỗ lõm. Lâm Hiên không hy vọng chỉ có thể luyện được một nửa đan dược thì hỏng vì thiếu linh lực.
Sau đó hắn đánh ra một đạo phiêu phù thuật, Tử Long Đỉnh chợt lóe chậm rãi xoay tròn quanh thiết mẫu.
Ngón tay Lâm Hiên búng ra vài đạo linh quang về phía trận bàn. Cấm chế được kích động, từng đợt hỏa diễm từ bên trong miệng đầu thú bắn ra.
Hỏa diễm phun ra không nhiều, đầu tiên phải tiến hành dự trữ nhiệt. Rất nhanh thời gian một tuần trà trôi qua, lúc này trước người Lâm Hiên là các hộp ngọc đang mở, bên trong một cái hộp có một loại bột phấn cổ quái màu tím. Một loại hương kỳ lạ từ trong truyền ra.
Đây là bột phấn yêu đan của Long Vĩ Hạt Tử. Lâm Hiên dùng móng tay khều một chút sau đó liền cầm lấy tất cả đổ vào Tử Long Đỉnh.
Những hộp còn lại cũng tương tự, trong chốc lát hắn đã đem các loại tài liệu vào đỉnh lô đồng thời cẩn thận khống chế địa hỏa. Trong chốc lát hỏa diễm đã bao phủ cả đỉnh lô, thỉnh thoảng hắn còn đánh ra từng đạo pháp quyết đem những loại thiên tài địa bảo này dung hợp với tỉ lệ chính xác.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong đan phương Thiên Trần Đan cũng có lưu lại một số chú thích của tổ sư gia. Động tác Lâm Hiên có vẻ hơi ngượng nhưng tới bây giờ vẫn chưa gặp điều gì phiền toái lớn.
***
Cùng lúc đó ở một nơi cách đây mấy vạn dặm, trong một động quật thần bí có hai gã yêu nhân quỷ dị đang bàn luận với nhau.
Kẻ bên trái có đầu là giao long, thân thể cao tới hai thước cả người rắn chắc. Mặc dù đứng lẳng lặng nhưng cũng tản ra khí thế kinh người.
Bên cạnh hắn là một lão giả mặc đạo bào tiên phong đạo cốt, nhưng hai mắt lại có màu xanh quỷ dị.
"Độc Giao đạo hữu, tin tức của ngươi là thật sao? Tiểu nha đầu mà Tuyết hồ tộc vừa mới sinh ra đã thất lạc?"
"Bích Nhãn đạo hữu cứ yên tâm, nếu không tuyệt đối nắm chắc thì ta sao lại hẹn ngươi tới đây. Do cài tai mắt vào Tuyết Hồ tộc mà ta đã mất rất nhiều công phu, xem ra hôm nay cũng có chỗ hữu dụng. Tin tức này tuyệt đối đáng tin. "
Thanh âm có chút khô khan, chủ nhân của giọng nói đó chính là quái vật thân người đầu giao. Nếu như Lâm Hiên có mặt ở đây thì sẽ vô cùng hoảng sợ. Độc Giao Vương này chính là đại yêu thú Hậu Kỳ mà hắn đã gặp qua.
Trong hành trình Ấn sơn đại hội, Độc Giao Vương đã đem cực phẩm tinh thạch đến trao đổi, nhưng cuối cùng Trường Sinh Đan lại rơi vào tay một lão quái Nguyên Anh Kỳ nào đó, Độc Giao Vương vì thế mà hận tu sĩ nhân tộc tới cực điểm.
Còn lão giả tiên phong đạo cốt kia chính là Bích Nhãn lão tổ chính là cừu gia của Tuyết Hồ Vương, cũng là một trong tam đại yêu thú uy chấn Yêu Linh Đảo. Bên ngoài bọn họ có vẻ khách khí nhưng bên trong đương nhiên là có tâm tư riêng.
"Ừm, Độc giao huynh thiên tân vạn khổ mới có được tin này, lại nói cho Trâu mỗ là có ý gì? " Bích Nhãn lão giả sờ sờ chòm râu, trên gương mặt lộ vẻ giảo hoạt.
"Hừ, Trâu huynh cần gì phải giả bộ hồ đồ. Chẳng lẽ ngươi không muốn tìm ra tiểu công chúa kia sao? "
"Tìm được nha đầu kia thì sao, chẳng lẽ Độc Giao huynh muốn đi gặp Tuyết Hồ vương mà tranh công với đám thuộc hạ của y? " Bích Nhãn lão giả vẫn là bộ dáng tươi cười vô hại.
"Bích Nhãn đạo hữu, ta và ngươi tương giao xem ra cũng đã ba vạn năm" Độc Giao Vương đột nhiên mở miệng.
"Không sai" Bích Nhãn lão tổ gật đầu trên mặt hiện lên một tia kinh nghi, không rõ đối phương có dụng ý gì.
"Đã như vậy ngươi cần gì phải nói lời thừa thử dò xét ta, chẳng lẽ đạo hữu thật thật cam tâm nhìn Tuyết Hồ tộc trở thành tộc lớn nhất nơi đây? " Độc Giao Vương giận dữ nói.
Bích Nhãn lão tổ nghe thì cũng lâm vào trầm tư, trải qua thời gian một tuần trà liền nói:
"Được rồi, trước mặt chân nhân không nói dấu dốt, ý Độc Giao huynh thế nào? "
"Tại Yêu Linh Đảo này, trước đây hai ta cùng Tuyết Hồ Vương luôn đứng trên ba vị trí cao nhất. Nhưng hôm nay lại xuất hiện tiểu nha đầu, vậy mấy trăm năm sau chúng ta còn có thể tiêu dao như hiện tại được sao? "
Bích Nhãn lão tổ vẫn trầm mặc, Độc Giao Vương thấy thế thầm mắng lão hồ ly chết tiệt sau đó mới tiếp tục nói: "Hôm nay tiểu công chúa đã mất tích, đối với hai ta mà nói thì chính là cơ hội cực tốt, chúng ta có thể nhân cơ hội này…"
"Giao huynh nói không sai nhưng chẳng lẽ ngươi không sợ Tuyết Hồ nhất tộc báo cừu sao? "
"Báo cừu? Hừ, chuyện này chúng ta tự nhiên là âm thầm mà làm, chỉ cần không có chứng cứ thì Tuyết Hồ Vương có thể làm gì được chứ. Dù sao thế lực hai bên chúng ta so với Tuyết Hồ tộc cũng là kẻ tám lạng người nửa cân. Mạo hiểm đại chiến đối với bên nào cũng không có lợi. Thế nào, Bích Nhãn huynh có hứng thú liên thủ cùng tại hạ hay không?" Độc Giao Vương cười âm hiểm nói.
"Ha ha, Giao huynh đã thẳng thắn như vậy thì Trâu mỗ lẽ nào lại cự tuyệt. Được, ta sẽ phân phó bọn hạ nhân lén tìm kiếm tung tích của tiểu nha đầu kia. "
Nghe Bích Nhãn lão tổ nói như vậy, rốt cục trên mặt Độc Giao Vương lộ ra vẻ hài lòng: "Đạo hữu nghĩ thông được như vậy thì tốt quá. Hai ta hợp tác thì khả năng thành công sẽ lớn hơn. Dù sao tại Băng Mạc hoang nguyên này, Tuyết Hồ bộ tộc là địa đầu xà , nhân lực và vật lực đương nhiên vượt xa chúng ta. "
"Độc Giao huynh nói có lý, nhưng việc này cũng chỉ có thể giao cho thuộc cấp đi làm. Về phần ngươi và ta thì đương nhiên sẽ đi tham gia tụ hội Tuyết Hồ tộc. "
"Ha ha, nữ nhi mất tích khiến mấy lão bằng hữu kia nhất định sẽ nổi điên. Nhưng trước mặt người khác còn không thể đưa bộ mặt vui mừng giả tạo sao. Độc mỗ thật rất muốn thưởng thức hoạt cảnh ấy. "
Hai lão quái vật càn rỡ cười to sau đó đều hóa thành các đạo kinh hồng tan biến trong gió tuyết đầy trời.
Tuyết phủ khắp nơi trên Băng mạc hoang nguyên sắp sửa dậy sóng này.
Trở lại với Lâm Hiên, lúc này hắn đang cẩn thận điều khiển địa hỏa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bảy bảy bốn mươi chín ngày bất quá chỉ trong thoáng chốc. Hôm nay chính là ngày đan thành nhưng trên mặt Lâm Hiên chưa có vẻ gì vui mừng, trong sự mệt mỏi mơ hồ còn có vài phần lo âu.
"Thiếu gia sao thế, chẳng lẽ đan này rất khó luyện sao? " Nguyệt nhi quan tâm hỏi.
"Không hẳn " Lâm Hiên lắc đầu, một bên vừa nói chuyện với Nguyệt nhi một bên khống chế đan hỏa.
"Vậy điều gì khiến ngươi không vui vậy? " Tiểu nha đầu không nhịn được chun cái mũi đáng yêu.
"Khó khăn lớn nhất vẫn là địa hỏa không đủ độ nhiệt" Lâm Hiên nuốt một ngụm nước miếng tiếc rẻ, vẻ mặt buồn bực nói.
"Cái gì, địa hỏa không đủ hỏa hầu. Thiếu gia, chẳng phải đây là cực phẩm hỏa mạch sao? " Trên mặt Nguyệt nhi đầy vẻ khó tin
"Ai! " Lâm Hiên thở dài, nói đến việc này lại làm hắn buồn bực không thôi, ban đầu còn tưởng rằng Kỳ Lân chính là dị chủng hoang dã thì lựa chọn hỏa mạch hẳn sẽ thỏa mãn yêu cầu. Đâu biết lại kém như vậy.
Bắt đầu luyện đan tất cả đều thuận lợi. Nhưng khi đến bước cuối cùng là dung hợp hắn mới phát hiện địa hỏa không nơi đây không đủ hỏa hầu. Đương nhiên Lâm Hiên hiểu rõ có tức giận cũng vô ích. Mắt thấy luyện đan đã đến thời khắc mấu chốt, phải nghĩ cách tăng độ nhiệt của địa hỏa lên!
Chần chừ một chút Lâm Hiên chậm rãi nhắm mắt. Linh quang chợt lóe rồi Ma Anh màu đen xuất hiện trên đỉnh đầu.
Tiểu gia hỏa kia vẻ mặt ngưng trọng phun ra một đạo anh hỏa.
Dù sao bước cuối cùng cũng không mất thời gian bao lâu, Lâm Hiên định dùng phương pháp này để tăng nhiệt độ cho địa hỏa.
"Bụp…" Anh hỏa màu đen khi tới đỉnh lô liền rất nhanh hòa hợp cùng địa hỏa. Lâm Hiên cẩn thận điều khiển khiến hỏa diễm dao động một hồi rồi biến thành màu tím quỷ dị.
Độ nhiệt đã được đề cao hơn, vẻ mặt Nguyên Anh hết sức hài lòng. Linh quang chợt lóe Ma Anh một lần nữa nhập vào người Lâm Hiên.
Đảo mắt thời gian một tuần trà nữa trôi qua, vẻ mặt Lâm Hiên vẫn vô cùng khó coi, độ nhiệt vẫn không đủ.
Chuyện gì thế này? Hắn không thể tin nổi, chẳng lẽ bên trong còn có huyền cơ khác. Nhưng trong bút ký của tổ sư gia không hề đề cập đến điều này. Sắc mặt Lâm Hiên trở nên trầm xuống.
Nếu như không nhanh nghĩ cách khắc phục thì lần luyện đan này sẽ thất bại trong gang tấc. Các loại tài liệu không thể dung hợp thì cho dù muốn tinh chế lại cũng không được.
Tình huống rất nguy cấp, với tâm cơ của Lâm Hiên mà không khỏi biến sắc, các ngón tay co duỗi không ngừng.
Ngay cả dùng Anh Hỏa mà không được thì còn thứ gì có thể đề cao độ nhiệt hỏa diễm?
Đột nhiên Lâm Hiên rúng động, tựa hồ có chủ ý gì đó nhưng vẻ mặt có chút do dự.
Trong lòng Nguyệt nhi cảm thấy kỳ quái, sự tình luyện đan lần này vô cùng trọng đại, chẳng lẽ thiếu gia còn cái gì không nỡ xài?
"Chẳng lẽ muốn tiểu tì hỗ trợ sao? " Tiểu nha đầu mở miệng thăm dò.
Lâm Hiên lắc đầu rốt cục vươn tay vỗ vào túi trữ vật, trong tay liền lóe lên hồng quang chói mắt.
Cực phẩm tinh thạch! Nó nhỏ hơn tinh thạch bình thường một chút, mặt ngoài được bao bởi một tầng hồng quang lấp lánh, đem cầm trong tay thì vô cùng ấm áp. Chỉ là một khối nhỏ nhưng bên trong chứa một lượng hỏa linh lực như nước trong biển.
Đây chính là bảo vật cực kỳ hy hữu tại Nhân giới, do Lâm Hiên dùng Trường Sinh Đan đổi lấy từ tay Độc Giao Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.