Quyển 7 - Chương 2647: một quyền miễu sát 2
Huyễn Vũ
01/12/2013
Tuy là Lâm Hiên gần như chưa từng lộ diện, nhưng việc hắn đánh bại Thiên Tuyệt lão quái thì tuyệt đối không phải là giả. Bởi thời gian qua đi, dánh khí có lẽ đã giảm đi rất nhiều, nhưng lúc này đã xuất hiện ở đây, trong nội tâm đám người kia vẫn có vài phần kiêng kị.
Đương nhiên cũng có kẻ ngoại lệ.
Chẳng hạn như Ngô lão quái, trên mặt hắn tràn đầy vẻ kiêu ngạo: "Ngươi chính là Lâm Hiên?"
"Đúng vậy."
Lâm Hiên vẫn nhàn nhạt nói: "Các hạ muốn tự vẫn, hay là để Lâm mỗ làm thay? Nói trước là nếu lựa chọn cách sau, chỉ sợ sẽ khó tránh khỏi phải nếm nhiều đau khổ, thí dụ như rút hồn luyện phách chẳng hạn."
Ngô lão quái nghe xong thì ngẩn ngơ, sau đó là giận quá hóa cười: "Tự vẫn? Các hạ đúng là có dũng khí, ngươi bất quá cũng chỉ là tu sĩ Phân Thần trung kỳ mà thôi. Một tên mua danh chuộc tiếng cũng dám nói vậy với lão phu, ta thấy ngươi chán sống rồi."
"Mua danh chuộc tiếng, Các hạ cho rằng thực sự như vậy sao?"
Thanh âm Lâm Hiên vẫn không hề có một chút nóng nảy: "Đây là các hạ nói đấy nhé, nhưng bất kể thế nào, trước tiên cứ lưu lại cái mạng nhỏ rồi nói sau."
Lời còn chưa dứt, tay phải Lâm Hiên nâng lên, dường như muốn thi triển bí thuật gì đó. Nhưng Ngô lão quái đã động thủ trước một bước. Trên miệng thì nói cứng, nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn có vài phần kiêng kị đối với Lâm Hiên.
Rống!
Tiếng dã thú gào thét vang lên, thân thể hắn thoáng một cái đã biến lớn hơn chục lần.
Cự Đại thuật!
Tên này vốn dáng người cường tráng, giờ phút này lại càng giống như cự nhân uy mãnh. Mà biến lớn không chỉ có thân thể của hắn, thể tích cây Cự Phủ kia cũng chẳng khác là bao.
Sau đó hai cánh tay vung mạnh, hàn quang chớp lóe, Cự Phủ lấ thế khai thiên lập địa, hung hăng hướng về Lâm Hiên bổ xuống.
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã là tuyệt kỹ thanh thế to lớn.
Chỉ thấy theo theo nhát búa bổ xuống, một hào quang hình trăng lưỡi liềm vô cùng rực rỡ dài đến vài trượng bắn ra. Những nơi nó đi qua, không gian bắt đầu sụp đổ, đủ thấ lực một kích này lớn như thế nào.
"Sư thúc, coi chừng."
Tu sĩ Vân Ẩn tông quá sợ hãi, Lâm Ngọc Kiều gần trong gang tấc, sắc mặt lại càng đại biến.
Nhưng đối mặt với công kích cuồng mãnh như thế, Lâm Hiên vẫn giữ bộ dáng lạnh nhạt vô cùng. Khóe miệng của hắn thậm chí còn mang theo vài phần vui vẻ, ngay cả bảo vật cũng không thèm tế ra, tay phải nâng lên, đánh ra một quyền về phía đối thủ.
Động tác như thế, khiến tất cả mọi người sững sờ.
Kiêu ngạo cũng không đủ để hình dung.
Quả thực chẳng khác gì chán sống, tay không tấc sắt mà dám chọi cứng với pháp bảo của mình?
Ngô lão quái ngoài kinh ngạc, trên mặt còn tràn ngập vẻ cuồng hỉ. Cho dù đối phương có thâm bất khả trắc như trong truyền thuyết, lần này cũng nắm chắc cái chết.
Rống!
Hắn gầm lên một tiếng, đen toàn thân pháp lực, tất cả rót vào Cự Phủ.
Theo động tác của hắn, đường kính quang nhận hình trăng lưỡi liềm kia rõ ràng biến lớn không ít, tiếng xé gió vang lên, phụ cận đã xuất hiện vô số khe nứt không gian nhỏ như sợi tóc.
Chỉ nhìn đã đủ khiến trong nội tâm sinh ra sợ hãi.
Đối với Phân Thần kỳ, một kích đạt đến tình trạng như thế đã là vô cùng cao minh, nhưng trước mắt Lâm Hiên lại chẳng là gì. So với uy lực một trảo có thể dễ dàng chấn vỡ không gian thì quả thực còn kém quá nhiều.
Oanh!
Tiếng bạo liệt vang lên, nắm đấm Lâm Hiên đã cùng quang nhận hình trăng lưỡi liềm kia đụng vào nhau. Chỉ thấy ở giữa tỏa ra một vầng sáng màu bạc.
Vầng sáng kia không chỉ chói mắt, hơn nữa mặt ngoài còn trôi nổi vô số phù văn lớn cỡ nắm tay. Đồng thời, một cỗ linh áp kinh người bắn ra tứ phía.
Quang nhận hình trăng lưỡi liềm rõ ràng đã bị chấn vỡ thành từng khúc rồi nát vụn ra.
"Không có khả năng!"
Hai mắt Ngô lão quái trừng lớn, thần thông của mình thì chính mình hiểu rõ nhất. Sao lại có người tay không tấc sắt mà tiếp được công kích đáng sợ như vậy...Trừ khi, trừ khi hắn là lão quái vật Độ Kiếp kỳ.
Trong nhất thời, hắn còn hoài nghi Lâm Hiên giả heo ăn thịt hổ, nhưng giờ khắc này căn bản không có thời gian để suy tư.
Tục ngữ có câu, tên đã bắn đi thì không thể thu lại.
Chuyện đã tới nước này, hắn muốn thu chiêu cũng không được. Mặc kệ kết quả thế nào, lựa chọn duy nhất là tiến về phía trước.
Liều mạng!
Ngô lão quái cũng là nhân vật quyết đoán, thấy không có đường lui cũng không thèm nghĩ ngợi nữa. Hàm răng cắn chặt, hai tay nắm chắc Cự Phủ, dùng khí lực toàn thân nâng lên, sau đó hướng về phía trước bổ xuống.
Nên nhớ hắn là pháp thể song tu, khí lực hai tay không phải chuyện đùa. Do đó, uy lực một búa bổ xuống, lập tức bạo tăng rất nhiều.
Nhưng chẳng có tác dụng gì.
Một quyền kia của Lâm Hiên trông thì hời hợt, kỳ thực bên trong đã ẩn chứa một ít Thiên Địa pháp tắc.
Vốn là Tu Tiên giả Phân Thần kỳ, đã có thể chạm đến một chút Thiên Địa pháp tắc. Chỉ tiếc là nó còn quá mức mơ hồ, chỉ cần cảm thụ được một ít đã là không tệ, chứ đừng nói là dung nhập vào thần thông.
Nhưng Lâm Hiên lại khác.
Hắn vốn đã mạnh hơn tu sĩ cùng giai rất nhiều. Một trận chiến với Đào Ngột, sự lĩnh ngộ của Lâm Hiên đối với Thiên Địa pháp tắc đã vượt xa tu sĩ cùng giai. Đương nhiên vẫn không thể so sánh với Đào Ngột, nhưng ít ra cũng có thể trông mèo vẽ hổ.
Giờ phút này, trong một quyền của Lâm Hiên đã bao hàm lực pháp tắc, cứ coi như là kiểm nghiệm một phen. Trăm năm này, Lâm Hiên ngoại trừ khổ tu thì hắn cũng bỏ ra không ít thời gian để nguyên cứu cách vận dụng Thiên Địa pháp tắc vào chiêu thức.
Mà hết thảy Ngô lão quái đều không biết.
Vì vậy, trước mắt là một tấn bi kịch rồi.
Dù hắn đã dốc hết toàn lực, nhưng uy lực một quyền kia của Lâm Hiên lại không thể ngăn cản.
Cho nên, khi Cự Phủ cùng quyền đầu đụng vào nhau lại vô thanh vô tức. Chỉ thấy không gian xung quanh vặn vẹo một hồi, sau đó lại khôi phục như thường.
Lâm Hiên rút nắm đấm về, Ngô lão quái vẫn bảo trì tư thế bổ xuống. Biểu lộ của hắn trong một khắc này đông cứng lại, rõ ràng vẻ mặt vô cùng dữ tợn, nhưng không hiểu sao lại vặn vẹo trông rất khôi hài cùng quỉ dị.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tu sĩ xung quanh sợ ngây người, đám Tu Tiên giả này thực lực đều không yếu, tự nhiên đã trải qua không ít ma luyện gia khổ. Nhưng giờ khắc này, lại không biết được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Hai người tại sao lại dừng đánh?
Nhưng nghi hoặc này chỉ kéo dài một nhịp thở, sau đó đáp án đã rõ ràng rồi.
Ô ô..Một trận gió thổi qua, sau đó tiếng răng rắc vang lên, mặt ngoài cây Cự Phủ xuất hiện từng vết nứt, ban đầu chỉ nhỏ như sợi tóc, sau đó như mạng nhện lan ra nhanh chóng.
Rất nhanh, cả cây cự phủ đã bị phá hủy.
Không phải chỉ có cự phủ, ngay cả chiến giáp trên người Ngô lão quái, không, cả thân thể hắn nữa, cũng bắt đầu phong hóa, nhanh chóng biến thành từng hạt cát li ti, bị làn gió cuốn đi không còn tung tích.
Đường đường là lão quái vật Phân Thần kỳ, pháp thể song tu, chỉ một quyền đã bị Lâm Hiên diệt sát.
Ngay cả Nguyên Anh cũng không có cơ hội đào thoát, cùng với thân thể biến thành bột phấn.
Cái này không phải dùng bưu hãn là có thể hình dung, quả thực...
Cũng chẳng biết nói sao cho phải.
Có lẽ do quá kinh ngạc, trong phương viên mười dặm bỗng trở nên yên tĩnh đến lạnh người, không hề có một tiếng động.
Trải qua thời gian mười nhịp thở, tu sĩ Vân Ẩn tông sĩ khí bùng lên, bộc phát ra tiếng hoan hô vang trời: "Lâm trưởng lão thần thông vô địch, uy chấn bát phương!"
Cùng lúc đó, đủ loại màu sắc độn quang lóe lên, đám người vây công Tu Tiên giả Vân Ẩn tông lập tức không đánh mà chạy.
Tuy viện binh chỉ có một mình Lâm Hiên, nhưng ai dám ở lại giao chiến với hắn đây?
"Hừ, các ngươi xem tổng đà bổn môn là nơi nào, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?"
Trong mắt Lâm Hiên hiện lên vẻ tàn khốc, nhàn nhạt mở miệng, đồng thời tay áo phất lên. Theo động tác của hắn, vô số kiếm quang màu bạc ngư du mà ra, tiếng xé gió vang vọng, hướng về những tu sĩ đang chạy trốn bắn tới.
"Ahhh!"
Tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, ở giữa không trung nổ tung thành từng đoàn huyết vụ. Rất nhiều tu sĩ thậm chí còn không kịp phản ứng đã đầu lìa khỏi xác, bị kiếm quang của Lâm Hiên diệt sát.
Đương nhiên cũng có kẻ ngoại lệ.
Chẳng hạn như Ngô lão quái, trên mặt hắn tràn đầy vẻ kiêu ngạo: "Ngươi chính là Lâm Hiên?"
"Đúng vậy."
Lâm Hiên vẫn nhàn nhạt nói: "Các hạ muốn tự vẫn, hay là để Lâm mỗ làm thay? Nói trước là nếu lựa chọn cách sau, chỉ sợ sẽ khó tránh khỏi phải nếm nhiều đau khổ, thí dụ như rút hồn luyện phách chẳng hạn."
Ngô lão quái nghe xong thì ngẩn ngơ, sau đó là giận quá hóa cười: "Tự vẫn? Các hạ đúng là có dũng khí, ngươi bất quá cũng chỉ là tu sĩ Phân Thần trung kỳ mà thôi. Một tên mua danh chuộc tiếng cũng dám nói vậy với lão phu, ta thấy ngươi chán sống rồi."
"Mua danh chuộc tiếng, Các hạ cho rằng thực sự như vậy sao?"
Thanh âm Lâm Hiên vẫn không hề có một chút nóng nảy: "Đây là các hạ nói đấy nhé, nhưng bất kể thế nào, trước tiên cứ lưu lại cái mạng nhỏ rồi nói sau."
Lời còn chưa dứt, tay phải Lâm Hiên nâng lên, dường như muốn thi triển bí thuật gì đó. Nhưng Ngô lão quái đã động thủ trước một bước. Trên miệng thì nói cứng, nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn có vài phần kiêng kị đối với Lâm Hiên.
Rống!
Tiếng dã thú gào thét vang lên, thân thể hắn thoáng một cái đã biến lớn hơn chục lần.
Cự Đại thuật!
Tên này vốn dáng người cường tráng, giờ phút này lại càng giống như cự nhân uy mãnh. Mà biến lớn không chỉ có thân thể của hắn, thể tích cây Cự Phủ kia cũng chẳng khác là bao.
Sau đó hai cánh tay vung mạnh, hàn quang chớp lóe, Cự Phủ lấ thế khai thiên lập địa, hung hăng hướng về Lâm Hiên bổ xuống.
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã là tuyệt kỹ thanh thế to lớn.
Chỉ thấy theo theo nhát búa bổ xuống, một hào quang hình trăng lưỡi liềm vô cùng rực rỡ dài đến vài trượng bắn ra. Những nơi nó đi qua, không gian bắt đầu sụp đổ, đủ thấ lực một kích này lớn như thế nào.
"Sư thúc, coi chừng."
Tu sĩ Vân Ẩn tông quá sợ hãi, Lâm Ngọc Kiều gần trong gang tấc, sắc mặt lại càng đại biến.
Nhưng đối mặt với công kích cuồng mãnh như thế, Lâm Hiên vẫn giữ bộ dáng lạnh nhạt vô cùng. Khóe miệng của hắn thậm chí còn mang theo vài phần vui vẻ, ngay cả bảo vật cũng không thèm tế ra, tay phải nâng lên, đánh ra một quyền về phía đối thủ.
Động tác như thế, khiến tất cả mọi người sững sờ.
Kiêu ngạo cũng không đủ để hình dung.
Quả thực chẳng khác gì chán sống, tay không tấc sắt mà dám chọi cứng với pháp bảo của mình?
Ngô lão quái ngoài kinh ngạc, trên mặt còn tràn ngập vẻ cuồng hỉ. Cho dù đối phương có thâm bất khả trắc như trong truyền thuyết, lần này cũng nắm chắc cái chết.
Rống!
Hắn gầm lên một tiếng, đen toàn thân pháp lực, tất cả rót vào Cự Phủ.
Theo động tác của hắn, đường kính quang nhận hình trăng lưỡi liềm kia rõ ràng biến lớn không ít, tiếng xé gió vang lên, phụ cận đã xuất hiện vô số khe nứt không gian nhỏ như sợi tóc.
Chỉ nhìn đã đủ khiến trong nội tâm sinh ra sợ hãi.
Đối với Phân Thần kỳ, một kích đạt đến tình trạng như thế đã là vô cùng cao minh, nhưng trước mắt Lâm Hiên lại chẳng là gì. So với uy lực một trảo có thể dễ dàng chấn vỡ không gian thì quả thực còn kém quá nhiều.
Oanh!
Tiếng bạo liệt vang lên, nắm đấm Lâm Hiên đã cùng quang nhận hình trăng lưỡi liềm kia đụng vào nhau. Chỉ thấy ở giữa tỏa ra một vầng sáng màu bạc.
Vầng sáng kia không chỉ chói mắt, hơn nữa mặt ngoài còn trôi nổi vô số phù văn lớn cỡ nắm tay. Đồng thời, một cỗ linh áp kinh người bắn ra tứ phía.
Quang nhận hình trăng lưỡi liềm rõ ràng đã bị chấn vỡ thành từng khúc rồi nát vụn ra.
"Không có khả năng!"
Hai mắt Ngô lão quái trừng lớn, thần thông của mình thì chính mình hiểu rõ nhất. Sao lại có người tay không tấc sắt mà tiếp được công kích đáng sợ như vậy...Trừ khi, trừ khi hắn là lão quái vật Độ Kiếp kỳ.
Trong nhất thời, hắn còn hoài nghi Lâm Hiên giả heo ăn thịt hổ, nhưng giờ khắc này căn bản không có thời gian để suy tư.
Tục ngữ có câu, tên đã bắn đi thì không thể thu lại.
Chuyện đã tới nước này, hắn muốn thu chiêu cũng không được. Mặc kệ kết quả thế nào, lựa chọn duy nhất là tiến về phía trước.
Liều mạng!
Ngô lão quái cũng là nhân vật quyết đoán, thấy không có đường lui cũng không thèm nghĩ ngợi nữa. Hàm răng cắn chặt, hai tay nắm chắc Cự Phủ, dùng khí lực toàn thân nâng lên, sau đó hướng về phía trước bổ xuống.
Nên nhớ hắn là pháp thể song tu, khí lực hai tay không phải chuyện đùa. Do đó, uy lực một búa bổ xuống, lập tức bạo tăng rất nhiều.
Nhưng chẳng có tác dụng gì.
Một quyền kia của Lâm Hiên trông thì hời hợt, kỳ thực bên trong đã ẩn chứa một ít Thiên Địa pháp tắc.
Vốn là Tu Tiên giả Phân Thần kỳ, đã có thể chạm đến một chút Thiên Địa pháp tắc. Chỉ tiếc là nó còn quá mức mơ hồ, chỉ cần cảm thụ được một ít đã là không tệ, chứ đừng nói là dung nhập vào thần thông.
Nhưng Lâm Hiên lại khác.
Hắn vốn đã mạnh hơn tu sĩ cùng giai rất nhiều. Một trận chiến với Đào Ngột, sự lĩnh ngộ của Lâm Hiên đối với Thiên Địa pháp tắc đã vượt xa tu sĩ cùng giai. Đương nhiên vẫn không thể so sánh với Đào Ngột, nhưng ít ra cũng có thể trông mèo vẽ hổ.
Giờ phút này, trong một quyền của Lâm Hiên đã bao hàm lực pháp tắc, cứ coi như là kiểm nghiệm một phen. Trăm năm này, Lâm Hiên ngoại trừ khổ tu thì hắn cũng bỏ ra không ít thời gian để nguyên cứu cách vận dụng Thiên Địa pháp tắc vào chiêu thức.
Mà hết thảy Ngô lão quái đều không biết.
Vì vậy, trước mắt là một tấn bi kịch rồi.
Dù hắn đã dốc hết toàn lực, nhưng uy lực một quyền kia của Lâm Hiên lại không thể ngăn cản.
Cho nên, khi Cự Phủ cùng quyền đầu đụng vào nhau lại vô thanh vô tức. Chỉ thấy không gian xung quanh vặn vẹo một hồi, sau đó lại khôi phục như thường.
Lâm Hiên rút nắm đấm về, Ngô lão quái vẫn bảo trì tư thế bổ xuống. Biểu lộ của hắn trong một khắc này đông cứng lại, rõ ràng vẻ mặt vô cùng dữ tợn, nhưng không hiểu sao lại vặn vẹo trông rất khôi hài cùng quỉ dị.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tu sĩ xung quanh sợ ngây người, đám Tu Tiên giả này thực lực đều không yếu, tự nhiên đã trải qua không ít ma luyện gia khổ. Nhưng giờ khắc này, lại không biết được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Hai người tại sao lại dừng đánh?
Nhưng nghi hoặc này chỉ kéo dài một nhịp thở, sau đó đáp án đã rõ ràng rồi.
Ô ô..Một trận gió thổi qua, sau đó tiếng răng rắc vang lên, mặt ngoài cây Cự Phủ xuất hiện từng vết nứt, ban đầu chỉ nhỏ như sợi tóc, sau đó như mạng nhện lan ra nhanh chóng.
Rất nhanh, cả cây cự phủ đã bị phá hủy.
Không phải chỉ có cự phủ, ngay cả chiến giáp trên người Ngô lão quái, không, cả thân thể hắn nữa, cũng bắt đầu phong hóa, nhanh chóng biến thành từng hạt cát li ti, bị làn gió cuốn đi không còn tung tích.
Đường đường là lão quái vật Phân Thần kỳ, pháp thể song tu, chỉ một quyền đã bị Lâm Hiên diệt sát.
Ngay cả Nguyên Anh cũng không có cơ hội đào thoát, cùng với thân thể biến thành bột phấn.
Cái này không phải dùng bưu hãn là có thể hình dung, quả thực...
Cũng chẳng biết nói sao cho phải.
Có lẽ do quá kinh ngạc, trong phương viên mười dặm bỗng trở nên yên tĩnh đến lạnh người, không hề có một tiếng động.
Trải qua thời gian mười nhịp thở, tu sĩ Vân Ẩn tông sĩ khí bùng lên, bộc phát ra tiếng hoan hô vang trời: "Lâm trưởng lão thần thông vô địch, uy chấn bát phương!"
Cùng lúc đó, đủ loại màu sắc độn quang lóe lên, đám người vây công Tu Tiên giả Vân Ẩn tông lập tức không đánh mà chạy.
Tuy viện binh chỉ có một mình Lâm Hiên, nhưng ai dám ở lại giao chiến với hắn đây?
"Hừ, các ngươi xem tổng đà bổn môn là nơi nào, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?"
Trong mắt Lâm Hiên hiện lên vẻ tàn khốc, nhàn nhạt mở miệng, đồng thời tay áo phất lên. Theo động tác của hắn, vô số kiếm quang màu bạc ngư du mà ra, tiếng xé gió vang vọng, hướng về những tu sĩ đang chạy trốn bắn tới.
"Ahhh!"
Tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, ở giữa không trung nổ tung thành từng đoàn huyết vụ. Rất nhiều tu sĩ thậm chí còn không kịp phản ứng đã đầu lìa khỏi xác, bị kiếm quang của Lâm Hiên diệt sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.