Quyển 7 - Chương 2713: Nội dung của Ánh Tượng châu (1)
Huyễn Vũ
30/12/2013
Cũng may hết thảy lo lắng đều dư thừa, Lâm Hiên sao có thể nghi ngờ vài
tên tu sĩ Động Huyền Kỳ ám toán mình. Không nói đến đối phương không có
động cơ nào để làm như vậy, dù là có cho nàng ta một trăm cái lá gan vẫn không dám làm.
Là mình quá mức chủ quan.
Ánh Tượng Châu này so với hắn tưởng tượng còn thần diệu hơn một ít. Như vậy Lâm Hiên ngược lại không hề kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Xét theo một khía cạnh khác thì vật này biểu hiện như thế càng chứng tỏ giá trị của nó.
Bất quá có một điều, miêu tả của nàng này cũng không chính xác lắm.
Việc thần thức của mình bị bắn ngược, cũng không phải vì Ánh Tượng Châu này bị Cổ tu sĩ bố trí cấm chế, mà là do cường độ thần thức chưa đủ. Từ đó chứng tỏ, kẻ không đủ thực lực đừng mơ tưởng xem xét nội dung ẩn chứa bên trong.
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của thanh tú thiếu nữ, Lâm Hiên nở nụ cười trấn an: "Ngươi không cần hoảng sợ, là do Lâm mỗ chủ quan, không trách ngươi."
Lời còn chưa dứt, Lâm Hiên đã một lần nữa cúi đầu xuống.
Lần này, hắn không hề giữ lại mà hít sâu một hơi, đem thần thức cường đại hoàn toàn thả ra.
Oanh!
Thần thức vốn là vật vô hình vô chất, nhưng thần thức của Lâm Hiên thật sự quá cường đại khiến cho không gian chung quanh đều xuất hiện vặn vẹo, ẩn ẩn còn có một tia vết rách xuất hiện. Tuy rằng chút ít vết rách kia chỉ là mảnh như sợi tóc, nhưng vẫn khiến cho tu sĩ chung quanh hoảng sợ không thôi.
Chỉ là thần thức đã có hiệu quả như thế, lời đồn đãi thực lực của Lâm sư thúc có thể so với lão quái vật Độ Kiếp Kỳ, quả nhiên không sai.
Ngoại trừ kinh ngạc, ánh mắt của ba người cũng tràn ngập sùng kính và bội phục. Nhưng mà việc này đối với Lâm Hiên mà nói, cũng không quan trọng. Hiện tại tất cả tinh thần của hắn đều tập trung vào khỏa Ánh Tượng Châu trước mắt.
Thời gian dần qua, trên mặt Lâm Hiên dần dần rịn ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu. Với thần thức mạnh như hắn, vậy mà vẫn có cảm giác phải cố hết sức, không, chính xác mà nói, là vô cùng cố hết sức.
Cũng may cố gắng như vậy cũng không phải uổng phí, rốt cục Lâm Hiên cũng đã nhìn thấy được nội dung lưu lại trong Ánh Tượng Châu.
Trong một khắc này, vẻ mặt Lâm Hiên toát ra vẻ giật mình cực kỳ, mặc dù với lòng dạ của hắn cũng không che dấu được. Bởi vì tất cả cảnh tượng mà Lâm Hiên được nhìn thấy thực sự là quá chân thực rồi, không giống như là hắn đang nhìn mà dường như bản thân bị lạc vào một nơi chiến trường kỳ lạ.
Chiến trường cổ đại!
Đại địa sụp đổ, bầu trời cũng vỡ toang, toàn bộ không gian đều là một mảnh hỗn độn. Trong hoàn cảnh quỷ dị này đang có vô số tu sĩ chém giết nhau. Kiếm khí tung hoành, pháp thuật rơi xuống như mưa trút nước. Thực lực của những tu sĩ kia rất mạnh, ngay cả Lâm Hiên cũng không thể tưởng tượng, chỉ nhìn thôi cũng đủ ớn lạnh. Bọn họ chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng có thể khai thiên tích địa.
Chỉ thấy một tu sĩ mặc nho bào tung ra một chưởng, toàn bộ không gian đã vỡ vụn. Nghiền nát không gian, thậm chí không cách nào lấp đầy, như vậy đủ biết ngay cả thiên địa pháp tắc cũng đều bị nghịch chuyển, một cái chưởng ấn cực lớn chừng ngàn trượng xuất hiện trong hư không.
Lâm Hiên hoảng sợ vô cùng, trong thời khắc này, hắn cảm giác dường như bản thân mình chỉ là con sâu cái kiến.
Đột nhiên, một thân ảnh quen thuộc chợt xuất hiện.
Nguyệt Nhi!
Sau một tiếng thét kinh hãi, Lâm Hiên khó mà che dấu sợ hãi lẫn vui mừng.
Nhưng rất nhanh, hắn đã phát hiện ra Nguyệt Nhi này không phải là ái thê Nguyệt Nhi mà mình quen thuộc, nàng có vài điểm khác biệt.
Tuy dung nhan loáng thoáng có bóng hình của Nguyệt Nhi, nhưng rõ ràng là nàng này lại càng thêm phần xinh đẹp. Có thể dùng diễm tuyệt(đẹp nhất) tam giới để hình dung cũng tuyệt đối không hề quá đáng.
Từ khi bước chân vào con đường tu tiên, những mỹ nữ tuyệt sắc mà Lâm Hiên từng nhìn thấy có thể nói là nhiều vô số kể. Thế nhưng chỉ có Thanh Khâu Quốc Chủ ở Băng Hải Giới là có thể so sánh cùng với Nguyệt Nhi trước mắt.
Cửu Vĩ thiên hồ!
Vậy thân phận của nàng này cũng dễ dàng đoán được.
Atula!
Lâm Hiên nằm mơ cũng chưa từng nghĩ, có thể gặp được bóng hình trong kiếp trước của Nguyệt Nhi ở trong này.
Không, không thể nói là gặp. Mình chỉ là lấy tư cách người xem, đứng ở đây nhìn sự việc bí ẩn xa xưa có liên quan với nàng.
Ngoại trừ Atula, Lâm Hiên còn trông thấy một ít cường giả không thể tưởng tượng nổi. Từng kẻ đều có thực lực mạnh mẽ đến tột đỉnh.
Tam đại Tán tiên, tam đại Yêu Vương dường như cũng xuất hiện. Thậm chí còn có Cổ Ma, là một trong chín vị Chân Ma Thuỷ Tổ mà mình quen thuộc.
Băng Phách!
Tuy rằng Lâm Hiên chưa từng nhìn thấy bản thể của nàng, nhưng từ dung mạo phân hồn hàng lâm vẫn có vài phần tương tự, rất dễ dàng nhận ra.
Lâm Hiên thật sự giật mình rồi.
Nguyệt Nhi thống lĩnh quỷ vật Âm Ti, bá chủ Linh Giới Tán tiên và Yêu Vương, thậm chí ngay cả Cổ Ma cũng đều xuất hiện.
Đây là trận tam giới đại chiến sao, tất cả cường giả tam giới đều hỗn chiến cùng một chỗ!
Trận chiến kia khiến cho Lâm Hiên tuyệt đối rung động, khó có thể dùng ngôn ngữ mà nói rõ được. Với vai trò khán giả, Lâm Hiên chỉ biết hoảng hốt mà nhìn, không thể làm bất cứ chuyện gì.
Trong lòng hắn không khỏi vì Nguyệt Nhi mà thêm lo lắng, tuy rằng Lâm Hiên cũng hiểu lo lắng như vậy hoàn toàn vớ vẩn. Bởi vì mặc dù cường giả trước mắt nhiều vô số, nhưng không thể nghi ngờ, Atula Vương là người mạnh nhất trong đó.
Có câu quan tâm tắc loạn, mặc dù Lâm Hiên biết rõ nhưng vẫn không thể không lo lắng. Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn Nguyệt Nhi, rất nhanh lại phát hiện một bí mật trọng đại khác.
Thật ra cũng không thể gọi là bí mật, chỉ là vô cùng khó tưởng tượng!
Âm ti quỷ vật, cường giả Linh giới, Cổ Ma, bọn họ cũng không phải hoàn toàn đối địch với nhau.
Nói như thế nào đây... Tràng diện phi thường hỗn loạn, địch nhân lại càng cổ quái vô cùng. Có người, có yêu, có Cổ Ma, thậm chí Lâm Hiên trông thấy vài tên đại yêu quỷ hung dữ bổ nhào về phía Nguyệt Nhi.
Có lầm hay không?
Địa vị của Atula Vương ở Âm Ti Giới không phải như thần sao, vài tên ác quỷ kia cuối cùng là đang làm cái gì?
Cảnh tượng trước mắt thật sự là không cách nào dùng lẽ thường nói rõ.
Diễn biến tiếp theo càng làm cho Lâm Hiên sợ ngây người.
Băng Phách, với tư cách Chân Ma Thuỷ tổ cao quý, bên cạnh nàng luôn có mấy tên thị vệ trung thành và tận tâm. Nói là thị vệ, nhưng thực lực cũng đều là Độ Kiếp kỳ, đặt ở chỗ khác đều là Thánh Tổ uy chấn một phương. Mà giờ khắc này, bọn hắn lại trung thành và tận tâm đứng xung quanh bên cạnh Băng Phách.
Bất kể Băng Phách làm thế nào thu phục được mấy tên thủ hạ mạnh mẽ này, nhưng lòng trung thành của bọn hắn chắc chắn là chân thật đáng tin. Thậm chí đụng phải một ít công kích đáng sợ, dùng năng lực của Băng Phách cũng không có cách nào tránh né, lập tức có thị vệ bước ra dùng thân thể của mình ngăn cản cho nàng.
Có được những thiết vệ như vậy cũng đủ khiến cho người ta hâm mộ.
Là mình quá mức chủ quan.
Ánh Tượng Châu này so với hắn tưởng tượng còn thần diệu hơn một ít. Như vậy Lâm Hiên ngược lại không hề kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Xét theo một khía cạnh khác thì vật này biểu hiện như thế càng chứng tỏ giá trị của nó.
Bất quá có một điều, miêu tả của nàng này cũng không chính xác lắm.
Việc thần thức của mình bị bắn ngược, cũng không phải vì Ánh Tượng Châu này bị Cổ tu sĩ bố trí cấm chế, mà là do cường độ thần thức chưa đủ. Từ đó chứng tỏ, kẻ không đủ thực lực đừng mơ tưởng xem xét nội dung ẩn chứa bên trong.
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của thanh tú thiếu nữ, Lâm Hiên nở nụ cười trấn an: "Ngươi không cần hoảng sợ, là do Lâm mỗ chủ quan, không trách ngươi."
Lời còn chưa dứt, Lâm Hiên đã một lần nữa cúi đầu xuống.
Lần này, hắn không hề giữ lại mà hít sâu một hơi, đem thần thức cường đại hoàn toàn thả ra.
Oanh!
Thần thức vốn là vật vô hình vô chất, nhưng thần thức của Lâm Hiên thật sự quá cường đại khiến cho không gian chung quanh đều xuất hiện vặn vẹo, ẩn ẩn còn có một tia vết rách xuất hiện. Tuy rằng chút ít vết rách kia chỉ là mảnh như sợi tóc, nhưng vẫn khiến cho tu sĩ chung quanh hoảng sợ không thôi.
Chỉ là thần thức đã có hiệu quả như thế, lời đồn đãi thực lực của Lâm sư thúc có thể so với lão quái vật Độ Kiếp Kỳ, quả nhiên không sai.
Ngoại trừ kinh ngạc, ánh mắt của ba người cũng tràn ngập sùng kính và bội phục. Nhưng mà việc này đối với Lâm Hiên mà nói, cũng không quan trọng. Hiện tại tất cả tinh thần của hắn đều tập trung vào khỏa Ánh Tượng Châu trước mắt.
Thời gian dần qua, trên mặt Lâm Hiên dần dần rịn ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu. Với thần thức mạnh như hắn, vậy mà vẫn có cảm giác phải cố hết sức, không, chính xác mà nói, là vô cùng cố hết sức.
Cũng may cố gắng như vậy cũng không phải uổng phí, rốt cục Lâm Hiên cũng đã nhìn thấy được nội dung lưu lại trong Ánh Tượng Châu.
Trong một khắc này, vẻ mặt Lâm Hiên toát ra vẻ giật mình cực kỳ, mặc dù với lòng dạ của hắn cũng không che dấu được. Bởi vì tất cả cảnh tượng mà Lâm Hiên được nhìn thấy thực sự là quá chân thực rồi, không giống như là hắn đang nhìn mà dường như bản thân bị lạc vào một nơi chiến trường kỳ lạ.
Chiến trường cổ đại!
Đại địa sụp đổ, bầu trời cũng vỡ toang, toàn bộ không gian đều là một mảnh hỗn độn. Trong hoàn cảnh quỷ dị này đang có vô số tu sĩ chém giết nhau. Kiếm khí tung hoành, pháp thuật rơi xuống như mưa trút nước. Thực lực của những tu sĩ kia rất mạnh, ngay cả Lâm Hiên cũng không thể tưởng tượng, chỉ nhìn thôi cũng đủ ớn lạnh. Bọn họ chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng có thể khai thiên tích địa.
Chỉ thấy một tu sĩ mặc nho bào tung ra một chưởng, toàn bộ không gian đã vỡ vụn. Nghiền nát không gian, thậm chí không cách nào lấp đầy, như vậy đủ biết ngay cả thiên địa pháp tắc cũng đều bị nghịch chuyển, một cái chưởng ấn cực lớn chừng ngàn trượng xuất hiện trong hư không.
Lâm Hiên hoảng sợ vô cùng, trong thời khắc này, hắn cảm giác dường như bản thân mình chỉ là con sâu cái kiến.
Đột nhiên, một thân ảnh quen thuộc chợt xuất hiện.
Nguyệt Nhi!
Sau một tiếng thét kinh hãi, Lâm Hiên khó mà che dấu sợ hãi lẫn vui mừng.
Nhưng rất nhanh, hắn đã phát hiện ra Nguyệt Nhi này không phải là ái thê Nguyệt Nhi mà mình quen thuộc, nàng có vài điểm khác biệt.
Tuy dung nhan loáng thoáng có bóng hình của Nguyệt Nhi, nhưng rõ ràng là nàng này lại càng thêm phần xinh đẹp. Có thể dùng diễm tuyệt(đẹp nhất) tam giới để hình dung cũng tuyệt đối không hề quá đáng.
Từ khi bước chân vào con đường tu tiên, những mỹ nữ tuyệt sắc mà Lâm Hiên từng nhìn thấy có thể nói là nhiều vô số kể. Thế nhưng chỉ có Thanh Khâu Quốc Chủ ở Băng Hải Giới là có thể so sánh cùng với Nguyệt Nhi trước mắt.
Cửu Vĩ thiên hồ!
Vậy thân phận của nàng này cũng dễ dàng đoán được.
Atula!
Lâm Hiên nằm mơ cũng chưa từng nghĩ, có thể gặp được bóng hình trong kiếp trước của Nguyệt Nhi ở trong này.
Không, không thể nói là gặp. Mình chỉ là lấy tư cách người xem, đứng ở đây nhìn sự việc bí ẩn xa xưa có liên quan với nàng.
Ngoại trừ Atula, Lâm Hiên còn trông thấy một ít cường giả không thể tưởng tượng nổi. Từng kẻ đều có thực lực mạnh mẽ đến tột đỉnh.
Tam đại Tán tiên, tam đại Yêu Vương dường như cũng xuất hiện. Thậm chí còn có Cổ Ma, là một trong chín vị Chân Ma Thuỷ Tổ mà mình quen thuộc.
Băng Phách!
Tuy rằng Lâm Hiên chưa từng nhìn thấy bản thể của nàng, nhưng từ dung mạo phân hồn hàng lâm vẫn có vài phần tương tự, rất dễ dàng nhận ra.
Lâm Hiên thật sự giật mình rồi.
Nguyệt Nhi thống lĩnh quỷ vật Âm Ti, bá chủ Linh Giới Tán tiên và Yêu Vương, thậm chí ngay cả Cổ Ma cũng đều xuất hiện.
Đây là trận tam giới đại chiến sao, tất cả cường giả tam giới đều hỗn chiến cùng một chỗ!
Trận chiến kia khiến cho Lâm Hiên tuyệt đối rung động, khó có thể dùng ngôn ngữ mà nói rõ được. Với vai trò khán giả, Lâm Hiên chỉ biết hoảng hốt mà nhìn, không thể làm bất cứ chuyện gì.
Trong lòng hắn không khỏi vì Nguyệt Nhi mà thêm lo lắng, tuy rằng Lâm Hiên cũng hiểu lo lắng như vậy hoàn toàn vớ vẩn. Bởi vì mặc dù cường giả trước mắt nhiều vô số, nhưng không thể nghi ngờ, Atula Vương là người mạnh nhất trong đó.
Có câu quan tâm tắc loạn, mặc dù Lâm Hiên biết rõ nhưng vẫn không thể không lo lắng. Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn Nguyệt Nhi, rất nhanh lại phát hiện một bí mật trọng đại khác.
Thật ra cũng không thể gọi là bí mật, chỉ là vô cùng khó tưởng tượng!
Âm ti quỷ vật, cường giả Linh giới, Cổ Ma, bọn họ cũng không phải hoàn toàn đối địch với nhau.
Nói như thế nào đây... Tràng diện phi thường hỗn loạn, địch nhân lại càng cổ quái vô cùng. Có người, có yêu, có Cổ Ma, thậm chí Lâm Hiên trông thấy vài tên đại yêu quỷ hung dữ bổ nhào về phía Nguyệt Nhi.
Có lầm hay không?
Địa vị của Atula Vương ở Âm Ti Giới không phải như thần sao, vài tên ác quỷ kia cuối cùng là đang làm cái gì?
Cảnh tượng trước mắt thật sự là không cách nào dùng lẽ thường nói rõ.
Diễn biến tiếp theo càng làm cho Lâm Hiên sợ ngây người.
Băng Phách, với tư cách Chân Ma Thuỷ tổ cao quý, bên cạnh nàng luôn có mấy tên thị vệ trung thành và tận tâm. Nói là thị vệ, nhưng thực lực cũng đều là Độ Kiếp kỳ, đặt ở chỗ khác đều là Thánh Tổ uy chấn một phương. Mà giờ khắc này, bọn hắn lại trung thành và tận tâm đứng xung quanh bên cạnh Băng Phách.
Bất kể Băng Phách làm thế nào thu phục được mấy tên thủ hạ mạnh mẽ này, nhưng lòng trung thành của bọn hắn chắc chắn là chân thật đáng tin. Thậm chí đụng phải một ít công kích đáng sợ, dùng năng lực của Băng Phách cũng không có cách nào tránh né, lập tức có thị vệ bước ra dùng thân thể của mình ngăn cản cho nàng.
Có được những thiết vệ như vậy cũng đủ khiến cho người ta hâm mộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.