Quyển 7 - Chương 2390: Phúc cũng là họa
Huyễn Vũ
20/03/2013
“Không xong rồi!”
Hắn chỉ có thể đem Cương Khí hộ thể thả ra, tuy nhiên Ngọc La phong lại xem như không thấy. Hôm nay, chủng ma trùng này dù vẫn chưa thành thục nhưng cũng đã đến mức "đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm". Chỉ là hộ thể cương khí mà có thể ngăn được chúng thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày rồi.
Lâm Hiên vốn không có hứng thú cùng đối phương nói nhảm tốn nước miếng cho rách việc. Hắn cùng lão già Mộc Quan đối thoại chỉ nhằm một mục đích thu hút sự chú ý đối phương rồi lặng lẽ thả Ngọc La Phong ra. Hiện tại quỷ kế đã thành, cương khí hộ thể khi đối mặt với Ngọc La Phong không khác gì tờ giấy mỏng, dễ dàng bị phá tan. Chỉ trong nháy mắt, Ngọc La Phong đã ở trước mặt hắn, sau đó là từng tràng thanh âm như heo bị chọc tiết truyền vào tai. Trên mặt Lâm Hiên chỉ là vẻ cười nhạt: “Tưởng tự bạo Nguyên Anh là có thể uy hiếp ta? Có giỏi thì tự bạo để ta xem cái nào.”
Ngọc La phong không chỉ có Thời Gian Chi Độc mà thêm vào đó là cảm giác bị chích đau không thể tả. Gặp loại đau nhức này chỉ có thể miễn cưỡng ngưng tụ pháp lực ngăn cơn đau mà thôi, lúc này hắn còn muốn áp súc pháp lực để tự bạo thì đúng là si tâm vọng tưởng. Lâm Hiên vốn đã có đề phòng, sao có thể để đối phương cuồng ngôn uy hiếp.
“A!”
Ngọc La Phong chích đầy mặt hắn, đau nhức đến mức mắt mờ tai ù. Lão giả Mộc Quan đã không còn để ý cường địch xung quanh nữa. Hai tay lão ma quang mang đại phóng, liều mạng chụp tới ma trùng.
Lâm hiên thở dài, tất cả giãy dụa đều là phí công: "Giãy dục vô ích làm gì, buông tay để Lâm mỗ tiễn ngươi một đoạn xuống Hoàng Tuyền đi.”
Lời còn chưa dứt, tay áo Lâm Hiên phất một cái, Cửu Cung Tu Du Kiếm bay ra. Đây không phải kiếm khí mà là bổn mạng pháp bảo của hắn. Hồng quang chợt lóe, đối phương đã bị chém thành hai nửa, ngay cả Nguyên Anh cũng không chạy được.
Trên mặt của hắn còn vẫn duy trì vẻ kinh hãi cùng phẫn nộ vô cùng, Lâm Hiên bấm ngón tay búng ra một chỉ, chỉ thấy lửa cháy phừng phừng thiêu tất cả thành tro bụi. Lâm Hiên cũng không khách khí thu túi trữ vật đối phương lại.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, "thượng binh phạt mưu" quả nhiên là lựa chọn chính xác. Mặc dù với thực lực của hắn, cho dù lấy một địch hai cũng có thể đánh bại Hạt Vĩ Thượng nhân và Mộc quan Lão giả. Nhưng khẳng định đó sẽ là một phen ác đấu, nào có dễ dàng như thế này.
Tuy nhiên mọi việc có lợi cũng sẽ có hại. Lâm Hiên không hề biết việc hắn vừa làm đã lưu lại một tai họa ngầm trong tương lai.
Cách nơi này khoảng hai ba vạn dặm, trên một cánh đồng hoang vu. Hai đạo kinh hồng đang phá không bay đi, trong mỗi đạo kinh hồng là một tên cổ ma thực lực không kém, đều là cấp bậc Ly Hợp kỳ. Giờ khắc này đang rì rầm nói chuyện với nhau.
“Khâu huynh, ngươi nói gia hỏa họ Lâm vừa rồi thật sự là kẻ mà Thánh Tổ đại nhân truyền lệnh tìm kiếm?” Người nói là một trung niên cổ ma sắc mặc âm trầm. Lúc này trong mắt hắn lộ ra vài phần kinh nghi, hơn nữa phảng phất còn có cả hưng phấn.
Mà đối tượng được hỏi là một lão già mặt đỏ. Kẻ này so tu vi thì cao hơn một bậc, đã là Ly Hợp kỳ đỉnh phong.
“Ta cũng không chắc.” Lão già thở dài.
“Khâu huynh cũng không chắc sao?” Trung niên cổ ma có điểm kinh ngạc hỏi lại. Thực lực đối phương tạm không đề cập tới, nhưng từ trước đến nay đều nổi tiếng về túc trí đa mưu.
"Không sai."
Lão giả kia tay chống cằm, trên mặt lộ ra vài phần do dự: “Nhìn từ dung mạo lẫn vóc người, gã này cùng với kẻ trong bức họa mà Thánh Tổ đại nhân đưa cho chúng ta giống như đúc. Bất quá, theo Thánh Tổ đại nhân nói, Lâm tiểu tử nọ hèn hạ vô sỉ, giảo hoạt dị thường, đối với chuyện vừa chúng ta vừa thấy tại hôn lễ, biểu hiện của hắn lại vô cùng lỗ mãng. Điều này đúng là khó hiểu.”
“Hay là hắn giả heo ăn thịt hổ?"
“Giả heo ăn thịt hổ… ừm, cũng có thể” Trong mắt lão già quang mang lóe lên: “Kỳ thật, chúng ta cũng không cần suy nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần trực tiếp gửi đi tin tức kia là được, Thánh Tổ đại nhân sẽ tự đưa ra quyết định.”
"Khâu huynh nói có lý."
Trung niên cổ ma tấm tắc gật đầu, miệng đồng ý không ngừng. Sau đó gã đưa tay hướng phía sau vỗ lên hông, chỉ thấy hoàng mang chợt lóe, một khối ngọc phù hắc quang mênh mông hiện ra trước mặt.
Vạn Lý Phù này chính là bảo vật đặc chế mà Thánh Tổ đại nhân ban thưởng, chỉ có những tâm phúc như họ mới có.
Thiên Nguyên mặc dù đầu phục Băng Phách, nhưng thân là Độ Kiếp kỳ Thánh Tổ tự nhiên cũng có tâm phúc của riêng mình. Chuyện tìm kiếm Lâm Hiên, hắn chẳng dám để Băng Phách cùng Bảo Xà biết, tuy lão không dám cống khai ra nhưng lại lặng lẽ thông tri cho tâm phúc của mình để bọn chúng lưu ý.
Hai tên cổ ma trước mắt chính là tâm phúc của Thiên Nguyên. Bọn họ tới nơi này vốn là có nhiệm vụ khác song tự dưng lại được Hạt Vĩ Thượng Nhân mời tham gia đại điển nạp thiếp nên bọn họ cũng hảo hảo đi chúc mừng, không nghĩ rằng vô tình cắm liễu liễu xanh um, ở đây lại gặp được Lâm Hiên.
Mặc dù tướng mạo giống nhau nhưng tính cách lại quá khác biệt. Hai tên cổ ma cũng không dám chắc Lâm Hiên này có phải người Thánh Tổ đại nhân cần tìm hay không. Tuy nhiên chuyện tốt thế này tự nhiên sẽ không cần lo lắng gì nhiều, tóm lại cứ báo cáo trước đã.
Trung niên Cổ ma cúi đầu, khẽ nhúc nhích, đã đem tin tức truyền vào trong Vạn lý Phù. Sau đó tay áo rung lên, Vạn Lý Phù quang hoa chớp động, đã hóa thành một đạo kinh hồng mù mịt, biến mất trong tầm mắt.
Hết thảy chuyện này, Lâm Hiên đều không biết. Trên mặt hắn đang là vẻ đắc chí mãn ý khi một lúc đã diệt sát xong hai tên cường địch.
Bất quá vẫn còn chuyện phải làm. Hắn không phải loại người bỏ gốc lấy ngọn, quên mất mục đích mình đại náo tiệc cưới. Lâm Hiên nhắm lại hai mắt đem Thần thức thả ra, rất nhanh liền tìm được thứ mình muốn. Sau đó toàn thân Lâm Hiên kinh hồng nổi lên, hướng phủ chủ trong thành bay đến.
Một quầng sáng mù mịt hiện ra trong tầm mắt. Hơn nữa lão là đại năng cổ ma Phân Thần kỳ, lại còn là một vị thành chủ nên đương nhiên chỗ ở sẽ hết sức xa hoa lộng lẫy. Chỉ là phủ thành chủ mà còn lớn hơn diện tích của cả hoàng cung nơi phàm trần.
Lâm Hiên đang phi độn thì bỗng dưng có một tầng sánh xanh thẫm hiện ra, không cần phải nói, chắc chắn đây là cấm chế bảo vệ phủ Thành chủ của lão ma. Tuy nhiên Trận Pháp như thế sao có thể làm cản bước Lâm Hiên được?
Chỉ thấy tay phải hắn vừa nhấc đã xuất hiện mười đạo kiếm khí, chúng nhanh chóng đón gió lớn lên rồi hợp lại thành một thanh cự kiếm.
“Phá!"
Ngón tay Lâm Hiên chỉ tới quang mạc phía trước, cự kiếm hơn mười trượng chợt lóe rồi hung hăng chém xuống dưới. Phủ thành chủ là nơi ở của Hạt Vĩ nên bình thường cũng có rất ít khách tới thăm, trận pháp cấm chế hiển nhiên cũng không quá lợi hại. Dù sao Hạt Vĩ Thượng nhân hàng thật giá thật là cổ ma Phân Thần Kỳ, bình thương làm gì có ai dám đến vuốt râu hùm?
Chỉ nghe thanh âm ầm ầm vang lên, quầng sáng cấm chế nọ mới chợt lóe đã vỡ tan như bọt nước vậy.
Hàng loạt tiếng kêu sợ hãi truyền vào lổ tai. Lâm Hiên cúi đầu xuống, thấy không ít nữ ma trang phục thị nữ ở phía dưới, trên mặt bọn họ đang lộ vẻ kinh hãi vô cùng. Bọn họ không biết phía trước đã xảy ra chuyện gì, càng không biết Hạt Vĩ Thượng Nhân đã ngã xuống.
Tuy nhiên linh áp cường đại mà Lâm Hiên phát ra cũng làm bọn họ sợ hãi và kinh ngạc không thôi.
“Thị thiếp Hạt Vĩ Thượng Nhân mới nạp ở đâu?” Thanh âm uy nghi của Lâm Hiên truyền tới.
"Ta, chúng ta cũng không biết…”. Vài thị nữ hoang mang rối loạn nói.
Hắn chỉ có thể đem Cương Khí hộ thể thả ra, tuy nhiên Ngọc La phong lại xem như không thấy. Hôm nay, chủng ma trùng này dù vẫn chưa thành thục nhưng cũng đã đến mức "đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm". Chỉ là hộ thể cương khí mà có thể ngăn được chúng thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày rồi.
Lâm Hiên vốn không có hứng thú cùng đối phương nói nhảm tốn nước miếng cho rách việc. Hắn cùng lão già Mộc Quan đối thoại chỉ nhằm một mục đích thu hút sự chú ý đối phương rồi lặng lẽ thả Ngọc La Phong ra. Hiện tại quỷ kế đã thành, cương khí hộ thể khi đối mặt với Ngọc La Phong không khác gì tờ giấy mỏng, dễ dàng bị phá tan. Chỉ trong nháy mắt, Ngọc La Phong đã ở trước mặt hắn, sau đó là từng tràng thanh âm như heo bị chọc tiết truyền vào tai. Trên mặt Lâm Hiên chỉ là vẻ cười nhạt: “Tưởng tự bạo Nguyên Anh là có thể uy hiếp ta? Có giỏi thì tự bạo để ta xem cái nào.”
Ngọc La phong không chỉ có Thời Gian Chi Độc mà thêm vào đó là cảm giác bị chích đau không thể tả. Gặp loại đau nhức này chỉ có thể miễn cưỡng ngưng tụ pháp lực ngăn cơn đau mà thôi, lúc này hắn còn muốn áp súc pháp lực để tự bạo thì đúng là si tâm vọng tưởng. Lâm Hiên vốn đã có đề phòng, sao có thể để đối phương cuồng ngôn uy hiếp.
“A!”
Ngọc La Phong chích đầy mặt hắn, đau nhức đến mức mắt mờ tai ù. Lão giả Mộc Quan đã không còn để ý cường địch xung quanh nữa. Hai tay lão ma quang mang đại phóng, liều mạng chụp tới ma trùng.
Lâm hiên thở dài, tất cả giãy dụa đều là phí công: "Giãy dục vô ích làm gì, buông tay để Lâm mỗ tiễn ngươi một đoạn xuống Hoàng Tuyền đi.”
Lời còn chưa dứt, tay áo Lâm Hiên phất một cái, Cửu Cung Tu Du Kiếm bay ra. Đây không phải kiếm khí mà là bổn mạng pháp bảo của hắn. Hồng quang chợt lóe, đối phương đã bị chém thành hai nửa, ngay cả Nguyên Anh cũng không chạy được.
Trên mặt của hắn còn vẫn duy trì vẻ kinh hãi cùng phẫn nộ vô cùng, Lâm Hiên bấm ngón tay búng ra một chỉ, chỉ thấy lửa cháy phừng phừng thiêu tất cả thành tro bụi. Lâm Hiên cũng không khách khí thu túi trữ vật đối phương lại.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, "thượng binh phạt mưu" quả nhiên là lựa chọn chính xác. Mặc dù với thực lực của hắn, cho dù lấy một địch hai cũng có thể đánh bại Hạt Vĩ Thượng nhân và Mộc quan Lão giả. Nhưng khẳng định đó sẽ là một phen ác đấu, nào có dễ dàng như thế này.
Tuy nhiên mọi việc có lợi cũng sẽ có hại. Lâm Hiên không hề biết việc hắn vừa làm đã lưu lại một tai họa ngầm trong tương lai.
Cách nơi này khoảng hai ba vạn dặm, trên một cánh đồng hoang vu. Hai đạo kinh hồng đang phá không bay đi, trong mỗi đạo kinh hồng là một tên cổ ma thực lực không kém, đều là cấp bậc Ly Hợp kỳ. Giờ khắc này đang rì rầm nói chuyện với nhau.
“Khâu huynh, ngươi nói gia hỏa họ Lâm vừa rồi thật sự là kẻ mà Thánh Tổ đại nhân truyền lệnh tìm kiếm?” Người nói là một trung niên cổ ma sắc mặc âm trầm. Lúc này trong mắt hắn lộ ra vài phần kinh nghi, hơn nữa phảng phất còn có cả hưng phấn.
Mà đối tượng được hỏi là một lão già mặt đỏ. Kẻ này so tu vi thì cao hơn một bậc, đã là Ly Hợp kỳ đỉnh phong.
“Ta cũng không chắc.” Lão già thở dài.
“Khâu huynh cũng không chắc sao?” Trung niên cổ ma có điểm kinh ngạc hỏi lại. Thực lực đối phương tạm không đề cập tới, nhưng từ trước đến nay đều nổi tiếng về túc trí đa mưu.
"Không sai."
Lão giả kia tay chống cằm, trên mặt lộ ra vài phần do dự: “Nhìn từ dung mạo lẫn vóc người, gã này cùng với kẻ trong bức họa mà Thánh Tổ đại nhân đưa cho chúng ta giống như đúc. Bất quá, theo Thánh Tổ đại nhân nói, Lâm tiểu tử nọ hèn hạ vô sỉ, giảo hoạt dị thường, đối với chuyện vừa chúng ta vừa thấy tại hôn lễ, biểu hiện của hắn lại vô cùng lỗ mãng. Điều này đúng là khó hiểu.”
“Hay là hắn giả heo ăn thịt hổ?"
“Giả heo ăn thịt hổ… ừm, cũng có thể” Trong mắt lão già quang mang lóe lên: “Kỳ thật, chúng ta cũng không cần suy nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần trực tiếp gửi đi tin tức kia là được, Thánh Tổ đại nhân sẽ tự đưa ra quyết định.”
"Khâu huynh nói có lý."
Trung niên cổ ma tấm tắc gật đầu, miệng đồng ý không ngừng. Sau đó gã đưa tay hướng phía sau vỗ lên hông, chỉ thấy hoàng mang chợt lóe, một khối ngọc phù hắc quang mênh mông hiện ra trước mặt.
Vạn Lý Phù này chính là bảo vật đặc chế mà Thánh Tổ đại nhân ban thưởng, chỉ có những tâm phúc như họ mới có.
Thiên Nguyên mặc dù đầu phục Băng Phách, nhưng thân là Độ Kiếp kỳ Thánh Tổ tự nhiên cũng có tâm phúc của riêng mình. Chuyện tìm kiếm Lâm Hiên, hắn chẳng dám để Băng Phách cùng Bảo Xà biết, tuy lão không dám cống khai ra nhưng lại lặng lẽ thông tri cho tâm phúc của mình để bọn chúng lưu ý.
Hai tên cổ ma trước mắt chính là tâm phúc của Thiên Nguyên. Bọn họ tới nơi này vốn là có nhiệm vụ khác song tự dưng lại được Hạt Vĩ Thượng Nhân mời tham gia đại điển nạp thiếp nên bọn họ cũng hảo hảo đi chúc mừng, không nghĩ rằng vô tình cắm liễu liễu xanh um, ở đây lại gặp được Lâm Hiên.
Mặc dù tướng mạo giống nhau nhưng tính cách lại quá khác biệt. Hai tên cổ ma cũng không dám chắc Lâm Hiên này có phải người Thánh Tổ đại nhân cần tìm hay không. Tuy nhiên chuyện tốt thế này tự nhiên sẽ không cần lo lắng gì nhiều, tóm lại cứ báo cáo trước đã.
Trung niên Cổ ma cúi đầu, khẽ nhúc nhích, đã đem tin tức truyền vào trong Vạn lý Phù. Sau đó tay áo rung lên, Vạn Lý Phù quang hoa chớp động, đã hóa thành một đạo kinh hồng mù mịt, biến mất trong tầm mắt.
Hết thảy chuyện này, Lâm Hiên đều không biết. Trên mặt hắn đang là vẻ đắc chí mãn ý khi một lúc đã diệt sát xong hai tên cường địch.
Bất quá vẫn còn chuyện phải làm. Hắn không phải loại người bỏ gốc lấy ngọn, quên mất mục đích mình đại náo tiệc cưới. Lâm Hiên nhắm lại hai mắt đem Thần thức thả ra, rất nhanh liền tìm được thứ mình muốn. Sau đó toàn thân Lâm Hiên kinh hồng nổi lên, hướng phủ chủ trong thành bay đến.
Một quầng sáng mù mịt hiện ra trong tầm mắt. Hơn nữa lão là đại năng cổ ma Phân Thần kỳ, lại còn là một vị thành chủ nên đương nhiên chỗ ở sẽ hết sức xa hoa lộng lẫy. Chỉ là phủ thành chủ mà còn lớn hơn diện tích của cả hoàng cung nơi phàm trần.
Lâm Hiên đang phi độn thì bỗng dưng có một tầng sánh xanh thẫm hiện ra, không cần phải nói, chắc chắn đây là cấm chế bảo vệ phủ Thành chủ của lão ma. Tuy nhiên Trận Pháp như thế sao có thể làm cản bước Lâm Hiên được?
Chỉ thấy tay phải hắn vừa nhấc đã xuất hiện mười đạo kiếm khí, chúng nhanh chóng đón gió lớn lên rồi hợp lại thành một thanh cự kiếm.
“Phá!"
Ngón tay Lâm Hiên chỉ tới quang mạc phía trước, cự kiếm hơn mười trượng chợt lóe rồi hung hăng chém xuống dưới. Phủ thành chủ là nơi ở của Hạt Vĩ nên bình thường cũng có rất ít khách tới thăm, trận pháp cấm chế hiển nhiên cũng không quá lợi hại. Dù sao Hạt Vĩ Thượng nhân hàng thật giá thật là cổ ma Phân Thần Kỳ, bình thương làm gì có ai dám đến vuốt râu hùm?
Chỉ nghe thanh âm ầm ầm vang lên, quầng sáng cấm chế nọ mới chợt lóe đã vỡ tan như bọt nước vậy.
Hàng loạt tiếng kêu sợ hãi truyền vào lổ tai. Lâm Hiên cúi đầu xuống, thấy không ít nữ ma trang phục thị nữ ở phía dưới, trên mặt bọn họ đang lộ vẻ kinh hãi vô cùng. Bọn họ không biết phía trước đã xảy ra chuyện gì, càng không biết Hạt Vĩ Thượng Nhân đã ngã xuống.
Tuy nhiên linh áp cường đại mà Lâm Hiên phát ra cũng làm bọn họ sợ hãi và kinh ngạc không thôi.
“Thị thiếp Hạt Vĩ Thượng Nhân mới nạp ở đâu?” Thanh âm uy nghi của Lâm Hiên truyền tới.
"Ta, chúng ta cũng không biết…”. Vài thị nữ hoang mang rối loạn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.