Quyển 7 - Chương 2334: Tam ma không may
Huyễn Vũ
20/03/2013
“Thật sao, nếu vậy thì chúng ta không thể khinh thường được. Công pháp nhị ca tu luyện chính là Huyền minh ma công, đối với các nguy cơ không rõ có thể dự cảm chính xác đến tám chín phần, nếu huynh ấy đã nói vậy thì chắc quanh đây có nguy hiểm ẩn tàng.”
Trên mặt nữ tử mặc áo đen lộ ra một tia ngưng trọng, dung nhan nàng mặc dù bình thường nhưng thanh âm lại khá êm tai.
Lão giả cũng không dị nghị gì mà bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện ra chút dấu vết gì. Ba ma không khỏi nhìn nhau kinh nghi bất định.
“Nhị đệ, ngươi có chắc là cảm giác được nơi này có nguy hiểm không, hay là do quá mức khẩn trương nên mới…?” Lão giả nhịn không được mở miệng.
“Đúng là ta cảm thấy không ổn, nhưng loại cảm ứng này chưa hẳn sẽ chính xác 100%, có lẽ do ta quá lo lắng… Được rồi, mọi người đi hái linh dược thôi, chỉ là khi hái thì cẩn thận một chút.
“Đợi một chút!” Lão giả lại đưa tay ngăn cản hai người bọn họ: “Dù sao cũng đã trì hoãn thời gian, có muộn thêm một chút cũng không sao, cẩn thận sẽ không mắc sai lầm, chúng ta tới Linh Nguyên cốc mặc dù là vì kiếm bảo vật nhưng cũng không nên vất bỏ mạng nhỏ ở đây.”
“Vậy thì, đại ca có cách nào khác sao?”
“Đúng vậy, lão phu gần đây tìm được một kiện bảo vật rất phù hợp với tình huống này, chúng ta cứ thử một chút xem sao.”
Lão giả vừa nói vừa lấy từ trong ống tay ra một kiện hồ lô đen kịt, vừa mở nắp, từ bên trong liền tỏa ra mùi rượu nồng đậm. Hai kẻ còn lại đưa mắt nhìn nhau không biết lão giả định làm gì, bất quá chúng cũng không lên tiếng quấy rầy, xem ra rất tin phục lão kia.
“Đây là linh tửu mà huynh ngẫu nhiên đoạt được, phục dụng thứ này vào có thể tạm thời cường hóa thần thức lên rất nhiều.”
Lão giả vừa nói xong liền ngửa đầu lên uống, nhưng đúng lúc này đột nhiên xuất hiện một đạo thanh quang cuốn chiếc hồ lô đi.
“A, không nghĩ tới còn có loại bảo vật như vậy, bất quá nếu đạo hữu uống hết thì thật quá lãng phí, chim khôn chọn cành mà đậu, bảo vật cũng cùng một đạo lý như thế, chỗ linh tửu này hay là cứ giao cho Lâm mỗ thay ngươi sử dụng đi, thế nào?”
Lời còn chưa dứt, tại một nơi cách đó hơn mười trượng chợt lóe lên ánh sáng xanh, từ bên trong bước ra một thiếu niên ăn mặc bình thường. Dung mạo kẻ đó không có gì đặc biệt nhưng khi tam ma đảo thần thức qua thì con ngươi không khỏi co lại: “ Ngươi là tu tiên giả Động Huyền kỳ.”
“Không sai.” Lâm Hiên lúc này ngay cả thân phận nhân tộc cũng lười che dấu, vì bảo đảm tính bí mật của linh mạch nơi này nên phàm là có cổ ma phát hiện thì những kẻ đó đều phải chết.
“Không biết các hạ xâm nhập vào thánh giới chúng ta là muốn mưu đồ chuyện gì?” Tên cổ ma cầm đầu sắc mặt ngưng trọng mở miệng.
“Đạo hữu sao phải hỏi nhiều như vậy làm gì, nếu muốn biết rõ mọi chuyện thì đợi đến khi xuống âm tào địa phủ hỏi lại là được.”
Lâm Hiên cười lạnh, căn bản là không muốn phí nước miếng với mấy người này, hắn vừa vung tay áo lên liền có hơn mười đạo kiếm quang lao đến đối phương như gió táp mưa sa.
Tam ma quá sợ hãi, không thể tưởng tượng được Lâm Hiên nói động thủ liền ‘làm’ luôn, tựa hồ chẳng để bọn chúng trong mắt.
May mà cả ba đều một mực đề phòng nên không bị dị biến làm cho ứng phó không kịp.
Chỉ thấy nàng kia tay phải khẽ múa, một chiếc khăn liền bay vút ra. Mặt ngoài khăn này có thêu ma vân, song trong lúc cấp thiết này chẳng thể nào nhìn rõ chúng là cái gì, bất quá ngay khi bảo vật ấy được tế ra, không gian xung quanh ẩn ẩn có tiếng phong lôi vang rền, từ đó có thể thấy chỗ bất phải của nó. Chiếc khăn hóa thành một quang cầu hắc sắc bao bọc lấy toàn thân nàng này, mặt ngoài quang cầu còn xuất hiện hỏa diễm cùng hồ quang điện, thanh thế vô cùng chói mắt.
Hai ma khác cũng bày ra thủ đoạn của mình.
Trước người độc nhãn đại hán xuất hiện một tấm khiên không ngừng bay múa. Còn lão giả kia thì tế ra một tràng hạt đen kịt, chúng hóa thành mười tám chiếc đầu lâu cực lớn không ngừng mở miệng cười cạc cạc, đồng thời ma hỏa từ mồm không ngừng phun ra nghênh đón hướng kiếm quang.
Lấy công thay thủ.
Không hổ là lão ma Động huyền kỳ, có thể đấu trực diện với mình mà không hề rơi xuống hạ phong.
Trong lòng Lâm Hiên thầm nhủ, bất quá khóe miệng hắn lại hiện lên một tia cười lạnh, ý định của ba tên kia vốn không sai, cảnh giới tuy thấp hơn nhưng một khi liên thủ liền đủ sức chống lại tu sĩ Động huyền hậu kỳ. Đáng tiếc là bọn hắn nghìn tính vạn tính lại đánh giá sai thực lực chân chính của Lâm Hiên.
Trong tiếng xé gió xuy xuy chợt vang lên âm thanh kêu gào thảm thiết của nữ ma, nàng là người đầu tiên bị loạn kiếm phân thây. Chiếc khăn gấm nàng tế ra mặc dù cũng là một kiện dị bảo nhưng vẫn không tiếp nổi một chiêu của Lâm Hiên.
Hai ma kia đại kinh thất sắc, nhưng giờ muốn biến chiêu đã không kịp. Hồng mang chói mắt lưu chuyển vài lần trên tấm khiên của độc nhãn cổ ma, phòng ngự hắn dựng lên rất nhanh bị phá còn bản thân không kịp chạy trốn, ngay cả nguyên anh cũng bị diệt.
Lâm Hiên quay đầu nhìn về người duy nhất sống sót sau đợt công kích vừa rồi, lão giả mặt mũi hung ác.
Dù sao thì hắn cũng là người có tu vi cao nhất trong ba người, bất quá giờ phút này bộ dáng hắn vô cùng chật vật, mười tám khỏa khô lâu trước người đã bị đánh đến thất linh bất lạc, nhưng bất kể thế nào thì hắn cũng vẫn còn sống.
Trong mắt lão giả tràn đầy vẻ sợ hãi.
Hắn trước đây cũng từng gặp qua cường giả Động huyền hậu kỳ, nhưng bọn họ đâu có cường hãn như vậy, ngay cả bảo vật cũng chưa tế ra mà chỉ dùng kiếm quang, nhất chiêu liền chém chết nhị đệ cùng tam muội của hắn.
Trong tâm lão giả ngập tràn phẫn nộ cùng sợ hãi, đến dũng khí tiếp tục đấu pháp cùng Lâm Hiên cũng không có mà toàn thân chợt lóe hắc mang muốn đào thoát, đáng tiếc là đã muộn, Lâm Hiên làm sao có thể thả hắn rời đi chứ.
Tay phải hắn nâng lên, đánh về phía trước một quyền, lực chi khí toàn lập tức hiện ra, hơn nữa nó còn bùng lên quang mang hoáng sắc chói mắt mà đường kính cũng lên tới hơn mười trượng, từ bên trong tản mát ra hấp lực cực lớn áp về phía lão giả.
“Không thể nào!”
Lão giả liên tục vung tay kết ấn, bảy tám khỏa khô lâu còn lại không ngừng biến lớn nhưng vẫn không thể ngăn cản nổi, bị lực chi khí toàn hút vào bên trong.
Lão giả khẩn trương thò tay vào trong ngực tìm kiếm, dường như lại muốn lấy ra bảo vật gì đó, đáng tiếc là Lâm Hiên đâu có cho hắn cơ hội như vậy, vài đạo kiếm quang lăng không chụm lại thành một thanh cự kiếm nhằm đầu lão giả chém xuống, thân hình lão ma liền bị chia thành hai nửa.
Toàn bộ quá trình nói thì dài nhưng thực ra chỉ diễn ra trong mười lần hít thở, động tác Lâm Hiên liền lạc mau lẹ nháy mắt đã diệt sát được ba gã cổ ma Động Huyền kỳ, thần thông quả thực là mạnh đến không tưởng tưởng nổi, nếu nói có thể so với phân thần kỳ tựa hồ cũng không có gì khoa trương.
Túi trữ vật của ba gã cổ ma tự nhiên là được Lâm Hiên thu nhận, sau đó hắn bắn ra vài khỏa hỏa cầu thiêu tàn thi của chúng thành tro bụi.
Làm xong hết thảy mọi chuyện, Lâm Hiên cũng không dừng tay mà lại tỏa thần thức ra xung quanh, rất nhanh liền có thu hoạch, hắn hóa thành một đạo kinh hồng bay nhanh về phía bên trái.
Trên mặt nữ tử mặc áo đen lộ ra một tia ngưng trọng, dung nhan nàng mặc dù bình thường nhưng thanh âm lại khá êm tai.
Lão giả cũng không dị nghị gì mà bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện ra chút dấu vết gì. Ba ma không khỏi nhìn nhau kinh nghi bất định.
“Nhị đệ, ngươi có chắc là cảm giác được nơi này có nguy hiểm không, hay là do quá mức khẩn trương nên mới…?” Lão giả nhịn không được mở miệng.
“Đúng là ta cảm thấy không ổn, nhưng loại cảm ứng này chưa hẳn sẽ chính xác 100%, có lẽ do ta quá lo lắng… Được rồi, mọi người đi hái linh dược thôi, chỉ là khi hái thì cẩn thận một chút.
“Đợi một chút!” Lão giả lại đưa tay ngăn cản hai người bọn họ: “Dù sao cũng đã trì hoãn thời gian, có muộn thêm một chút cũng không sao, cẩn thận sẽ không mắc sai lầm, chúng ta tới Linh Nguyên cốc mặc dù là vì kiếm bảo vật nhưng cũng không nên vất bỏ mạng nhỏ ở đây.”
“Vậy thì, đại ca có cách nào khác sao?”
“Đúng vậy, lão phu gần đây tìm được một kiện bảo vật rất phù hợp với tình huống này, chúng ta cứ thử một chút xem sao.”
Lão giả vừa nói vừa lấy từ trong ống tay ra một kiện hồ lô đen kịt, vừa mở nắp, từ bên trong liền tỏa ra mùi rượu nồng đậm. Hai kẻ còn lại đưa mắt nhìn nhau không biết lão giả định làm gì, bất quá chúng cũng không lên tiếng quấy rầy, xem ra rất tin phục lão kia.
“Đây là linh tửu mà huynh ngẫu nhiên đoạt được, phục dụng thứ này vào có thể tạm thời cường hóa thần thức lên rất nhiều.”
Lão giả vừa nói xong liền ngửa đầu lên uống, nhưng đúng lúc này đột nhiên xuất hiện một đạo thanh quang cuốn chiếc hồ lô đi.
“A, không nghĩ tới còn có loại bảo vật như vậy, bất quá nếu đạo hữu uống hết thì thật quá lãng phí, chim khôn chọn cành mà đậu, bảo vật cũng cùng một đạo lý như thế, chỗ linh tửu này hay là cứ giao cho Lâm mỗ thay ngươi sử dụng đi, thế nào?”
Lời còn chưa dứt, tại một nơi cách đó hơn mười trượng chợt lóe lên ánh sáng xanh, từ bên trong bước ra một thiếu niên ăn mặc bình thường. Dung mạo kẻ đó không có gì đặc biệt nhưng khi tam ma đảo thần thức qua thì con ngươi không khỏi co lại: “ Ngươi là tu tiên giả Động Huyền kỳ.”
“Không sai.” Lâm Hiên lúc này ngay cả thân phận nhân tộc cũng lười che dấu, vì bảo đảm tính bí mật của linh mạch nơi này nên phàm là có cổ ma phát hiện thì những kẻ đó đều phải chết.
“Không biết các hạ xâm nhập vào thánh giới chúng ta là muốn mưu đồ chuyện gì?” Tên cổ ma cầm đầu sắc mặt ngưng trọng mở miệng.
“Đạo hữu sao phải hỏi nhiều như vậy làm gì, nếu muốn biết rõ mọi chuyện thì đợi đến khi xuống âm tào địa phủ hỏi lại là được.”
Lâm Hiên cười lạnh, căn bản là không muốn phí nước miếng với mấy người này, hắn vừa vung tay áo lên liền có hơn mười đạo kiếm quang lao đến đối phương như gió táp mưa sa.
Tam ma quá sợ hãi, không thể tưởng tượng được Lâm Hiên nói động thủ liền ‘làm’ luôn, tựa hồ chẳng để bọn chúng trong mắt.
May mà cả ba đều một mực đề phòng nên không bị dị biến làm cho ứng phó không kịp.
Chỉ thấy nàng kia tay phải khẽ múa, một chiếc khăn liền bay vút ra. Mặt ngoài khăn này có thêu ma vân, song trong lúc cấp thiết này chẳng thể nào nhìn rõ chúng là cái gì, bất quá ngay khi bảo vật ấy được tế ra, không gian xung quanh ẩn ẩn có tiếng phong lôi vang rền, từ đó có thể thấy chỗ bất phải của nó. Chiếc khăn hóa thành một quang cầu hắc sắc bao bọc lấy toàn thân nàng này, mặt ngoài quang cầu còn xuất hiện hỏa diễm cùng hồ quang điện, thanh thế vô cùng chói mắt.
Hai ma khác cũng bày ra thủ đoạn của mình.
Trước người độc nhãn đại hán xuất hiện một tấm khiên không ngừng bay múa. Còn lão giả kia thì tế ra một tràng hạt đen kịt, chúng hóa thành mười tám chiếc đầu lâu cực lớn không ngừng mở miệng cười cạc cạc, đồng thời ma hỏa từ mồm không ngừng phun ra nghênh đón hướng kiếm quang.
Lấy công thay thủ.
Không hổ là lão ma Động huyền kỳ, có thể đấu trực diện với mình mà không hề rơi xuống hạ phong.
Trong lòng Lâm Hiên thầm nhủ, bất quá khóe miệng hắn lại hiện lên một tia cười lạnh, ý định của ba tên kia vốn không sai, cảnh giới tuy thấp hơn nhưng một khi liên thủ liền đủ sức chống lại tu sĩ Động huyền hậu kỳ. Đáng tiếc là bọn hắn nghìn tính vạn tính lại đánh giá sai thực lực chân chính của Lâm Hiên.
Trong tiếng xé gió xuy xuy chợt vang lên âm thanh kêu gào thảm thiết của nữ ma, nàng là người đầu tiên bị loạn kiếm phân thây. Chiếc khăn gấm nàng tế ra mặc dù cũng là một kiện dị bảo nhưng vẫn không tiếp nổi một chiêu của Lâm Hiên.
Hai ma kia đại kinh thất sắc, nhưng giờ muốn biến chiêu đã không kịp. Hồng mang chói mắt lưu chuyển vài lần trên tấm khiên của độc nhãn cổ ma, phòng ngự hắn dựng lên rất nhanh bị phá còn bản thân không kịp chạy trốn, ngay cả nguyên anh cũng bị diệt.
Lâm Hiên quay đầu nhìn về người duy nhất sống sót sau đợt công kích vừa rồi, lão giả mặt mũi hung ác.
Dù sao thì hắn cũng là người có tu vi cao nhất trong ba người, bất quá giờ phút này bộ dáng hắn vô cùng chật vật, mười tám khỏa khô lâu trước người đã bị đánh đến thất linh bất lạc, nhưng bất kể thế nào thì hắn cũng vẫn còn sống.
Trong mắt lão giả tràn đầy vẻ sợ hãi.
Hắn trước đây cũng từng gặp qua cường giả Động huyền hậu kỳ, nhưng bọn họ đâu có cường hãn như vậy, ngay cả bảo vật cũng chưa tế ra mà chỉ dùng kiếm quang, nhất chiêu liền chém chết nhị đệ cùng tam muội của hắn.
Trong tâm lão giả ngập tràn phẫn nộ cùng sợ hãi, đến dũng khí tiếp tục đấu pháp cùng Lâm Hiên cũng không có mà toàn thân chợt lóe hắc mang muốn đào thoát, đáng tiếc là đã muộn, Lâm Hiên làm sao có thể thả hắn rời đi chứ.
Tay phải hắn nâng lên, đánh về phía trước một quyền, lực chi khí toàn lập tức hiện ra, hơn nữa nó còn bùng lên quang mang hoáng sắc chói mắt mà đường kính cũng lên tới hơn mười trượng, từ bên trong tản mát ra hấp lực cực lớn áp về phía lão giả.
“Không thể nào!”
Lão giả liên tục vung tay kết ấn, bảy tám khỏa khô lâu còn lại không ngừng biến lớn nhưng vẫn không thể ngăn cản nổi, bị lực chi khí toàn hút vào bên trong.
Lão giả khẩn trương thò tay vào trong ngực tìm kiếm, dường như lại muốn lấy ra bảo vật gì đó, đáng tiếc là Lâm Hiên đâu có cho hắn cơ hội như vậy, vài đạo kiếm quang lăng không chụm lại thành một thanh cự kiếm nhằm đầu lão giả chém xuống, thân hình lão ma liền bị chia thành hai nửa.
Toàn bộ quá trình nói thì dài nhưng thực ra chỉ diễn ra trong mười lần hít thở, động tác Lâm Hiên liền lạc mau lẹ nháy mắt đã diệt sát được ba gã cổ ma Động Huyền kỳ, thần thông quả thực là mạnh đến không tưởng tưởng nổi, nếu nói có thể so với phân thần kỳ tựa hồ cũng không có gì khoa trương.
Túi trữ vật của ba gã cổ ma tự nhiên là được Lâm Hiên thu nhận, sau đó hắn bắn ra vài khỏa hỏa cầu thiêu tàn thi của chúng thành tro bụi.
Làm xong hết thảy mọi chuyện, Lâm Hiên cũng không dừng tay mà lại tỏa thần thức ra xung quanh, rất nhanh liền có thu hoạch, hắn hóa thành một đạo kinh hồng bay nhanh về phía bên trái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.