Quyển 7 - Chương 2407: Thần kỳ chân linh áo giáp
Huyễn Vũ
03/04/2013
Với kinh nghiệm đấu pháp vô cùng phong phú của Lâm Hiên mà cũng chưa từng nhìn thấy chuyện gì kỳ quái như vậy. Lâm Hiên đột nhiên biến sắc, lúc này hắn muốn sử dụng thần thông khác chỉ e đã không kịp nữa rồi, thậm chí cũng không còn thời gian để tế ra bảo vật hộ thân. Chỉ nghe Lâm Hiên hét lớn một tiếng, thanh âm nổ đùng đùng truyền vào tai, linh quang mặt ngoài tay phải dâng lên, sau đó hung hăng đánh tới màn ma vụ đang lao tới kia.
Tu tiên giả bình thường đánh xa rất mạnh, cận chiến lại yếu. Tuy nhiên công pháp Lâm Hiên tu luyện chính là pháp thể song tu, mặc kệ có tế ra bảo vật hay không, cũng bất luận là dùng pháp bảo đánh xa hay là kéo lại gần cận chiến, hắn cũng không hề sợ hãi.
Tốc độ một quyền kia cực nhanh, nương theo đó còn có lực chi khí xoáy hiện lên, thậm chí không gian những nơi nó đi qua cũng có chút vặn vẹo. Nhờ lực không gian mà ma vụ rốt cuộc cũng không thể tiếp tục ẩn tàng thân hình được nữa, nếu không cũng sẽ bị không gian vặn vẹo kia cuốn vào trong.
Ma vụ nhanh chóng tụ lại, thân hình thanh bào thiếu niên lần nữa xuất hiện trong tầm mắt. Trên mặt gã mang theo vẻ dữ tợn nhìn chằm chằm về phía Lâm Hiên. Sau đó gã khoát tay một cái, mười ngón tay bỗng nhiên trở nên sắc nhọn vô cùng, hơn nữa móng tay màu bích lục cũng dài ra vài tấc trảo xuống đầu Lâm Hiên.
Xoẹt xoẹt...
Ngàn vạn móng vuốt nhọn hoắt hiện lên, với khoảng cách gần như vậy thì kể cả là tồn tại đại năng Độ Kiếp kỳ cũng vô phương tránh né.
Trên mặt Lâm Hiên hiện lên một tia tàn khốc, Cửu Thiên Linh Thuẫn lăng không hiện ra, mặc dù thần thông này bây giờ không thể tính là cao minh gì nhưng nó cũng vượt xa cương khí hộ thể bình thường rồi.
"Hừ. Vẽ vời cho thêm chuyện. Linh khí hộ thân mà cũng muốn ngăn trở một kích U Minh Quỷ Trảo của bản tôn sao!" Trên mặt thiếu niên mặc thanh bào tràn đầy vẻ trào phúng.
Tình cảnh Lâm Hiên hiện giờ tựa hồ phi thường nguy cấp song hắn vẫn mở miệng đáp lại: "Các hạ thì tính toán cái gì? U Minh Quỷ Trảo ư, chỉ biết lấy tục khí danh tự như vậy mà thôi."
"Ngươi..."
Thiếu niên thanh bào giận dữ: "Khá lắm Lâm tiểu tử, chết đến nơi còn dám tỏ ra miệng lưỡi lợi hại."
"Chết đến nơi sao? Chưa hẳn đâu."
Vẻ thất kinh trên mặt Lâm Hiên hoàn toàn biến mất, đột nhiên hắn nhấc hai tay lên kết xuất một đạo pháp ấn, theo động tác của hắn, một đoàn kim mang sau lưng Lâm Hiên nổ bắn ra.
Nhìn qua vô cùng chói mắt, hơn nữa còn tôn quý hoa mỹ đến cực điểm!
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Đoàn kim mang chói mắt kia càng ngày càng sáng, sau đó chậm rãi biến thành một hư ảnh pháp tướng. Mới bắt đầu còn có chút mơ hồ, nhưng ngay sau đó, kim quang chói mắt bắt đầu điên cuồng mở rộng ra.
Chỉ qua mấy hơi thở đã sáng chói hơn cả mặt trời trên đỉnh đầu!
Sau đó, hào quang thu liễm, nguyên hình pháp tướng dần dần hiện rõ. Dung mạo của pháp tướng và Lâm Hiên giống nhau như đúc, phảng phất như chính bóng dáng của hắn vậy, tuy nhiên nó lại có chín đầu mười tám cánh tay. Pháp tướng vừa xuất hiện thì một cỗ khí tức làm cho người ta sợ hãi lập tức tràn ra bốn phía.
Tiểu La Thiên Pháp Tướng!
Nhìn kĩ thì thân thể pháp tướng tựa hồ có chút khác biệt so với trước kia, mặt ngoài xuất hiện nhiều hoa văn hơn một ít. Không, không đúng, không phải hoa văn mà căn bản chính là một loại phù văn vô danh tạo thành các tiểu pháp trận.
Toàn bộ quá trình này nói thì phức tạp nhưng kỳ thật chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành.
Đúng lúc này, một tiếng vỡ vụn thanh thúy truyền vào lỗ tai, Cửu Thiên Linh Thuẫn chỉ ngăn cản được ma trảo kia trong nháy mắt mà thôi, giờ khắc này nó giống như bọt khí dễ dàng bị ma trảo phá tan.
Thời gian tuy ngắn ngủi nhưng bất luận như thế nào, nó vẫn chống đỡ được đến tận khi Tiểu La Thiên Pháp Tương thành hình. Mười tám cánh tay lắc lư không thôi tạo thành các tư thế khác nhau, nhìn qua huyền diệu vô cùng. Mà theo động tác của nó, mười tám đạo pháp ấn khác nhau bay vút ra rồi gấp rút tụ lại thành một tấm thuẫn.
Móng vuốt nhọn hoắt đập mạnh lên mặt ngoài tấm thuẫn, trông giống như ném cục đá xuống tiểu hồ vậy. Tuy nhiên tấm thuẫn lại chỉ rung nhẹ mấy cái rồi tiếp tục đứng vững, móng vuốt nhọn hoắt vậy mà lại dễ dàng bị ngăn trở.
Kết quả như vậy khiến cho thanh bào thiếu niên giận dữ vô cùng, thân hình gã lóe lên, lần nữa biến thành ma vụ lao về phía trước. Mắt thấy tấm thuẫn cản đường, ma vụ cuồn cuộn một hồi rồi biến thành một xoáy nước đen ngòm đường kính hơn trượng.
Ầm ầm!
Thanh âm như tiếng sấm sét truyền vào lỗ tai, sau đó hắc mang lóe lên, một cánh tay ma tráng kiện dị thường từ trong nước xoáy đi ra, năm ngón tay nắm chặt lại rồi đánh ra một quyền nặng như núi lên tấm thuẫn.
"Bành!"
Uy lực một quyền này thật đúng không phải chuyện đùa, tấm thuẫn trong tích tắc đã bị vỡ vụn làm năm bảy mảnh.
Song Lâm Hiên cũng không ngốc, thân hình hắn chợt lóe đã biến mất không thấy đâu nữa.
Ma vụ quay cuồng tụ lại, thanh bào thiếu niên lần nữa xuất hiện trong tầm mắt. Mắt thấy Lâm Hiên biến mất, khóe miệng của gã lộ ra một tia chê cười: "Ẩn Nặc Thuật sao, đúng là múa rìu qua mắt thợ."
Còn chưa dứt lời, hắn tự tay sờ sờ lên mặt, chỉ một thoáng, trên trán gã đã bắt đầu phát sinh biến hóa. Vốn dĩ trên trán chỉ có một vết mờ nhạt mà giờ khắc này, con mắt thứ ba đang khép chặt bỗng dưng chậm rãi mở ra.
Danh xưng Tam Nhãn Thánh Tổ cũng không phải là tự dưng mà có. Nếu bàn về bí thuật linh nhãn thì năm đó, ngoại trừ Đại thống lĩnh, phóng nhãn toàn bộ Thánh tộc không ai có thể vượt qua hắn.
Đương nhiên, thiếu niên thần bí trước mắt không phải Tam Nhãn Thánh Tổ, nhưng với tư cách là thể xác để đoạt xá nên gã đương nhiên cũng đã từng học lướt qua bí thuật linh nhãn.
Bí thuật của gã quả thật yếu hơn Tam Nhãn Thánh Tổ chân chính rất nhiều, nhưng muốn khám phá ra Ẩn Nặc Thuật của Lâm Hiên thì chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi.
Rất nhanh gã đã có phát hiện, một đạo lệ mang bằng ngón cái từ con mắt thứ ba trên trán vọt bắn ra ngoài. “Bành” một tiếng, thân ảnh Lâm Hiên lảo đảo hiện ra từ hư không cách chỗ cũ hơn mười trượng.
"Ngoan ngoãn nghe lời giao mạng nhỏ ra đây, trước mặt bản tôn thì ngươi không có bất kỳ cơ hội đào thoát nào đâu." Trên mặt thanh bào thiếu niên tràn đầy vẻ tàn khốc.
Ẩn Nặc Thuật bị thanh bào thiếu niên dễ dàng bài trừ khiến trong lòng Lâm Hiên hiện lên một tia kinh hoảng. Một đạo bạch quang nhanh chóng từ một ngón tay bay vút ra, lệ mang vài chuôi Cửu Cung Tu Du Kiếm chợt lóe, sau đó chúng lao thẳng về phía địch nhân.
Lần này thanh bào thiếu niên không hóa thành ma vụ nữa mà chỉ thấy đầu vai gã có chút run lên, sau đó thân thể của gã vặn vẹo kỳ dị một hồi, không ngờ lại rõ ràng tránh khỏi Cửu Cung Tu Du Kiếm rồi bất ngờ vọt tới chỗ Lâm Hiên.
Khoảng cách càng ngày càng gần, hiện giờ chỉ còn khoảng hơn một xích, cơ hồ có thể nghe rõ tiếng hô hấp của đối phương.
Giờ khắc này trên mặt Lâm Hiên lộ rõ vẻ hoảng sợ, tuy hắn không sợ cận chiến nhưng khi đối mặt với gia hỏa thần bí quỷ dị này thì chiêu thức bình thường nhất định không còn hữu dụng nữa.
Lúc này Lâm Hiên muốn tránh đã không kịp nữa, hắn đành phải đánh ra một quyền tiếp đón.
Oanh!
Một quyền của Lâm Hiên đánh thẳng vào ngực đối phương, nhưng một màn không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra, phần ngực bị hắn đánh trúng không ngờ lại biến thành ma vụ. Mặc dù nắm đấm của Lâm Hiên đã đánh xuyên qua thân thể thanh bào thiếu niên nhưng lại không tạo thành bất kỳ tổn thương cho gã.
"Lâm tiểu tử, ngươi không cần uổng phí khí lực nữa. Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn làm tổn thương thân thể bản tôn sao? Về luyện thêm mấy ngàn năm nữa thì may ra còn có vài phần khả năng."
Lời còn chưa dứt, phần ngực gã bị Lâm Hiên đánh trúng lần nữa phát sinh dị biến, chỗ đó liền biến thành một cái miệng ác ma đầy răng nanh, cơ hồ muốn cắn đứt cánh tay của Lâm Hiên. Đồng thời gã giơ tay trái lên, ma quang lập lòe một chút rồi rõ ràng biến thành một ma kiếm quanh co khúc khuỷu, hơn nữa lại sắc bén dị thường, hung hăng bổ xuống đầu Lâm Hiên.
Thật là một gia hỏa tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ đọc ác), gã muốn một kích chém chết Lâm Hiên, mà tình cảnh Lâm Hiên hiện giờ đích xác hiểm ác vô cùng, cơ hồ không thể trốn tránh.
Chẳng lẽ hắn thực sẽ vẫn lạc tại đây sao?
Nếu bên cạnh còn có tu sĩ hoặc cổ ma đang xem cuộc chiến thì tám chín phần mười sẽ khẳng định kết quả như vậy. Song bên khóe miệng Lâm Hiên lại mỉm cười.
Hắn phải tốn bao nhiêu công sức mới đưa được đối phương vào tròng.
Tính toán người người cũng tính toán lại, trong khi đấu pháp, Lâm Hiên chưa từng có khi nào hoảng sợ cả. Hết thảy biểu hiện của hắn vừa rồi đều là diễn trò mà thôi, mục đích của Lâm Hiên cũng rất rõ ràng, muốn đối phương tự đưa đầu vào rọ.
Hiện giờ đối phương rốt cuộc đã trúng kế.
Lâm Hiên hét lớn một tiếng, cũng không thấy hắn làm động tác nào nhưng Tiểu La Thiên Pháp Tướng sau lưng đột nhiên phát sinh dị biến.
Chín đầu mười tám cánh tay bỗng dưng biến mất, thay vào đó chính là hư ảnh Kim Sí Đại Bằng Điểu.
Nhìn qua thần uy lẫm lẫm, tựa hồ thực sự có vài phần uy áp, tuy còn xa mới có thể so sánh với chân linh chính thức nhưng hiển nhiên cũng không thể coi thường.
Mà biến hóa còn chưa kết thúc, tay Lâm Hiên run lên, hư ảnh Kim Sí Đại Bằng Điểu bắt đầu mơ hồ, sau đó lại biến thành Phượng Hoàng.
Kế tiếp là Kỳ Lân...
Ba loại hư ảnh chân linh liên tiếp hiện ra, sau đó liền chui vào lưng Lâm Hiên.
Oanh!
Linh quang đại phóng, uy áp đáng sợ chen chúc tuôn ra. Không chỉ có thế, ba loại thanh âm chân linh tôn quý mà cổ xưa trong thân thể Lâm Hiên không ngừng truyền ra. Tiếp theo linh mang chói mắt từ trong thân thể Lâm Hiên bỗng nhiên tách ra, bao trọn cả người hắn vào trong.
Quá trình biến hóa diễn ra cực kỳ nhanh chóng. Chỉ một thoáng sau, linh mang dần dần tản đi, một áo giáp mỹ lệ dị thường xuất hiện trong tầm mắt. Mặt ngoài hoa văn phức tạp ảo diệu, nhưng đồng thời cũng tôn quý và hoa mỹ đến cực điểm.
Trước ngực áo giáp có một đầu Kỳ Lân, nơi bả vai trái là hình ảnh Kim Sí Đại Bằng Điểu trông rất sống động, cánh tay phải lại càng gây chú ý bởi một đồ án điêu khắc Phượng Hoàng đẹp mê ly.
Lâm Hiên có được ba loại chân linh chi huyết, lúc này cả ba loại lực lượng chân linh đều ngưng kết trong áo giáp.
"Cửu Thiên Thần La Tướng!"
Ma tộc Đại thống lĩnh đang ẩn nấp trong đan điền khí hải của Điền Tiểu Kiếm, giờ phút này cũng không nhịn được nghẹn ngào kinh hô lên. Thần thông này làm sao lão có thể quên được, tuy bí thuật trước mắt còn lộ vẻ chưa thuần thục nhưng tuyệt đối là Cửu Thiên Thần La Tướng!
Mấy trăm vạn năm sau trận chiến năm xưa lão lại một lần nữa nhìn thấy, hơn nữa càng không ngờ thần thông này lại rõ ràng ở trong tay một tiểu gia hỏa Phân Thần kỳ, chẳng lẽ...
Lâm Hiên đương nhiên không biết Ma tộc Đại thống lĩnh đang hết sức rung động. Khi hắn khoác lên chân linh áo giáp sau thì công kích của đối phương đã không để vào mắt nữa, tay trái Lâm Hiên nhấc lên chụp vào bảo kiếm đang đâm tới.
Ma Kiếm này tuy lợi hại, nhưng cũng không thể đâm rách áo giáp của hắn được. Mà cái miệng ác ma đang điên cuồng cắn xé tay phải Lâm Hiên cũng giống như vậy, tất cả răng nanh nhọn hoắt đều bị áo giáp ngăn trở.
Sự tình còn chưa kết thúc.
Lâm Hiên hét lớn một tiếng, cánh tay phải khắc đồ án Phượng Hoàng đột nhiên sáng lên, sau đó một đoàn hỏa diễm phun ra.
"Chân linh chi hỏa!"
Thanh bào thiếu niên quá sợ hãi, tuy không phải chân linh chân chính giá lâm nơi này, nhưng trong ngọn lửa kia xác thực có chứa một tia Phượng Hoàng chi lực.
Tu tiên giả bình thường đánh xa rất mạnh, cận chiến lại yếu. Tuy nhiên công pháp Lâm Hiên tu luyện chính là pháp thể song tu, mặc kệ có tế ra bảo vật hay không, cũng bất luận là dùng pháp bảo đánh xa hay là kéo lại gần cận chiến, hắn cũng không hề sợ hãi.
Tốc độ một quyền kia cực nhanh, nương theo đó còn có lực chi khí xoáy hiện lên, thậm chí không gian những nơi nó đi qua cũng có chút vặn vẹo. Nhờ lực không gian mà ma vụ rốt cuộc cũng không thể tiếp tục ẩn tàng thân hình được nữa, nếu không cũng sẽ bị không gian vặn vẹo kia cuốn vào trong.
Ma vụ nhanh chóng tụ lại, thân hình thanh bào thiếu niên lần nữa xuất hiện trong tầm mắt. Trên mặt gã mang theo vẻ dữ tợn nhìn chằm chằm về phía Lâm Hiên. Sau đó gã khoát tay một cái, mười ngón tay bỗng nhiên trở nên sắc nhọn vô cùng, hơn nữa móng tay màu bích lục cũng dài ra vài tấc trảo xuống đầu Lâm Hiên.
Xoẹt xoẹt...
Ngàn vạn móng vuốt nhọn hoắt hiện lên, với khoảng cách gần như vậy thì kể cả là tồn tại đại năng Độ Kiếp kỳ cũng vô phương tránh né.
Trên mặt Lâm Hiên hiện lên một tia tàn khốc, Cửu Thiên Linh Thuẫn lăng không hiện ra, mặc dù thần thông này bây giờ không thể tính là cao minh gì nhưng nó cũng vượt xa cương khí hộ thể bình thường rồi.
"Hừ. Vẽ vời cho thêm chuyện. Linh khí hộ thân mà cũng muốn ngăn trở một kích U Minh Quỷ Trảo của bản tôn sao!" Trên mặt thiếu niên mặc thanh bào tràn đầy vẻ trào phúng.
Tình cảnh Lâm Hiên hiện giờ tựa hồ phi thường nguy cấp song hắn vẫn mở miệng đáp lại: "Các hạ thì tính toán cái gì? U Minh Quỷ Trảo ư, chỉ biết lấy tục khí danh tự như vậy mà thôi."
"Ngươi..."
Thiếu niên thanh bào giận dữ: "Khá lắm Lâm tiểu tử, chết đến nơi còn dám tỏ ra miệng lưỡi lợi hại."
"Chết đến nơi sao? Chưa hẳn đâu."
Vẻ thất kinh trên mặt Lâm Hiên hoàn toàn biến mất, đột nhiên hắn nhấc hai tay lên kết xuất một đạo pháp ấn, theo động tác của hắn, một đoàn kim mang sau lưng Lâm Hiên nổ bắn ra.
Nhìn qua vô cùng chói mắt, hơn nữa còn tôn quý hoa mỹ đến cực điểm!
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Đoàn kim mang chói mắt kia càng ngày càng sáng, sau đó chậm rãi biến thành một hư ảnh pháp tướng. Mới bắt đầu còn có chút mơ hồ, nhưng ngay sau đó, kim quang chói mắt bắt đầu điên cuồng mở rộng ra.
Chỉ qua mấy hơi thở đã sáng chói hơn cả mặt trời trên đỉnh đầu!
Sau đó, hào quang thu liễm, nguyên hình pháp tướng dần dần hiện rõ. Dung mạo của pháp tướng và Lâm Hiên giống nhau như đúc, phảng phất như chính bóng dáng của hắn vậy, tuy nhiên nó lại có chín đầu mười tám cánh tay. Pháp tướng vừa xuất hiện thì một cỗ khí tức làm cho người ta sợ hãi lập tức tràn ra bốn phía.
Tiểu La Thiên Pháp Tướng!
Nhìn kĩ thì thân thể pháp tướng tựa hồ có chút khác biệt so với trước kia, mặt ngoài xuất hiện nhiều hoa văn hơn một ít. Không, không đúng, không phải hoa văn mà căn bản chính là một loại phù văn vô danh tạo thành các tiểu pháp trận.
Toàn bộ quá trình này nói thì phức tạp nhưng kỳ thật chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành.
Đúng lúc này, một tiếng vỡ vụn thanh thúy truyền vào lỗ tai, Cửu Thiên Linh Thuẫn chỉ ngăn cản được ma trảo kia trong nháy mắt mà thôi, giờ khắc này nó giống như bọt khí dễ dàng bị ma trảo phá tan.
Thời gian tuy ngắn ngủi nhưng bất luận như thế nào, nó vẫn chống đỡ được đến tận khi Tiểu La Thiên Pháp Tương thành hình. Mười tám cánh tay lắc lư không thôi tạo thành các tư thế khác nhau, nhìn qua huyền diệu vô cùng. Mà theo động tác của nó, mười tám đạo pháp ấn khác nhau bay vút ra rồi gấp rút tụ lại thành một tấm thuẫn.
Móng vuốt nhọn hoắt đập mạnh lên mặt ngoài tấm thuẫn, trông giống như ném cục đá xuống tiểu hồ vậy. Tuy nhiên tấm thuẫn lại chỉ rung nhẹ mấy cái rồi tiếp tục đứng vững, móng vuốt nhọn hoắt vậy mà lại dễ dàng bị ngăn trở.
Kết quả như vậy khiến cho thanh bào thiếu niên giận dữ vô cùng, thân hình gã lóe lên, lần nữa biến thành ma vụ lao về phía trước. Mắt thấy tấm thuẫn cản đường, ma vụ cuồn cuộn một hồi rồi biến thành một xoáy nước đen ngòm đường kính hơn trượng.
Ầm ầm!
Thanh âm như tiếng sấm sét truyền vào lỗ tai, sau đó hắc mang lóe lên, một cánh tay ma tráng kiện dị thường từ trong nước xoáy đi ra, năm ngón tay nắm chặt lại rồi đánh ra một quyền nặng như núi lên tấm thuẫn.
"Bành!"
Uy lực một quyền này thật đúng không phải chuyện đùa, tấm thuẫn trong tích tắc đã bị vỡ vụn làm năm bảy mảnh.
Song Lâm Hiên cũng không ngốc, thân hình hắn chợt lóe đã biến mất không thấy đâu nữa.
Ma vụ quay cuồng tụ lại, thanh bào thiếu niên lần nữa xuất hiện trong tầm mắt. Mắt thấy Lâm Hiên biến mất, khóe miệng của gã lộ ra một tia chê cười: "Ẩn Nặc Thuật sao, đúng là múa rìu qua mắt thợ."
Còn chưa dứt lời, hắn tự tay sờ sờ lên mặt, chỉ một thoáng, trên trán gã đã bắt đầu phát sinh biến hóa. Vốn dĩ trên trán chỉ có một vết mờ nhạt mà giờ khắc này, con mắt thứ ba đang khép chặt bỗng dưng chậm rãi mở ra.
Danh xưng Tam Nhãn Thánh Tổ cũng không phải là tự dưng mà có. Nếu bàn về bí thuật linh nhãn thì năm đó, ngoại trừ Đại thống lĩnh, phóng nhãn toàn bộ Thánh tộc không ai có thể vượt qua hắn.
Đương nhiên, thiếu niên thần bí trước mắt không phải Tam Nhãn Thánh Tổ, nhưng với tư cách là thể xác để đoạt xá nên gã đương nhiên cũng đã từng học lướt qua bí thuật linh nhãn.
Bí thuật của gã quả thật yếu hơn Tam Nhãn Thánh Tổ chân chính rất nhiều, nhưng muốn khám phá ra Ẩn Nặc Thuật của Lâm Hiên thì chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi.
Rất nhanh gã đã có phát hiện, một đạo lệ mang bằng ngón cái từ con mắt thứ ba trên trán vọt bắn ra ngoài. “Bành” một tiếng, thân ảnh Lâm Hiên lảo đảo hiện ra từ hư không cách chỗ cũ hơn mười trượng.
"Ngoan ngoãn nghe lời giao mạng nhỏ ra đây, trước mặt bản tôn thì ngươi không có bất kỳ cơ hội đào thoát nào đâu." Trên mặt thanh bào thiếu niên tràn đầy vẻ tàn khốc.
Ẩn Nặc Thuật bị thanh bào thiếu niên dễ dàng bài trừ khiến trong lòng Lâm Hiên hiện lên một tia kinh hoảng. Một đạo bạch quang nhanh chóng từ một ngón tay bay vút ra, lệ mang vài chuôi Cửu Cung Tu Du Kiếm chợt lóe, sau đó chúng lao thẳng về phía địch nhân.
Lần này thanh bào thiếu niên không hóa thành ma vụ nữa mà chỉ thấy đầu vai gã có chút run lên, sau đó thân thể của gã vặn vẹo kỳ dị một hồi, không ngờ lại rõ ràng tránh khỏi Cửu Cung Tu Du Kiếm rồi bất ngờ vọt tới chỗ Lâm Hiên.
Khoảng cách càng ngày càng gần, hiện giờ chỉ còn khoảng hơn một xích, cơ hồ có thể nghe rõ tiếng hô hấp của đối phương.
Giờ khắc này trên mặt Lâm Hiên lộ rõ vẻ hoảng sợ, tuy hắn không sợ cận chiến nhưng khi đối mặt với gia hỏa thần bí quỷ dị này thì chiêu thức bình thường nhất định không còn hữu dụng nữa.
Lúc này Lâm Hiên muốn tránh đã không kịp nữa, hắn đành phải đánh ra một quyền tiếp đón.
Oanh!
Một quyền của Lâm Hiên đánh thẳng vào ngực đối phương, nhưng một màn không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra, phần ngực bị hắn đánh trúng không ngờ lại biến thành ma vụ. Mặc dù nắm đấm của Lâm Hiên đã đánh xuyên qua thân thể thanh bào thiếu niên nhưng lại không tạo thành bất kỳ tổn thương cho gã.
"Lâm tiểu tử, ngươi không cần uổng phí khí lực nữa. Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn làm tổn thương thân thể bản tôn sao? Về luyện thêm mấy ngàn năm nữa thì may ra còn có vài phần khả năng."
Lời còn chưa dứt, phần ngực gã bị Lâm Hiên đánh trúng lần nữa phát sinh dị biến, chỗ đó liền biến thành một cái miệng ác ma đầy răng nanh, cơ hồ muốn cắn đứt cánh tay của Lâm Hiên. Đồng thời gã giơ tay trái lên, ma quang lập lòe một chút rồi rõ ràng biến thành một ma kiếm quanh co khúc khuỷu, hơn nữa lại sắc bén dị thường, hung hăng bổ xuống đầu Lâm Hiên.
Thật là một gia hỏa tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ đọc ác), gã muốn một kích chém chết Lâm Hiên, mà tình cảnh Lâm Hiên hiện giờ đích xác hiểm ác vô cùng, cơ hồ không thể trốn tránh.
Chẳng lẽ hắn thực sẽ vẫn lạc tại đây sao?
Nếu bên cạnh còn có tu sĩ hoặc cổ ma đang xem cuộc chiến thì tám chín phần mười sẽ khẳng định kết quả như vậy. Song bên khóe miệng Lâm Hiên lại mỉm cười.
Hắn phải tốn bao nhiêu công sức mới đưa được đối phương vào tròng.
Tính toán người người cũng tính toán lại, trong khi đấu pháp, Lâm Hiên chưa từng có khi nào hoảng sợ cả. Hết thảy biểu hiện của hắn vừa rồi đều là diễn trò mà thôi, mục đích của Lâm Hiên cũng rất rõ ràng, muốn đối phương tự đưa đầu vào rọ.
Hiện giờ đối phương rốt cuộc đã trúng kế.
Lâm Hiên hét lớn một tiếng, cũng không thấy hắn làm động tác nào nhưng Tiểu La Thiên Pháp Tướng sau lưng đột nhiên phát sinh dị biến.
Chín đầu mười tám cánh tay bỗng dưng biến mất, thay vào đó chính là hư ảnh Kim Sí Đại Bằng Điểu.
Nhìn qua thần uy lẫm lẫm, tựa hồ thực sự có vài phần uy áp, tuy còn xa mới có thể so sánh với chân linh chính thức nhưng hiển nhiên cũng không thể coi thường.
Mà biến hóa còn chưa kết thúc, tay Lâm Hiên run lên, hư ảnh Kim Sí Đại Bằng Điểu bắt đầu mơ hồ, sau đó lại biến thành Phượng Hoàng.
Kế tiếp là Kỳ Lân...
Ba loại hư ảnh chân linh liên tiếp hiện ra, sau đó liền chui vào lưng Lâm Hiên.
Oanh!
Linh quang đại phóng, uy áp đáng sợ chen chúc tuôn ra. Không chỉ có thế, ba loại thanh âm chân linh tôn quý mà cổ xưa trong thân thể Lâm Hiên không ngừng truyền ra. Tiếp theo linh mang chói mắt từ trong thân thể Lâm Hiên bỗng nhiên tách ra, bao trọn cả người hắn vào trong.
Quá trình biến hóa diễn ra cực kỳ nhanh chóng. Chỉ một thoáng sau, linh mang dần dần tản đi, một áo giáp mỹ lệ dị thường xuất hiện trong tầm mắt. Mặt ngoài hoa văn phức tạp ảo diệu, nhưng đồng thời cũng tôn quý và hoa mỹ đến cực điểm.
Trước ngực áo giáp có một đầu Kỳ Lân, nơi bả vai trái là hình ảnh Kim Sí Đại Bằng Điểu trông rất sống động, cánh tay phải lại càng gây chú ý bởi một đồ án điêu khắc Phượng Hoàng đẹp mê ly.
Lâm Hiên có được ba loại chân linh chi huyết, lúc này cả ba loại lực lượng chân linh đều ngưng kết trong áo giáp.
"Cửu Thiên Thần La Tướng!"
Ma tộc Đại thống lĩnh đang ẩn nấp trong đan điền khí hải của Điền Tiểu Kiếm, giờ phút này cũng không nhịn được nghẹn ngào kinh hô lên. Thần thông này làm sao lão có thể quên được, tuy bí thuật trước mắt còn lộ vẻ chưa thuần thục nhưng tuyệt đối là Cửu Thiên Thần La Tướng!
Mấy trăm vạn năm sau trận chiến năm xưa lão lại một lần nữa nhìn thấy, hơn nữa càng không ngờ thần thông này lại rõ ràng ở trong tay một tiểu gia hỏa Phân Thần kỳ, chẳng lẽ...
Lâm Hiên đương nhiên không biết Ma tộc Đại thống lĩnh đang hết sức rung động. Khi hắn khoác lên chân linh áo giáp sau thì công kích của đối phương đã không để vào mắt nữa, tay trái Lâm Hiên nhấc lên chụp vào bảo kiếm đang đâm tới.
Ma Kiếm này tuy lợi hại, nhưng cũng không thể đâm rách áo giáp của hắn được. Mà cái miệng ác ma đang điên cuồng cắn xé tay phải Lâm Hiên cũng giống như vậy, tất cả răng nanh nhọn hoắt đều bị áo giáp ngăn trở.
Sự tình còn chưa kết thúc.
Lâm Hiên hét lớn một tiếng, cánh tay phải khắc đồ án Phượng Hoàng đột nhiên sáng lên, sau đó một đoàn hỏa diễm phun ra.
"Chân linh chi hỏa!"
Thanh bào thiếu niên quá sợ hãi, tuy không phải chân linh chân chính giá lâm nơi này, nhưng trong ngọn lửa kia xác thực có chứa một tia Phượng Hoàng chi lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.