Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 7 - Chương 2625: thời gian pháp tắc (2)

Huyễn Vũ

28/03/2014

Lâm Hiên không biết Đào Ngột tính toán thế nào, cũng không biết hắn chuẩn bị dùng bí thuật gì. Nhưng khẳng định là ngay cả cường giả Độ Kiếp kỳ cũng phải trả một cái giá thật lớn khi sử dụng bí pháp kia thì chính mình cũng không thể đón đỡ được.

Lão quái vật này chuẩn bị liều mạng!

Nhất định không thể để hắn có cơ hội thực hiện.

Ý niệm chuyển qua trong đầu, chỉ thấy tay phải Lâm Hiên nâng lên, Đảo Hải Qua đã xuất hiện trong tay.

Nắm thật chặt, nâng cao mũi thương rồi nện xuống. Chỉ một động tác đơn giản như vậy, một đạo ánh sáng hình trăng lưỡi liềm vô cùng rực rỡ bắn ra.

Những nơi nó đi qua, không gian lập tức bị phá thành từng mảnh nhỏ, đủ thấy một chiêu này uy lực lớn như thế nào.

Lâm Hiên tin tưởng, Đào Ngột tuy không đến mức phải toàn lực đối phó, nhưng ít nhất cũng có thể làm gián đoạn pháp thuật hắn đang thi triển.

Nhưng lần này hắn đã lầm.

Đối mặt với một kích toàn lực của Đảo Hải Qua, đối phương không những không trốn, mà thậm chí trong mắt cũng không hề có mảy may một chút sợ hãi. Hai chân trước giờ lên, từ miệng phát ra thanh âm chú ngữ huyền diệu mang phong cách cổ xưa.

Trong một khắc này, thời gian như chậm lại.

Lâm Hiên có thể nhìn rõ mỗi động tác của Đào Ngột.

Chỉ thấy thân thể hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà thu nhỏ lại. Rất nhanh, từ một quái vật khổng lồ dài tới ngàn trượng, thì bây giờ chỉ còn lại bảy tám trượng như lúc mới xuất hiện.

Tuy thân hình thu nhỏ lại như vậy, nhưng khí tức lại không vì thế mà suy yếu. Càng khó tưởng tượng là vết thương trên thân thể hắn không những không khép lại, mà còn trở nên đáng sợ hơn, máu tươi phun ra như suối.

Chỉ thoáng một cái đã mất nhiều máu như vậy, cường tráng như Đào Ngột cũng không chống đỡ nổi, khí tức trở nên suy yếu. Nhưng hắn lại xem như không biết, tiếp tục hoàn thành pháp thuật kia.

Rống!



Nó gầm lên một tiếng, sau đó, máu tươi chảy ra đã tụ lại thành một huyết cầu, không ngừng quay tròn, vô số phù văn đỏ rực dâng lên.

Theo số lượng phù văn dần tăng lên, huyết cầu kia cũng càng lúc càng nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn tan rã.

Mà giữa không trung tràn ngập vô số phù văn, phải lên đến ngàn vạn cái.

"Hắc hắc, Lâm tiểu tử, ngươi nhất định phải chết. Một chiêu này, ngươi làm sao có thể trốn đây. Thời Gian Ngừng Lại!"

"Cái gì?"

Bên kia, Lâm Hiên trừng lớn hai mắt, còn hoài nghi là mình nghe lầm. Đào Ngột vừa nói gì, Thời Gian Ngừng Lại? Hắn kinh hoảng thất sắc, sao lại không biết từ đó có ý nghĩa gì chứ.

Độ Kiếp kỳ sở dĩ đáng sợ vì bọn hắn nắm giữ Thiên Địa pháp tắc. Mà trong đó thì thời gian cùng không gian pháp tắc là huyền diệu nhất. Cụ thể thì khó có thể nói hết, nghe nói trong tam giới chỉ có tồn tại mạnh nhất mới có thể nắm giữ.

Đào Ngột tuy là Chân Linh, nhưng có lẽ không tới trình độ này. Huống chi kẻ trước mắt chỉ là một cỗ hóa thân Độ Kiếp sơ kỳ mà thôi.

Thời Gian Ngừng Lại?

Hắn có thể làm được sao?

Lâm Hiên nghĩ vậy, nhưng hắn lại phát hiện, thân thể của mình đã không thể động đậy.

Cái này cùng cảm giác giam cầm bình thường thì hoàn toàn bất đồng, chính mình giống như rơi vào khe hở thời gian trong truyền thuyết.

Chẳng lẽ...Thời gian thực sự đã dừng lại?

Trong lòng có quá nhiều nghi hoặc, nhưng sự thực đúng là như vậy.

Lâm Hiên chỉ có thể trơ mắt nhìn Đào Ngột cúi đầu xuống, trên trán của hắn có một chiếc sừng nhọn hoắt đen nhánh đang dần dài ra. Mặt ngoài chớp lóe lôi điện, sau đó Đào Ngột đạp mạnh bốn chân, nhe răng cười rồi lao về phía mình.



Bình tâm mà nói, chiêu số như vậy chẳng có gì là cao minh. Nếu thời gian không đình chỉ, Lâm Hiên có cả ngàn phương pháp dễ dàng tránh thoát. Nhưng bây giờ hắn không thể động đậy.

Đây không phải loại trói buộc bình thường, nó liên quan đến Thời Gian pháp tắc, Lâm Hiên hoàn toàn không hề có cách phá giải.

Chẳng lẽ...Chỉ có thể trơ mắt chờ chết sao?

Bước vào Tu Tiên giới đã hai ngàn năm, đây là lần đầu tiên Lâm Hiên có cảm giác vô lực như vậy. Giống như Cửu U Địa Phủ đang dang tay vẫy gọi.

Vô số ý niệm chuyển qua trong đầu, nhưng không thể cử động thì cũng chẳng biết làm sao. Lập tức khoảng cách chỉ còn hơn mười trượng, trong nội tâm Lâm Hiên thầm thở dài, chính mình hôm nay sẽ phải chôn thây ở đây.

Khoảng cách gần như vậy, có thể thấy rõ ràng cả hung quang trong mắt Đào Ngột. Vốn hắn có thể lao tới nhanh hơn, nhưng hung thú này cố ý chậm lại để được thấy vẻ tuyệt vọng trên mặt Lâm Hiên.

Một màn này đối với hắn giống như được uống Tiên tửu. Lâm tiểu tử chết tiệt kia rốt cục cũng trở thành con mồi của mình, Đào Ngột vui sướng nghĩ đến. Nhưng ý niệm này chưa kịp chuyển qua thì dị biến đã nổi lên.

Oanh!

Một cỗ lực lượng cường đại truyền đến, thân thể vốn bất động của Lâm Hiên lập tức bị bắn ra xa hơn mười trượng. Mặc dù có chút chật vật, nhưng lại tránh thoát khỏi công kích của Đào Ngột.

Cũng không biết đến tột cùng là va chạm này phá vỡ Thời Gian Pháp Tắc hay Đào Ngột chỉ có thể duy trì pháp thuật của hắn trong thời gian ngắn,mà Lâm Hiên phát hiện chính mình đã có thể cử động trở lại.

Hắn thuận thế quay đầu lại, không ngờ người va chạm với mình chính là tiểu công chúa.

Giờ phút này, trên mặt Hương Nhi tràn đầy vẻ kiên định.

Đúng vậy, nghĩ là làm, chính nàng đã cứu Lâm Hiên trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Biến cố như vậy, hiển nhiên Đào Ngột cũng không ngờ tới.

Để khu động Thời Gian Pháp Tắc, hắn đã phải trả một cái giá cực lớn. Nhưng cũng chỉ có thể khiến thời gian ngừng lại trong khoảnh khắc mà thôi, hơn nữa chỉ có tác dụng đối với một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bách Luyện Thành Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook