Chương 46: Em gạt anh!!!
Lạc Nguyệt Truy Phong
07/12/2016
Trong Huyết Nhạn thành.
Ám Ảnh cầm bản vẽ chăm chú dò xét tình hình kiến thiết tường thành, thỉnh thoảng thảo luận vài câu với kiến trúc sư, hoàn toàn không quan tâm đến người đi phía sau là Hồng Bò Cạp, giống như cô nàng chỉ là không khí.
“Ám Ảnh, anh có mệt không? Uống chút gì nhé.” – Hồng Bò Cạp kiên nhẫn kiếm chuyện để nói với Ám Ảnh. Cô nàng mĩm cười đưa tới một ly nước uống.
Ám Ảnh không quay đầu, lạnh lùng trả lời: – “Xin lỗi, đồ uống của cô tôi không dám dùng.” – nói xong liền đi tới nói chuyện với thợ mộc.
Hồng Bò Cạp nắm chặt ly nước trong tay, cắn răng đến suýt chảy máu, nội tâm mắng thầm, lão nương từ nhỏ đến lớn chưa từng hầu hạ ai, ngươi dám ngang nhiên không thèm nhìn ta, con nhỏ kia có cái gì tốt chứ, có chỗ nào hơn nổi ta sao?!
Vừa nghĩ đến Nhện, Hồng Bò Cạp lại lửa giận ngút trời, nghĩ thầm, lần trước ngươi dám giết ta 6 lần, hại ta rớt 6 cấp, thù này ta nhất định trả. Con gái bình thường nổi giận đều không nói lý lẽ. Hồng Bò Cạp cũng không ngoại lệ. Cô nàng chẳng thèm phân tích thử xem, thực lực của Nhện ra sao mới có thể dễ dàng giết chết cô ta. Đợi đến lúc cô nàng đủ thực lực để trả được thù thì không biết là ngày nào tháng nào đâu à.
Ám Ảnh thu hồi bản vẽ, phát lệnh tỉ mỉ cho từng đoàn trưởng sau đó chuẩn bị ra ngoài luyện cấp, lúc này nhạc hiệu báo tin có người ở bên ngoài (đời thực) đang tìm. Không thèm chào hỏi ai, Ám Ảnh trực tiếp log out.
Cho nên, đợi đến lúc Hồng Bò Cạp suy nghĩ cẩn thận chuyện muốn nói thì đã không còn thấy bóng dáng của Ám Ảnh đâu nữa. Sắc mặt cô nàng lập tức biến đen. Bọn họ có giao ước từ trước. Mặc kệ là ai trong 4 người, khi log out đều phải thông báo cho ít nhất 2 trong số 3 người còn lại biết. Rõ ràng cô ta đứng ngay bên cạnh, vậy mà Ám Ảnh không nói một tiếng với cô ta, ngược lại đi gửi tin nhắn cho 2 người không biết đang ở chỗ nào. Chuyện này… chuyện này… thực là… có thể không tức giận sao?!
Hồng Bò Cạp giận đến run rẩy, thành viên ở gần đó vừa thấy tình hình liền tìm cách chạy ra xa. Ai cũng biến phó bang chủ biến thái lúc nổi giận rất là đáng sợ.
Ám Ảnh từ trong khoang thuyền trò chơi leo ra, nhìn người đứng bên cạnh cái máy, thân mật hỏi: – “Trương bá bá, tìm con có chuyện gì sao?”
Ông lão có khuôn mặt hiền lành vừa cười vừa trả lời: – “Lão gia đã về, nói muốn gặp con.”
“Vâng, vậy chúng ta đi thôi.” – Ám Ảnh mặc áo vào liền đi theo Trương bá.
Ám Ảnh sống trong một ngôi biệt thự nho nhỏ, ngôi biệt thự nằm trong khuôn viên của một trang viên xa hoa rộng lớn. Trang viên này là khu nhà cao cấp của Hồ gia. Trương bá là quản gia của toàn trang viên. Hiện tại, 2 người đang đi tới nơi ở của thành viên Hồ gia. Còn lão gia mà Trương bá nói tới chính là chủ nhân của Hồ gia, tên gọi Hồ Đại Hải.
Cùng thời điểm. Trong trò chơi.
Tôi phiền muộn suy nghĩ làm cách nào mới có thể vứt bỏ cái tên Hồ Loan Phong dai như kẹo da trâu. Tên này theo tôi đã vài ngày, bao nhiêu trò ngược đãi mà tôi có thể nghĩ ra tôi đều dùng hết rồi. Nhưng tên này giống y hệt Tiểu Cường (tên con gián), đánh hoài không chết. Hắn một mực vui vẻ đi theo tôi. Thật phiền a~
“Tri Chu, khí trời hôm nay rất đẹp, chúng ta đi luyện cấp nha~~” – Hồ Loan Phong hưng phấn nói.
“Không luyện.” – ở chung vài ngày, tôi đến nói chuyện cũng lười, cắt câu ngắn gọn đến không thể ngắn hơn.
“Vì sao vậy? Chưa thấy em luyện cấp bao giờ cả. Tiếp tục như vậy sẽ bị người khác vượt mặt đó.” – Hồ Loan Phong giở giọng gà mẹ.
“Quan anh cái rắm!” (Liên quan gì đến anh) (để nguyên văn nghe dzui hơn)
“Anh là quan tâm em nha. Em xem, thực lực của em mạnh như vậy, không giết quái thực đáng tiếc a… (tỉnh lược 1000 chữ) … nghe nói bên kia vừa xuất hiện một con boss, hay là chúng ta đi giết nó được không?”
“Tôi bận.” – tôi không thèm quay đầu, đi đến chỗ gặp mặt với ngũ tặc.
“Bận chuyện gì? Anh có thể giúp gì không?” – Hồ Loan Phong nịnh nọt.
“Có thể.” – tôi đứng lại nhìn anh ta.
“Thật sao? Là chuyện gì? Cho dù xông vào biển lửa anh cũng không từ chối đâu.” – Hồ Loan Phong vỗ ngực hứa hẹn.
“Anh cách xa tôi một chút mới là trợ giúp lớn nhất đó.” – tôi nghiêm mặt nói.
“Hử?” – Hồ Loan Phong ỉu xìu – “Em sao có thể nhẫn tâm đuổi anh đi a… anh chỉ là một thuật sĩ đơn độc lẻ loi, rất đáng thương nha…”
“Vậy anh tìm người khác mà xin giúp đỡ, đừng phiền tôi nữa. Hiện tại tôi phải đi đến chỗ ước hẹn, anh theo tôi làm gì chứ?”
“Ước hẹn?” – Hồ Loan Phong đề cao âm thanh – “Với ai?”
“Quan anh cái rắm!”
“Anh… anh giúp em nhìn nhìn một chút.” – Hồ Loan Phong nhỏ giọng giải thích.
Tôi không thèm quan tâm nữa, nói sao cũng không vứt bỏ được. Anh ta thích đi theo thì cứ đi theo, tôi không để ý đến anh ta là được. Chính vì vậy, bắt đầu từ lúc đó, trên đường đi, bất luận Hồ Loan Phong nói cái gì, tôi đều không trả lời lấy một tiếng. Há há… cho anh buồn chết luôn, tôi cười thầm trong lòng. Hừ… để xem anh có thể chịu đựng tới khi nào.
Ngũ tặc thấy tôi dẫn theo người lạ tới, cả đám ngạc nhiên nhìn tôi, ý hỏi, người này ở đâu ra, đến đây làm cái gì. Tôi ra một dấu hiệu để nói với họ, không cần để lộ thân phận. Ngũ tặc gật đầu hiểu ý. Tôi đưa cây dao găm ngân khí cho Tuyệt Mệnh thẩm định, sau đó cả đám bắt đầu thảo luận một ít vấn đề râu ria. Không ai để ý tới cái tên Hồ Loan Phong đang đứng bên cạnh.
Hồ Loan Phong thấy ngũ tặc có sát khí đằng đằng, rất biết điều mà ngoan ngoãn đứng một bên lắng nghe, chỉ có ánh mắt là không được thành thật cho lắm, thường xuyên đảo tới đảo lui trên người của tôi và ngũ tặc.
Một lát sau, anh ta rốt cuộc nhịn không nổi, mở miệng hỏi: – “Tri Chu, mọi người là tổ chức gì vậy? Có thể cho anh tham gia không?”
“Không!” – tôi trả lời chắc nịch.
“Vì sao? Anh chính là thủy hệ thuật sĩ đó nha.” – Hồ Loan Phong bi thương kêu lên.
“Anh không đủ tư cách.”
“Cái gì? Anh… anh đã lên 26 cấp rồi đó. Mọi người muốn bao nhiêu cấp? Anh sẽ đi luyện.” – Hồ Loan Phong không cam lòng lên tiếng.
Tôi nghiêng đầu giả bộ ngắm anh ta một cái, bình tĩnh trả lời: – “Không phải vấn đề đẳng cấp. Yêu cầu của chúng tôi là tốc độ chạy trốn.”
“Tốc độ chạy trốn…” – Hồ Loan Phong vừa nói vừa nhìn ngũ tặc, cõi lòng lập tức chìm xuống. Tốc độ của tôi, hắn đã nhìn thấy rồi, không hề thua kém với đạo tặc, nhưng hắn không cam lòng, vùng vẫy nói – “Lúc cần thiết, anh có thể cưỡi Hồng Nương để chạy trốn nha. Mọi người đâu phải lúc nào cũng đều chạy trốn, đúng không?”
“Hồng Nương sao?” – tôi cười gian – “Tôi sẽ cho anh mượn Hồng Nương. Anh theo chúng tôi chạy thi một lần, nếu có thể đuổi kịp, chúng tôi sẽ tiếp nhận anh, bằng ngược lại, anh không được đi theo tôi nữa, đồng ý chứ?”
“Chuyện này…” – Hồ Loan Phong chần chờ, hắn biết rõ tôi có lòng tin chắc chắn mới dám nói như vậy, nhưng hắn nghĩ vỡ đầu cũng nghĩ không ra có tình huống nào mà Hồng Nương không đuổi kịp người chơi, thế là hắn gật đầu – “Được, anh đáp ứng. Nhưng mà, em phải đáp ứng không được lén lút điều khiển Hồng Nương.”
Tôi liếc mắt: – “Bổn tiểu thư mới không thèm giở trò hèn hạ như thế. Anh nghe cho kỹ, tôi lập tức phát lệnh cho Hồng Nương.”
Nói xong tôi quay đầu nói với sủng vật của mình: – “Hồng Nương, một lát nữa khi ta bỏ chạy, ngươi phải dốc toàn bộ sức lực mà đuổi theo, cho đến khi nào hao tổn hết khí lực mới thôi, đã hiểu chưa?”
Hồng Nương gật đầu. Hồ Loan Phong thấy vậy cũng không nói gì thêm. Ngũ tặc nhìn tôi nháy mắt ra hiệu, lập tức tụ lại một chỗ.
“Mục tiêu là Sắc Trảo thành.” – tôi cười nói với Hồ Loan Phong.
“Đã biết.” – Hồ Loan Phong nhanh chóng bò lên Hồng Nương, làm tốt công tác chuẩn bị.
Tôi và ngũ tặc nhìn nhau cười cười, sau đó dùng ngự không phi hành.
Sáu người đồng thời khởi động ngự không phi hành, cảnh tượng ấy đồ sộ đến cỡ nào a~ Sáu đạo ánh sáng đỏ đồng thời bay thẳng lên không trung, dùng tốc độ tia chớp phóng về hướng Sắc Trảo thành. Hồ Loan Phong ngồi trên lưng Hồng Nương trợn mắt há mồm mà nhìn.
Hôm nay là ngày cá tháng tư sao? Nội tâm Hồ Loan Phong la lên. Và bởi vì khoảng cách giữa tôi và Hồng Nương vượt qua con số 3000m nên Hồng Nương tự động chạy về túi không gian sủng vật. Không còn thú cưỡi bên dưới, Hồ Loan Phong rơi một cú tiêu chuẩn “bình sa lạc nhạn” (chim rơi xuống đất), ngả chổng mông vào đám lá khô bên đường.
Hồ Loan Phong đứng lên, nhìn bầu trời xanh trong cao thẳm, bất đắc dĩ thở dài. Hắn biết rõ, cái tên “Tri Chu” mà tôi đã nói không phải là tên thật, bởi vì hắn đã thử gửi tin nhắn nhưng được hệ thống nhắc nhở “tên này không tồn tại”. Trách không được mỗi lần muốn đánh hắn thì cô ấy đều cố tình đụng vào pháp trượng của hắn trước. Thì ra là không muốn cho hắn biết tên thật. Nhưng hắn cũng không có biện pháp nào. Bởi vì cô ấy rất giảo hoạt, giống y như một con hồ ly. Mà thôi, xem ra cô ấy sẽ không quay lại. Hồ Loan Phong uể oải nắm pháp trượng, bắt đầu suy tư, tiếp theo nên đi đâu bây giờ? Lại lang thang sao?
Hồ Loan Phong đã đoán sai một chuyện. Tôi có thể vứt bỏ anh ta dễ dàng nhưng sẽ không bỏ đi luôn. Bởi vì tôi cảm thấy bản thân cần quay lại nói một câu “tạm biệt”, dù sao tôi đã coi anh ta là một người bạn. Cho nên, khi Hồ Loan Phong nhìn thấy tôi xuất hiện trước mặt thì đầy kinh ngạc.
Tôi cười tủm tỉm: – “Đã biết rồi sao?! Tổ chức đạo tặc của chúng tôi không thể kết nạp thêm thành viên. Anh hết hy vọng đi thôi.”
“Chuyện này…” – Hồ Loan Phong bi phẫn nói – “Em gạt anh! Rõ ràng nói thi chạy, nhưng mọi người rõ ràng là bay a… đó là phạm quy, anh không nhận thua!!!”
Bịch ~ tôi té. Tên này không chỉ dai mà còn quấn nữa nha.
Tôi kiên quyết nói: – “Mặc kệ anh có nhận thua hay không. Tôi sẽ không cho anh đi theo nữa.”
“Đừng mà…” – Hồ Loan Phong nắm ống tay áo của tôi – “Tỷ tỷ, em sai rồi. Hay là vậy đi, chị cho em biết tên thật của chị. Em hứa sẽ không đi theo chị nữa, nhé?”
Sau đó Hồ Loan Phong dùng ánh mắt long lanh như hai trái nhãn mà nhìn tôi.
Đổ mồ hôi ~ Cho biết tên thật không phải sẽ càng bị làm phiền hay sao a!?
“Không được.”
“Không cần a!” – Hồ Loan Phong đổi qua ôm chặt cánh tay tôi – “Anh hùng, chỉ cần cho em biết tên thôi. Em thề với trời, nếu đã biết rõ tên của anh hùng rồi mà em còn dây dưa không tha, thì trời phạt em cả đời không tìm được vợ, cả đời không được con gái yêu.”
Người như anh mà cũng có con gái chịu yêu hả?!? Tôi nhìn cái tên nước mắt nước mũi tèm lem trước mặt, thở dài nghĩ.
Hồ Loan Phong thấy tôi không có phản ứng, khẽ cắn môi: – “Được rồi, có lẽ lời thề chưa đủ độc. Vậy em thề lần nữa. Nếu biết tên rồi mà em còn dây dưa không dứt thì trời phạt em biến thành thái giám, cả đời không thể cương!!”
Hử? Cái này thề độc à ~ Xem ra anh ta rất có thành ý nha.
“Được rồi. Tôi đáp ứng anh. Nhưng anh phải nhớ kỹ lời thề hôm nay, nếu không giữ lời thì… không cần đợi ông trời tới trừng phạt đâu, tự tay tôi sẽ biến anh thành thái giám. Nói không chừng lúc đó anh có thể luyện tuyệt thế võ công Quỳ Hoa Bảo Điển đấy!!” (Quỳ Hoa Bảo Điển là võ công trong truyện Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung)
“Nhất định nhất định!” – Hồ Loan Phong thấy tôi đã đáp ứng liền vui vẻ buông tay – “Tri Chu, vậy rốt cuộc tên em là gì?”
“Tôi tên là Lạc Thủy Tri Chu. Được rồi, bạn tôi đang chờ. Tôi đi trước đây.” – nói xong tôi liền bay đi mất dạng.
“Lạc Thủy Tri Chu… Lạc Thủy Tri Chu… tên nghe quen quen nhỉ?!? Ồ, không phải là người đầu tiên xuất hiện trên BXH hay sao? Hèn gì thực lực của cô ấy lại mạnh đến vậy.” – Hồ Loan Phong vừa đi vừa lầm bầm.
Đúng lúc này, chuông báo hiệu vang lên, Hồ Loan Phong nhìn tin nhắn, tặc lưỡi cảm thán một câu – “Chơi trò chơi một chút cũng không yên ổn nữa, thiệt là nản mà!” – nói xong liền log out.
Hồ Loan Phong mất hứng leo ra khoang thuyền trò chơi, nhưng vừa nhìn thấy người đánh thức hắn chính là lão cha của hắn thì khuôn mặt méo xẹo liền biến thành khuôn mặt tươi cười: – “Thì ra là phụ thân vĩ đại của con a~ Cha, cha đã về rồi à. Đi đường có mệt không? Có cần con mát xa cho cha không?”
Hồ Đại Hải vừa nghe liền vọt sang một bên. Trời ơi, cái kỹ thuật mát xa “cao siêu” của con ông rất là kinh khủng. Ông không muốn phải “hưởng thụ” sự tra tấn đó đâu.
“Con à, mấy chuyện tay chân này không cần con nhọc lòng lo lắng. Cha đã gọi Đinh Bạch tới. Cha muốn nghe hai con báo cáo tình hình trong Hồng Hoang.”
“Được rồi.” – Hồ Loan Phong buông móng vuốt, đi theo phụ thân ra phòng khách, vừa vặn gặp Đinh Bạch đi tới.
Đinh Bạch chính là Ám Ảnh.
“Lão gia, ngài đã về.” – Ám Ảnh lễ phép chào Hồ Đại Hải. Ông ấy chính là lãnh đạo trực tiếp của hắn a~
“Haha… cho cậu đi theo tiểu tử nhà ta thật là ủy khuất. Đến, ngồi đi.” – Hồ Đại Hải nhiệt tình nói chuyện – “Ban đầu ta định đem chi nhánh Vân Châu cho cậu cai quản, không ngờ tiểu tử này sống chết muốn cậu giúp nó. Ta không có biện pháp từ chối nên đành đáp ứng. Cậu đừng trách lão già này nhé.”
“Làm sao có thể.” – Đinh Bạch cười cười – “Quản lý bang phái và quản lý công ty đều cùng một đạo lý thôi ạ.”
“Vậy thì tốt. Đến, nói cho ta nghe một chút, các cậu trong trò chơi đã làm nên trò trống gì rồi?”
Đinh Bạch biết rõ lúc này mới là chủ đề chính. Mặc dù Hồ Đại Hải rất coi trọng hắn, nhưng nói cho cùng hắn không phải là con cháu của Hồ gia. Một khi phạm sai lầm thì mọi cố gắng từ trước tới nay của hắn đều tan thành bọt biển.
Đinh Bạch ngồi thẳng người, bắt đầu nghiêm túc báo cáo: – “Mọi chuyện đều dựa theo kế hoạch lúc trước mà tiến hành. Chúng ta đã khống chế 80% cửa hàng của một thành thị lớn nhất nhì trong Hồng Hoang. Thu nhập mỗi tháng đã ổn định. Tính đến doanh thu của tháng trước thì chúng ta đã thu hồi 90% vốn đầu tư. Nhưng bởi vì hiện tại chúng ta đang muốn xây thành trì nên toàn bộ doanh thu đều dồn vào việc kiến thành. Nói tóm lại, Huyết Nhạn Các đã tiến vào thời kỳ ổn định phát triển.”
Hồ Đại Hải thỏa mãn gật đầu: – “Ta nghe nói trong Hồng Hoang có một bang hội bị cướp bóc, có chuyện này sao?”
Đinh Bạch hiểu rõ ý tứ của Hồ Đại Hải nên nhanh chóng giải thích: – “Vâng, đúng vậy. Nhưng bang hội kia chỉ là một tiệm internet. Bất luận là tài lực hay là quân lực đều kém chúng ta. Triệu Hoán Liên Minh cũng vì nhìn trúng điểm này nên mới ra tay cướp bóc bọn họ. Nếu đối tượng là chúng ta thì ngay cả đệ nhất bang hội là Trâu Bò Bang cũng sẽ không dám nghĩ đến chủ ý đó.”
Hồ Đại Hải nghe xong, hài lòng gật đầu, sau đó quay sang nhìn Hồ Loan Phong: – “Con trai, cậu Đinh đã làm nhiều chuyện như vậy. Còn con, con đã làm được gì rồi?”
“Con sao? Mỗi ngày con khoác hành lý lên vai, màn trời chiếu đất, trèo non lội suối, lang bạc đó đây, nghe ngóng khắp nơi, sưu tập tư liệu, vì tương lai của chúng ta mà chuẩn bị.” – Hồ Loan Phong nói khoác mà không biết ngượng.
Hồ Đại Hải hoài nghi hỏi Đinh Bạch: – “Nó nói có thật không?”
Đinh Bạch bất đắc dĩ gật đầu: – “Vâng, là thật.”
Đây cũng không tính là nói xạo. Hồ Loan Phong du ngoạn ở bên ngoài, đúng là mỗi lần đến vùng đất mới sẽ điều tra kỹ càng về địa phương đó, tư liệu này sẽ được truyền về tổng bộ của Huyết Nhạn Các.
“Ừ, vậy Phong nhi, con có gì cần báo cáo sao?”
“Chời ơi… con có nói thì cha cũng không hiểu đâu.” – Hồ Loan Phong chuyển hướng sang nhìn Đinh Bạch – “Đinh đại ca, vì sao anh có vẻ rầu rĩ không vui vậy? Gặp chuyện khó giải quyết sao?”
Hồ Loan Phong và Đinh Bạch lớn lên bên nhau. Hồ Loan Phong vẫn xem Đinh Bạch như anh trai của mình. Vừa rồi nhìn thoáng một cái liền biết Đinh Bạch đang có tâm sự.
Đinh Bạch nghĩ một hồi mới mở miệng nói: – “Thiếu gia, Hồng Bò Cạp lần trước bị rớt 6 cấp. Hiện tại dựa vào thực lực của cô ta đã không thể phục chúng nữa. Tôi muốn hủy bỏ chức phó bang chủ của cô ta.”
Ám Ảnh cầm bản vẽ chăm chú dò xét tình hình kiến thiết tường thành, thỉnh thoảng thảo luận vài câu với kiến trúc sư, hoàn toàn không quan tâm đến người đi phía sau là Hồng Bò Cạp, giống như cô nàng chỉ là không khí.
“Ám Ảnh, anh có mệt không? Uống chút gì nhé.” – Hồng Bò Cạp kiên nhẫn kiếm chuyện để nói với Ám Ảnh. Cô nàng mĩm cười đưa tới một ly nước uống.
Ám Ảnh không quay đầu, lạnh lùng trả lời: – “Xin lỗi, đồ uống của cô tôi không dám dùng.” – nói xong liền đi tới nói chuyện với thợ mộc.
Hồng Bò Cạp nắm chặt ly nước trong tay, cắn răng đến suýt chảy máu, nội tâm mắng thầm, lão nương từ nhỏ đến lớn chưa từng hầu hạ ai, ngươi dám ngang nhiên không thèm nhìn ta, con nhỏ kia có cái gì tốt chứ, có chỗ nào hơn nổi ta sao?!
Vừa nghĩ đến Nhện, Hồng Bò Cạp lại lửa giận ngút trời, nghĩ thầm, lần trước ngươi dám giết ta 6 lần, hại ta rớt 6 cấp, thù này ta nhất định trả. Con gái bình thường nổi giận đều không nói lý lẽ. Hồng Bò Cạp cũng không ngoại lệ. Cô nàng chẳng thèm phân tích thử xem, thực lực của Nhện ra sao mới có thể dễ dàng giết chết cô ta. Đợi đến lúc cô nàng đủ thực lực để trả được thù thì không biết là ngày nào tháng nào đâu à.
Ám Ảnh thu hồi bản vẽ, phát lệnh tỉ mỉ cho từng đoàn trưởng sau đó chuẩn bị ra ngoài luyện cấp, lúc này nhạc hiệu báo tin có người ở bên ngoài (đời thực) đang tìm. Không thèm chào hỏi ai, Ám Ảnh trực tiếp log out.
Cho nên, đợi đến lúc Hồng Bò Cạp suy nghĩ cẩn thận chuyện muốn nói thì đã không còn thấy bóng dáng của Ám Ảnh đâu nữa. Sắc mặt cô nàng lập tức biến đen. Bọn họ có giao ước từ trước. Mặc kệ là ai trong 4 người, khi log out đều phải thông báo cho ít nhất 2 trong số 3 người còn lại biết. Rõ ràng cô ta đứng ngay bên cạnh, vậy mà Ám Ảnh không nói một tiếng với cô ta, ngược lại đi gửi tin nhắn cho 2 người không biết đang ở chỗ nào. Chuyện này… chuyện này… thực là… có thể không tức giận sao?!
Hồng Bò Cạp giận đến run rẩy, thành viên ở gần đó vừa thấy tình hình liền tìm cách chạy ra xa. Ai cũng biến phó bang chủ biến thái lúc nổi giận rất là đáng sợ.
Ám Ảnh từ trong khoang thuyền trò chơi leo ra, nhìn người đứng bên cạnh cái máy, thân mật hỏi: – “Trương bá bá, tìm con có chuyện gì sao?”
Ông lão có khuôn mặt hiền lành vừa cười vừa trả lời: – “Lão gia đã về, nói muốn gặp con.”
“Vâng, vậy chúng ta đi thôi.” – Ám Ảnh mặc áo vào liền đi theo Trương bá.
Ám Ảnh sống trong một ngôi biệt thự nho nhỏ, ngôi biệt thự nằm trong khuôn viên của một trang viên xa hoa rộng lớn. Trang viên này là khu nhà cao cấp của Hồ gia. Trương bá là quản gia của toàn trang viên. Hiện tại, 2 người đang đi tới nơi ở của thành viên Hồ gia. Còn lão gia mà Trương bá nói tới chính là chủ nhân của Hồ gia, tên gọi Hồ Đại Hải.
Cùng thời điểm. Trong trò chơi.
Tôi phiền muộn suy nghĩ làm cách nào mới có thể vứt bỏ cái tên Hồ Loan Phong dai như kẹo da trâu. Tên này theo tôi đã vài ngày, bao nhiêu trò ngược đãi mà tôi có thể nghĩ ra tôi đều dùng hết rồi. Nhưng tên này giống y hệt Tiểu Cường (tên con gián), đánh hoài không chết. Hắn một mực vui vẻ đi theo tôi. Thật phiền a~
“Tri Chu, khí trời hôm nay rất đẹp, chúng ta đi luyện cấp nha~~” – Hồ Loan Phong hưng phấn nói.
“Không luyện.” – ở chung vài ngày, tôi đến nói chuyện cũng lười, cắt câu ngắn gọn đến không thể ngắn hơn.
“Vì sao vậy? Chưa thấy em luyện cấp bao giờ cả. Tiếp tục như vậy sẽ bị người khác vượt mặt đó.” – Hồ Loan Phong giở giọng gà mẹ.
“Quan anh cái rắm!” (Liên quan gì đến anh) (để nguyên văn nghe dzui hơn)
“Anh là quan tâm em nha. Em xem, thực lực của em mạnh như vậy, không giết quái thực đáng tiếc a… (tỉnh lược 1000 chữ) … nghe nói bên kia vừa xuất hiện một con boss, hay là chúng ta đi giết nó được không?”
“Tôi bận.” – tôi không thèm quay đầu, đi đến chỗ gặp mặt với ngũ tặc.
“Bận chuyện gì? Anh có thể giúp gì không?” – Hồ Loan Phong nịnh nọt.
“Có thể.” – tôi đứng lại nhìn anh ta.
“Thật sao? Là chuyện gì? Cho dù xông vào biển lửa anh cũng không từ chối đâu.” – Hồ Loan Phong vỗ ngực hứa hẹn.
“Anh cách xa tôi một chút mới là trợ giúp lớn nhất đó.” – tôi nghiêm mặt nói.
“Hử?” – Hồ Loan Phong ỉu xìu – “Em sao có thể nhẫn tâm đuổi anh đi a… anh chỉ là một thuật sĩ đơn độc lẻ loi, rất đáng thương nha…”
“Vậy anh tìm người khác mà xin giúp đỡ, đừng phiền tôi nữa. Hiện tại tôi phải đi đến chỗ ước hẹn, anh theo tôi làm gì chứ?”
“Ước hẹn?” – Hồ Loan Phong đề cao âm thanh – “Với ai?”
“Quan anh cái rắm!”
“Anh… anh giúp em nhìn nhìn một chút.” – Hồ Loan Phong nhỏ giọng giải thích.
Tôi không thèm quan tâm nữa, nói sao cũng không vứt bỏ được. Anh ta thích đi theo thì cứ đi theo, tôi không để ý đến anh ta là được. Chính vì vậy, bắt đầu từ lúc đó, trên đường đi, bất luận Hồ Loan Phong nói cái gì, tôi đều không trả lời lấy một tiếng. Há há… cho anh buồn chết luôn, tôi cười thầm trong lòng. Hừ… để xem anh có thể chịu đựng tới khi nào.
Ngũ tặc thấy tôi dẫn theo người lạ tới, cả đám ngạc nhiên nhìn tôi, ý hỏi, người này ở đâu ra, đến đây làm cái gì. Tôi ra một dấu hiệu để nói với họ, không cần để lộ thân phận. Ngũ tặc gật đầu hiểu ý. Tôi đưa cây dao găm ngân khí cho Tuyệt Mệnh thẩm định, sau đó cả đám bắt đầu thảo luận một ít vấn đề râu ria. Không ai để ý tới cái tên Hồ Loan Phong đang đứng bên cạnh.
Hồ Loan Phong thấy ngũ tặc có sát khí đằng đằng, rất biết điều mà ngoan ngoãn đứng một bên lắng nghe, chỉ có ánh mắt là không được thành thật cho lắm, thường xuyên đảo tới đảo lui trên người của tôi và ngũ tặc.
Một lát sau, anh ta rốt cuộc nhịn không nổi, mở miệng hỏi: – “Tri Chu, mọi người là tổ chức gì vậy? Có thể cho anh tham gia không?”
“Không!” – tôi trả lời chắc nịch.
“Vì sao? Anh chính là thủy hệ thuật sĩ đó nha.” – Hồ Loan Phong bi thương kêu lên.
“Anh không đủ tư cách.”
“Cái gì? Anh… anh đã lên 26 cấp rồi đó. Mọi người muốn bao nhiêu cấp? Anh sẽ đi luyện.” – Hồ Loan Phong không cam lòng lên tiếng.
Tôi nghiêng đầu giả bộ ngắm anh ta một cái, bình tĩnh trả lời: – “Không phải vấn đề đẳng cấp. Yêu cầu của chúng tôi là tốc độ chạy trốn.”
“Tốc độ chạy trốn…” – Hồ Loan Phong vừa nói vừa nhìn ngũ tặc, cõi lòng lập tức chìm xuống. Tốc độ của tôi, hắn đã nhìn thấy rồi, không hề thua kém với đạo tặc, nhưng hắn không cam lòng, vùng vẫy nói – “Lúc cần thiết, anh có thể cưỡi Hồng Nương để chạy trốn nha. Mọi người đâu phải lúc nào cũng đều chạy trốn, đúng không?”
“Hồng Nương sao?” – tôi cười gian – “Tôi sẽ cho anh mượn Hồng Nương. Anh theo chúng tôi chạy thi một lần, nếu có thể đuổi kịp, chúng tôi sẽ tiếp nhận anh, bằng ngược lại, anh không được đi theo tôi nữa, đồng ý chứ?”
“Chuyện này…” – Hồ Loan Phong chần chờ, hắn biết rõ tôi có lòng tin chắc chắn mới dám nói như vậy, nhưng hắn nghĩ vỡ đầu cũng nghĩ không ra có tình huống nào mà Hồng Nương không đuổi kịp người chơi, thế là hắn gật đầu – “Được, anh đáp ứng. Nhưng mà, em phải đáp ứng không được lén lút điều khiển Hồng Nương.”
Tôi liếc mắt: – “Bổn tiểu thư mới không thèm giở trò hèn hạ như thế. Anh nghe cho kỹ, tôi lập tức phát lệnh cho Hồng Nương.”
Nói xong tôi quay đầu nói với sủng vật của mình: – “Hồng Nương, một lát nữa khi ta bỏ chạy, ngươi phải dốc toàn bộ sức lực mà đuổi theo, cho đến khi nào hao tổn hết khí lực mới thôi, đã hiểu chưa?”
Hồng Nương gật đầu. Hồ Loan Phong thấy vậy cũng không nói gì thêm. Ngũ tặc nhìn tôi nháy mắt ra hiệu, lập tức tụ lại một chỗ.
“Mục tiêu là Sắc Trảo thành.” – tôi cười nói với Hồ Loan Phong.
“Đã biết.” – Hồ Loan Phong nhanh chóng bò lên Hồng Nương, làm tốt công tác chuẩn bị.
Tôi và ngũ tặc nhìn nhau cười cười, sau đó dùng ngự không phi hành.
Sáu người đồng thời khởi động ngự không phi hành, cảnh tượng ấy đồ sộ đến cỡ nào a~ Sáu đạo ánh sáng đỏ đồng thời bay thẳng lên không trung, dùng tốc độ tia chớp phóng về hướng Sắc Trảo thành. Hồ Loan Phong ngồi trên lưng Hồng Nương trợn mắt há mồm mà nhìn.
Hôm nay là ngày cá tháng tư sao? Nội tâm Hồ Loan Phong la lên. Và bởi vì khoảng cách giữa tôi và Hồng Nương vượt qua con số 3000m nên Hồng Nương tự động chạy về túi không gian sủng vật. Không còn thú cưỡi bên dưới, Hồ Loan Phong rơi một cú tiêu chuẩn “bình sa lạc nhạn” (chim rơi xuống đất), ngả chổng mông vào đám lá khô bên đường.
Hồ Loan Phong đứng lên, nhìn bầu trời xanh trong cao thẳm, bất đắc dĩ thở dài. Hắn biết rõ, cái tên “Tri Chu” mà tôi đã nói không phải là tên thật, bởi vì hắn đã thử gửi tin nhắn nhưng được hệ thống nhắc nhở “tên này không tồn tại”. Trách không được mỗi lần muốn đánh hắn thì cô ấy đều cố tình đụng vào pháp trượng của hắn trước. Thì ra là không muốn cho hắn biết tên thật. Nhưng hắn cũng không có biện pháp nào. Bởi vì cô ấy rất giảo hoạt, giống y như một con hồ ly. Mà thôi, xem ra cô ấy sẽ không quay lại. Hồ Loan Phong uể oải nắm pháp trượng, bắt đầu suy tư, tiếp theo nên đi đâu bây giờ? Lại lang thang sao?
Hồ Loan Phong đã đoán sai một chuyện. Tôi có thể vứt bỏ anh ta dễ dàng nhưng sẽ không bỏ đi luôn. Bởi vì tôi cảm thấy bản thân cần quay lại nói một câu “tạm biệt”, dù sao tôi đã coi anh ta là một người bạn. Cho nên, khi Hồ Loan Phong nhìn thấy tôi xuất hiện trước mặt thì đầy kinh ngạc.
Tôi cười tủm tỉm: – “Đã biết rồi sao?! Tổ chức đạo tặc của chúng tôi không thể kết nạp thêm thành viên. Anh hết hy vọng đi thôi.”
“Chuyện này…” – Hồ Loan Phong bi phẫn nói – “Em gạt anh! Rõ ràng nói thi chạy, nhưng mọi người rõ ràng là bay a… đó là phạm quy, anh không nhận thua!!!”
Bịch ~ tôi té. Tên này không chỉ dai mà còn quấn nữa nha.
Tôi kiên quyết nói: – “Mặc kệ anh có nhận thua hay không. Tôi sẽ không cho anh đi theo nữa.”
“Đừng mà…” – Hồ Loan Phong nắm ống tay áo của tôi – “Tỷ tỷ, em sai rồi. Hay là vậy đi, chị cho em biết tên thật của chị. Em hứa sẽ không đi theo chị nữa, nhé?”
Sau đó Hồ Loan Phong dùng ánh mắt long lanh như hai trái nhãn mà nhìn tôi.
Đổ mồ hôi ~ Cho biết tên thật không phải sẽ càng bị làm phiền hay sao a!?
“Không được.”
“Không cần a!” – Hồ Loan Phong đổi qua ôm chặt cánh tay tôi – “Anh hùng, chỉ cần cho em biết tên thôi. Em thề với trời, nếu đã biết rõ tên của anh hùng rồi mà em còn dây dưa không tha, thì trời phạt em cả đời không tìm được vợ, cả đời không được con gái yêu.”
Người như anh mà cũng có con gái chịu yêu hả?!? Tôi nhìn cái tên nước mắt nước mũi tèm lem trước mặt, thở dài nghĩ.
Hồ Loan Phong thấy tôi không có phản ứng, khẽ cắn môi: – “Được rồi, có lẽ lời thề chưa đủ độc. Vậy em thề lần nữa. Nếu biết tên rồi mà em còn dây dưa không dứt thì trời phạt em biến thành thái giám, cả đời không thể cương!!”
Hử? Cái này thề độc à ~ Xem ra anh ta rất có thành ý nha.
“Được rồi. Tôi đáp ứng anh. Nhưng anh phải nhớ kỹ lời thề hôm nay, nếu không giữ lời thì… không cần đợi ông trời tới trừng phạt đâu, tự tay tôi sẽ biến anh thành thái giám. Nói không chừng lúc đó anh có thể luyện tuyệt thế võ công Quỳ Hoa Bảo Điển đấy!!” (Quỳ Hoa Bảo Điển là võ công trong truyện Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung)
“Nhất định nhất định!” – Hồ Loan Phong thấy tôi đã đáp ứng liền vui vẻ buông tay – “Tri Chu, vậy rốt cuộc tên em là gì?”
“Tôi tên là Lạc Thủy Tri Chu. Được rồi, bạn tôi đang chờ. Tôi đi trước đây.” – nói xong tôi liền bay đi mất dạng.
“Lạc Thủy Tri Chu… Lạc Thủy Tri Chu… tên nghe quen quen nhỉ?!? Ồ, không phải là người đầu tiên xuất hiện trên BXH hay sao? Hèn gì thực lực của cô ấy lại mạnh đến vậy.” – Hồ Loan Phong vừa đi vừa lầm bầm.
Đúng lúc này, chuông báo hiệu vang lên, Hồ Loan Phong nhìn tin nhắn, tặc lưỡi cảm thán một câu – “Chơi trò chơi một chút cũng không yên ổn nữa, thiệt là nản mà!” – nói xong liền log out.
Hồ Loan Phong mất hứng leo ra khoang thuyền trò chơi, nhưng vừa nhìn thấy người đánh thức hắn chính là lão cha của hắn thì khuôn mặt méo xẹo liền biến thành khuôn mặt tươi cười: – “Thì ra là phụ thân vĩ đại của con a~ Cha, cha đã về rồi à. Đi đường có mệt không? Có cần con mát xa cho cha không?”
Hồ Đại Hải vừa nghe liền vọt sang một bên. Trời ơi, cái kỹ thuật mát xa “cao siêu” của con ông rất là kinh khủng. Ông không muốn phải “hưởng thụ” sự tra tấn đó đâu.
“Con à, mấy chuyện tay chân này không cần con nhọc lòng lo lắng. Cha đã gọi Đinh Bạch tới. Cha muốn nghe hai con báo cáo tình hình trong Hồng Hoang.”
“Được rồi.” – Hồ Loan Phong buông móng vuốt, đi theo phụ thân ra phòng khách, vừa vặn gặp Đinh Bạch đi tới.
Đinh Bạch chính là Ám Ảnh.
“Lão gia, ngài đã về.” – Ám Ảnh lễ phép chào Hồ Đại Hải. Ông ấy chính là lãnh đạo trực tiếp của hắn a~
“Haha… cho cậu đi theo tiểu tử nhà ta thật là ủy khuất. Đến, ngồi đi.” – Hồ Đại Hải nhiệt tình nói chuyện – “Ban đầu ta định đem chi nhánh Vân Châu cho cậu cai quản, không ngờ tiểu tử này sống chết muốn cậu giúp nó. Ta không có biện pháp từ chối nên đành đáp ứng. Cậu đừng trách lão già này nhé.”
“Làm sao có thể.” – Đinh Bạch cười cười – “Quản lý bang phái và quản lý công ty đều cùng một đạo lý thôi ạ.”
“Vậy thì tốt. Đến, nói cho ta nghe một chút, các cậu trong trò chơi đã làm nên trò trống gì rồi?”
Đinh Bạch biết rõ lúc này mới là chủ đề chính. Mặc dù Hồ Đại Hải rất coi trọng hắn, nhưng nói cho cùng hắn không phải là con cháu của Hồ gia. Một khi phạm sai lầm thì mọi cố gắng từ trước tới nay của hắn đều tan thành bọt biển.
Đinh Bạch ngồi thẳng người, bắt đầu nghiêm túc báo cáo: – “Mọi chuyện đều dựa theo kế hoạch lúc trước mà tiến hành. Chúng ta đã khống chế 80% cửa hàng của một thành thị lớn nhất nhì trong Hồng Hoang. Thu nhập mỗi tháng đã ổn định. Tính đến doanh thu của tháng trước thì chúng ta đã thu hồi 90% vốn đầu tư. Nhưng bởi vì hiện tại chúng ta đang muốn xây thành trì nên toàn bộ doanh thu đều dồn vào việc kiến thành. Nói tóm lại, Huyết Nhạn Các đã tiến vào thời kỳ ổn định phát triển.”
Hồ Đại Hải thỏa mãn gật đầu: – “Ta nghe nói trong Hồng Hoang có một bang hội bị cướp bóc, có chuyện này sao?”
Đinh Bạch hiểu rõ ý tứ của Hồ Đại Hải nên nhanh chóng giải thích: – “Vâng, đúng vậy. Nhưng bang hội kia chỉ là một tiệm internet. Bất luận là tài lực hay là quân lực đều kém chúng ta. Triệu Hoán Liên Minh cũng vì nhìn trúng điểm này nên mới ra tay cướp bóc bọn họ. Nếu đối tượng là chúng ta thì ngay cả đệ nhất bang hội là Trâu Bò Bang cũng sẽ không dám nghĩ đến chủ ý đó.”
Hồ Đại Hải nghe xong, hài lòng gật đầu, sau đó quay sang nhìn Hồ Loan Phong: – “Con trai, cậu Đinh đã làm nhiều chuyện như vậy. Còn con, con đã làm được gì rồi?”
“Con sao? Mỗi ngày con khoác hành lý lên vai, màn trời chiếu đất, trèo non lội suối, lang bạc đó đây, nghe ngóng khắp nơi, sưu tập tư liệu, vì tương lai của chúng ta mà chuẩn bị.” – Hồ Loan Phong nói khoác mà không biết ngượng.
Hồ Đại Hải hoài nghi hỏi Đinh Bạch: – “Nó nói có thật không?”
Đinh Bạch bất đắc dĩ gật đầu: – “Vâng, là thật.”
Đây cũng không tính là nói xạo. Hồ Loan Phong du ngoạn ở bên ngoài, đúng là mỗi lần đến vùng đất mới sẽ điều tra kỹ càng về địa phương đó, tư liệu này sẽ được truyền về tổng bộ của Huyết Nhạn Các.
“Ừ, vậy Phong nhi, con có gì cần báo cáo sao?”
“Chời ơi… con có nói thì cha cũng không hiểu đâu.” – Hồ Loan Phong chuyển hướng sang nhìn Đinh Bạch – “Đinh đại ca, vì sao anh có vẻ rầu rĩ không vui vậy? Gặp chuyện khó giải quyết sao?”
Hồ Loan Phong và Đinh Bạch lớn lên bên nhau. Hồ Loan Phong vẫn xem Đinh Bạch như anh trai của mình. Vừa rồi nhìn thoáng một cái liền biết Đinh Bạch đang có tâm sự.
Đinh Bạch nghĩ một hồi mới mở miệng nói: – “Thiếu gia, Hồng Bò Cạp lần trước bị rớt 6 cấp. Hiện tại dựa vào thực lực của cô ta đã không thể phục chúng nữa. Tôi muốn hủy bỏ chức phó bang chủ của cô ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.