Chương 95: Em là cô gái thuần khiết.
Lạc Nguyệt Truy Phong
11/02/2017
Trên đường đi, Ám Ảnh không ngừng cười trộm, khiến tôi không thể ngẩng đầu
luôn. Nguyền rủa Thú Thú. Nguyền rủa áo mưa. Trời ơi, tức chết tôi mà.
Tôi cúi đầu lầm lũi bước tới trước.“Sâu à, bọn mình khó khăn lắm
mới được gặp nhau. Em nói gì đi, đừng im lặng mãi thế a~” – Ám Ảnh buồn
bực lôi kéo cánh tay của tôi.
Tôi đưa mắt liếc một cái, tiếp tục cúi đầu. Về chuyện áo mưa, giải thích hay không giải thích đều như nhau. Nói không chừng càng giải thích sẽ càng khiến người ta nghĩ rằng tôi đang bịa chuyện.
Thấy tôi vẫn không chịu nói lời nào, Ám Ảnh móc một cái áo mưa ra, cười cười nhìn tôi rồi nói: – “Bên trên có huy hiệu của Ủy ban phòng chống SIDA, là của tổ tuyên truyền trong trường em phát phải không? Hồi xưa anh đi học cũng được phát cái này hoài, nhiều lúc bỏ quên trong túi áo, vô tình bị người khác phát hiện, nháo nháo chọc ghẹo một hồi liền thôi, không phải chuyện gì to tát.”
Tôi chỉa tay về phía trước: – “Tới rồi.”
“Đúng là thú vị.” – Ám Ảnh nhìn qua kính viễn vọng, quan sát những cột đá được đục đẽo thành những hình thù khác nhau – “Thiên nhiên đúng là thần kỳ. Những pho tượng kia trông cứ như do bàn tay con người làm nên, chẳng ngờ lại do thiên nhiên tạo thành.”
“Ban ngày nhìn không có cảm giác gì, đến buổi tối nhìn càng chân thật hơn. Có điều buổi tối ở đây cực kỳ đáng sợ, chẳng ai dám mạo hiểm cả.”
“Vậy sao?” – hai mắt Ám Ảnh lóe sáng – “Vậy tối nay chúng ta ra đây thám hiểm đi.”
“Thám hiểm cái đầu anh á…” – tôi lại trợn mắt, hình như hôm nay tôi trợn mắt hơi nhiều – “Buổi tối sẽ có gió cấp 8, rất nguy hiểm, anh mà ra đây, chết mất xác cũng không ai biết đâu. Anh thành thật ở trong khách sạn cho em.”
“… đáng tiếc quá nha. Nhưng nếu không ra đây thì làm sao em biết buổi tối ở đây trông như thế nào?”
“Đồng chí Ám Ảnh…” – tôi khoác tay lên vai anh – “… chẳng lẽ anh không biết trên thế giới này có một thứ gọi là kính quang chiếu hay sao?” (máy chụp ảnh dùng cho ban đêm)
Ám Ảnh im lặng.
“Được rồi.” – tôi nhìn sắc trời – “Sắp có gió lớn, chúng ta đi thôi.”
“Là đi gặp 2 người mà em đã nói à?”
“Ừm…” – tôi nắm tay Ám Ảnh, lôi kéo anh ấy chạy về hướng Sở Nghiên Cứu.
Đi đến trước mộ bia kia, tôi như lẽ thường đặt xuống vài đóa hoa dại màu vàng, sau đó ngồi xuống bức cỏ dại mọc xung quanh mộ. Ám Ảnh cũng ngồi xuống, dùng ánh mắt để hỏi tôi đây là ai.
Tôi cười xán lạn nói: – “Đây là bạn trai cũ của em.”
“Hả?!?” – Ám Ảnh kinh ngạc nhìn tấm hình chụp trên mộ, rồi lại nhìn tôi.
Tôi nhún vai: – “Anh ấy là nghiên cứu sinh của Sở Nghiên Cứu, đã qua đời trong một vụ tai nạn ở phòng thực nghiệm. Tình huống cụ thể ra sao em cũng không rõ ràng lắm. Chỉ biết là ngày hôm trước bọn em còn vui vẻ chúc mừng sinh nhật ảnh, ngày hôm sau ảnh đã nằm ở đây rồi. Ngay cả thi thể của ảnh đều không nhìn thấy.”
Ám Ảnh chẳng biết phải nói cái gì cho phải. Dựa theo đạo lý bình thường, thời điểm này hắn nên an ủi Sâu. Nhưng nhìn nụ cười xán lạn kia, Ám Ảnh chần chừ không biết có nên an ủi hay không…
“Được rồi.” – tôi đứng lên – “Em mang anh đến đây là vì muốn nói cho người kia biết, em đã tuân thủ lời hứa hẹn. Cho dù em và người kia không thể ở bên nhau, em vẫn vui vẻ sống tiếp.”
Cả đời Ám Ảnh chưa bao giờ quên được buổi chiều hôm đó. Một cô gái có biệt hiệu là Sâu, đã nhìn hắn với ánh mắt sáng rực như tia nắng mặt trời, đã nói một câu đâm thẳng vào trái tim hắn: – “Ám Ảnh, em rất rất thích anh. Em quyết định rồi, mai này em sẽ gả cho anh.”
Sở Nghiên Cứu vẫn sạch sẽ như ngày thường. Sau khi tiến vào thì tôi một đường đi tới phòng thí nghiệm của Lục Tiểu Phụng.
“Tiểu Phượng Phượng, cuối tuần rồi còn không chịu nghỉ ngơi a~ Làm gì mà bán mạng dữ vậy?”
“Sâu…” – Lục Tiểu Phụng nghe tiếng liền biết là tôi tới, nhưng lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ám Ảnh đứng bên cạnh tôi thì sửng sốt một lúc – “Sâu, đây là…”
“Bạn trai của em. Đinh Bạch.” – tôi cười hì hì kéo tay Ám Ảnh tới giới thiệu.
“A… hân hạnh hân hạnh.” – Lục Tiểu Phụng chà tay vào áo khoác, sau đó duỗi tay cầm chặt tay Ám Ảnh, cao thấp đánh giá một chút – “Ngoại hình này trông rất giống…”
“Giống cái gì mà giống…” – tôi hầm hè cắt ngang.
“Anh chỉ muốn nói trông rất giống một người bạn thôi. Em nổi cáu cái gì… chậc, tính tình gì mà.” – Lục Tiểu Phụng chặc lưỡi.
“Thôi đi ~ ” – tôi duỗi ngón giữa (ở sau lưng) để khinh bỉ anh ta. Tôi đương nhiên biết rõ anh ta muốn nói Ám Ảnh thoạt nhìn có cái khí chất rất giống với người kia. Cho dù như thế thì cũng không nên nói trắng ra trước mặt Ám Ảnh nha. Lỡ như Ám Ảnh hiểu lầm tôi thì sao???
“Tiểu Phượng Phượng, em tới tìm anh là muốn ăn chực cơm tối. Ai cũng biết toàn bộ khu vực này chỉ có nhà hàng của Sở Nghiên Cứu là xa hoa nhất. À thì… em muốn đãi bạn trai một bữa cơm, tổng không thể dẫn anh ấy đi ăn cơm ở căn tin trường a~ Anh xem…” – tôi vừa nói vừa cười hì hì xoa tay.
Lục Tiểu Phụng hiểu ý, lôi một cái phiếu trong hộc tủ đưa cho tôi: – “Cầm lấy đi. Nhớ trả lại đó.”
Tôi nhanh nhẹn chộp lấy, gửi cho Lục Tiểu Phụng một cái hôn gió liền nhanh chân kéo Ám Ảnh chạy ra ngoài.
“Như vậy… hình như không tốt lắm.” – Ám Ảnh ngần ngừ nhìn tôi.
“Có gì mà không tốt. Anh không biết tên kia lãng phí bao nhiêu đâu. Sở Nghiên Cứu mỗi tháng đều cấp phiếu ăn cho nhân viên, tên kia chưa từng dùng hết số tiền được cho. Mà hạn ngạch này không thể cộng dồn, cứ qua đầu tháng là số dư sẽ bị thu hồi. Nếu không phải em thường xuyên chạy qua ăn ké thì không biết tên kia có xài được phân nửa số tiền trong phiếu ăn này hay không nữa đó.”
Ám Ảnh đổ mồ hôi ~ Trên đời này, có công ty hỗ trợ tiền ăn cho nhân viên à? Đúng là mới nghe lần đầu luôn.
Trong nhà hàng cao cấp của Sở Nghiên Cứu, chúng tôi đã dùng một bữa tối lãng mạn và ngon miệng. Sau khi trả lại phiếu ăn cho Lục Tiểu Phụng, tôi cùng Ám Ảnh trở lại quán cà phê.
Buổi tối, quán cà phê cực kỳ náo nhiệt. Một người đàn ông đang đánh đàn dương cầm ở giữa đại sảnh. Tiếng nhạc du dương quanh quẩn trong không khí. Từng cặp tình nhân dìu dắt nhau trên sàn nhảy. Toàn bộ chỗ ngồi đều chật kín. Có người uống cà phê. Có người uống trà. Có người ăn bánh ngọt. Nói chung, không khí rất hài hòa ưu nhã.
“Nơi này không tệ nha.” – tôi nhìn quang cảnh khác biệt giữa ban ngày và ban đêm của quán mà cảm thán khen thưởng một câu. Một nơi ưu nhã thế này sao bị đồn thành câu lạc bộ đồng tính nhỉ? Đúng là không nên tin tưởng lời đồn thất thiệt.
Chính lúc này, ngoài cửa đi vào 2 vị soái ca, một người thì thầm nói với người kia: – “Chủ quán là bạn trai cũ của tớ. Lát nữa sẽ giới thiệu cho cậu làm quen.”
Người kia hưng phấn hẳn lên: – “Cậu nhất định phải giới thiệu cho tớ làm quen. Tớ chính là fan hâm mộ của chủ quán nơi này.”
“Ừ, được rồi. Người đang ngồi đánh đàn dương cầm chính là chủ quán. Tớ nghĩ anh ta sẽ thích cậu cho coi. Hổng biết chừng đêm nay sẽ… ”
Tôi nhìn Ám Ảnh. Hai đứa rất biết điều mà nhấc chân xê dịch qua chỗ khác.
Âm nhạc chấm dứt, chủ quán thong thả đi đến quầy bar, hàn huyên vài câu với 2 người khi nãy. Lúc quay đầu thì thấy chúng tôi, chủ quán ngạc nhiên hỏi: – “Hai người trông rất lạ mặt. Là lần đầu tiên tới nơi này sao?”
Chúng tôi gật đầu. Dựa vào ánh sáng nhập nhòe của đèn xoay, tôi quan sát vị chủ quán, kinh ngạc phát hiện hắn giống y chang tên Tím Huyễn trong trò chơi, dĩ nhiên là trừ màu tóc. Trong lòng tôi la lớn, đờ mờ, không thể nào, chẳng lẽ thế giới thật sự rất nhỏ à?
Nghĩ đến Tím Huyễn tôi liền nhớ ngay đến Thâu Đêm Suốt Sáng, Sữa Bảo Bảo và Miêu Điện Hạ. Tôi quét mắt nhìn quanh phòng. Quả nhiên, trong một góc, hai tỷ muội Sữa Bảo Bảo và Miêu Điện Hạ đang cầm ly cà phê lên cao hòng che giấu ánh mắt soi mói tăm tia mấy anh đẹp trai đang đi qua đi lại.
Đổ mồ hôi ~ Không ổn. Chỗ này quá nguy hiểm. Tôi không thể để Ám Ảnh đơn độc giữa bầy sói được. Nói không chừng sẽ bị họ bôi đen.
“Ám Ảnh, mau, chúng ta trở về phòng.”
Ám Ảnh kỳ quái nhìn tôi, gật đầu: – “Được.”
Thấy chúng tôi có ý định muốn đi, Tím Huyễn vội vàng gọi giựt lại: – “Đợi một tí. Hai vị lần đầu tiên tới đây, dựa theo quy củ, tôi sẽ có lễ vật tặng cho hai vị.”
Nói xong liền đi vào quầy bar, bắt đầu lôi ra một đống thứ kỳ quái: – “Dầu bôi trơn… ừm, hai người không cần thứ này. Trang bị SM…”
Tím Huyễn giơ một cái áo dây thừng lên, hỏi: – “Hai vị muốn dùng không? Quán cho mượn miễn phí.”
Đổ mồ hôi ~ Chúng tôi lắc đầu như trống bỏi.
“Vậy hai vị muốn thứ gì?” – tiếp tục lục lọi.
Chúng tôi chịu không nổi, vội vàng nói nhanh: – “Không cần lễ vật, tặng chúng tôi 2 ly cà phê là được rồi. Chúng tôi phải về phòng đây.”
Nói xong, hai đứa bay ngay ra khỏi đó, chạy nhanh lên phòng Ám Ảnh. Sau khi khóa trái cửa phòng, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Trời ơi, anh cũng biết tìm chỗ để mướn ghê.”
“Không phải tại anh đọc quảng cáo nói nơi này rất phong cách, cà phê lại ngon nên mới mò tới hay sao?!?” – Ám Ảnh cười khổ giải thích.
“Thôi, không cần để ý đến họ là được.” – tôi như con cá gặp nước, nhảy một phát lên cái giường lớn, híp mắt hít mũi ngửi cái mùi xà phòng thơm phức của ra trải giường.
…
“Sâu!!! Sâu!!!”
Nghe tiếng Ám Ảnh gọi, tôi mơ màng mở mắt. Ám Ảnh đang mặc áo ngủ, tay cầm khăn lông lau tóc.
“Trời sáng rồi sao?” – tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Ủa, vẫn tối thui mà.
“Sáng cái gì mà sáng.” – Ám Ảnh tét một cái vào mông tôi – “Em thật sự không về KTX à? Đã trễ lắm rồi. Hay là em ngủ lại đi.”
“Ừ… em ngủ lại.” – tôi nói xong liền nhắm mắt ngả đầu vào gối, chuẩn bị trở về với giấc mơ đang dang dở. Nói thật, thời điểm tôi ngủ gật thì cái giường là lớn nhất. Những chuyện khác tôi sẽ không quan tâm.
“Sâu, chúng ta cả ngày đi dạo bên ngoài, cả người toàn là bụi đất, em nên đi tắm trước đã.” – Ám Ảnh lay lay bả vai tôi.
“Ừ, anh nói đúng.” – tôi mắt nhắm mắt mở như người mộng du đi vào nhà vệ sinh.
Ám Ảnh ngoại trừ câm nín vẫn là câm nín. Hắn không hề nghĩ tới, thì ra ngoài đời Nhện còn mơ hồ gấp trăm lần trên game.
Tôi tắm xong, mặc cùng kiểu áo ngủ như Ám Ảnh, ngồi vào ghế salon, bắt chéo chân, mở tivi lên xem phim hoạt hình.
“Em không mệt sao?” – Ám Ảnh ngồi xuống bên cạnh, dùng khăn lông giúp tôi lau tóc.
“Em tắm xong liền tỉnh táo.” – tôi cầm dĩa trái cây trên tay, liên tục nhét chúng vào mồm.
“…” – Ám Ảnh cảm thấy, Nhện trong hiện thực còn dâm đãng vô sỉ hơn trò chơi gấp trăm lần. Thiệt là đáng yêu quá mà.
Hai chúng tôi ngồi dựa vào nhau, một câu lại một câu nói chuyện. Cảm giác rất hài hòa. Nếu trên thế giới này mọi chuyện đều đơn giản như thế thì tốt biết bao.
“Sâu, anh hỏi em một chuyện.” – Ám Ảnh nghiêm túc nói.
“Ừm… chuyện gì?” – tôi tùy tiện vung tay.
“Em có nghĩ em mang theo nhiều áo mưa như vậy, nếu không dùng đến thì thật là lãng phí không? Chi bằng chúng ta…”
“Ám Ảnh.” – tôi cắt ngang – “Nhìn ánh mắt thuần khiết của em đây nè. Mặc dù em cảm thấy đề nghị của anh rất có tính chất xây dựng nhưng… làm tình cần cảm hứng, mà hiện giờ em chẳng có cảm hứng gì cả.”
“Em… thuần khiết…” – Ám Ảnh méo miệng run rẩy lặp lại.
“Đúng vậy. Trên đời này, mỗi người đều là một cá thể thuần khiết. Chỉ có điều độ thuần khiết không giống nhau mà thôi. Em là loại người thuần khiết 100% đó, so với nước tinh khiết còn thuần khiết hơn…”
Tôi còn chưa nói xong, Ám Ảnh đã hộc máu bỏ mình, té xuống đất không ngượng dậy nổi.
Không biết có phải vì 2 tách cà phê buổi tối hay không mà 2 đứa chúng tôi cứ tỉnh như sáo, mắt mở thao láo, hưng trí bừng bừng ngồi nói chuyện phiếm suốt một đêm.
Khi bình minh ló dạng, Ám Ảnh nhìn tôi, vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi lần nữa.
“Sâu, em chắc chắn không muốn thử một lần à?”
“Xác định cùng khẳng định.” – tôi kiên quyết gật đầu. Sự thật là tôi đang giả vờ bình tĩnh để che giấu sự khẩn trương trong lòng. Tôi khẩn trương cả một đêm rồi, cho nên mới bô bô lôi kéo anh ấy nói chuyện phiếm đến khàn cả giọng, khan cả tiếng. Haiz… cũng bởi vì tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý a~
Không biết hôm nay trở về sẽ bị bọn cầm thú kia thẩm vấn thế nào đây nữa. Quả nhiên không ngoài dự liệu, vừa vào cửa phòng, cả đám sắc nữ đã bao vây lấy tôi.
“Oa, có quầng thâm, nhất định cả đêm không ngủ.”
“Đâu, cho tui nhìn coi… thiệt là có… Sâu, thành thật khai báo mau, đêm qua làm mấy lần?”
Thảo Hoa Mai cầm balo của tôi, đổ tung mọi thứ ra, bắt đầu đếm áo mưa, sau đó la lớn: – “Có lầm hay không, bà không thèm dùng áo mưa luôn. Chẳng lẽ bà không sợ…”
Trên đầu tôi toàn là sọc đen.
“Thật xin lỗi à, ngày hôm qua dì cả của tui tới, cho nên bọn tui hông có làm. Mấy bà hài lòng chưa?”
“Xời ~” – cả đám tản ra.
Tôi không thể đợi được nữa, bò lên giường, trực tiếp ngã xuống, ngủ bù.
Đáng lẽ tôi và Ám Ảnh còn hẹn nhau đi chơi thêm ngày hôm nay nữa. Nhưng ông chủ của anh ấy gọi điện đến, bảo là có chuyện quan trọng, buộc anh ấy phải trở về gấp. Đó là lý do tôi quay lại KTX sớm.
Lại nhớ tới, hơn một ngày tôi không vào trò chơi, bên trong đã trải qua mấy ngày thời gian, không biết có chuyện gì xảy ra hay không nữa. Tôi nhanh chóng rơi vào giấc ngủ sâu, hoàn toàn không biết trong trò chơi đã oanh động ngất trời.
Thảo Hoa Mai ngồi trong đại sảnh bang hội, cùng mọi người lắng nghe thông báo toàn khu của hệ thống.
>> Hệ thống: Sáng hôm nay, Hồng Hoang đạt tới số lượng 100 vạn người lên đến cấp 40. Điều kiện phù hợp, nhiệm vụ Thánh Linh sáo trang chính thức mở ra. Thánh Linh sáo trang gồm 4 bộ trang bị, theo thứ tự là Thanh Long thủ hộ và Thanh Long chiến giáp; Chu Tước thủ hộ và Chu Tước giáp mềm; Bạch Hổ thủ hộ và Bạch Hổ thánh y; Huyền Vũ thủ hộ và Huyền Vũ pháp bào. Tất cả người chơi trên 40 cấp đều có thể tiếp nhận nhiệm vụ này. NPC giao nhiệm vụ sẽ xuất hiện ở cả bốn đại lĩnh, Hỗn Loạn Chi Đô, Thực Nguyệt Thành, Tô Nhiếp Tộc, Bạch Lang Tộc. Mọi người hãy nhanh chân đi nhận nhiệm vụ. Chúc các bạn chơi game vui vẻ.
Tôi đưa mắt liếc một cái, tiếp tục cúi đầu. Về chuyện áo mưa, giải thích hay không giải thích đều như nhau. Nói không chừng càng giải thích sẽ càng khiến người ta nghĩ rằng tôi đang bịa chuyện.
Thấy tôi vẫn không chịu nói lời nào, Ám Ảnh móc một cái áo mưa ra, cười cười nhìn tôi rồi nói: – “Bên trên có huy hiệu của Ủy ban phòng chống SIDA, là của tổ tuyên truyền trong trường em phát phải không? Hồi xưa anh đi học cũng được phát cái này hoài, nhiều lúc bỏ quên trong túi áo, vô tình bị người khác phát hiện, nháo nháo chọc ghẹo một hồi liền thôi, không phải chuyện gì to tát.”
Tôi chỉa tay về phía trước: – “Tới rồi.”
“Đúng là thú vị.” – Ám Ảnh nhìn qua kính viễn vọng, quan sát những cột đá được đục đẽo thành những hình thù khác nhau – “Thiên nhiên đúng là thần kỳ. Những pho tượng kia trông cứ như do bàn tay con người làm nên, chẳng ngờ lại do thiên nhiên tạo thành.”
“Ban ngày nhìn không có cảm giác gì, đến buổi tối nhìn càng chân thật hơn. Có điều buổi tối ở đây cực kỳ đáng sợ, chẳng ai dám mạo hiểm cả.”
“Vậy sao?” – hai mắt Ám Ảnh lóe sáng – “Vậy tối nay chúng ta ra đây thám hiểm đi.”
“Thám hiểm cái đầu anh á…” – tôi lại trợn mắt, hình như hôm nay tôi trợn mắt hơi nhiều – “Buổi tối sẽ có gió cấp 8, rất nguy hiểm, anh mà ra đây, chết mất xác cũng không ai biết đâu. Anh thành thật ở trong khách sạn cho em.”
“… đáng tiếc quá nha. Nhưng nếu không ra đây thì làm sao em biết buổi tối ở đây trông như thế nào?”
“Đồng chí Ám Ảnh…” – tôi khoác tay lên vai anh – “… chẳng lẽ anh không biết trên thế giới này có một thứ gọi là kính quang chiếu hay sao?” (máy chụp ảnh dùng cho ban đêm)
Ám Ảnh im lặng.
“Được rồi.” – tôi nhìn sắc trời – “Sắp có gió lớn, chúng ta đi thôi.”
“Là đi gặp 2 người mà em đã nói à?”
“Ừm…” – tôi nắm tay Ám Ảnh, lôi kéo anh ấy chạy về hướng Sở Nghiên Cứu.
Đi đến trước mộ bia kia, tôi như lẽ thường đặt xuống vài đóa hoa dại màu vàng, sau đó ngồi xuống bức cỏ dại mọc xung quanh mộ. Ám Ảnh cũng ngồi xuống, dùng ánh mắt để hỏi tôi đây là ai.
Tôi cười xán lạn nói: – “Đây là bạn trai cũ của em.”
“Hả?!?” – Ám Ảnh kinh ngạc nhìn tấm hình chụp trên mộ, rồi lại nhìn tôi.
Tôi nhún vai: – “Anh ấy là nghiên cứu sinh của Sở Nghiên Cứu, đã qua đời trong một vụ tai nạn ở phòng thực nghiệm. Tình huống cụ thể ra sao em cũng không rõ ràng lắm. Chỉ biết là ngày hôm trước bọn em còn vui vẻ chúc mừng sinh nhật ảnh, ngày hôm sau ảnh đã nằm ở đây rồi. Ngay cả thi thể của ảnh đều không nhìn thấy.”
Ám Ảnh chẳng biết phải nói cái gì cho phải. Dựa theo đạo lý bình thường, thời điểm này hắn nên an ủi Sâu. Nhưng nhìn nụ cười xán lạn kia, Ám Ảnh chần chừ không biết có nên an ủi hay không…
“Được rồi.” – tôi đứng lên – “Em mang anh đến đây là vì muốn nói cho người kia biết, em đã tuân thủ lời hứa hẹn. Cho dù em và người kia không thể ở bên nhau, em vẫn vui vẻ sống tiếp.”
Cả đời Ám Ảnh chưa bao giờ quên được buổi chiều hôm đó. Một cô gái có biệt hiệu là Sâu, đã nhìn hắn với ánh mắt sáng rực như tia nắng mặt trời, đã nói một câu đâm thẳng vào trái tim hắn: – “Ám Ảnh, em rất rất thích anh. Em quyết định rồi, mai này em sẽ gả cho anh.”
Sở Nghiên Cứu vẫn sạch sẽ như ngày thường. Sau khi tiến vào thì tôi một đường đi tới phòng thí nghiệm của Lục Tiểu Phụng.
“Tiểu Phượng Phượng, cuối tuần rồi còn không chịu nghỉ ngơi a~ Làm gì mà bán mạng dữ vậy?”
“Sâu…” – Lục Tiểu Phụng nghe tiếng liền biết là tôi tới, nhưng lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ám Ảnh đứng bên cạnh tôi thì sửng sốt một lúc – “Sâu, đây là…”
“Bạn trai của em. Đinh Bạch.” – tôi cười hì hì kéo tay Ám Ảnh tới giới thiệu.
“A… hân hạnh hân hạnh.” – Lục Tiểu Phụng chà tay vào áo khoác, sau đó duỗi tay cầm chặt tay Ám Ảnh, cao thấp đánh giá một chút – “Ngoại hình này trông rất giống…”
“Giống cái gì mà giống…” – tôi hầm hè cắt ngang.
“Anh chỉ muốn nói trông rất giống một người bạn thôi. Em nổi cáu cái gì… chậc, tính tình gì mà.” – Lục Tiểu Phụng chặc lưỡi.
“Thôi đi ~ ” – tôi duỗi ngón giữa (ở sau lưng) để khinh bỉ anh ta. Tôi đương nhiên biết rõ anh ta muốn nói Ám Ảnh thoạt nhìn có cái khí chất rất giống với người kia. Cho dù như thế thì cũng không nên nói trắng ra trước mặt Ám Ảnh nha. Lỡ như Ám Ảnh hiểu lầm tôi thì sao???
“Tiểu Phượng Phượng, em tới tìm anh là muốn ăn chực cơm tối. Ai cũng biết toàn bộ khu vực này chỉ có nhà hàng của Sở Nghiên Cứu là xa hoa nhất. À thì… em muốn đãi bạn trai một bữa cơm, tổng không thể dẫn anh ấy đi ăn cơm ở căn tin trường a~ Anh xem…” – tôi vừa nói vừa cười hì hì xoa tay.
Lục Tiểu Phụng hiểu ý, lôi một cái phiếu trong hộc tủ đưa cho tôi: – “Cầm lấy đi. Nhớ trả lại đó.”
Tôi nhanh nhẹn chộp lấy, gửi cho Lục Tiểu Phụng một cái hôn gió liền nhanh chân kéo Ám Ảnh chạy ra ngoài.
“Như vậy… hình như không tốt lắm.” – Ám Ảnh ngần ngừ nhìn tôi.
“Có gì mà không tốt. Anh không biết tên kia lãng phí bao nhiêu đâu. Sở Nghiên Cứu mỗi tháng đều cấp phiếu ăn cho nhân viên, tên kia chưa từng dùng hết số tiền được cho. Mà hạn ngạch này không thể cộng dồn, cứ qua đầu tháng là số dư sẽ bị thu hồi. Nếu không phải em thường xuyên chạy qua ăn ké thì không biết tên kia có xài được phân nửa số tiền trong phiếu ăn này hay không nữa đó.”
Ám Ảnh đổ mồ hôi ~ Trên đời này, có công ty hỗ trợ tiền ăn cho nhân viên à? Đúng là mới nghe lần đầu luôn.
Trong nhà hàng cao cấp của Sở Nghiên Cứu, chúng tôi đã dùng một bữa tối lãng mạn và ngon miệng. Sau khi trả lại phiếu ăn cho Lục Tiểu Phụng, tôi cùng Ám Ảnh trở lại quán cà phê.
Buổi tối, quán cà phê cực kỳ náo nhiệt. Một người đàn ông đang đánh đàn dương cầm ở giữa đại sảnh. Tiếng nhạc du dương quanh quẩn trong không khí. Từng cặp tình nhân dìu dắt nhau trên sàn nhảy. Toàn bộ chỗ ngồi đều chật kín. Có người uống cà phê. Có người uống trà. Có người ăn bánh ngọt. Nói chung, không khí rất hài hòa ưu nhã.
“Nơi này không tệ nha.” – tôi nhìn quang cảnh khác biệt giữa ban ngày và ban đêm của quán mà cảm thán khen thưởng một câu. Một nơi ưu nhã thế này sao bị đồn thành câu lạc bộ đồng tính nhỉ? Đúng là không nên tin tưởng lời đồn thất thiệt.
Chính lúc này, ngoài cửa đi vào 2 vị soái ca, một người thì thầm nói với người kia: – “Chủ quán là bạn trai cũ của tớ. Lát nữa sẽ giới thiệu cho cậu làm quen.”
Người kia hưng phấn hẳn lên: – “Cậu nhất định phải giới thiệu cho tớ làm quen. Tớ chính là fan hâm mộ của chủ quán nơi này.”
“Ừ, được rồi. Người đang ngồi đánh đàn dương cầm chính là chủ quán. Tớ nghĩ anh ta sẽ thích cậu cho coi. Hổng biết chừng đêm nay sẽ… ”
Tôi nhìn Ám Ảnh. Hai đứa rất biết điều mà nhấc chân xê dịch qua chỗ khác.
Âm nhạc chấm dứt, chủ quán thong thả đi đến quầy bar, hàn huyên vài câu với 2 người khi nãy. Lúc quay đầu thì thấy chúng tôi, chủ quán ngạc nhiên hỏi: – “Hai người trông rất lạ mặt. Là lần đầu tiên tới nơi này sao?”
Chúng tôi gật đầu. Dựa vào ánh sáng nhập nhòe của đèn xoay, tôi quan sát vị chủ quán, kinh ngạc phát hiện hắn giống y chang tên Tím Huyễn trong trò chơi, dĩ nhiên là trừ màu tóc. Trong lòng tôi la lớn, đờ mờ, không thể nào, chẳng lẽ thế giới thật sự rất nhỏ à?
Nghĩ đến Tím Huyễn tôi liền nhớ ngay đến Thâu Đêm Suốt Sáng, Sữa Bảo Bảo và Miêu Điện Hạ. Tôi quét mắt nhìn quanh phòng. Quả nhiên, trong một góc, hai tỷ muội Sữa Bảo Bảo và Miêu Điện Hạ đang cầm ly cà phê lên cao hòng che giấu ánh mắt soi mói tăm tia mấy anh đẹp trai đang đi qua đi lại.
Đổ mồ hôi ~ Không ổn. Chỗ này quá nguy hiểm. Tôi không thể để Ám Ảnh đơn độc giữa bầy sói được. Nói không chừng sẽ bị họ bôi đen.
“Ám Ảnh, mau, chúng ta trở về phòng.”
Ám Ảnh kỳ quái nhìn tôi, gật đầu: – “Được.”
Thấy chúng tôi có ý định muốn đi, Tím Huyễn vội vàng gọi giựt lại: – “Đợi một tí. Hai vị lần đầu tiên tới đây, dựa theo quy củ, tôi sẽ có lễ vật tặng cho hai vị.”
Nói xong liền đi vào quầy bar, bắt đầu lôi ra một đống thứ kỳ quái: – “Dầu bôi trơn… ừm, hai người không cần thứ này. Trang bị SM…”
Tím Huyễn giơ một cái áo dây thừng lên, hỏi: – “Hai vị muốn dùng không? Quán cho mượn miễn phí.”
Đổ mồ hôi ~ Chúng tôi lắc đầu như trống bỏi.
“Vậy hai vị muốn thứ gì?” – tiếp tục lục lọi.
Chúng tôi chịu không nổi, vội vàng nói nhanh: – “Không cần lễ vật, tặng chúng tôi 2 ly cà phê là được rồi. Chúng tôi phải về phòng đây.”
Nói xong, hai đứa bay ngay ra khỏi đó, chạy nhanh lên phòng Ám Ảnh. Sau khi khóa trái cửa phòng, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Trời ơi, anh cũng biết tìm chỗ để mướn ghê.”
“Không phải tại anh đọc quảng cáo nói nơi này rất phong cách, cà phê lại ngon nên mới mò tới hay sao?!?” – Ám Ảnh cười khổ giải thích.
“Thôi, không cần để ý đến họ là được.” – tôi như con cá gặp nước, nhảy một phát lên cái giường lớn, híp mắt hít mũi ngửi cái mùi xà phòng thơm phức của ra trải giường.
…
“Sâu!!! Sâu!!!”
Nghe tiếng Ám Ảnh gọi, tôi mơ màng mở mắt. Ám Ảnh đang mặc áo ngủ, tay cầm khăn lông lau tóc.
“Trời sáng rồi sao?” – tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Ủa, vẫn tối thui mà.
“Sáng cái gì mà sáng.” – Ám Ảnh tét một cái vào mông tôi – “Em thật sự không về KTX à? Đã trễ lắm rồi. Hay là em ngủ lại đi.”
“Ừ… em ngủ lại.” – tôi nói xong liền nhắm mắt ngả đầu vào gối, chuẩn bị trở về với giấc mơ đang dang dở. Nói thật, thời điểm tôi ngủ gật thì cái giường là lớn nhất. Những chuyện khác tôi sẽ không quan tâm.
“Sâu, chúng ta cả ngày đi dạo bên ngoài, cả người toàn là bụi đất, em nên đi tắm trước đã.” – Ám Ảnh lay lay bả vai tôi.
“Ừ, anh nói đúng.” – tôi mắt nhắm mắt mở như người mộng du đi vào nhà vệ sinh.
Ám Ảnh ngoại trừ câm nín vẫn là câm nín. Hắn không hề nghĩ tới, thì ra ngoài đời Nhện còn mơ hồ gấp trăm lần trên game.
Tôi tắm xong, mặc cùng kiểu áo ngủ như Ám Ảnh, ngồi vào ghế salon, bắt chéo chân, mở tivi lên xem phim hoạt hình.
“Em không mệt sao?” – Ám Ảnh ngồi xuống bên cạnh, dùng khăn lông giúp tôi lau tóc.
“Em tắm xong liền tỉnh táo.” – tôi cầm dĩa trái cây trên tay, liên tục nhét chúng vào mồm.
“…” – Ám Ảnh cảm thấy, Nhện trong hiện thực còn dâm đãng vô sỉ hơn trò chơi gấp trăm lần. Thiệt là đáng yêu quá mà.
Hai chúng tôi ngồi dựa vào nhau, một câu lại một câu nói chuyện. Cảm giác rất hài hòa. Nếu trên thế giới này mọi chuyện đều đơn giản như thế thì tốt biết bao.
“Sâu, anh hỏi em một chuyện.” – Ám Ảnh nghiêm túc nói.
“Ừm… chuyện gì?” – tôi tùy tiện vung tay.
“Em có nghĩ em mang theo nhiều áo mưa như vậy, nếu không dùng đến thì thật là lãng phí không? Chi bằng chúng ta…”
“Ám Ảnh.” – tôi cắt ngang – “Nhìn ánh mắt thuần khiết của em đây nè. Mặc dù em cảm thấy đề nghị của anh rất có tính chất xây dựng nhưng… làm tình cần cảm hứng, mà hiện giờ em chẳng có cảm hứng gì cả.”
“Em… thuần khiết…” – Ám Ảnh méo miệng run rẩy lặp lại.
“Đúng vậy. Trên đời này, mỗi người đều là một cá thể thuần khiết. Chỉ có điều độ thuần khiết không giống nhau mà thôi. Em là loại người thuần khiết 100% đó, so với nước tinh khiết còn thuần khiết hơn…”
Tôi còn chưa nói xong, Ám Ảnh đã hộc máu bỏ mình, té xuống đất không ngượng dậy nổi.
Không biết có phải vì 2 tách cà phê buổi tối hay không mà 2 đứa chúng tôi cứ tỉnh như sáo, mắt mở thao láo, hưng trí bừng bừng ngồi nói chuyện phiếm suốt một đêm.
Khi bình minh ló dạng, Ám Ảnh nhìn tôi, vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi lần nữa.
“Sâu, em chắc chắn không muốn thử một lần à?”
“Xác định cùng khẳng định.” – tôi kiên quyết gật đầu. Sự thật là tôi đang giả vờ bình tĩnh để che giấu sự khẩn trương trong lòng. Tôi khẩn trương cả một đêm rồi, cho nên mới bô bô lôi kéo anh ấy nói chuyện phiếm đến khàn cả giọng, khan cả tiếng. Haiz… cũng bởi vì tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý a~
Không biết hôm nay trở về sẽ bị bọn cầm thú kia thẩm vấn thế nào đây nữa. Quả nhiên không ngoài dự liệu, vừa vào cửa phòng, cả đám sắc nữ đã bao vây lấy tôi.
“Oa, có quầng thâm, nhất định cả đêm không ngủ.”
“Đâu, cho tui nhìn coi… thiệt là có… Sâu, thành thật khai báo mau, đêm qua làm mấy lần?”
Thảo Hoa Mai cầm balo của tôi, đổ tung mọi thứ ra, bắt đầu đếm áo mưa, sau đó la lớn: – “Có lầm hay không, bà không thèm dùng áo mưa luôn. Chẳng lẽ bà không sợ…”
Trên đầu tôi toàn là sọc đen.
“Thật xin lỗi à, ngày hôm qua dì cả của tui tới, cho nên bọn tui hông có làm. Mấy bà hài lòng chưa?”
“Xời ~” – cả đám tản ra.
Tôi không thể đợi được nữa, bò lên giường, trực tiếp ngã xuống, ngủ bù.
Đáng lẽ tôi và Ám Ảnh còn hẹn nhau đi chơi thêm ngày hôm nay nữa. Nhưng ông chủ của anh ấy gọi điện đến, bảo là có chuyện quan trọng, buộc anh ấy phải trở về gấp. Đó là lý do tôi quay lại KTX sớm.
Lại nhớ tới, hơn một ngày tôi không vào trò chơi, bên trong đã trải qua mấy ngày thời gian, không biết có chuyện gì xảy ra hay không nữa. Tôi nhanh chóng rơi vào giấc ngủ sâu, hoàn toàn không biết trong trò chơi đã oanh động ngất trời.
Thảo Hoa Mai ngồi trong đại sảnh bang hội, cùng mọi người lắng nghe thông báo toàn khu của hệ thống.
>> Hệ thống: Sáng hôm nay, Hồng Hoang đạt tới số lượng 100 vạn người lên đến cấp 40. Điều kiện phù hợp, nhiệm vụ Thánh Linh sáo trang chính thức mở ra. Thánh Linh sáo trang gồm 4 bộ trang bị, theo thứ tự là Thanh Long thủ hộ và Thanh Long chiến giáp; Chu Tước thủ hộ và Chu Tước giáp mềm; Bạch Hổ thủ hộ và Bạch Hổ thánh y; Huyền Vũ thủ hộ và Huyền Vũ pháp bào. Tất cả người chơi trên 40 cấp đều có thể tiếp nhận nhiệm vụ này. NPC giao nhiệm vụ sẽ xuất hiện ở cả bốn đại lĩnh, Hỗn Loạn Chi Đô, Thực Nguyệt Thành, Tô Nhiếp Tộc, Bạch Lang Tộc. Mọi người hãy nhanh chân đi nhận nhiệm vụ. Chúc các bạn chơi game vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.