Bách Luyện Thành Yêu

Chương 55: Mọi người đều đổ xô ra đường.

Lạc Nguyệt Truy Phong

07/12/2016

Phong Lôi Nộ Hổ đương nhiên không dễ dàng để cho trận đấu kết thúc như vậy.

Trong một lần dùng toàn lực đẩy lùi được trường côn của Cuồng Nhân ra xa, hắn đột nhiên hét lên một tiếng, một đạo ánh sáng trắng bao trùm lấy đấu khí màu vàng óng của hắn, sau đó, một con hổ trắng ẩn ẩn hiện hiện ngay chính giữa quầng hào quang đó.

“Bạch hổ biến!!!” – tôi la lên, tinh thần càng thêm hứng khởi, cái đầu càng chúi vào màn hình, bởi vì tôi muốn nhìn ra nhược điểm của kỹ năng này.

Sau khi biến thân, đấu khí của Phong Lôi Nộ Hổ tăng vọt, tốc độ lướt đi như gió, nhìn y chang các cao thủ võ lâm đang dùng khinh công. Tôi không biết công kích của hắn có thật sự đề thăng gấp 4 lần hay không. Chỉ biết là hắn dùng một chiêu liên kích, Cuồng Nhân liền ngoẻo.

So về thể lực, Phong Lôi Nộ Hổ chiếm ưu thế quá rõ ràng. Cho nên khi nghe trọng tài tuyên bố kết quả trận đấu, tôi không khỏi lắc đầu cảm thán. Trong thế giới trò chơi, mặc kệ bạn có thao tác kỹ thuật giỏi cỡ nào, nếu không sở hữu những kỹ năng độc đáo, không thể sử ra chiêu một kích tất sát thì không bao giờ được công nhận là cao thủ chân chính cả.

Mặc dù thời gian thi đấu của tôi chưa tới nhưng tôi không có tâm tư xem thêm video nào nữa. Tôi duỗi cái lưng mệt mỏi, đang định thả lỏng toàn thân nằm xuống thì một cánh tay từ đằng sau vươn tới ôm lấy tôi.

“Ám Ảnh!!” – tôi vừa kinh ngạc la lên vừa quay đầu. Anh ấy không ở Tô Nhiếp Thành tham gia thi đấu hay sao? Chẳng lẽ bị nốc ao rồi? – “Sao anh lại đến đây? Trận đấu của anh…”

“Anh đã thắng liên tục 39 trận rồi, còn đánh cái gì nữa.” – Ám Ảnh trêu tôi.

“Anh…” – tôi giận, không biết phải nói gì. Tôi còn phải đấu thêm 6 trận nữa mới biết tôi có thể vào vòng trong hay không. Vậy mà anh ấy đã đánh xong rồi, không hổ là cao thủ cấp chuyên gia, đánh đấm rất ra trò.

“Em không cần giận. Sau khi thi xong, chúng ta có thể PK, anh sẽ nhường em thắng.” – Ám Ảnh nháy mắt nói.

Kháo ~ làm như tôi cần anh ấy nhường mới đánh lại vậy đó.

“Nè, anh không cần kiêu ngạo nha. Anh đừng quên anh là bại tướng dưới tay em.” – tôi cầm Sát Quỷ chọt vào người Ám Ảnh, nhắc nhở một sự thật còn chưa cũ lắm.

“Hà hà… em ngoại trừ Cửu Cửu Sát thì còn có tuyệt chiêu gì? Hơn nữa em cũng đâu có nhiều mũi tên Cửu Cửu Sát đâu.” – Ám Ánh một bộ “em không làm khó dễ nổi anh đâu”, tôi nhìn liền muốn PK ngay tại chỗ. Chẳng lẽ gần son thì đỏ gần mực thì đen à? Mới ở chung có vài ngày mà Ám Ảnh đã bị bọn tôi đồng hóa thành người xấu rồi sao?

“Hứ, mang anh đem bán cũng không đủ tiền để mua một cây Cửu Tàn Sát Hỏa Độc Vương của em đây. Đến lúc PK, em sẽ cho anh nếm thử sự lợi hại của nó.” – tôi không lép vế, lập tức phản kích.

“… anh còn không bằng một mũi tên??” – Ám Ảnh cười khổ – “Em lại sáng tạo ra mũi tên mới nữa à?”

“Hắc hắc… đây là bí mật.” – tôi híp mắt cười.

Gần đây, tôi tận lực thử nghiệm các kiểu tên liên hoàn. Đoán chừng đến vòng chung kết thì có thể lấy ra lòe thiên hạ rồi. Dù sao, 1 vạn người vào vòng chung kết đều là cao thủ đã thắng qua 39 trận đấu. Nếu tôi không có vũ khí bí mật phòng thân, sợ là sẽ biến thành rau thái thịt cho người ta băm vằm a~

“Không thể nào… bao nhiêu bí mật lớn nhỏ anh đều nói cho em biết. Vậy mà em lại giữ bí mật với anh sao?” – Ám Ảnh bi thương nhìn tôi.

“Đồng chí, hiện tại là tình huống đặc biệt, phải dùng phương pháp đặc biệt để xử lý. Thôi được rồi, đã đến giờ, em phải vào trong, anh ngoan ngoãn đứng ở đây chờ em, không cho phép chạy loạn.” – tôi trao cho Ám Ảnh một nụ hôn gió, sau đó tung tăng tiến vào thông đạo dẫn tới sân thi đấu.

Ám Ảnh nở miệng cười vui vẻ, mở website, lựa chọn theo dõi trận đấu của tôi.

Người ta nói, nếu bạn có tâm tình tốt, thực lực cũng sẽ đề cao. Sáu trận đấu sau đó, tôi không tốn nhiều sức lực lắm đã dẹp yên đối thủ. Nhờ thế mà thời gian nghỉ ngơi của tôi cũng tăng thêm 2 tiếng. Vừa bước ra khỏi thông đạo, tôi nhìn thấy Ám Ảnh và ngũ tặc đang đứng đợi ở bên ngoài, trên tay là một bó hoa chúc mừng.

“Không thể nào!!!” – tôi xụ mặt nhìn ngũ tặc – “Sao mọi người còn xong nhanh hơn cả tôi chứ!!!”

“Haiz… đối thủ quá cùi bắp, mới dùng một chiêu liều chết công kích liền xử lý xong, cho nên mới nhanh như vậy.” – ngũ tặc bĩu môi khinh bỉ, giống như họ chính là tuyệt thế cao thủ, tùy tiện búng ngón tay là có thể lấy mạng của đối thủ cách xa 1 dặm.



“Liều chết công kích? Nếu lỡ như đối thủ không chết thì mọi người xong đời. Sao không dứt khoát dùng chiêu đồng quy vu tận luôn đi. Bớt được việc không. Dùng chiêu đó địch nhân đảm bảo chết chắc.” – tôi tức giận nói. Mấy tên này quá to gan à, không biết thực lực của địch ra sao, chưa biết huyết lượng của họ cao hay thấp đã dám liều lĩnh dùng ngay chiêu liều chết công kích. Nếu có người không qua nổi vòng loại này, mặt mũi của Tật Phong Lữ Đoàn biết để đi đâu chứ.

“Đồng quy vu tận? Là chiêu gì?” – ngũ tặc biết tôi không vui, chỉ có thể nhỏ giọng giải thích – “Bọn tôi chỉ biết một chiêu để dùng cho PK thôi. Bọn tôi không phải là thích khách a~”

“Tôi mặc kệ. Mọi người phải nghĩ biện pháp để lọt vào top 100. Ai không làm được sẽ bị phạt, trở thành tạp dịch cho cả đoàn, thẳng đến kỳ thi đấu năm sau mà lọt vào top 100 mới thôi.” – tôi lấy cái chức đoàn trưởng ra thị uy.

“Top 100?? Nhện, cô chủ tâm muốn làm khó chúng tôi à? Trong 1 vạn người tuyển ra 100 cá nhân, chính là tỷ lệ 1/100 đó. Trong đoàn chúng ta, ngoài trừ Tiểu Mệnh và lão đại thì có ai đủ thực lực chứ.” – ngũ tặc khổ sở cầu xin.

“Không được.” – tôi kiên quyết lắc đầu – “Chúng ta hiện giờ quá náo động. Ai cũng theo dõi chúng ta. Nếu không thể lọt vào top 100 thì quá mất mặt. Tôi cũng không bắt mọi người chen vào top 10 a~ Khổ sở cái gì chứ? Mục tiêu của tôi và Ám Ảnh chính là top 10 đó.”

Cái bộ dáng chính nghĩa lẫm lẫm của tôi khiến một đám người cúi đầu cười trộm, Ám Ảnh đứng ở một bên lắc đầu nói: – “Anh không nhớ đã từng nói muốn vào top 10 nha.”

Tôi trừng mắt liếc xéo, Ám Ảnh lập tức ngậm miệng. Ngũ tặc không chút hình tượng phá ra cười như điên: – “Ám Ảnh, vì sao lúc trước bọn tôi lại không phát hiện ra anh có tiềm chất thê nô nhỉ… haha…” ** thê nô = người chồng sợ vợ, bị vợ quản lý nghiêm khắc.**

Ánh mắt hình viên đạn của tôi bay qua đâm vào bọn họ, cả đám liền an tĩnh lại.

“Khụ khụ…” – Đổi Trắng Thay Đen giả vờ nghiêm mặt – “Nhện nói đúng, chúng ta chính là thanh niên thế hệ mới, phải có lý tưởng, phải có ước mơ, không thể không có mục tiêu phấn đấu. Chúng ta chưa thử thì làm sao biết là không làm được. Chúng ta nhất định phải cố gắng tiến vào top 100!!!!!!!”

“Đại ca móc túi, hồi còn đi học, chẳng lẽ anh là cán bộ lớp?”

“Đúng vậy. Làm sao cô biết?” – Đổi Trắng Thay Đen kỳ quái nhìn tôi, làm như tôi là bà đồng đang ôm trái cầu thủy tinh để bói chiêm tinh.

“À… ngoài trừ cái đám cán bộ lớp nhảm nhí kia thì còn ai nhớ đến mấy bài diễn văn buồn nôn kiểu này chứ.”

o0o

Hôm nay là ngày kết thúc các trận đấu vòng loại. Một vạn cao thủ thành công vượt rào chính thức bước vào vòng chung kết sẽ diễn ra ở Thực Nguyệt thành vào ngày mai.

Nhân viên của tờ Hồng Hoang Nhật Báo một đêm không ngủ, tăng ca liên tục để hoàn thành một tờ tuần san đặc biệt, trong đó liệt kê đầy đủ các tuyển thủ đứng đầu của từng lãnh địa. Kế tiếp, các sòng bài bắt đầu vào cuộc, tỷ lệ cá cược top 10 thay đổi liên tục, nhất thời, thế giới Hồng Hoang gà bay chó sủa cực kỳ náo nhiệt.

Ngũ tặc vốn cũng có kích động muốn chạy tới sòng bạc để đặc cược, kết quả bị tôi giáo dục ôn nhu một trận liền ngoan ngoãn quay đầu, nào là cờ bạc là bác thằng bần, nào là ai dám lén lút cờ bạc sau lưng tôi sẽ bị tôi dùng cửu âm bạch cốt chưởng mát xa toàn thân cho người đó biết thế nào là gân cốt không xương. Chính vì vậy, trong lúc người khác ồn ào trong sòng bạc thì bọn tôi lại ngồi đây, nghiêm túc nghiên cứu tuần san đặc biệt của Hồng Hoang Nhật Báo.

Trang đầu của tờ tuần san giới thiệu sơ bộ tình hình của từng khu.

|Trước tiên, Bạch Lang tộc có chức nghiệp chiến sĩ chiếm đa số. Ở cái nơi tôn sùng vũ lực như Bạch Lang tộc thì mỗi người đều là chiến sĩ hung hãn, thế cho nên những người lọt vào vòng chung kết phần lớn cũng là hệ chiến sĩ, trong đó nổi bật nhất là Thiên Hạ Long Quỷ và Phong Lôi Nộ Hổ. Dĩ nhiên chuyện gì cũng có ngoại lệ. Thư ký của Trâu Bò Bang – Mèo Lười Biếng là thổ hệ thuật sĩ và đoàn trưởng đoàn trinh sát – Mị Ảnh là đạo tặc cũng lọt vào vòng trong. Bên cạnh đó, phó bang chủ rồi trưởng lão của Thịnh Thế Triều Dâng cũng đồng dạng lọt vào vòng trong. Số còn lại là những người không mấy nổi danh, giống như cao thủ lánh đời hoặc là lão đại của các bang hội nhỏ.

Kế tiếp là Tô Nhiếp tộc, chức nghiệp có vẻ cân đối hơn. Có điều Tô Nhiếp tộc không có nhiều người nổi danh, bởi vì Huyết Nhạn Các và Trung Hoa Chiến Long Bang phát triển quá mạnh, bọn họ gần như thâu tóm toàn bộ các bang hội nhỏ vào dưới trướng. Chính vì vậy, cao thủ vào vòng trong của Tô Nhiếp tộc phần lớn là thành viên của hai bang hội này. Kể ra có bang chủ, phó bang và trưởng lão của Trung Hoa Chiến Long Bang, cựu bang chủ của Huyết Nhạn Các là Ám Ảnh. Nghe đồn, ngay trước kỳ thi đấu, Ám Ảnh đã lui bang, nguyên nhân không rõ. Vốn mọi người suy đoán Ám Ảnh gặp chuyện gì đó trong hiện thực. Nhưng rõ ràng Ám Ảnh vẫn đăng ký tham gia kỳ đấu võ. Ai cũng đang suy đoán xem giữa Ám Ảnh và Huyết Nhạn Các đã xảy ra sự tình gì…

Thực Nguyệt thành không có gì để chú ý. Chiến đấu không kịch liệt. Cao thủ ít ỏi, thua xa 3 chủng tộc khác. Ở vòng loại, nổi bật nhất là thành viên của Tật Phong Lữ Đoàn, thủ lãnh của Tiêu Dao gia tộc và bang chủ của Phong Bạo Quân Đoàn là Ưu Nhã Dạ Hành Nhân (sau này sẽ gọi tắt là Dạ Nhân).

Hỗn Loạn Chi Đô chiếm vị trí đầu về số lượng nhân vật nổi danh. Đầu tiên là bang chủ của Triệu Hoán Liên Minh – Soái Ca, trưởng lão – Lạc Thủy Thanh Điểu, phó bang chủ – Công Chúa và Toái Mộng Hàn. Kế tiếp là bang chủ của Bất Diệt Thần Thoại – Lầu Nhỏ, phó bang chủ – Thiên Ngu Cam, còn có vài đoàn trưởng của đại đội chiến đấu. Cuối cùng là bang hội toàn mỹ nữ Thập Tự Thiết Tường Vi, bang chủ – Thâu Đêm Suốt Sáng, 2 phó bang chủ là Sữa Bảo Bảo và Miêu Điện Hạ, và trưởng lão Tím Huyễn đều thành công vào vòng trong.

Theo đánh giá của tòa soạn thì đây chính là những nhân vật tiềm năng của top 10, các bạn nhớ chú ý theo dõi để xem những nhân vật này có thể mang lại bất ngờ nào cho chúng ta hay không nha.

Xin chú ý!!! Các kỳ thi đấu của vòng chung kết sẽ được bán vé để các bạn có thể vào tận đấu trường xem trực tiếp. Giá vé là 100 lượng. Các bạn có thể đặt vé trước bằng cách vào trang web chủ của Hồng Hoang. Xin chú ý!!! Mỗi trận đấu chỉ bán 500 vé. Mỗi người chỉ có thể mua 1 vé, số lượng vừa đủ liền ngừng. Các bạn nhớ nhanh tay mua kẻo hết!!!!!!!!!!!|



“Đờ mờ!!” – cả đám chửi loạn cả lên.

Hồng Hoang đúng là vô nhân tính. Bán 1 vé 100 lượng bạc, tương đương 30 đồng nhân dân tệ, nghĩa là cũng bằng 1 vé xem phim ngoài đời thực. Nói thật thì cái giá này không tính là mắc. Nhưng họ còn kèm thêm một câu “mỗi trận chỉ bán 500 vé” khiến cho chúng tôi đều chấn động thần kinh. Hiện tại, số lượng người chơi Hồng Hoang không phải chục vạn thì cũng ngàn vạn người, trừ bỏ 1 vạn người lọt vào vòng trong thì những người khác đều là khán giả. Mỗi trận bán 500 vé, tính trung bình thì mỗi ngày Hồng Hoang có thể bỏ túi hơn 1tr5 nhân dân tệ. Thật là không tưởng nha, thu nhập này còn cao hơn thu nhập của rạp chiếu phim ngoài đời thật nữa.

“Công ty Hoa Phong đúng là gian thương. Chỉ tổ chức một kỳ luận võ, lại biết lợi dụng tâm lý tranh cường háo thắng của người chơi để kiếm bộn tiền.” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó chảy nước miếng nói.

“Haiz… người ta nói không gian (xảo) không (phải) thương (nhân). Đám tư bản đều không có người nào là người tốt. Tôi đã sớm biết tên Thượng Quan Tường kia không tốt lành gì rồi. Quả nhiên tâm địa gian xảo. Nói không chừng đây chính là chủ ý của hắn.” – tôi đột nhiên nhớ tới bộ mặt vô sỉ của tên kia, buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Không thể nào a Nhện… đến cao tầng lãnh đạo của Hoa Phong cô cũng biết?” – mọi người quay đầu ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi lúc này mới nhớ ra, ngũ tặc từng gặp qua Thượng Quan Tường nhưng tôi không có giới thiệu hắn là ai ở ngoài hiện thực. Đổ mồ hôi ~ Thiếu chút nữa thì lòi đuôi cáo rồi. Mấy chuyện này không thể nói lung tung được. Lỡ rước lấy phiền phức cho Phong Bạo Quân Đoàn thì sau này khó nói chuyện với họ lắm.

Tôi bình tĩnh nói lãng đi: – “À, tên đó và tôi học chung trường, từng gặp qua hắn rồi, cũng không tính là quen biết.” Điều này không tính là sai, lại không có sơ hở nào để bị nắm đuôi. Tôi thiệt phục tôi quá xá.

“À ~ ” – ngũ tặc lăn lộn với tôi đã lâu, mỗi lần tôi nói dối bọn họ đều có thể nhìn ra, nhưng cái kiểu nói chuyện nửa thật nửa giả này thì bọn họ chưa đủ công lực để nhìn thấu, cho nên lập tức tin lời tôi nói.

“Được rồi. Chuyện mua vé giao cho Ám Ảnh. Chúng ta bây giờ phải đi tìm vài con boss để luyện kỹ năng. Ngày mai sẽ chân chính bước vào cuộc chiến.” – tôi giở quyền đoàn trưởng nói ra kết luận. Ngũ tặc gật đầu lia lịa. Tội nghiệp Ám Ảnh không có quyền lên tiếng, lủi thủi một mình đi mua vé. Thật ra đến giờ Ám Ảnh đã quen với kiểu đãi ngộ này rồi, cho nên anh ấy cũng không buồn kháng nghị hay phản kháng nữa. Bởi vì Ám Ảnh biết rõ, Tật Phong Lữ Đoàn là quân chủ chuyên chế (quyền hành tối thượng nằm trong tay vua), dân chúng bình thường không có quyền lực gì cả.

“Ám Ảnh, anh có cảm thấy ở cùng một chỗ với em sẽ rất mất mặt, sẽ mất tự do hay không?” – tôi dùng kênh mật nói chuyện với Ám Ảnh.

“Không có. Anh thích nhìn vẻ mặt hưng phấn của em lúc nói chuyện, rất dễ thương a~” – Ám Ảnh thật lòng trả lời.

… chẳng lẽ Ám Ảnh có khuynh hướng thích bị ngược đãi?!? Tôi thầm nghĩ.

Trong trò chơi, thời gian 1 ngày trôi qua rất nhanh. Đảo mắt đã đến vòng chung kết. Trước giờ thi đấu, bên ngoài giác đấu trường của Thực Nguyệt Thành, Tật Phong Lữ đoàn đứng thành một hàng ngang chỉnh tề, ngẩng đầu đón gió, im lặng nhìn chăm chú vào màn hình lớn đặt ở bên ngoài.

“Mục tiêu… top 100!!!” – cả đám rống lên.

“Ối ~” – một người qua đường bị tiếng rống làm cho hoảng sợ, vừa định quay đầu chửi một tiếng lại nghe một trận gió thổi qua, phía sau hoàn toàn không có ai, rùn mình – “Gặp quỷ a?!?”

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý đâu ra đó nhưng lúc tiến vào giác đấu trường, chúng tôi vẫn phải sợ hãi la lên… wow… thật nhiều người a!

Tính xem, ở ngoài đời thực, một thành thị lớn cũng không có quá 300 vạn người (3tr), vậy mà mỗi ngày đi trên đường đã phải chen lấn luồn lách cực khổ lắm rồi. Hiện giờ, một không gian có hạn lại chứa gần 500 vạn người (không biết tác giả lấy đâu ra con số này nữa), không cần tưởng cũng biết tình huống cập rập đến cỡ nào. Các NPC duy trì trật tự phụ trách dẫn từng người đến chỗ ngồi của họ. Cho nên, đến thời điểm này, phần lớn mọi người đều đã yên vị trên ghế ngồi. Nếu mọi người loạn xạ tự mình chạy đi tìm chỗ, nói không chừng đã có án mạng xảy ra.

“Trách không được vừa rồi chúng ta không thấy ai trên đường, thì ra là tụ tập trong đây hết rồi.”

“Ai da… vẫn thường nghe câu nói “người người đổ xô ra đường” nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhiều người như vậy. Thật sự là quá nghẹt thở.”

“Đúng vậy. Chúng ta phải hảo hảo cảm thụ không khí này, trong hiện thực sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy tình cảnh này đâu.” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó vừa nói xong liền lôi máy ảnh ra chụp hình.

“Mọi người nói xem, nếu ai đó ném một quả bom nguyên tử vào đây, thế là toàn bộ cao thủ của Hồng Hoang sẽ chết rạo trọi… há há…” – tôi đột nhiên nói chen vào một câu.

“Nhện…” – mọi người vô lực nhìn tôi, câm lặng không biết phải nói gì.

“Ah, đột nhiên mới nhớ, tôi đánh trận đầu, tôi phải đi tìm đấu trường rồi, mọi người cứ ở chơi nhé.” – tôi nói xong liền biến thành cánh bướm bay mất dạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bách Luyện Thành Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook