Chương 91: Tác dụng của Bạch Trạch
Lạc Nguyệt Truy Phong
01/05/2018
“Cao ngạo?” – tôi và
Đồng Tịch liếc nhìn nhau. Chuyện này không dễ dàng rồi. Nếu bọn chúng
ngay cả nói chuyện cũng không thèm nói, trực tiếp nhào vào đánh nhau vậy thì mưu mô gì cũng không thể dùng. Với thực lực của tôi hiện giờ, bọn
chúng có thể một chiêu giây sát tôi ngay.
“Tri Chu, xem ra ngươi và ta đều có suy nghĩ giống nhau. Nếu tứ thánh thú không cho chúng ta cơ hội mở miệng, vậy thì suy tính kế sách gì cũng vô dụng thôi.”
Tôi gật đầu: – “Anh nói không sai. Xem ra, muốn không động thủ cũng không được rồi.”
“Này… này… các ngươi không cần làm lơ ta a~” – Bạch Trạch ở bên cạnh sốt ruột chen miệng vào – “Ta cũng là thánh thú đó. Nếu ta ra mặt, bọn chúng sẽ nể mặt mũi một chút a~”
Chúng tôi quay đầu nhìn nó, xong, tôi nói với Đồng Tịch: – “Nó mà không lên tiếng thì tôi cũng quên mất thì ra nó cũng là thánh thú đó a~”
Đồng Tịch gật đầu: – “Ừ, ta hầu như quên mất sự tồn tại của nó. Ngươi cũng không thể trách chúng ta. Ai biểu hình tượng của ngươi kém xa tên tuổi Thánh thú quá làm chi.”
Bạch Trạch ngẩng đầu hỏi trời xanh…
“Haha… Bạch Trạch nói đúng đó. Dù sao lục đại thánh thú đều biết nhau, nếu có mặt Bạch Trạch ở đó, bọn chúng sẽ không lập tức ra tay, thế thì các ngươi sẽ có cơ hội để đàm phán rồi.” – Đồng trưởng lão cười ha ha nói.
Ông sống lâu như vậy đương nhiên biết rõ tính khí Thánh thú thủ hộ của Yêu Hồ tộc. Người ta nói, không phải cùng một giuộc thì không thể ở cùng nhau. Bạch Trạch với Tri Chu… đúng là tuyệt phối. Dĩ nhiên, ông sẽ không vạch trần sự thật rằng đức hạnh của Bạch Trạch chẳng hay ho gì. Ông dù sao cũng nên chừa chút mặt mũi cho nó, không thể để người ta xem thường nó được.
Bạch Trạch nghe Đồng trưởng lão hùa theo lời của mình thì cao hứng nhảy nhót, hoa chân múa tay, một bộ dáng tiểu nhân đắc chí: – “Lão đại, ngươi xem, ta rất hữu dụng đó. Nhiệm vụ lần này, không có ta thì không được đâu…”
Tôi không thèm để ý, trực tiếp quay đầu nói chuyện tiếp với Đồng Tịch: – “Đồng Tịch, anh có thể bị đánh chết không?”
Đồng Tịch lắc đầu: – “Sẽ không. Ta là quỷ hồn, làm sao có thể chết nữa. Khi huyết lượng về 0, ta sẽ tự động bay về Sát Quỷ để hồi máu, nghỉ ngơi vài ngày, hấp thu một ít quỷ lực liền có thể đi ra.”
“Thế… nếu anh đi dụ lực chú ý của thánh thú, còn tôi thừa cơ hội trộm đồ vật thì tỷ lệ thành công được bao nhiêu?”
Đồng Tịch nghĩ nghĩ, sau đó trả lời: – “Có lẽ được 8 thành (8/10).”
Tôi gật đầu, quay sang hỏi ý kiến của Đồng trưởng lão: – “Ông thấy phương pháp này có ổn không?”
Đồng trưởng lão vuốt râu, trầm tư một thoáng: – “Mặc dù tỷ lệ thành công cao nhưng đồng thời nguy hiểm cũng rất cao. Thế này vậy, ta nói cho ngươi biết đặc điểm của từng thánh thú trước.”
“Tốt quá, nếu biết được nhược điểm của bọn chúng thì càng tốt.” – tôi ngồi xuống bên cạnh Đồng trưởng lão, ra vẻ học trò ngoan ngoãn.
Đồng trưởng lão lắc đầu: – “Ta là nói đặc điểm, không phải nhược điểm. Tứ thánh thú cơ hồ không có nhược điểm.”
“Ực… không có nhược điểm sao? Haiz… vậy đặc điểm cũng được.”
“… ừm… đầu tiên là Thanh Long ở phương Đông. Thanh Long hệ mộc, là vi mộc thú, màu xanh. Nó là tọa kỵ của Sinh Mệnh Thần. Nhưng bởi vì Sinh Mệnh Thần bỏ mặc nó, mang nó tới phương đông của đại lục Hồng Hoang, bắt nó thủ hộ Đông Không Chi Môn (cửa không gian phía đông).”
“Không Chi Môn? Là cái gì thế?” – tôi hỏi xen vào.
Đồng trưởng lão khoát tay: – “Cái kia không liên quan gì tới ngươi, có giải thích với ngươi cũng vô dụng. Lại nói, Thanh Long không chỉ có cơ thể cường hãn mà pháp thuật cũng rất lợi hại. Nó sống trên một đỉnh đồi phủ đầy cây xanh, mỗi gốc cây đều có thể trở thành vũ khí của nó. Có thể khắc chế Thanh Long chỉ có Chu Tước của phương Nam. Tính ra, Thanh Long có chút thân tình với Yêu Hồ tộc, nó sẽ không làm khó dễ người của Yêu Hồ tộc. Bởi vì nó biết, nếu chúng ta tụ tập 500 cao thủ, cùng phát động Yêu Hồ chân hỏa liền có thể tiêu diệt nó. Cho nên, trong tứ Thánh thú thì nó là đối tượng dễ đối phó nhất. Chỉ cần dùng thứ thích hợp, nói không chừng nó sẽ đồng ý trao đổi vẩy rồng với ngươi.”
“Thanh Long thích cái gì?”
“Không biết. Chuyện này các ngươi phải tự đi nghe ngóng. Yêu Hồ tộc trước giờ ít giao du với tứ thánh thú, dĩ nhiên là trừ Chu Tước…” – Đồng trưởng lão nói tới đây liền liếc nhìn Đồng Tịch. Ông ta dĩ nhiên nhận ra Đồng Tịch chính là tiền nhiệm tộc trưởng bởi vì trộm trứng Chu Tước mà bị giết chết. Vì không thể vạch trần thân phận của ai kia nên từ đầu tới giờ mới giả vờ không biết nhau.
Tôi cúi đầu cười trộm. Tên Đồng Tịch này đúng là khôi hài. Không biết ngày xưa anh ta nghĩ gì trong đầu, hết chuyện làm hay sao lại đi trộm trứng chim. Nếu là Bạch Trạch thì còn có thể lý giải chứ anh ta thì… Đúng là không hợp lẽ thường mà. Đồng Tịch làm mặt lạnh, kênh kiệu không thèm nhìn ai.
“Kế tiếp là Chu Tước của phương Nam. Chu Tước thuộc hỏa, là vi hỏa điểu, màu đỏ. Nó là tọa kỵ của Hỏa Thần. Tình huống giống như Thanh Long, cũng bị bỏ mặc ở phương Nam, trở thành thủ hộ của Nam Không Chi Môn. Nơi ở của nó không xa đây lắm. Có thể nói là hàng xóm của chúng ta. Bởi vì chuyện trước đây mà nó rất ghét người của Yêu Hồ tộc. Cho dù tặng lễ vật cũng chưa chắc được nó để mắt tới. Hơn nữa, nó sử dụng thiên hỏa, uy lực ngang với Yêu Hồ chân hỏa, lại có khả năng kháng hỏa 100%. Vì vậy nó sẽ là Thánh thú khó đối phó nhất. Khắc chế được nó chỉ có Huyền Vũ của phương Bắc.”
“Nghĩa là chúng ta không có một chút cơ hội nào luôn sao?”
Đồng trưởng lão nhún vai: – “Ta chỉ giảng giải đặc điểm của từng thánh thú cho ngươi nghe, còn làm sao để lợi dụng những đặc điểm này là chuyện của ngươi, ta không thể xen vào. Được rồi, tiếp theo là Bạch Hổ của phương tây. Bạch Hổ thuộc kim, là vi kim thú, màu trắng. Nó là tọa kỵ của Sát Thần, phụ trách thủ hộ Tây Không Chi Môn. Nó là vua của dã thú, toàn bộ dã thú đều nghe theo mệnh lệnh của nó. Bạch Hổ trời sinh hiếu chiến, tính cách ngay thẳng. Nếu ở phương diện nào đó đánh bại nó, đến lúc đó ngươi muốn gì nó cũng sẽ cho.”
“Ở phương diện nào đó ư? Thế nếu tôi muốn chơi oẳn tù tì với nó thì sao?” – tôi ngạc nhiên hỏi. Nói tới phần trăm chắc thắng thì tôi chỉ có mỗi chiêu oẳn tù tì mà thôi.
Đồng trưởng lão làm bộ mặt “nói chuyện với ngươi thiệt là đau trứng” để nhìn tôi: – “Ta không biết, ngươi cứ thử xem.”
Đúng là đồ vô sỉ. Tôi nghĩ thầm trong bụng.
“Cuối cùng là Huyền Vũ của phương bắc. Huyền Vũ thuộc thủy, là vi thủy thú, màu đen. Nó là tọa kỵ của Phong Thần, phụ trách thủ hộ Bắc Không Chi Môn. Huyền Vũ có tính cách quái gở, không thích tiếp xúc với người lạ, phần lớn thời gian đều chìm trong giấc ngủ. Nó không có sở thích hay đam mê đặc biệt nào, có thể nói là một tên tăng khổ hạnh. Bởi vì tu luyện băng hệ pháp thuật nên bản tính lạnh lùng vô tình, nói nó lãnh huyết cũng đúng luôn. Nó sẽ không nương tay với bất kỳ ai dám xâm phạm lãnh thổ của nó. Là một tên cực kỳ khó đối phó.”
“…” – tôi nghe xong thì chỉ biết câm nín – “Đồng trưởng lão, trước khi nghe ngài nói tôi còn có chút lòng tin. Nghe xong rồi lại mất sạch là thế nào? Ngài nói xem, có phải tôi muốn Chu Tước chi vũ, Thanh Long chi lân, Bạch Hổ chi tu, Huyền Vũ chi giáp là chuyện hoang đường viển vông không?”
“Mọi việc do người làm chủ. Lúc đầu ta còn không nghĩ tới ngươi có thể đi tới ngày hôm nay. Cho nên, chỉ cần cố gắng nhất định sẽ thành công. Huống chi ngươi còn có 2 cường lực giúp đỡ bên cạnh kìa.”
Tôi đổ mồ hôi. An ủi kiểu gì thế. Không lẽ tôi đem toàn bộ hy vọng đánh bại tứ thánh thú đặt lên cái con Bạch Trạch ngu ngốc kia sao? Tôi phiền muộn nhìn Bạch Trạch, nội tâm kêu gào, Bàn Cổ đại thần ơi Bàn Cổ đại thần, tại sao ông không cho con một sủng vật uy mãnh chứ hả, hả?!?!?!?
Tôi nhịn không được lại hỏi một câu: – “Đồng trưởng lão, Bạch Trạch là thánh thú lợi hại nhất trong lục đại thánh thú, vậy nó có chỗ nào đặc biệt?”
“Chuyện này à… Bạch Trạch là thủ hộ thánh thú của Yêu Hồ tộc nhưng năng khiếu của nó không phải đánh nhau, bởi vì Yêu Hồ tộc không cần nó ra tay hổ trợ. Tác dụng của nó là Nghịch Thiên Cải Mệnh, Xu Cát Tị Hung (thay đổi ý trời, sửa lại mệnh cách, lôi kéo điềm lành, xua đuổi xui xẻo)”
… Tổ cha nó, nói cả buổi thì ra Bạch Trạch là một tên thầy bói. Tôi khinh bỉ liếc nó.
Bạch Trạch không phục cãi lại: – “Đồng trưởng lão, ngươi nói vậy thiệt không phúc hậu. Bàn về đánh nhau thì Yêu Hồ tộc không ai là đối thủ của ta. Chỉ vì ta là thánh thú thủ hộ của các ngươi nên không thể công kích tộc nhân, bằng không thì.. hừ hừ…”
Tôi buồn cười nhìn bộ dáng ấu trĩ của nó, nghĩ thầm, trách không được người ta phải tìm bảo mẫu để trông nom nó, chứ để nó ra đường một mình đảm bảo thiên hạ đại loạn rồi.
“Ngươi không nên coi thường Bạch Trạch a~” – Đồng trưởng lão cười tủm tỉm nói – “Bạch Trạch còn có một tên gọi khác, là Thụy Thú. Nghĩa là con thú mang tới vận may. Nếu ngươi mang nó theo bên cạnh, lúc đánh nhau, tỷ lệ chính xác là 100%, mỗi chiêu công kích đều là giá trị cao nhất, nếu đánh vào chỗ hiểm có thể tăng giá trị tổn thương lên 4 lần. Ngược lại, đối thủ công kích ngươi chỉ có 10% trúng, mỗi chiêu công kích đều là giá trị thấp nhất, chỗ yếu hại của ngươi tự động được bảo hộ. Ngoài ra, tốc độ hồi máu của ngươi tăng 50%, nguyên lực tiêu hao giảm 50%, không thể trúng pháp thuật nguyền rủa, trạng thái dị thường tự động loại trừ. Nói cách khác, ngươi sẽ không bị hạ độc, suy yếu, phong ấn hay trói buộc. Thế nào, có hữu dụng không?!”
Nước miếng của tôi đã sớm chảy dài 3m rồi. Trời ơi… tính năng này còn trâu bò hơn thần khí nữa. Nghe y như cài auto. Bạch Trạch xứng danh là thánh thú đứng đầu nha. Về sau tôi phải đối tốt với nó một chút mới được. Quay qua, thấy bộ dáng tiểu nhân đắc chí của nó, tôi nhịn không được đánh bốp vào đầu nó. Quên đi, cái tên ngu ngốc này chẳng cần đối tốt làm gì.
Bạch Trạch ủy khuất xoa đầu nhìn tôi: – “Lão đại, vì sao lại đánh ta? Ta đâu có làm gì sai…”
“Hừ… lão đại đánh ngươi còn cần lý do sao?” – tôi hừ một tiếng, lại thuận tay ném cho nó một cục xương.
Bạch Trạch vừa nhìn thấy cục xương, vẻ mặt từ ủy khuất liền chuyển sang hám đói. Nó bổ nhào về phía trước, ôm cục xương gặm lấy gặm để. Cái tướng ăn này ngay cả người nãy giờ cố gắng giữ gìn hình tượng cho nó là Đồng trưởng lão cũng xấu hổ muốn đập đầu chết luôn.
Sau khi thu thập tin tức từ Đồng trưởng lão xong, tôi lập tức trở về Thiên Thành. Không biết Huyết Đán nhận người sao rồi.
“Huyết Đán!” – tôi đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn.
“Má ơi…” – Huyết Đán hoảng hồn la lên – “Lão đại đúng là lão đại, đi đứng cũng không phát ra âm thanh, so với tiềm hành của đạo tặc còn lợi hại hơn. Đúng là bội phục sát đất.”
“… đây là đang vuốt mông ngựa à?” – tôi bất đắc dĩ nhìn hắn.
“Hừ… chính là vuốt mông ngựa rồi, đồ nịnh bợ.” – Bạch Trạch chế giễu nói.
“Chó chê mèo lắm lông.” – Đồng Tịch khinh bỉ Bạch Trạch.
Tôi khoát tay ngăn cản một vụ đấu võ mồm, tiếp tục hỏi Huyết Đán: – “Đã thu được bao nhiêu thành viên rồi?”
Huyết Đán cười mờ ám: – “Tri Chu lão đại, đã hơn 4 vạn người.”
Cái gì?!? Mới một chút thời gian đã thu 4 vạn thành viên? Mị lực cá nhân của tôi có lớn như vậy sao? Nuốt nước miếng, tôi hỏi tiếp: – “Thế còn tổng đàn thì sao? Đã chọn được địa phương chưa?”
“Tộc trưởng cấp cho chúng ta một căn phòng lớn gần hoàng cung để làm tổng bộ. Nhưng địa điểm xây thành thì chưa chọn xong. Có điều mọi người nhất trí đi đánh Kiến Thành Lệnh trước, vừa rồi họp xong thì đã tổ đội 300 người đi mê cung.” – Huyết Đán báo cáo chi tiết.
Tôi nhìn hắn tán thưởng. Quả nhiên không nhìn nhầm người. Tên này có năng lực lãnh đạo mạnh a~ Nhanh như vậy đã bố trí đâu vào đó rồi. Hiện giờ Long tức mê cung không còn là trở ngại đối với người chơi. Với thực lực của chúng tôi thì 300 người đủ sức lấy tới Kiến Thành Lệnh. Nhưng mà không biết vấn đề tài chính thì sao… tôi là dân vô sản chân chính a~
“E hèm… Huyết Đán, vấn đề tài chính của bang hội thì thế nào? Xây thành cần rất nhiều tiền.”
“Chuyện này lão đại không cần lo lắng. Mỗi thành viên tự nguyện hùn vào một ít tiền liền đủ để xây thành trì. Sau khi thủ thành xong, chúng ta đánh chiếm vài mỏ quặng, lại thuê thợ khai thác để kiếm tiền. Yêu hồ tộc đầy thảo dược, tùy tiện bố trí dược sư đi thu thập rồi đem bán cho các bang hội khác. Phí tổn kiến thiết thành rất nhanh sẽ được thu hồi. Nhưng mà…”
“Còn chuyện gì?” – tôi khẩn trương hỏi. Vấn đề tiền nong đều giải quyết thỏa đáng, còn chuyện gì khó khăn nữa chứ?
“Nhưng mà… chúng ta không thể xây thành trên lãnh địa của Yêu Hồ tộc. Địa điểm duy nhất có thể xây thành là Đầm Lầy Sương Mù, nhưng vị trí cụ thể ở đâu thì còn chưa biết. Lão đại, cô là nhóm đầu tiên tiến vào Yêu Hồ tộc, chắc quen thuộc địa hình nơi này, cô có đề nghị nào hay không?”
“Nơi thích hợp để xây thành à?… Ừm, có rồi.” – tôi vỗ tay cái bẹp, cao hứng rú lên.
“Tri Chu, xem ra ngươi và ta đều có suy nghĩ giống nhau. Nếu tứ thánh thú không cho chúng ta cơ hội mở miệng, vậy thì suy tính kế sách gì cũng vô dụng thôi.”
Tôi gật đầu: – “Anh nói không sai. Xem ra, muốn không động thủ cũng không được rồi.”
“Này… này… các ngươi không cần làm lơ ta a~” – Bạch Trạch ở bên cạnh sốt ruột chen miệng vào – “Ta cũng là thánh thú đó. Nếu ta ra mặt, bọn chúng sẽ nể mặt mũi một chút a~”
Chúng tôi quay đầu nhìn nó, xong, tôi nói với Đồng Tịch: – “Nó mà không lên tiếng thì tôi cũng quên mất thì ra nó cũng là thánh thú đó a~”
Đồng Tịch gật đầu: – “Ừ, ta hầu như quên mất sự tồn tại của nó. Ngươi cũng không thể trách chúng ta. Ai biểu hình tượng của ngươi kém xa tên tuổi Thánh thú quá làm chi.”
Bạch Trạch ngẩng đầu hỏi trời xanh…
“Haha… Bạch Trạch nói đúng đó. Dù sao lục đại thánh thú đều biết nhau, nếu có mặt Bạch Trạch ở đó, bọn chúng sẽ không lập tức ra tay, thế thì các ngươi sẽ có cơ hội để đàm phán rồi.” – Đồng trưởng lão cười ha ha nói.
Ông sống lâu như vậy đương nhiên biết rõ tính khí Thánh thú thủ hộ của Yêu Hồ tộc. Người ta nói, không phải cùng một giuộc thì không thể ở cùng nhau. Bạch Trạch với Tri Chu… đúng là tuyệt phối. Dĩ nhiên, ông sẽ không vạch trần sự thật rằng đức hạnh của Bạch Trạch chẳng hay ho gì. Ông dù sao cũng nên chừa chút mặt mũi cho nó, không thể để người ta xem thường nó được.
Bạch Trạch nghe Đồng trưởng lão hùa theo lời của mình thì cao hứng nhảy nhót, hoa chân múa tay, một bộ dáng tiểu nhân đắc chí: – “Lão đại, ngươi xem, ta rất hữu dụng đó. Nhiệm vụ lần này, không có ta thì không được đâu…”
Tôi không thèm để ý, trực tiếp quay đầu nói chuyện tiếp với Đồng Tịch: – “Đồng Tịch, anh có thể bị đánh chết không?”
Đồng Tịch lắc đầu: – “Sẽ không. Ta là quỷ hồn, làm sao có thể chết nữa. Khi huyết lượng về 0, ta sẽ tự động bay về Sát Quỷ để hồi máu, nghỉ ngơi vài ngày, hấp thu một ít quỷ lực liền có thể đi ra.”
“Thế… nếu anh đi dụ lực chú ý của thánh thú, còn tôi thừa cơ hội trộm đồ vật thì tỷ lệ thành công được bao nhiêu?”
Đồng Tịch nghĩ nghĩ, sau đó trả lời: – “Có lẽ được 8 thành (8/10).”
Tôi gật đầu, quay sang hỏi ý kiến của Đồng trưởng lão: – “Ông thấy phương pháp này có ổn không?”
Đồng trưởng lão vuốt râu, trầm tư một thoáng: – “Mặc dù tỷ lệ thành công cao nhưng đồng thời nguy hiểm cũng rất cao. Thế này vậy, ta nói cho ngươi biết đặc điểm của từng thánh thú trước.”
“Tốt quá, nếu biết được nhược điểm của bọn chúng thì càng tốt.” – tôi ngồi xuống bên cạnh Đồng trưởng lão, ra vẻ học trò ngoan ngoãn.
Đồng trưởng lão lắc đầu: – “Ta là nói đặc điểm, không phải nhược điểm. Tứ thánh thú cơ hồ không có nhược điểm.”
“Ực… không có nhược điểm sao? Haiz… vậy đặc điểm cũng được.”
“… ừm… đầu tiên là Thanh Long ở phương Đông. Thanh Long hệ mộc, là vi mộc thú, màu xanh. Nó là tọa kỵ của Sinh Mệnh Thần. Nhưng bởi vì Sinh Mệnh Thần bỏ mặc nó, mang nó tới phương đông của đại lục Hồng Hoang, bắt nó thủ hộ Đông Không Chi Môn (cửa không gian phía đông).”
“Không Chi Môn? Là cái gì thế?” – tôi hỏi xen vào.
Đồng trưởng lão khoát tay: – “Cái kia không liên quan gì tới ngươi, có giải thích với ngươi cũng vô dụng. Lại nói, Thanh Long không chỉ có cơ thể cường hãn mà pháp thuật cũng rất lợi hại. Nó sống trên một đỉnh đồi phủ đầy cây xanh, mỗi gốc cây đều có thể trở thành vũ khí của nó. Có thể khắc chế Thanh Long chỉ có Chu Tước của phương Nam. Tính ra, Thanh Long có chút thân tình với Yêu Hồ tộc, nó sẽ không làm khó dễ người của Yêu Hồ tộc. Bởi vì nó biết, nếu chúng ta tụ tập 500 cao thủ, cùng phát động Yêu Hồ chân hỏa liền có thể tiêu diệt nó. Cho nên, trong tứ Thánh thú thì nó là đối tượng dễ đối phó nhất. Chỉ cần dùng thứ thích hợp, nói không chừng nó sẽ đồng ý trao đổi vẩy rồng với ngươi.”
“Thanh Long thích cái gì?”
“Không biết. Chuyện này các ngươi phải tự đi nghe ngóng. Yêu Hồ tộc trước giờ ít giao du với tứ thánh thú, dĩ nhiên là trừ Chu Tước…” – Đồng trưởng lão nói tới đây liền liếc nhìn Đồng Tịch. Ông ta dĩ nhiên nhận ra Đồng Tịch chính là tiền nhiệm tộc trưởng bởi vì trộm trứng Chu Tước mà bị giết chết. Vì không thể vạch trần thân phận của ai kia nên từ đầu tới giờ mới giả vờ không biết nhau.
Tôi cúi đầu cười trộm. Tên Đồng Tịch này đúng là khôi hài. Không biết ngày xưa anh ta nghĩ gì trong đầu, hết chuyện làm hay sao lại đi trộm trứng chim. Nếu là Bạch Trạch thì còn có thể lý giải chứ anh ta thì… Đúng là không hợp lẽ thường mà. Đồng Tịch làm mặt lạnh, kênh kiệu không thèm nhìn ai.
“Kế tiếp là Chu Tước của phương Nam. Chu Tước thuộc hỏa, là vi hỏa điểu, màu đỏ. Nó là tọa kỵ của Hỏa Thần. Tình huống giống như Thanh Long, cũng bị bỏ mặc ở phương Nam, trở thành thủ hộ của Nam Không Chi Môn. Nơi ở của nó không xa đây lắm. Có thể nói là hàng xóm của chúng ta. Bởi vì chuyện trước đây mà nó rất ghét người của Yêu Hồ tộc. Cho dù tặng lễ vật cũng chưa chắc được nó để mắt tới. Hơn nữa, nó sử dụng thiên hỏa, uy lực ngang với Yêu Hồ chân hỏa, lại có khả năng kháng hỏa 100%. Vì vậy nó sẽ là Thánh thú khó đối phó nhất. Khắc chế được nó chỉ có Huyền Vũ của phương Bắc.”
“Nghĩa là chúng ta không có một chút cơ hội nào luôn sao?”
Đồng trưởng lão nhún vai: – “Ta chỉ giảng giải đặc điểm của từng thánh thú cho ngươi nghe, còn làm sao để lợi dụng những đặc điểm này là chuyện của ngươi, ta không thể xen vào. Được rồi, tiếp theo là Bạch Hổ của phương tây. Bạch Hổ thuộc kim, là vi kim thú, màu trắng. Nó là tọa kỵ của Sát Thần, phụ trách thủ hộ Tây Không Chi Môn. Nó là vua của dã thú, toàn bộ dã thú đều nghe theo mệnh lệnh của nó. Bạch Hổ trời sinh hiếu chiến, tính cách ngay thẳng. Nếu ở phương diện nào đó đánh bại nó, đến lúc đó ngươi muốn gì nó cũng sẽ cho.”
“Ở phương diện nào đó ư? Thế nếu tôi muốn chơi oẳn tù tì với nó thì sao?” – tôi ngạc nhiên hỏi. Nói tới phần trăm chắc thắng thì tôi chỉ có mỗi chiêu oẳn tù tì mà thôi.
Đồng trưởng lão làm bộ mặt “nói chuyện với ngươi thiệt là đau trứng” để nhìn tôi: – “Ta không biết, ngươi cứ thử xem.”
Đúng là đồ vô sỉ. Tôi nghĩ thầm trong bụng.
“Cuối cùng là Huyền Vũ của phương bắc. Huyền Vũ thuộc thủy, là vi thủy thú, màu đen. Nó là tọa kỵ của Phong Thần, phụ trách thủ hộ Bắc Không Chi Môn. Huyền Vũ có tính cách quái gở, không thích tiếp xúc với người lạ, phần lớn thời gian đều chìm trong giấc ngủ. Nó không có sở thích hay đam mê đặc biệt nào, có thể nói là một tên tăng khổ hạnh. Bởi vì tu luyện băng hệ pháp thuật nên bản tính lạnh lùng vô tình, nói nó lãnh huyết cũng đúng luôn. Nó sẽ không nương tay với bất kỳ ai dám xâm phạm lãnh thổ của nó. Là một tên cực kỳ khó đối phó.”
“…” – tôi nghe xong thì chỉ biết câm nín – “Đồng trưởng lão, trước khi nghe ngài nói tôi còn có chút lòng tin. Nghe xong rồi lại mất sạch là thế nào? Ngài nói xem, có phải tôi muốn Chu Tước chi vũ, Thanh Long chi lân, Bạch Hổ chi tu, Huyền Vũ chi giáp là chuyện hoang đường viển vông không?”
“Mọi việc do người làm chủ. Lúc đầu ta còn không nghĩ tới ngươi có thể đi tới ngày hôm nay. Cho nên, chỉ cần cố gắng nhất định sẽ thành công. Huống chi ngươi còn có 2 cường lực giúp đỡ bên cạnh kìa.”
Tôi đổ mồ hôi. An ủi kiểu gì thế. Không lẽ tôi đem toàn bộ hy vọng đánh bại tứ thánh thú đặt lên cái con Bạch Trạch ngu ngốc kia sao? Tôi phiền muộn nhìn Bạch Trạch, nội tâm kêu gào, Bàn Cổ đại thần ơi Bàn Cổ đại thần, tại sao ông không cho con một sủng vật uy mãnh chứ hả, hả?!?!?!?
Tôi nhịn không được lại hỏi một câu: – “Đồng trưởng lão, Bạch Trạch là thánh thú lợi hại nhất trong lục đại thánh thú, vậy nó có chỗ nào đặc biệt?”
“Chuyện này à… Bạch Trạch là thủ hộ thánh thú của Yêu Hồ tộc nhưng năng khiếu của nó không phải đánh nhau, bởi vì Yêu Hồ tộc không cần nó ra tay hổ trợ. Tác dụng của nó là Nghịch Thiên Cải Mệnh, Xu Cát Tị Hung (thay đổi ý trời, sửa lại mệnh cách, lôi kéo điềm lành, xua đuổi xui xẻo)”
… Tổ cha nó, nói cả buổi thì ra Bạch Trạch là một tên thầy bói. Tôi khinh bỉ liếc nó.
Bạch Trạch không phục cãi lại: – “Đồng trưởng lão, ngươi nói vậy thiệt không phúc hậu. Bàn về đánh nhau thì Yêu Hồ tộc không ai là đối thủ của ta. Chỉ vì ta là thánh thú thủ hộ của các ngươi nên không thể công kích tộc nhân, bằng không thì.. hừ hừ…”
Tôi buồn cười nhìn bộ dáng ấu trĩ của nó, nghĩ thầm, trách không được người ta phải tìm bảo mẫu để trông nom nó, chứ để nó ra đường một mình đảm bảo thiên hạ đại loạn rồi.
“Ngươi không nên coi thường Bạch Trạch a~” – Đồng trưởng lão cười tủm tỉm nói – “Bạch Trạch còn có một tên gọi khác, là Thụy Thú. Nghĩa là con thú mang tới vận may. Nếu ngươi mang nó theo bên cạnh, lúc đánh nhau, tỷ lệ chính xác là 100%, mỗi chiêu công kích đều là giá trị cao nhất, nếu đánh vào chỗ hiểm có thể tăng giá trị tổn thương lên 4 lần. Ngược lại, đối thủ công kích ngươi chỉ có 10% trúng, mỗi chiêu công kích đều là giá trị thấp nhất, chỗ yếu hại của ngươi tự động được bảo hộ. Ngoài ra, tốc độ hồi máu của ngươi tăng 50%, nguyên lực tiêu hao giảm 50%, không thể trúng pháp thuật nguyền rủa, trạng thái dị thường tự động loại trừ. Nói cách khác, ngươi sẽ không bị hạ độc, suy yếu, phong ấn hay trói buộc. Thế nào, có hữu dụng không?!”
Nước miếng của tôi đã sớm chảy dài 3m rồi. Trời ơi… tính năng này còn trâu bò hơn thần khí nữa. Nghe y như cài auto. Bạch Trạch xứng danh là thánh thú đứng đầu nha. Về sau tôi phải đối tốt với nó một chút mới được. Quay qua, thấy bộ dáng tiểu nhân đắc chí của nó, tôi nhịn không được đánh bốp vào đầu nó. Quên đi, cái tên ngu ngốc này chẳng cần đối tốt làm gì.
Bạch Trạch ủy khuất xoa đầu nhìn tôi: – “Lão đại, vì sao lại đánh ta? Ta đâu có làm gì sai…”
“Hừ… lão đại đánh ngươi còn cần lý do sao?” – tôi hừ một tiếng, lại thuận tay ném cho nó một cục xương.
Bạch Trạch vừa nhìn thấy cục xương, vẻ mặt từ ủy khuất liền chuyển sang hám đói. Nó bổ nhào về phía trước, ôm cục xương gặm lấy gặm để. Cái tướng ăn này ngay cả người nãy giờ cố gắng giữ gìn hình tượng cho nó là Đồng trưởng lão cũng xấu hổ muốn đập đầu chết luôn.
Sau khi thu thập tin tức từ Đồng trưởng lão xong, tôi lập tức trở về Thiên Thành. Không biết Huyết Đán nhận người sao rồi.
“Huyết Đán!” – tôi đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn.
“Má ơi…” – Huyết Đán hoảng hồn la lên – “Lão đại đúng là lão đại, đi đứng cũng không phát ra âm thanh, so với tiềm hành của đạo tặc còn lợi hại hơn. Đúng là bội phục sát đất.”
“… đây là đang vuốt mông ngựa à?” – tôi bất đắc dĩ nhìn hắn.
“Hừ… chính là vuốt mông ngựa rồi, đồ nịnh bợ.” – Bạch Trạch chế giễu nói.
“Chó chê mèo lắm lông.” – Đồng Tịch khinh bỉ Bạch Trạch.
Tôi khoát tay ngăn cản một vụ đấu võ mồm, tiếp tục hỏi Huyết Đán: – “Đã thu được bao nhiêu thành viên rồi?”
Huyết Đán cười mờ ám: – “Tri Chu lão đại, đã hơn 4 vạn người.”
Cái gì?!? Mới một chút thời gian đã thu 4 vạn thành viên? Mị lực cá nhân của tôi có lớn như vậy sao? Nuốt nước miếng, tôi hỏi tiếp: – “Thế còn tổng đàn thì sao? Đã chọn được địa phương chưa?”
“Tộc trưởng cấp cho chúng ta một căn phòng lớn gần hoàng cung để làm tổng bộ. Nhưng địa điểm xây thành thì chưa chọn xong. Có điều mọi người nhất trí đi đánh Kiến Thành Lệnh trước, vừa rồi họp xong thì đã tổ đội 300 người đi mê cung.” – Huyết Đán báo cáo chi tiết.
Tôi nhìn hắn tán thưởng. Quả nhiên không nhìn nhầm người. Tên này có năng lực lãnh đạo mạnh a~ Nhanh như vậy đã bố trí đâu vào đó rồi. Hiện giờ Long tức mê cung không còn là trở ngại đối với người chơi. Với thực lực của chúng tôi thì 300 người đủ sức lấy tới Kiến Thành Lệnh. Nhưng mà không biết vấn đề tài chính thì sao… tôi là dân vô sản chân chính a~
“E hèm… Huyết Đán, vấn đề tài chính của bang hội thì thế nào? Xây thành cần rất nhiều tiền.”
“Chuyện này lão đại không cần lo lắng. Mỗi thành viên tự nguyện hùn vào một ít tiền liền đủ để xây thành trì. Sau khi thủ thành xong, chúng ta đánh chiếm vài mỏ quặng, lại thuê thợ khai thác để kiếm tiền. Yêu hồ tộc đầy thảo dược, tùy tiện bố trí dược sư đi thu thập rồi đem bán cho các bang hội khác. Phí tổn kiến thiết thành rất nhanh sẽ được thu hồi. Nhưng mà…”
“Còn chuyện gì?” – tôi khẩn trương hỏi. Vấn đề tiền nong đều giải quyết thỏa đáng, còn chuyện gì khó khăn nữa chứ?
“Nhưng mà… chúng ta không thể xây thành trên lãnh địa của Yêu Hồ tộc. Địa điểm duy nhất có thể xây thành là Đầm Lầy Sương Mù, nhưng vị trí cụ thể ở đâu thì còn chưa biết. Lão đại, cô là nhóm đầu tiên tiến vào Yêu Hồ tộc, chắc quen thuộc địa hình nơi này, cô có đề nghị nào hay không?”
“Nơi thích hợp để xây thành à?… Ừm, có rồi.” – tôi vỗ tay cái bẹp, cao hứng rú lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.