Bạch Nguyệt Quang Của Đối Tượng Phải Chinh Phục Bị Xóa Bỏ
Chương 14
Tiên Quả Điềm Tâm
19/09/2024
Lục Cẩn không chịu từ bỏ, mỗi ngày đều mang hoa đứng dưới lầu, mong nhận được sự tha thứ từ tôi.
Nhiệt độ mùa hè dù là buổi tối vẫn rất cao, anh ta mặc bộ vest đứng đó vài phút, quần áo đã ướt đẫm.
Mấy ngày trôi qua anh ta còn chưa gục ngã, tôi đã không chịu nổi.
Tôi bảo lễ tân dẫn anh ta lên, anh ta rất vui, trong ánh mắt đều là ý cười:
“Vân Đóa, em tha thứ cho anh rồi phải không?”
“Lục Cẩn, bây giờ anh đối với tôi không còn ý nghĩa gì nữa, nên tha thứ hay không cũng không quan trọng. Nếu một câu tha thứ của tôi có thể đổi lấy việc anh biến mất trước mắt tôi, thì tôi sẵn lòng nói một câu tha thứ với anh.”
Sắc mặt Lục Cẩn đột nhiên tái nhợt, môi run rẩy nói:
“Vân Đóa, em hận anh đến vậy sao?”
Tôi thở dài:
“Lục Cẩn, sao anh vẫn không hiểu, hận một người cần phải có tình yêu, tôi không yêu anh, đương nhiên cũng sẽ không hận anh.”
Lục Cẩn dường như đã hiểu, lại dường như không hiểu, cuối cùng cứng người rời đi.
Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, Giang Lệ Hoài đúng lúc này bước vào, mang theo một ly trà sữa:
“Vân Đóa, đây là trà sữa ô long hoa điền mà em thích nhất.”
Tôi nhận lấy uống một ngụm, mát lạnh sảng khoái, tâm trạng lập tức vui vẻ trở lại.
Tôi vẫy tay với Giang Lệ Hoài, anh ấy bước đến bên ghế của tôi, tôi kéo cà vạt của anh ấy, hôn anh ấy một nụ hôn đầy mùi trà sữa.
“Giang Lệ Hoài, anh có thích em không?”
Giang Lệ Hoài mở mắt ra, khóe mắt còn hơi đỏ, đôi mắt xinh đẹp mang theo chút khao khát nào đó, nhẹ giọng nói:
“Thích.”
Niềm vui ngọt ngào tràn ngập trong tim tôi, tôi nghe thấy giọng mình mang theo sự ngượng ngùng tiếp tục hỏi:
“Giang Lệ Hoài, anh bắt đầu thích em từ khi nào?”
“Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích, bây giờ cuối cùng cũng được như ý nguyện.”
Tôi chỉ cảm thấy hôm nay miệng của Giang Lệ Hoài như bôi mật ong, nói ra những lời vô cùng dễ nghe, liền ôm lấy cổ anh ấy, hôn một cái sâu hơn.
Ngay khi tôi nghĩ rằng tôi và Giang Lệ Hoài sẽ yêu nhau ngọt ngào, rồi bước vào một cuộc hôn nhân hạnh phúc viên mãn.
Thực tế đã đá mạnh cho tôi một cú.
Nhiệt độ mùa hè dù là buổi tối vẫn rất cao, anh ta mặc bộ vest đứng đó vài phút, quần áo đã ướt đẫm.
Mấy ngày trôi qua anh ta còn chưa gục ngã, tôi đã không chịu nổi.
Tôi bảo lễ tân dẫn anh ta lên, anh ta rất vui, trong ánh mắt đều là ý cười:
“Vân Đóa, em tha thứ cho anh rồi phải không?”
“Lục Cẩn, bây giờ anh đối với tôi không còn ý nghĩa gì nữa, nên tha thứ hay không cũng không quan trọng. Nếu một câu tha thứ của tôi có thể đổi lấy việc anh biến mất trước mắt tôi, thì tôi sẵn lòng nói một câu tha thứ với anh.”
Sắc mặt Lục Cẩn đột nhiên tái nhợt, môi run rẩy nói:
“Vân Đóa, em hận anh đến vậy sao?”
Tôi thở dài:
“Lục Cẩn, sao anh vẫn không hiểu, hận một người cần phải có tình yêu, tôi không yêu anh, đương nhiên cũng sẽ không hận anh.”
Lục Cẩn dường như đã hiểu, lại dường như không hiểu, cuối cùng cứng người rời đi.
Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, Giang Lệ Hoài đúng lúc này bước vào, mang theo một ly trà sữa:
“Vân Đóa, đây là trà sữa ô long hoa điền mà em thích nhất.”
Tôi nhận lấy uống một ngụm, mát lạnh sảng khoái, tâm trạng lập tức vui vẻ trở lại.
Tôi vẫy tay với Giang Lệ Hoài, anh ấy bước đến bên ghế của tôi, tôi kéo cà vạt của anh ấy, hôn anh ấy một nụ hôn đầy mùi trà sữa.
“Giang Lệ Hoài, anh có thích em không?”
Giang Lệ Hoài mở mắt ra, khóe mắt còn hơi đỏ, đôi mắt xinh đẹp mang theo chút khao khát nào đó, nhẹ giọng nói:
“Thích.”
Niềm vui ngọt ngào tràn ngập trong tim tôi, tôi nghe thấy giọng mình mang theo sự ngượng ngùng tiếp tục hỏi:
“Giang Lệ Hoài, anh bắt đầu thích em từ khi nào?”
“Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích, bây giờ cuối cùng cũng được như ý nguyện.”
Tôi chỉ cảm thấy hôm nay miệng của Giang Lệ Hoài như bôi mật ong, nói ra những lời vô cùng dễ nghe, liền ôm lấy cổ anh ấy, hôn một cái sâu hơn.
Ngay khi tôi nghĩ rằng tôi và Giang Lệ Hoài sẽ yêu nhau ngọt ngào, rồi bước vào một cuộc hôn nhân hạnh phúc viên mãn.
Thực tế đã đá mạnh cho tôi một cú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.