Bạch Nguyệt Quang Của Đối Tượng Phải Chinh Phục Bị Xóa Bỏ
Chương 6
Tiên Quả Điềm Tâm
19/09/2024
Tôi nép vào lồng n.g.ự.c anh ấy, nghe tiếng tim đập thình thịch, cảm nhận cơ bắp rắn chắc và mạnh mẽ của anh ấy, khóe miệng khẽ cong lên, quả nhiên đã mắc bẫy rồi.
Tôi cố tình chậm rãi nhập mật khẩu là ngày sinh của anh ấy, nhìn thấy rõ vành tai anh ấy càng lúc càng đỏ lên, cửa mở ra một tiếng "tách".
Anh ấy đặt tôi lên ghế sofa, xắn ống quần tôi lên kiểm tra vết thương, có một vài vết xước nhưng không bị sưng đỏ.
"Cô Vân Đóa, hộp y tế của nhà cô ở đâu, tôi sẽ giúp cô rửa vết thương trước."
Tôi cúi đầu, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói:
"Trong tủ quần áo ở phòng ngủ của tôi."
Gương mặt vốn luôn ôn hòa của anh ấy nhuốm vài nét bối rối, bắt đầu luống cuống tay chân.
Tôi thầm cười trong lòng nhưng bề ngoài vẫn dịu dàng nói:
"Trợ lý Giang, anh nghỉ ngơi chút đi, tôi sẽ đi lấy hộp y tế..."
Vừa nói tôi vừa đứng dậy, anh ấy vội vàng đến đỡ tôi, tôi kêu lên một tiếng "a" rồi ngã vào lòng anh ấy.
Anh ấy chẳng còn để ý điều gì khác, vội vàng bế tôi lên, đi vào phòng ngủ, đặt tôi lên giường.
Tôi chỉ vào cánh cửa tủ quần áo bảo anh ấy mở ra.
Anh ấy do dự mở cửa tủ, đập vào mắt là các loại đồ ngủ ren và đồ lót đựng trong hộp.
Anh ấy mặt đỏ tai hồng lấy hộp y tế ra, vội vàng đóng cửa lại, đi đến giúp tôi xử lý vết thương.
Cồn kích thích khiến tôi không kìm được mà rút chân lại.
Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt đó vừa có sự kiềm chế, vừa có ham muốn nhưng chỉ thoáng qua trong chớp mắt. Rất nhanh anh ấy đã đưa tay nắm lấy mắt cá chân tôi.
Khoảnh khắc da thịt chạm nhau, tôi không kìm được mà rùng mình.
Anh ấy không ngẩng đầu lên mà chỉ cẩn thận sát trùng vết thương cho tôi.
Nhưng từ vành tai đỏ như nhỏ m.á.u có thể thấy anh ấy đang ngượng ngùng.
Tôi không khỏi có chút xao xuyến, giờ đây hệ thống đã bị loại bỏ, tôi hoàn toàn lấy lại tự do. Có vẻ có thể bắt đầu con đường theo đuổi chồng rồi.
Hơn nữa Giang Lệ Hoài có vẻ đối với tôi không hề bài xích.
Tâm trạng tôi rất tốt, toàn thân thư thái, ngủ một giấc thật ngon lành.
Tôi cố tình chậm rãi nhập mật khẩu là ngày sinh của anh ấy, nhìn thấy rõ vành tai anh ấy càng lúc càng đỏ lên, cửa mở ra một tiếng "tách".
Anh ấy đặt tôi lên ghế sofa, xắn ống quần tôi lên kiểm tra vết thương, có một vài vết xước nhưng không bị sưng đỏ.
"Cô Vân Đóa, hộp y tế của nhà cô ở đâu, tôi sẽ giúp cô rửa vết thương trước."
Tôi cúi đầu, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói:
"Trong tủ quần áo ở phòng ngủ của tôi."
Gương mặt vốn luôn ôn hòa của anh ấy nhuốm vài nét bối rối, bắt đầu luống cuống tay chân.
Tôi thầm cười trong lòng nhưng bề ngoài vẫn dịu dàng nói:
"Trợ lý Giang, anh nghỉ ngơi chút đi, tôi sẽ đi lấy hộp y tế..."
Vừa nói tôi vừa đứng dậy, anh ấy vội vàng đến đỡ tôi, tôi kêu lên một tiếng "a" rồi ngã vào lòng anh ấy.
Anh ấy chẳng còn để ý điều gì khác, vội vàng bế tôi lên, đi vào phòng ngủ, đặt tôi lên giường.
Tôi chỉ vào cánh cửa tủ quần áo bảo anh ấy mở ra.
Anh ấy do dự mở cửa tủ, đập vào mắt là các loại đồ ngủ ren và đồ lót đựng trong hộp.
Anh ấy mặt đỏ tai hồng lấy hộp y tế ra, vội vàng đóng cửa lại, đi đến giúp tôi xử lý vết thương.
Cồn kích thích khiến tôi không kìm được mà rút chân lại.
Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt đó vừa có sự kiềm chế, vừa có ham muốn nhưng chỉ thoáng qua trong chớp mắt. Rất nhanh anh ấy đã đưa tay nắm lấy mắt cá chân tôi.
Khoảnh khắc da thịt chạm nhau, tôi không kìm được mà rùng mình.
Anh ấy không ngẩng đầu lên mà chỉ cẩn thận sát trùng vết thương cho tôi.
Nhưng từ vành tai đỏ như nhỏ m.á.u có thể thấy anh ấy đang ngượng ngùng.
Tôi không khỏi có chút xao xuyến, giờ đây hệ thống đã bị loại bỏ, tôi hoàn toàn lấy lại tự do. Có vẻ có thể bắt đầu con đường theo đuổi chồng rồi.
Hơn nữa Giang Lệ Hoài có vẻ đối với tôi không hề bài xích.
Tâm trạng tôi rất tốt, toàn thân thư thái, ngủ một giấc thật ngon lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.