Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính Á Hả? Chê Nha
Chương 10
Tang Tô A
26/06/2023
11.
Ta hơi không tự nhiên đẩy Triệu Dự.
Hắn không nhúc nhích tí nào.
"Cái đó......" Ta đang định nói thì bị tiếng “Bẩm tấu” bên ngoài cắt ngang.
Triệu Dự cuối cùng cũng buông lỏng cánh tay và dĩ nhiên, ta ngay lập tức muốn đào tẩu.
Ta định lao ra ngoài nhưng hắn lại đẩy ta ra sau tấm bình phong.
Một vị tướng quân nói: "Vương gia, quân phương Nam đã rút quân. Mật thám báo cáo Lục Kiến Minh đầu óc có vấn đề, ngày nào cũng ở trong trạng thái mê sảng, miệng liên tục lẩm bẩm gọi tên Lục phu nhân. Lệnh rút quân là do phó tướng đưa ra.
"Ồ?" Triệu Dự nhìn về sau tấm bình phong, "Ngươi xác định hắn gọi tên thê tử chứ không phải người khác ư?"
Lăng tướng quân ngơ người, gật đầu nói: "Tin tức của mật thám hẳn là không sai đâu. "
Tâm tình Triệu Dự trở nên rất tốt.
"Mang Lục phu nhân và Lục nhị thiếu trả lại cho Lục Kiến Minh đi."
Lăng tướng quân hơi do dự: "Vương gia, hai người này giao ra dễ dàng như vậy ư? Như vậy vất vả mấy ngày nay của chúng ta không phải là uổng công sao?"
Vị Lăng tướng quân này là người ngay thẳng, rất thẳng thắn nói: "Còn có vị Mẫn tiểu thư kia nữa, ban đầu vốn có thể dùng để đổi lấy lợi thế của bên kia mà vương gia lại khóa nàng trên giường, ngày đêm … Nếu việc này truyền về triều, mấy lão thần kia mỗi người một ngụm nước bọt đã có thể dìm chết vương gia rồi!"
Một âm thanh nho nhỏ truyền ra từ sau tấm bình phong.
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Dự đỏ lên, tức giận khiển trách: "Khóa ở trên giường là cái gì cơ? Ngày đêm cái gì ngươi lại nói rõ ra xem nào? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy?!"
Lăng tướng rụt cổ lại: "Ta không có tận mắt nhìn thấy.". Truyện Hệ Thống
"Vậy còn không biến đi!" Gân xanh trên cổ Triệu Dự nổi lên, "Ngươi còn muốn tận mắt nhìn thấy?!"
Lăng tướng quân thấy Triệu Dự thật sự tức giận ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.
Ta tình cờ nghe được cuộc đối thoại giữa hai người họ, có hơi xấu hổ, một lúc lâu sau mới đi ra từ sau tấm bình phong.
Khi Triệu Dự nhìn thấy ta, cơn thịnh nộ còn sót lại lập tức biến thành sự ngượng ngùng, quay đầu sang chỗ khác, hai tay chắp sau lưng rồi ho một tiếng không được tự nhiên cho lắm.
Ta do dự một lúc nhưng vẫn quyết định nói: "Vương gia, ta đi theo ngài như thế này cũng không phải biện pháp hay, dù sao trong trận chiến này ngài cũng đã hoàn toàn thắng lợi.Hay là ngài cũng thả ta như thả Lục phu nhân đi?."
Triệu Dự quay lại, yên lặng nhìn ta, trong mắt đầy vẻ hoài nghi.
Ta cúi đầu, cảm giác hơi tội lỗi.
Ta và Triệu Dự đã có một phần tình cảm.
Hắn biết.
Ta cũng biết.
Phần tình cảm ấy đáng lẽ có thể thuận lí thành chương mà phát triển tiếp nhưng ta lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Kết thúc một cách đột ngột.
Vội vàng đến mức không kịp chuẩn bị.
Sắc mặt Triệu Dự dần trở nên khó coi: "Ngươi chắc chắn muốn rời đi?"
Ta dừng lại một chút sau đó gật đầu chắc nịch.
Ta thừa nhận, ta có chút thích Triệu Dự, nhưng những điều mà ta tưởng tượng ra trước đây cũng không phải không có thực.
Nam Bắc hai nước giao chiến gần trăm năm, ngoại trừ dân vùng biên giới dung hợp, còn lại từ quan lại quyền quý tới lê dân bách tính, tất cả đều bị cấm thông hôn.
Coi như Triệu Dự quyền cao chức trọng có thể phá vỡ xiềng xích chính sách, ta vẫn còn lo lắng.
Ta là nữ nhi duy nhất trong gia đình, phụ mẫu già rồi, ta sao có thể bỏ lại họ rời đi xứ khác chứ?
Hơn nữa vì một nam nhân rời xa quê hương, ai có thể đảm bảo hắn không thay lòng đổi dạ, vĩnh viễn chung tình với ta? Nhỡ một ngày hắn đổi ý, ta ngay cả một đường lui cũng không có.
Chút tình cảm đối với Triệu Dự này tốt nhất là nên bóp chết từ trong trứng nước.
Nghĩ đến đây, ta càng thêm kiên định, ngẩng đầu nhìn Triệu Dự.
"Ta chắc chắn."
Triệu Dự chậm rãi ngồi xuống, chống tay lên tay vịn của ghết, lạnh như băng nhìn ta.
Ta đứng, hắn ngồi, rõ ràng là vị trí của hắn thấp hơn, nhưng hắn lại như từ trên cao nhìn xuống.
Khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc, hoàn toàn không còn sinh động như trước.
Chỉ có đôi mắt mang theo sự nguy hiểm hận không thể bót chết ta ngay tức khắc.
Lần thứ nhất gặp hắn, toàn thân hắn đều là máu tươi, ta không sợ.
Nhưng lúc này, ta sợ.
Sau cùng, Triệu Dự xoay xoay ban chỉ* trên tay, chậm rãi nói:
*Ban chỉ: có hình dáng như nhẫn đeo ở ngón tay cái, dùng để bắn cung hay có thể bắn ám khí gì đó á, tui dẫn link baidu nhe (https://baike.baidu.com/item/%E6%89%B3%E6%8C%87/417074)
"Nếu ta không thả ngươi đi thì sao?"
"Ta đại khái có thể khóa ngươi trên giường, ngày đêm..."
Ta hơi không tự nhiên đẩy Triệu Dự.
Hắn không nhúc nhích tí nào.
"Cái đó......" Ta đang định nói thì bị tiếng “Bẩm tấu” bên ngoài cắt ngang.
Triệu Dự cuối cùng cũng buông lỏng cánh tay và dĩ nhiên, ta ngay lập tức muốn đào tẩu.
Ta định lao ra ngoài nhưng hắn lại đẩy ta ra sau tấm bình phong.
Một vị tướng quân nói: "Vương gia, quân phương Nam đã rút quân. Mật thám báo cáo Lục Kiến Minh đầu óc có vấn đề, ngày nào cũng ở trong trạng thái mê sảng, miệng liên tục lẩm bẩm gọi tên Lục phu nhân. Lệnh rút quân là do phó tướng đưa ra.
"Ồ?" Triệu Dự nhìn về sau tấm bình phong, "Ngươi xác định hắn gọi tên thê tử chứ không phải người khác ư?"
Lăng tướng quân ngơ người, gật đầu nói: "Tin tức của mật thám hẳn là không sai đâu. "
Tâm tình Triệu Dự trở nên rất tốt.
"Mang Lục phu nhân và Lục nhị thiếu trả lại cho Lục Kiến Minh đi."
Lăng tướng quân hơi do dự: "Vương gia, hai người này giao ra dễ dàng như vậy ư? Như vậy vất vả mấy ngày nay của chúng ta không phải là uổng công sao?"
Vị Lăng tướng quân này là người ngay thẳng, rất thẳng thắn nói: "Còn có vị Mẫn tiểu thư kia nữa, ban đầu vốn có thể dùng để đổi lấy lợi thế của bên kia mà vương gia lại khóa nàng trên giường, ngày đêm … Nếu việc này truyền về triều, mấy lão thần kia mỗi người một ngụm nước bọt đã có thể dìm chết vương gia rồi!"
Một âm thanh nho nhỏ truyền ra từ sau tấm bình phong.
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Dự đỏ lên, tức giận khiển trách: "Khóa ở trên giường là cái gì cơ? Ngày đêm cái gì ngươi lại nói rõ ra xem nào? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy?!"
Lăng tướng rụt cổ lại: "Ta không có tận mắt nhìn thấy.". Truyện Hệ Thống
"Vậy còn không biến đi!" Gân xanh trên cổ Triệu Dự nổi lên, "Ngươi còn muốn tận mắt nhìn thấy?!"
Lăng tướng quân thấy Triệu Dự thật sự tức giận ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.
Ta tình cờ nghe được cuộc đối thoại giữa hai người họ, có hơi xấu hổ, một lúc lâu sau mới đi ra từ sau tấm bình phong.
Khi Triệu Dự nhìn thấy ta, cơn thịnh nộ còn sót lại lập tức biến thành sự ngượng ngùng, quay đầu sang chỗ khác, hai tay chắp sau lưng rồi ho một tiếng không được tự nhiên cho lắm.
Ta do dự một lúc nhưng vẫn quyết định nói: "Vương gia, ta đi theo ngài như thế này cũng không phải biện pháp hay, dù sao trong trận chiến này ngài cũng đã hoàn toàn thắng lợi.Hay là ngài cũng thả ta như thả Lục phu nhân đi?."
Triệu Dự quay lại, yên lặng nhìn ta, trong mắt đầy vẻ hoài nghi.
Ta cúi đầu, cảm giác hơi tội lỗi.
Ta và Triệu Dự đã có một phần tình cảm.
Hắn biết.
Ta cũng biết.
Phần tình cảm ấy đáng lẽ có thể thuận lí thành chương mà phát triển tiếp nhưng ta lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Kết thúc một cách đột ngột.
Vội vàng đến mức không kịp chuẩn bị.
Sắc mặt Triệu Dự dần trở nên khó coi: "Ngươi chắc chắn muốn rời đi?"
Ta dừng lại một chút sau đó gật đầu chắc nịch.
Ta thừa nhận, ta có chút thích Triệu Dự, nhưng những điều mà ta tưởng tượng ra trước đây cũng không phải không có thực.
Nam Bắc hai nước giao chiến gần trăm năm, ngoại trừ dân vùng biên giới dung hợp, còn lại từ quan lại quyền quý tới lê dân bách tính, tất cả đều bị cấm thông hôn.
Coi như Triệu Dự quyền cao chức trọng có thể phá vỡ xiềng xích chính sách, ta vẫn còn lo lắng.
Ta là nữ nhi duy nhất trong gia đình, phụ mẫu già rồi, ta sao có thể bỏ lại họ rời đi xứ khác chứ?
Hơn nữa vì một nam nhân rời xa quê hương, ai có thể đảm bảo hắn không thay lòng đổi dạ, vĩnh viễn chung tình với ta? Nhỡ một ngày hắn đổi ý, ta ngay cả một đường lui cũng không có.
Chút tình cảm đối với Triệu Dự này tốt nhất là nên bóp chết từ trong trứng nước.
Nghĩ đến đây, ta càng thêm kiên định, ngẩng đầu nhìn Triệu Dự.
"Ta chắc chắn."
Triệu Dự chậm rãi ngồi xuống, chống tay lên tay vịn của ghết, lạnh như băng nhìn ta.
Ta đứng, hắn ngồi, rõ ràng là vị trí của hắn thấp hơn, nhưng hắn lại như từ trên cao nhìn xuống.
Khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc, hoàn toàn không còn sinh động như trước.
Chỉ có đôi mắt mang theo sự nguy hiểm hận không thể bót chết ta ngay tức khắc.
Lần thứ nhất gặp hắn, toàn thân hắn đều là máu tươi, ta không sợ.
Nhưng lúc này, ta sợ.
Sau cùng, Triệu Dự xoay xoay ban chỉ* trên tay, chậm rãi nói:
*Ban chỉ: có hình dáng như nhẫn đeo ở ngón tay cái, dùng để bắn cung hay có thể bắn ám khí gì đó á, tui dẫn link baidu nhe (https://baike.baidu.com/item/%E6%89%B3%E6%8C%87/417074)
"Nếu ta không thả ngươi đi thì sao?"
"Ta đại khái có thể khóa ngươi trên giường, ngày đêm..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.