Bạch Nguyệt Quang Đổi Tính Rồi
Chương 28: Nam chinh
Khả Ái Đích Tạc Vưu Ngưu
07/01/2024
Quận Dương Thành, Thạch thành.
Trên đường phố, nhà ở của dân chúng đã bị tàn phá không còn hình dạng, thành thị từng sầm uất lúc này lại trở thành đại doanh của quân đội, ở đầu đường tùy tiện nhìn cũng thấy tướng lĩnh và quân lính mặc giáp của quân đội Đại Ngụy. Mà chỗ phủ nha hiện giờ cũng trở thành nơi ở tạm thời của nhóm người Tiêu Vịnh.
Tiêu Vịnh nhìn chằm chằm người con gái đang quỳ rạp dưới đất cực kỳ hèn mọn, tựa như đang cố gắng đánh giá xem lời nói của nàng ta là thật hay giả, hắn phất nhẹ tay, hạ lệnh cho người cố vấn bên cạnh.
"Truyền lệnh xuống, tam quân có thể mở tiệc trong thành năm ngày, xây dựng pháo đài và tường thành, dặn dò các binh lính không truyền tin ra ngoài."
"Bất luận có tin tức gì truyền đến từ kinh thành, cũng tạm thời không để ý đến."
Người cố vấn mở miệng định nói chuyện, Tiêu Vịnh đã chặn lời của hắn lại, "Còn ngươi, Hạ thị...."
"Tướng quân! Ta không phải là Hạ thị, gọi ta là Yên Nhiên được rồi!"
Hạ Yên Nhiên ngẩng đầu dậy, trên khuôn mặt lấm lem lộ ra vẻ mặt buồn khổ, khiến người khác tan nát cõi lòng.
"Ta hao tâm tổn sức giữ được một cái mạng, một lòng muốn trở về cố hương, nhưng Nam Việt lại làm như ta đã chết, đuổi ta đi không chút nương tình..... Một cái họ như vậy, tiếp tục dùng thì có lợi ích gì chứ?"
"Kỷ cương trong quân trại của ta nghiêm khắc, trước giờ cũng không cần doanh kỹ và nữ hầu."
Tiêu Vịnh nghiêm nghị nói: "Ngươi muốn đến nơi nào?"
Hạ Yên Nhiên phũ phục dưới đất khóc nức nở nói: "Tiểu nữ chỉ cầu được sống!"
"Vậy cứ ở lại trong phủ giặt y phục giúp chúng tướng sĩ."
Tiêu Vịnh suy nghĩ một chút, chỉ là một người có cũng được không có cũng được, cũng không có lòng thương hoa tiếc ngọc nào cả, thẳng thừng phất phất tay lệnh người đưa nàng ta đi.
Chờ đến lúc người nọ đã đi khuất, vị cố vấn sau lưng hắn mới tiến lên trước, nôn nóng không yên nói, "Tướng quân thật sự tin mấy lời hoang đường kia của nàng ta sao?"
"Dùng quận Dương Thành làm bàn đạp để phản bội, tự thoát ly khỏi Đại Ngụy, chiếm đất biên cương làm đất phong?"
Vẻ mặt Tiêu Vịnh điềm tĩnh, lắc đầu, "Nàng ta không có ý tốt, ta còn chưa đến mức một chút tâm tư đó cũng không thể nhìn thấu."
"Vậy...."
"Ngươi muốn hỏi ta vì sao lại áng binh bất động đúng không? Quả thật làm vậy sẽ càng chọc giận các triều thần trong kinh, khiến bọn họ cảm thấy Tiêu Vịnh ta không đáng tin!"
Từ các triều trước, giữa quan văn võ tướng xưa nay vẫn tranh đoạt khốc liệt. Mà từ khi Thánh Thượng đăng cơ đến nay, vẫn luôn nghiêng về phía các võ tướng, chèn ép nhóm lão văn thần, làm cho cục diện này càng ngày càng nghiêm trọng.
Ngày đó ở trước mắt mọi người, Từ lão tướng quân nắm binh quyền trong tay cũng đã bị Độc Cô Đình đích thân trừ khử, Tiêu Vịnh liền lờ mờ đoán được, cơ hội của bản thân đã đến.
Quả nhiên Thánh Thượng tin tưởng hắn, coi trọng hắn, để cho hắn làm nguyên soái đối phó với Nam Việt vương đang hừng hực khí thế. Hắn đã âm thầm thề nhất định sẽ biến thành một lưỡi dao sắc bén, cùng với Ôn Cửu phò tá vị quân chủ trẻ tuổi này bước lên ngôi vị chí tôn.
Sự quyết tâm này, những kẻ tiểu nhân hợm hĩnh kia làm sao có thể hiểu được đây?
Lúc nãy, Hạ Yên Nhiên cố tình thêu dệt tình cảnh trước mắt của Ôn Cửu, lúc thì nói hắn đã bị Hình Bộ hành hạ trong thủy lao, lúc thì nói Thánh Thượng nghi ngờ hắn, lệnh Đông Xưởng nghiêm hình tra khảo...... trong lòng hắn xác thực đã có dao động không nhỏ.
Chỉ là cuối cùng thì lý trí cũng đã đàn áp hết thảy!
Nguyên nhân là vì Ôn Cửu từng cười hì hì nói một câu, "Gần đây Thánh Thượng đã mềm lòng hơn rất nhiều, có lẽ đây chính là điểm tốt của việc trong lòng có tình yêu.".....
Hồi ức kia hiện lên rất rõ ràng, Tiêu Vịnh cười khổ xoa xoa mi tâm, nhìn về phía thuộc hạ trước mặt.
"Ngươi có lẽ vẫn còn chưa hoàn toàn tin tưởng.....vậy thì đi theo ta đi."
Người cố vấn không rõ nội tình, đi theo Tiêu Vịnh vào thư phòng ở hậu viện.
Trên bàn đang để đầy các bức thư, chỉ thấy Tiêu Vịnh cầm một bức mật thư vừa mới mở ở trên bàn đưa thẳng cho hắn.
"Ngươi ở trong quân doanh đã lâu, cũng là người có thể tin tưởng được, trước tiên hãy xem cái này một chút đã."
“Đây là con dấu của Đông Xưởng......"
Người cố vấn nhìn thấy dấu ấn đỏ trên lá thư, đáy lòng hoảng hốt, sau khi được sự đồng ý của Tiêu Vịnh thì mở phong thư ra.
Vừa nhìn thoáng qua một cái, sau lưng hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh, kinh hãi hô lên: "Đây.....đây là con dấu riêng của Thánh Thượng."
Tiêu Vịnh cười nói: "Không sai."
Lúc này, hòn đá trong lòng người cố vấn đã được gỡ bỏ, thở hắt ra một hơi dài.
Hóa ra, Tiêu tướng quân và Thánh Thượng trước giờ vẫn luôn bí mật duy trì liên lạc, liên hệ vô cùng chặt chẽ!
Hắn lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đọc tiếp, toàn bộ nội dung trong bức thư lại giống như một tia sấm sét, trực tiếp đánh thẳng xuống đầu hắn.
- --------------
"Thánh Thượng", Cao tổng quản hệt như con dơi đen, âm dương quái khí nói: "Người quyết định ngự giá thân chinh vào lúc này, có phải đã quá qua loa hay không?"
Độc Cô Đình lệnh cho thị vệ đưa tin lui xuống, duỗi tay đốt mật báo liên quan đến việc Ôn Cửu trong Hình bộ."
Ngón tay gõ lên mặt bàn, phát ra tiếng vang theo nhịp.
"Qua loa sao? Trẫm lại không thấy vậy."
Hắn hơi rũ mắt xuống, "Trước tiên, trẫm đã sớm muốn tận mắt nhìn thấy Nam Việt diệt quốc, hai là quan sát kẻ thù một chút, xem thử khi bà ta biết trẫm không có ở đây thì có rời khỏi biệt viện Nam Sơn, làm chút gì đó hay không."
Cao Khang nhếch nhếch mép, trong lòng lặng lẽ nói, Thái Hậu Quách thị đã không còn sống được bao lâu nữa.
Hắn đã làm việc trong chốn hậu cung u ám này nửa đời người, hiểu rõ đạo lý sức người không xoay chuyển nổi thời cuộc. Cho dù ngươi tâm cơ đầy mình, thủ đoạn hơn người, nhưng Thánh Thượng đã có ý muốn giết, thì còn có biện pháp nào nữa chứ?
"Chẳng lẽ ngươi không muốn đi Nam Việt?"
"Lão nô tất nhiên muốn, lão nô chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn tìm kiếm thử xem loại hoàn sinh thảo trong lời đồn ở Nam Việt có tồn tại hay không."
Cao Khang khàn khàn lên tiếng: "Không có linh đan diệu dược, bộ xương già này cũng không còn giúp được Thánh Thượng mấy năm nữa."
Độc Cô Đình cười nhạo một tiếng, cúi đầu không nói.
Vừa nãy, trong chốc lát, hắn còn tưởng rằng Cao Khang muốn xin tha thay Tô Hà Y, dù sao thì tên đồ đệ nhát gan Cao Phúc kia của hắn ta đã đi qua đi lại trước mặt mình mấy ngày nay, nhưng lại không dám nói lời nào.
Nhưng mà, không có.
Không thoải mái có chút bực bội, lại không thể nào lảng tránh được cảm giác không thoải mái trong lòng.
Hắn rõ ràng đang nhìn bút mực, nhưng lại nhớ đến Tô Hà Y, nhớ dáng vẻ nàng mài mực châm trà cho hắn, nhớ gương mặt tươi cười che giấu mưu tính của nàng, nhớ gương mặt vô hại của nàng lúc nhắm mắt ngủ say.
Không khí nhất thời ngừng lại, Độc Cô Đình không lệnh hắn rời khỏi, Cao Khang cũng chỉ có thể đứng yên không nhúc nhích.
Một hồi lâu sau, vẻ mặt Hoàng Đế dần dần dịu lại, "Chuyện ở Lan Y cung, ngươi biết phải sắp xếp thế nào rồi đúng không?"
Thôi, thôi.
Hắn nghĩ, chờ đến lúc mọi chuyện đã sẵn sàng, hết thảy đều xong xuôi, lại cho Tô Hà Y một bậc thang. Nghĩ lại thì nàng cũng không ngu ngốc, lúc đó hẳn nên nghĩ kĩ phải nói xin lỗi và cầu xin tha thứ như thế nào rồi?
Cao Khang vội vàng nói: "Lão nô hiểu rõ, tất nhiên sẽ căn dặn đám tiểu tử dưới tay kia bảo vệ kín như thùng sắt vậy."
"Kiểm tra Ngự Thiện Phòng kỹ càng, buổi trưa hằng ngày nàng ấy đều phải ăn điểm tâm tươi mới."
Độc Cô Đình nâng mắt, vừa định cho hắn lui ra, nhưng lúc ánh mắt liếc qua dưới sàn lại dính chặt như keo.
Chỉ thấy dưới chân tủ có một nhúm lông màu trắng đang lắc lư nghiêng ngả, dường như nó đã phát hiện ra có gì không đúng, đột nhiên co rụt về phía sau.
"Giống như thùng sắt vậy.....ồ."
Độc Cô Đình cúi người xuống, dùng một tay xách con chó nhỏ lông trắng kia lên.
Cái bụng tròn trịa của con chó nhỏ ngửa lên, bốn cái bàn chân quơ quào loạn xạ giữa không trung, không ngừng nức nở đáng thương.
"Vậy con chó này sao lại chạy ra được?"
Cao Khang nhễ nhại mồ hôi lạnh, vừa định chắp tay nhận lỗi thì Độc Cô Đình đã nhanh gọn ôm lấy con chó nhỏ kia thành một khối, đặt xuống bên cạnh cái gối mềm bằng tơ vàng.
Trên mặt hắn vẫn là vẻ lạnh lùng, phiền chán xua xua tay.
"Được rồi, ngươi lui ra đi."
Mãn Mãn ăn uống no nê, càn rỡ nằm bên cạnh Độc Cô Đình làm một giấc ngủ trưa. Không chỉ có vậy, dưới ánh mắt của các đại thần, nó còn cào cấu, xé cái gối bằng tờ vàng dưới thân nát nhừ, lúc này mới nhân lúc mọi người không để ý, yên lặng chạy mất.
Chân chó của nó ngắn ngủn, nhưng chạy lại rất nhanh, không bao lâu sau đã 'cụp' một tiếng, leo lên mái ngói lưu ly rồi nhảy qua đầu tường của Lan Y cung.
Tiên Vân đứng dưới đất ôm lấy nó, dựa đầu vào trong mớ lông xù xù.
“Thơm quá!”
“Gâu gâu!”
Tiên Vân xoa xoa cái cục bông trắng này, cười nói với Tô Hà Y: "Đúng là Long Tiên Hương, nương nương thật biết dạy dỗ."
"Tiểu gia hỏa, Ninh Nguyệt nói không sai, ngươi thật sự rất hiểu lòng người."
Mãn Mãn này cực kỳ thông minh, lại từng ở gần Độc Cô Đình mấy ngày, sớm đã nhớ kỹ mùi Long Tiên Hương, tất nhiên khi ra khỏi cửa sẽ đi tìm hắn. Mà lúc này trở về lại tràn ngập mùi hương, đã chứng tỏ Độc Cô Đình không hề ghét bỏ nó, ngược lại còn đãi nó ăn uống một bụng tròn vo.
Điều này đã làm lòng nàng thoáng an ổn lại.
Xem ra, sự tình vẫn có cách cứu vãn, nếu thật sự Độc Cô Đình thẹn quá hóa giận, tự nhiên sẽ ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, tuyệt đối không thể có thái độ như vậy với chó của nàng.
Đúng vào lúc này, lại có tiểu cung nữ tới báo, nói ngoài cửa có Cao Phúc công công đến hỏi chuyện.
Tiên Vân hừ lạnh nói: "Chắc là hắn sợ con chó bị thất lạc thì phải gánh trách nhiệm nên bây giờ đang âm thầm tìm kiếm khắp nơi đây mà!"
Tô Hà Y nhìn Mãn Mãn đang lăn qua lộn lại, ngậm đuôi xoay vòng vòng dưới đất, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một kế sách.
Nàng đi tới trước cửa cung, vừa lúc nhìn thấy Cao Phúc dẫn theo mấy người đang cúi đầu đứng chờ, nhưng dáng vẻ lúc này lại trông rất lo lắng.
"Nương nương, có phải là con chó nhỏ kia đã chạy về cung hay không?"
Tô Hà Y cười nhạt, không trả lời, mà lại lãng qua một chuyện khác.
"Cao Phúc, ngươi đã hai ba năm không được thăng chức rồi phải không? Chỉ có chuyện tìm không thấy một con chó nhỏ đã lo lắng, người kia thì sao?"
Cao Phúc giật mình, sắc mặt nhất thời lúng túng, "Nương nương... người nói vậy là có ý gì?"
Tô Hà Y thấy hắn đã bị mình dọa sợ rồi, càng ép sát tới gần, nghiêm túc hỏi: "Thánh Thượng muốn đi Nam Cương, phải vậy không?"
Cao Phúc sau khi khiếp sợ đã dần cam chịu, nở một nụ cười khổ.
Vị Tô nương nương này thật sự thông minh cơ trí, nhìn thấu mọi việc, ngay cả tính toán của Thánh Thượng cũng có thể đoán ra.
Ánh mắt của hắn đúng là còn tốt, lúc đầu đã không nịnh bợ sai người!
Cao Phúc giảm nhỏ giọng nói, "Việc này vẫn chưa để ai biết cả, đến lúc đó chỉ nói với bên ngoài rằng Thánh Thượng bị nhiễm bệnh, cần nghỉ ngơi mấy ngày. Khi đã đến chỗ đại quân ở Nam Cương sẽ phát cờ hiệu ra ngoài, khiến cho quân đội Nam Việt bất ngờ không kịp đề phòng!"
"Vậy lần này hiển nhiên sẽ dẫn theo Cao tổng quản, không dẫn theo ngươi, tài nghệ của ngươi kém quá, chỉ xứng cùng bổn cung ở đây chờ đợi tin tức."
Tô Hà Y cố tình châm chọc hắn, vẻ mặt tiếc hận, "Nhưng bổn cung lại nghĩ, ngươi sao lại không biết đạo lý cầu phú quý trong hiểm nguy chứ?"
Trên đường phố, nhà ở của dân chúng đã bị tàn phá không còn hình dạng, thành thị từng sầm uất lúc này lại trở thành đại doanh của quân đội, ở đầu đường tùy tiện nhìn cũng thấy tướng lĩnh và quân lính mặc giáp của quân đội Đại Ngụy. Mà chỗ phủ nha hiện giờ cũng trở thành nơi ở tạm thời của nhóm người Tiêu Vịnh.
Tiêu Vịnh nhìn chằm chằm người con gái đang quỳ rạp dưới đất cực kỳ hèn mọn, tựa như đang cố gắng đánh giá xem lời nói của nàng ta là thật hay giả, hắn phất nhẹ tay, hạ lệnh cho người cố vấn bên cạnh.
"Truyền lệnh xuống, tam quân có thể mở tiệc trong thành năm ngày, xây dựng pháo đài và tường thành, dặn dò các binh lính không truyền tin ra ngoài."
"Bất luận có tin tức gì truyền đến từ kinh thành, cũng tạm thời không để ý đến."
Người cố vấn mở miệng định nói chuyện, Tiêu Vịnh đã chặn lời của hắn lại, "Còn ngươi, Hạ thị...."
"Tướng quân! Ta không phải là Hạ thị, gọi ta là Yên Nhiên được rồi!"
Hạ Yên Nhiên ngẩng đầu dậy, trên khuôn mặt lấm lem lộ ra vẻ mặt buồn khổ, khiến người khác tan nát cõi lòng.
"Ta hao tâm tổn sức giữ được một cái mạng, một lòng muốn trở về cố hương, nhưng Nam Việt lại làm như ta đã chết, đuổi ta đi không chút nương tình..... Một cái họ như vậy, tiếp tục dùng thì có lợi ích gì chứ?"
"Kỷ cương trong quân trại của ta nghiêm khắc, trước giờ cũng không cần doanh kỹ và nữ hầu."
Tiêu Vịnh nghiêm nghị nói: "Ngươi muốn đến nơi nào?"
Hạ Yên Nhiên phũ phục dưới đất khóc nức nở nói: "Tiểu nữ chỉ cầu được sống!"
"Vậy cứ ở lại trong phủ giặt y phục giúp chúng tướng sĩ."
Tiêu Vịnh suy nghĩ một chút, chỉ là một người có cũng được không có cũng được, cũng không có lòng thương hoa tiếc ngọc nào cả, thẳng thừng phất phất tay lệnh người đưa nàng ta đi.
Chờ đến lúc người nọ đã đi khuất, vị cố vấn sau lưng hắn mới tiến lên trước, nôn nóng không yên nói, "Tướng quân thật sự tin mấy lời hoang đường kia của nàng ta sao?"
"Dùng quận Dương Thành làm bàn đạp để phản bội, tự thoát ly khỏi Đại Ngụy, chiếm đất biên cương làm đất phong?"
Vẻ mặt Tiêu Vịnh điềm tĩnh, lắc đầu, "Nàng ta không có ý tốt, ta còn chưa đến mức một chút tâm tư đó cũng không thể nhìn thấu."
"Vậy...."
"Ngươi muốn hỏi ta vì sao lại áng binh bất động đúng không? Quả thật làm vậy sẽ càng chọc giận các triều thần trong kinh, khiến bọn họ cảm thấy Tiêu Vịnh ta không đáng tin!"
Từ các triều trước, giữa quan văn võ tướng xưa nay vẫn tranh đoạt khốc liệt. Mà từ khi Thánh Thượng đăng cơ đến nay, vẫn luôn nghiêng về phía các võ tướng, chèn ép nhóm lão văn thần, làm cho cục diện này càng ngày càng nghiêm trọng.
Ngày đó ở trước mắt mọi người, Từ lão tướng quân nắm binh quyền trong tay cũng đã bị Độc Cô Đình đích thân trừ khử, Tiêu Vịnh liền lờ mờ đoán được, cơ hội của bản thân đã đến.
Quả nhiên Thánh Thượng tin tưởng hắn, coi trọng hắn, để cho hắn làm nguyên soái đối phó với Nam Việt vương đang hừng hực khí thế. Hắn đã âm thầm thề nhất định sẽ biến thành một lưỡi dao sắc bén, cùng với Ôn Cửu phò tá vị quân chủ trẻ tuổi này bước lên ngôi vị chí tôn.
Sự quyết tâm này, những kẻ tiểu nhân hợm hĩnh kia làm sao có thể hiểu được đây?
Lúc nãy, Hạ Yên Nhiên cố tình thêu dệt tình cảnh trước mắt của Ôn Cửu, lúc thì nói hắn đã bị Hình Bộ hành hạ trong thủy lao, lúc thì nói Thánh Thượng nghi ngờ hắn, lệnh Đông Xưởng nghiêm hình tra khảo...... trong lòng hắn xác thực đã có dao động không nhỏ.
Chỉ là cuối cùng thì lý trí cũng đã đàn áp hết thảy!
Nguyên nhân là vì Ôn Cửu từng cười hì hì nói một câu, "Gần đây Thánh Thượng đã mềm lòng hơn rất nhiều, có lẽ đây chính là điểm tốt của việc trong lòng có tình yêu.".....
Hồi ức kia hiện lên rất rõ ràng, Tiêu Vịnh cười khổ xoa xoa mi tâm, nhìn về phía thuộc hạ trước mặt.
"Ngươi có lẽ vẫn còn chưa hoàn toàn tin tưởng.....vậy thì đi theo ta đi."
Người cố vấn không rõ nội tình, đi theo Tiêu Vịnh vào thư phòng ở hậu viện.
Trên bàn đang để đầy các bức thư, chỉ thấy Tiêu Vịnh cầm một bức mật thư vừa mới mở ở trên bàn đưa thẳng cho hắn.
"Ngươi ở trong quân doanh đã lâu, cũng là người có thể tin tưởng được, trước tiên hãy xem cái này một chút đã."
“Đây là con dấu của Đông Xưởng......"
Người cố vấn nhìn thấy dấu ấn đỏ trên lá thư, đáy lòng hoảng hốt, sau khi được sự đồng ý của Tiêu Vịnh thì mở phong thư ra.
Vừa nhìn thoáng qua một cái, sau lưng hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh, kinh hãi hô lên: "Đây.....đây là con dấu riêng của Thánh Thượng."
Tiêu Vịnh cười nói: "Không sai."
Lúc này, hòn đá trong lòng người cố vấn đã được gỡ bỏ, thở hắt ra một hơi dài.
Hóa ra, Tiêu tướng quân và Thánh Thượng trước giờ vẫn luôn bí mật duy trì liên lạc, liên hệ vô cùng chặt chẽ!
Hắn lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đọc tiếp, toàn bộ nội dung trong bức thư lại giống như một tia sấm sét, trực tiếp đánh thẳng xuống đầu hắn.
- --------------
"Thánh Thượng", Cao tổng quản hệt như con dơi đen, âm dương quái khí nói: "Người quyết định ngự giá thân chinh vào lúc này, có phải đã quá qua loa hay không?"
Độc Cô Đình lệnh cho thị vệ đưa tin lui xuống, duỗi tay đốt mật báo liên quan đến việc Ôn Cửu trong Hình bộ."
Ngón tay gõ lên mặt bàn, phát ra tiếng vang theo nhịp.
"Qua loa sao? Trẫm lại không thấy vậy."
Hắn hơi rũ mắt xuống, "Trước tiên, trẫm đã sớm muốn tận mắt nhìn thấy Nam Việt diệt quốc, hai là quan sát kẻ thù một chút, xem thử khi bà ta biết trẫm không có ở đây thì có rời khỏi biệt viện Nam Sơn, làm chút gì đó hay không."
Cao Khang nhếch nhếch mép, trong lòng lặng lẽ nói, Thái Hậu Quách thị đã không còn sống được bao lâu nữa.
Hắn đã làm việc trong chốn hậu cung u ám này nửa đời người, hiểu rõ đạo lý sức người không xoay chuyển nổi thời cuộc. Cho dù ngươi tâm cơ đầy mình, thủ đoạn hơn người, nhưng Thánh Thượng đã có ý muốn giết, thì còn có biện pháp nào nữa chứ?
"Chẳng lẽ ngươi không muốn đi Nam Việt?"
"Lão nô tất nhiên muốn, lão nô chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn tìm kiếm thử xem loại hoàn sinh thảo trong lời đồn ở Nam Việt có tồn tại hay không."
Cao Khang khàn khàn lên tiếng: "Không có linh đan diệu dược, bộ xương già này cũng không còn giúp được Thánh Thượng mấy năm nữa."
Độc Cô Đình cười nhạo một tiếng, cúi đầu không nói.
Vừa nãy, trong chốc lát, hắn còn tưởng rằng Cao Khang muốn xin tha thay Tô Hà Y, dù sao thì tên đồ đệ nhát gan Cao Phúc kia của hắn ta đã đi qua đi lại trước mặt mình mấy ngày nay, nhưng lại không dám nói lời nào.
Nhưng mà, không có.
Không thoải mái có chút bực bội, lại không thể nào lảng tránh được cảm giác không thoải mái trong lòng.
Hắn rõ ràng đang nhìn bút mực, nhưng lại nhớ đến Tô Hà Y, nhớ dáng vẻ nàng mài mực châm trà cho hắn, nhớ gương mặt tươi cười che giấu mưu tính của nàng, nhớ gương mặt vô hại của nàng lúc nhắm mắt ngủ say.
Không khí nhất thời ngừng lại, Độc Cô Đình không lệnh hắn rời khỏi, Cao Khang cũng chỉ có thể đứng yên không nhúc nhích.
Một hồi lâu sau, vẻ mặt Hoàng Đế dần dần dịu lại, "Chuyện ở Lan Y cung, ngươi biết phải sắp xếp thế nào rồi đúng không?"
Thôi, thôi.
Hắn nghĩ, chờ đến lúc mọi chuyện đã sẵn sàng, hết thảy đều xong xuôi, lại cho Tô Hà Y một bậc thang. Nghĩ lại thì nàng cũng không ngu ngốc, lúc đó hẳn nên nghĩ kĩ phải nói xin lỗi và cầu xin tha thứ như thế nào rồi?
Cao Khang vội vàng nói: "Lão nô hiểu rõ, tất nhiên sẽ căn dặn đám tiểu tử dưới tay kia bảo vệ kín như thùng sắt vậy."
"Kiểm tra Ngự Thiện Phòng kỹ càng, buổi trưa hằng ngày nàng ấy đều phải ăn điểm tâm tươi mới."
Độc Cô Đình nâng mắt, vừa định cho hắn lui ra, nhưng lúc ánh mắt liếc qua dưới sàn lại dính chặt như keo.
Chỉ thấy dưới chân tủ có một nhúm lông màu trắng đang lắc lư nghiêng ngả, dường như nó đã phát hiện ra có gì không đúng, đột nhiên co rụt về phía sau.
"Giống như thùng sắt vậy.....ồ."
Độc Cô Đình cúi người xuống, dùng một tay xách con chó nhỏ lông trắng kia lên.
Cái bụng tròn trịa của con chó nhỏ ngửa lên, bốn cái bàn chân quơ quào loạn xạ giữa không trung, không ngừng nức nở đáng thương.
"Vậy con chó này sao lại chạy ra được?"
Cao Khang nhễ nhại mồ hôi lạnh, vừa định chắp tay nhận lỗi thì Độc Cô Đình đã nhanh gọn ôm lấy con chó nhỏ kia thành một khối, đặt xuống bên cạnh cái gối mềm bằng tơ vàng.
Trên mặt hắn vẫn là vẻ lạnh lùng, phiền chán xua xua tay.
"Được rồi, ngươi lui ra đi."
Mãn Mãn ăn uống no nê, càn rỡ nằm bên cạnh Độc Cô Đình làm một giấc ngủ trưa. Không chỉ có vậy, dưới ánh mắt của các đại thần, nó còn cào cấu, xé cái gối bằng tờ vàng dưới thân nát nhừ, lúc này mới nhân lúc mọi người không để ý, yên lặng chạy mất.
Chân chó của nó ngắn ngủn, nhưng chạy lại rất nhanh, không bao lâu sau đã 'cụp' một tiếng, leo lên mái ngói lưu ly rồi nhảy qua đầu tường của Lan Y cung.
Tiên Vân đứng dưới đất ôm lấy nó, dựa đầu vào trong mớ lông xù xù.
“Thơm quá!”
“Gâu gâu!”
Tiên Vân xoa xoa cái cục bông trắng này, cười nói với Tô Hà Y: "Đúng là Long Tiên Hương, nương nương thật biết dạy dỗ."
"Tiểu gia hỏa, Ninh Nguyệt nói không sai, ngươi thật sự rất hiểu lòng người."
Mãn Mãn này cực kỳ thông minh, lại từng ở gần Độc Cô Đình mấy ngày, sớm đã nhớ kỹ mùi Long Tiên Hương, tất nhiên khi ra khỏi cửa sẽ đi tìm hắn. Mà lúc này trở về lại tràn ngập mùi hương, đã chứng tỏ Độc Cô Đình không hề ghét bỏ nó, ngược lại còn đãi nó ăn uống một bụng tròn vo.
Điều này đã làm lòng nàng thoáng an ổn lại.
Xem ra, sự tình vẫn có cách cứu vãn, nếu thật sự Độc Cô Đình thẹn quá hóa giận, tự nhiên sẽ ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, tuyệt đối không thể có thái độ như vậy với chó của nàng.
Đúng vào lúc này, lại có tiểu cung nữ tới báo, nói ngoài cửa có Cao Phúc công công đến hỏi chuyện.
Tiên Vân hừ lạnh nói: "Chắc là hắn sợ con chó bị thất lạc thì phải gánh trách nhiệm nên bây giờ đang âm thầm tìm kiếm khắp nơi đây mà!"
Tô Hà Y nhìn Mãn Mãn đang lăn qua lộn lại, ngậm đuôi xoay vòng vòng dưới đất, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một kế sách.
Nàng đi tới trước cửa cung, vừa lúc nhìn thấy Cao Phúc dẫn theo mấy người đang cúi đầu đứng chờ, nhưng dáng vẻ lúc này lại trông rất lo lắng.
"Nương nương, có phải là con chó nhỏ kia đã chạy về cung hay không?"
Tô Hà Y cười nhạt, không trả lời, mà lại lãng qua một chuyện khác.
"Cao Phúc, ngươi đã hai ba năm không được thăng chức rồi phải không? Chỉ có chuyện tìm không thấy một con chó nhỏ đã lo lắng, người kia thì sao?"
Cao Phúc giật mình, sắc mặt nhất thời lúng túng, "Nương nương... người nói vậy là có ý gì?"
Tô Hà Y thấy hắn đã bị mình dọa sợ rồi, càng ép sát tới gần, nghiêm túc hỏi: "Thánh Thượng muốn đi Nam Cương, phải vậy không?"
Cao Phúc sau khi khiếp sợ đã dần cam chịu, nở một nụ cười khổ.
Vị Tô nương nương này thật sự thông minh cơ trí, nhìn thấu mọi việc, ngay cả tính toán của Thánh Thượng cũng có thể đoán ra.
Ánh mắt của hắn đúng là còn tốt, lúc đầu đã không nịnh bợ sai người!
Cao Phúc giảm nhỏ giọng nói, "Việc này vẫn chưa để ai biết cả, đến lúc đó chỉ nói với bên ngoài rằng Thánh Thượng bị nhiễm bệnh, cần nghỉ ngơi mấy ngày. Khi đã đến chỗ đại quân ở Nam Cương sẽ phát cờ hiệu ra ngoài, khiến cho quân đội Nam Việt bất ngờ không kịp đề phòng!"
"Vậy lần này hiển nhiên sẽ dẫn theo Cao tổng quản, không dẫn theo ngươi, tài nghệ của ngươi kém quá, chỉ xứng cùng bổn cung ở đây chờ đợi tin tức."
Tô Hà Y cố tình châm chọc hắn, vẻ mặt tiếc hận, "Nhưng bổn cung lại nghĩ, ngươi sao lại không biết đạo lý cầu phú quý trong hiểm nguy chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.