Bạch Nguyệt Quang Đổi Tính Rồi
Chương 6: Thoa thuốc
Khả Ái Đích Tạc Vưu Ngưu
07/01/2024
Tô Hà Y dốc hết sức suy nghĩ một hồi, nhưng nàng vẫn không thể nào nhớ nổi mình và Tiêu Vịnh từ khi nào lại liên quan đến nhau.
Nếu nói về thân thích, Tiêu gia cùng Tô gia không chút quan hệ, nhưng Tiêu gia ở kinh thành là một trong ba hầu phủ thế gia có công lớn, gia thế đối bên ngang ngửa nhau.
Chẳng lẽ.... phụ thân đã âm thầm định đoạt gì đó, sắp xếp để nàng xuất cung sẽ gả vào Tiêu gia?
Trong lòng Tô Hà Y bắt đầu khẩn trương, cả người chấn động, nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có suy đoán này là có khả năng nhất.
Văn võ câu kết trước nay là điều tối kỵ trong triều. Đánh Nam Việt chính là một cuộc chinh phạt lớn nhất của triều đại này, sau khi khi Từ lão tướng quân bị chém đầu, Tiêu Vịnh trong quân doanh là đại tướng, một mình hưởng hết chiến công. Tuổi của hắn lại trẻ, tương lai hai mươi ba mươi năm nữa nhất định sẽ tiền đồ vô lượng¹, khó trách Độc Cô Đình lại đề phòng hắn như vậy!
Chỉ là không biết hắn nghe được tin đồn ở đâu mà lại suy nghĩ lung tung cái chuyện câu kết bè phái làm loạn.
Độc Cô Đình nhìn vẻ dáng vẻ người con gái dưới thân từ mờ mịt chuyển sang phẫn hận, rồi lại biến thành thống khổ đáng thương, cuối cùng lại là nụ cười mang theo nước mắt, toát ra dáng vẻ thụ sủng nhược khinh².
Tô Hà Y vặn eo xoay người, một đôi tay mềm mại tinh xảo khép lớp lụa mỏng trước ngực lại, ánh mắt quyến rũ.
"Thiếp chưa từng nghe qua chuyện hôn sự này, đoán chừng là phụ thân hồ đồ, tự mình làm chủ! Nhưng Thánh Thượng quan tâm đến chuyện nhà thần thiếp, chi tiết, tỉ mỉ, thần thiếp... thật sự vô cùng vui mừng!"
Độc Cô Đình híp mắt, dùng một tay kéo Tô Hà Y lại gần hắn.
Hắn đương nhiên nhìn ra được nàng đang nói dối, sự kinh hoàng và ngoài ý muốn trong đáy mắt không thể lừa người được. Chỉ là, cái cổ mảnh khảnh của Tô Hà Y gần ngay trước mắt, như thể hắn chỉ cần dùng một tay là có thể hoàn toàn nắm giữ tính mạng yếu ớt đáng thương này.
Đây giống như hoàn toàn giao mạng sống vào trong tay hắn, cũng như một chú cún con trước mặt chủ nhân đều luôn yếu thế, sẽ vui vẻ nằm xuống lộ cái bụng ra.
Tô Hà Y nhắm hai mắt lại, cố tình ưỡn ưỡn ngực, dáng vẻ tùy ý hắn xử lý, muốn chém muốn giết đều nghe hắn.
Qua hai ngày ở cùng, nàng phát hiện Độc Cô Đình cũng không tàn bạo đáng sợ giống lúc đầu, vì vậy lá gan đã to lên không ít. Lúc này Tô Hà Y không tin, Độc Cô Đình thật sự có thể vì một ánh mắt mà quy thành tội trạng, trực tiếp ném nàng vào đại lao chờ chém đầu?
Trong bóng tối dường như có một trận giao tranh im lặng, nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của bản thân, từng chút từng chút, khiến cho đầu óc căng ra đau đớn, vết thương trên lưng dường như cũng đang nóng rát co giật.
Một lúc lâu sau, Độc Cô Đình nhẹ nhàng buông tay, Tô Hà Y không kịp chuẩn bị, lập tức rơi trở lại giường.
Cắn răng chịu đựng cơn đau, nàng trợn tròn hai mắt, liền thấy Độc Cô Đình cũng lạnh mặt ngồi trên giường, tuy rằng dáng vẻ không vui như cũ nhưng sát khí trên người lại yếu đi vài phần.
Mới vừa rồi, thời điểm tận mắt nhìn thấy ánh mắt của Tô Hà Y nhìn Tiêu Vịnh ngẩn ngơ, chăm chú, Độc Cô Đình thật sự cảm nhận một sự nóng nảy trước nay chưa từng có đang chuyển động trong máu.
Hắn hận không thể lập tức ôm nàng vào trong lòng ngực, ép buộc nàng nhìn hắn, chỉ có thể nhìn hắn, không được nhìn những thứ khác.
Có điều bây giờ bình tĩnh lại thì lại cảm thấy nhất thời kích động có vẻ rất buồn cười.
Đời trước, cái gọi là "hôn ước" giữa Tiêu gia và Tô gia đều là do Tiêu Vịnh ở một bữa tiệc rượu tự mình lỡ lời mới truyền ra ngoài, bây giờ chuyện này đến cái bóng còn không có. Nếu hắn đã bắt đầu thay đổi số mệnh thì sao phải so đo chuyện đó với nàng làm gì?
Trong lòng Hoàng Đế tự giận dỗi mình, trong nháy mắt lại thấy Tô Hà Y cuộn người lại, hay tay ôm đầu gối ngồi qua một bên.
Khuôn mặt nhỏ chưa điểm son phấn của nàng trắng nõn trong suốt, quần áo bị rách đến nỗi không thể che chắn được gì, tản ra vẻ đẹp bị chà đạp tổn thương.
Thân thể Tô Hà Y vẫn luôn không được tốt lắm.
Đến cuối thu và đầu xuân là lúc chuyển mùa, nàng sẽ không liên tục theo hầu. Có lần Độc Cô Đình vô tình thuận miệng hỏi "Tô thị mà trước nay đều mặc y phục màu xanh đâu rồi", lúc này mới biết nàng thường mắc bệnh ho.
Cũng bởi vì vậy mà hằng năm trong Ngự Thư Phòng đều đốt than sưởi rất sớm, làm cho đám cung nhân hầu hạ đều bị nóng đổ mồ hôi.
Nhưng bây giờ chỉ mới có hai ngày mà Tô Hà Y đã bị thương đến hai lần. Người ta thường nói ngày nóng dễ bị khí hư³, bệnh của mùa đông thì mùa hè cần bồi bổ. Độc Cô Đình nhíu mày, cúi người mở cái ngăn bí mật trên đầu giường ra.
Nhìn thấy động tác này của hắn, Tô Hà Y hoảng sợ, nghĩ thầm thôi xong.
Cái ngăn bí mật đó trước kia có một cái tráp lớn chứa đan dược và thuốc dán dùng trong chuyện phòng the.
Sáng sớm Ninh Nguyệt đã lén lút đến chỉ cho nàng, nói là Thánh Thượng đặc biệt ban, là thần dược do Thái Y Viện bí mật điều chế. Lúc ấy Tô Hà Y nhìn thấy mấy cái bình ngọc nhỏ đủ màu sắc thì đỏ mặt, không dám làm lộ ra ngoài, chỉ có thể giấu vào, định tìm cơ hội lén vứt đi.
Thì ra công dụng của mấy thứ này vẫn đang chờ ở đây.
Bốn phía vắng lặng, trong điện có gió ấm dễ chịu thổi vào, thoang thoảng tản ra mùi hương thơm ngọt, là một buổi chiều không ai đến quấy rầy.
Chỉ là, dù sao thì lúc này cũng là ban ngày ban mặc, Tô Hà Y nhìn Độc Cô Đình tìm được một bình thuốc thích hợp, mũi chân co lại hướng thẳng đến đầu giường.
"Thánh Thượng....có thể.... có thể để buổi tối mới làm được không...."
Giọng nói của nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhiệt độ cùng cảm giác thẹn thùng từng tấc từng tấc nổi lên trên da thịt nàng, ửng hồng một mảng.
Tô Hà Y gần như không dám ngẩng đầu nhìn Độc Cô Đình, hận bản thân lúc nãy không bị thương nặng thêm chút nữa, phải đau đến lập tức ngất xỉu mới đúng.
Rốt cuộc cũng không phải là một phi tần đã qua chỉ dạy, muốn nàng có thể biểu hiện tự nhiên giữa lúc ánh nắng sáng choang như vậy thật sự là một chuyện rất khó khăn.
Nhìn người trước mặt vừa rồi còn ra vẻ khôn khéo, tươi cười xinh đẹp, thế mà lại trở nên yếu ớt, thẹn thùng, đáy mắt Độc Cô Đình không khỏi tràn ra một chút hứng thú.
"Nếu đã muốn học cách câu dẫn thì nên làm một lần đến cùng. Thế nào lại năm lần bảy lượt chần chừ không làm?"
Một tay lôi mắt cá chân mảnh mai trắng nõn kia, trong lúc Tô Hà Y nhỏ giọng hô lên thì đã bị túm ra khỏi góc. Rơi vào cái ôm như nóng như lửa đốt, nàng quyết định hy sinh bản thân, hô hấp ngưng lại, khẽ run rẩy dựa vào người hắn....
Thời gian hệt như một viên kẹo mạch nha, rất dính, kéo dài vô cùng.
Trên tấm lưng trần trụi của Tô Hà Y bỗng nhiên có thêm một bàn tay to, nàng vừa định phối hợp kêu lên một tiếng thì thuốc bôi trơn mịn đã làm dịu vết thương đang nóng bỏng đau đớn, mát lạnh thấm vào trong da thịt.
Hương bạc hà mát lạnh bắt đầu tràn ngập khắp phòng.
Không giống như nàng nghĩ sao?
Tô Hà Y ngây ngốc mở mắt ra, chớp chớp mắt, trong đầu hiện lên bốn chữ to đùng "tự mình đa tình", chỉ cảm thấy có một cảm giác vừa dở khóc dở cười lại vừa vô lý che lấp đi nỗi xấu hổ.
Là Độc Cô Đình tự mình thoa thuốc cho nàng!
Nàng chỉ là một cung phi nho nhỏ đã liên tiếp gây chuyện, có tài đức gì mà lại được hưởng "phục vụ" như thế này.
(Editor: raw để là 屡次踩线, em tra được 踩线 là luật giẫm lên biên của bóng rổ, khi bước ra biên có nghĩa là bóng ra biên làm mất lượt dẫn bóng của đội nhà nên em dùng từ gây chuyện (vì nữ chính chỉ làm ra chuyện chứ chưa làm ra lỗi) để thay thế)
Nghĩ đến đôi tay này vừa động ngự bút⁴ đã có thể định đoạt sống chết, tính mạng của phụ thân nhà mình cũng không thể thoát khỏi tình thế nguy hiểm, Tô Hà Y đột nhiên sởn tóc gáy, cả người căng thẳng. Nàng lập tức chuyển động cánh tay, muốn nâng người ngồi dậy.
"Thần thiếp có thể tự mình...."
"Nàng với không tới..."
"Hay là để thái y..."
"Sao nào, nàng còn muốn để thái y đến thoa thuốc?"
Độc Cô Đình lạnh lùng nói: "Viện phán⁵ của Thái Y Viện thật ra gia thế tốt, tướng mạo cũng tốt, chỉ là thê thiếp đều có đủ"
Tô Hà Y nuốt mấy chứ "lo chuyện thuốc than" vào, thẳng thừng nằm yên giả chết, không nói thêm chữ nào. Độc Cô Đình làm xong chuyện thoa thuốc cho nàng, sau đó nhét nàng vào trong chăn mỏng, hạ lệnh không cho ra cửa xong thì vội vã rời đi.
Tô Hà Y ở Lan Y cung "dưỡng bệnh" bốn năm ngày, một người ngoài cũng không gặp, chỉ có thư nhà của phụ thân nàng gửi đến là không bị chặn lại, từng phong thư đều đến được tay.
Không cần nói cũng biết là đã được Độc Cô Đình ngầm đồng ý.
Sau sự kiện ngày đó "dùng gậy phạt đánh quần thần" trước Ngự Thư Phòng, Vương lão tiên sinh tức giận đến mức ngã bệnh nặng, trước khi hôn mê còn mắng to "Tô thị là yêu nghiệt, đến để gây họa cho nước".
Độc Cô Đình còn thêm dầu vào lửa, cắt chức Tể tướng của hắn, giáng làm Lễ Bộ thượng thư, lại thưởng rất nhiều vàng bạc trân bảo cho Tô gia, dọa Tô Chính Khanh tới mức vì lo sợ bị người khác công kích, giả bệnh không dám ra cửa.
Trong triều bỗng chốc xôn xao, tất cả đều cảm thấy Hoàng Đế điên rồi. Tuy rằng hắn vốn dĩ đã điên, nhưng lần này điên lại đặc biệt khiến người ta không yên.
Nguyên nhân không gì ngoài chuyện Hạ Yên Nhiên bị vắng vẻ đã bắt đầu gây ra rắc rối!
Nàng gả vào cung đã mấy ngày mà vẫn chưa được gặp Thánh Thượng được một lần, gần như bị giam lỏng. Mà trong cung đều sôi nổi đồn đại, từ trên trời rơi xuống một Tuệ Quý Phi mê hoặc lòng vua, ánh mắt nhìn nàng đều mang theo thương hại.
Hay cho một Tô thị! Xuất hiện rất đúng lúc, thậm chí đoạt luôn cả vị trí ngầm "họa quốc" của nàng.
Vì thế mà Hạ Yên Nhiên đã sinh bệnh.
Hơn nữa bệnh tình mỗi ngày một nặng, ngày thứ nhất hoa mắt ù tai, thần chí không rõ, đến ngày thứ hai thì cơm nước không vào. Như thể công chúa điện hạ vừa đến vì không hợp khí hậu mà sẽ sớm không chống đỡ được.
Chú giải:
1. Tiền đồ vô lượng: tương lai rộng mở không thể đoán được.
2. Thụ sủng nhược khinh: sợ hãi vì được cưng chiều yêu thương.
3. Khí hư: một loại bệnh phụ khoa theo cách gọi của Đông Y.
4. Ngự bút: bút của vua.
5. Viện phán: người đứng đầu Thái Y Viện.
Nếu nói về thân thích, Tiêu gia cùng Tô gia không chút quan hệ, nhưng Tiêu gia ở kinh thành là một trong ba hầu phủ thế gia có công lớn, gia thế đối bên ngang ngửa nhau.
Chẳng lẽ.... phụ thân đã âm thầm định đoạt gì đó, sắp xếp để nàng xuất cung sẽ gả vào Tiêu gia?
Trong lòng Tô Hà Y bắt đầu khẩn trương, cả người chấn động, nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có suy đoán này là có khả năng nhất.
Văn võ câu kết trước nay là điều tối kỵ trong triều. Đánh Nam Việt chính là một cuộc chinh phạt lớn nhất của triều đại này, sau khi khi Từ lão tướng quân bị chém đầu, Tiêu Vịnh trong quân doanh là đại tướng, một mình hưởng hết chiến công. Tuổi của hắn lại trẻ, tương lai hai mươi ba mươi năm nữa nhất định sẽ tiền đồ vô lượng¹, khó trách Độc Cô Đình lại đề phòng hắn như vậy!
Chỉ là không biết hắn nghe được tin đồn ở đâu mà lại suy nghĩ lung tung cái chuyện câu kết bè phái làm loạn.
Độc Cô Đình nhìn vẻ dáng vẻ người con gái dưới thân từ mờ mịt chuyển sang phẫn hận, rồi lại biến thành thống khổ đáng thương, cuối cùng lại là nụ cười mang theo nước mắt, toát ra dáng vẻ thụ sủng nhược khinh².
Tô Hà Y vặn eo xoay người, một đôi tay mềm mại tinh xảo khép lớp lụa mỏng trước ngực lại, ánh mắt quyến rũ.
"Thiếp chưa từng nghe qua chuyện hôn sự này, đoán chừng là phụ thân hồ đồ, tự mình làm chủ! Nhưng Thánh Thượng quan tâm đến chuyện nhà thần thiếp, chi tiết, tỉ mỉ, thần thiếp... thật sự vô cùng vui mừng!"
Độc Cô Đình híp mắt, dùng một tay kéo Tô Hà Y lại gần hắn.
Hắn đương nhiên nhìn ra được nàng đang nói dối, sự kinh hoàng và ngoài ý muốn trong đáy mắt không thể lừa người được. Chỉ là, cái cổ mảnh khảnh của Tô Hà Y gần ngay trước mắt, như thể hắn chỉ cần dùng một tay là có thể hoàn toàn nắm giữ tính mạng yếu ớt đáng thương này.
Đây giống như hoàn toàn giao mạng sống vào trong tay hắn, cũng như một chú cún con trước mặt chủ nhân đều luôn yếu thế, sẽ vui vẻ nằm xuống lộ cái bụng ra.
Tô Hà Y nhắm hai mắt lại, cố tình ưỡn ưỡn ngực, dáng vẻ tùy ý hắn xử lý, muốn chém muốn giết đều nghe hắn.
Qua hai ngày ở cùng, nàng phát hiện Độc Cô Đình cũng không tàn bạo đáng sợ giống lúc đầu, vì vậy lá gan đã to lên không ít. Lúc này Tô Hà Y không tin, Độc Cô Đình thật sự có thể vì một ánh mắt mà quy thành tội trạng, trực tiếp ném nàng vào đại lao chờ chém đầu?
Trong bóng tối dường như có một trận giao tranh im lặng, nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của bản thân, từng chút từng chút, khiến cho đầu óc căng ra đau đớn, vết thương trên lưng dường như cũng đang nóng rát co giật.
Một lúc lâu sau, Độc Cô Đình nhẹ nhàng buông tay, Tô Hà Y không kịp chuẩn bị, lập tức rơi trở lại giường.
Cắn răng chịu đựng cơn đau, nàng trợn tròn hai mắt, liền thấy Độc Cô Đình cũng lạnh mặt ngồi trên giường, tuy rằng dáng vẻ không vui như cũ nhưng sát khí trên người lại yếu đi vài phần.
Mới vừa rồi, thời điểm tận mắt nhìn thấy ánh mắt của Tô Hà Y nhìn Tiêu Vịnh ngẩn ngơ, chăm chú, Độc Cô Đình thật sự cảm nhận một sự nóng nảy trước nay chưa từng có đang chuyển động trong máu.
Hắn hận không thể lập tức ôm nàng vào trong lòng ngực, ép buộc nàng nhìn hắn, chỉ có thể nhìn hắn, không được nhìn những thứ khác.
Có điều bây giờ bình tĩnh lại thì lại cảm thấy nhất thời kích động có vẻ rất buồn cười.
Đời trước, cái gọi là "hôn ước" giữa Tiêu gia và Tô gia đều là do Tiêu Vịnh ở một bữa tiệc rượu tự mình lỡ lời mới truyền ra ngoài, bây giờ chuyện này đến cái bóng còn không có. Nếu hắn đã bắt đầu thay đổi số mệnh thì sao phải so đo chuyện đó với nàng làm gì?
Trong lòng Hoàng Đế tự giận dỗi mình, trong nháy mắt lại thấy Tô Hà Y cuộn người lại, hay tay ôm đầu gối ngồi qua một bên.
Khuôn mặt nhỏ chưa điểm son phấn của nàng trắng nõn trong suốt, quần áo bị rách đến nỗi không thể che chắn được gì, tản ra vẻ đẹp bị chà đạp tổn thương.
Thân thể Tô Hà Y vẫn luôn không được tốt lắm.
Đến cuối thu và đầu xuân là lúc chuyển mùa, nàng sẽ không liên tục theo hầu. Có lần Độc Cô Đình vô tình thuận miệng hỏi "Tô thị mà trước nay đều mặc y phục màu xanh đâu rồi", lúc này mới biết nàng thường mắc bệnh ho.
Cũng bởi vì vậy mà hằng năm trong Ngự Thư Phòng đều đốt than sưởi rất sớm, làm cho đám cung nhân hầu hạ đều bị nóng đổ mồ hôi.
Nhưng bây giờ chỉ mới có hai ngày mà Tô Hà Y đã bị thương đến hai lần. Người ta thường nói ngày nóng dễ bị khí hư³, bệnh của mùa đông thì mùa hè cần bồi bổ. Độc Cô Đình nhíu mày, cúi người mở cái ngăn bí mật trên đầu giường ra.
Nhìn thấy động tác này của hắn, Tô Hà Y hoảng sợ, nghĩ thầm thôi xong.
Cái ngăn bí mật đó trước kia có một cái tráp lớn chứa đan dược và thuốc dán dùng trong chuyện phòng the.
Sáng sớm Ninh Nguyệt đã lén lút đến chỉ cho nàng, nói là Thánh Thượng đặc biệt ban, là thần dược do Thái Y Viện bí mật điều chế. Lúc ấy Tô Hà Y nhìn thấy mấy cái bình ngọc nhỏ đủ màu sắc thì đỏ mặt, không dám làm lộ ra ngoài, chỉ có thể giấu vào, định tìm cơ hội lén vứt đi.
Thì ra công dụng của mấy thứ này vẫn đang chờ ở đây.
Bốn phía vắng lặng, trong điện có gió ấm dễ chịu thổi vào, thoang thoảng tản ra mùi hương thơm ngọt, là một buổi chiều không ai đến quấy rầy.
Chỉ là, dù sao thì lúc này cũng là ban ngày ban mặc, Tô Hà Y nhìn Độc Cô Đình tìm được một bình thuốc thích hợp, mũi chân co lại hướng thẳng đến đầu giường.
"Thánh Thượng....có thể.... có thể để buổi tối mới làm được không...."
Giọng nói của nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhiệt độ cùng cảm giác thẹn thùng từng tấc từng tấc nổi lên trên da thịt nàng, ửng hồng một mảng.
Tô Hà Y gần như không dám ngẩng đầu nhìn Độc Cô Đình, hận bản thân lúc nãy không bị thương nặng thêm chút nữa, phải đau đến lập tức ngất xỉu mới đúng.
Rốt cuộc cũng không phải là một phi tần đã qua chỉ dạy, muốn nàng có thể biểu hiện tự nhiên giữa lúc ánh nắng sáng choang như vậy thật sự là một chuyện rất khó khăn.
Nhìn người trước mặt vừa rồi còn ra vẻ khôn khéo, tươi cười xinh đẹp, thế mà lại trở nên yếu ớt, thẹn thùng, đáy mắt Độc Cô Đình không khỏi tràn ra một chút hứng thú.
"Nếu đã muốn học cách câu dẫn thì nên làm một lần đến cùng. Thế nào lại năm lần bảy lượt chần chừ không làm?"
Một tay lôi mắt cá chân mảnh mai trắng nõn kia, trong lúc Tô Hà Y nhỏ giọng hô lên thì đã bị túm ra khỏi góc. Rơi vào cái ôm như nóng như lửa đốt, nàng quyết định hy sinh bản thân, hô hấp ngưng lại, khẽ run rẩy dựa vào người hắn....
Thời gian hệt như một viên kẹo mạch nha, rất dính, kéo dài vô cùng.
Trên tấm lưng trần trụi của Tô Hà Y bỗng nhiên có thêm một bàn tay to, nàng vừa định phối hợp kêu lên một tiếng thì thuốc bôi trơn mịn đã làm dịu vết thương đang nóng bỏng đau đớn, mát lạnh thấm vào trong da thịt.
Hương bạc hà mát lạnh bắt đầu tràn ngập khắp phòng.
Không giống như nàng nghĩ sao?
Tô Hà Y ngây ngốc mở mắt ra, chớp chớp mắt, trong đầu hiện lên bốn chữ to đùng "tự mình đa tình", chỉ cảm thấy có một cảm giác vừa dở khóc dở cười lại vừa vô lý che lấp đi nỗi xấu hổ.
Là Độc Cô Đình tự mình thoa thuốc cho nàng!
Nàng chỉ là một cung phi nho nhỏ đã liên tiếp gây chuyện, có tài đức gì mà lại được hưởng "phục vụ" như thế này.
(Editor: raw để là 屡次踩线, em tra được 踩线 là luật giẫm lên biên của bóng rổ, khi bước ra biên có nghĩa là bóng ra biên làm mất lượt dẫn bóng của đội nhà nên em dùng từ gây chuyện (vì nữ chính chỉ làm ra chuyện chứ chưa làm ra lỗi) để thay thế)
Nghĩ đến đôi tay này vừa động ngự bút⁴ đã có thể định đoạt sống chết, tính mạng của phụ thân nhà mình cũng không thể thoát khỏi tình thế nguy hiểm, Tô Hà Y đột nhiên sởn tóc gáy, cả người căng thẳng. Nàng lập tức chuyển động cánh tay, muốn nâng người ngồi dậy.
"Thần thiếp có thể tự mình...."
"Nàng với không tới..."
"Hay là để thái y..."
"Sao nào, nàng còn muốn để thái y đến thoa thuốc?"
Độc Cô Đình lạnh lùng nói: "Viện phán⁵ của Thái Y Viện thật ra gia thế tốt, tướng mạo cũng tốt, chỉ là thê thiếp đều có đủ"
Tô Hà Y nuốt mấy chứ "lo chuyện thuốc than" vào, thẳng thừng nằm yên giả chết, không nói thêm chữ nào. Độc Cô Đình làm xong chuyện thoa thuốc cho nàng, sau đó nhét nàng vào trong chăn mỏng, hạ lệnh không cho ra cửa xong thì vội vã rời đi.
Tô Hà Y ở Lan Y cung "dưỡng bệnh" bốn năm ngày, một người ngoài cũng không gặp, chỉ có thư nhà của phụ thân nàng gửi đến là không bị chặn lại, từng phong thư đều đến được tay.
Không cần nói cũng biết là đã được Độc Cô Đình ngầm đồng ý.
Sau sự kiện ngày đó "dùng gậy phạt đánh quần thần" trước Ngự Thư Phòng, Vương lão tiên sinh tức giận đến mức ngã bệnh nặng, trước khi hôn mê còn mắng to "Tô thị là yêu nghiệt, đến để gây họa cho nước".
Độc Cô Đình còn thêm dầu vào lửa, cắt chức Tể tướng của hắn, giáng làm Lễ Bộ thượng thư, lại thưởng rất nhiều vàng bạc trân bảo cho Tô gia, dọa Tô Chính Khanh tới mức vì lo sợ bị người khác công kích, giả bệnh không dám ra cửa.
Trong triều bỗng chốc xôn xao, tất cả đều cảm thấy Hoàng Đế điên rồi. Tuy rằng hắn vốn dĩ đã điên, nhưng lần này điên lại đặc biệt khiến người ta không yên.
Nguyên nhân không gì ngoài chuyện Hạ Yên Nhiên bị vắng vẻ đã bắt đầu gây ra rắc rối!
Nàng gả vào cung đã mấy ngày mà vẫn chưa được gặp Thánh Thượng được một lần, gần như bị giam lỏng. Mà trong cung đều sôi nổi đồn đại, từ trên trời rơi xuống một Tuệ Quý Phi mê hoặc lòng vua, ánh mắt nhìn nàng đều mang theo thương hại.
Hay cho một Tô thị! Xuất hiện rất đúng lúc, thậm chí đoạt luôn cả vị trí ngầm "họa quốc" của nàng.
Vì thế mà Hạ Yên Nhiên đã sinh bệnh.
Hơn nữa bệnh tình mỗi ngày một nặng, ngày thứ nhất hoa mắt ù tai, thần chí không rõ, đến ngày thứ hai thì cơm nước không vào. Như thể công chúa điện hạ vừa đến vì không hợp khí hậu mà sẽ sớm không chống đỡ được.
Chú giải:
1. Tiền đồ vô lượng: tương lai rộng mở không thể đoán được.
2. Thụ sủng nhược khinh: sợ hãi vì được cưng chiều yêu thương.
3. Khí hư: một loại bệnh phụ khoa theo cách gọi của Đông Y.
4. Ngự bút: bút của vua.
5. Viện phán: người đứng đầu Thái Y Viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.