Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh
Chương 39:
Cửu Trọng Tuyết
16/10/2022
Trong phòng khách Minh gia là một mớ hỗn độn, những người giúp việc đều núp sang một bên không dám lên tiếng, trên mặt đất còn có mảnh bình hoa bị đập vỡ, gối ôm lông vũ bị xé rách, khắp nơi đều là màu trắng bay, sách vở cùng với bộ trà đập vỡ.
Hoa Tư khóc thảm thiết trong lòng Lam Hi, quả thực là người thấy thương tâm, người nghe rơi lệ.
Minh Yên ngồi trên thảm, ngơ ngác nhìn Úc Hàn Chi từ trên trời giáng xuống, cô lại không giống Hoa Tư, gọi điện thoại khóc lóc kể lể, sao Úc Hàn Chi lại tới đây?
Khuôn mặt tuấn nhã lịch sự của Úc Hàn Chi là âm trầm chưa từng thấy trước nay, thấy trên khuôn mặt nhỏ bé của Minh Yên một mảng xanh tím, trên cánh tay khắp nơi đều là vết bầm tím, da thịt cô vốn trắng như tuyết, một chút vết thương nhỏ cũng khiến người ta giật mình, cô gái bị đánh đến choáng váng, ôm đầu gối ngồi trên mặt đất, một câu cũng không biết nói, đáy lòng người đàn ông hiện ra lửa giận đầy trời, những người này đều đáng chết.
"Úc Hàn Chi, anh không thấy toàn thân Hoa Tư cũng bị thương sao?" Lam Hi thấy Hoa Tư khóc đến thương tâm, sắc mặt cũng khó coi, hướng về phía người giúp việc nói: "Các người mau quét sạch hết các mảnh vụn trong phòng khách, rồi nói đầu đuôi sự việc cho tôi nghe.”
Năm phút sau, phòng khách một lần nữa được thu dọn sạch sẽ, người giúp việc không biết nguyên nhân, lắp bắp nói.
"Chúng tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy động tĩnh lớn trên lầu, mẹ Lý cùng nhị tiểu thư đánh nhau, sau đó muốn chạy ra khỏi Minh gia.”
"Nhị tiểu thư bảo chúng tôi trói mẹ Lý lại, hiện tại người vẫn còn ở trong phòng bếp.”
"Sau đó cô Minh Yên, lại cùng nhị tiểu thư đánh một trận. Đập vỡ tất cả mọi thứ trong phòng khách.”
Người giúp việc cô một lời tôi một câu, mỗi người gom góp một câu, góp ra chuyện đánh nhau.
“Các người đều là kẻ ngốc hay sao, thấy đánh nhau sao không ngăn cản?” Úc Hàn Chi lạnh lùng nói, thấy cô gái xinh tươi sống động ngày trước bây giờ mệt nhừ cúi đầu, một bộ dáng đáng thương, anh vừa đau lòng vừa tức giận, lấy thuốc trong hộp cấp cứu ra, khử trùng vết thương cho cô.
"Ngăn cản, không ngăn được, đánh rất hung dữ.”
"Rất hung dữ, hơn nữa đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đều khóc, nói ai dám ngăn cản, đuổi ra khỏi nhà.”
"Các người mang bà Lý lên đây." Hoa Tư cuối cùng khóc đủ rồi, lạnh mặt nói: "Chuyện còn lại tôi nói.”
Hoa Tư nói xong còn hung hăng trừng mắt nhìn Minh Yên một cái, thì ra 22 năm nay, vẫn luôn là Minh Yên đoạt thân phận của cô ta, đoạt hết tất cả mọi thứ thuộc về cô ta, đoạt tình thương của ba cô ta.
Thân thể Minh Yên run lên không thể phát hiện ra, cô sợ hãi dựa vào bên cạnh Úc Hàn Chi.
Đôi mắt phượng của người đàn ông lóe lên một tia lạnh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, trầm thấp nói: "Đừng sợ.”
Minh Yên gật đầu như gà con, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm chặt quần áo của anh.
Trái tim Úc Hàn Chi giống như bị thứ gì đó chọc một cái, vừa chua xót vừa mềm nhũn.
Mẹ Lý bị đưa tới, vừa lên đến nơi đã ngồi trên mặt đất khóc lóc om sòm nói: "Con nhóc Hoa Tư chết tiệt kia mày lại dám đối xử với tao như vậy, Minh Yên, con mau đánh chết con nhóc chết tiệt này cho mẹ.”
Minh Yên lạnh lùng không nói gì, đầu mẹ cô vẫn còn chưa tỉnh táo sao, sau khi thân thế bị bại lộ, Hoa Tư đã biến thành cô chủ thực sự của Minh gia, lúc này không đánh chết cô cũng không tệ rồi.
"Câm miệng, từ nhỏ đến lớn, bà đối với tôi không đánh thì mắng, tôi cho rằng số phận mình rẻ rúng, nên nhận mệnh, thật không ngờ tôi hoàn toàn không phải là con gái ruột của bà, mà Minh Yên mới phải." Hoa Tư khóc lóc tiết lộ bí mật kinh thiên động địa như vậy.
Người giúp việc hai mặt nhìn nhau, hít sâu một hơi, lại còn có chuyện như vậy, mẹ Lý thật sự là ăn gan hùm mật báo, lại dám đánh tráo con mình cùng tiểu thư Minh gia.
Lam Hi cũng không dám tin nhìn về phía mẹ Lý đang khóc lóc trên mặt đất, lại nhìn thoáng qua Minh Yên đang được Úc Hàn Chi che chở phía sau, lớn tiếng hỏi: "Minh Yên, đây là sự thật sao?”
Minh Yên giơ khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lãnh đạm nói: "Hôm nay tôi cũng mới biết được, để Hoa Tư và ba tôi kiểm tra ADN cho rõ ràng.”
"Ác phụ bà, dám làm ra chuyện như vậy, bà có biết mấy năm nay Hoa Tư chịu bao nhiêu cực khổ không?" Lam Hi lại giận dữ mắng Lý Quế Hoa.
Lý Quế Hoa thấy chuyện đã đến nước này, liên tục gào khóc, cũng không biện giải.
Hoa Tư đem toàn bộ sự việc nói rõ một lần, có lý có chứng cứ, nửa điểm cũng không cho phản bác.
"Nếu không phải lần này chú Minh xảy ra chuyện, Lý Quế Hoa đã nảy ra chủ ý, muốn hợp tác cùng Minh Yên cuốn tiền tài trong nhà chạy trốn, nói ra chuyện này, cả đời này tôi chỉ sợ đều bị nhốt trong bóng tối, bị hai mẹ con các người hại chết." Hoa Tư nói xong lại khóc thành nước mắt.
Sắc mặt Lam Hi tái mét, một bên an ủi Hoa Tư, một bên lạnh lùng nhìn hai mẹ con Minh Yên.
"Các người lại còn muốn cuốn tiền chạy trốn? Ai đó, báo cảnh sát.”
Hoa Tư khóc thảm thiết trong lòng Lam Hi, quả thực là người thấy thương tâm, người nghe rơi lệ.
Minh Yên ngồi trên thảm, ngơ ngác nhìn Úc Hàn Chi từ trên trời giáng xuống, cô lại không giống Hoa Tư, gọi điện thoại khóc lóc kể lể, sao Úc Hàn Chi lại tới đây?
Khuôn mặt tuấn nhã lịch sự của Úc Hàn Chi là âm trầm chưa từng thấy trước nay, thấy trên khuôn mặt nhỏ bé của Minh Yên một mảng xanh tím, trên cánh tay khắp nơi đều là vết bầm tím, da thịt cô vốn trắng như tuyết, một chút vết thương nhỏ cũng khiến người ta giật mình, cô gái bị đánh đến choáng váng, ôm đầu gối ngồi trên mặt đất, một câu cũng không biết nói, đáy lòng người đàn ông hiện ra lửa giận đầy trời, những người này đều đáng chết.
"Úc Hàn Chi, anh không thấy toàn thân Hoa Tư cũng bị thương sao?" Lam Hi thấy Hoa Tư khóc đến thương tâm, sắc mặt cũng khó coi, hướng về phía người giúp việc nói: "Các người mau quét sạch hết các mảnh vụn trong phòng khách, rồi nói đầu đuôi sự việc cho tôi nghe.”
Năm phút sau, phòng khách một lần nữa được thu dọn sạch sẽ, người giúp việc không biết nguyên nhân, lắp bắp nói.
"Chúng tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy động tĩnh lớn trên lầu, mẹ Lý cùng nhị tiểu thư đánh nhau, sau đó muốn chạy ra khỏi Minh gia.”
"Nhị tiểu thư bảo chúng tôi trói mẹ Lý lại, hiện tại người vẫn còn ở trong phòng bếp.”
"Sau đó cô Minh Yên, lại cùng nhị tiểu thư đánh một trận. Đập vỡ tất cả mọi thứ trong phòng khách.”
Người giúp việc cô một lời tôi một câu, mỗi người gom góp một câu, góp ra chuyện đánh nhau.
“Các người đều là kẻ ngốc hay sao, thấy đánh nhau sao không ngăn cản?” Úc Hàn Chi lạnh lùng nói, thấy cô gái xinh tươi sống động ngày trước bây giờ mệt nhừ cúi đầu, một bộ dáng đáng thương, anh vừa đau lòng vừa tức giận, lấy thuốc trong hộp cấp cứu ra, khử trùng vết thương cho cô.
"Ngăn cản, không ngăn được, đánh rất hung dữ.”
"Rất hung dữ, hơn nữa đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đều khóc, nói ai dám ngăn cản, đuổi ra khỏi nhà.”
"Các người mang bà Lý lên đây." Hoa Tư cuối cùng khóc đủ rồi, lạnh mặt nói: "Chuyện còn lại tôi nói.”
Hoa Tư nói xong còn hung hăng trừng mắt nhìn Minh Yên một cái, thì ra 22 năm nay, vẫn luôn là Minh Yên đoạt thân phận của cô ta, đoạt hết tất cả mọi thứ thuộc về cô ta, đoạt tình thương của ba cô ta.
Thân thể Minh Yên run lên không thể phát hiện ra, cô sợ hãi dựa vào bên cạnh Úc Hàn Chi.
Đôi mắt phượng của người đàn ông lóe lên một tia lạnh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, trầm thấp nói: "Đừng sợ.”
Minh Yên gật đầu như gà con, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm chặt quần áo của anh.
Trái tim Úc Hàn Chi giống như bị thứ gì đó chọc một cái, vừa chua xót vừa mềm nhũn.
Mẹ Lý bị đưa tới, vừa lên đến nơi đã ngồi trên mặt đất khóc lóc om sòm nói: "Con nhóc Hoa Tư chết tiệt kia mày lại dám đối xử với tao như vậy, Minh Yên, con mau đánh chết con nhóc chết tiệt này cho mẹ.”
Minh Yên lạnh lùng không nói gì, đầu mẹ cô vẫn còn chưa tỉnh táo sao, sau khi thân thế bị bại lộ, Hoa Tư đã biến thành cô chủ thực sự của Minh gia, lúc này không đánh chết cô cũng không tệ rồi.
"Câm miệng, từ nhỏ đến lớn, bà đối với tôi không đánh thì mắng, tôi cho rằng số phận mình rẻ rúng, nên nhận mệnh, thật không ngờ tôi hoàn toàn không phải là con gái ruột của bà, mà Minh Yên mới phải." Hoa Tư khóc lóc tiết lộ bí mật kinh thiên động địa như vậy.
Người giúp việc hai mặt nhìn nhau, hít sâu một hơi, lại còn có chuyện như vậy, mẹ Lý thật sự là ăn gan hùm mật báo, lại dám đánh tráo con mình cùng tiểu thư Minh gia.
Lam Hi cũng không dám tin nhìn về phía mẹ Lý đang khóc lóc trên mặt đất, lại nhìn thoáng qua Minh Yên đang được Úc Hàn Chi che chở phía sau, lớn tiếng hỏi: "Minh Yên, đây là sự thật sao?”
Minh Yên giơ khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lãnh đạm nói: "Hôm nay tôi cũng mới biết được, để Hoa Tư và ba tôi kiểm tra ADN cho rõ ràng.”
"Ác phụ bà, dám làm ra chuyện như vậy, bà có biết mấy năm nay Hoa Tư chịu bao nhiêu cực khổ không?" Lam Hi lại giận dữ mắng Lý Quế Hoa.
Lý Quế Hoa thấy chuyện đã đến nước này, liên tục gào khóc, cũng không biện giải.
Hoa Tư đem toàn bộ sự việc nói rõ một lần, có lý có chứng cứ, nửa điểm cũng không cho phản bác.
"Nếu không phải lần này chú Minh xảy ra chuyện, Lý Quế Hoa đã nảy ra chủ ý, muốn hợp tác cùng Minh Yên cuốn tiền tài trong nhà chạy trốn, nói ra chuyện này, cả đời này tôi chỉ sợ đều bị nhốt trong bóng tối, bị hai mẹ con các người hại chết." Hoa Tư nói xong lại khóc thành nước mắt.
Sắc mặt Lam Hi tái mét, một bên an ủi Hoa Tư, một bên lạnh lùng nhìn hai mẹ con Minh Yên.
"Các người lại còn muốn cuốn tiền chạy trốn? Ai đó, báo cảnh sát.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.