Bạch Nguyệt Quang Hương Hoa Nhài
Chương 4: Thu Lưu
Bắc Cảnh Hữu Đống Ly
22/12/2021
Ninh Vãn sự việc mấy ngày nay kể cho La Kiêu, La Kiêu nghe xong, không khỏi líu lưỡi: “Tôi biết cậu vẫn đang tìm người năm đó cứu mình, không ngờ đến, một vụ tai nạn xe cộ thế mà gặp lại nhau! Cái này gọi là người có duyên tất sẽ có ngày gặp lại…… Thật là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công a.”
“Đúng vậy.” Ninh Vãn ngồi trở lại ghế dựa, mặt đầy buồn rầu, “Anh ấy nói thích người thành thục, tớ làm sao có thể già nhanh được 5 tuổi chứ, đành phải thay đổi từ cách ăn mặc, vest không phải là biểu tượng nam nhân hay sao?”
“Không đúng,” Không như Ninh Vãn, La Kiêu lại là công tử đào hoa, số lượng tình nhân của hắn, chỉ sợ cả đời Ninh Vãn không thể đoán chính xác, bởi vậy mấy hình mẫy lý tưởng gì đó hoàn toàn như nắm trong lòng bàn tay, kinh nghiệm yêu đương Ninh Vãn thua xa, “Anh ấy thích người thành thục, không phải ăn mặc thành thục, mà là tâm lý thành thục —— mấu chốt ở chỗ có thể cho người ta cảm giác an toàn, cùng cậu thư thái ở bên nhau, cái gì cũng không sợ, rõ chưa?”
Ninh Vãn cái hiểu cái không gật gật đầu, lại nghe La Kiêu nói: “Cậu với anh ấy bây giờ như 2 người xa lạ, sinh hoạt không giống nhau, sao có thể tiếp xúc được lâu dài cơ chứ! Việc hiện tại cậu phải làm, là nên ngẫm biện pháp dung nhập vào sinh hoạt của người ta, tốt nhất là cùng nhau ở chung, tìm lý do ở luôn nhà người ta. Cậu phải chủ động trước, hiện tại vừa lúc anh ấy đang còn độc thân, tình cảm trống vắng, chờ đến lúc người ta thích người khác, coi cậu như người ngoài rồi cự tuyệt tình cảm của cậu, cậu lúc đó đừng tới tìm tớ mà khóc nha.”
“Cậu đứng đắn chút đi” Ninh Vãn mắt trợn trắng, “Nhưng mà cậu nói cũng có đạo lý, tôi xác thật phải tìm cách tiếp xúc với anh ấy nhiều hơn…… Để tớ nghĩ xem……”
“Anh ấy còn chưa biết tình cảnh gia đình cậu phải không?”
Ninh Vãn lắc đầu: “Không biết…… Tôi còn chưa có nói cho anh ấy.”
La Kiêu hừ cười một tiếng: “Hên quá, vừa kịp, tôi dạy cho cậu, cậu cứ giả vờ tỏ ra đáng thương, nếu anh ấy là người dễ mềm lòng, tôi cá luôn anh ấy chắc chắn sẽ cho cậu ở nhờ. Cơ hội đều đã đưa đến trước mặt, cậu cần phải hảo hảo nắm chắc, đừng có ngốc chờ như nhiều năm qua.”
Vì thế, ngày thứ ba Ninh Vãn xuất viện, Thẩm Thư Vân nhận được một cuộc gọi. “Vân ca?” Thẩm Thư Vân đã chuẩn bị tan tầm, nghe tiếng là Ninh Vãn, liền đem điện thoại kẹp giữa lỗ tai và bả vai, trong tay cầm mấy đồ vật chuẩn bị mang về nhà: “Ninh Vãn? Làm sao vậy?” “Vân ca, anh hiện tại có bận lắm không?”
“Không có, tôi chuẩn bị tan tầm về nhà.” Thẩm Thư Vân nghe tiếng gió gào thét không ngừng phía bên kia điện thoại, trong lòng nổi lên nghi ngờ, “Rốt cuộc làm sao vậy, ấp úng mãi?”
Ninh Vãn chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, bị gió xuân tháng ba se lạnh thổi run bần bật, hàm răng phát run: “Vân ca, tôi ở cổng trường tam trung, anh ra là thấy liền, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp.” “Ừ, tôi ra ngoài tìm cậu, cậu chờ một lát.”
Thẩm Thư Vân cúp điện thoại, cầm áo khoác đi về hướng cổng trường. Khoảng 30 phút nữa học sinh mới tan học, mà học sinh cấp 3 không giống học sinh cần có cha mẹ đón đưa, cho nên cổng trường khẩu trống không, chỉ có một mình Ninh Vãn cao mét 8 đứng trước cổng trường, thoạt nhìn thập phần cô đơn. Anh vội vàng đi ra cổng trường, đi đến trước mặt Ninh Vãn, tầm mắt rơi xuống rương hành lý lớn phía sau Ninh Vãn, nhíu mày chần chờ hỏi: “Đây là……”
Ninh Vãn thấy Thẩm Thư Vân, đôi mắt sáng lên, nhưng trên mặt vẫn giả bộ thê thê thảm thảm, biểu tình đáng thương đến cực điểm: “Vân ca, tôi không có chỗ ở.” Thẩm Thư Vân nhìn cánh môi Ninh Vãn bị đông lạnh đến trắng bệch, thở dài, theo bản năng sờ chìa khóa xe trong túi, đột nhiên nhớ tới chiếc xe Audi của mình đang bị đưa đi sửa, vẫn chưa xong, vì thế ở ven đường duỗi tay vẫy tắc xi, kéo Ninh Vãn lên xe: “Lên xe trước đi, đừng đứng ở chỗ này. Còn nữa, xuân che thu đông lạnh cậu có biết không? Tháng ba thời tiết còn lạnh, cậu ăn mặc ít như vậy, không phải chịu tội sao?”
Ninh Vãn hiện tại mê Thẩm Thư Vân như điếu đổ, nghe anh quở trách cũng cảm thấy ngọt ngào, cho là Thẩm Thư Vân quan tâm để ý cậu, hận không thể moi móc từng câu từng chữ Thẩm Thư Vân nói thành những lời đường mật. Cậu đem chiếc vali dính không ít sương lạnh bỏ vào cốp tắc xi, lúc vào trong xe nghe thấy Thẩm Thư Vân báo địa chỉ: “Sư phụ, đi đến Di Lâm Nhã Uyển.”
“Vân ca, anh ở Di Lâm Nhã Uyển?”
“Đúng vậy, năm trước mới chuyển đến. Cho gần trường học, không đi xe cũng có thể đi bộ……”
Di Lâm Nhã Uyển thực ra là tòa địa ốc thuộc Ninh Thị, sau khi Ninh Vãn tốt nghiệp đại học, liền về nước đi thành phố W, chuyên môn phụ trách công ty bất động sản nơi này. Đáy lòng Ninh Vãn càng thêm mỹ mãn, cậu thầm tự đắc, quả nhiên cậu cùng Thẩm Thư Vân vô cùng có duyên, Thẩm Thư Vân chọn phòng ở đều chọn nhà cậu. Lúc này, Thẩm Thư Vân còn không biết, về sau toàn bộ Di Lâm Nhã Uyển đều sẽ là của mình.
“Đúng vậy.” Ninh Vãn ngồi trở lại ghế dựa, mặt đầy buồn rầu, “Anh ấy nói thích người thành thục, tớ làm sao có thể già nhanh được 5 tuổi chứ, đành phải thay đổi từ cách ăn mặc, vest không phải là biểu tượng nam nhân hay sao?”
“Không đúng,” Không như Ninh Vãn, La Kiêu lại là công tử đào hoa, số lượng tình nhân của hắn, chỉ sợ cả đời Ninh Vãn không thể đoán chính xác, bởi vậy mấy hình mẫy lý tưởng gì đó hoàn toàn như nắm trong lòng bàn tay, kinh nghiệm yêu đương Ninh Vãn thua xa, “Anh ấy thích người thành thục, không phải ăn mặc thành thục, mà là tâm lý thành thục —— mấu chốt ở chỗ có thể cho người ta cảm giác an toàn, cùng cậu thư thái ở bên nhau, cái gì cũng không sợ, rõ chưa?”
Ninh Vãn cái hiểu cái không gật gật đầu, lại nghe La Kiêu nói: “Cậu với anh ấy bây giờ như 2 người xa lạ, sinh hoạt không giống nhau, sao có thể tiếp xúc được lâu dài cơ chứ! Việc hiện tại cậu phải làm, là nên ngẫm biện pháp dung nhập vào sinh hoạt của người ta, tốt nhất là cùng nhau ở chung, tìm lý do ở luôn nhà người ta. Cậu phải chủ động trước, hiện tại vừa lúc anh ấy đang còn độc thân, tình cảm trống vắng, chờ đến lúc người ta thích người khác, coi cậu như người ngoài rồi cự tuyệt tình cảm của cậu, cậu lúc đó đừng tới tìm tớ mà khóc nha.”
“Cậu đứng đắn chút đi” Ninh Vãn mắt trợn trắng, “Nhưng mà cậu nói cũng có đạo lý, tôi xác thật phải tìm cách tiếp xúc với anh ấy nhiều hơn…… Để tớ nghĩ xem……”
“Anh ấy còn chưa biết tình cảnh gia đình cậu phải không?”
Ninh Vãn lắc đầu: “Không biết…… Tôi còn chưa có nói cho anh ấy.”
La Kiêu hừ cười một tiếng: “Hên quá, vừa kịp, tôi dạy cho cậu, cậu cứ giả vờ tỏ ra đáng thương, nếu anh ấy là người dễ mềm lòng, tôi cá luôn anh ấy chắc chắn sẽ cho cậu ở nhờ. Cơ hội đều đã đưa đến trước mặt, cậu cần phải hảo hảo nắm chắc, đừng có ngốc chờ như nhiều năm qua.”
Vì thế, ngày thứ ba Ninh Vãn xuất viện, Thẩm Thư Vân nhận được một cuộc gọi. “Vân ca?” Thẩm Thư Vân đã chuẩn bị tan tầm, nghe tiếng là Ninh Vãn, liền đem điện thoại kẹp giữa lỗ tai và bả vai, trong tay cầm mấy đồ vật chuẩn bị mang về nhà: “Ninh Vãn? Làm sao vậy?” “Vân ca, anh hiện tại có bận lắm không?”
“Không có, tôi chuẩn bị tan tầm về nhà.” Thẩm Thư Vân nghe tiếng gió gào thét không ngừng phía bên kia điện thoại, trong lòng nổi lên nghi ngờ, “Rốt cuộc làm sao vậy, ấp úng mãi?”
Ninh Vãn chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, bị gió xuân tháng ba se lạnh thổi run bần bật, hàm răng phát run: “Vân ca, tôi ở cổng trường tam trung, anh ra là thấy liền, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp.” “Ừ, tôi ra ngoài tìm cậu, cậu chờ một lát.”
Thẩm Thư Vân cúp điện thoại, cầm áo khoác đi về hướng cổng trường. Khoảng 30 phút nữa học sinh mới tan học, mà học sinh cấp 3 không giống học sinh cần có cha mẹ đón đưa, cho nên cổng trường khẩu trống không, chỉ có một mình Ninh Vãn cao mét 8 đứng trước cổng trường, thoạt nhìn thập phần cô đơn. Anh vội vàng đi ra cổng trường, đi đến trước mặt Ninh Vãn, tầm mắt rơi xuống rương hành lý lớn phía sau Ninh Vãn, nhíu mày chần chờ hỏi: “Đây là……”
Ninh Vãn thấy Thẩm Thư Vân, đôi mắt sáng lên, nhưng trên mặt vẫn giả bộ thê thê thảm thảm, biểu tình đáng thương đến cực điểm: “Vân ca, tôi không có chỗ ở.” Thẩm Thư Vân nhìn cánh môi Ninh Vãn bị đông lạnh đến trắng bệch, thở dài, theo bản năng sờ chìa khóa xe trong túi, đột nhiên nhớ tới chiếc xe Audi của mình đang bị đưa đi sửa, vẫn chưa xong, vì thế ở ven đường duỗi tay vẫy tắc xi, kéo Ninh Vãn lên xe: “Lên xe trước đi, đừng đứng ở chỗ này. Còn nữa, xuân che thu đông lạnh cậu có biết không? Tháng ba thời tiết còn lạnh, cậu ăn mặc ít như vậy, không phải chịu tội sao?”
Ninh Vãn hiện tại mê Thẩm Thư Vân như điếu đổ, nghe anh quở trách cũng cảm thấy ngọt ngào, cho là Thẩm Thư Vân quan tâm để ý cậu, hận không thể moi móc từng câu từng chữ Thẩm Thư Vân nói thành những lời đường mật. Cậu đem chiếc vali dính không ít sương lạnh bỏ vào cốp tắc xi, lúc vào trong xe nghe thấy Thẩm Thư Vân báo địa chỉ: “Sư phụ, đi đến Di Lâm Nhã Uyển.”
“Vân ca, anh ở Di Lâm Nhã Uyển?”
“Đúng vậy, năm trước mới chuyển đến. Cho gần trường học, không đi xe cũng có thể đi bộ……”
Di Lâm Nhã Uyển thực ra là tòa địa ốc thuộc Ninh Thị, sau khi Ninh Vãn tốt nghiệp đại học, liền về nước đi thành phố W, chuyên môn phụ trách công ty bất động sản nơi này. Đáy lòng Ninh Vãn càng thêm mỹ mãn, cậu thầm tự đắc, quả nhiên cậu cùng Thẩm Thư Vân vô cùng có duyên, Thẩm Thư Vân chọn phòng ở đều chọn nhà cậu. Lúc này, Thẩm Thư Vân còn không biết, về sau toàn bộ Di Lâm Nhã Uyển đều sẽ là của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.